Thú Giới Trà Chủ
-
Chương 98: Bát quái trận
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.
Đoán chừng mỗi người Hoa trên địa cầu đều biết những lời này, Phục Hy (nhân vật trong tuyền thuyết cổ đại của Trung quốc) hướng ngoại tìm tòi sự huyền bí của thiên nhiên, hướng nội thăm dò nội tâm của chính mình, suy diễn ra tên Thái Cực bát quái đồ, cũng chính là hình vẽ trong đầu của Đường Vũ, dưới rất nhiều tình huống đã giúp đỡ Đường Vũ rất nhiều.
Nhưng là hình vẽ của Carl đều không phải là Thái Cực bát quái đồ chính thống, mà là biến thành Thái Cực bát quái trận. Cái đồ này tổng cộng có 8 biến, bên trong do “Nhất” và “–“ (cái 3 trấm này là của tác giả nhá) tạo thành, tuy rằng hình vẽ của Carl rất tùy tiện, nhưng cẩn thận xem xét đường cong màu đỏ, nếu trong đầu thu nhỏ lại rồi mở rộng, cũng không đúng, chỉ là một góc của bát quái trận thôi!
Nghĩ vậy, Đường Vũ cực kích động, cậu bởi vì cảm thấy hứng thú với trà đạo, lúc nghiên cứu phong tục ngọn nguồn trà cổ đại, nhiều ít cũng hiểu biết một ít. Hơn nữa bát quái trận của Gia Cát Lượng nổi tiếng như vậy, cậu may mắn có đoạn thời gian thích khi uống trà thì chơi Tam Quốc với bạn bè, đặc biệt phân tích các bối cảnh cốt truyện quen thuộc.
Bát quái trận ấn hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, mở 8 cổng. Trải qua vô số năm nghiên cứu nghiền ngẫm, mọi người đã quen thuộc cách phá trận. Tức đánh vào hướng “sinh môn” chính, đi Tây Nam “hưu môn” giết ra, lại theo chính diện hướng Bắc chém giết “mở cửa” thì có thể phá trận.
Nhưng hiện giờ có cái vấn đề là phá trận pháp này là đánh vào từ ngoài trận, hiện giờ bọn họ là bị nhốt bên trong trận pháp, hơn nữa bát quái trận có bốn bốn mười sáu loại biến pháp, một loại chỉ hơi thay đổi thì người ngoài nghề như Đường Vũ cũng không có thể phá giải!
Làm sao bây giờ?
Đường Vũ nhíu mày tự hỏi, đám người Carl bên cạnh không dám quấy rầy cậu, tiếp tục cố gắng dọn sạch bùn đất đá vụn phủ bên trên bát quái trận.
Đường Vũ chậm rãi đi tới bát quái trận đã được dọn sạch, rồi quẹo sang hướng khác, căn cứ hai sợi thẳng tắp giữa góc là có thể suy đoán bát quái trận này rốt cuộc lớn bao nhiêu, cẩn thận tính toán một phen, cậu phát hiện tuy rằng bát quái trận dưới chân bọn họ đã rất lớn, nhưng coi tình huống sương trắng vờn quanh nơi nơi dày đặc lọt vào trong tầm mắt mà nói thì bát quái trận này vẫn có chút quá nhỏ.
Chẳng lẽ……… Trận pháp này là từ một đám bát quái trận nhỏ tạo thành trận pháp lớn?
Đường Vũ bị chính suy đoán của mình dọa tới rồi, phải quen thuộc trận pháp này cỡ nào mới có thể làm được! Trà thánh Lục Vũ hình như đã có năng lực cường đại này? Hay là với cấp bậc kia của Lục Vũ thì năng lực chế tác trận pháp này đều là bình thường?
Đối với kế hoạch về sau có thể sẽ xé rách mặt với Lục Vũ thì Đường Vũ do dự một chút liền ném ra sau đầu, trước mắt chuyện phá trận quan trọng hơn.
Đường Vũ dứt khoát ngồi ở giữa 1 cái trận pháp nhỏ, theo thời gian suy nghĩ trôi qua, 1 dòng năng lượng đỏ nhạt từ không trung chậm rãi dâng lên, giống như là trận pháp bị kích hoạt, dần dần tản mát ra ánh sáng rực rỡ, nếu lúc này có người từ không trung quan sát, sẽ phát hiện bát quái trận của cả khu vực đều bị kích hoạt, sương mù màu trắng bị chiếu rọi thành màu hồng nhạt, tuy đẹp lại lộ ra sự quỷ dị.
Đám người Carl cũng ngừng công tác dọn dẹp, vội vàng đi tới bên người Đường Vũ, phòng bị dị tượng chung quanh. Lúc này bọn họ mới phát hiện hình như cả người Đường Vũ cũng đã xảy ra biến hóa kỳ lạ, làn da cùng càng thêm trong suốt thần thánh, hơi thở trở nên hư vô mờ mịt.
Chung quanh truyền đến tiếng rống giận rung trời, đám quái vật vốn ẩn núp và trùng tộc xao động bứt rứt, không quan tâm chạy trốn tới chỗ đám người Đường Vũ, rất nhiều quái vật bị quái vật khác đạp chết trong cuộc chạy trốn.
Càng ngày càng nhiều thanh âm quái vật đáng sợ tụ tập tới làm cho Carl luôn tùy tiện và trùng vương như cá gặp nước khi vào bên trong bí cảnh cũng lộ ra biểu hiện khẩn trương.
Lúc này Đường Vũ cũng không có phát hiện mấy vấn đề này, vô tình bát quái trận bên ngoài và Thái Cực bát quái đồ trong đầu của cậu bắt đầu sinh ra liên hệ kỳ quái nào đó, hình như là cảm giác có cùng bản thể, đã lâu mới gặp nên kích động liên kết lẫn nhau.
“Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh! Có nguy hiểm, chúng ta mau chạy nhanh đi!”. Carl phát hiện đích tới của đám quái vật quả nhiên là chỗ bọn họ, muốn trực tiếp ôm lấy Đường Vũ chạy trốn, nhưng kỳ quái chính là em ấy rõ ràng chính là lẳng lặng ngồi ở bên kia, nhưng anh và thú nhân tử sĩ làm như thế nào cũng đều không thể di chuyển em ấy!
Carl không chút do dự che ở phía trước Đường Vũ, nếu không thể chạy thì ít nhất anh phải dùng hết khả năng giúp em ấy tranh thủ 1 chút thời gian!
Dị tượng trong bí cảnh khiến cho ông lão Hồ phục chú ý, chính là tâm ma Lục Vũ cũng tò mò áp sát, xuyên thấu qua một chậu nước nhìn chuyện phát sinh ở chỗ đám người Đường Vũ.
“Bọn họ sao lại chạy tới nơi đó?”. Ông lão Hồ phục nghi hoặc độc thoại, hắn cũng không có mỗi thời mỗi khắc nhìn chằm chằm, chỉ cần có khác thường, hắn mới có thể đặc biệt xuyên thấu qua kính hoa thủy nguyệt quan sát, “Nhưng mà cũng tốt, cư nhiên trực tiếp liền kích hoạt dung hợp linh hồn, ta đây sẽ giúp ngươi một phen”. Khi ông lão Hồ phục vừa nói xong thì đám quái vật đang yên tĩnh thì ánh mắt bỗng dưng biến thành màu đỏ, bắt đầu chạy tới chỗ đám người Đường Vũ, sau đó chính là cảnh tượng mà bọn Carl nhìn thấy.
Tâm ma Lục Vũ thấy thế cười nhạo nói, “Không hổ là Lục Long, mặc dù hiện giờ linh hồn không trọn vẹn, lực lượng bị phong ấn, đang đi tới trận pháp trước kia chính mình chế tạo mà vẫn sẽ kích phát lực lượng linh hồn của hắn. Ngươi tính kế như vậy, tới lúc đó chờ Lục Long sống lại lấy lại thần vị mộc hệ, chỉ sợ ngươi chưa cướp được liền thua ở trong tay Lục Long, lót đường cho hắn”.
“Không có khả năng, cho dù hắn khôi phục trí nhớ thì cũng chỉ là một cái tiểu lục trùng tử, căn bản không có thực lực lấy được thần vị!”. Nói xong lại lạnh lùng nói với tâm ma, “Ngươi lo cho chính ngươi trước đi, Lục Long khôi phục trí nhớ tất nhiên sẽ thu hồi trận pháp, tới lúc đó bí cảnh tất nhiên sụp đổ, nếu không thu thập đầy đủ quy tắc điều hòa thì ngươi cũng chỉ có thể là 1 con ma, mà không thể thành thánh!”.
Khi con quái vật thứ nhất cách đám người Carl chỉ Khoảng 300 m, Carl khẩn trương nắm chặt súng xung không còn nhiều năng lượng lắm, đồng thời thú hóa thành một đầu cơ giáp cự hùng, chỉ tiếc trên người con gấu này nơi nơi là miệng vết thương không nhiều lắm, cơ giáp tiên tiến cũng cực tàn tạ, “Graoooooo ——!”.
Hai con gấu phía sau tàn tật thê thảm như nhau cũng 1 trái 1 phải bảo vệ bên người Đường Vũ, không có chút thần sắc sợ hãi, lẳng lặng chờ đợi quái vật này xông tới.
Trùng vương mập nhìn trái nhìn phải, phát ra tiếng “chít chít” hổn hển, sau đó biến hóa thân thể của nó tới mức khổng lồ trước nay chưa từng có, chắn phía trước đám người Carl, ánh mắt màu đỏ hướng tới quái vật rồi quơ vuốt trùng sắc bén của chính mình, cũng không có chạy trốn 1 mình. Phải biết rằng nó tới một mức độ nào đó thật ra xem như đồng loại của quái vật bên trong bí cảnh này, chính là chỉ số thông minh cao, hơn nữa thời gian dài sinh hoạt cùng Đường Vũ, đã nảy sinh cảm tình, thú nuôi trong nhà khác loại hoang dã, tiểu mập mạp cư nhiên ở thời khắc mấu chốt có tình nghĩa như thế.
Khi tất cả thú nhân còn có thể chiến đấu và chuẩn bị tốt đối mặt đội ngũ quái vật khổng lồ thì chuyện tình quỷ dị đã xảy ra, tất cả quái vật bước vào phạm vi hào quang màu đỏ bao phủ đều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếp theo thân thể phát ra tiếng lách cách, sau đó thẻ bài trắng nhỏ hiện ra cũng đều bay tới chỗ Carl.
Chuyện sau đó đã vượt qua hiểu biết của đám người Carl, tất cả quái vật như là không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh tới khu vực bao phủ hồng quang (ánh sáng đỏ), ngay sau đó lại bị hồng quang “đốt” chết. Mà thú nguyên lực của Carl liền giống như ngồi hỏa tiễn, tăng lên vèo vèo, mỗi lúc vượt qua 1 cấp bậc cũng không cần dùng ma thực.
Tình huống của Đường Vũ vừa vặn tương phản, càng ngày càng nhiều quái vật đè lên bát quái trận thì sắc mặt của cậu càng tái nhợt, dù sao cậu đang dùng lực lượng thần bí trong cơ thể và tinh thần lực cường đại duy trì vận chuyển trận pháp trước mặt để tiêu diệt quái vật, thời gian càng dài thì cậu lại càng phí sức.
Carl nhìn thấy Đường Vũ đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thậm chí bắt đầu xuất hiện xanh trắng, gấp tới độ không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể ôm Đường Vũ không ngừng khẽ cầu nguyện, cũng không cảm thấy vui vẻ đối với thực lực chính mình rất nhanh đề cao, nếu đây là phải dùng an nguy của em ấy đổi lấy thì anh thà rằng không cần!
May mắn quái vật ở khu vực này có thể đúng lúc chạy tới cũng không nhiều lắm, khi Đường Vũ sắp không chống đỡ nổi thì số lượng rõ ràng đã giảm bớt, cho tới khi 1 quái vật cuối cùng lọt vào trong tầm mắt nhào tới đây thì trận pháp đã xuất hiện dao động mạnh, giống như tùy thời sẽ biến mất, mà quái vật này trùng hợp trở thành 1 cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà!
Tinh thần lực của Đường Vũ hoàn toàn sụp đổ, cả người xụi lơ xuống, bị Carl ôm vào trong lòng.
Trùng vương mập và 2 gã thú nhân tử sĩ lập tức nhào qua, chém nát con quái vật hại Đường Vũ té xỉu! Nhưng việc này cũng không thể gọi Đường Vũ tỉnh lại, Carl dùng sức đánh xuống đầu của chính mình, “Đồ vô dụng!”.
Theo Đường Vũ hôn mê thì hồng quang ảm đạm, sương trắng cũng đồng thời tan đi, hoàn cảnh chung quanh xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người, đối diện mặt than nghiêm mặt nhìn chằm chằm Carl và Đường Vũ trong lòng Carl chính là Ares.
“Ares! Sao cậu lại ở đây?”. Carl vội vàng ôm Đường Vũ đi tới bên cạnh Ares, tình huống bên con hổ tốt hơn so với bên anh, ít nhất còn có 5 người sống sót.
“Tiểu Vũ ở đây nên tôi tới đây”. “Ares nói chuyện vẫn là rất ngắn gọn, nhưng cũng đủ Carl hiểu được ý của Ares.
“Cậu có thể cảm nhận được vị trí của tiểu Vũ à?”. Carl giật mình nói, anh hoàn toàn không có cảm giác này.
Ares gật gật đầu, đôi mắt xanh xinh đẹp lộ ra thần sắc lo lắng, “Tiểu Vũ làm sao vậy?”.
Carl vội vàng đơn giản kể lại chuyện xảy ra vừa rồi cho Ares, con hổ vội vàng tự mình kêu mọi người đi khỏi chỗ này trước, đoàn người cộng 1 con trùng mập tiến lên rất nhanh, rất nhanh liền bỏ xa khu vực nơi nơi là thi thể quái vật.
“Ares, sao cậu có thể chống lại ý niệm đi tới nơi này vậy?”. Chạy tới khu vực tạm thời an toàn thì Carl tò mò hỏi, phải biết rằng trước đó anh có thể tới sát ranh giới khu vực là do vẫn trốn ở bên trong vườn trà tùy thân của Đường Vũ.
“Tôi đã đi qua khu vực trung tâm”. Lời của Ares làm cho Carl khiếp sợ, còn muốn tiếp tục hỏi thì Đường Vũ hôn mê trong lòng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, hình như có dấu hiệu tỉnh lại, 2 dã thú tâm thần lập tức bị thu hút, canh giữ ở bên người Đường Vũ, rất sợ bỏ lỡ cơ hội em ấy tỉnh lại.
Đường Vũ cảm thấy thân thể của chính mình giống như là bị xé mở sau đó một lần nữa khâu lại, trong đầu có rất nhiều ký ức tạp nham không thuộc về chính mình, tựa như lúc trước đi vào thế giới thú nhân dung hợp trí nhớ đời trước.
Chớp mắt mấy lần, Đường Vũ rốt cục mở mắt trong ánh mắt chờ mong của Ares và Carl, nhưng rất nhanh hai dã thú bởi vì Đường Vũ tỉnh lại mà cực vui vẻ lại phát hiện ánh mắt của em ấy lạnh như băng, cao cao tại thượng, đáy lòng đồng thời xẹt qua lãnh ý, cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh.
“Tiểu Vũ………?”.
Đoán chừng mỗi người Hoa trên địa cầu đều biết những lời này, Phục Hy (nhân vật trong tuyền thuyết cổ đại của Trung quốc) hướng ngoại tìm tòi sự huyền bí của thiên nhiên, hướng nội thăm dò nội tâm của chính mình, suy diễn ra tên Thái Cực bát quái đồ, cũng chính là hình vẽ trong đầu của Đường Vũ, dưới rất nhiều tình huống đã giúp đỡ Đường Vũ rất nhiều.
Nhưng là hình vẽ của Carl đều không phải là Thái Cực bát quái đồ chính thống, mà là biến thành Thái Cực bát quái trận. Cái đồ này tổng cộng có 8 biến, bên trong do “Nhất” và “–“ (cái 3 trấm này là của tác giả nhá) tạo thành, tuy rằng hình vẽ của Carl rất tùy tiện, nhưng cẩn thận xem xét đường cong màu đỏ, nếu trong đầu thu nhỏ lại rồi mở rộng, cũng không đúng, chỉ là một góc của bát quái trận thôi!
Nghĩ vậy, Đường Vũ cực kích động, cậu bởi vì cảm thấy hứng thú với trà đạo, lúc nghiên cứu phong tục ngọn nguồn trà cổ đại, nhiều ít cũng hiểu biết một ít. Hơn nữa bát quái trận của Gia Cát Lượng nổi tiếng như vậy, cậu may mắn có đoạn thời gian thích khi uống trà thì chơi Tam Quốc với bạn bè, đặc biệt phân tích các bối cảnh cốt truyện quen thuộc.
Bát quái trận ấn hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, mở 8 cổng. Trải qua vô số năm nghiên cứu nghiền ngẫm, mọi người đã quen thuộc cách phá trận. Tức đánh vào hướng “sinh môn” chính, đi Tây Nam “hưu môn” giết ra, lại theo chính diện hướng Bắc chém giết “mở cửa” thì có thể phá trận.
Nhưng hiện giờ có cái vấn đề là phá trận pháp này là đánh vào từ ngoài trận, hiện giờ bọn họ là bị nhốt bên trong trận pháp, hơn nữa bát quái trận có bốn bốn mười sáu loại biến pháp, một loại chỉ hơi thay đổi thì người ngoài nghề như Đường Vũ cũng không có thể phá giải!
Làm sao bây giờ?
Đường Vũ nhíu mày tự hỏi, đám người Carl bên cạnh không dám quấy rầy cậu, tiếp tục cố gắng dọn sạch bùn đất đá vụn phủ bên trên bát quái trận.
Đường Vũ chậm rãi đi tới bát quái trận đã được dọn sạch, rồi quẹo sang hướng khác, căn cứ hai sợi thẳng tắp giữa góc là có thể suy đoán bát quái trận này rốt cuộc lớn bao nhiêu, cẩn thận tính toán một phen, cậu phát hiện tuy rằng bát quái trận dưới chân bọn họ đã rất lớn, nhưng coi tình huống sương trắng vờn quanh nơi nơi dày đặc lọt vào trong tầm mắt mà nói thì bát quái trận này vẫn có chút quá nhỏ.
Chẳng lẽ……… Trận pháp này là từ một đám bát quái trận nhỏ tạo thành trận pháp lớn?
Đường Vũ bị chính suy đoán của mình dọa tới rồi, phải quen thuộc trận pháp này cỡ nào mới có thể làm được! Trà thánh Lục Vũ hình như đã có năng lực cường đại này? Hay là với cấp bậc kia của Lục Vũ thì năng lực chế tác trận pháp này đều là bình thường?
Đối với kế hoạch về sau có thể sẽ xé rách mặt với Lục Vũ thì Đường Vũ do dự một chút liền ném ra sau đầu, trước mắt chuyện phá trận quan trọng hơn.
Đường Vũ dứt khoát ngồi ở giữa 1 cái trận pháp nhỏ, theo thời gian suy nghĩ trôi qua, 1 dòng năng lượng đỏ nhạt từ không trung chậm rãi dâng lên, giống như là trận pháp bị kích hoạt, dần dần tản mát ra ánh sáng rực rỡ, nếu lúc này có người từ không trung quan sát, sẽ phát hiện bát quái trận của cả khu vực đều bị kích hoạt, sương mù màu trắng bị chiếu rọi thành màu hồng nhạt, tuy đẹp lại lộ ra sự quỷ dị.
Đám người Carl cũng ngừng công tác dọn dẹp, vội vàng đi tới bên người Đường Vũ, phòng bị dị tượng chung quanh. Lúc này bọn họ mới phát hiện hình như cả người Đường Vũ cũng đã xảy ra biến hóa kỳ lạ, làn da cùng càng thêm trong suốt thần thánh, hơi thở trở nên hư vô mờ mịt.
Chung quanh truyền đến tiếng rống giận rung trời, đám quái vật vốn ẩn núp và trùng tộc xao động bứt rứt, không quan tâm chạy trốn tới chỗ đám người Đường Vũ, rất nhiều quái vật bị quái vật khác đạp chết trong cuộc chạy trốn.
Càng ngày càng nhiều thanh âm quái vật đáng sợ tụ tập tới làm cho Carl luôn tùy tiện và trùng vương như cá gặp nước khi vào bên trong bí cảnh cũng lộ ra biểu hiện khẩn trương.
Lúc này Đường Vũ cũng không có phát hiện mấy vấn đề này, vô tình bát quái trận bên ngoài và Thái Cực bát quái đồ trong đầu của cậu bắt đầu sinh ra liên hệ kỳ quái nào đó, hình như là cảm giác có cùng bản thể, đã lâu mới gặp nên kích động liên kết lẫn nhau.
“Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh! Có nguy hiểm, chúng ta mau chạy nhanh đi!”. Carl phát hiện đích tới của đám quái vật quả nhiên là chỗ bọn họ, muốn trực tiếp ôm lấy Đường Vũ chạy trốn, nhưng kỳ quái chính là em ấy rõ ràng chính là lẳng lặng ngồi ở bên kia, nhưng anh và thú nhân tử sĩ làm như thế nào cũng đều không thể di chuyển em ấy!
Carl không chút do dự che ở phía trước Đường Vũ, nếu không thể chạy thì ít nhất anh phải dùng hết khả năng giúp em ấy tranh thủ 1 chút thời gian!
Dị tượng trong bí cảnh khiến cho ông lão Hồ phục chú ý, chính là tâm ma Lục Vũ cũng tò mò áp sát, xuyên thấu qua một chậu nước nhìn chuyện phát sinh ở chỗ đám người Đường Vũ.
“Bọn họ sao lại chạy tới nơi đó?”. Ông lão Hồ phục nghi hoặc độc thoại, hắn cũng không có mỗi thời mỗi khắc nhìn chằm chằm, chỉ cần có khác thường, hắn mới có thể đặc biệt xuyên thấu qua kính hoa thủy nguyệt quan sát, “Nhưng mà cũng tốt, cư nhiên trực tiếp liền kích hoạt dung hợp linh hồn, ta đây sẽ giúp ngươi một phen”. Khi ông lão Hồ phục vừa nói xong thì đám quái vật đang yên tĩnh thì ánh mắt bỗng dưng biến thành màu đỏ, bắt đầu chạy tới chỗ đám người Đường Vũ, sau đó chính là cảnh tượng mà bọn Carl nhìn thấy.
Tâm ma Lục Vũ thấy thế cười nhạo nói, “Không hổ là Lục Long, mặc dù hiện giờ linh hồn không trọn vẹn, lực lượng bị phong ấn, đang đi tới trận pháp trước kia chính mình chế tạo mà vẫn sẽ kích phát lực lượng linh hồn của hắn. Ngươi tính kế như vậy, tới lúc đó chờ Lục Long sống lại lấy lại thần vị mộc hệ, chỉ sợ ngươi chưa cướp được liền thua ở trong tay Lục Long, lót đường cho hắn”.
“Không có khả năng, cho dù hắn khôi phục trí nhớ thì cũng chỉ là một cái tiểu lục trùng tử, căn bản không có thực lực lấy được thần vị!”. Nói xong lại lạnh lùng nói với tâm ma, “Ngươi lo cho chính ngươi trước đi, Lục Long khôi phục trí nhớ tất nhiên sẽ thu hồi trận pháp, tới lúc đó bí cảnh tất nhiên sụp đổ, nếu không thu thập đầy đủ quy tắc điều hòa thì ngươi cũng chỉ có thể là 1 con ma, mà không thể thành thánh!”.
Khi con quái vật thứ nhất cách đám người Carl chỉ Khoảng 300 m, Carl khẩn trương nắm chặt súng xung không còn nhiều năng lượng lắm, đồng thời thú hóa thành một đầu cơ giáp cự hùng, chỉ tiếc trên người con gấu này nơi nơi là miệng vết thương không nhiều lắm, cơ giáp tiên tiến cũng cực tàn tạ, “Graoooooo ——!”.
Hai con gấu phía sau tàn tật thê thảm như nhau cũng 1 trái 1 phải bảo vệ bên người Đường Vũ, không có chút thần sắc sợ hãi, lẳng lặng chờ đợi quái vật này xông tới.
Trùng vương mập nhìn trái nhìn phải, phát ra tiếng “chít chít” hổn hển, sau đó biến hóa thân thể của nó tới mức khổng lồ trước nay chưa từng có, chắn phía trước đám người Carl, ánh mắt màu đỏ hướng tới quái vật rồi quơ vuốt trùng sắc bén của chính mình, cũng không có chạy trốn 1 mình. Phải biết rằng nó tới một mức độ nào đó thật ra xem như đồng loại của quái vật bên trong bí cảnh này, chính là chỉ số thông minh cao, hơn nữa thời gian dài sinh hoạt cùng Đường Vũ, đã nảy sinh cảm tình, thú nuôi trong nhà khác loại hoang dã, tiểu mập mạp cư nhiên ở thời khắc mấu chốt có tình nghĩa như thế.
Khi tất cả thú nhân còn có thể chiến đấu và chuẩn bị tốt đối mặt đội ngũ quái vật khổng lồ thì chuyện tình quỷ dị đã xảy ra, tất cả quái vật bước vào phạm vi hào quang màu đỏ bao phủ đều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếp theo thân thể phát ra tiếng lách cách, sau đó thẻ bài trắng nhỏ hiện ra cũng đều bay tới chỗ Carl.
Chuyện sau đó đã vượt qua hiểu biết của đám người Carl, tất cả quái vật như là không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh tới khu vực bao phủ hồng quang (ánh sáng đỏ), ngay sau đó lại bị hồng quang “đốt” chết. Mà thú nguyên lực của Carl liền giống như ngồi hỏa tiễn, tăng lên vèo vèo, mỗi lúc vượt qua 1 cấp bậc cũng không cần dùng ma thực.
Tình huống của Đường Vũ vừa vặn tương phản, càng ngày càng nhiều quái vật đè lên bát quái trận thì sắc mặt của cậu càng tái nhợt, dù sao cậu đang dùng lực lượng thần bí trong cơ thể và tinh thần lực cường đại duy trì vận chuyển trận pháp trước mặt để tiêu diệt quái vật, thời gian càng dài thì cậu lại càng phí sức.
Carl nhìn thấy Đường Vũ đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thậm chí bắt đầu xuất hiện xanh trắng, gấp tới độ không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể ôm Đường Vũ không ngừng khẽ cầu nguyện, cũng không cảm thấy vui vẻ đối với thực lực chính mình rất nhanh đề cao, nếu đây là phải dùng an nguy của em ấy đổi lấy thì anh thà rằng không cần!
May mắn quái vật ở khu vực này có thể đúng lúc chạy tới cũng không nhiều lắm, khi Đường Vũ sắp không chống đỡ nổi thì số lượng rõ ràng đã giảm bớt, cho tới khi 1 quái vật cuối cùng lọt vào trong tầm mắt nhào tới đây thì trận pháp đã xuất hiện dao động mạnh, giống như tùy thời sẽ biến mất, mà quái vật này trùng hợp trở thành 1 cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà!
Tinh thần lực của Đường Vũ hoàn toàn sụp đổ, cả người xụi lơ xuống, bị Carl ôm vào trong lòng.
Trùng vương mập và 2 gã thú nhân tử sĩ lập tức nhào qua, chém nát con quái vật hại Đường Vũ té xỉu! Nhưng việc này cũng không thể gọi Đường Vũ tỉnh lại, Carl dùng sức đánh xuống đầu của chính mình, “Đồ vô dụng!”.
Theo Đường Vũ hôn mê thì hồng quang ảm đạm, sương trắng cũng đồng thời tan đi, hoàn cảnh chung quanh xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người, đối diện mặt than nghiêm mặt nhìn chằm chằm Carl và Đường Vũ trong lòng Carl chính là Ares.
“Ares! Sao cậu lại ở đây?”. Carl vội vàng ôm Đường Vũ đi tới bên cạnh Ares, tình huống bên con hổ tốt hơn so với bên anh, ít nhất còn có 5 người sống sót.
“Tiểu Vũ ở đây nên tôi tới đây”. “Ares nói chuyện vẫn là rất ngắn gọn, nhưng cũng đủ Carl hiểu được ý của Ares.
“Cậu có thể cảm nhận được vị trí của tiểu Vũ à?”. Carl giật mình nói, anh hoàn toàn không có cảm giác này.
Ares gật gật đầu, đôi mắt xanh xinh đẹp lộ ra thần sắc lo lắng, “Tiểu Vũ làm sao vậy?”.
Carl vội vàng đơn giản kể lại chuyện xảy ra vừa rồi cho Ares, con hổ vội vàng tự mình kêu mọi người đi khỏi chỗ này trước, đoàn người cộng 1 con trùng mập tiến lên rất nhanh, rất nhanh liền bỏ xa khu vực nơi nơi là thi thể quái vật.
“Ares, sao cậu có thể chống lại ý niệm đi tới nơi này vậy?”. Chạy tới khu vực tạm thời an toàn thì Carl tò mò hỏi, phải biết rằng trước đó anh có thể tới sát ranh giới khu vực là do vẫn trốn ở bên trong vườn trà tùy thân của Đường Vũ.
“Tôi đã đi qua khu vực trung tâm”. Lời của Ares làm cho Carl khiếp sợ, còn muốn tiếp tục hỏi thì Đường Vũ hôn mê trong lòng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, hình như có dấu hiệu tỉnh lại, 2 dã thú tâm thần lập tức bị thu hút, canh giữ ở bên người Đường Vũ, rất sợ bỏ lỡ cơ hội em ấy tỉnh lại.
Đường Vũ cảm thấy thân thể của chính mình giống như là bị xé mở sau đó một lần nữa khâu lại, trong đầu có rất nhiều ký ức tạp nham không thuộc về chính mình, tựa như lúc trước đi vào thế giới thú nhân dung hợp trí nhớ đời trước.
Chớp mắt mấy lần, Đường Vũ rốt cục mở mắt trong ánh mắt chờ mong của Ares và Carl, nhưng rất nhanh hai dã thú bởi vì Đường Vũ tỉnh lại mà cực vui vẻ lại phát hiện ánh mắt của em ấy lạnh như băng, cao cao tại thượng, đáy lòng đồng thời xẹt qua lãnh ý, cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh.
“Tiểu Vũ………?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook