Thư Kí Nhỏ Làm Vợ Tôi Đi
-
Chương 41: Hoàng tử hôn công chúa
Tiểu Lạc nghiến răng nhìn người kia, đúng đến cái lúc kịch tính nhất lại phủi mông mà rời đi. Chết tiệt!
Nằm một mình trên giường bệnh cô cảm thấy hơi khó chịu, dù sao vẫn là nhớ chiếc giường êm ấm ở nhà. Nhưng cô nào biết sẽ chẳng được nằm ở chiếc giường êm ấm trong căn hộ đó nữa..
Quá khứ và sự thật luôn đan xen nhau liệu cô có chấp nhận quá khứ. Quá khứ là cái cớ để sinh tồn cho đến hiện tại vậy quá khứ của bạn như thế nào. Và quá khứ của cô cũng như thế nào?
Một quá khứ tàn nhẫn hay một quá khứ tươi đẹp. Nhưng chỉ cần nhắc đến hai từ quá khứ thì không còn chỗ cho hai từ tươi đẹp.
Tiểu Lạc chờ đến mỏi mòn, anh đi vệ sinh những mười lăm phút. Nào ngờ lúc anh bước ra từ nhà vệ sinh xong chui thẳng vào chăn rồi ôm cô ngủ như chưa có gì xảy ra. Hắc, cô lãng phí mất mười lăm phút cuộc đời để chờ anh cuối cùng bị cho leo cây không thương tiếc.
Cô hiện tại không có chút xíu nào gọi là buồn ngủ. Bất quá nằm trong vòng tay anh chả biết làm gì ngoài ngắm nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết dưới ánh đèn lờ mờ kia.
"Hôn anh một cái, anh sẽ kể em nghe"
Giọng nói bỉ ổi kia vang nhè nhẹ trong đêm. Tiểu Lạc bĩu môi quay sang hướng khác nào ngờ lại bị anh xoay ngược trở lại.
"Anh nửa đêm còn muốn phát bệnh"
Khóe miệng Bạch Vĩnh Tân hơi cong lên, hai tay anh đưa lên mặt cô véo nhẹ đôi má nhỏ nhắn ấy.
"Này Đâu Phộng, em không muốn nghe quá khứ của mình à. Hôn anh đi đảm bảo huy hoàng cực luôn" ai đó dỗ ngọt
Tiểu Lạc đưa tay sờ trán anh. Không nóng không lạnh sao mà vừa thay đổi cách xưng hô lại vừa không biết xấu hổ thế này. Không lẽ vô nhà vệ sinh tè có mấy phút đã bị tẩu hoả nhập ma rồi sao. Thầy cúng, thầy bói liên hệ ngay lập tức
"Huy mới chả hoàng. Em không nghe không nghe nữa, không thèm nghe luôn" muôn đời không muốn bị mắc bẫy là phải rút lui một cách cực kỳ nhanh.
"Ngày xưa lúc..... " anh dừng một hồi, làm Tiểu Lạc nằm không yên đến khi muốn lên tiếng thúc giục thì nghe thấy anh nói tiếp " hoàng tử hôn công chúa ở trong rừng ấy..... "
"Anh bớt nhảm nhí đi" Tiểu Lạc muốn đột quỵ ngay lập tức. Anh không còn cách thức trêu ngươi nào khác ư.
Tay Tiểu Lạc vô thức chạm vào vết mổ sau đó nhẹ nhàng "A" một tiếng. Bạch Vĩnh Tân thấy thế liền bỏ cô ra vội vàng bật đèn lên xem có vấn đề gì không.
"Vén áo lên" anh trầm giọng khi cô giữ khư khư vạt áo
"Xem xong anh phải kể em nghe" Tiểu Lạc đang dùng mưu kế đáp trả lại anh đây mà.
"Được"
Lúc vén áo lên liền không có gì nghiêm cả chỉ nhìn thấy Tiểu Lạc đang che miệng cười. Hóa ra anh lo thừa. Lúc này anh mới hằm mặt đè cô ra mà hôn cho đến khi thoả đáng mới thôi.
Bệnh nhân nào đó bị áp bức đến không còn một giọt nước bọt. Hắc
"Đau thật mà" lúc môi anh vừa rời khỏi môi cô, cô thở một hơi rồi uất ức nói. Cô lúc nãy đúng là đùa giỡn anh một chút nhưng lúc bị anh hôn không may đụng phải vết mổ khiến cô đau đớn tột cùng.
Nhìn khuôn mặt tái mét cùng giọng nói đầy uỷ khuất của cô anh thừa biết mình vừa làm gì. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng vết mổ rồi đau xót nói.
"Còn đau không?"
Tiểu Lạc lắc đầu không nói.
Bạch Vĩnh Tân nhanh chóng ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi vào trong lòng mình. Tiểu Lạc tựa lưng vào tấm ngực rộng lớn và vững chắc của anh. Lòng thầm nghĩ về một tương lai xa xôi mịt mù.
Trong đầu chỉ hiện lên một câu hỏi, rốt cuộc vì điều gì mà quá khứ của mình cô không hề hay biết mà anh lại biết.
Ngày đó cha nuôi cô đột ngột bị tai nạn rồi qua đời, có lẽ là không nghĩ tới thảm hoạ này nên chưa nói cho cô biết. Không lẽ đã nói cho Bạch Vĩnh Tân biết sao?
Hai người bọn họ đơn giản chỉ là dịch vụ trao đổi mua bán hay còn mục đích khác..
Ngay từ đầu cô cũng đã biết mình là một hàng hóa nhưng nhìn nhận từ tính cách của cha nuôi cô thì không có khả năng này. Cho đến hiện tại cô vẫn không thể cho rằng mình chỉ là một hàng hóa.. Vậy sự thật như thế nào?
Tiểu Lạc bất giác siết nhẹ tay.
Như hiểu thấu suy nghĩ của Tiểu Lạc, Bạch Vĩnh Tân nắm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt. Cô đã muốn nghe vậy thì anh không muốn dấu.
"Chu gia năm đó rước về một cô con dâu là An Hải Thương vợ của Chu Sơn. Bọn họ cũng được xem như là một cặp tình nhân được nhiều người mến mộ. Cho đến khi An Hải Thương mang thai em, bọn họ luôn có quan niệm là còn đầu lòng phải là con trai đến lúc sinh ra một tiểu nha đầu như em. Lý Gia Mỹ, con gái Lý gia đột ngột mang thai con của Chu Sơn" anh thở dài một hơi rồi tiếp tục "lúc đó em chỉ mới một tuổi, hai mẹ con dọn ra ngoài ở cho tới khi cơn hỏa hoạn đó xảy ra. Ngày hôm sau người ta tìm thấy một thi thể lớn nhỏ. Và rồi chuyện ra sao đều không ai biết.."
.......
Chương này rất nhạt.. 😖
Nằm một mình trên giường bệnh cô cảm thấy hơi khó chịu, dù sao vẫn là nhớ chiếc giường êm ấm ở nhà. Nhưng cô nào biết sẽ chẳng được nằm ở chiếc giường êm ấm trong căn hộ đó nữa..
Quá khứ và sự thật luôn đan xen nhau liệu cô có chấp nhận quá khứ. Quá khứ là cái cớ để sinh tồn cho đến hiện tại vậy quá khứ của bạn như thế nào. Và quá khứ của cô cũng như thế nào?
Một quá khứ tàn nhẫn hay một quá khứ tươi đẹp. Nhưng chỉ cần nhắc đến hai từ quá khứ thì không còn chỗ cho hai từ tươi đẹp.
Tiểu Lạc chờ đến mỏi mòn, anh đi vệ sinh những mười lăm phút. Nào ngờ lúc anh bước ra từ nhà vệ sinh xong chui thẳng vào chăn rồi ôm cô ngủ như chưa có gì xảy ra. Hắc, cô lãng phí mất mười lăm phút cuộc đời để chờ anh cuối cùng bị cho leo cây không thương tiếc.
Cô hiện tại không có chút xíu nào gọi là buồn ngủ. Bất quá nằm trong vòng tay anh chả biết làm gì ngoài ngắm nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết dưới ánh đèn lờ mờ kia.
"Hôn anh một cái, anh sẽ kể em nghe"
Giọng nói bỉ ổi kia vang nhè nhẹ trong đêm. Tiểu Lạc bĩu môi quay sang hướng khác nào ngờ lại bị anh xoay ngược trở lại.
"Anh nửa đêm còn muốn phát bệnh"
Khóe miệng Bạch Vĩnh Tân hơi cong lên, hai tay anh đưa lên mặt cô véo nhẹ đôi má nhỏ nhắn ấy.
"Này Đâu Phộng, em không muốn nghe quá khứ của mình à. Hôn anh đi đảm bảo huy hoàng cực luôn" ai đó dỗ ngọt
Tiểu Lạc đưa tay sờ trán anh. Không nóng không lạnh sao mà vừa thay đổi cách xưng hô lại vừa không biết xấu hổ thế này. Không lẽ vô nhà vệ sinh tè có mấy phút đã bị tẩu hoả nhập ma rồi sao. Thầy cúng, thầy bói liên hệ ngay lập tức
"Huy mới chả hoàng. Em không nghe không nghe nữa, không thèm nghe luôn" muôn đời không muốn bị mắc bẫy là phải rút lui một cách cực kỳ nhanh.
"Ngày xưa lúc..... " anh dừng một hồi, làm Tiểu Lạc nằm không yên đến khi muốn lên tiếng thúc giục thì nghe thấy anh nói tiếp " hoàng tử hôn công chúa ở trong rừng ấy..... "
"Anh bớt nhảm nhí đi" Tiểu Lạc muốn đột quỵ ngay lập tức. Anh không còn cách thức trêu ngươi nào khác ư.
Tay Tiểu Lạc vô thức chạm vào vết mổ sau đó nhẹ nhàng "A" một tiếng. Bạch Vĩnh Tân thấy thế liền bỏ cô ra vội vàng bật đèn lên xem có vấn đề gì không.
"Vén áo lên" anh trầm giọng khi cô giữ khư khư vạt áo
"Xem xong anh phải kể em nghe" Tiểu Lạc đang dùng mưu kế đáp trả lại anh đây mà.
"Được"
Lúc vén áo lên liền không có gì nghiêm cả chỉ nhìn thấy Tiểu Lạc đang che miệng cười. Hóa ra anh lo thừa. Lúc này anh mới hằm mặt đè cô ra mà hôn cho đến khi thoả đáng mới thôi.
Bệnh nhân nào đó bị áp bức đến không còn một giọt nước bọt. Hắc
"Đau thật mà" lúc môi anh vừa rời khỏi môi cô, cô thở một hơi rồi uất ức nói. Cô lúc nãy đúng là đùa giỡn anh một chút nhưng lúc bị anh hôn không may đụng phải vết mổ khiến cô đau đớn tột cùng.
Nhìn khuôn mặt tái mét cùng giọng nói đầy uỷ khuất của cô anh thừa biết mình vừa làm gì. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng vết mổ rồi đau xót nói.
"Còn đau không?"
Tiểu Lạc lắc đầu không nói.
Bạch Vĩnh Tân nhanh chóng ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi vào trong lòng mình. Tiểu Lạc tựa lưng vào tấm ngực rộng lớn và vững chắc của anh. Lòng thầm nghĩ về một tương lai xa xôi mịt mù.
Trong đầu chỉ hiện lên một câu hỏi, rốt cuộc vì điều gì mà quá khứ của mình cô không hề hay biết mà anh lại biết.
Ngày đó cha nuôi cô đột ngột bị tai nạn rồi qua đời, có lẽ là không nghĩ tới thảm hoạ này nên chưa nói cho cô biết. Không lẽ đã nói cho Bạch Vĩnh Tân biết sao?
Hai người bọn họ đơn giản chỉ là dịch vụ trao đổi mua bán hay còn mục đích khác..
Ngay từ đầu cô cũng đã biết mình là một hàng hóa nhưng nhìn nhận từ tính cách của cha nuôi cô thì không có khả năng này. Cho đến hiện tại cô vẫn không thể cho rằng mình chỉ là một hàng hóa.. Vậy sự thật như thế nào?
Tiểu Lạc bất giác siết nhẹ tay.
Như hiểu thấu suy nghĩ của Tiểu Lạc, Bạch Vĩnh Tân nắm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt. Cô đã muốn nghe vậy thì anh không muốn dấu.
"Chu gia năm đó rước về một cô con dâu là An Hải Thương vợ của Chu Sơn. Bọn họ cũng được xem như là một cặp tình nhân được nhiều người mến mộ. Cho đến khi An Hải Thương mang thai em, bọn họ luôn có quan niệm là còn đầu lòng phải là con trai đến lúc sinh ra một tiểu nha đầu như em. Lý Gia Mỹ, con gái Lý gia đột ngột mang thai con của Chu Sơn" anh thở dài một hơi rồi tiếp tục "lúc đó em chỉ mới một tuổi, hai mẹ con dọn ra ngoài ở cho tới khi cơn hỏa hoạn đó xảy ra. Ngày hôm sau người ta tìm thấy một thi thể lớn nhỏ. Và rồi chuyện ra sao đều không ai biết.."
.......
Chương này rất nhạt.. 😖
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook