Thư Kí Nhỏ Làm Vợ Tôi Đi
Chương 12: Làm việc tư

"A Đau nhẹ thôi"

"..."

"Nhẹ quá. Buồn haha.. buồn.. "

"..."

"Mệt. Dừng lại đi"

.......

Vâng đây là buổi đầu tiên đi làm của An Tiểu Lạc nhà ta. Tiếng thất thanh của nàng khiến bà cô quản lý đi qua dựng cả lông lên.

Các mày có thắc mắc bên trong đang làm gì không?

Chỉ là Bạch Vĩnh Tân đang xoa thuốc cho Tiểu Lạc thôi. Các mày đừng nghĩ sâu xa như thế haha.

"Không ngờ sau gáy em lại nhạy cảm tới vậy. Tôi muốn thử xem các chỗ khác có nhạy cảm như thế không " Bạch Vĩnh Tân cười nham hiểm.

"Vô sỉ" Tiểu Lạc ngồi trên đùi anh phỉ nhổ một cái, vô thức muốn rời khỏi người anh.

"Em nhóm lửa lại không dập liền muốn bỏ đi" Bạch Vĩnh Tân liền giữ cô lại. Tiểu Lạc ngồi trên đùi anh ngọ nguậy, không biết vật thể kia đã động đậy từ lúc nào. Như ý thức được chuyện gì sắp xảy ra..

"Được, vậy tôi dập liền" nói rồi Tiểu Lạc với chiếc kéo trên bàn làm việc lên nói tiếp " phiền anh đừng giữ chặt tôi như thế làm sao mà tôi dập được "

Cô dơ chiếc kéo đung đưa trước mặt anh. Anh vô sỉ cô cũng sẽ vô sỉ. Cô muốn cắt... Không, không cô chỉ tiện tay cầm thôi.. Haha

"Em liền muốn con em không có bố" Bạch Vĩnh Tân vẫn giữ khư khư cô. Và không có ý định bỏ ra

Tiểu Lạc "...." anh ta đang nói cái chết tiệt gì thế.

"Em nghĩ biện pháp dập lửa của em có tác dụng. Nghĩ cũng đừng nghĩ" nói xong anh liền dùng chân mình kẹp chân cô lại, tay phải vòng qua siết cô vào lòng tay kia giành cái kéo lẳng xuống sọt rác.

"Anh nói không được làm việc tư trong giờ mà. Bỏ tôi ra " Tiểu Lạc giãy dụa muốn thoát ra nếu không cô lại bị anh ăn sạch bách mất. Cơ mà nó không phải là điều dễ dàng. Cô càng giãy thì lại càng bị siết chặt hơn, thế là cô im ắng

"Tôi cho phép em làm việc tư " Bạch Vĩnh Tân nói xong cắn nhẹ vào vành tai cô. Tiểu Lạc khẽ rùng mình một cái mặt bắt đầu ủng hồng. Đầu liền loé ra một ý kiến.

"Tôi đến là làm thư ký những việc khác không được đề cập tới. Tại sao tôi phải làm, Phiền anh bỏ tôi ra"

"Vậy em nên làm tốt việc thư ký của mình. Còn việc khác liền được đề cập ngay" hơi thở mang theo mùi bạc hà của anh lại phả vào mặt cô.

"Vậy nhiệm vụ của tôi là làm gì "

"Cặp kè với Tổng Giám Đốc "

"...." Cô sa mạc lời.

Nói rồi cô bị anh ôm hôn một cách bất ngờ. Ôi Trái tim nhỏ bé của cô.. Có ngày bị bất ngờ làm cho đột quỵ mất

Cũng không biết sau bao lâu nữa anh bế cô ra sô pha. Đặt cô nằm lên ghế sô pha sau đó nằm đè lên cô tiếp tục hôn. Tiểu Lạc dùng hai tay đẩy anh ra liền bị anh nắm chặt lại. Người cô còn chút ý thức nhân lúc môi anh rời ra liền nói

"Tân, dừng lại. Để tối có được không. Ở đây... ưm"

"Im lặng"

Cô liền bị anh hôn tiếp tay còn lại của anh đang tiến xuống cởi từng cúc áo của cô ra. Đến cúc cuối cùng thì...

"Cộc... Cộc... Cộc"

Ân nhân cứu mạng cô đây rồi. Hờ

"Có chuyện gì" anh nói lớn.

"Giám đốc có một vài bản hợp đồng cần ngài kí ngay lập tức. " giọng nói của một người phụ nữ vọng vào.

"Để sau" anh lạnh nhạt đáp

"Nhưng nó liên quan tới tập đoàn Hải Sơn "

Nghe đến đây anh liền chau mày,đóng lại từng cúc Áo cho cô sau đó đứng lên chỉnh lại áo sơ mi.

Tiểu Lạc vội vàng ngồi dậy vuốt vuốt lại mái tóc rối rời khỏi ghế ra chỗ của thư ký.

"Vào đi" anh ngồi vào bàn làm việc mới gọi người bên ngoài.

Quản lí Lê vừa đẩy vào liền chạm mắt với Tiểu Lạc nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng kia không khỏi sinh nghi.

Tiểu Lạc cũng đứng dậy " Giám đốc tôi đi pha cho ngài cốc cà phê"

Anh đáp hờ hững "Ừ"

Tiểu Lạc ra ngoài liền vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vào đến trong liền gặp Dục Hạ Hiên

"Tiểu Lạc cậu đi làm rồi à. Thế nào công việc mới có khó khăn gì không "

Tiểu Lạc cười " Không. Với tớ không có gì khó cả hi"

Dục Hạ Miên nhìn chằm chằm vào Tiểu Lạc nghi hoặc " Cậu có quan hệ gì với boss hả. Khai mau"

Nụ cười trên môi Tiểu Lạc tắt lịm "Có quan hệ gì được chứ. Cậu nghĩ đi đâu vậy "

"Không cần giấu tớ. Tớ nghi lâu rồi, cậu ở khách sạn Du Dân phải không, cậu lấy đâu ra tiền ở khách sạn sang trọng như thế. Hơn nữa cậu với Boss chắc chắn không phải hàng xóm. Nhìn ánh mắt boss nhìn cậu đã thấy khác rồi. Mà hơn nữa bây giờ nhìn cậu giống như vừa vụng trộm xong ấy"

Tiểu Lạc lại hạn hán lời. Có gì cũng bị đào bới lên hết

"Tớ.. Tớ là ân nhân của anh ấy. Lúc trước cha nuôi tớ bán tớ là bán cho anh ấy. Hiện tại bọn tớ ở chung hi" đến nước này không tiết lộ không được

"May mắn cho cậu thành khẩn khai báo. À này Boss lạnh lùng kiêu ngạo như thế mà cậu cũng chịu được à"

"Không, mọi thứ ngược lại cậu nói riêng lúc ở trên... " cô lại lỡ mồm rồi.

Tin nhắn điện thoại vừa tới " Anh: em mà không quay lại ngày mai đừng nghĩ có thể đi lại được"

Vô liêm sỉ còn tỏ ra có văn hóa

"Trên đâu hả" Dục Hạ Miên hỏi

"Không có gì. Tớ phải về phòng đây. Gặp lại sau "

Cuối cùng trở lại vẫn bị ăn sạch hoaiii

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương