Thú Giới Trà Chủ
-
Chương 59: Ám toán âm hiểm
Sau khi 3 thú rời khỏi cậu đi chiến trường thì trong không gian của Đường Vũ có nhiều trà thành phẩm mới mẻ đã chế biến, lúc này dùng trà xanh để uống là thích hợp nhất, lá trà Phổ Nhị cần chờ 1 đoạn thời gian nữa, hơn nữa dụng cụ hạn chế nên pha trà Thúy Bách cho Courson là tốt rồi.
Đường Vũ vừa tính toán vừa đi đường nên không có chú ý tới hướng đi của mình, thông đạo chuyển động 1 chút, đây vốn là vì đề phòng trùng tộc xông vào trong chiến hạm tiếp tế, đi ra liền thay đổi, nhờ đó giam cầm trùng tộc ở 1 chỗ khác.
Biến hóa khi đi ra cực chậm, đi ở bên trên căn bản không có cảm giác quá lớn, cho dù có lắc lư thì cũng tưởng chiến hạm tiếp tế tự nhiên chấn động. Đường Vũ vốn liền đối phương diện cơ giáp tàu chiến không hiểu biết nhiều lắm, hơn nữa đặc điểm của chiến hạm tiếp tế này cũng không phải người bình thường có thể biết được, cuối hành lang vốn là phòng của Courson thì lúc này đã đổi thành 1 nơi khác không ai biết.
Đường Vũ đang chuẩn bị ấn bộ đàm thì cửa liền mở ra, tưởng rằng Courson đã nhìn thấy mình tới nên không nghĩ nhiều liền đi vào. Trong phòng 1 mảnh tối tăm, chỉ có một chút tinh quang (ánh sáng từ ngôi sao)lọt vào, cửa lớn phía sau tự đóng lại, trong nháy mắt khép lại thì phát ra tiếng máy móc vận chuyển, nháy mắt lông tơ của Đường Vũ liền dựng lên.
“Courson?”. Trong bóng đêm, đường nhìn của Đường Vũ thật hỏng bét, chỉ cảm thấy chung quanh hình như có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, giống như dã thú nhìn chăm chú con mồi, “Courson, anh ở đâu? Anh….Nếu anh không có ở đây thì tôi đi về trước đây”.
Đường Vũ nhíu mày nắm tay lại, cảm giác bất thường, chung quanh yên tĩnh tới đáng sợ, lùi lại muốn chạy tới chỗ cánh cửa thì đột nhiên đụng vào 1 vách tường thịt cứng rắn có chút độ ấm, hương vị đặc biệt của thú nhân truyền tới chóp mũi làm cho Đường Vũ cảm giác rất khó chịu!
Đây không phải là Courson!
Trên người mỗi 1 thú nhân đều có hương vị độc đáo, tuy rằng rất khó hình dung nhưng là giống cái sau khi ký kết khế ước bầu bạn với bọn họ thì có thể nhận ra dễ dàng. Hương vị của Courson là trong ấm áp mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mà mùi xạ hương mãnh liệt của thú nhân này làm cho Đường Vũ mắc ói!
Tay phải dùng sức đánh về sau, muốn lợi dụng khớp xương cứng rắn của cánh tay để tung 1 đòn mạnh lên bờ ngực hơi mềm dẻo của đối phương, không ngờ lại bị đối phương dễ dàng bắt được cánh tay và kìm hãm hành động.
“Anh là ai?!”. Đường Vũ tức giận nói, dùng sức phản kháng muốn thoát khỏi khống chế của đối phương nhưng khí lực của cậu căn bản không là gì so với thú nhân, Thái Cực bát quái đồ trong đầu cũng không bị đủ kích thích để tự vận chuyển sinh ra cổ sức mạnh cường đại kia, thú nhân không biết tên phía sau trói chặt cậu lại, cậu không xác định chính mình bởi vì trốn vào không gian mà mang thú nhân kia vào cùng hay không. Cậu càng muốn biết rốt cuộc là ai đối cậu làm ra cạm bẫy cùng loại gậy ông đập lưng ông như vậy.
Thú nhân phía sau phát ra tiếng cười hèn mọn, trực tiếp khiêng Đường Vũ lên. Bụng của Đường Vũ bị đặt lên bả vai cứng rắn làm cậu sinh ra cảm giác mắc ói ghê tởm, mạnh mẽ nhịn xuống, cậu rất nhanh bị ném xuống chỗ cao cao giống như cái bàn.
Ngọn đèn trong phòng sáng lên, cường quang (ánh sáng mạnh) bất thình lình kích thích làm mắt Đường Vũ hơi hơi phát đau, phản xạ có điều kiện nhắm lại rồi mở ra mới phát hiện trong phòng cư nhiên có 4, 5 thú nhân! Trên mặt mỗi người lộ ra vẻ xấu xa.
Chung quanh phòng giống như phòng họp, chỉ có 1 cái bàn lớn và 1 ít ghế, nhìn thấy đều rất lớn, xem ra chuyên môn để cho chiến sĩ thú nhân dùng. Đường Vũ híp mắt lại, ngược lại cậu không có sợ hãi mà bình tĩnh ngồi ở trên bàn lạnh lùng nói: “Các người tìm tôi có chuyện gì? Nếu không có việc gì thì tôi phải đi đây”. Nói xong đã muốn đi tới chỗ cánh cửa, kết quả bị thú nhân đứng gần đó chặn lại.
“Ghana phải không? Đừng đi chứ, bọn tao tìm mày đương nhiên là có việc chứ, ha ha, nhìn gần thật đúng là không tồi nha, làn da rất mịn! Nói xong tay còn sờ soạng Đường Vũ một phen. Đường Vũ vẫn đề phòng nhưng khí lực của đối phương quá lớn, chỉ 1 tay liền áp chế được Đường Vũ.
Thú nhân khác cũng từ từ đi tới cạnh cái bàn vây quanh Đường Vũ, 1 tên trong đó còn túm lấy mắt cá chân của Đường Vũ và dùng sức kéo, kéo cả người Đường Vũ ngã lên trên bàn, “Ha ha, xúc cảm này thật đúng là không tồi! Chơi đùa giống cái này thật không có vấn đề gì sao?”.
“Không sao cả, yên tâm chơi đùa đi! Đến lúc đó đổ tội cho con của tướng quân Hardman là được, con hổ này rõ ràng đã có Trà Trà đại nhân mà còn cùng giống cái không biết xấu hổ này quấn lấy nhau, căn bản không xứng với Trà Trà đại nhân! Chúng ta dạy dỗ nó cũng là giúp Trà Trà đại nhân!”. Thú nhân đầu tiên giam cầm Đường Vũ dụ dỗ nói, “Tôi đã bố trí tốt rồi, Garfield bị thượng tá Simon gọi đi rồi, tạm thời tuyệt đối sẽ không tìm tới được, chờ sau khi chấm dứt sẽ thấy……Hì hì! Đến lúc đó một chút liên quan tới chúng ta đều không có!”.
“Ha ha!”. Mấy thú nhân khác nghe vậy thì đồng loạt phát ra tiếng cười dâm đãng, không có chú ý tới đáy mắt người nói chuyện hiện lên tia âm hiểm.
“Các ngươi yên tâm chơi đùa đi, chơi chán thì tiêm thứ này cho nó, như vậy nó sẽ không biết gì nữa!”. Nói xong ném 1 ống tiêm có sẵn thuốc tới 1 bên, chính mình liền đi khỏi trước.
Đường Vũ cố gắng nhớ kỹ mặt mũi của người này và mùi vị, bàn tay to phía sau vói tới người cậu…..
Courson nhận được thông báo của thượng tá Simon, nói muốn bàn bạc vấn đề bổ sung chiến sĩ cơ giáp thiếu hụt, hai người thảo luận trong văn phòng, nhưng không biết vì sao Courson vẫn cảm thấy tựa hồ đã quên chuyện gì đó, cảm thấy rất lo lắng, liên tục xem quang não, tựa hồ chờ cái gì rồi lại không biết chính mình phải đợi cái gì.
Thượng tá Simon ngừng tay sắp xếp kế hoạch, cười nói, “Có việc gấp sao? Nếu có việc thì đi trước đi, việc này không gấp, tôi còn phải tỉ mỉ suy nghĩ cân nhắc lần nữa”.
Courson do dự, lắc đầu nói, “Không có việc gì, sớm bổ sung một chút xong lỗ hổng của chiến khu thì an tâm sớm, trùng tộc tuyệt đối sẽ không cam tâm bị tổn thất nhiều như vậy, khẳng định còn có thể phái quân tới đây công kích, lấy nhân số chiến sĩ cơ giáp và số lượng vũ khí hiện tại của chúng ta, nếu lại có trùng tộc quy mô như trước đó thì chỉ sợ có thuốc xịt cũng khó tự bảo vệ mình. Chỉ là trong lòng tôi có chút lo lắng không hiểu, không có việc gì đâu”.
“Có phải gần đây áp lực quá lớn hay không? Muốn thử xem rượu Mr Lou Ku trân quý của tôi hay không, vị rất không sai”. Thượng tá nhấn nút gọi trợ lý giống cái của ông, “Mang rượu Mr Lou Ku vào cho tôi, thuận tiện lại chuẩn bị thêm một chút pho mát mặn và trái cây”.
Một lát sau trợ lý giống cái của thượng tá Simon bưng khay đi vào, nhìn thấy Courson thì gã lộ ra bộ dáng đột nhiên muốn nói lại thôi, thấy Courson có chút buồn bực.
Thượng tá Simon nhìn thấy trợ lý của mình có nét mặt kỳ quái thì lập tức truy hỏi, “Cậu làm sao vậy, muốn nói cái gì thì nói đi! Quân nhân phải có bộ dáng của quân nhân!”.
Trợ lý giống cái đi theo bên người thượng tá Simon đã một đoạn thời gian rồi nên tự nhiên biết tình huống của Courson, vốn nhìn thấy Courson rốt cục cảm thấy hứng thú đối một giống cái, trợ lý của thượng tá cũng vui thay cho Courson. Nhưng vừa mới nãy gã đi phòng bếp chuẩn bị trái cây thì nghe được tin tức, tựa hồ không tốt lành gì, gã có chút khó nói, nhưng nếu đó là sự thật thì đứa nhỏ Courson này hiếm khi động tình mà biết thì chỉ sợ sẽ bị tổn thương.
Nghe được lời nói của thượng tá Simon thì trợ lý giống cái do dự nhưng cũng đành phải nói, “Vừa rồi tôi nghe được giống cái kêu Ghana kia hình như đang ở cùng 1 chỗ với con của tướng quân Hardman……”.
Vốn Courson bởi vì lo lắng không hiểu kia mà khó chịu thì bây giờ đã thả lỏng, cười nói, “Không sao, khẳng định đều là lời đồn”. Nói là nói như vậy nhưng Courson vẫn cảm thấy có chút chua xót, nhưng tốt xấu không phải nguy hiểm gì là tốt rồi.
Trợ lý giống cái không hiểu được phản ứng của Courson, giống cái của mình bị đồn đãi ở cùng 1 chỗ với thú nhân khác mà vì sao cậu cũng không sốt ruột, chẳng lẽ đứa nhỏ nà không thích giống cái kêu Ghana sao? Bọn họ đều hiểu lầm ư?
Thú nhân hèn mọn hơi thở có mùi xạ hương nồng đậm nhìn thấy trợ lý của thượng tá Simon đi khỏi, sau đó Courson cũng không có đi theo ra, vì thế cẩn thận trốn tới 1 bên mở quang não nói nhỏ, “Sau khi tin tức được truyền lại thì Garfield không có trực tiếp lao tới tìm Ares tính sổ, xem ra giống cái kêu Ghana kia hơn 70% có thể là Trà Trà!”.
“Chiêu này rất hiểm, nếu Garfield lao tới tìm giống cái kia thì tính sao!”. Quang não đối diện truyền ra một ít âm thanh khá trong trẻo, xem ra là 1 giống cái, trong giọng nói tràn đầy giọng điệu không đồng ý.
“Không có vấn đề gì, giờ này thì các thú nhân kia hẳn là đã làm xong rồi, nếu Garfield xông tới thì đã nói lên tên đó không phải Trà Trà. Lúc này con của Hardman đang ngủ ở trong phòng giống cái kia, chỉ cần mang giống cái này trở lại phòng nó là được. Quan hệ của 2 người kia vốn mập mờ, chúng ta chỉ giúp bọn họ làm rõ thôi! Hừ!”. Thú nhân bỉ ổi âm trầm nói.
“Vậy cũng không cần thiết cưỡng hiếp giống cái kia……”. Người đối diện quang não rất không đồng ý phương pháp này, nhưng là thân phận của gã thấp nên chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của thú nhân này, bất đắc dĩ kháng nghị vài câu rồi chỉ có thể tắt đi quang não liên lạc.
Không ra tay nặng như vậy thì sao có thể làm cho Trà Trà hoàn toàn hết hy vọng với con của Hardman chứ? Nhưng mà hiện tại căn cứ phản ứng của Garfield thì gã cơ hồ có thể đoán người kêu Ghana chính là Trà Trà, kết quả như vậy còn tốt hơn so với châm ngòi ly gián.
Mấy thú nhân cưỡng hiếp Trà Trà đều là cấp dưới của Courson, sùng bái cuồng nhiệt với Trà Trà, bởi vậy không vừa mắt bầu bạn khế ước của Trà Trà bị giống cái khác cướp đi, gã chỉ cần hơi kích động bọn họ một chút thì bọn ngu ngốc này liền muốn tìm kẻ đó tính sổ, đừng tưởng rằng gã không biết tâm tư đám thú nhân này vốn vừa ý giống cái lớn lên giống Trà Trà, nghĩ muốn lấy việc này để an ủi.
Chờ thân phận của Trà trà bị phơi bày ra thì thuộc hạ của Garfield chính là người cưỡng hiếp Trà Trà, không có cách chia rẽ quan hệ của tướng quân Hardman thì chia rẽ quan hệ của gia tộc Garfield và công hội ma thực sư cũng tốt!
Hơn nữa gã còn có được hành tung đích thực của Trà Trà, đến lúc đó thừa dịp hỗn loạn lại bắt lấy cậu ta giao cho tướng quân! Kế một cục đá hạ ba con chim! Thú nhân bỉ ổi lộ ra tươi cười tự đắc, chính mình sao có thể thông minh như vậy chứ!
Đường Vũ ở tại chỗ sau khi thú nhân bỉ ổi đi khỏi thì bình tĩnh ngẩng đầu đối mặt đám thú nhân có vẻ mặt đậm màu sắc dục này, lẳng lặng nói, “Các người buông tha cho tôi đi”
“Ha ha!”. Một thú nhân trong đó cười to nói, “Muộn rồi, mày cảm thấy bọn tao sẽ bỏ qua cho mày sao? Ý đồ cưỡng gian giống cái chính là trọng tội!”.
“Nhưng mà dù sao mày cũng không để ý mà, bọn tao có thể lợi hại hơn so với trung úy Garfield và đứa con của tướng quân Hardman đó, mày có muốn thử không?”. Thú nhân nắm mắt cá chân của Đường Vũ vừa vuốt ve vừa cười dâm đãng nói.
Người thú nhân thứ ba tràn ngập ác ý nói, “Ai bảo mày dám cướp bầu bạn thú nhân của Trà Trà đại nhân, đúng là thứ không biết xấu hổ, bị chúng tao chơi đùa là đáng, tao sẽ cho mày thoải mái tới quên luôn bầu bạn của Trà Trà đại nhân, thầm nghĩ chỉ muốn tìm tao thôi!”.
Đường Vũ cố gắng kiềm chế động tác muốn lui ra phía sau của mình, không để chính mình thoạt nhìn quá mức yếu đuối, đột nhiên hỏi, “Các người rất thích Trà Trà sao?”.
Đối với tiểu giống cái trước mắt này sắp bị cưỡng hiếp mà còn có tâm tư dong dài thì người thú nhân thứ nhất cười ha ha nói, “Đúng vậy, tôi rất thích Trà Trà đại nhân, thích tới nỗi từng ngày ngày đêm đêm đều nghĩ tới cậu ấy mới có thể sống qua, hiện giờ có thể làm 1 giống cái có bộ dạng giống cậu ấy như vậy thì đời này đáng giá rồi! Đúng không?”.
Hai thú nhân khác vội vàng gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, thật đáng tiếc không phải là Trà Trà đại nhân thật, nếu là thật thì tôi khẳng định tình nguyện tinh tẫn nhân vong!”. Ba thú nhân cùng nhau dâm đãng cười to.
Nghe được mấy câu này Đường Vũ vốn còn tưởng rằng chỉ cần chính mình nói ra ra thân phận thật là có thể thoát khỏi nguy hiểm thì bây giờ mặt tái mét.
Đường Vũ vừa tính toán vừa đi đường nên không có chú ý tới hướng đi của mình, thông đạo chuyển động 1 chút, đây vốn là vì đề phòng trùng tộc xông vào trong chiến hạm tiếp tế, đi ra liền thay đổi, nhờ đó giam cầm trùng tộc ở 1 chỗ khác.
Biến hóa khi đi ra cực chậm, đi ở bên trên căn bản không có cảm giác quá lớn, cho dù có lắc lư thì cũng tưởng chiến hạm tiếp tế tự nhiên chấn động. Đường Vũ vốn liền đối phương diện cơ giáp tàu chiến không hiểu biết nhiều lắm, hơn nữa đặc điểm của chiến hạm tiếp tế này cũng không phải người bình thường có thể biết được, cuối hành lang vốn là phòng của Courson thì lúc này đã đổi thành 1 nơi khác không ai biết.
Đường Vũ đang chuẩn bị ấn bộ đàm thì cửa liền mở ra, tưởng rằng Courson đã nhìn thấy mình tới nên không nghĩ nhiều liền đi vào. Trong phòng 1 mảnh tối tăm, chỉ có một chút tinh quang (ánh sáng từ ngôi sao)lọt vào, cửa lớn phía sau tự đóng lại, trong nháy mắt khép lại thì phát ra tiếng máy móc vận chuyển, nháy mắt lông tơ của Đường Vũ liền dựng lên.
“Courson?”. Trong bóng đêm, đường nhìn của Đường Vũ thật hỏng bét, chỉ cảm thấy chung quanh hình như có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, giống như dã thú nhìn chăm chú con mồi, “Courson, anh ở đâu? Anh….Nếu anh không có ở đây thì tôi đi về trước đây”.
Đường Vũ nhíu mày nắm tay lại, cảm giác bất thường, chung quanh yên tĩnh tới đáng sợ, lùi lại muốn chạy tới chỗ cánh cửa thì đột nhiên đụng vào 1 vách tường thịt cứng rắn có chút độ ấm, hương vị đặc biệt của thú nhân truyền tới chóp mũi làm cho Đường Vũ cảm giác rất khó chịu!
Đây không phải là Courson!
Trên người mỗi 1 thú nhân đều có hương vị độc đáo, tuy rằng rất khó hình dung nhưng là giống cái sau khi ký kết khế ước bầu bạn với bọn họ thì có thể nhận ra dễ dàng. Hương vị của Courson là trong ấm áp mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mà mùi xạ hương mãnh liệt của thú nhân này làm cho Đường Vũ mắc ói!
Tay phải dùng sức đánh về sau, muốn lợi dụng khớp xương cứng rắn của cánh tay để tung 1 đòn mạnh lên bờ ngực hơi mềm dẻo của đối phương, không ngờ lại bị đối phương dễ dàng bắt được cánh tay và kìm hãm hành động.
“Anh là ai?!”. Đường Vũ tức giận nói, dùng sức phản kháng muốn thoát khỏi khống chế của đối phương nhưng khí lực của cậu căn bản không là gì so với thú nhân, Thái Cực bát quái đồ trong đầu cũng không bị đủ kích thích để tự vận chuyển sinh ra cổ sức mạnh cường đại kia, thú nhân không biết tên phía sau trói chặt cậu lại, cậu không xác định chính mình bởi vì trốn vào không gian mà mang thú nhân kia vào cùng hay không. Cậu càng muốn biết rốt cuộc là ai đối cậu làm ra cạm bẫy cùng loại gậy ông đập lưng ông như vậy.
Thú nhân phía sau phát ra tiếng cười hèn mọn, trực tiếp khiêng Đường Vũ lên. Bụng của Đường Vũ bị đặt lên bả vai cứng rắn làm cậu sinh ra cảm giác mắc ói ghê tởm, mạnh mẽ nhịn xuống, cậu rất nhanh bị ném xuống chỗ cao cao giống như cái bàn.
Ngọn đèn trong phòng sáng lên, cường quang (ánh sáng mạnh) bất thình lình kích thích làm mắt Đường Vũ hơi hơi phát đau, phản xạ có điều kiện nhắm lại rồi mở ra mới phát hiện trong phòng cư nhiên có 4, 5 thú nhân! Trên mặt mỗi người lộ ra vẻ xấu xa.
Chung quanh phòng giống như phòng họp, chỉ có 1 cái bàn lớn và 1 ít ghế, nhìn thấy đều rất lớn, xem ra chuyên môn để cho chiến sĩ thú nhân dùng. Đường Vũ híp mắt lại, ngược lại cậu không có sợ hãi mà bình tĩnh ngồi ở trên bàn lạnh lùng nói: “Các người tìm tôi có chuyện gì? Nếu không có việc gì thì tôi phải đi đây”. Nói xong đã muốn đi tới chỗ cánh cửa, kết quả bị thú nhân đứng gần đó chặn lại.
“Ghana phải không? Đừng đi chứ, bọn tao tìm mày đương nhiên là có việc chứ, ha ha, nhìn gần thật đúng là không tồi nha, làn da rất mịn! Nói xong tay còn sờ soạng Đường Vũ một phen. Đường Vũ vẫn đề phòng nhưng khí lực của đối phương quá lớn, chỉ 1 tay liền áp chế được Đường Vũ.
Thú nhân khác cũng từ từ đi tới cạnh cái bàn vây quanh Đường Vũ, 1 tên trong đó còn túm lấy mắt cá chân của Đường Vũ và dùng sức kéo, kéo cả người Đường Vũ ngã lên trên bàn, “Ha ha, xúc cảm này thật đúng là không tồi! Chơi đùa giống cái này thật không có vấn đề gì sao?”.
“Không sao cả, yên tâm chơi đùa đi! Đến lúc đó đổ tội cho con của tướng quân Hardman là được, con hổ này rõ ràng đã có Trà Trà đại nhân mà còn cùng giống cái không biết xấu hổ này quấn lấy nhau, căn bản không xứng với Trà Trà đại nhân! Chúng ta dạy dỗ nó cũng là giúp Trà Trà đại nhân!”. Thú nhân đầu tiên giam cầm Đường Vũ dụ dỗ nói, “Tôi đã bố trí tốt rồi, Garfield bị thượng tá Simon gọi đi rồi, tạm thời tuyệt đối sẽ không tìm tới được, chờ sau khi chấm dứt sẽ thấy……Hì hì! Đến lúc đó một chút liên quan tới chúng ta đều không có!”.
“Ha ha!”. Mấy thú nhân khác nghe vậy thì đồng loạt phát ra tiếng cười dâm đãng, không có chú ý tới đáy mắt người nói chuyện hiện lên tia âm hiểm.
“Các ngươi yên tâm chơi đùa đi, chơi chán thì tiêm thứ này cho nó, như vậy nó sẽ không biết gì nữa!”. Nói xong ném 1 ống tiêm có sẵn thuốc tới 1 bên, chính mình liền đi khỏi trước.
Đường Vũ cố gắng nhớ kỹ mặt mũi của người này và mùi vị, bàn tay to phía sau vói tới người cậu…..
Courson nhận được thông báo của thượng tá Simon, nói muốn bàn bạc vấn đề bổ sung chiến sĩ cơ giáp thiếu hụt, hai người thảo luận trong văn phòng, nhưng không biết vì sao Courson vẫn cảm thấy tựa hồ đã quên chuyện gì đó, cảm thấy rất lo lắng, liên tục xem quang não, tựa hồ chờ cái gì rồi lại không biết chính mình phải đợi cái gì.
Thượng tá Simon ngừng tay sắp xếp kế hoạch, cười nói, “Có việc gấp sao? Nếu có việc thì đi trước đi, việc này không gấp, tôi còn phải tỉ mỉ suy nghĩ cân nhắc lần nữa”.
Courson do dự, lắc đầu nói, “Không có việc gì, sớm bổ sung một chút xong lỗ hổng của chiến khu thì an tâm sớm, trùng tộc tuyệt đối sẽ không cam tâm bị tổn thất nhiều như vậy, khẳng định còn có thể phái quân tới đây công kích, lấy nhân số chiến sĩ cơ giáp và số lượng vũ khí hiện tại của chúng ta, nếu lại có trùng tộc quy mô như trước đó thì chỉ sợ có thuốc xịt cũng khó tự bảo vệ mình. Chỉ là trong lòng tôi có chút lo lắng không hiểu, không có việc gì đâu”.
“Có phải gần đây áp lực quá lớn hay không? Muốn thử xem rượu Mr Lou Ku trân quý của tôi hay không, vị rất không sai”. Thượng tá nhấn nút gọi trợ lý giống cái của ông, “Mang rượu Mr Lou Ku vào cho tôi, thuận tiện lại chuẩn bị thêm một chút pho mát mặn và trái cây”.
Một lát sau trợ lý giống cái của thượng tá Simon bưng khay đi vào, nhìn thấy Courson thì gã lộ ra bộ dáng đột nhiên muốn nói lại thôi, thấy Courson có chút buồn bực.
Thượng tá Simon nhìn thấy trợ lý của mình có nét mặt kỳ quái thì lập tức truy hỏi, “Cậu làm sao vậy, muốn nói cái gì thì nói đi! Quân nhân phải có bộ dáng của quân nhân!”.
Trợ lý giống cái đi theo bên người thượng tá Simon đã một đoạn thời gian rồi nên tự nhiên biết tình huống của Courson, vốn nhìn thấy Courson rốt cục cảm thấy hứng thú đối một giống cái, trợ lý của thượng tá cũng vui thay cho Courson. Nhưng vừa mới nãy gã đi phòng bếp chuẩn bị trái cây thì nghe được tin tức, tựa hồ không tốt lành gì, gã có chút khó nói, nhưng nếu đó là sự thật thì đứa nhỏ Courson này hiếm khi động tình mà biết thì chỉ sợ sẽ bị tổn thương.
Nghe được lời nói của thượng tá Simon thì trợ lý giống cái do dự nhưng cũng đành phải nói, “Vừa rồi tôi nghe được giống cái kêu Ghana kia hình như đang ở cùng 1 chỗ với con của tướng quân Hardman……”.
Vốn Courson bởi vì lo lắng không hiểu kia mà khó chịu thì bây giờ đã thả lỏng, cười nói, “Không sao, khẳng định đều là lời đồn”. Nói là nói như vậy nhưng Courson vẫn cảm thấy có chút chua xót, nhưng tốt xấu không phải nguy hiểm gì là tốt rồi.
Trợ lý giống cái không hiểu được phản ứng của Courson, giống cái của mình bị đồn đãi ở cùng 1 chỗ với thú nhân khác mà vì sao cậu cũng không sốt ruột, chẳng lẽ đứa nhỏ nà không thích giống cái kêu Ghana sao? Bọn họ đều hiểu lầm ư?
Thú nhân hèn mọn hơi thở có mùi xạ hương nồng đậm nhìn thấy trợ lý của thượng tá Simon đi khỏi, sau đó Courson cũng không có đi theo ra, vì thế cẩn thận trốn tới 1 bên mở quang não nói nhỏ, “Sau khi tin tức được truyền lại thì Garfield không có trực tiếp lao tới tìm Ares tính sổ, xem ra giống cái kêu Ghana kia hơn 70% có thể là Trà Trà!”.
“Chiêu này rất hiểm, nếu Garfield lao tới tìm giống cái kia thì tính sao!”. Quang não đối diện truyền ra một ít âm thanh khá trong trẻo, xem ra là 1 giống cái, trong giọng nói tràn đầy giọng điệu không đồng ý.
“Không có vấn đề gì, giờ này thì các thú nhân kia hẳn là đã làm xong rồi, nếu Garfield xông tới thì đã nói lên tên đó không phải Trà Trà. Lúc này con của Hardman đang ngủ ở trong phòng giống cái kia, chỉ cần mang giống cái này trở lại phòng nó là được. Quan hệ của 2 người kia vốn mập mờ, chúng ta chỉ giúp bọn họ làm rõ thôi! Hừ!”. Thú nhân bỉ ổi âm trầm nói.
“Vậy cũng không cần thiết cưỡng hiếp giống cái kia……”. Người đối diện quang não rất không đồng ý phương pháp này, nhưng là thân phận của gã thấp nên chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của thú nhân này, bất đắc dĩ kháng nghị vài câu rồi chỉ có thể tắt đi quang não liên lạc.
Không ra tay nặng như vậy thì sao có thể làm cho Trà Trà hoàn toàn hết hy vọng với con của Hardman chứ? Nhưng mà hiện tại căn cứ phản ứng của Garfield thì gã cơ hồ có thể đoán người kêu Ghana chính là Trà Trà, kết quả như vậy còn tốt hơn so với châm ngòi ly gián.
Mấy thú nhân cưỡng hiếp Trà Trà đều là cấp dưới của Courson, sùng bái cuồng nhiệt với Trà Trà, bởi vậy không vừa mắt bầu bạn khế ước của Trà Trà bị giống cái khác cướp đi, gã chỉ cần hơi kích động bọn họ một chút thì bọn ngu ngốc này liền muốn tìm kẻ đó tính sổ, đừng tưởng rằng gã không biết tâm tư đám thú nhân này vốn vừa ý giống cái lớn lên giống Trà Trà, nghĩ muốn lấy việc này để an ủi.
Chờ thân phận của Trà trà bị phơi bày ra thì thuộc hạ của Garfield chính là người cưỡng hiếp Trà Trà, không có cách chia rẽ quan hệ của tướng quân Hardman thì chia rẽ quan hệ của gia tộc Garfield và công hội ma thực sư cũng tốt!
Hơn nữa gã còn có được hành tung đích thực của Trà Trà, đến lúc đó thừa dịp hỗn loạn lại bắt lấy cậu ta giao cho tướng quân! Kế một cục đá hạ ba con chim! Thú nhân bỉ ổi lộ ra tươi cười tự đắc, chính mình sao có thể thông minh như vậy chứ!
Đường Vũ ở tại chỗ sau khi thú nhân bỉ ổi đi khỏi thì bình tĩnh ngẩng đầu đối mặt đám thú nhân có vẻ mặt đậm màu sắc dục này, lẳng lặng nói, “Các người buông tha cho tôi đi”
“Ha ha!”. Một thú nhân trong đó cười to nói, “Muộn rồi, mày cảm thấy bọn tao sẽ bỏ qua cho mày sao? Ý đồ cưỡng gian giống cái chính là trọng tội!”.
“Nhưng mà dù sao mày cũng không để ý mà, bọn tao có thể lợi hại hơn so với trung úy Garfield và đứa con của tướng quân Hardman đó, mày có muốn thử không?”. Thú nhân nắm mắt cá chân của Đường Vũ vừa vuốt ve vừa cười dâm đãng nói.
Người thú nhân thứ ba tràn ngập ác ý nói, “Ai bảo mày dám cướp bầu bạn thú nhân của Trà Trà đại nhân, đúng là thứ không biết xấu hổ, bị chúng tao chơi đùa là đáng, tao sẽ cho mày thoải mái tới quên luôn bầu bạn của Trà Trà đại nhân, thầm nghĩ chỉ muốn tìm tao thôi!”.
Đường Vũ cố gắng kiềm chế động tác muốn lui ra phía sau của mình, không để chính mình thoạt nhìn quá mức yếu đuối, đột nhiên hỏi, “Các người rất thích Trà Trà sao?”.
Đối với tiểu giống cái trước mắt này sắp bị cưỡng hiếp mà còn có tâm tư dong dài thì người thú nhân thứ nhất cười ha ha nói, “Đúng vậy, tôi rất thích Trà Trà đại nhân, thích tới nỗi từng ngày ngày đêm đêm đều nghĩ tới cậu ấy mới có thể sống qua, hiện giờ có thể làm 1 giống cái có bộ dạng giống cậu ấy như vậy thì đời này đáng giá rồi! Đúng không?”.
Hai thú nhân khác vội vàng gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, thật đáng tiếc không phải là Trà Trà đại nhân thật, nếu là thật thì tôi khẳng định tình nguyện tinh tẫn nhân vong!”. Ba thú nhân cùng nhau dâm đãng cười to.
Nghe được mấy câu này Đường Vũ vốn còn tưởng rằng chỉ cần chính mình nói ra ra thân phận thật là có thể thoát khỏi nguy hiểm thì bây giờ mặt tái mét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook