Thứ Kình
-
Chương 25
Từ khi Giang Mạn và Chu Khắc kết hôn tới nay, đều đón Tết âm lịch ở viện dưỡng lão.
Sáng sớm ba mươi Tết, Giang Mạn tới gõ cửa phòng cô. Năm mới không khí mới, hôm nay Giang Mạn không mặc quần áo đi làm, đổi sang mặc áo lông cao cổ màu xanh lá và chân váy dài trẻ trung, chân đi đôi bốt nhỏ làm bằng da. Lối ăn mặc này khiến cả người bà như toả sáng, tâm trạng vui sướng bộc lộ ra ngoài.
Lý Cửu Lộ còn đang ngủ, mặt quay vào bên trong, cả khuôn mặt đều chôn vào chăn bông.
Giang Mạn ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Lộ Lộ, dậy đi con!"
Cửu Lộ lẩm bẩm một tiếng, trở mình.
Giang Mạn bất đắc dĩ mà lắc đầu, vén chăn bông cuối giường lên, đặt một chân cô lên đùi, đi tất cho cô.
Động tác của bà vô cùng chiều chuộng, nhìn cổ chân tinh tế trước mặt, bỗng thất thần.
"Mẹ."
Tay Giang Mạn run lên, ánh mắt lúc nhìn cô còn có chút mờ mịt.
Lý Cửu Lộ do dự một lát, rụt chân trở về: "Con tự đi là được ạ."
Giang Mạn hơi trố mắt, mất mấy giây mới bình thường lại, khuôn mặt tươi cười: "Gọi mãi mà con chẳng dậy, Tết nhất rồi còn ngủ nướng."
Bà ném tất sang cho cô, đến tủ quần áo lấy bộ đồ mới mua cho Cửu Lộ cách đây mấy hôm, giục cô đi rửa mặt, sau khi buộc chặt tóc, hai mẹ con cùng đứng trước gương.
Cửu Lộ mặc một bộ váy đông màu đỏ, viền ren quanh cổ áo, dải lụa dài thắt thành nơ con bướm, cổ tay áo được may tầng tầng lớp lớp lá sen, làn váy dài đến giữa đùi, dù phía dưới đã mặc một chiếc quần tất dày, đôi chân cô vẫn cứ thon dài thẳng tắp.
Giang Mạn nhìn con gái trong gương, vừa lòng gật đầu.
"Mẹ." Lý Cửu Lộ cũng nhìn bà trong gương: "Bây giờ mẹ có hạnh phúc không?"
Giang Mạn sửng sốt, cười cười, gật đầu một chút: "Con thì sao?"
Ánh mắt Cửu Lộ bình tĩnh: "Con cũng vậy."
Chiều cao của hai mẹ con gần ngang nhau, Giang Mạn hơi cúi người, đặt cằm lên vai cô: "Chúng ta đều phải sống thật tốt."
Chuẩn bị trong phòng nửa giờ, sau đó đến nhà cũ ăn bữa sáng, một nửa cụ già trong viện đã được con cái đón về nhà ăn Tết, ở lại gồm năm người bảo vệ và một số người có tình huống đặc biệt.
Cửu Lộ liếc mắt một cái liền thấy Trần Anh Cúc, bình thường bà cụ ngồi cùng Mã Liên vừa nói vừa cười, hôm nay một mình một người, không nói chuyện với người khác, có vẻ buồn bã ỉu xìu. Cô lại gần ngồi xuống bên người bà cụ, qua một buổi sáng, đã chọc cho Trần Anh Cúc mặt mày hớn hở.
Vì muốn xây dựng lòng tin tưởng cho các cụ, trước đó, Giang Mạn đã tốn rất nhiều sức đi mua sắm, sau khi ăn bữa sáng, bà bận rộn hướng dẫn cho vài người giúp việc, có người dán câu đối dán chữ phúc, có người treo đèn và cắm hoa, còn lại đều vào phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên.
Lý Cửu Lộ bị Trần Anh Cúc kéo về phòng dán song cửa sổ, giấy hoa hồng vừa mỏng vừa phức tạp, dán trên cửa sổ rất có hương vị năm mới. Bà cụ cắt rất nhiều, bảo Cửu Lộ mang những tờ còn dư phân cho các phòng khác. Cửa sổ hành lang cũng cần dán.
Trần Anh Cúc càng ngày càng thích cô gái nhỏ yên tĩnh này, mọi việc không làm nhiều hơn một phần cũng không làm ít hơn một phần, không ầm ĩ giống những đứa trẻ cùng tuổi, có khi yên lặng ngồi bên người bà cụ, không chê người già phiền phức, giống như một loại làm bạn.
Trần Anh Cúc đứng ngoài hành lang: "Dịch sang bên trái một chút, bên trái...... Ôi ôi bé con, lại lệch rồi!"
"Bà ngoại."
Trần Anh Cúc vừa nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, Trì Kiến mặc bộ quần áo rộng rãi, đang từ cửa bên kia đi tới. Hôm nay anh ăn mặc rất đặc biệt, một cái áo khoác có mũ màu mận chín, vạt áo trước mở rộng, kết hợp với áo lông cao cổ màu đen ở bên trong. Khác với trước đây ở chỗ, bên dưới anh mặc một cái quần thể thao, đi giày thể thao trắng như tuyết, ngày đông rét, mắt cá chân lại trần trụi mà lộ ra bên ngoài như vậy. Làm người nhìn đều phát run.
Trần Anh Cúc tiến lên đón, tươi cười rạng rỡ: "Tiểu Kiến của bà đến rồi! Con ăn cơm chưa?"
"Con chưa ạ, bà ngoại." Trì Kiến khom lưng ôm ôm bà cụ, dỗ bà vui vẻ: "Con dậy sớm mua hoa quả cho bà, nên không chú ý ạ."
Trong tay anh xách túi lớn túi nhỏ, ngón tay bị quai túi siết đến đỏ ửng.
Trần Anh Cúc cười oán trách: "Con mua nhiều như vậy chắc lại tiêu tiền hoang phí rồi, trong viện cái gì cũng có mà."
"Quà Tết ạ." Trì Kiến cười: "Sao bà lại đứng ở đây?"
"À, bà với bé con đang dán song cửa sổ." Bà cụ khoe khoang, quay đầu lại chỉ chỉ đằng sau: "Bé con ngốc kia...... Ấy, người đâu rồi?"
Trì Kiến giương mắt nhìn, cạnh cửa sổ đã không còn người. Thật ra khi anh mới bước vào, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy cô, cô dẫm lên ghế nhỏ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt lên người, sáng bừng trên hành lang, chút ánh sáng nhỏ nhoi đó đã xua tan lạnh lẽo trong cơ thể anh.
Cô mặc màu đỏ thật sự rất đẹp.
Lý Cửu Lộ chạy về phòng 109 trốn, vào đến cửa tim còn đập thình thịch không ngừng.
Khương Hoài Sinh đang nghịch cái đài radio cũ của mình, tối qua Khương Quân muốn đón ông cụ về nhà, con dâu và cháu trai đều đến mời về, nhưng ông cụ sống chết cũng không đi.
Ông cụ bị cô dọa giật mình, giả bộ oán trách: "Cái con bé này, đi vào cũng không nghiêm chỉnh."
"Con xin lỗi, ông Khương." Cửu Lộ mím môi: "Con đến đây dán song cửa sổ."
Khương Hoài Sinh bĩu môi một cái: "Trên bàn kia kìa, dán đi." Tiếp đó lại cúi đầu đổi kênh radio.
Lý Cửu Lộ đi đến trước bàn, làm bộ làm tịch quét keo dính, căn bản tâm tư của cô không ở đây, lơ đãng nghĩ lại trong tích tắc anh xuất hiện ở hành lang. Không phải cô lừa mình dối người, biết từng nhịp tim đập nhanh kia thể hiện cho cái gì, cũng không phải trốn anh, chỉ là cô còn không tìm được trạng thái thoải mái nhất để thân cận với anh, cũng sợ không khí xấu hổ.
"Quét lên bàn rồi."
Cửu Lộ run lên. Thật là không muốn xấu hổ như nào thì nó lại đến như thế.
Trì Kiến tưởng cô không nghe thấy, cắn chuối: "Em quét lên trên bàn rồi."
"À."
Cô rút khăn giấy ra lau sạch sẽ, rũ mắt xuống, có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người anh.
Cửu Lộ không quay đầu lại, nhưng cô biết hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp thổi tới những sợi tóc trên gò má, cô cảm thấy lỗ tai rất ngứa, cũng rất nóng.
"Em...... Hôm qua em làm gì?"
"Hả?"
Trì Kiến nói: "Hôm qua anh đợi trong viện cả ngày, chủ nhiệm Giang nói em không ở nhà." Cơ thể anh dịch ra một chút, bàn tay chống lên mặt bàn, thăm dò nhìn cô: "Trốn anh à?"
Cửu Lộ mím môi, tầm mắt dịch sang một bên, thấy bàn tay to trên bàn, mu bàn tay anh bị đông lạnh thành màu đỏ không đều, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Nói chuyện." Trì Kiến lấy bả vai huých cô.
"À không có, tôi đi nhà bơi bơi lội......"
"Trong lúc ăn Tết nhà bơi cũng không nghỉ hả?"
"......"
"Em thật mẹ nó có năng lực nói dối đấy." Trì Kiến nói thầm một câu, lười biếng đứng thẳng người, cắn ba miếng nuốt hết quả chuối trong tay: "Dán cửa kính à?"
"......" Cửu Lộ nói: "Ừ."
"Bên kia thì sao?"
"Hai bên đều dán."
Trì Kiến đẩy cô ra, đến gần song cửa sổ. Phía trước cửa sổ có một cái bàn ngăn cách, nếu là chính cô làm thì phải đứng lên trên, nhưng Trì Kiến chân dài tay dài, cơ thể nghiêng về phía trước là được.
Anh tìm đúng một vị trí: "Nhìn xem có lệch hay không."
"Hình như không lệch."
"Đứng ra xa nhìn đi." Anh quay đầu chỉ huy.
Dường như anh cũng không vướng mắc việc cô trốn tránh anh, không khí chậm rãi hòa hợp. Lý Cửu Lộ lùi về phía sau hai ba bước, không tự giác thả lỏng lại, "Cao lên một chút."
"Như vậy à?"
"Quá cao, hơi thấp xuống một chút đi."
"Bây giờ được chưa?"
"Lại thấp rồi."
Trì Kiến "Hừm" một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là cao hay thấp?"
Kiểu nói chuyện trước kia của anh đã trở lại, giọng điệu lộ ra một chút ghét bỏ, một chút bực bội. Lý Cửu Lộ âm thầm cong cong khóe môi: "Tốt rồi, vị trí vừa khéo."
Không biết Khương Hoài Sinh ra ngoài khi nào, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, đài radio cũ kĩ ném lại trên giường, không chuyển đúng kênh, phát ra tiếng trách móc ầm ĩ.
Cửu Lộ đi qua, quét keo dính vào một song cửa sổ khác, ánh mắt hơi di chuyển, lại rơi xuống bàn tay to của anh một lần nữa.
Cô nhịn không được hỏi: "Tay anh có lạnh không?"
"Sao nào, muốn cho anh ấm áp hả?"
Cửu Lộ lườm anh một cái.
Trì Kiến cười cười, bỗng nhiên mở bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cái cổ trơn bóng của cô.
Một luồng lạnh lẽo ùa đến, vùng da kia dường như mất đi năng lực cảm nhận, không biết là lạnh như băng hay nóng rực. Sững sờ hai giây, Lý Cửu Lộ rụt bả vai trốn sang bên cạnh, nhưng cánh tay anh quá dài, cô trốn một chút cũng không tránh đi được.
Anh vô lại nói: "Vừa so sánh như vậy xong, thật đúng là rất lạnh."
Xúc cảm trong lòng bàn tay ấm áp trơn mềm, một khoảng nho nhỏ, dường như một bàn tay là có thể ôm kín, Trì Kiến miết miết theo bản năng, trước khi cô giãy giụa đã chủ động buông ra.
Cửu Lộ nói: "Bây giờ anh còn đùa giỡn, chờ đến khi lớn tuổi, khớp xương đau đến không cử động được sẽ biết hối hận."
"Khẩu khí này rất giống bà ngoại anh."
"Ai thèm giống chứ." Anh vừa dứt lời Cửu Lộ đã nói lại, ngữ khí khi nói mấy chữ này tràn ngập ý khiêu khích đấu võ mồm.
Trì Kiến khoanh tay trước ngực, di chuyển cơ thể, dựa vào cạnh bàn nghiêng đầu nhìn cô.
Cửu Lộ tránh cũng không thể tránh, đành phải nói chuyện để xua tan không khí: "Vừa rồi là ông Khương, ông đi lại khập khiễng chắc anh cũng thấy rồi, đầu gối ông cụ không tốt, chính vì lúc còn trẻ ra chiến trường, nằm trong đống tuyết một đêm nên bị đông lạnh đến hỏng."
"Thật thế à?" Dường như anh cũng không lo lắng, nhàn nhạt hỏi.
Lý Cửu Lộ liếc anh một cái, quay đầu lại không hé răng.
"Vậy anh sẽ mặc nhiều một chút." Trì Kiến giả bộ ngoan ngoãn, lấn đến gần nói: "Sau này em nhớ thường xuyên nhắc anh nhé."
Sau này......
Bỗng chốc từ này trở nên thật đặc biệt.
Cô bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện với Khương Hoài Sinh trong đêm cách đây không lâu.
—— Khi đó ấy mà, nhìn bà ấy, kế hoạch cả đời của hai người đều đã sắp xếp xong rồi.
Trì Kiến búng tay một cái trước mặt cô: "Em đang nghĩ gì đấy?"
"Không." Cô hoàn hồn, để song cửa sổ cho anh: "Quét xong rồi đó."
Cả ngày Trì Kiến đều lăn lộn trong viện dưỡng lão, không xa không gần đi sau mông Lý Cửu Lộ, cô làm cái gì, anh cũng đi theo làm cái đó. Khắp nơi ăn mừng ngày lễ, mọi người tụ hội bên nhau vô cùng náo nhiệt, cho nên chút tâm tư nhỏ của anh cũng không lưu lại dấu vết gì.
Ăn xong cơm tối, người giúp viện mang mấy loại nhân bánh đã chuẩn bị tốt cùng bột mì đến khu sinh hoạt, các cụ già cùng chung tay, vui vẻ gói sủi cảo.
Kim đồng hồ đúng lúc chỉ 8 giờ, vài người dẫn chương trình mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện trên màn hình TV. Các cụ già không tham gia gói bánh đều ngồi bên cạnh bàn nhỏ, ăn kẹo cắn hạt dưa, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo trúc, lên đến giữa không trung pháo hoa chợt nở rộ, thắp sáng nửa bầu trời. Hương vị năm mới đã vô cùng nồng đậm.
Trì Kiến và Lý Cửu Lộ ngồi hai bên Trần Anh Cúc.
Dần dần, anh phát hiện bà ngoại có chút khác thường, rõ ràng cả ngày đều rất vui vẻ, bây giờ đang ngồi ghế, vẻ mặt ủ rũ.
Trì Kiến bóc một viên kẹo ra: "Bà ngoại, ăn viên kẹo nào." Anh dịu dàng dỗ dành như đang dỗ một đứa bé: "Bà không vui ạ?"
"Không phải." Bà cụ ngậm kẹo vào trong miệng.
Trì Kiến trẻ con "Hừ" một tiếng: "Con mà không hiểu bà, thì thật là bất hiếu." Anh trêu bà cụ nói: "Bà nói đi, bà có yêu cầu gì ạ?"
Trần Anh Cúc nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng buông tiếng thở dài: "Cũng không biết bà Mã của con bây giờ thế nào, Tết nhất đến nơi rồi, một mình bà ấy trong bệnh viện làm sao trải qua được."
Trì Kiến cùng Lý Cửu Lộ liếc nhau, anh nói: "Chỉ vì cái này ạ?"
Trần Anh Cúc nói: "Cũng không biết buổi tối bà ấy có ăn hay không."
Trì Kiến nói: "Vậy cũng không đơn giản, con đi bệnh viện nhìn một chút, đúng dịp mang ít hoa quả đến cho bà cụ."
Mắt Trần Anh Cúc sáng rực, vẫn còn lo lắng: "Đã muộn thế này, một mình con đi ra ngoài cũng không quá an toàn."
"Không có việc gì đâu ạ, Lý Cửu Lộ đi cùng con một chuyến là được."
"......" Cửu Lộ liếc liếc anh, sau đó nhìn ánh mắt chờ mong của Trần Anh Cúc, khô khốc nói: "Đúng ạ, con đi với anh ấy. Thuận tiện nấu chút sủi cảo mang cho bà Mã."
Trì Kiến hài lòng hướng về phía cô nhếch khóe môi.
Lý Cửu Lộ quay đầu lại.
"Còn có......"
Trần Anh Cúc không dám nhìn thẳng anh, muốn nói lại thôi.
"Có thể gọi một cuộc điện thoại cho cậu của con hay không, năm nay thu hoạch không tốt, nó muốn nuôi sống người trong nhà, cũng không dễ dàng gì......"
Sắc mặt Trì Kiến lạnh tanh.
Bà cụ lại vội vàng nói: "Nếu con không muốn nói chuyện với Phùng Sơn, vậy giúp bà ngoại gọi đi, bà nói chuyện với nó được không?"
Ngoài cửa sổ pháo hoa lại bắn lên lần nữa, mọi người sung sướng, hoà thuận vui vẻ.
Mà người mẹ bị con trai ruột vứt bỏ này, nịnh nọt nhìn Trì Kiến, trong mắt tràn ngập cầu xin.
Hết chương 25
Lời editor: Dạo này tớ khá bận vì đang tham gia một số dự án, chương này là chương dự phòng cuối trong những chương tớ đã gõ từ trước ạ:"< Bây giờ tớ không dám đảm bảo tiến độ vì thời gian edit rất ít ỏi, tớ chỉ khẳng định là vẫn đăng hàng tuần, nhưng số chương đăng nhiều hay ít tùy thuộc vào thời gian rảnh của tớ. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, tớ rất xin lỗi vì sự bất tiện này, dù bận nhưng tớ sẽ không drop đâu ạ. Love all <3
Sáng sớm ba mươi Tết, Giang Mạn tới gõ cửa phòng cô. Năm mới không khí mới, hôm nay Giang Mạn không mặc quần áo đi làm, đổi sang mặc áo lông cao cổ màu xanh lá và chân váy dài trẻ trung, chân đi đôi bốt nhỏ làm bằng da. Lối ăn mặc này khiến cả người bà như toả sáng, tâm trạng vui sướng bộc lộ ra ngoài.
Lý Cửu Lộ còn đang ngủ, mặt quay vào bên trong, cả khuôn mặt đều chôn vào chăn bông.
Giang Mạn ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Lộ Lộ, dậy đi con!"
Cửu Lộ lẩm bẩm một tiếng, trở mình.
Giang Mạn bất đắc dĩ mà lắc đầu, vén chăn bông cuối giường lên, đặt một chân cô lên đùi, đi tất cho cô.
Động tác của bà vô cùng chiều chuộng, nhìn cổ chân tinh tế trước mặt, bỗng thất thần.
"Mẹ."
Tay Giang Mạn run lên, ánh mắt lúc nhìn cô còn có chút mờ mịt.
Lý Cửu Lộ do dự một lát, rụt chân trở về: "Con tự đi là được ạ."
Giang Mạn hơi trố mắt, mất mấy giây mới bình thường lại, khuôn mặt tươi cười: "Gọi mãi mà con chẳng dậy, Tết nhất rồi còn ngủ nướng."
Bà ném tất sang cho cô, đến tủ quần áo lấy bộ đồ mới mua cho Cửu Lộ cách đây mấy hôm, giục cô đi rửa mặt, sau khi buộc chặt tóc, hai mẹ con cùng đứng trước gương.
Cửu Lộ mặc một bộ váy đông màu đỏ, viền ren quanh cổ áo, dải lụa dài thắt thành nơ con bướm, cổ tay áo được may tầng tầng lớp lớp lá sen, làn váy dài đến giữa đùi, dù phía dưới đã mặc một chiếc quần tất dày, đôi chân cô vẫn cứ thon dài thẳng tắp.
Giang Mạn nhìn con gái trong gương, vừa lòng gật đầu.
"Mẹ." Lý Cửu Lộ cũng nhìn bà trong gương: "Bây giờ mẹ có hạnh phúc không?"
Giang Mạn sửng sốt, cười cười, gật đầu một chút: "Con thì sao?"
Ánh mắt Cửu Lộ bình tĩnh: "Con cũng vậy."
Chiều cao của hai mẹ con gần ngang nhau, Giang Mạn hơi cúi người, đặt cằm lên vai cô: "Chúng ta đều phải sống thật tốt."
Chuẩn bị trong phòng nửa giờ, sau đó đến nhà cũ ăn bữa sáng, một nửa cụ già trong viện đã được con cái đón về nhà ăn Tết, ở lại gồm năm người bảo vệ và một số người có tình huống đặc biệt.
Cửu Lộ liếc mắt một cái liền thấy Trần Anh Cúc, bình thường bà cụ ngồi cùng Mã Liên vừa nói vừa cười, hôm nay một mình một người, không nói chuyện với người khác, có vẻ buồn bã ỉu xìu. Cô lại gần ngồi xuống bên người bà cụ, qua một buổi sáng, đã chọc cho Trần Anh Cúc mặt mày hớn hở.
Vì muốn xây dựng lòng tin tưởng cho các cụ, trước đó, Giang Mạn đã tốn rất nhiều sức đi mua sắm, sau khi ăn bữa sáng, bà bận rộn hướng dẫn cho vài người giúp việc, có người dán câu đối dán chữ phúc, có người treo đèn và cắm hoa, còn lại đều vào phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên.
Lý Cửu Lộ bị Trần Anh Cúc kéo về phòng dán song cửa sổ, giấy hoa hồng vừa mỏng vừa phức tạp, dán trên cửa sổ rất có hương vị năm mới. Bà cụ cắt rất nhiều, bảo Cửu Lộ mang những tờ còn dư phân cho các phòng khác. Cửa sổ hành lang cũng cần dán.
Trần Anh Cúc càng ngày càng thích cô gái nhỏ yên tĩnh này, mọi việc không làm nhiều hơn một phần cũng không làm ít hơn một phần, không ầm ĩ giống những đứa trẻ cùng tuổi, có khi yên lặng ngồi bên người bà cụ, không chê người già phiền phức, giống như một loại làm bạn.
Trần Anh Cúc đứng ngoài hành lang: "Dịch sang bên trái một chút, bên trái...... Ôi ôi bé con, lại lệch rồi!"
"Bà ngoại."
Trần Anh Cúc vừa nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, Trì Kiến mặc bộ quần áo rộng rãi, đang từ cửa bên kia đi tới. Hôm nay anh ăn mặc rất đặc biệt, một cái áo khoác có mũ màu mận chín, vạt áo trước mở rộng, kết hợp với áo lông cao cổ màu đen ở bên trong. Khác với trước đây ở chỗ, bên dưới anh mặc một cái quần thể thao, đi giày thể thao trắng như tuyết, ngày đông rét, mắt cá chân lại trần trụi mà lộ ra bên ngoài như vậy. Làm người nhìn đều phát run.
Trần Anh Cúc tiến lên đón, tươi cười rạng rỡ: "Tiểu Kiến của bà đến rồi! Con ăn cơm chưa?"
"Con chưa ạ, bà ngoại." Trì Kiến khom lưng ôm ôm bà cụ, dỗ bà vui vẻ: "Con dậy sớm mua hoa quả cho bà, nên không chú ý ạ."
Trong tay anh xách túi lớn túi nhỏ, ngón tay bị quai túi siết đến đỏ ửng.
Trần Anh Cúc cười oán trách: "Con mua nhiều như vậy chắc lại tiêu tiền hoang phí rồi, trong viện cái gì cũng có mà."
"Quà Tết ạ." Trì Kiến cười: "Sao bà lại đứng ở đây?"
"À, bà với bé con đang dán song cửa sổ." Bà cụ khoe khoang, quay đầu lại chỉ chỉ đằng sau: "Bé con ngốc kia...... Ấy, người đâu rồi?"
Trì Kiến giương mắt nhìn, cạnh cửa sổ đã không còn người. Thật ra khi anh mới bước vào, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy cô, cô dẫm lên ghế nhỏ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt lên người, sáng bừng trên hành lang, chút ánh sáng nhỏ nhoi đó đã xua tan lạnh lẽo trong cơ thể anh.
Cô mặc màu đỏ thật sự rất đẹp.
Lý Cửu Lộ chạy về phòng 109 trốn, vào đến cửa tim còn đập thình thịch không ngừng.
Khương Hoài Sinh đang nghịch cái đài radio cũ của mình, tối qua Khương Quân muốn đón ông cụ về nhà, con dâu và cháu trai đều đến mời về, nhưng ông cụ sống chết cũng không đi.
Ông cụ bị cô dọa giật mình, giả bộ oán trách: "Cái con bé này, đi vào cũng không nghiêm chỉnh."
"Con xin lỗi, ông Khương." Cửu Lộ mím môi: "Con đến đây dán song cửa sổ."
Khương Hoài Sinh bĩu môi một cái: "Trên bàn kia kìa, dán đi." Tiếp đó lại cúi đầu đổi kênh radio.
Lý Cửu Lộ đi đến trước bàn, làm bộ làm tịch quét keo dính, căn bản tâm tư của cô không ở đây, lơ đãng nghĩ lại trong tích tắc anh xuất hiện ở hành lang. Không phải cô lừa mình dối người, biết từng nhịp tim đập nhanh kia thể hiện cho cái gì, cũng không phải trốn anh, chỉ là cô còn không tìm được trạng thái thoải mái nhất để thân cận với anh, cũng sợ không khí xấu hổ.
"Quét lên bàn rồi."
Cửu Lộ run lên. Thật là không muốn xấu hổ như nào thì nó lại đến như thế.
Trì Kiến tưởng cô không nghe thấy, cắn chuối: "Em quét lên trên bàn rồi."
"À."
Cô rút khăn giấy ra lau sạch sẽ, rũ mắt xuống, có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người anh.
Cửu Lộ không quay đầu lại, nhưng cô biết hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp thổi tới những sợi tóc trên gò má, cô cảm thấy lỗ tai rất ngứa, cũng rất nóng.
"Em...... Hôm qua em làm gì?"
"Hả?"
Trì Kiến nói: "Hôm qua anh đợi trong viện cả ngày, chủ nhiệm Giang nói em không ở nhà." Cơ thể anh dịch ra một chút, bàn tay chống lên mặt bàn, thăm dò nhìn cô: "Trốn anh à?"
Cửu Lộ mím môi, tầm mắt dịch sang một bên, thấy bàn tay to trên bàn, mu bàn tay anh bị đông lạnh thành màu đỏ không đều, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Nói chuyện." Trì Kiến lấy bả vai huých cô.
"À không có, tôi đi nhà bơi bơi lội......"
"Trong lúc ăn Tết nhà bơi cũng không nghỉ hả?"
"......"
"Em thật mẹ nó có năng lực nói dối đấy." Trì Kiến nói thầm một câu, lười biếng đứng thẳng người, cắn ba miếng nuốt hết quả chuối trong tay: "Dán cửa kính à?"
"......" Cửu Lộ nói: "Ừ."
"Bên kia thì sao?"
"Hai bên đều dán."
Trì Kiến đẩy cô ra, đến gần song cửa sổ. Phía trước cửa sổ có một cái bàn ngăn cách, nếu là chính cô làm thì phải đứng lên trên, nhưng Trì Kiến chân dài tay dài, cơ thể nghiêng về phía trước là được.
Anh tìm đúng một vị trí: "Nhìn xem có lệch hay không."
"Hình như không lệch."
"Đứng ra xa nhìn đi." Anh quay đầu chỉ huy.
Dường như anh cũng không vướng mắc việc cô trốn tránh anh, không khí chậm rãi hòa hợp. Lý Cửu Lộ lùi về phía sau hai ba bước, không tự giác thả lỏng lại, "Cao lên một chút."
"Như vậy à?"
"Quá cao, hơi thấp xuống một chút đi."
"Bây giờ được chưa?"
"Lại thấp rồi."
Trì Kiến "Hừm" một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là cao hay thấp?"
Kiểu nói chuyện trước kia của anh đã trở lại, giọng điệu lộ ra một chút ghét bỏ, một chút bực bội. Lý Cửu Lộ âm thầm cong cong khóe môi: "Tốt rồi, vị trí vừa khéo."
Không biết Khương Hoài Sinh ra ngoài khi nào, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, đài radio cũ kĩ ném lại trên giường, không chuyển đúng kênh, phát ra tiếng trách móc ầm ĩ.
Cửu Lộ đi qua, quét keo dính vào một song cửa sổ khác, ánh mắt hơi di chuyển, lại rơi xuống bàn tay to của anh một lần nữa.
Cô nhịn không được hỏi: "Tay anh có lạnh không?"
"Sao nào, muốn cho anh ấm áp hả?"
Cửu Lộ lườm anh một cái.
Trì Kiến cười cười, bỗng nhiên mở bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cái cổ trơn bóng của cô.
Một luồng lạnh lẽo ùa đến, vùng da kia dường như mất đi năng lực cảm nhận, không biết là lạnh như băng hay nóng rực. Sững sờ hai giây, Lý Cửu Lộ rụt bả vai trốn sang bên cạnh, nhưng cánh tay anh quá dài, cô trốn một chút cũng không tránh đi được.
Anh vô lại nói: "Vừa so sánh như vậy xong, thật đúng là rất lạnh."
Xúc cảm trong lòng bàn tay ấm áp trơn mềm, một khoảng nho nhỏ, dường như một bàn tay là có thể ôm kín, Trì Kiến miết miết theo bản năng, trước khi cô giãy giụa đã chủ động buông ra.
Cửu Lộ nói: "Bây giờ anh còn đùa giỡn, chờ đến khi lớn tuổi, khớp xương đau đến không cử động được sẽ biết hối hận."
"Khẩu khí này rất giống bà ngoại anh."
"Ai thèm giống chứ." Anh vừa dứt lời Cửu Lộ đã nói lại, ngữ khí khi nói mấy chữ này tràn ngập ý khiêu khích đấu võ mồm.
Trì Kiến khoanh tay trước ngực, di chuyển cơ thể, dựa vào cạnh bàn nghiêng đầu nhìn cô.
Cửu Lộ tránh cũng không thể tránh, đành phải nói chuyện để xua tan không khí: "Vừa rồi là ông Khương, ông đi lại khập khiễng chắc anh cũng thấy rồi, đầu gối ông cụ không tốt, chính vì lúc còn trẻ ra chiến trường, nằm trong đống tuyết một đêm nên bị đông lạnh đến hỏng."
"Thật thế à?" Dường như anh cũng không lo lắng, nhàn nhạt hỏi.
Lý Cửu Lộ liếc anh một cái, quay đầu lại không hé răng.
"Vậy anh sẽ mặc nhiều một chút." Trì Kiến giả bộ ngoan ngoãn, lấn đến gần nói: "Sau này em nhớ thường xuyên nhắc anh nhé."
Sau này......
Bỗng chốc từ này trở nên thật đặc biệt.
Cô bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện với Khương Hoài Sinh trong đêm cách đây không lâu.
—— Khi đó ấy mà, nhìn bà ấy, kế hoạch cả đời của hai người đều đã sắp xếp xong rồi.
Trì Kiến búng tay một cái trước mặt cô: "Em đang nghĩ gì đấy?"
"Không." Cô hoàn hồn, để song cửa sổ cho anh: "Quét xong rồi đó."
Cả ngày Trì Kiến đều lăn lộn trong viện dưỡng lão, không xa không gần đi sau mông Lý Cửu Lộ, cô làm cái gì, anh cũng đi theo làm cái đó. Khắp nơi ăn mừng ngày lễ, mọi người tụ hội bên nhau vô cùng náo nhiệt, cho nên chút tâm tư nhỏ của anh cũng không lưu lại dấu vết gì.
Ăn xong cơm tối, người giúp viện mang mấy loại nhân bánh đã chuẩn bị tốt cùng bột mì đến khu sinh hoạt, các cụ già cùng chung tay, vui vẻ gói sủi cảo.
Kim đồng hồ đúng lúc chỉ 8 giờ, vài người dẫn chương trình mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện trên màn hình TV. Các cụ già không tham gia gói bánh đều ngồi bên cạnh bàn nhỏ, ăn kẹo cắn hạt dưa, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo trúc, lên đến giữa không trung pháo hoa chợt nở rộ, thắp sáng nửa bầu trời. Hương vị năm mới đã vô cùng nồng đậm.
Trì Kiến và Lý Cửu Lộ ngồi hai bên Trần Anh Cúc.
Dần dần, anh phát hiện bà ngoại có chút khác thường, rõ ràng cả ngày đều rất vui vẻ, bây giờ đang ngồi ghế, vẻ mặt ủ rũ.
Trì Kiến bóc một viên kẹo ra: "Bà ngoại, ăn viên kẹo nào." Anh dịu dàng dỗ dành như đang dỗ một đứa bé: "Bà không vui ạ?"
"Không phải." Bà cụ ngậm kẹo vào trong miệng.
Trì Kiến trẻ con "Hừ" một tiếng: "Con mà không hiểu bà, thì thật là bất hiếu." Anh trêu bà cụ nói: "Bà nói đi, bà có yêu cầu gì ạ?"
Trần Anh Cúc nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng buông tiếng thở dài: "Cũng không biết bà Mã của con bây giờ thế nào, Tết nhất đến nơi rồi, một mình bà ấy trong bệnh viện làm sao trải qua được."
Trì Kiến cùng Lý Cửu Lộ liếc nhau, anh nói: "Chỉ vì cái này ạ?"
Trần Anh Cúc nói: "Cũng không biết buổi tối bà ấy có ăn hay không."
Trì Kiến nói: "Vậy cũng không đơn giản, con đi bệnh viện nhìn một chút, đúng dịp mang ít hoa quả đến cho bà cụ."
Mắt Trần Anh Cúc sáng rực, vẫn còn lo lắng: "Đã muộn thế này, một mình con đi ra ngoài cũng không quá an toàn."
"Không có việc gì đâu ạ, Lý Cửu Lộ đi cùng con một chuyến là được."
"......" Cửu Lộ liếc liếc anh, sau đó nhìn ánh mắt chờ mong của Trần Anh Cúc, khô khốc nói: "Đúng ạ, con đi với anh ấy. Thuận tiện nấu chút sủi cảo mang cho bà Mã."
Trì Kiến hài lòng hướng về phía cô nhếch khóe môi.
Lý Cửu Lộ quay đầu lại.
"Còn có......"
Trần Anh Cúc không dám nhìn thẳng anh, muốn nói lại thôi.
"Có thể gọi một cuộc điện thoại cho cậu của con hay không, năm nay thu hoạch không tốt, nó muốn nuôi sống người trong nhà, cũng không dễ dàng gì......"
Sắc mặt Trì Kiến lạnh tanh.
Bà cụ lại vội vàng nói: "Nếu con không muốn nói chuyện với Phùng Sơn, vậy giúp bà ngoại gọi đi, bà nói chuyện với nó được không?"
Ngoài cửa sổ pháo hoa lại bắn lên lần nữa, mọi người sung sướng, hoà thuận vui vẻ.
Mà người mẹ bị con trai ruột vứt bỏ này, nịnh nọt nhìn Trì Kiến, trong mắt tràn ngập cầu xin.
Hết chương 25
Lời editor: Dạo này tớ khá bận vì đang tham gia một số dự án, chương này là chương dự phòng cuối trong những chương tớ đã gõ từ trước ạ:"< Bây giờ tớ không dám đảm bảo tiến độ vì thời gian edit rất ít ỏi, tớ chỉ khẳng định là vẫn đăng hàng tuần, nhưng số chương đăng nhiều hay ít tùy thuộc vào thời gian rảnh của tớ. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, tớ rất xin lỗi vì sự bất tiện này, dù bận nhưng tớ sẽ không drop đâu ạ. Love all <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook