Thư Kí Nha Hoàn Của Kiều Nhị Thiếu Gia
-
Chương 12
Lời này rõ ràng đã đạp trúng vết đau của Kiều đại thiếu, hắn biến sắc, hung hăng tát nàng một cái.
Phương Hàm chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, tai ù ù, nhưng nàng vẫn nghiến răng tiếp tục nói: "Thế nào, bị ta nói trúng rồi sao nên thẹn quá hả giận hả?"
Nàng vốn là người nhanh mồm nhanh miệng mà, không biết vì sao, chỉ khi trước mặt Kiều Bách Dung, phản ứng mới hơi chậm chút.
"Ngươi..." Kiều đại thiếu dừng lại, sau đó sau đó tức giận nói: "Ngươi cùng lắm chỉ là nô bộc đã bị bán đứt cho nhà ta, không chỉ muốn thân thể ngươi, có đánh chết ngươi, bán đi, cũng chẳng có gì khó cả."
Lúc này, tiếng bước chân vội vàng từ xa đi lại, hai người cùng quay đầu nhìn, nhận ra đó là Kiều tam thiếu.
"Đại ca, huynh làm gì vậy?" Kiều tam thiếu vội vàng chạy tới, "Ngay giữa ban ngày ban mặt lại ở trong sân cưỡng bức tỳ nữ, không phải tác phong của Kiều gia chúng ta a!"
Lục Hòa cầu cứu hắn mới biết, chỉ sợ nếu chậm sẽ có chuyện lớn xảy ra a.
Kiều đại thiếu nhìn thấy hắn, đầu tiên là bất ngờ, sau đó nheo mắt lại, "Tam đệ, chẳng lẽ đệ muốn trở mặt với ta vì con tiện tì này?"
Kiều tam thiếu bất đắc dĩ nhìn hắn, "Đại ca nếu đã biết nàng ấy chỉ là một nha hoàn không quan trọng gì, thì sao phải vì nàng đắc tội nhị ca làm gì?
Hắn thật sự không hiểu cha mẹ cùng các huynh đệ tỷ muội này đang nghĩ gì nữa, rõ ràng toàn gia đều do nhị ca nuôi dưỡng, nhưng cứ nhiều lần khiêu khích (gây hấn) với huynh ấy.
Mà nhị ca cũng thật là, dù sao nha hoàng cũng chỉ là nha hoàn thôi, nạp làm thiếp là xong, cho danh phận gì chẳng được, cứ nhất quyết đòi cưới làm vợ, mới xảy ra phong ba (sóng gió) như vậy làm gì chứ?
Bởi vì Kiều tam thiếu do một người thiếp sinh ra nên bị coi thường, vì vậy so với các chủ tử khác trong phủ, hắn tương đối có thiện cảm với Kiều Bách Dung, người có cảnh ngộ tương tự với hắn.
Thế hệ Kiều gia này chỉ có hắn cùng nhị ca là không phải do Kiều phu nhân sinh, Kiều phu nhân từ trước đến giờ đều không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, hơn nữa mọi chi phí, quyền lực trong phủ đều nằm trong tay nhị ca, Kiều tam thiếu biết rõ với việc đi lấy lòng Kiều phu nhân, không bằng thân thiết với nhị ca, hưởng lợi lớn hơn nhiều.
Kiều đại thiếu lúc đầu có chút chột dạ, liền sau đó càng tức giận hơn, "Đắc tội thì đắc tội, có gì đặc biệt hơn người chứ, đệ sợ nghiệt chủng kia, nhưng ta không sợ!"
Nói xong, hắn lại tiếp tục lôi kéo xiêm y Phương Hàm.
"Buông tay! Tránh ra!" Nàng thét chói tai.
Kiều tam thiếu lo lắng gần như tức giận, "Đại ca, huynh đừng hồ đồ nữa, loại chuyện này truyền ra ngoài, với thanh danh Kiều phủ tai hại vô cùng a!"
"Đệ không nói, ta không nói, việc này sao truyền ra ngoài được?" Kiều đại thiếu liếc nhìn hắn, "Chẳng lẽ đệ cũng có ý với tiện tì này sao?"
"Sao có thể thế được!" Phương Hàn là bảo bối của nhị ca, vì nàng chuyện gì cũng làm được, đầu óc hắn bị hỏng mới có thể ảo tưởng với nàng.
"Vậy đừng làm phiền ta!" Kiều đại thiếu nổi nóng, cúi đầu hôn môi Phương Hàm.
Phương Hàm há có thể buông tha cơ hội này, tất nhiên trực tiếp liều mạng cắn miệng Kiều đại thiếu.
Kiều đại thiếu cảm thấy miệng bị đau, đang muốn quay đầu tránh, không ngờ sau đó gáy lại truyền đến một cơn đau nhức khác, thân mình hắn lay động, rồi ngã lên người Phương Hàm, mất đi ý thức.
Phương Hàm bị đè suýt thở không nổi, không biết trong lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, thật vất vả mới đẩy được tên chết tiệt trên người ra, đã thấy Kiều tam thiếu cầm một cục gạch trên tay, tràn đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Giờ thì tốt rồi, vì ngươi, ta lại hoàn toàn đắc tội với đại ca rồi." Kiều tam thiếu cười khổ nói.
Hơn nữa, đắc tội đại ca chẳng khác nào đắc tội toàn bộ người trong nhà trừ nhị ca, buôn bán này thật sự không có lời mà.
"Đa tạ tam thiếu gia đã ra tay cứu giúp." Phương Hàm gắng gượng ngồi dậy, phát hiện toàn thân mình còn đang run rẩy.
"Không cần cảm tạ ta, nhị thiếu gia về, ngươi xin huynh ấy đảm bảo ta cả đời bình yên suông sẻ là tốt rồi." Kiều tam thiếu thở dài.
Hắn phải ra tay chứ, nếu Phương Hàn có chuyện gì, nhị ca giận dữ thì không chừng cả Kiều gia phải bị phá hủy hết.
Đến lúc đó cùng những người trong nhà cùng nhau chôn cùng, còn không bằng trở mặt trước khi có chuyện xảy ra.
Đắc tội đại ca so với đắc tội nhị ca, đắc tội đại ca nhiều lắm cũng chỉ phải đấu tranh trong Kiều gia thôi, nhưng đắc tội nhị ca, e rằng ở đâu cũng không sống được nổi nữa.
Giờ đây chỉ hy vọng nhị ca có thể nhớ phần công lao này của hắn thôi a!
"Đương nhiên... Nếu lúc đó nhị thiếu gia còn nghe lời nói của nô tì." Phương Hàm nắm chặt xiêm y rách nát, nhỏ giọng nói.
Tuy nàng không thật sự bị như vậy, nhưng với nguyên tắc bảo thủ của cổ nhân nàng biết rõ, chỉ là một đôi nam nữ vô tình đụng chạm nhau, đều có thể bị ép lập thành đôi, huống chi nàng bị Kiều đại thiếu lôi kéo lâu như vậy, nàng rất lo lắng Kiều Bách Dung sẽ nghĩ thành gì đây.
Kiều tam thiếu ít nhiều cũng hiểu được lo lắng của nàng, nhưng hắn thật sự không giúp gì được, chỉ có thể nói lời an ủi: "Ta nghĩ nhị ca không phải loại người như vậy đâu, ngươi đùng quá lo lắng, mau trở về nghỉ ngơi trước đi."
Còn lại thì, cũng chỉ có thể chờ nhị ca về mới biết được.
Hầy, còn phải sai người đưa đại ca về nữa! Nếu không lỡ đại ca có chuyện gì, hắn lại gặp xui xẻo a.
Khi Kiều Bách Dung nhận được tin tức, lập tức bỏ lại người đang bàn bạc (nguyên văn: thương nghị) với hắn, lệnh xa phu (người phu xe, người đánh xe) đánh xe về phủ.
Hắn không ngờ người nhà có cùng huyết thống với hắn đó lại ngu xuẩn đến mức này, biết rõ không phải đối thủ của hắn, lại càng muốn đụng vào "tử huyệt" của hắn, quả thật là chán sống rồi.
Trên đường hồi phủ, hắn vô cùng hối hận cùng căm hận.
Hối hận chính mình đã đánh giá cao trí tuệ của đám người đó, cho rằng sau khi bọn họ bị giáo huấn thì không dám tùy tiện động vào Phương Hàn nữa, mới để nàng lại trong nhà, vừa hận đại ca lại dám to gan lớn mật nhục nhã thiên hạ trong lòng hắn.
Lục Hòa phái người gấp gáp tới tìm hắn, nên hắn chỉ biết đại ca muốn xâm phạm Phương Hàn, cũng không biết tiếp theo tình hình như thế nào rồi, cho nên lòng lại nóng như lửa đốt.
Xe ngựa đang chạy tới trước đại môn (cửa lớn) Kiều phủ, thậm chí còn chưa dừng lại, Kiều Bách Dung đã không chút do dự nhảy xuống xe, chạy vào trong phủ.
Khi hắn chạy vào sân trong viện, Lục Hòa vừa nhìn thấy hắn, lập tức nước mắt lưng tròng chạy tới.
"Nhị thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi!"
"Phương Hàn đâu?" Hắn trực tiếp hỏi ngay.
"Phương Hàn tỷ tỷ đang tắm rửa..."
Tắm rửa lúc này sao? Chẳng lẽ nàng thực sự bị đại ca...
Tâm Kiều Bách Dung trầm xuống, nhanh chân đi vào trong phòng.
Khi hắn nhìn thấy xiêm y rách nát trên đất, Phương Hàm đang ngâm trong thùng (thùng tắm), trên mặt còn hằn dấu bàn tay, đôi mắt cùng cái mũi hồng hồng (khóc), đang liều mạng chà xát tẩy rửa da thịt, cảm thấy tim đã vỡ vụng cả rồi.
Hắn tiến tới, trực tiếp ôm lấy nàng, "Thực xin lỗi, Hàn Hàn, thực xin lỗi..."
Đột nhiên bị người ôm lấy, Phương Hàm đầu tiên là hoảng sợ, sau đó nhớ tới chuyện lúc nãy, bỗng cảm thấy ủy khuất vô cùng, liền òa khóc thành tiếng.
"Ô ô... Chàng vì sao lại để thiếp ở nhà một mình, hại thiếp bị người khi dễ?"
"Thực xin lỗi, là ta sơ suất." Kiều Bách Dung cực kỳ đau lòng.
"Thiếp lúc đó rất sợ, tên khốn kiếp đó thật ghê tởm." Nàng tiếp tục lên án.
"Thực xin lỗi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá thật đắt." Nhìn bộ dáng nàng đáng thương như vậy, trong lòng hắn sớm đem huynh trưởng thiên đao vạn quả.
"Cả nhà này đều là người điên, thiếp phải dọn ra ngoài..."
"Được, được, ta lập tức ra ở riêng, không ở nơi này nữa, họ Kiều chẳng có gì tốt cả." Kiều Bách Dung nói ầm lên, hoàn toàn không tự cảm thấy bản thân cũng mang họ Kiều.
Phương Hàm nghe vậy ngẩn ngơ, tạm thời quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thật ra, nàng nói muốn ra ngoài chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi, nàng cũng biết rõ mình là nô tì, đương nhiên phải ở trong phủ hầu hạ chủ tử, sao có thể tự tiện đi ra ngoài được.
Không ngờ Kiều Bách Dung lại có thể đáp ứng ngay, còn nói... phải ở riêng nữa chứ?
Hắn lại muốn cùng nàng ra ngoài ở riêng sao?
Nàng nghị ngờ mình nghe nhầm, hoặc là lúc nãy bọn họ bị rào cản ngôn ngữ.
Thấy nàng ngây ngốc không phản ứng gì, Kiều Bách Dung nghĩ nàng hoài nghi hắn chỉ lừa nàng thôi, vội nói: "Ta có tòa nhà ở nơi khác, chúng ta cứ qua đó ở trước, để đề phòng bọn họ gây khó dễ cho nàng, về chuyện ở riêng cứ từ từ đã, nhưng ta sẽ không để bọn họ dây dưa đâu."
Phương Hàm cảm thấy có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn, nàng suy đoán hắn sau khi trở về sẽ có phản ứng gì, nhưng không đoán được hắn sẽ không hề cố kỵ gì mà đứng về phía nàng như vậy.
"Nhị thiếu gia," nàng sợ hãi mở miệng. "Vừa rồi đại thiếu gia hắn..."
"Ta biết, ta biết hết rồi, nàng đừng nói gì cả." Kiều Bách Dung đau xót ôm chặt lấy nàng, vô cùng đau lòng hôn lên dấu tay sưng đỏ trên mặt nàng, "Lại nói, nàng bị như vậy là lỗi của ta, ta sẽ đòi lại công bằng. Sau khi nàng uống tị nhâm thang (thuốc tránh thai), thì quên chuyện này đi, sau khi chúng ta thành thân, ra ngoài ở, không bao giờ... qua lại với Kiều phủ nữa."
Tị, tị nhâm thang? Phương Hàm lại ngây dại. Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng thực sự bị đại thiếu gia xâm phạm?
Mà dưới loại tình huống này, hắn vẫn mở miệng nói muốn thành thân với nàng?
Nàng thấy cần phải xác thực lại một chút, "Nhị thiếu gia, chàng nói muốn cưới ta... Sau khi chuyện này xảy ra sao?"
"Ta vốn định cưới nàng." Kiều Bách Dung than nhẹ, "Hiện giờ nàng là bị ta làm khổ, ta nhất định sẽ không bỏ rơi nàng."
Phương Hàm rung động, nói không nên lời.
Nàng biết Kiều Bách Dung yêu thích nàng, lại không biết hắn có thể vì nàng làm được chuyện này.
Nàng thanh thanh yết hầy, "Nhị thiếu gia, thật ra thiếp..."
"Về sau đừng gọi ta là nhị thiếu gia." Hắn ngắt lời nàng, "Nàng có thể gọi là Bách Dung hoặc xưng hô như thế nào cũng được, nhưng không được lại xem ta trở thành chủ tử."
"Hở." Phương Hàm nhẹ nhàng cong khóe môi lên, kinh hoảng, lo lắng lúc nãy đều ném đi mất.
Nên nói cái gì đây? Người nam nhân chất lượng tốt như vậy ở hiện đại cũng rất hiếm có đó, ở cổ đại lại có thể để cho nàng nhặt được, xác suất này còn thấp hơn so với trúng xổ số a!
Nàng bỗng cảm thấy lòng đầy ngọt ngào, từ khi xuyên không đến khi phát hiện bản thân xui xẻo trở thành tì nữ thì bụng đầy oán khí (bực dọc, oán hận), giờ đây hình như đều biến đi đâu mất hết rồi.
Ôi, người ta là cách cách, công chúa đều phải cùng nhân vật phản diện đấu trí đấu sức, nàng dù là tì nữ nho nhỏ lại có thể bắt được đại boss, phải nói nàng so với các nàng ấy còn may mắn hơn a!
Tuy hiện giờ nàng có cực phẩm ác bà bà (Kiều phu nhân), nhưng nữ nhân đó cùng boss hoàn toàn không cùng cấp bậc, nếu sau này ở riêng, có lẽ thật sự có thể cả đời không qua lại với nhau?
"Bách Dung," Phương Hàm thử gọi tên của hắn, trên môi nở nụ cười, "Thật ra thiếp là muốn nói, đại ca chàng hắn vừa..."
Nàng còn chưa nói xong, ngón tay hắn xoa nhẹ môi nàng."
"Nghe lời ta, mọi chuyện không thoải mái hôm nay quên hết đi, được không?"
Nam nhân này a, quá yêu thương nàng rồi? Phương Hàm buồn cười nắm lấy tay hắn, "Thiếp sẽ quên nó đi, nhưng vẫn muốn nói với chàng một tiếng, thật ra đại ca chàng chỉ tát thiếp một cái, lại xé nát y phục của thiếp, sau đó hắn bị tam đệ của chàng đánh bất tỉnh."
"... Đánh bất tỉnh?"
"Đúng vậy, tam đệ chàng lấy gạch đánh hắn bất tỉnh, hiện giờ chắc đã bị mang về cứu trị rồi." Phương Hàm le lưỡi, "Tam đệ chàng còn muốn thiếp nói với chàng, hắn vì giúp thiếp lần này đã đắc tội cha mẹ cùng các huynh đệ tỷ muội khác, chàng nên hảo hảo báo đáp hắn." Nhìn hắn như thế này, chắc là sẽ đáp tạ tam đệ thật tốt thôi?
Kiều Bách Dung trừng lớn mắt, "Cho nên đại ca ta, hắn không có đối với nàng..."
Phương Hàm nhẹ nhàng cười, "Hắn muốn, nhưng không thành công."
Hắn có cảm giác như bị bánh từ trời rơi trúng. Hắn vốn định phá hủy mọi thứ, không ngờ nàng lại cho biết đại ca vẫn chưa làm gì được cả.
Kiều Bách Dung thở dài, càng ôm nàng chặt hơn, "Nhớ nhắc ta, phải hảo hảo tạ ơn tam đệ."
Hắn quyết định, sau này bất kể tam đệ muốn kinh doanh hay tiếp tục đọc sách thi khoa cử, đều nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt.
Còn những người khác thì... Hừ, cứ đợi xem đi!
"Dạ" Phương Hàm đáp, rồi lại có chút không tự nhiên uốn éo thân mình, "Nhị... Bách, Bách Dung, chàng ra ngoài trước được không? Thiếp muốn tắm rửa đó."
Lúc này Kiều Bách Dung mới buông nàng ra, nhưng khi hắn thấy trên cánh tay nàng có dấu hồng do bị chà xát, lại không nhịn được nhíu mày, "Nàng ngâm nước ấm là được rồi, đừng tự dằn vặt mình như vậy nữa."
Nàng hơi ngượng ngùng, "Nhưng cứ thấy bị chạm vào ghê tởm a."
"Thế thì cũng là dằn vặt hắn, chứ không phải dằn vặt mình được." Hắn cúi đầu hôn lên dấu bầm trên vai nàng.
Bị hắn hôn như vậy, Phương Hàm phát hiện, nàng lúc nãy thấy không khỏe đã từ từ biến mất.
"Được rồi mà." Nàng nhỏ giọng nói: "Chàng ra ngoài trước đi nha."
Nếu là bình thường, Kiều Bách Dung sẽ không chịu như vậy đâu, nhưng hắn biết hôm nay nàng bị sợ hãi quá rồi, muốn yên tĩnh một mình, bởi vậy chỉ gật đầu, "Nàng tắm nhanh lên, đợi lát nữa ta sẽ bôi thuốc cho nàng."
Phương Hàm muốn nói mình có thể tự làm, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy quá khách khí rồi, bởi vậy cuối cùng nhẹ lên tiếng, "Dạ."
Kiều Bách Dung nhìn ta trong lòng nàng đã tốt hơn rồi, cười với nàng, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Bách Dung bôi thuốc cho Phương Hàm vô cùng cẩn thận, không chừa một chổ bầm tím nào.
Phương Hàm chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, tai ù ù, nhưng nàng vẫn nghiến răng tiếp tục nói: "Thế nào, bị ta nói trúng rồi sao nên thẹn quá hả giận hả?"
Nàng vốn là người nhanh mồm nhanh miệng mà, không biết vì sao, chỉ khi trước mặt Kiều Bách Dung, phản ứng mới hơi chậm chút.
"Ngươi..." Kiều đại thiếu dừng lại, sau đó sau đó tức giận nói: "Ngươi cùng lắm chỉ là nô bộc đã bị bán đứt cho nhà ta, không chỉ muốn thân thể ngươi, có đánh chết ngươi, bán đi, cũng chẳng có gì khó cả."
Lúc này, tiếng bước chân vội vàng từ xa đi lại, hai người cùng quay đầu nhìn, nhận ra đó là Kiều tam thiếu.
"Đại ca, huynh làm gì vậy?" Kiều tam thiếu vội vàng chạy tới, "Ngay giữa ban ngày ban mặt lại ở trong sân cưỡng bức tỳ nữ, không phải tác phong của Kiều gia chúng ta a!"
Lục Hòa cầu cứu hắn mới biết, chỉ sợ nếu chậm sẽ có chuyện lớn xảy ra a.
Kiều đại thiếu nhìn thấy hắn, đầu tiên là bất ngờ, sau đó nheo mắt lại, "Tam đệ, chẳng lẽ đệ muốn trở mặt với ta vì con tiện tì này?"
Kiều tam thiếu bất đắc dĩ nhìn hắn, "Đại ca nếu đã biết nàng ấy chỉ là một nha hoàn không quan trọng gì, thì sao phải vì nàng đắc tội nhị ca làm gì?
Hắn thật sự không hiểu cha mẹ cùng các huynh đệ tỷ muội này đang nghĩ gì nữa, rõ ràng toàn gia đều do nhị ca nuôi dưỡng, nhưng cứ nhiều lần khiêu khích (gây hấn) với huynh ấy.
Mà nhị ca cũng thật là, dù sao nha hoàng cũng chỉ là nha hoàn thôi, nạp làm thiếp là xong, cho danh phận gì chẳng được, cứ nhất quyết đòi cưới làm vợ, mới xảy ra phong ba (sóng gió) như vậy làm gì chứ?
Bởi vì Kiều tam thiếu do một người thiếp sinh ra nên bị coi thường, vì vậy so với các chủ tử khác trong phủ, hắn tương đối có thiện cảm với Kiều Bách Dung, người có cảnh ngộ tương tự với hắn.
Thế hệ Kiều gia này chỉ có hắn cùng nhị ca là không phải do Kiều phu nhân sinh, Kiều phu nhân từ trước đến giờ đều không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, hơn nữa mọi chi phí, quyền lực trong phủ đều nằm trong tay nhị ca, Kiều tam thiếu biết rõ với việc đi lấy lòng Kiều phu nhân, không bằng thân thiết với nhị ca, hưởng lợi lớn hơn nhiều.
Kiều đại thiếu lúc đầu có chút chột dạ, liền sau đó càng tức giận hơn, "Đắc tội thì đắc tội, có gì đặc biệt hơn người chứ, đệ sợ nghiệt chủng kia, nhưng ta không sợ!"
Nói xong, hắn lại tiếp tục lôi kéo xiêm y Phương Hàm.
"Buông tay! Tránh ra!" Nàng thét chói tai.
Kiều tam thiếu lo lắng gần như tức giận, "Đại ca, huynh đừng hồ đồ nữa, loại chuyện này truyền ra ngoài, với thanh danh Kiều phủ tai hại vô cùng a!"
"Đệ không nói, ta không nói, việc này sao truyền ra ngoài được?" Kiều đại thiếu liếc nhìn hắn, "Chẳng lẽ đệ cũng có ý với tiện tì này sao?"
"Sao có thể thế được!" Phương Hàn là bảo bối của nhị ca, vì nàng chuyện gì cũng làm được, đầu óc hắn bị hỏng mới có thể ảo tưởng với nàng.
"Vậy đừng làm phiền ta!" Kiều đại thiếu nổi nóng, cúi đầu hôn môi Phương Hàm.
Phương Hàm há có thể buông tha cơ hội này, tất nhiên trực tiếp liều mạng cắn miệng Kiều đại thiếu.
Kiều đại thiếu cảm thấy miệng bị đau, đang muốn quay đầu tránh, không ngờ sau đó gáy lại truyền đến một cơn đau nhức khác, thân mình hắn lay động, rồi ngã lên người Phương Hàm, mất đi ý thức.
Phương Hàm bị đè suýt thở không nổi, không biết trong lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, thật vất vả mới đẩy được tên chết tiệt trên người ra, đã thấy Kiều tam thiếu cầm một cục gạch trên tay, tràn đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Giờ thì tốt rồi, vì ngươi, ta lại hoàn toàn đắc tội với đại ca rồi." Kiều tam thiếu cười khổ nói.
Hơn nữa, đắc tội đại ca chẳng khác nào đắc tội toàn bộ người trong nhà trừ nhị ca, buôn bán này thật sự không có lời mà.
"Đa tạ tam thiếu gia đã ra tay cứu giúp." Phương Hàm gắng gượng ngồi dậy, phát hiện toàn thân mình còn đang run rẩy.
"Không cần cảm tạ ta, nhị thiếu gia về, ngươi xin huynh ấy đảm bảo ta cả đời bình yên suông sẻ là tốt rồi." Kiều tam thiếu thở dài.
Hắn phải ra tay chứ, nếu Phương Hàn có chuyện gì, nhị ca giận dữ thì không chừng cả Kiều gia phải bị phá hủy hết.
Đến lúc đó cùng những người trong nhà cùng nhau chôn cùng, còn không bằng trở mặt trước khi có chuyện xảy ra.
Đắc tội đại ca so với đắc tội nhị ca, đắc tội đại ca nhiều lắm cũng chỉ phải đấu tranh trong Kiều gia thôi, nhưng đắc tội nhị ca, e rằng ở đâu cũng không sống được nổi nữa.
Giờ đây chỉ hy vọng nhị ca có thể nhớ phần công lao này của hắn thôi a!
"Đương nhiên... Nếu lúc đó nhị thiếu gia còn nghe lời nói của nô tì." Phương Hàm nắm chặt xiêm y rách nát, nhỏ giọng nói.
Tuy nàng không thật sự bị như vậy, nhưng với nguyên tắc bảo thủ của cổ nhân nàng biết rõ, chỉ là một đôi nam nữ vô tình đụng chạm nhau, đều có thể bị ép lập thành đôi, huống chi nàng bị Kiều đại thiếu lôi kéo lâu như vậy, nàng rất lo lắng Kiều Bách Dung sẽ nghĩ thành gì đây.
Kiều tam thiếu ít nhiều cũng hiểu được lo lắng của nàng, nhưng hắn thật sự không giúp gì được, chỉ có thể nói lời an ủi: "Ta nghĩ nhị ca không phải loại người như vậy đâu, ngươi đùng quá lo lắng, mau trở về nghỉ ngơi trước đi."
Còn lại thì, cũng chỉ có thể chờ nhị ca về mới biết được.
Hầy, còn phải sai người đưa đại ca về nữa! Nếu không lỡ đại ca có chuyện gì, hắn lại gặp xui xẻo a.
Khi Kiều Bách Dung nhận được tin tức, lập tức bỏ lại người đang bàn bạc (nguyên văn: thương nghị) với hắn, lệnh xa phu (người phu xe, người đánh xe) đánh xe về phủ.
Hắn không ngờ người nhà có cùng huyết thống với hắn đó lại ngu xuẩn đến mức này, biết rõ không phải đối thủ của hắn, lại càng muốn đụng vào "tử huyệt" của hắn, quả thật là chán sống rồi.
Trên đường hồi phủ, hắn vô cùng hối hận cùng căm hận.
Hối hận chính mình đã đánh giá cao trí tuệ của đám người đó, cho rằng sau khi bọn họ bị giáo huấn thì không dám tùy tiện động vào Phương Hàn nữa, mới để nàng lại trong nhà, vừa hận đại ca lại dám to gan lớn mật nhục nhã thiên hạ trong lòng hắn.
Lục Hòa phái người gấp gáp tới tìm hắn, nên hắn chỉ biết đại ca muốn xâm phạm Phương Hàn, cũng không biết tiếp theo tình hình như thế nào rồi, cho nên lòng lại nóng như lửa đốt.
Xe ngựa đang chạy tới trước đại môn (cửa lớn) Kiều phủ, thậm chí còn chưa dừng lại, Kiều Bách Dung đã không chút do dự nhảy xuống xe, chạy vào trong phủ.
Khi hắn chạy vào sân trong viện, Lục Hòa vừa nhìn thấy hắn, lập tức nước mắt lưng tròng chạy tới.
"Nhị thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi!"
"Phương Hàn đâu?" Hắn trực tiếp hỏi ngay.
"Phương Hàn tỷ tỷ đang tắm rửa..."
Tắm rửa lúc này sao? Chẳng lẽ nàng thực sự bị đại ca...
Tâm Kiều Bách Dung trầm xuống, nhanh chân đi vào trong phòng.
Khi hắn nhìn thấy xiêm y rách nát trên đất, Phương Hàm đang ngâm trong thùng (thùng tắm), trên mặt còn hằn dấu bàn tay, đôi mắt cùng cái mũi hồng hồng (khóc), đang liều mạng chà xát tẩy rửa da thịt, cảm thấy tim đã vỡ vụng cả rồi.
Hắn tiến tới, trực tiếp ôm lấy nàng, "Thực xin lỗi, Hàn Hàn, thực xin lỗi..."
Đột nhiên bị người ôm lấy, Phương Hàm đầu tiên là hoảng sợ, sau đó nhớ tới chuyện lúc nãy, bỗng cảm thấy ủy khuất vô cùng, liền òa khóc thành tiếng.
"Ô ô... Chàng vì sao lại để thiếp ở nhà một mình, hại thiếp bị người khi dễ?"
"Thực xin lỗi, là ta sơ suất." Kiều Bách Dung cực kỳ đau lòng.
"Thiếp lúc đó rất sợ, tên khốn kiếp đó thật ghê tởm." Nàng tiếp tục lên án.
"Thực xin lỗi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá thật đắt." Nhìn bộ dáng nàng đáng thương như vậy, trong lòng hắn sớm đem huynh trưởng thiên đao vạn quả.
"Cả nhà này đều là người điên, thiếp phải dọn ra ngoài..."
"Được, được, ta lập tức ra ở riêng, không ở nơi này nữa, họ Kiều chẳng có gì tốt cả." Kiều Bách Dung nói ầm lên, hoàn toàn không tự cảm thấy bản thân cũng mang họ Kiều.
Phương Hàm nghe vậy ngẩn ngơ, tạm thời quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thật ra, nàng nói muốn ra ngoài chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi, nàng cũng biết rõ mình là nô tì, đương nhiên phải ở trong phủ hầu hạ chủ tử, sao có thể tự tiện đi ra ngoài được.
Không ngờ Kiều Bách Dung lại có thể đáp ứng ngay, còn nói... phải ở riêng nữa chứ?
Hắn lại muốn cùng nàng ra ngoài ở riêng sao?
Nàng nghị ngờ mình nghe nhầm, hoặc là lúc nãy bọn họ bị rào cản ngôn ngữ.
Thấy nàng ngây ngốc không phản ứng gì, Kiều Bách Dung nghĩ nàng hoài nghi hắn chỉ lừa nàng thôi, vội nói: "Ta có tòa nhà ở nơi khác, chúng ta cứ qua đó ở trước, để đề phòng bọn họ gây khó dễ cho nàng, về chuyện ở riêng cứ từ từ đã, nhưng ta sẽ không để bọn họ dây dưa đâu."
Phương Hàm cảm thấy có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn, nàng suy đoán hắn sau khi trở về sẽ có phản ứng gì, nhưng không đoán được hắn sẽ không hề cố kỵ gì mà đứng về phía nàng như vậy.
"Nhị thiếu gia," nàng sợ hãi mở miệng. "Vừa rồi đại thiếu gia hắn..."
"Ta biết, ta biết hết rồi, nàng đừng nói gì cả." Kiều Bách Dung đau xót ôm chặt lấy nàng, vô cùng đau lòng hôn lên dấu tay sưng đỏ trên mặt nàng, "Lại nói, nàng bị như vậy là lỗi của ta, ta sẽ đòi lại công bằng. Sau khi nàng uống tị nhâm thang (thuốc tránh thai), thì quên chuyện này đi, sau khi chúng ta thành thân, ra ngoài ở, không bao giờ... qua lại với Kiều phủ nữa."
Tị, tị nhâm thang? Phương Hàm lại ngây dại. Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng thực sự bị đại thiếu gia xâm phạm?
Mà dưới loại tình huống này, hắn vẫn mở miệng nói muốn thành thân với nàng?
Nàng thấy cần phải xác thực lại một chút, "Nhị thiếu gia, chàng nói muốn cưới ta... Sau khi chuyện này xảy ra sao?"
"Ta vốn định cưới nàng." Kiều Bách Dung than nhẹ, "Hiện giờ nàng là bị ta làm khổ, ta nhất định sẽ không bỏ rơi nàng."
Phương Hàm rung động, nói không nên lời.
Nàng biết Kiều Bách Dung yêu thích nàng, lại không biết hắn có thể vì nàng làm được chuyện này.
Nàng thanh thanh yết hầy, "Nhị thiếu gia, thật ra thiếp..."
"Về sau đừng gọi ta là nhị thiếu gia." Hắn ngắt lời nàng, "Nàng có thể gọi là Bách Dung hoặc xưng hô như thế nào cũng được, nhưng không được lại xem ta trở thành chủ tử."
"Hở." Phương Hàm nhẹ nhàng cong khóe môi lên, kinh hoảng, lo lắng lúc nãy đều ném đi mất.
Nên nói cái gì đây? Người nam nhân chất lượng tốt như vậy ở hiện đại cũng rất hiếm có đó, ở cổ đại lại có thể để cho nàng nhặt được, xác suất này còn thấp hơn so với trúng xổ số a!
Nàng bỗng cảm thấy lòng đầy ngọt ngào, từ khi xuyên không đến khi phát hiện bản thân xui xẻo trở thành tì nữ thì bụng đầy oán khí (bực dọc, oán hận), giờ đây hình như đều biến đi đâu mất hết rồi.
Ôi, người ta là cách cách, công chúa đều phải cùng nhân vật phản diện đấu trí đấu sức, nàng dù là tì nữ nho nhỏ lại có thể bắt được đại boss, phải nói nàng so với các nàng ấy còn may mắn hơn a!
Tuy hiện giờ nàng có cực phẩm ác bà bà (Kiều phu nhân), nhưng nữ nhân đó cùng boss hoàn toàn không cùng cấp bậc, nếu sau này ở riêng, có lẽ thật sự có thể cả đời không qua lại với nhau?
"Bách Dung," Phương Hàm thử gọi tên của hắn, trên môi nở nụ cười, "Thật ra thiếp là muốn nói, đại ca chàng hắn vừa..."
Nàng còn chưa nói xong, ngón tay hắn xoa nhẹ môi nàng."
"Nghe lời ta, mọi chuyện không thoải mái hôm nay quên hết đi, được không?"
Nam nhân này a, quá yêu thương nàng rồi? Phương Hàm buồn cười nắm lấy tay hắn, "Thiếp sẽ quên nó đi, nhưng vẫn muốn nói với chàng một tiếng, thật ra đại ca chàng chỉ tát thiếp một cái, lại xé nát y phục của thiếp, sau đó hắn bị tam đệ của chàng đánh bất tỉnh."
"... Đánh bất tỉnh?"
"Đúng vậy, tam đệ chàng lấy gạch đánh hắn bất tỉnh, hiện giờ chắc đã bị mang về cứu trị rồi." Phương Hàm le lưỡi, "Tam đệ chàng còn muốn thiếp nói với chàng, hắn vì giúp thiếp lần này đã đắc tội cha mẹ cùng các huynh đệ tỷ muội khác, chàng nên hảo hảo báo đáp hắn." Nhìn hắn như thế này, chắc là sẽ đáp tạ tam đệ thật tốt thôi?
Kiều Bách Dung trừng lớn mắt, "Cho nên đại ca ta, hắn không có đối với nàng..."
Phương Hàm nhẹ nhàng cười, "Hắn muốn, nhưng không thành công."
Hắn có cảm giác như bị bánh từ trời rơi trúng. Hắn vốn định phá hủy mọi thứ, không ngờ nàng lại cho biết đại ca vẫn chưa làm gì được cả.
Kiều Bách Dung thở dài, càng ôm nàng chặt hơn, "Nhớ nhắc ta, phải hảo hảo tạ ơn tam đệ."
Hắn quyết định, sau này bất kể tam đệ muốn kinh doanh hay tiếp tục đọc sách thi khoa cử, đều nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt.
Còn những người khác thì... Hừ, cứ đợi xem đi!
"Dạ" Phương Hàm đáp, rồi lại có chút không tự nhiên uốn éo thân mình, "Nhị... Bách, Bách Dung, chàng ra ngoài trước được không? Thiếp muốn tắm rửa đó."
Lúc này Kiều Bách Dung mới buông nàng ra, nhưng khi hắn thấy trên cánh tay nàng có dấu hồng do bị chà xát, lại không nhịn được nhíu mày, "Nàng ngâm nước ấm là được rồi, đừng tự dằn vặt mình như vậy nữa."
Nàng hơi ngượng ngùng, "Nhưng cứ thấy bị chạm vào ghê tởm a."
"Thế thì cũng là dằn vặt hắn, chứ không phải dằn vặt mình được." Hắn cúi đầu hôn lên dấu bầm trên vai nàng.
Bị hắn hôn như vậy, Phương Hàm phát hiện, nàng lúc nãy thấy không khỏe đã từ từ biến mất.
"Được rồi mà." Nàng nhỏ giọng nói: "Chàng ra ngoài trước đi nha."
Nếu là bình thường, Kiều Bách Dung sẽ không chịu như vậy đâu, nhưng hắn biết hôm nay nàng bị sợ hãi quá rồi, muốn yên tĩnh một mình, bởi vậy chỉ gật đầu, "Nàng tắm nhanh lên, đợi lát nữa ta sẽ bôi thuốc cho nàng."
Phương Hàm muốn nói mình có thể tự làm, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy quá khách khí rồi, bởi vậy cuối cùng nhẹ lên tiếng, "Dạ."
Kiều Bách Dung nhìn ta trong lòng nàng đã tốt hơn rồi, cười với nàng, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Bách Dung bôi thuốc cho Phương Hàm vô cùng cẩn thận, không chừa một chổ bầm tím nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook