Thú Giới Trà Chủ
Chương 20: Nạn nhân của vụ lừa đảo

Đối mặt lời mời của Larry thì Đường Vũ vẫn từ chối, Larry cũng không khăng khăng mời mọc, Larry rất lo lắng cho tình trạng của cha mình, vì thế sau khi 2 bên lưu lại số liên lạc vào quang não thì nói lời tạm biệt.

Trung úy lang tộc Courson thấy Đường Vũ quay lại băng ghế nghỉ ngơi ở đường dành riêng cho người đi bộ thì trong lòng càng hài lòng, tiểu giống cái trong đời thực quả nhiên không làm anh thất vọng, vốn sau khi biết được thân phận, hoàn cảnh của tiểu giống cái thì anh từng nghi ngờ là anh nghĩ sai rồi, hoặc là bối cảnh của “Trà Trà” to lớn mạnh mẽ, thân phận thần bí, mặc dù là anh sẽ kết hôn với 1 giống cái không quen biết được gia đình chọn sẵn. Dù sao 2 người khác biệt thật sự quá lớn, 1 là ma thực sư thiên tài, 1 là người vô dụng hoàn toàn không thể ngưng kết ma thực. Nhưng chuyện mới vừa xảy ra lúc nãy khiến nghi ngờ của anh bị xóa bỏ hoàn toàn, anh tin tưởng tiểu giống cái  trước mắt này còn ốm yếu hơn so với giống cái bình thường thực sự chính là ma thực sư thiên tài “Trà Trà” làm mưa làm gió trên mạng.

Có thể dễ dàng phát hiện vấn đề của ma thực, hơn nữa sáng tạo ra ma thực hoàn toàn mới, anh không rõ “Trà Trà ” có tài năng bẩm sinh này tại sao lại không có ma nguyên lực, hoặc là giấu diếm?

Mặc kệ ra sao, “Trà Trà” càng khiến Courson cảm thấy hứng thú, nhưng khi tầm mắt chuyển đến trên cánh tay trái của cậu có hình xăm hổ tộc thì ánh mắt anh u ám lại, trên tư liệu cho thấy tiểu giống cái này chưa có bạn đời mà? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện hình xăm bạn đời?

Courson chỉnh đốn tâm tình lại, trưng ra tươi cười có tiếng là có lực sát thương nhất đi tới bên cạnh Đường Vũ, điệu bộ giả vờ như là lần đầu tiên gặp mặt, “Xin chào, tôi tên là Courson, cậu rất giỏi, cậu vừa rồi lại có thể phát hiện ma thực giả này, không biết cậu có thời gian không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm chiều, đồng thời thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ, không biết……”.

Trong đầu Đường Vũ còn đang suy nghĩ chuyện ma thực có vấn đề, tuy rằng cậu hiểu rõ theo cách nói của thế giới thú nhân thì ma thực quả thật có nhiều vấn đề hơn, nhưng dùng ánh mắt của người địa cầu xem thì chẳng qua là 1 đống trà ngon cùng trà dở xen lẫn nhau thôi, khi dùng pha trà dùng để uống thì nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến vị ngon thôi, ở đây lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới thú nguyên lực của thú nhân, thậm chí là mạng sống, điều này làm cho Đường Vũ nhiệt tình yêu thương văn hóa trà không thể chấp nhận.

Bỗng nhiên đứng lên, Đường Vũ căn bản không để ý tới hành vi của 1 con sói liều mạng phát ra hormone, chạy đuổi theo theo hướng Larry đã đi, đồng thời thông qua quang não nhắn tin cho 2 thú nhân còn chưa quay lại.

Vốn Courson thấy Đường Vũ đứng dậy thì cười càng sâu hơn, đồng thời dùng tay ra hiệu ý bảo Đường Vũ đi cùng anh, kết quả để lại cho anh chính là bóng người không chút do dự dứt khoát chạy đi. Trung úy lang tộc lớn lên vẫn xuôi chèo mát mái nụ cười cứng đờ, khóe miệng co rút.

Đường Vũ đi ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ đã không nhìn thấy bóng dáng của Larry, vội vàng mở quang não xem địa chỉ cụ thể của Larry, đang muốn gọi 1 xe cơ giáp taxi qua thì trung úy lang tộc khí chất lịch sự tao nhã đã lái xe cơ giáp chờ ở bên cạnh, “Đi đâu? Tôi chở cậu”.

Đối với trung úy lang tộc nhiều lần giúp đỡ mình Đường Vũ có chút kinh ngạc với sự nhiệt tình của anh ta, dưới tình huống từ chối không có kết quả thì đưa địa chỉ nhà Larry cho anh ta, “Làm phiền anh nhiều như vậy, tôi cảm thấy rất ngại!”.

Trung úy lang tộc cười ôn hòa khởi động xe cơ giáp, nháy mắt xe lao đi, hoàn toàn không có cảm giác trở ngại gì, nếu người thạo nghề ngồi ở trong xe thì lập tức có thể phát hiện tính năng xe cơ giáp rất tuyệt vời chạy trên đường cũng không cảm giác được là xe đang chạy!

“Không có gì, có thể quen biết 1 giống cái vĩ đại là vinh hạnh của tôi”. Courson khiến người ta có cảm giác rất thân sĩ (người thuộc tầng lớp thượng lưu), lời trêu chọc nói từ miệng anh ta lại giống như là lời khen.

Hai người thoải mái trò chuyện, trong nháy mắt khiến Đường Vũ có cảm giác quay lại địa cầu cùng bạn trà của mình tán gẫu, đương nhiên trò chuyện như vậy không kéo dài, 1 lát đã tới địa chỉ cần tìm, gần như tới cùng lúc với Larry đi xe cơ giáp công cộng.

Nhà Larry nhìn sơ cũng không lớn hơn nhà Đường Vũ bao nhiêu, 2 phòng ngủ 1 phòng khách là tiêu chuẩn nơi ở bình thường không có mấy người sống, Larry nội trú ở trường, cha cậu ta phải ở ngoài tinh cầu làm việc khai thác khoáng thạch vất vả. Mẹ Larry khi sinh cậu ta thì mất, vốn cha Larry đau khổ muốn chết cùng bà nhưng không nỡ bỏ Larry bé bỏng lại nên kiên cường sống tiếp.

Còn chưa kịp hỏi tại sao Đường Vũ từ chối lời mời của cậu lại chạy tới, Larry chợt nghe trong nhà truyền ra tiếng rống của dã thú, đau đớn gào thét khiến sắc mặt Larry nháy mắt trở nên xấu xí, vội vàng mở cửa vọt vào trong nhà, chỉ thấy 1 con hổ to màu nâu đậm cuộn mình trong phòng khách, không cần tinh thần lực đều phát hiện thú nguyên lực của đối phương lộn xộn vô cùng.

“Cha! Con đem ma thực về đây! Cha mau ăn nó đi!’. Larry không ngờ tình trạng của cha còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cậu, vội vàng cầm ma thực cầm trong tay đưa qua. Con hổ to màu nâu đậm miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy người con giống cái của mình thì cố gắng kiềm chế năng lượng đang muốn bạo loạn để không làm hại đến Larry, hé miệng muốn liếm ma thực đến miệng.

Không ngờ ma thực mới vừa vào miệng thì năng lượng càng thêm bạo loạn khiến cha Larry ngã xuống đất run rẩy, căn bản không nuốt xuống được, Larry nhặt ma thực nhét lại vào miệng cha mình nhưng cha cậu căn bản không có biện pháp nhai nó để hấp thu.

Tay Larry cầm ma thực quỳ bên cạnh cha, Courson thấy vậy đi tới bóp nát ma thực, ngay cả rễ, thân, lá đều nghiền thành bột rồi đổ vào miệng con hổ. Năng lượng ma thực tinh khiết trong nháy mắt chiếm giữ phần lớn cơ thể, loại bỏ năng lượng tạp nham.

Khi Larry thở phào nhẹ nhõm thì năng lượng tạp nham lại tấn công ngược lại, lần này càng thêm mãnh liệt khó khống chế! May mắn Courson phản ứng kịp thời, đẩy Larry ra tự mình hứng lấy phần lớn năng lượng bạo động, chỉ sau vài giây ngắn ngủi thì cả phòng khách bị phá hủy hơn phân nửa, quần áo của Courson cũng bị năng lượng chấn nát bét.

Đường Vũ đi tới bên cạnh cha Larry, con hổ to màu nâu đậm nằm té trên mặt đất, trên da lông còn có từng vệt máu da tróc thịt bong, chắc chắn vừa mới rồi thú nguyên lực trong cơ thể ông ta tiết ra ngoài, tình hình bây giờ cứu người quan trọng hơn. Đường Vũ lấy ra 1 viên thuốc màu xanh thầy Ôn Nhạc cho cậu, trực tiếp nhét vào trong miệng con hổ, “Chú thả lỏng, thuốc này giúp cháu kiểm tra tình trạng cơ thể chú”.

Cha Larry còn có chút ý thức, cố gắng phối hợp Đường Vũ uống thuốc vào, sau đó nhắm mắt hết sức thả lỏng bản thân. Cậu biết tình trạng cha Larry nghiêm trọng, không dám kéo dài, bằng tốc độ rất nhanh phát ra tinh thần lực tiến vào trong cơ thể cha Larry, còn chưa chuẩn bị tâm lý liền đối mặt thú nguyên lực bạo phát, đầu nháy mắt trống rỗng 1 chút. Courson ở bên cạnh phát hiện không thích hợp, vội vàng đi lên đỡ cậu, đồng thời phóng thú nguyên lực của mình ra bảo vệ cậu.

Dưới sự bảo vệ của Courson, Đường Vũ khôi phục ý thức, với hành vi lỗ mãng của mình có chút nghĩ mà sợ, trước đây cậu mượn viên thuốc màu xanh đi vào trong cơ thể thú nhân có cấp bậc cao hơn cha Larry dò xét cũng chưa xảy ra vấn đề gì thì nghĩ tinh thần lực của mình cường đại, không biết sợ làm bậy, nếu không phải Courson phản ứng kịp thời thì rất có thể cậu sẽ nằm ở trên giường vài ngày cũng chưa hồi phục lại.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vứt bỏ cảm giác choáng váng khó chịu, tinh thần lực của của Đường Vũ lại dò xét tình trạng thú nguyên lực của cha Larry. Trước đây thú nguyên lực của ông Marcy xuất hiện vấn đề chủ yếu là bởi vì thông đạo tắc nghẽn, vẫn ở trong  phạm vi cơ thể có thể khống chế được, Đường Vũ không có phòng bị đi vào tự nhiên sẽ không có vấn đề.

Nhưng tình trạng của cha Larry lại khác, lúc này trong cơ thể giống như đường thành phố đã trải qua động đất thành 1 đống đổ nát, thú nguyên lực đã chuyển hóa thành công và năng lượng ma thực chưa chuyển hóa lộn xộn không đồng đều, giống như 1 con dã thú hung tàn mất kiểm soát, khi tinh thần lực của Đường Vũ ngốc nghếch đi vào,có thể tưởng tượng được sẽ bị tấn công mạnh mẽ.

Đường Vũ thật cẩn thận tránh đi năng lượng dữ tợn, muốn rời khỏi thông đạo thú nguyên lực đi sâu vào bên trong huyền bí, xem hệ thống thú nguyên lực của cha Larry có phải không khác biệt so với Ares cũng là hình thái 1 cây trà.

Song cậu thử mấy lần đều thất bại, lúc trước do Ares chủ động ký kết khế ước với Đường Vũ nên cậu mới có thể trực tiếp đứng ở 1 chỗ cao tra xét trạng thái thú nguyên lực trong cơ thể thú nhân. Mà thông qua viên thuốc màu xanh xâm nhập thú nguyên lực của thú nhân khác tương tự, vì thế đi vào bên trong cây trà này chỉ có thể thông qua tinh thần lực từ từ hiểu rõ tình trạng tổng thể của thú nguyên lực.

Đường Vũ phát hiện cha Larry vừa mới hấp thu năng lượng ma thực cao cấp đang cố gắng đồng hóa năng lượng ma thực tạp nham, hễ là nơi nó đi qua kinh mạch sẽ hồi phục bình thường, nhưng còn có càng nhiều năng lượng ma thực tạp nham theo sát. Sau đó tiến hành phá hoại lần 2 tạo thành tổn thương càng nghiêm trọng. Người trước tốc độ quá chậm rất nhanh đã bị người sau đuổi theo.

Tra xét đến đây, Đường Vũ thu hồi tinh thần lực của mình, theo hiểu biết đơn giản của cậu tình trạng thú nguyên lực bạo loạn ở thú nhân thế giới không hề phổ biến, bình thường là hấp thu năng lượng ma thực thiếu tinh khiết thì bình thường đều là thú nhân tự mình tìm cách điều tức, nghiêm trọng hơn thì dùng ma thực cao cấp trực tiếp tách ra chiếm đoạt năng lượng tạp nham, một lần nữa gột rửa toàn thân. Trước đó cha Larry bởi vì tinh cầu bị hải tặc xâm lược khu vực khai thác mỏ nên bị thương trong chiến đấu, cần nhiều năng lượng ma thực điều trị, kết quả không nghĩ tới hấp thu ma thực giả khiến tình trạng vết thương càng thêm nghiêm trọng.

Nói tình trạng của con hổ to màu nâu đậm cho Larry và Courson biết, tiểu giống cái trực tiếp co quắp té xuống đất, ôm cha lặng lẽ khóc, mà vẻ mặt trung úy lang tộc cũng là tiếc nuối và thông cảm.

Đường Vũ khó hiểu hỏi, “Không có cách nào sao? Chúng ta có thể tìm ma thực siêu cao cấp!”.

Courson lắc đầu, “Chọn dùng ma thực cao cấp tấn công là phương pháp chỉ có thể sử dụng một lần, thú nhân không thể chống đỡ lần 2, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết. Nhưng là theo tình trạng của người này cũng sống không được bao lâu”.

Đường Vũ nhíu chặt mày, nhìn thấy Larry lặng lẽ khóc cùng với con hổ to cố gắng vươn đầu lưỡi liếm  lòng bàn tay con mình an ủi thì trong lòng cậu hiện ra 1 quyết định lớn mật,” Có lẽ còn có biện pháp nhưng tôi không khẳng định có thành công không, hơn nữa…… Tôi cũng không khẳng định nó có thể tăng thêm tổn thương không”.

Larry nghe vậy ngẩng đầu, im lặng 1 lúc thì quyết định, quyết tâm dùng sức gật đầu, “Cậu yên tâm thử đi!”.

Đường Vũ nhẹ nhàng đáp lại thì liền đi tới trước bàn ăn trong phòng bếp, từ trong ba lô “lấy” 1 hộp nhỏ trà Phổ Nhĩ  chín. Trà xanh bình thường đều chưa lên men cho nên khá lạnh, trà Thiết Quan Âm là trà Ô long lên men 1 nửa, hồng trà là lên men toàn bộ, mà trà chín Phổ Nhĩ là trà đen được lên men!

Bây giờ Đường Vũ còn chưa hiểu rõ nguyên lý thú nhân hấp thu năng lượng ma thực chuyển hóa thành thú nguyên lực rốt cuộc là như thế nào, vừa rồi xem tình trạng trong cơ thể cha Larry đã không thể chịu được ma thực mới mang đến khả năng tấn công quá mức mãnh liệt, nhưng nếu là trải qua chế biến thì sao?

Trước đó bánh cookies bột trà đã chứng minh công hiệu của lá trà trải qua xử lý càng tinh khiết, càng ôn hòa, thậm chí có thể trong khoảng thời gian ngắn hấp thu nhiều lần. Đường Vũ nhịn không được đoán sở dĩ thú nhân trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể hấp thu một lần là vì năng lượng của ma thực quá mức mạnh mẽ dễ dàng làm cho kinh mạch bị hao tổn, cho nên qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm truyền đi.

Vì để ngừa bất trắc, Đường Vũ quyết định chọn trà Phổ Nhĩ đã lên men, hơn nữa nó cũng là loại trà đen duy nhất tồn tại ở thú nhân  thế giới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương