Ân Mục Thành đối đãi cô rất thành khẩn, hào phóng giới thiệu Thân Noãn Ngọc.

"Cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của anh, tuy toàn không có lễ phép trực tiếp gọi anh Ân Mục Thành, nhưng bọn anh đích thực là cùng một mẹ sinh ra."
Thân Noãn Ngọc không chút để ý nhúng nhúng vai.

"Đúng vậy, mẹ chị và ba của anh ấy không hợp nhau, sau khi nói bye bye liền theo ba chị, sau đó sinh ra một đại mỹ nữ là chị."
"Thật không biết xấu hổ, rõ ràng Thải Tiều đẹp hơn em."
"Ân Mục Thành, khiếu thẩm mỹ của anh vốn có vấn đề, em đồng tình anh." Thân Noãn Ngọc đương trường bày ra một kiểu dáng mê người.

"Em nhưng là xuất thân từ cuộc thi Quý cô ăn ảnh nhất, từ người mẫu chuyển sang làm diễn viên, trước mắt còn có hai vị đạo diễn dâng kịch bản mời em đóng phim đấy!"
"Thì ra Thân tiểu thư là minh tinh điện ảnh." Khương Thải Tiều hai mắt phát sáng, giống hệt fan hâm mộ điện ảnh.

"Em đó, giống trước kia kêu chị là Noãn Ngọc hay chị đều được."
"Chi Noãn Ngọc." phần tử phản nghịch trong xương thỉnh thoảng ló dạng, nhưng chỉ là việc nhỏ thôi, không có ai so đo.

Ân Mục Thành ngắn gọn hỏi Thân Noãn Ngọc chuyện kia đã làm xong chưa? Đồ dùng, quần áo trước mắt Tiểu Tiều cần dùng đã mua đủ chưa?
"Chiếu theo lời đại gia toàn bộ đã làm xong hết rồi, em và trợ lý của em đã bận suốt ba ngày." Thân Noãn Ngọc chớp chớp đôi mắt tinh tế, lời nói mang chút ý khác cười nói: "Dự toán anh đưa cho em chỉ có bao nhiêu đó, nên chỉ có thể thuê một nhà trọ hai phòng có thang máy, đồ dùng hằng ngày thông thường em đại khái đã mua đủ đem qua rồi.

Về phần quần áo và đồ dưỡng da cần dùng của Tiểu Tiều, em đã mua một ít, không đủ anh có thể dẫn cố ấy đi mua, bằng không lên mạng đặt mua cũng rất tiện lợi."
"Anh biết rồi." Ân Mục Thành trực tiếp lấy đi chìa khóa nhà trọ cô đưa cho, quyết định chính mình phải đi qua xem một chút có vẻ chắc chắn hơn, dù sao Thân Noãn Ngọc cũng từng có lần đem phòng ở bố trí thành khách sạn ô tô.

Vừa quay đầu nhìn, Khương Thải Tiều lại an tâm ngủ rồ, thần sắc cô đã tốt hơn, không còn trắng bệch nữa.

Thân Noãn Ngọc thu hồi trên mặt tươi cười, trong lòng lại vì huynh trưởng hoang mang lo lắng.

"Anh hai, anh sẽ không hối hận chứ?"
"Không, ngược lại anh tràn ngập chờ mong, chờ mong ngày cô ấy yêu anh."
Con ngươi trong sáng sâu xa của Ân Mục Thành, bình tĩnh dừng ở trên người Khương Thải Tiều, ánh mắt nồng đậm như rượu.

Có bao giờ anh dùng ánh mắt này đi nhìn một người đâu? Dù cho đó là mẹ của mình.

Thân Noãn Ngọc có chút xúc động quay đầu chạy lấy người.

Anh à, "dụ khanh vào tròng" của anh, tới lúc đó đừng biến thành "gậy ông đập lưng ông" đấy.


Cho dù Khương Thải Tiều học lực không cao, cũng cảm thấy Ân Mục Thành là người đàn ông rất có giáo dưỡng.

Có thể anh không phải là người có tiền, nhưng tuyệt đối là người đàn ông tốt biết đối xử tốt với con gái.

Hai người đã ở chung mấy ngày, dưới sự quan sát tỉ mỉ, cô cảm thấy may mắn làm sao ấy.

Ngày ra viện, anh đích thân lái xe rước cô về nhà, nơi mà hai người ở là một chung cư nhỏ khoảng 20 mét vuông trong cao ốc chung cư, có hai phòng, anh không nói hai lời liền nhường phòng ngủ chính có phòng tắm nhỏ cho cô, chính mình lại ngủ ở trong phòng dành cho khách.

Nói thật, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

"Tới bây giờ trong trí nhớ của em hoàn toàn không có ký ức thân mật của chúng ta, vì vậy sắp xếp như vậy có vẻ tốt hơn." Ân Mục Thành nhàn nhạt khẽ nhếch môi, cười vô cùng mê người.

"Tiểu Tiều, để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lại quen nhau một lần nữa, anh tin tưởng em sẽ yêu anh thêm lần nữa."
Tâm hồn thiếu nữ của Khương Thải Tiều nổi lên một trận rung động không tên.

Một người đàn ông ưu tú, tốt lại càng tốt như vậy, muốn yêu anh hẳn là một chuyện rất dễ dàng đi!
Đối mặt với cuộc sống thay đổi biến hóa kỳ lạ, ít nhất cô có thể tin tưởng đi!
Tuy rằng lòng người thường hay thay đổi và khó lường được, nhưng lời thể của anh có thể thông qua thử thách đi!
Chân tình của hai người có thể nào dưới sự tôi luyện của trò đùa vận mệnh, lại lần nữa nhóm dậy ngọn lửa tình yêu không?
Mày kiếm lãng mục của Ân Mục Thành, toàn dùng nụ cười đẹp ngây ngất làm tan chảy những bất an trong lòng cô.

Mấy ngày hôm nay toàn là gọi điện kêu đồ ăn bên ngoài hoặc do Thân Noãn Ngọc đem dồ ăn đến, một mặt là muốn Khương Thải Tiều mới xuất viện có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, mặt khác là có thêm Thân Noãn Ngọc lê la tán dóc, bọn họ ngược lại không lúng túng như vậy, càng dễ dàng quen thân với đối phương hơn.

"Đi thôi! Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, với lại đi vòng vòng xung quanh, để quen biết hoàn cảnh xung quanh, miễn cho lúc anh đi làm, em một mình đi ra ngoài lại không tìm được đường về nhà." Anh trêu đùa nói.

"Cái gì chứ!" trừng mắt chu miệng, Khương Thải Tiều không tự giác làm nũng.

"Anh sẽ lo lắng a! Đúng rồi, còn phải giúp em mua một cái điện thoại nữa, như vậy ít ra em có thể gọi điện cầu cứu, đỡ cho anh phải đăng tin tìm người."
Xem em là chó hay là mèo lưu lạc chứ?
Khương Thải Tiều trợn mắt nhìn anh.

"Anh đợi đấy! Em mỗi ngày đều gọi điện làm phiền anh, còn phải chọn ngay những lúc anh đang làm việc nữa."
Ân Mục Thành một mặt sợ sệt.

"Nếu như anh bị công ty sa thải, sẽ kéo theo em cùng nhau đến chợ đêm mở sạp kiếm tiền, đến lúc đó em đừng có mà khóc đấy."
"Không có đâu, em cảm thấy rất là thú vị."

"Đồ ngốc, đời sống chợ đêm rất là cực khổ."
"Cùng làm việc kiếm tiền với người mình yêu, cho dù cực khổ, trong lòng cũng cảm thấy vững vàng hơn."
"Di, anh đã là người em yêu rồi sao?" anh cố ý kề sát mặt cô trêu ghẹo nói.

"Mới không phải! Anh ấy......anh ấy mới là......" âm thanh rất nhỏ biến mất ở sâu trong cổ họng.

Anh ấy là ai? Trong lòng cô đột nhiên xẹt qua một bóng người mơ hồ.

Ân Mục Thành lập tức ý thức được rằng trên mặt Khương Thải Tiều chợt lóe lên sự mê mang và lo âu, do đó, anh lập tức ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.

"Có một ngày, anh sẽ khiến em nói ra anh mới là người em yêu thương nhất, Tiểu Tiều."
"Được." bóng người mơ hồ đã biến mất rồi, cô không tự giác nở nụ cười.

Ân Mục Thành rất thích nhìn thấy cô cười, trong lòng không có sự phòng bị, hoàn toàn tin tưởng nụ cười của anh, xinh đẹp khiến cho người khác lóa mắt.

Lòng ngực của anh chấn động một chút, nhìn vào dung nhan xinh đẹp của cô.

Cô là giấc mơ tình yêu của anh, có thể rất vui vẻ, cười một cách rất thành khẩn, muốn yêu thì yêu, muốn hẹn hò thì hẹn hò, không có tính toán, không có quan hệ lợi hại, đóa hoa tình yêu có thể bình thường khỏe mạnh mà nở rộ.

"Mục Thành." Cô ngẩng gương mặt xinh đẹp lên.

"Chuyện gì vậy?"
"Em đói bụng rồi."
"Anh cũng đói rồi, đi thôi!"
Vì để có chỗ dừng xe tốt, trực tiếp bay vào công ty bách hóa làm kẻ ngốc, đã trở thành sự lựa chọn bất đắc dĩ của người thành thị.

Khương Thải Tiều tùy ý Ân Mục Thành nắm tay đón thang máy lên tầng trên, mặt mày hớn hở.

"Chúng ta không phải là muốn quen thuộc hoàn cảnh xung quanh trước sao?"
"Không gấp, chung quy phải lấp đầy cái bụng trước đã." Ân Mục Thành không phát giác chính mình theo thói quen tìm nhà ăn ăn cơm, hôm nay muốn ăn điểm tâm quảng châu chính gốc.

"Ngày mai anh xin nghỉ thêm 1 ngày nữa, tùy em thích dạo thế nào thì dạo, anh đều chiều theo, hôm nay nghe theo anh trước, đi mua đồ dùng cần thiết đã."
"Thôi được!" Dù sao cô cũng không rõ rốt cuộc còn cần mua những gì.


Ngồi trong nhà ăn, Ân Mục Thành giúp cô kêu món Hải sản chung bí đỏ, có nguyên liệu hải sản phong phú, bí đỏ nấu chín xốp mềm thơm ngọt, dinh dưỡng đầy đủ, hơn nữa trang trí rất đẹp.

"Bánh củ cải sốt tương XO ở đây rất đủ vị, hiếm thấy lại không dầu mỡ; Bánh tôm chiên lớn (锅贴大明虾), Bào ngư gà hạt tô (鲍鱼鸡粒酥), Đu đủ hầm tuyết nhĩ (雪耳炖木瓜), đều đáng để thưởng thức."
Người đàn ông thuộc như lòng bàn tay, người con gái lại nghiêng đầu nghi hoặc.

"Trước đây chúng ta thường đến đây sao?" giá tiền không phải là rẻ nha! Người làm công ăn lương cũng có thể hưởng thụ như vậy sao?
Anh đã dự tính trước mọi thứ.

"Bởi vì công việc quan hệ, có thời gian chúng ta sẽ đến đây đó thưởng thức đồ ngon, xa xỉ một chút để an ủi dục vọng ăn uống của chúng ta.

Huống chi, em mới xuất viện, phải ăn ngon một chút."
Khương Thải Tiều nghe xong hưởng thụ rất nhiều, quả nhiên nổ lực thêm cơm ăn, đem Hải sản chung bí đỏ ăn hết.

Anh cơ hồ mê mẩn nhìn cô ăn, tự nhiên không giả tạo, nhưng lại không thô tục, tựa như hai người đã từng ăn cơm chung với nhau mấy trăm lần, không cần giả dạng thục nữ, giả dạng một chút cũng không đói.

"Rất ngon nha!" Ăn được nhân gian mỹ vị, hai mắt cô nhấp nháy phát sáng.

"Tốt quá rồi, khẩu vị của em không hề thay đổi, dễ nuôi như cũ." Anh thuận nước đẩy thuyền cường điệu quan hệ của hai người.

Cô cho anh một nụ cười rạng rỡ.

Tim anh khẽ động, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười chân thành không giả dối? Từ lúc anh trưởng thành?
Anh thật sự có thể bất chấp tất cả sao?
"Tiểu Tiều, nếu em nhớ ra cái gì......nhất định phải nói cho anh biết, cho dù anh đang trong giờ làm việc cũng không sao." Anh thật sâu nhìn cô, cách mặt bàn nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

"Thực sự có thể chứ?" cô nũng nịu hỏi, không rõ vì sao ánh mắt của anh lại trộn lẩn sự bất an như vậy? Nhưng mà giọng nói dịu dàng của anh, làm cho tim cô gần như tan chảy luôn rồi.

"Anh không hy vọng em một mình sợ hãi hay bất an, vì vậy em có nhớ ra cái gì nhất định phải nói cho anh."
"Em biết rồi, anh thật sự rất yêu rất yêu em, đúng không?"
Trái tim của Ân Mục Thành đột nhiên thắt chặt, không thể tin được nhìn cô.

Cô xúc động mỉm cười.

"Cho dù em không biết quá khứ anh yêu em sâu bao nhiêu, em lại yêu anh bao nhiêu, song, từ khi em ở trong bệnh viện tỉnh lại tới nay, em cảm nhận được sự săn sóc, bao dung, dụng tâm của anh đối với em.

Em rất cảm kích anh, Mục Thành, em sẽ cố gắng để yêu anh."
"Em có thể nghĩ được như vậy, anh liền yên tâm rồi." anh yếu ớt than thở.

"Có một người bạn gái mất trí nhớ, anh rất đau đầu phải không?!"
"Anh lo lắng em sẽ kiên quyết rời anh mà đi, không dám tin tưởng anh, không chịu theo anh về nhà."
"Em tốt như vậy sao? Đáng để anh hao tâm tổn trí như vậy sao."

"Em là món quà tốt nhất mà ông trời tặng cho anh."
Anh kiên định vuốt cằm, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm cô.

Cô bị nhìn đến có chit ngượng ngùng, dời tầm mắt, cho dù đầu óc một mảnh trống rỗng, cũng sẽ bị soái ca nhìn đến xấu hổ.

Cô nhân cơ hội đánh giá trang hoàng và bài trí của nhà ăn, nổ lực hồi tưởng chính mình cùng anh khi nào thì lui tới? Ánh mắt bồi hồi, thực sự nghĩ không ra, lại xa xa nhìn thấy một người con gái xinh đẹp đang nhìn bọn họ chăm chú.

Người con gái rất là đẹp, quyến rũ, thận trọng, cao quý.

"Cô ấy là ai vậy?" Khương Thải Tiều nhỏ giọng kinh hô.

Ân Mục Thành thuận theo ánh mắt của cô nhìn xem, chợt rùng mình.

Đập vào trong mắt, là nụ cười xinh đẹp động lòng người của Khưu Lệ Minh.

"Cô ấy rốt cuộc là ai? Liên tục nhìn em, chẳng lẽ cô ấy quen biết em sao?" Khương Thải Tiều tràn đầy hy vọng suy đoán.

Ân Mục Thành ngược lại một trận sốt ruột.

"Chúng ta đi hỏi thử xem, xem xem cô ấy có biết quá khứ của em hay không?" Khương Thải Tiều nóng lòng muốn thử xem sao.

"Không cần thiết!" giọng nói của anh đột nhiên trở nên khắt khe.

Khương Thải Tiều không hiểu.

"Em không quen cô ấy, cô ấy cũng không quen biết em." Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sắc bén, đem cảm xúc giấu ở nơi sâu nhất trong mắt, âm thanh lại khôi phục bình tĩnh.

"Khưu tiểu thư là thân thích bên nhà mẹ anh, anh qua đó chào hỏi với cô ấy.

Tiểu Tiều, em ngồi đây một lát."
"Được." mặc dù một bụng nghi vấn, cô cũng không dán đi theo để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.

Chẳng qua, nhìn bọn họ đứng chung một chỗ nói chuyện, thật giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ mà! Khí chất tương đối hợp nhau, dường như bọn họ mới là người cùng thế giới.

Dưới sự làm nền của Khưu mỹ nữ, Ân Mục Thành giống hệt thân sỹ quý công tử vậy!
Lòng cô một trận co rút, khiếp sợ nhìn theo bọn họ, cảm giác có chút lo lắng, lại không biết chính mình đang lo lắng cái gì, chỉ hy vọng Ân Mục Thành mau chóng trở lại.

Anh là một điều bí ẩn.

Cô đột nhiên cảm thấy chính mình căn bản không hiểu anh, cũng đúng, cô mất trí nhớ rồi mà! Tất cả đều phải nhận thức lại từ đầu, ngay cả yêu đương cũng phải bắt đầu lại từ đầu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương