Thủ Hộ
-
Chương 17: Lễ hội Igia
4 năm trôi qua.
Lakjhal đã ở tại cây Thế Giới cho đến nay gần 4 năm rưỡi, cậu đọc được hơn tám phần mười thư viện của Tinh Linh nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho vấn đề phục sinh Arthur, nhưng cậu không nản lòng.
Lakjhal dự tính sau khi tham khảo hết sách trong thư viện nơi đây thì cậu sẽ vượt qua eo biển để đến vùng Asparo nằm ở phía nam vùng Hill Sepogon.
Theo kiến thức cậu tìm được thì tộc Rồng sinh sống trên các vách đá cao chót vót tại vùng đất được bao phủ bởi những dãy núi cổ xưa và đầy thần bí. Tộc Rồng là một chủng tộc đầy quyền năng và trí tuệ, cậu có dự cảm là mình sẽ tìm được câu trả lời tại nơi đó.
Trong 4 năm tại đây, lực lượng của Lakjhal không ngừng được rèn luyện và cậu đã đạt đến 9999 Pestro, thế nhưng cánh cửa đột phá dến Vinh Quang kỵ sĩ vẫn chưa mở ra đối với cậu. Với việc hấp thụ được 700000 năm ký ức của các thế hệ “Người truy tìm Sứ Mệnh”, Lakjhal đã biết thêm rất nhiều bí mật của thế giới.
Thế giới này gồm một vũ trụ có nhiều dạng sinh mệnh được phân bố rải rác ở nhiều tinh cầu cách nhau vô cùng xa xôi, hành tinh mà Lakjhal và các thế hệ trước được gửi đến là hành tinh trung tâm của vũ trụ này, tất cả các dạng sinh mệnh trong vũ trụ đều có mặt tại hành tinh này, hành tinh này có 1 đại dương duy nhất và 4 đại lục là Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục và Bắc đại lục, mỗi đại lục lại có một nét văn hóa, đặc điểm, các loại khoa học,... và rất nhiều những điểm riêng biệt và độc đáo của mình.
Thần mà tất cả chủng tộc luôn kính thờ chính là các đời “Người truy tìm Sứ Mệnh”.
Đời thứ nhất được các chủng tộc gọi là Thần Chiến Tranh, vào thời đại của người là lúc thế giới hỗn loạn bởi chiến tranh giữa các chủng tộc vừa đặt chân đến thế giới này, trải qua hàng chục nghìn cuộc chiến mà không có bất kỳ thất bại. Người chinh phục tất cả chủng tộc và mang lại hòa bình cho thế giới nên các chủng tộc đã tôn sùng người làm thần Chiến Tranh, thần Chiến Thắng, thần Hòa Bình.
Đời thứ hai được Tinh Linh tộc tôn làm thần Tự Nhiên bởi người đã tạo ra cây Thế Giới và bảo vệ Tinh Linh tộc khỏi các chủng tộc hùng mạnh khác.
Đời thứ ba được con người tôn sùng là Thần Sáng Thế bởi người đã tạo ra con người và bảo hộ cho loài người phát triển trên khắp thế giới.
Những đặc điểm của thế giới này có phần giống với thế trước cậu và những thế hệ “Người truy tìn Sứ Mệnh” bởi họ dùng khả năng của mình để bẻ cong thế giới theo ý mình muốn.
Tất cả đều vì những luyến tiếc đối với thế giới cũ khiến họ làm vậy, họ sẽ thay đổi hình dạng của một số đại lục cho giống với quê hương cũ của mình, tạo ra những chủng tộc trong thế giới cũ họ rồi đặt vào đấy.
Cho nên toàn bộ thế giới hiện tại có thể xem như là do 99 vị thần khai sáng tạo thành.
Lakjhal từ từ mở mắt thoát khỏi trạng thái hấp thụ ký ức từ Illyse Genegid, cậu đứng dậy mở cửa để hít thở không khí trong lành của buổi sáng, sau đó đôi chân mày cậu nhíu lại hơi bất đắc dĩ.
-Chào b....u....ổ....i sáng,….. Lakjhal.
-Ngày mới tốt lành Liavi.
Liavi nhẹ nhàng từ ngoài sổ bay vào trong phòng, sau đó cậu thả mình ngồi vào một chiếc lá thật lớn cạnh giường của Lakjhal.
Lakjhal như đã quen thuộc với việc này, cậu bước xuống bếp, mang vào tạp dề và chuẩn bị bữa sáng.
Hít… hít… ngửi… ngửi…
-Thơm quá, nấm Jimi chiên giòn của Lakjhal là nhất, hì hì…
Liavi hai mắt ngập nước nhìn chiếc chảo nấm thơm phức trong tay Lakjhal, sao đó bụng cậu vang lên tiếng đòi ăn dữ dội. Lakjhal cởi ra tạp dề, và bắt đầu dọn bữa sáng lên bàn.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Liavi xoài người trên ghế và thõa mãn vỗ bụng, vẻ mặt hạnh phúc của cậu khiến Lakjhal liên tưởng đến anh nông dân được mùa lớn, cậu lắc đầu và bắt đầu dọn dẹp chén đĩa.
Liavi nhìn bóng lưng của Lakjhal thì trong mắt lộ ra sự đau đớn khó tả, sẽ ra sao nếu ngày đó đến, cậu đã quá nông nổi và thiếu suy nghĩ khi tiếp cận Lakjhal, có lẽ cậu phải nhanh làm rõ mọi việc.
Lakjhal cũng đã cảm nhận được điều gì đó nơi Liavi, hơn 4 năm bên nhau sáng chiều khiến cậu rất hiểu người bạn hiếm hoi này, tuy rằng vẫn rất ít nói chuyện với Liavi nhưng Lakjhal luôn để ý tới từng động tác dù cho là nhỏ nhất của Liavi.
Đúng lúc này, Liavi đứng dậy và nói với Lakjhal.
-5 ngày nữa thì lễ hội Igia – lễ mừng tuổi cây Thế Giới của Tinh Linh tộc sẽ diễn ra, mình phải về để chuẩn bị cho ngày lễ cùng mọi người, 5 ngày sau mình sẽ chờ Lakjhal tại trước cổng Thư viện vào đúng hoàng hôn, nhớ đấy.
Nói rồi cậu bay ra khỏi căn nhà để lại Lakjhal trầm tư khó hiểu về động thái kỳ lạ của Liavi ngày hôm nay.
Igia – lễ mừng tuổi cây Thế Giới là một trong 3 ngày lễ lớn nhất trong một năm của tộc Tinh Linh, vào những ngày này tất cả Tinh Linh sẽ cùng nhau trang trí cho cây ánh sáng và tổ chức các trò chơi, đúng giữa đêm thì họ sẽ bắn pháo hoa phép thuật và bắt đầu ca múa đến tận sáng.
Lakjhal trong những ngày này không đi thao trường hay đến thư viện, cậu hay ngồi bên cửa sổ lẳng lặng đọc sách và thưởng thức trà.
Cậu không muốn nhìn sự tấp nập và không khí náo nhiệt đang diễn ra trong tộc Tinh Linh, những điều này làm cậu nhớ đến những ngày bên cạnh gia đình tham dự các lễ hội ở quê hương, cậu không thích cảm giác đầy hoài niệm, đau đớn và ấm áp đó,… không thích một chút nào,… có lẽ…
Hôm nay là ngày lễ hội diễn ra, tất cả Tinh Linh trẻ tuổi đều háo hức mang vào những bộ trang phục đẹp nhất của mình để khoe với bạn bè và nhất là với người mình thích, tất cả Tinh Linh hôm nay sẽ không ở nhà mà đều đổ ra đường và đi dạo với người thân hoặc bạn bè.
Cây thế giới được trang trí bằng những phép thuật rực rỡ của tất cả Tinh Linh khiến nó trở nên lung linh, kỳ ảo mặc dù trời vẫn còn nắng.
Những đàn bướm, đom đóm được phủ lên phép thuật phát sáng đầy màu, chúng tụ tập với nhau thành những dòng sông ánh sáng bay lượn quanh cây Thế Giới. Những trò chơi truyền thống của tộc Tinh Linh được tổ chức khắp nơi trên cây Thế Giới.
Không khí của cả tộc tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, những ngày lễ gần đây của họ rất đặc biệt vì họ đã được thoát khỏi phong ấn hơn 10000 năm của “Thần”.
Họ đã mời Lakjhal đến đễ nhảy điệu nhảy đầu của lễ hội để tỏ lòng biết ơn của họ đến cậu nhưng Lakjhal mọi năm đều từ chối. Đây là vinh dự rất lớn bởi cả tộc Tinh Linh đều tin rằng cặp đôi nhảy vũ điệu đầu tiên sẽ được thần Tự Nhiên phù hộ có được hạnh phúc vĩnh viễn.
Lakjhal lặng nhìn người trong gương, đã không biết bao lâu, có lẽ từ khi Arthur mất đi đến giờ cậu chưa từng nhìn lại bản thân trong gương.
Trong gương là một thanh niên cao ngất, dáng người thon gầy, gương mặt vô cùng thanh tú, trắng trẻo, mái tóc đen dài đến thắt lưng được cậu cột lên cao, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt. Thanh niên trong gương mang một bộ lễ phục màu đen tuyền, cả người cậu toát ra khí chất thần bí và mờ ảo khiến khó người có thể nắm bắt.
-Chị thấy không, em đã trưởng thành rồi, không biết tự lúc nào, có lẽ thân thể đã lớn lên, nhưng linh hồn em vẫn sẽ mãi dừng lại ở tuổi 15, dừng ngay tại thời điểm chị bước lên thiên đường, có lẽ là dừng lại hoặc em đã chết đi vào ngày hôm đó,...
Lakjhal nhẹ giọng thì thào và lâm hồi ức của mình, một lúc khá lâu sau, cậu dần thanh tỉnh và bước đến trước thánh kiếm Excarlibur, Lakjhal gỡ sợi dây buộc tóc màu xanh biển khỏi chuôi kiếm và nhẹ nhàng, cẩn thận buộc nó và cổ tay mình, cậu mỉm cười và nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ cùng đi dự lễ hội của tộc Tinh Linh nhé, có lẽ em đã để Liavi đợi lâu, thật chờ mong được nhìn vẻ mặt của cậu ta lúc giận dỗi.
Nói rồi Lakjhal bước ra căn nhà.
Lakjhal đã ở tại cây Thế Giới cho đến nay gần 4 năm rưỡi, cậu đọc được hơn tám phần mười thư viện của Tinh Linh nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho vấn đề phục sinh Arthur, nhưng cậu không nản lòng.
Lakjhal dự tính sau khi tham khảo hết sách trong thư viện nơi đây thì cậu sẽ vượt qua eo biển để đến vùng Asparo nằm ở phía nam vùng Hill Sepogon.
Theo kiến thức cậu tìm được thì tộc Rồng sinh sống trên các vách đá cao chót vót tại vùng đất được bao phủ bởi những dãy núi cổ xưa và đầy thần bí. Tộc Rồng là một chủng tộc đầy quyền năng và trí tuệ, cậu có dự cảm là mình sẽ tìm được câu trả lời tại nơi đó.
Trong 4 năm tại đây, lực lượng của Lakjhal không ngừng được rèn luyện và cậu đã đạt đến 9999 Pestro, thế nhưng cánh cửa đột phá dến Vinh Quang kỵ sĩ vẫn chưa mở ra đối với cậu. Với việc hấp thụ được 700000 năm ký ức của các thế hệ “Người truy tìm Sứ Mệnh”, Lakjhal đã biết thêm rất nhiều bí mật của thế giới.
Thế giới này gồm một vũ trụ có nhiều dạng sinh mệnh được phân bố rải rác ở nhiều tinh cầu cách nhau vô cùng xa xôi, hành tinh mà Lakjhal và các thế hệ trước được gửi đến là hành tinh trung tâm của vũ trụ này, tất cả các dạng sinh mệnh trong vũ trụ đều có mặt tại hành tinh này, hành tinh này có 1 đại dương duy nhất và 4 đại lục là Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục và Bắc đại lục, mỗi đại lục lại có một nét văn hóa, đặc điểm, các loại khoa học,... và rất nhiều những điểm riêng biệt và độc đáo của mình.
Thần mà tất cả chủng tộc luôn kính thờ chính là các đời “Người truy tìm Sứ Mệnh”.
Đời thứ nhất được các chủng tộc gọi là Thần Chiến Tranh, vào thời đại của người là lúc thế giới hỗn loạn bởi chiến tranh giữa các chủng tộc vừa đặt chân đến thế giới này, trải qua hàng chục nghìn cuộc chiến mà không có bất kỳ thất bại. Người chinh phục tất cả chủng tộc và mang lại hòa bình cho thế giới nên các chủng tộc đã tôn sùng người làm thần Chiến Tranh, thần Chiến Thắng, thần Hòa Bình.
Đời thứ hai được Tinh Linh tộc tôn làm thần Tự Nhiên bởi người đã tạo ra cây Thế Giới và bảo vệ Tinh Linh tộc khỏi các chủng tộc hùng mạnh khác.
Đời thứ ba được con người tôn sùng là Thần Sáng Thế bởi người đã tạo ra con người và bảo hộ cho loài người phát triển trên khắp thế giới.
Những đặc điểm của thế giới này có phần giống với thế trước cậu và những thế hệ “Người truy tìn Sứ Mệnh” bởi họ dùng khả năng của mình để bẻ cong thế giới theo ý mình muốn.
Tất cả đều vì những luyến tiếc đối với thế giới cũ khiến họ làm vậy, họ sẽ thay đổi hình dạng của một số đại lục cho giống với quê hương cũ của mình, tạo ra những chủng tộc trong thế giới cũ họ rồi đặt vào đấy.
Cho nên toàn bộ thế giới hiện tại có thể xem như là do 99 vị thần khai sáng tạo thành.
Lakjhal từ từ mở mắt thoát khỏi trạng thái hấp thụ ký ức từ Illyse Genegid, cậu đứng dậy mở cửa để hít thở không khí trong lành của buổi sáng, sau đó đôi chân mày cậu nhíu lại hơi bất đắc dĩ.
-Chào b....u....ổ....i sáng,….. Lakjhal.
-Ngày mới tốt lành Liavi.
Liavi nhẹ nhàng từ ngoài sổ bay vào trong phòng, sau đó cậu thả mình ngồi vào một chiếc lá thật lớn cạnh giường của Lakjhal.
Lakjhal như đã quen thuộc với việc này, cậu bước xuống bếp, mang vào tạp dề và chuẩn bị bữa sáng.
Hít… hít… ngửi… ngửi…
-Thơm quá, nấm Jimi chiên giòn của Lakjhal là nhất, hì hì…
Liavi hai mắt ngập nước nhìn chiếc chảo nấm thơm phức trong tay Lakjhal, sao đó bụng cậu vang lên tiếng đòi ăn dữ dội. Lakjhal cởi ra tạp dề, và bắt đầu dọn bữa sáng lên bàn.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Liavi xoài người trên ghế và thõa mãn vỗ bụng, vẻ mặt hạnh phúc của cậu khiến Lakjhal liên tưởng đến anh nông dân được mùa lớn, cậu lắc đầu và bắt đầu dọn dẹp chén đĩa.
Liavi nhìn bóng lưng của Lakjhal thì trong mắt lộ ra sự đau đớn khó tả, sẽ ra sao nếu ngày đó đến, cậu đã quá nông nổi và thiếu suy nghĩ khi tiếp cận Lakjhal, có lẽ cậu phải nhanh làm rõ mọi việc.
Lakjhal cũng đã cảm nhận được điều gì đó nơi Liavi, hơn 4 năm bên nhau sáng chiều khiến cậu rất hiểu người bạn hiếm hoi này, tuy rằng vẫn rất ít nói chuyện với Liavi nhưng Lakjhal luôn để ý tới từng động tác dù cho là nhỏ nhất của Liavi.
Đúng lúc này, Liavi đứng dậy và nói với Lakjhal.
-5 ngày nữa thì lễ hội Igia – lễ mừng tuổi cây Thế Giới của Tinh Linh tộc sẽ diễn ra, mình phải về để chuẩn bị cho ngày lễ cùng mọi người, 5 ngày sau mình sẽ chờ Lakjhal tại trước cổng Thư viện vào đúng hoàng hôn, nhớ đấy.
Nói rồi cậu bay ra khỏi căn nhà để lại Lakjhal trầm tư khó hiểu về động thái kỳ lạ của Liavi ngày hôm nay.
Igia – lễ mừng tuổi cây Thế Giới là một trong 3 ngày lễ lớn nhất trong một năm của tộc Tinh Linh, vào những ngày này tất cả Tinh Linh sẽ cùng nhau trang trí cho cây ánh sáng và tổ chức các trò chơi, đúng giữa đêm thì họ sẽ bắn pháo hoa phép thuật và bắt đầu ca múa đến tận sáng.
Lakjhal trong những ngày này không đi thao trường hay đến thư viện, cậu hay ngồi bên cửa sổ lẳng lặng đọc sách và thưởng thức trà.
Cậu không muốn nhìn sự tấp nập và không khí náo nhiệt đang diễn ra trong tộc Tinh Linh, những điều này làm cậu nhớ đến những ngày bên cạnh gia đình tham dự các lễ hội ở quê hương, cậu không thích cảm giác đầy hoài niệm, đau đớn và ấm áp đó,… không thích một chút nào,… có lẽ…
Hôm nay là ngày lễ hội diễn ra, tất cả Tinh Linh trẻ tuổi đều háo hức mang vào những bộ trang phục đẹp nhất của mình để khoe với bạn bè và nhất là với người mình thích, tất cả Tinh Linh hôm nay sẽ không ở nhà mà đều đổ ra đường và đi dạo với người thân hoặc bạn bè.
Cây thế giới được trang trí bằng những phép thuật rực rỡ của tất cả Tinh Linh khiến nó trở nên lung linh, kỳ ảo mặc dù trời vẫn còn nắng.
Những đàn bướm, đom đóm được phủ lên phép thuật phát sáng đầy màu, chúng tụ tập với nhau thành những dòng sông ánh sáng bay lượn quanh cây Thế Giới. Những trò chơi truyền thống của tộc Tinh Linh được tổ chức khắp nơi trên cây Thế Giới.
Không khí của cả tộc tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, những ngày lễ gần đây của họ rất đặc biệt vì họ đã được thoát khỏi phong ấn hơn 10000 năm của “Thần”.
Họ đã mời Lakjhal đến đễ nhảy điệu nhảy đầu của lễ hội để tỏ lòng biết ơn của họ đến cậu nhưng Lakjhal mọi năm đều từ chối. Đây là vinh dự rất lớn bởi cả tộc Tinh Linh đều tin rằng cặp đôi nhảy vũ điệu đầu tiên sẽ được thần Tự Nhiên phù hộ có được hạnh phúc vĩnh viễn.
Lakjhal lặng nhìn người trong gương, đã không biết bao lâu, có lẽ từ khi Arthur mất đi đến giờ cậu chưa từng nhìn lại bản thân trong gương.
Trong gương là một thanh niên cao ngất, dáng người thon gầy, gương mặt vô cùng thanh tú, trắng trẻo, mái tóc đen dài đến thắt lưng được cậu cột lên cao, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt. Thanh niên trong gương mang một bộ lễ phục màu đen tuyền, cả người cậu toát ra khí chất thần bí và mờ ảo khiến khó người có thể nắm bắt.
-Chị thấy không, em đã trưởng thành rồi, không biết tự lúc nào, có lẽ thân thể đã lớn lên, nhưng linh hồn em vẫn sẽ mãi dừng lại ở tuổi 15, dừng ngay tại thời điểm chị bước lên thiên đường, có lẽ là dừng lại hoặc em đã chết đi vào ngày hôm đó,...
Lakjhal nhẹ giọng thì thào và lâm hồi ức của mình, một lúc khá lâu sau, cậu dần thanh tỉnh và bước đến trước thánh kiếm Excarlibur, Lakjhal gỡ sợi dây buộc tóc màu xanh biển khỏi chuôi kiếm và nhẹ nhàng, cẩn thận buộc nó và cổ tay mình, cậu mỉm cười và nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ cùng đi dự lễ hội của tộc Tinh Linh nhé, có lẽ em đã để Liavi đợi lâu, thật chờ mong được nhìn vẻ mặt của cậu ta lúc giận dỗi.
Nói rồi Lakjhal bước ra căn nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook