Thủ Hộ Thiên Sứ
-
Chương 70
♥Edit: sunflower2white
Luyến Luyến bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn rất nhiều việc.
Nhược Thủy vừa nghe tin cô trở về, lập tức cùng chồng và con cái từ nước Ý xa xôi gấp rút trở về tham dự hôn lễ của cô. Bây giờ, mỗi ngày cô không phải bị mẹ lôi kéo đi chọn lễ phục, viết thiệp mời, thì cùng Nhược Thủy đi dạo phố mua sắm, đi thẩm mỹ viện làm đẹp. Cô chưa bao giờ tưởng tượng việc chuẩn bị cho hôn lễ lại có nhiều phiền toái đến như vậy. Mẹ kiên quyết không cho nhân viên công ty nhúng tay vào phụ giúp việc chuẩn bị hôn lễ, nói đây là hôn lễ của con gái duy nhất của bà nên bà nhất định phải đích thân tự tay xử lý mọi việc. Trời ạ, lại nhớ tới ở Mỹ cũng còn có một hôn lễ càng hoành tráng hơn đang chờ đợi cô, Luyến Luyến thật muốn té xỉu để quên đi cho rồi. Cô thật sự nghĩ thấy đối với Hạo thật có lỗi, trở về đã gần một tháng, cô ngày nào cũng xoay vòng bận bịu công việc tựa như một con quay, vừa về đến nhà là mệt nhoài chỉ còn biết lăn đùng ra ngủ, hoàn toàn không có giờ nào dành riêng cho anh. Không biết bao lần Hạo cũng đã phàn nàn cô dành thời gian cho anh quá ít, anh nói nếu cô lại trở về nhà mà vẫn quên khuấy đi anh, ông xã của cô, thì anh dứt khoát sẽ mang cô đóng gói lại đem lên máy bay quay về Mỹ, sau đó không bao giờ đồng ý cho cô trở lại Đài Loan nữa, xem ra cô đã thật sự làm anh phát cáu rồi.
Luyến Luyến thè lưỡi một cái, cười khe khẽ, thừa dịp mẹ và Nhược Thủy không chú ý, cầm lấy ví, len lén từ phòng thay quần áo chạy vòng ra cửa sau, kêu một chiếc tắc xi đi đến công ty, đón ông xã của cô cùng đi ăn trưa, thuận tiện dỗ ngọt, trấn an tâm hồn đang bị tổn thương của anh một chút.
Chiếc tắc-xi dừng lại trước cửa công ty Tập đoàn Đằng Long, đây là lần đầu tiên Luyến Luyến đến Chi nhánh công ty của Tập đoàn Đằng Long.
Ánh nắng chói chang, mùa hè ở Đài Loan vẫn như trước đây thật nóng bức làm cho người ta chịu không nổi. Vừa tiến vào đại sảnh, không khí lạnh từ máy điều hòa tỏa ra quả thật làm cho người ta cái nóng tiêu tan mát lạnh, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Luyến Luyến tinh thần không khỏi sảng khoái hơn rất nhiều.
Luyến Luyến cầm cái card Hạo đưa cho cô dự định đi đến thang máy chuyên dụng dành cho Tổng tài, lại đột nhiên nghe được tiếng của một cô gái nhắc đến tên của ông xã cô, cô không khỏi tò mò hướng đi về phía quầy tiếp tân, nơi có một cô gái áo trắng cùng với nữ nhân viên tiếp tân đang đôi co.
“Cô Khương, mời cô lập tức rời khỏi đây, Tổng tài chúng tôi sẽ không gặp cô đâu.” Nữ nhân viên tiếp tân không còn kiên nhẫn nói.
“Van cầu cô, xin cô giúp tôi gọi điện thoại hỏi một chút được không? Tôi tên là Khương Mộng, anh Hạo nghe xong nhất định sẽ gặp tôi.” Khương Mộng đáng thương cứ như vậy mà thỉnh cầu, bộ dáng kia thật đáng thương, ngay cả cùng phận con gái như Luyến Luyến, cũng cảm thấy không nhịn nỗi mà sinh lòng thương tiếc.
“Anh Hạo”, cô Khương này cùng với Hạo rốt cuộc là có quan hệ gì? Luyến Luyến hết sức hiếu kỳ, đi ra phía trước quầy tiếp tân hỏi: “Chuyện gì vậy?“
Nữ nhân viên tiếp tân cũng không thèm quan tâm xem người vừa đến là ai, ào ào nói ra một hơi, đem chuyện nữa tháng trước đây, cái cô khương Mộng này đến trước công ty, nói to là cô ta có quen biết với Tổng tài như thế nào, lại đòi gặp Tổng tài ra sao, rồi lại nói Tổng tài thích cô ấy như thế nào, cô ấy với Tổng tài quan hệ mật thiết như thế nào, toàn bộ nói ra một đống chuyện, hại cô lúc đó tin là thật, sợ đắc tội với cô gái có “quan hệ vô cùng thân mật” với Tổng tài. Gọi điện thoại đến phòng thư ký của Tổng tài hỏi, ai ngờ lại bị Trợ lý đặc biệt của Tổng tài nghiêm khắc giáo huấn cho một trận. Cô từ đó cũng không dám … nữa, tin tưởng rằng mấy cô gái này dùng lời gạt người, cho nên ngay cả mấy ngày hôm trước, ngôi sao điện ảnh và truyền hình Nghê Tử Uyển muốn gặp Tổng tài đều bị cô chặn ngay ngoài cửa. Hết lần này đến lần khác chỉ có cô gái cứ khăng khăng đòi gặp mặt Tổng tài, một mực không chịu đi, bất luận cô có nói như thế nào cô ta vẫn lằng nhằng dây dưa không chịu đi, mới vừa kêu cảnh vệ đem cô ta lôi ra ngoài, cô ta lại lập tức quay lại, thật không biết xấu hổ, mặt dàn mày dày, trình độ quả thực lì lợm siêu cấp, thật không thể nào chịu nỗi. Cô ta đợi, nói rằng đã đợi hơn nửa tháng nay rồi, nhất quyết tiếp tục đợi không bỏ cuộc, cô ta không phiền chứ cô thì phiền chết đi được. Còn không phải là cô gái ham giàu, gặp người sang bắt quàng làm họ sao, mơ tưởng đến ngôi vị phu nhân Tổng tài, từ lúc sau khi Tổng tài quay về, cô thật sự gặp qua rất nhiều cô gái hám lợi như vậy. Chia đều mỗi ngày đều có gần mười cô tới đây nói các cô là vị hôn thê của Tổng tài, là loại bạn gái gì gì đó, nhưng tuyệt nhiên không hề có một người nào là thật cả.
“Cô Khương, xin hỏi cô và Hạo có quan hệ gì?“
Luyến Luyến lên tiếng hỏi, nữ nhân viên tiếp tân cùng Khương Mộng đồng thời nhìn về phía cô. Cô, xinh đẹp tuyệt trần không gì có thể so sánh được, gương mặt trong sáng thuần khiết mang theo một nụ cười mê hồn, một thân trang phục đơn giản nền nã, thướt tha rủ xuống theo những đường cong hoàn hảo của cơ thể, làm lộ lên vẻ quyến rũ tự nhiên, cử chỉ tao nhã tôn quý, cô gái này vừa nhìn thấy là biết ngay là người rất có địa vị.
Khương Mộng đầy lòng thù địch kín đáo quan sát cô, “Cô và anh Hạo có quan hệ như thế nào?“
Luyến Luyến nhiên đầu ra vẻ giả vờ tự hỏi, “Quan hệ như thế nào a?” Cô trầm ngâm trong chốc lát, hồi đáp: “Thật trùng khớp, tôi và anh ấy là quan hệ rất thân mật, rất thân mật, rất rất thân mật.” Trong mắt của cô hiện lên một tia đùa cợt dai dẳng.
Lại là một cô gái nghĩ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ nữa, nữ nhân viên tiếp tân trong mắt hiện lên vẻ xem thường, chán ghét, không chút nào thèm che dấu biểu hiện ra ngoài.
Luyến Luyến đương nhiên cũng thấy được, nhưng cô không thèm để ý chút nào, cô nhìn Khương Mộng đỏ mặt, trong lòng có chút sảng khoái.
“Không thể nào.” Khương Mộng hướng về phía Luyến Luyến hô lớn, mấy ngày này cô đau khổ chờ ở cửa công ty, nhìn thấy biết bao cô gái không biết xấu hổ đến đòi gặp anh Hạo, nhưng không có một ai trong số họ không bị cảnh vệ kéo quẳng ra ngoài, mà cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Cô không tin? Tốt lắm, cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp anh Hạo của cô, cô lập tức biết được là những gì tôi nói là thật hay không.” Luyến Luyến có chút ý xấu cám dỗ cô ta, chính cô thật là đang chờ xem kịch vui đây. Nếu thiếu đi nữ diễn viên kia thì còn có thú vị gì nữa.
Khương Mộng bán tín bán nghi, “Cô cho là cô là ai? Anh Hạo là cô muốn gặp thì có thể gặp sao chứ?” Bản thân cô đã đau khổ chờ đợi nữa tháng cũng chưa từng nhìn thấy cái bóng của anh Hạo, chứ đừng nói là thấy anh. Cô vẫn không tin cô gái này thật sự có biện pháp.
Luyến Luyến không nói gì, thần bí mỉm cười, cô lắc lắc tấm card màu vàng trong tay, “Chỉ bằng cái này.“
“Đi theo tôi.” Cô dẫn đầu đi về phía thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tổng tài, hoàn toàn không lo lắng Khương Mộng sẽ không cùng đi tới.
Khương Mộng nghi hoặc đi theo cô đi vào thang máy, nơi mà không một ai biết được mật khẩu mở cửa thang máy, cho nên Khương Mộng hoàn toàn không có thấy nữ nhân viên tiếp tân đang đứng phía sau đang hết sinh kinh ngạc khiếp sợ, nếu không cô nhất định có không chút nghi ngờ hiểu rõ những gì cô gái này vừa nói là sự thật.
Cô gái kia là ai? Tại sao lại có tấm card đặc biệt của Tổng tài? Nữ nhân viên tiếp tân kinh nghi không hiểu, đứng ngây người ra mãi cho đến khi nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, thân ảnh của hai cô gái nọ biến mất trước mắt, cô mới hoàn hồn, hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng nhấn số điện thoại văn phòng thư ký của Tổng tài.
“Hello!” Trợ lý đặc biệt của Tổng tài cất tiếng chào bằng tiếng.
“Ngài Trợ lý đặc biệt, tôi là nhân viên ở quầy tiếp tân, vừa mới rồi có hai cô gái vào thang máy lên trên đó rồi.“
“Shit!” Lawrence thấp giọng buộc miệng chửi một tiếng, vô cùng tức giận, “Tôi không phải đã nói qua sao hả? Bất cứ cô gái nào tới tìm Tổng tài đều một loại như nhau, cứ việc kêu cảnh vệ lôi quẳng ra ngoài, cô làm việc kiểu gì vậy, sao để ra cớ sự như vậy?“
Nữ nhân viên quầy tiếp tân hết sức oan ức, “Dạ, nhưng mà cô gái này cầm tấm card đặc biệt dành riêng cho Tổng tài, cô ta tự mình vào thang máy, tôi làm sao có thể ngăn lại ạ?“
“Cái gì? Cô chắc chứ?” Không đợi trả lời, Lawrence đột nhiên kêu to, “Cô Nghê đến đây?“
“Ngài trợ lý đặc biệt, cô Nghê là ai ạ?” Nữ nhân viên quầy tiếp tân đối với thân phận kỳ lạ của cô gái họ Nghê kia hết sức kinh ngạc và hiếu kỳ, đột nhiên cô ý thức được chính mình đang nhiều chuyện, sợ tới mức vội vàng lên tiếng xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi nhiều chuyện lắm sự .“
Ai ngờ, Lawrence đột nhiên mở miệng, “Cô Nghê là vị hôn thê của Tổng tài. Hơn nữa…“
Nữ nhân viên quầy tiếp tân ngây ngẩn cả người.
“Cô ấy là người mà Tổng tài yêu thương nhất.“
Răng rắc …….
Ngay cả đối phương sau khi gác điện thoại cũng không biết, nữ nhân viên quầy tiếp tân vẫn còn đứng ngây ngốc cầm chặt điện thoại, bởi vì cô bị dọa đến ngây cả người. Trong đầu chỉ có ong ong mỗi một câu … cô ấy là người mà Tổng tài yêu thương nhất.
Luyến Luyến bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn rất nhiều việc.
Nhược Thủy vừa nghe tin cô trở về, lập tức cùng chồng và con cái từ nước Ý xa xôi gấp rút trở về tham dự hôn lễ của cô. Bây giờ, mỗi ngày cô không phải bị mẹ lôi kéo đi chọn lễ phục, viết thiệp mời, thì cùng Nhược Thủy đi dạo phố mua sắm, đi thẩm mỹ viện làm đẹp. Cô chưa bao giờ tưởng tượng việc chuẩn bị cho hôn lễ lại có nhiều phiền toái đến như vậy. Mẹ kiên quyết không cho nhân viên công ty nhúng tay vào phụ giúp việc chuẩn bị hôn lễ, nói đây là hôn lễ của con gái duy nhất của bà nên bà nhất định phải đích thân tự tay xử lý mọi việc. Trời ạ, lại nhớ tới ở Mỹ cũng còn có một hôn lễ càng hoành tráng hơn đang chờ đợi cô, Luyến Luyến thật muốn té xỉu để quên đi cho rồi. Cô thật sự nghĩ thấy đối với Hạo thật có lỗi, trở về đã gần một tháng, cô ngày nào cũng xoay vòng bận bịu công việc tựa như một con quay, vừa về đến nhà là mệt nhoài chỉ còn biết lăn đùng ra ngủ, hoàn toàn không có giờ nào dành riêng cho anh. Không biết bao lần Hạo cũng đã phàn nàn cô dành thời gian cho anh quá ít, anh nói nếu cô lại trở về nhà mà vẫn quên khuấy đi anh, ông xã của cô, thì anh dứt khoát sẽ mang cô đóng gói lại đem lên máy bay quay về Mỹ, sau đó không bao giờ đồng ý cho cô trở lại Đài Loan nữa, xem ra cô đã thật sự làm anh phát cáu rồi.
Luyến Luyến thè lưỡi một cái, cười khe khẽ, thừa dịp mẹ và Nhược Thủy không chú ý, cầm lấy ví, len lén từ phòng thay quần áo chạy vòng ra cửa sau, kêu một chiếc tắc xi đi đến công ty, đón ông xã của cô cùng đi ăn trưa, thuận tiện dỗ ngọt, trấn an tâm hồn đang bị tổn thương của anh một chút.
Chiếc tắc-xi dừng lại trước cửa công ty Tập đoàn Đằng Long, đây là lần đầu tiên Luyến Luyến đến Chi nhánh công ty của Tập đoàn Đằng Long.
Ánh nắng chói chang, mùa hè ở Đài Loan vẫn như trước đây thật nóng bức làm cho người ta chịu không nổi. Vừa tiến vào đại sảnh, không khí lạnh từ máy điều hòa tỏa ra quả thật làm cho người ta cái nóng tiêu tan mát lạnh, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Luyến Luyến tinh thần không khỏi sảng khoái hơn rất nhiều.
Luyến Luyến cầm cái card Hạo đưa cho cô dự định đi đến thang máy chuyên dụng dành cho Tổng tài, lại đột nhiên nghe được tiếng của một cô gái nhắc đến tên của ông xã cô, cô không khỏi tò mò hướng đi về phía quầy tiếp tân, nơi có một cô gái áo trắng cùng với nữ nhân viên tiếp tân đang đôi co.
“Cô Khương, mời cô lập tức rời khỏi đây, Tổng tài chúng tôi sẽ không gặp cô đâu.” Nữ nhân viên tiếp tân không còn kiên nhẫn nói.
“Van cầu cô, xin cô giúp tôi gọi điện thoại hỏi một chút được không? Tôi tên là Khương Mộng, anh Hạo nghe xong nhất định sẽ gặp tôi.” Khương Mộng đáng thương cứ như vậy mà thỉnh cầu, bộ dáng kia thật đáng thương, ngay cả cùng phận con gái như Luyến Luyến, cũng cảm thấy không nhịn nỗi mà sinh lòng thương tiếc.
“Anh Hạo”, cô Khương này cùng với Hạo rốt cuộc là có quan hệ gì? Luyến Luyến hết sức hiếu kỳ, đi ra phía trước quầy tiếp tân hỏi: “Chuyện gì vậy?“
Nữ nhân viên tiếp tân cũng không thèm quan tâm xem người vừa đến là ai, ào ào nói ra một hơi, đem chuyện nữa tháng trước đây, cái cô khương Mộng này đến trước công ty, nói to là cô ta có quen biết với Tổng tài như thế nào, lại đòi gặp Tổng tài ra sao, rồi lại nói Tổng tài thích cô ấy như thế nào, cô ấy với Tổng tài quan hệ mật thiết như thế nào, toàn bộ nói ra một đống chuyện, hại cô lúc đó tin là thật, sợ đắc tội với cô gái có “quan hệ vô cùng thân mật” với Tổng tài. Gọi điện thoại đến phòng thư ký của Tổng tài hỏi, ai ngờ lại bị Trợ lý đặc biệt của Tổng tài nghiêm khắc giáo huấn cho một trận. Cô từ đó cũng không dám … nữa, tin tưởng rằng mấy cô gái này dùng lời gạt người, cho nên ngay cả mấy ngày hôm trước, ngôi sao điện ảnh và truyền hình Nghê Tử Uyển muốn gặp Tổng tài đều bị cô chặn ngay ngoài cửa. Hết lần này đến lần khác chỉ có cô gái cứ khăng khăng đòi gặp mặt Tổng tài, một mực không chịu đi, bất luận cô có nói như thế nào cô ta vẫn lằng nhằng dây dưa không chịu đi, mới vừa kêu cảnh vệ đem cô ta lôi ra ngoài, cô ta lại lập tức quay lại, thật không biết xấu hổ, mặt dàn mày dày, trình độ quả thực lì lợm siêu cấp, thật không thể nào chịu nỗi. Cô ta đợi, nói rằng đã đợi hơn nửa tháng nay rồi, nhất quyết tiếp tục đợi không bỏ cuộc, cô ta không phiền chứ cô thì phiền chết đi được. Còn không phải là cô gái ham giàu, gặp người sang bắt quàng làm họ sao, mơ tưởng đến ngôi vị phu nhân Tổng tài, từ lúc sau khi Tổng tài quay về, cô thật sự gặp qua rất nhiều cô gái hám lợi như vậy. Chia đều mỗi ngày đều có gần mười cô tới đây nói các cô là vị hôn thê của Tổng tài, là loại bạn gái gì gì đó, nhưng tuyệt nhiên không hề có một người nào là thật cả.
“Cô Khương, xin hỏi cô và Hạo có quan hệ gì?“
Luyến Luyến lên tiếng hỏi, nữ nhân viên tiếp tân cùng Khương Mộng đồng thời nhìn về phía cô. Cô, xinh đẹp tuyệt trần không gì có thể so sánh được, gương mặt trong sáng thuần khiết mang theo một nụ cười mê hồn, một thân trang phục đơn giản nền nã, thướt tha rủ xuống theo những đường cong hoàn hảo của cơ thể, làm lộ lên vẻ quyến rũ tự nhiên, cử chỉ tao nhã tôn quý, cô gái này vừa nhìn thấy là biết ngay là người rất có địa vị.
Khương Mộng đầy lòng thù địch kín đáo quan sát cô, “Cô và anh Hạo có quan hệ như thế nào?“
Luyến Luyến nhiên đầu ra vẻ giả vờ tự hỏi, “Quan hệ như thế nào a?” Cô trầm ngâm trong chốc lát, hồi đáp: “Thật trùng khớp, tôi và anh ấy là quan hệ rất thân mật, rất thân mật, rất rất thân mật.” Trong mắt của cô hiện lên một tia đùa cợt dai dẳng.
Lại là một cô gái nghĩ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ nữa, nữ nhân viên tiếp tân trong mắt hiện lên vẻ xem thường, chán ghét, không chút nào thèm che dấu biểu hiện ra ngoài.
Luyến Luyến đương nhiên cũng thấy được, nhưng cô không thèm để ý chút nào, cô nhìn Khương Mộng đỏ mặt, trong lòng có chút sảng khoái.
“Không thể nào.” Khương Mộng hướng về phía Luyến Luyến hô lớn, mấy ngày này cô đau khổ chờ ở cửa công ty, nhìn thấy biết bao cô gái không biết xấu hổ đến đòi gặp anh Hạo, nhưng không có một ai trong số họ không bị cảnh vệ kéo quẳng ra ngoài, mà cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Cô không tin? Tốt lắm, cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp anh Hạo của cô, cô lập tức biết được là những gì tôi nói là thật hay không.” Luyến Luyến có chút ý xấu cám dỗ cô ta, chính cô thật là đang chờ xem kịch vui đây. Nếu thiếu đi nữ diễn viên kia thì còn có thú vị gì nữa.
Khương Mộng bán tín bán nghi, “Cô cho là cô là ai? Anh Hạo là cô muốn gặp thì có thể gặp sao chứ?” Bản thân cô đã đau khổ chờ đợi nữa tháng cũng chưa từng nhìn thấy cái bóng của anh Hạo, chứ đừng nói là thấy anh. Cô vẫn không tin cô gái này thật sự có biện pháp.
Luyến Luyến không nói gì, thần bí mỉm cười, cô lắc lắc tấm card màu vàng trong tay, “Chỉ bằng cái này.“
“Đi theo tôi.” Cô dẫn đầu đi về phía thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tổng tài, hoàn toàn không lo lắng Khương Mộng sẽ không cùng đi tới.
Khương Mộng nghi hoặc đi theo cô đi vào thang máy, nơi mà không một ai biết được mật khẩu mở cửa thang máy, cho nên Khương Mộng hoàn toàn không có thấy nữ nhân viên tiếp tân đang đứng phía sau đang hết sinh kinh ngạc khiếp sợ, nếu không cô nhất định có không chút nghi ngờ hiểu rõ những gì cô gái này vừa nói là sự thật.
Cô gái kia là ai? Tại sao lại có tấm card đặc biệt của Tổng tài? Nữ nhân viên tiếp tân kinh nghi không hiểu, đứng ngây người ra mãi cho đến khi nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, thân ảnh của hai cô gái nọ biến mất trước mắt, cô mới hoàn hồn, hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng nhấn số điện thoại văn phòng thư ký của Tổng tài.
“Hello!” Trợ lý đặc biệt của Tổng tài cất tiếng chào bằng tiếng.
“Ngài Trợ lý đặc biệt, tôi là nhân viên ở quầy tiếp tân, vừa mới rồi có hai cô gái vào thang máy lên trên đó rồi.“
“Shit!” Lawrence thấp giọng buộc miệng chửi một tiếng, vô cùng tức giận, “Tôi không phải đã nói qua sao hả? Bất cứ cô gái nào tới tìm Tổng tài đều một loại như nhau, cứ việc kêu cảnh vệ lôi quẳng ra ngoài, cô làm việc kiểu gì vậy, sao để ra cớ sự như vậy?“
Nữ nhân viên quầy tiếp tân hết sức oan ức, “Dạ, nhưng mà cô gái này cầm tấm card đặc biệt dành riêng cho Tổng tài, cô ta tự mình vào thang máy, tôi làm sao có thể ngăn lại ạ?“
“Cái gì? Cô chắc chứ?” Không đợi trả lời, Lawrence đột nhiên kêu to, “Cô Nghê đến đây?“
“Ngài trợ lý đặc biệt, cô Nghê là ai ạ?” Nữ nhân viên quầy tiếp tân đối với thân phận kỳ lạ của cô gái họ Nghê kia hết sức kinh ngạc và hiếu kỳ, đột nhiên cô ý thức được chính mình đang nhiều chuyện, sợ tới mức vội vàng lên tiếng xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi nhiều chuyện lắm sự .“
Ai ngờ, Lawrence đột nhiên mở miệng, “Cô Nghê là vị hôn thê của Tổng tài. Hơn nữa…“
Nữ nhân viên quầy tiếp tân ngây ngẩn cả người.
“Cô ấy là người mà Tổng tài yêu thương nhất.“
Răng rắc …….
Ngay cả đối phương sau khi gác điện thoại cũng không biết, nữ nhân viên quầy tiếp tân vẫn còn đứng ngây ngốc cầm chặt điện thoại, bởi vì cô bị dọa đến ngây cả người. Trong đầu chỉ có ong ong mỗi một câu … cô ấy là người mà Tổng tài yêu thương nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook