♥Edit: sunflower2white

Từ ngày đó trở đi, Long Thiếu Hạo dường như hoàn toànthay đổi thành một người khác, cậu ta chủ động tiếp nhận trách nhiệm mà trước kia cậu luôn e sợ tránh né, bản thân lại kiêm nhiệm cùng lúc hai chức vụ là môn chủ Long môn và Tổng tài Tập đoàn Đằng Long. Kiên quyết,quyết đoán, mạnh mẽ cải tạo, trong thời gian một vài năm ngắn ngủi đã làm cho Long môn và Tập đoàn Đằng Long nhảy vọt lên đỉnh cao trên thế giới. Thiết lập thành một nghiệp đoàn lớn mạnh và có thế lực nhất trên thế giới, của riêng cậu ta. Hình thành sự uy nghiêm của chính mình, từ đó không còn có bất kỳ kẻ nào dám nghi ngờ đến mệnh lệnh của cậu. Cậu ta cũng đã có đủ lực lượng bảo hộ Luyến Luyến người mà cậu ta yêu thương nhất.

oOo oOo oOo

“Bạch trưởng lão, hãy nếm thử món gà nướng muối ớt tự tay cháu làm đi, ăn ngon lắm.” Luyến Luyến gắp một miếng gà bỏ vào chén của ông già diện áo trắng tinh ngồi ở đối diện, lại lần lượt gấp cho các vị trưởng lão bên cạnh.”Thế nào? Hương vị có ngon không?“

“Ngon, ngon…” Hồng trưởng lão gật đầu lia lịa, miệng nói không thành tiếng, “Thật sự là ăn ngon cực kỳ!“

Luyến Luyến hết sức vui vẻ, ríu ra ríu rít tiếp đón người khác, “Tất cả mọi người cứ ăn uống tự nhiên thoải mái, Thiên Hà, Hoàn Vũ, các ngươi cũng đừng ngồi đó nữa! Ăn nhanh đi.“

“Dạ, nhưng môn chủ còn chưa tới.” Thiên Hà có chút chần chờ, hắn là cận vệ của môn chủ, môn chủ còn chưa tới, hắn làm sao dám ăn trước đây?

Âu Dương Hoàn Vũ thật không lo lắng như hắn, không cần Luyến Luyến tiếp đón, đã tự mình gấp một miếng thật lớn bỏ vào miệng. Nói chơi sao, vì có thể đến ăn những món ăn ngon do chính Luyến Luyến làm, hắn đã phải lao tâm lao lực, mới vất vả nhín ra được vài ngày rãnh rổi, ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Mỹ này, chẳng lẽ lúc này vẫn còn giả bộ khách khí nữa hay sao, nếu vậy hắn quả thật rất ngu ngốc. Tiểu Thiên Hà đã thèm nhỏ dãi rồi lại còn giả bộ cố tình rụt rè, Âu Dương Hoàn Vũ thầm cười trộm, thừa dịp như vậy, Âu Dương Hoàn Vũ không hề khách sáo lia đũa thần tốc quét qua một đống thức ăn ngon.

Những người khác nhìn hắn với ánh mắt gần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, quả thực hận không thể ngay lập tức cắn xé hắn ra thành từng mảnh nhỏ.

Âu Dương Hoàn Vũ hào phóng tiếp nhận ánh mắt đầy sát khí từ bốn phương tám hướng phóng tới, hắn vẫn tiếp tục thản nhiên vươn tay lia qua lia lại như cuồng phong vũ bão gắp các món ăn trước mặt, chẳng mấy chốc thành một đống thức ăn hỗn độn.

Cái tên Phong Vô Quyết kia đang nhìn hắn căm hận, hai hàm răng nghiến lại ken két…

“Không sao đâu, Hạo còn có một chút việc chưa làm xong, chỉ sợ hiện sợ còn đang ở văn phòng giải quyết, các ngươi cứ ăn trước nhiều một chút đi, chỉ sợ mấy tháng sau này các ngươi đều không có dịp thưởng thức đồ ăn tôi nấu đâu.”

Luyến Luyến vừa dứt lời, mắt nhìn thấy các món ăn ngon đều nhanh chóng bị cái tên hỗn đản Âu Dương Hoàn Vũ ngốn hết vào trong bụng, mọi người lúc này không còn bụng dạ nào mà tiếp tục giả bộ khách khí, ngay lập tức bắt đầu đại chiến.

“Này là của tôi, cậu đừng có ăn.”

“ Sườn xào chua ngọt là của tôi.“

“Âu Dương Hoàn Vũ, cái tên chết bằm này, tôi muốn giết cậu.“

“Thiên Vũ, cậu muốn chết sao, dám dành đồ ăn của tôi.“

“Anh Viên, anh dám dành ăn với Tiểu Điềm, cái đồ xấu xa, em không bao giờ để ý tới anh nữa đâu.“

Luyến Luyến không biết nên khóc hay nên cười, nhìn cảnh tượng tranh giành thức ăn thường thấy này trên bàn cơm, chỉ cần mỗi lần cô xuống bếp, chẳng hiểu tại sao toàn bộ người của Long môn, trừ những người có công vụ không thể về kịp, đều tề tụ đông đủ trên bàn cơm, tranh giành nhau đến long trời lỡ đất. Mấy năm nay nhìn cảnh tượng này cũng đã quen mắt hơn, cô đã không còn cảm thấy khiếp sợ giống như lúc trước nữa, mà lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì những người này đều giống như những bạn bè, những thân nhân gần gũi thân thiết của cô. Trong mấy năm nay, cô thật đã thay đổi rất nhiều, được như vậy cũng may đều là nhờ vào những bạn bè, người thân này vẫn luôn bên cô, bọn họ là thật thương yêu cô, tôn kính cô. Ngoại trừ những ngày đầu vừa đến đây, bọn họ đối với cô quả thực không còn xét nét, làm cô hoàn toàn không còn cảm thấy đau khổ và bi thương, mỗi ngày đều tràn ngập những niềm vui và niềm hạnh phúc khác biệt. Cô thật sự rất mừng vì lúc trước đã quyết định cùng Hạo đến nước Mỹ, bởi vì nhờ thế mà cô đã quen biết bọn họ…

“Lại đây, bốn vị trưởng lão, Âu Dương đại ca, Phong đại ca, Thiên Hà, Thiên Vũ, Thiên Trụ, Viên đại ca, tiểu Điềm, Mông thúc, Mộng Yên, Băng Băng… Mọi người cùng nhau đến đây, tôi kính mọi người một ly, cám ơn các người trong nhiều năm qua đã quan tâm chăm sóc tôi nhiều như vậy, tôi thật sự rất vui vì quen biết với mọi người, tôi xin uống trước tỏ lòng cảm ơn các vị.” Luyến Luyến một hơi uống cạn.

“Chị Luyến Luyến, em thật luyến tiếc, em không nỡ rời xa chị.” Tiểu Điềm hai mắt đẫm lệ lưng tròng.

“Đồ ngốc.” Luyến Luyến cười mắng, “Chị cũng không phải không trở lại, chị chỉ là trở về thăm người thân mà thôi, hai tháng sau chị sẽ trở lại, khi đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, thật sự không bao giờ rời xa nữa, phấn chấn lên chứ?“

“Thật vui chứ, chị Luyến Luyến cùng môn chủ kết hôn, em đương nhiên rất vui mừng rồi, nhưng mà em vẫn không muốn rời xa chị Luyến Luyến đâu, oa…” Tiểu Điềm vừa khóc vừa nói, “Trong mấy tháng tới em sẽ không thấy được chị Luyến Luyến, em cũng không được ăn thức ăn của chị Luyến Luyến làm nữa rồi.”

Ngu ngốc! Ngu ngốc! Lôi Kiếm Lâu trở mặt khinh thường, không hề nhìn đến Tiểu Điềm, chuyển hướng nhìn nhân vật chính, “Luyến Luyến, đi sớm về sớm nha, nếu qua hai tháng cô còn không trở lại, chúng tôi nhất định chạy tới nhà cô, cho dù có ép buộc cũng phải bắt cô đem trở về, biết chưa?” Vẻ mặt hắn rất trịnh trọng nhắn nhủ với cô. Trời ơi, mới nghĩ đến hai tháng không được ăn những món ngon do Luyến Luyến làm, hắn cảm thấy thật là khó chịu. Hắn lại một lần nữa ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời ơi, tại sao Luyến Luyến không phải là vợ hắn, ô hay, đương nhiên, loại này lời chỉ có thể ở trong lòng thầm nói, nếu như người yêu vợ như mạng sống là môn chủ nghe được, hắn căn bản là không cần còn sống ở Long môn rồi, rõ ràng tự mình mổ bụng giết mình.

Lãnh Mộng Yên cười nhạo, “Thật sự là con sâu ngu xuẩn, những lời vậy mà cũng nói ra, ba tháng sau chính là ngày môn chủ cùng Luyến Luyến kết hôn, ngươi cho là với cá tính của môn chủ, cậu ta sẽ để ngươi có cơ hội này sao? Muốn đi theo Luyến Luyến thì cứ việc nói thẳng ra đi, đồ ngốc!“

“Cô…” Lôi Kiếm Lâu chỉ vào cô tức giận hét lớn, “Yêu nữ, hôm nay tôi không muốn cãi nhau với cô, tốt nhất cô nhanh ngậm miệng lại, chờ môn chủ cùng Luyến Luyến đi rồi, tôi sẽ cùng cô quyết đấu.“

“Hứ, gay, cậu nghĩ rằng tôi thích cãi nhau với cậu sao chứ, làm vậy chỉ có mất tư cách của tôi.“

“Như thế mà còn không gọi là cãi nhau với tôi, đồ yêu nữ.“

“Này gay, là cậu khiêu khích trước nha, ai kêu cậu ngốc giống như tên trư bát giới.“

“Không được kêu tôi là gay.”

“Tôi càng muốn kêu, gay, gay, gay…” Lãnh Mộng Yên kêu luôn một hồi thật khiến người khác tức chết đi được.

“Cô…” Lôi Kiếm Lâu nổi trận lôi đình, tức giận đùng đùng.

“Lại đây, chúng ta cứ ăn, đừng thèm để ý đến hai người bọn họ nữa” Mọi người từ lâu đã quen nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên cũng không thèm can ngăn, Luyến Luyến chạy nhanh tiếp đón những người khác, mọi người ở Long môn đều biết Lôi Kiếm Lâu với Lãnh Mộng Yên là đôi “oan gia”, gặp mặt nói không đến ba câu lại bắt đầu cãi nhau, hết sức kịch liệt sau đó lại đấu võ, hết lần này đến lần khác hai người công phu ngang nhau, cho nên mọi người đều không can thiệp, lẳng lặng đợi không đến mười phút nữa sẽ có trận quyết đấu.

Quả nhiên, ngoài cửa như mọi người sở liệu truyền đến âm thanh đánh nhau còn có tiếng chửi tục.

Trong phòng mọi người không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục ăn uống cười đùa. “Luyến nha đầu” nghĩ đến lời vừa kêu, Hắc trưởng lão dừng lại, ngẩn người ra, cảm thấy vô cùng khó xử.

“Làm sao vậy? Hắc trưởng lão.” Luyến Luyến quan tâm hỏi, “Có chuyện gì cần cháu giúp đỡ sao chứ?“

“Này…” Hắc trưởng lão do dự.

Hồng trưởng lão tính tình nóng nảy nghe thấy nhịn không nổi. “Hắc lão nhân, có chuyện gì thì ông cứ nói ra đi, đừng có ở đó dông dài nữa, nói nữa chừng rồi dừng lại thật khiến cho người khác không thoải mái chút nào.“

“Tôi sợ làm cho môn chủ phiền lòng.”

Mọi người đồng loạt ngó lơ, ngước mắt nhìn lên trời. Một khi đã sợ không dám nói thì thôi đi, nhìn bộ dáng ông ta cũng đủ biết không phải là chuyện tốt lành gì rồi, tất cả mọi người biết cá tính môn chủ, bình thường cậu ta tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng còn có thể thương lượng được, nhưng chỉ cần đụng tới chuyện của Luyến Luyến, dù là chuyện nhỏ xíu như hạt đậu chẳng hạn như chuyện cô đói bụng, hay là chuyện thay đổi kiểu tóc cũng thành chuyện lớn đối với môn chủ, môn chủ đều đã khẩn trương nửa ngày trời, nếu Hắc trưởng lão lại đề cập đến chuyện gì khó xử chuyện, làm cho Luyến Luyến phiền não, chờ môn chủ cùng với cô giải quyết xong mọi chuyện trở về, nhất định Hắc trưởng lão phải chịu một trận khiển trách tơi bời.

“Hắc trưởng lão, có chuyện gì ông cứ nói, không sao đâu, chỉ cần là chuyện cháu có thể làm nhất định cháu sẽ giúp ông làm được.” thanh âm Luyến Luyến mềm mỏng nhẹ nhẹ nhàng trấn an mọi người.

Hắc trưởng lão thở dài, bất đắc dĩ đem tâm sự chôn dấu dưới đáy lòng nhiều năm nay nói ra. Thì ra, Hắc trưởng lão có một con gái, tên là Hối Hối, vốn là một người con gái lanh lợi và vô cùng xinh đẹp, nhưng thật không ngờ năm mười chín tuổi, cô yêu một người con trai đã có gia đình và cùng chung sống với người này như vợ chồng nên đã mang thai. Hắc trưởng lão biết được chuyện này đương nhiên là hết sức tức giận, ông buộc cô phá thai, nhưng cô không chịu hơn nữa còn thừa dịp Hắc trưởng lão không chú ý, để lại một bức thư rồi trốn đi. Hắc trưởng lão hận con gái mình vì một người con trai không có trách nhiệm vứt bỏ người cha già đã cùng cô sống nương tựa lẫn nhau qua nhiều năm, vô cùng giận dữ, giận đến nỗi ông đã cho đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với con giái, ai ngờ mới đó mà đã từ biệt cũng đã hai mươi năm, thời gian dần trôi qua cũng từ từ làm ông nguôi giận chuyển sang nhớ thương con gái, càng ngày Hắc trưởng lão lại càng nhớ thương đến con gái hơn, cho nên muốn nhờ Luyến Luyến giúp ông tìm kiếm con gái và đứa cháu chưa hề biết mặt đã mất đi liên hệ suốt hai mươi năm nay, để một nhà đoàn viên.

“Chuyện này cũng không phải là việc khó khăn gì, Hắc trưởng lão, ông yên tâm, cháu nhất định hết sức giúp ông tìm được con gái của mình.” Luyến Luyến hỏi rõ ràng tướng mạo của Hối Hối, tính cách đặc thù, còn hỏi đến danh tính của người con trai đã có gia đình kia. Có những thông tin này, hơn nữa lại có ảnh chụp của Hối Hối, đăng tin tìm người trên các phương tiện thông tin đại chúng cũng dễ dàng hơn, mà nghe Hắc trưởng lão nói, Hối Hối hiện tại có thể đang ở Đài Loan quê hương của ông, về phần Hắc trưởng lão tại sao lại không tự mình đi tìm, cũng là vì chuyện từ con năm xưa kia.

Hắc trưởng lão vừa nghe đến cô đồng ý liền biết sự tình có hi vọng rồi, ông vô cùng cảm kích hướng về phía Luyến Luyến nói lời cảm tạ.

Phòng ăn trong chốc lát lại khôi phục lại không khí náo nhiệt vừa rồi, một đám người tiếp tục ăn uống tiệc tùng, chuyện trò, nói chuyện trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều tạm gác công việc qua một bên, cùng nhau tán gẫu thật là vui biết bao.

“Môn chủ.“

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm cung kính của Lôi Kiếm Lâu cùng với Lãnh Mộng Yên.

Vừa dứt lời, từ cửa đi vào một người cao lớn, vóc dáng mạnh mẽ rắn rỏi, khôi ngô tuấn tú, cử chỉ tao nhã tôn quý, một đôi mắt thâm trầm sắc bén mang theo một chút lạnh lẽo, một nụ cười đẹp mê hồn khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc. Tướng mạo xuất sắc quả thật không phải nói chơi, mà mấy cái này cũng chỉ là những biểu hiện bên ngoài, càng khiến cho những kẻ khác không thể xem nhẹ, là thái độ xử sự bình tĩnh cơ trí của cậu ta từ trước đến nay, mơ hồ quỷ mị phong cách tuyệt vời, cùng với hình thể kia thật làm cho người khác không thể không tò mò, quan tâm để ý, trong lòng cảm thấy vô cùng thần bí.

Cậu ta, chính là Long Thiếu Hạo, một người trời sinh vương giả.

Trong phòng ăn những thanh âm tíu ta tíu tít bất thình lình dừng lại, chỉ thấy tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn về phía sau người của cô, Luyến Luyến mới vừa quay đầu lại, liền rơi vào một vòng tay ấm áp hết sức quen thuộc. “Đã trở về.” Không cần nhìn cũng biết người đến là ai, “Công việc xử lý xong hết rồi sao?” Cô không có tránh ra, dù sao người của Long môn cũng đã sớm thấy từ lâu nên nhưng không sợ bị ai dị nghị. Mọi người đều biết rõ, môn chủ lúc nào cũng dính sát với Luyến Luyến không chút tách rời. Sáu năm qua, tình cảm giữa hai người không hề phai nhạt đi chút nào mà càng ngày càng sâu đậm hơn, chỉ cần Luyến Luyến rời khỏi tầm mắt môn chủ một giờ đồng hồ, cậu ta lập tức bắt đầu tìm kiếm; qua hai canh giờ mà vẫn không tìm được người, cậu ta liền bắt đầu nổi trận lôi đình; ba canh giờ thì… Long môn nhất định đại loạn; bốn canh giờ, tất cả mọi người chắc chắn gặp tai ương. Sở dĩ là do sáu năm trước Luyến Luyến đã từng bị đuổi ra khỏi cửa Long môn, nên cho đến bây giờ, Luyến Luyến chỉ có thể rời khỏi người Long Thiếu Hạo cũng không vượt quá năm canh giờ. Nếu cô vừa rời khỏi công ty bất quá cũng chỉ hơn hai tiếng, cậu ta lập tức kết thúc công việc, cấp tốc đuổi theo vội vã.

“Hạo, sao anh trở về sớm vậy?” Luyến Luyến biết rõ lý do nhưng vẫn cố tình hỏi, “Ngày mai chúng ta phải về thăm nhà, em có nấu một bàn thức ăn, anh có muốn nếm qua thử một chút hay không?“

“Được, ” chỗ ngồi bên cạnh Luyến Luyến sớm đã có người thức thời tránh ra để trống, Long Thiếu Hạo không chút khách khí ngồi xuống, cậu ta vẫn đều biết ý tứ của Luyến Luyến, nghĩ muốn xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa cậu ta và bốn đại trưởng lão, không đành lòng thấy cô khổ sở, huống chi, Luyến Luyến làm thức ăn rất ngon, mối lợi này dễ gì bỏ qua, cho nên cậu ta thật sự không cam lòng.

Long Thiếu Hạo ăn một miếng cá do Luyến Luyến gắp đưa tới, hít sâu một hơi, than thở: “Oa! Ngon quá!” Cậu ta vẻ mặt vẫn như cũ, không một chút tiếc lời ca ngợi, “Anh chỉ biết nhà của chúng ta Luyến Luyến làm đồ ăn là tuyệt vời nhất thế giới, có thể lấy được em làm vợ, anh thật sự là một người hạnh phúc nhất trên thế gian này!” Long Thiếu Hạo vẻ mặt ngây ngô cười.

“Sao có thể khoa trương như vậy chứ?“

Tuy nói như thế, nhưng vẻ mặt của anh quả thật là đang lấy lòng cô, Luyến Luyến trong lòng mật ngọt dâng đầy, cô nghĩ chính mình mới là người hạnh phúc nhất trên đời, mỗi một ngày cô đều chìm đắm trong tình yều nồng thắm sâu đậm của anh, ngay cả hô hấp không khí cũng đều ngập tràn hương vị ngọt ngào … “Hạo, em yêu anh.” Luyến Luyến không nén nỗi xúc động mà thốt lên.

Mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng Long Thiếu Hạo vẫn là như lần đầu tiên nghe được lời thổ lộ của cô, anh vô cùng kích động, “Luyến Luyến, anh cũng yêu em, trên đời này anh chỉ yêu mình em.” Anh xúc động kêu lên, nhiệt tình hôn lên đôi môi đang hé mở như đóa hoa anh đào của cô…

Lại nữa rồi!

Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao! Mọi người thức thời lặng lẽ lui ra, đem trả lại không gian yên tĩnh trong phòng cho hai người bọn họ bồi dưỡng cảm tình, dù sao hai người họ cũng đã “ăn” lẫn nhau cũng không sai biệt lắm, mà lúc này hai người kia cũng chẳng còn màng đến bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương