Thủ Hộ
-
Chương 212: Hạ sơn
Hai năm trôi qua.
Vương Trùng Dương tu tập Tiên Thiên Công chí cực thuần dương thần công, vốn kinh mạch đã có dấu hiệu trướng vỡ, trong lần Hoa Sơn luận kiếm hắn đã cảm giác được mình không còn nhiều thời gian, thế nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn không chết, đã gần hai năm rưỡi hắn vẫn sờ sờ trên thế giới.
Võ công tăng tiến tuy bình thản mà vững chắc không có dấu hiệu tụt lui, Vương Trùng Dương suy luận rằng Tiên Thiên Công chí dương sinh âm, chí cương sinh nhu, không luyện đến đại thành thì sẽ xuất hiện những triệu chứng tệ đoan như trước kia.
Đang dùng trà sớm thì hắn nghe được tiếng la hét giận dữ và rượt đuổi trong sân, Trùng Dương chân nhân lắc đầu cười hiền từ, là thằng nhóc con kia lại dở trò quậy phá.
Chuyện này diễn ra tựa như một thói quen sinh hoạt trên Chung Nam sơn suốt hơn hai năm, Lạc Hạ tựa như một chiếc cầu nối gần Toàn Chân giáo và Cổ Mộ phái, tiếng rượt đuổi kéo dài đến sau hậu sơn.
…
Trên thân cây phong to lớn giữa cánh đồng hoa bồ công anh, Lạc Hạ ngồi vắt vẻo ngẩng đầu nhìn những áng mây trên bầu trời.
Cậu đã không còn là thằng nhóc đầy dã tính như ngày nào mới đến Chung Nam sơn, cậu đã hiểu biết rất nhiều trong suốt hai năm được học tập, thế nhưng đôi mắt trong suốt không nhiễm tục khí của Lạc Hạ vẫn không hề thay đổi, đôi mắt tựa như một hồ nước xanh biếc sâu thẳm phản chiếu thế gian vạn vật.
Lạc Hạ trong thời gian này được Trùng Dương chân nhân đồng thời giáo Tiên Thiên công làm căn cơ, Cửu Âm Chân Kinh làm tham cứu, nội công cũng đã đạt đến nhị lưu cao thủ, khoảng cách đến nhất lưu cao thủ chỉ một bước nhỏ.
Tuy thế sư phụ vẫn luôn dặn dò Lạc Hạ không nên quá chú trọng vào nội công, bản thân cậu có thần lực trời sinh vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn lớn mạnh dần theo tuổi tác.
Lạc Hạ cũng không học võ công trong môn phái mà Trùng Dương chân nhân chỉ cho cậu đi vào sâu trong khu rừng sau lưng Chung Nam sơn quan sát các loài động vật và thể ngộ võ học tự nhiên.
Lạc Hạ tự nhiên không phụ sự kì vọng của Trùng Dương chân nhân, cách đây một năm cậu tự mình sáng tạo Thập Thú đồ phổ, được Vương Trùng Dương cùng Lâm Triêu Anh hết lời khen ngợi.
Lạc Hạ không dừng ở đó mà vẫn thường đắm mình vào giữa thiên nhiên và tiếp tục sáng tạo các thiên sau để nâng cao Thập Thú đồ phổ.
Một đàn bướm sặc sỡ chập chờn bay qua cây phong và lượn lờ giữa cánh đồng hoa.
Lạc Hạ ánh mắt phiêu hốt theo từng động tác đập cánh của mỗi con bướm.
Trong đầu Lạc Hạ thần tuệ chiếu rọi ánh sáng nhu hòa, cậu thả người xuống cánh đồng hoa, khinh công của Lạc Hạ tựa như cánh én chập chờn, đôi tay cậu múa một bài chưởng pháp kỳ lạ. Mỗi chưởng, lại mỗi chưởng lại diễn hóa như một cánh bướm chập chờ khó nắm lấy.
Cánh đồng hoa bồ công anh thấp thoáng một dáng người nhỏ nhắn tung bay phiêu dật, từng đàn hồ điệp lúc thật lúc hư bay lượn tuyệt đẹp giữa cánh đồng.
Lạc Hạ thân hình dừng lại và đáp xuống cây phong, bên cạnh cậu lúc này đã xuất hiện một thiếu nữ hồng bào. Lạc Hạ cười chắp tay cung kính:
-Đồ nhi gặp sư mẫu.
Lâm Triêu Anh gật đầu sau đó nói:
-Con lại sáng tạo một đường chưởng pháp mới, ta cũng vừa xem, là chí nhu chí âm, gần như chỉ dành cho nữ tử. Thế nhưng con có tu tập Cửu Âm Chân Kinh nên điều này có thể chấp nhận.
Lạc Hạ suy nghĩ một chốc rồi nói:
-Con sử dụng thần lực là chính nên việc chưởng pháp âm nhu cũng không ảnh hưởng, kì thật con đã đạt đến cảnh giới cử trọng nhược khinh, một chưởng đánh ra chứa lực đạo hơn vạn cân, nhìn phiêu dật nhẹ nhàng nhưng đối chưởng trọng như sơn.
Lâm Triêu Anh hiếm thấy mỉm cười:
-Con tuy chỉ nội lực thuộc nhị lưu cảnh giới thế nhưng đã có kiến giải võ học của riêng mình. Thập Thú đồ phổ có tiềm năng diễn sinh rất lớn khả năng trở thành võ lâm chí bảo một trong con phải luyện tâm nhiều hơn nữa thì sẽ có hy vọng vấn cảnh tông sư.
-Tạ sư mẫu chỉ điểm.
Lạc Hạ ánh mắt hấp háy một chốc và thì thầm:
-Mạc Sầu tỷ đang làm gì nhỉ, hôm nay đã hẹn ta vào sâu trong rừng bắt lộc con.
Lâm Triêu Anh là bực nào nội lực, nàng biết tên nhóc này đang cố ý nên đưa tay gõ vào trán quỷ tinh linh và cười mắng:
-Đừng giở khôn vặt, Mạc Sầu sáng nay dậy muộn nên ta phạt nó diện bích luyện kiếm không được ra ngoài một tuần trăng.
Nhìn Lạc Hạ khuôn mặt phát khổ thì Lâm Triêu Anh bỗng nổi lên một chủ ý, nàng đưa miệng kề tai tên nhóc và nói:
-Mạc Sầu dễ thương không?.
Lạc Hạ hơi gãi đầu một chốc, dễ thương là sao, cậu quanh năm suốt tháng chỉ sống với một đám đạo sĩ, văn tự được dạy cũng chỉ có tứ thư ngũ kinh, không thì lại là kiếm quyền chưởng, hết rồi đến nội công tâm pháp, Lạc Hạ chưa bao giờ nghe đến môn học vấn mang tên “dễ thương học”.
Nghe có vẻ vui vui, Lạc hạ ngây ngô gật đầu mà không để ý đến nự cười như hồ ly trộm được gà của Lâm Triêu Anh. Nàng tiếp tục nói:
-Có muốn ngày nào cũng được gặp Mạc Sầu và chơi chung với Mạc Sầu không?.
Lạc Hạ càng nghe hai mắt càng sáng ngời, dù sao chỉ là đứa bé mười hai tuổi, hơn nữa mới chỉ nhận thức thế giới được hơn hai năm làm sao đấu lại lão yêu bà Lâm Triêu Anh, cậu gật đầu liên tục.
Sau đó bỗng nhớ tới lời sư phụ căn dặn cậu hơi chần chờ lắc đầu. Lâm Triều Anh nghiến răng thầm mắng lão gian già Vương Trùng Dương, nàng tiếp tục dụ dỗ:
-Đến trong Cổ Mộ còn có rất nhiều mật ong thật ngọt, có Mạc Sầu chơi chung, có sư mẫu nấu ăn thật ngon, mấy ông lão, đạo sĩ bên kai sao bì được, ngoan,… theo sư mẫu nào,…
Lạc Hạ hoàn toàn bị ăn ngon và chơi vui bắt cóc tâm trí, cậu hồn nhiên bị Lâm Triêu Anh dắt đi.
-Hừ hừ,… để ta đồ nhi xuống, hôm nay chúng ta lại chiến một trận ra trò xem thử Tam Thiên Điệp Lãng chưởng của ta lợi hại hay Nguyệt Vũ Vạn Hồng Trần chỉ của lão thái bà ngươi lợi hại.
Một thanh niên đạo sĩ anh tuấn khí thế hào hùng chấn nhiếp nhân tâm xuất hiện chắn trước Lâm Triêu Anh với sắc mặt khó coi, cái lão yêu bà này đã không dưới trăm lần định đào đi tiểu đồ nhi yêu quý của hắn, tiếc rằng mặc dù võ công có tăng tiến nhưng như cũ đấu bất phân thắng bại.
Chậc…
Lâm Triêu Anh chậc lưỡi tức giận, nàng phất tay áo tung bay lườm thanh niên đạo sĩ:
-Trùng Dương lão đạo, bổn cô nương chỉ muốn mang đồ nhi ngươi đến thăm thú Cổ Mộ, hà cớ gì làm khó khăn.
Hai người khí thế mỗi lúc một dâng cao, Lạc Hạ ngây ngẩn dùng ánh mắt trong veo nghi hoặc nhìn hai người sau đó cất tiếng kinh tâm:
-Sư phụ, sư mẫu sao lại muốn đánh nhau, trong sách nói phu thê phải tú tân tú ái không đúng sao?.
Lời trẻ con không đáng trách, đáng trách chính là những kẻ khiến trẻ con phải thốt nên lời đáng trách.
Vương Trùng Dương cùng Lâm Triêu Anh đều là cao thủ đứng đỉnh võ lâm nhưng cũng bị cậu nói ngây ngô của Lạc Hạ đánh cho đạo tâm không vững, cả hai bối rối xoay người đi.
Lạc Hạ nhìn hai người im lặng và bối rối hồi lâu thì bỗng cảm giác phát chán, cậu lững lờ dùng Phi Yến vũ bộ tung người thoắt ẩn thoắt hiện chập chờn biến mất để hai người có không gian riêng.
…
Bốn mùa luân chuyển trên Chung Nam Sơn, đã ba năm nữa lại đi qua đỉnh Chung Nam sơn.
Lạc Hạ mười lăm tuổi.
Cậu đã trở thành thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, mái tóc đen tuyền dài mượt thả tung đến eo, đạo quan nâng cao trên đỉnh đầu gắn mộc trâm ngay ngắn, ánh mắt phượng trong suốt như hồ thu, mày kiếm lãnh liệt nghiêm nghị, mũi ngọc thẳng tắp, răng trắng môi hồng, đạo bào trắng tinh tung bay trong làn gió sớm. Thiếu niên tựa tiên nhân giữa chốn phàm trần.
Ngày hôm nay Vương Trùng Dương cho phép Lạc Hạ hạ sơn lịch luyện. Tất cả những gì có thể chỉ dạy hắn đã chỉ dạy, giờ chỉ có sự tự trải nghiệm của chính bản thân tiểu đồ.
…
Lạc Hạ sau khi hạ sơn thì không vào thôn trấn mua ngựa mà chỉ thả chậm cước bộ, không phải cậu không cưỡi được ngựa mà vì nhiều lý do.
Thứ nhất là cậu luôn xem vạn vật vì bằng hữu, cưỡi một con thú vật chính là một sỉ nhục đối với bằng hữu, thứ hai là Lạc Hạ cảm thấy không có gì vội vàng, cậu muốn ngắm nhìn vạn vật thiên nhiên trên đường đi.
Rời khỏi địa phận Chung Nam sơn, Lạc Hạ nhìn được một dáng áo hồng uyển chuyển, mũi ngọc hơi động Lạc Hạ đã biết người đến là ai. Cậu vận khinh công và nhẹ nhàng đáp xuống đến bên người nàng:
-Mạc Sầu tỷ, Tiểu Hạ hôm nay xuống núi chắc phải rất lâu mới về được, không đi chơi với Mạc Sầu tỷ được, Tiểu Hạ rất buồn.
Mạc Sầu lớn hơn Lạc Hạ một tuổi, thiếu nữ mười sáu đã có được khuynh quốc dung nhan, một thân hồng bào khiến nàng như hồng vân tiên tử.
Mạc Sầu ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, vẻ ngây thơ của thiếu niên vẫn không hề thay đổi, đây là điều làm nàng yêu thích bên cạnh thiếu niên, lần này rời đi không biết đến khi nào mới gặp lại.
-Tiểu Hạ Tử nhớ giữ gìn thân thể, làm bất kì việc gì cũng phải cận thận, giang hồ rất nguy hiểm còn ngươi vẫn ngây ngốc như ngày nào, phải cẩn trọng nghe không Tiểu Hạ Tử, phải trở về gặp tỷ nghe không, không được quên tỷ nghe không Tiểu Hạ Tử.
Mạc Sầu vừa dặn dò vừa khóc, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của thiếu niên.
Lạc Hạ nghiêng đầu nhìn Mạc Sầu tỷ, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến trạng thái cảm xúc này trong năm năm qua, Lạc Hạ ngây ngô đưa ngón tay quét giọt nước rơi ra từ mắt nàng và đưa vào miệng. Rất ngọt ngào, rất đắng và mặn mà. Cậu rất ưa thích vị này.
Mạc Sầu hiển nhiên cũng đã quen với tính cách này của Lạc Hạ nên chỉ cố gắng mỉm cười và lau đi nước mắt, hơi nhìn một chít xung quanh, Mạc Sầu kề miệng gần tai Lạc Hạ và thì thầm:
-Nhớ là không được thân cận bất kì nữ nhân nào khác ngoài ta nghe không Tiểu Hạ Tử.
Lạc Hạ đầu đầy dấu hỏi:
-Vì sao?.
Mạc Sầu thiếu kiên nhẫn:
-Cứ nhớ lời ta dặn dò là được hỏi nhiều thế làm gì, nhanh đi đi…
Đợi đến khi bóng dáng Lạc Hạ khuất thì một bóng dáng thiếu nữ toàn thân hồng bào khác hiện thân bên cạnh Mạc Sầu và bĩu môi:
-Như ngươi tiểu nha đầu này cứ như thế thì đừng hòng nghĩ chiếm được nó, nếu khi nãy ngươi bạo dạn hơn chẳng hạn như hôn vào môi nó một cái thì còn tạm được.
Mạc Sầu đại tu, cả mặt đỏ bừng gắt:
-Sư phụ người nói cái chuyện gì xấu hổ quá.
Lâm Triêu Anh hận không thể tại chỗ dạy dỗ, nàng nắm tai Mạc Sầu xách lên:
-Giang hồ yêu nữ, hồ ly tinh trăm nghìn, ngươi nghĩ đứa ngây ngô như nó có thể vì mấy lời dặn nít ranh của người mà tránh đi được tầng tầng lớp lớp cám dỗ đó sao?. Ta từ một năm trước đã giáo ngươi nhanh chóng “gạo nấu thành cơm” với nó sau đó ta sẽ mang mặt già đến Toàn Chân giáo cầu hôn với Trùng Dương lão đạo, thế nhưng ngươi,…. Aizzz…. Đến năm tháng nào mới có đồ tôn mà bế.
Vương Trùng Dương tu tập Tiên Thiên Công chí cực thuần dương thần công, vốn kinh mạch đã có dấu hiệu trướng vỡ, trong lần Hoa Sơn luận kiếm hắn đã cảm giác được mình không còn nhiều thời gian, thế nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn không chết, đã gần hai năm rưỡi hắn vẫn sờ sờ trên thế giới.
Võ công tăng tiến tuy bình thản mà vững chắc không có dấu hiệu tụt lui, Vương Trùng Dương suy luận rằng Tiên Thiên Công chí dương sinh âm, chí cương sinh nhu, không luyện đến đại thành thì sẽ xuất hiện những triệu chứng tệ đoan như trước kia.
Đang dùng trà sớm thì hắn nghe được tiếng la hét giận dữ và rượt đuổi trong sân, Trùng Dương chân nhân lắc đầu cười hiền từ, là thằng nhóc con kia lại dở trò quậy phá.
Chuyện này diễn ra tựa như một thói quen sinh hoạt trên Chung Nam sơn suốt hơn hai năm, Lạc Hạ tựa như một chiếc cầu nối gần Toàn Chân giáo và Cổ Mộ phái, tiếng rượt đuổi kéo dài đến sau hậu sơn.
…
Trên thân cây phong to lớn giữa cánh đồng hoa bồ công anh, Lạc Hạ ngồi vắt vẻo ngẩng đầu nhìn những áng mây trên bầu trời.
Cậu đã không còn là thằng nhóc đầy dã tính như ngày nào mới đến Chung Nam sơn, cậu đã hiểu biết rất nhiều trong suốt hai năm được học tập, thế nhưng đôi mắt trong suốt không nhiễm tục khí của Lạc Hạ vẫn không hề thay đổi, đôi mắt tựa như một hồ nước xanh biếc sâu thẳm phản chiếu thế gian vạn vật.
Lạc Hạ trong thời gian này được Trùng Dương chân nhân đồng thời giáo Tiên Thiên công làm căn cơ, Cửu Âm Chân Kinh làm tham cứu, nội công cũng đã đạt đến nhị lưu cao thủ, khoảng cách đến nhất lưu cao thủ chỉ một bước nhỏ.
Tuy thế sư phụ vẫn luôn dặn dò Lạc Hạ không nên quá chú trọng vào nội công, bản thân cậu có thần lực trời sinh vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn lớn mạnh dần theo tuổi tác.
Lạc Hạ cũng không học võ công trong môn phái mà Trùng Dương chân nhân chỉ cho cậu đi vào sâu trong khu rừng sau lưng Chung Nam sơn quan sát các loài động vật và thể ngộ võ học tự nhiên.
Lạc Hạ tự nhiên không phụ sự kì vọng của Trùng Dương chân nhân, cách đây một năm cậu tự mình sáng tạo Thập Thú đồ phổ, được Vương Trùng Dương cùng Lâm Triêu Anh hết lời khen ngợi.
Lạc Hạ không dừng ở đó mà vẫn thường đắm mình vào giữa thiên nhiên và tiếp tục sáng tạo các thiên sau để nâng cao Thập Thú đồ phổ.
Một đàn bướm sặc sỡ chập chờn bay qua cây phong và lượn lờ giữa cánh đồng hoa.
Lạc Hạ ánh mắt phiêu hốt theo từng động tác đập cánh của mỗi con bướm.
Trong đầu Lạc Hạ thần tuệ chiếu rọi ánh sáng nhu hòa, cậu thả người xuống cánh đồng hoa, khinh công của Lạc Hạ tựa như cánh én chập chờn, đôi tay cậu múa một bài chưởng pháp kỳ lạ. Mỗi chưởng, lại mỗi chưởng lại diễn hóa như một cánh bướm chập chờ khó nắm lấy.
Cánh đồng hoa bồ công anh thấp thoáng một dáng người nhỏ nhắn tung bay phiêu dật, từng đàn hồ điệp lúc thật lúc hư bay lượn tuyệt đẹp giữa cánh đồng.
Lạc Hạ thân hình dừng lại và đáp xuống cây phong, bên cạnh cậu lúc này đã xuất hiện một thiếu nữ hồng bào. Lạc Hạ cười chắp tay cung kính:
-Đồ nhi gặp sư mẫu.
Lâm Triêu Anh gật đầu sau đó nói:
-Con lại sáng tạo một đường chưởng pháp mới, ta cũng vừa xem, là chí nhu chí âm, gần như chỉ dành cho nữ tử. Thế nhưng con có tu tập Cửu Âm Chân Kinh nên điều này có thể chấp nhận.
Lạc Hạ suy nghĩ một chốc rồi nói:
-Con sử dụng thần lực là chính nên việc chưởng pháp âm nhu cũng không ảnh hưởng, kì thật con đã đạt đến cảnh giới cử trọng nhược khinh, một chưởng đánh ra chứa lực đạo hơn vạn cân, nhìn phiêu dật nhẹ nhàng nhưng đối chưởng trọng như sơn.
Lâm Triêu Anh hiếm thấy mỉm cười:
-Con tuy chỉ nội lực thuộc nhị lưu cảnh giới thế nhưng đã có kiến giải võ học của riêng mình. Thập Thú đồ phổ có tiềm năng diễn sinh rất lớn khả năng trở thành võ lâm chí bảo một trong con phải luyện tâm nhiều hơn nữa thì sẽ có hy vọng vấn cảnh tông sư.
-Tạ sư mẫu chỉ điểm.
Lạc Hạ ánh mắt hấp háy một chốc và thì thầm:
-Mạc Sầu tỷ đang làm gì nhỉ, hôm nay đã hẹn ta vào sâu trong rừng bắt lộc con.
Lâm Triêu Anh là bực nào nội lực, nàng biết tên nhóc này đang cố ý nên đưa tay gõ vào trán quỷ tinh linh và cười mắng:
-Đừng giở khôn vặt, Mạc Sầu sáng nay dậy muộn nên ta phạt nó diện bích luyện kiếm không được ra ngoài một tuần trăng.
Nhìn Lạc Hạ khuôn mặt phát khổ thì Lâm Triêu Anh bỗng nổi lên một chủ ý, nàng đưa miệng kề tai tên nhóc và nói:
-Mạc Sầu dễ thương không?.
Lạc Hạ hơi gãi đầu một chốc, dễ thương là sao, cậu quanh năm suốt tháng chỉ sống với một đám đạo sĩ, văn tự được dạy cũng chỉ có tứ thư ngũ kinh, không thì lại là kiếm quyền chưởng, hết rồi đến nội công tâm pháp, Lạc Hạ chưa bao giờ nghe đến môn học vấn mang tên “dễ thương học”.
Nghe có vẻ vui vui, Lạc hạ ngây ngô gật đầu mà không để ý đến nự cười như hồ ly trộm được gà của Lâm Triêu Anh. Nàng tiếp tục nói:
-Có muốn ngày nào cũng được gặp Mạc Sầu và chơi chung với Mạc Sầu không?.
Lạc Hạ càng nghe hai mắt càng sáng ngời, dù sao chỉ là đứa bé mười hai tuổi, hơn nữa mới chỉ nhận thức thế giới được hơn hai năm làm sao đấu lại lão yêu bà Lâm Triêu Anh, cậu gật đầu liên tục.
Sau đó bỗng nhớ tới lời sư phụ căn dặn cậu hơi chần chờ lắc đầu. Lâm Triều Anh nghiến răng thầm mắng lão gian già Vương Trùng Dương, nàng tiếp tục dụ dỗ:
-Đến trong Cổ Mộ còn có rất nhiều mật ong thật ngọt, có Mạc Sầu chơi chung, có sư mẫu nấu ăn thật ngon, mấy ông lão, đạo sĩ bên kai sao bì được, ngoan,… theo sư mẫu nào,…
Lạc Hạ hoàn toàn bị ăn ngon và chơi vui bắt cóc tâm trí, cậu hồn nhiên bị Lâm Triêu Anh dắt đi.
-Hừ hừ,… để ta đồ nhi xuống, hôm nay chúng ta lại chiến một trận ra trò xem thử Tam Thiên Điệp Lãng chưởng của ta lợi hại hay Nguyệt Vũ Vạn Hồng Trần chỉ của lão thái bà ngươi lợi hại.
Một thanh niên đạo sĩ anh tuấn khí thế hào hùng chấn nhiếp nhân tâm xuất hiện chắn trước Lâm Triêu Anh với sắc mặt khó coi, cái lão yêu bà này đã không dưới trăm lần định đào đi tiểu đồ nhi yêu quý của hắn, tiếc rằng mặc dù võ công có tăng tiến nhưng như cũ đấu bất phân thắng bại.
Chậc…
Lâm Triêu Anh chậc lưỡi tức giận, nàng phất tay áo tung bay lườm thanh niên đạo sĩ:
-Trùng Dương lão đạo, bổn cô nương chỉ muốn mang đồ nhi ngươi đến thăm thú Cổ Mộ, hà cớ gì làm khó khăn.
Hai người khí thế mỗi lúc một dâng cao, Lạc Hạ ngây ngẩn dùng ánh mắt trong veo nghi hoặc nhìn hai người sau đó cất tiếng kinh tâm:
-Sư phụ, sư mẫu sao lại muốn đánh nhau, trong sách nói phu thê phải tú tân tú ái không đúng sao?.
Lời trẻ con không đáng trách, đáng trách chính là những kẻ khiến trẻ con phải thốt nên lời đáng trách.
Vương Trùng Dương cùng Lâm Triêu Anh đều là cao thủ đứng đỉnh võ lâm nhưng cũng bị cậu nói ngây ngô của Lạc Hạ đánh cho đạo tâm không vững, cả hai bối rối xoay người đi.
Lạc Hạ nhìn hai người im lặng và bối rối hồi lâu thì bỗng cảm giác phát chán, cậu lững lờ dùng Phi Yến vũ bộ tung người thoắt ẩn thoắt hiện chập chờn biến mất để hai người có không gian riêng.
…
Bốn mùa luân chuyển trên Chung Nam Sơn, đã ba năm nữa lại đi qua đỉnh Chung Nam sơn.
Lạc Hạ mười lăm tuổi.
Cậu đã trở thành thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, mái tóc đen tuyền dài mượt thả tung đến eo, đạo quan nâng cao trên đỉnh đầu gắn mộc trâm ngay ngắn, ánh mắt phượng trong suốt như hồ thu, mày kiếm lãnh liệt nghiêm nghị, mũi ngọc thẳng tắp, răng trắng môi hồng, đạo bào trắng tinh tung bay trong làn gió sớm. Thiếu niên tựa tiên nhân giữa chốn phàm trần.
Ngày hôm nay Vương Trùng Dương cho phép Lạc Hạ hạ sơn lịch luyện. Tất cả những gì có thể chỉ dạy hắn đã chỉ dạy, giờ chỉ có sự tự trải nghiệm của chính bản thân tiểu đồ.
…
Lạc Hạ sau khi hạ sơn thì không vào thôn trấn mua ngựa mà chỉ thả chậm cước bộ, không phải cậu không cưỡi được ngựa mà vì nhiều lý do.
Thứ nhất là cậu luôn xem vạn vật vì bằng hữu, cưỡi một con thú vật chính là một sỉ nhục đối với bằng hữu, thứ hai là Lạc Hạ cảm thấy không có gì vội vàng, cậu muốn ngắm nhìn vạn vật thiên nhiên trên đường đi.
Rời khỏi địa phận Chung Nam sơn, Lạc Hạ nhìn được một dáng áo hồng uyển chuyển, mũi ngọc hơi động Lạc Hạ đã biết người đến là ai. Cậu vận khinh công và nhẹ nhàng đáp xuống đến bên người nàng:
-Mạc Sầu tỷ, Tiểu Hạ hôm nay xuống núi chắc phải rất lâu mới về được, không đi chơi với Mạc Sầu tỷ được, Tiểu Hạ rất buồn.
Mạc Sầu lớn hơn Lạc Hạ một tuổi, thiếu nữ mười sáu đã có được khuynh quốc dung nhan, một thân hồng bào khiến nàng như hồng vân tiên tử.
Mạc Sầu ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, vẻ ngây thơ của thiếu niên vẫn không hề thay đổi, đây là điều làm nàng yêu thích bên cạnh thiếu niên, lần này rời đi không biết đến khi nào mới gặp lại.
-Tiểu Hạ Tử nhớ giữ gìn thân thể, làm bất kì việc gì cũng phải cận thận, giang hồ rất nguy hiểm còn ngươi vẫn ngây ngốc như ngày nào, phải cẩn trọng nghe không Tiểu Hạ Tử, phải trở về gặp tỷ nghe không, không được quên tỷ nghe không Tiểu Hạ Tử.
Mạc Sầu vừa dặn dò vừa khóc, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của thiếu niên.
Lạc Hạ nghiêng đầu nhìn Mạc Sầu tỷ, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến trạng thái cảm xúc này trong năm năm qua, Lạc Hạ ngây ngô đưa ngón tay quét giọt nước rơi ra từ mắt nàng và đưa vào miệng. Rất ngọt ngào, rất đắng và mặn mà. Cậu rất ưa thích vị này.
Mạc Sầu hiển nhiên cũng đã quen với tính cách này của Lạc Hạ nên chỉ cố gắng mỉm cười và lau đi nước mắt, hơi nhìn một chít xung quanh, Mạc Sầu kề miệng gần tai Lạc Hạ và thì thầm:
-Nhớ là không được thân cận bất kì nữ nhân nào khác ngoài ta nghe không Tiểu Hạ Tử.
Lạc Hạ đầu đầy dấu hỏi:
-Vì sao?.
Mạc Sầu thiếu kiên nhẫn:
-Cứ nhớ lời ta dặn dò là được hỏi nhiều thế làm gì, nhanh đi đi…
Đợi đến khi bóng dáng Lạc Hạ khuất thì một bóng dáng thiếu nữ toàn thân hồng bào khác hiện thân bên cạnh Mạc Sầu và bĩu môi:
-Như ngươi tiểu nha đầu này cứ như thế thì đừng hòng nghĩ chiếm được nó, nếu khi nãy ngươi bạo dạn hơn chẳng hạn như hôn vào môi nó một cái thì còn tạm được.
Mạc Sầu đại tu, cả mặt đỏ bừng gắt:
-Sư phụ người nói cái chuyện gì xấu hổ quá.
Lâm Triêu Anh hận không thể tại chỗ dạy dỗ, nàng nắm tai Mạc Sầu xách lên:
-Giang hồ yêu nữ, hồ ly tinh trăm nghìn, ngươi nghĩ đứa ngây ngô như nó có thể vì mấy lời dặn nít ranh của người mà tránh đi được tầng tầng lớp lớp cám dỗ đó sao?. Ta từ một năm trước đã giáo ngươi nhanh chóng “gạo nấu thành cơm” với nó sau đó ta sẽ mang mặt già đến Toàn Chân giáo cầu hôn với Trùng Dương lão đạo, thế nhưng ngươi,…. Aizzz…. Đến năm tháng nào mới có đồ tôn mà bế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook