Thử Ghẹo Lần Nữa Xem
-
Chương 4: Giống chú cún con
…Anh nghĩ đến Lâm Tiểu Mãn làm gì? Điên rồi à???
***
Không biết có phải ăn no quá hay không, lúc quay về phòng bước chân của Lâm Tiểu Mãn hơi lâng lâng, cậu thò tay vào túi quần lấy chìa khóa, kết quả lật hết cả đáy ra cũng không tìm thấy.
Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, Lâm Tiểu Mãn mở group của phòng ra, thấy ba bạn cùng phòng đang tán phét trong đó, thế là gửi một câu “Tôi không mang chìa khóa, có thể mở cửa giúp tôi không”, sau đó, cả group im re.
Cậu gõ cửa, gọi hai lần, không ai đáp lời.
Hết cách, cậu chỉ đành xuống lầu tìm quản lý ký túc.
Dì quản lý đang coi phim, lúc đang bị kịch bản ngược cho nước mắt ngắn nước mũi dài, thình lình ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người lạc quẻ.
Dì ngước cái mũi đỏ chót lên tức giận hỏi: “Bạn học này, em có chuyện gì?”
Lâm Tiểu Mãn áy náy: “Chị ơi, em quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng ngủ hết rồi, chị có thể cho em mượn một chiếc chìa khóa dự phòng được không ạ?”
Một tiếng “chị ơi” ngọt lịm, nhanh chóng cảm hóa con tim của dì quản lý, cả ngày dì phải chịu đám nhãi quậy phá ở bẩn, rất hiếm khi gặp được sinh viên hiểu chuyện thế này.
Dì quản lý kí túc nhoẻn miệng cười, hiền lành nói: “Đương nhiên là được, có mang thẻ sinh viên không?”
“Có mang có mang ạ.” Lâm Tiểu Mãn dâng thẻ sinh viên bằng hai tay.
Dì liếc nhìn, “Tiểu Mãn, tên đáng yêu quá.”
Cầm chìa khóa, Lâm Tiểu Mãn lên lầu mở cửa, lại đem trả chìa khóa, cả đi cả về hai chuyến lăn qua lộn lại toát mồ hôi đầy người.
Mà đám bạn cùng phòng của cậu nào đã ngủ, chơi game cứ chơi, nói chuyện cợt nhả với em gái lớp dưới cứ nói, cơ mà không ai chịu ra mở cửa cho cậu.
Cậu vừa thay áo ngủ xong, thì nghe Ngô San ở sau lưng “hứ” một tiếng.
Vương Thự sột soạt một hồi trên giường, “Đêm hôm khuya khoắt còn mò ra ngoài, ồn ào thấy mẹ.”
“Mày hiểu thế nào được, có loại người nào đó gặp ánh sáng là ngỏm, chỉ có thể lẩn trốn trong bóng tối.” Mã Thanh Tự nói một cách quái gở.
Đối mặt với bạo lực ngôn ngữ của bạn cùng phòng, Lâm Tiểu Mãn không đáp một lời, cậu nói thầm: Hôm nay tôi vui, coi mấy ông là đám vịt đực kêu cạc cạc thôi nhé.
Tắm rửa xong lên giường, Lâm Tiểu Mãn mở wechat theo thói quen, sợ điếng người khi thấy Trần Văn Kỳ gửi 21 chuỗi dấu chấm hỏi tới.
Cậu vội vã kéo lịch sử trò chuyện lên trên, thấy câu “Tớ đang ở bên Y Minh Trạch rồi”.
Mẹ ơi, lúc đó cậu đang lén dùng wechat thì bị Y Minh Trạch bắt quả tang, thế nên vội quá vô tình gửi tin nhắn chưa gõ xong kia đi, hệ thống nhập tự động còn tri kỷ tặng thêm cho cậu chữ “rồi”.
M.A.N: Phụt, tớ gửi nhầm, tớ định bảo là tớ với anh ấy đang ăn đồ nướng với nhau.
Tiểu Trần Vô Giá: Đù mợ bác hù chết em, nếu đêm nay cậu mà ở bên anh ta thật, thì bà đây nhất định sẽ phi từ thành phố An tới chém giết.
M.A.N: Sao lại thế, nếu như bên nhau, thì phải mừng cho tớ chứ?【chó con mặt nghệt.jpg】
Tiểu Trần Vô Giá: Cục cưng ngốc của tớ ơi, cậu thật sự là một bé chó sữa ngây thơ khờ khạo, nếu anh ta đến với cậu dễ dàng như thế, chắc chắn là lừa chịch, lừa chịch hiểu không? Với cái loại rút “điểu” vô tình đó á hả, bé trai xinh đẹp ngu ngơ như cậu là dễ lừa nhất.
Đọc dòng tin nhắn trắng trợn này, trái tim của Lâm Tiểu Mãn đập bình bịch bình bịch, tốc độ máu chảy trong cơ thể tăng vọt.
Trần Văn Kỳ luôn nói chuyện thẳng thắn như thế, làm bạn bè mười năm rồi mà cậu vẫn chưa quen hẳn.
M.A.N: Nhưng tớ cũng ngấp nghé thân hình của anh ấy trước mà. 【ngồi xổm góc tường.jpg】
Tiểu Trần Vô Giá: Không giống nhau.
Lâm Tiểu Mãn bĩu môi, chẳng hiểu có cái gì không giống, nhưng cậu luôn tin Trần Văn Kỳ, lời cô nói chưa bao giờ sai.
Lâm Tiểu Mãn nhân đó kể lại toàn bộ quá trình hẹn nhau ăn khuya vừa nãy cho Trần Văn Kỳ, bao gồm cả việc chọn đào hộ Y Minh Trạch.
Tiểu Trần Vô Giá: Cậu khá lắm Lâm Tiểu Mãn, chưa gì đã đảm nhiệm việc của vợ hiền rồi?
Hai gò má của Lâm Tiểu Mãn nóng phừng lên.
M.A.N: Đâu ra.
Tiểu Trần Vô Giá: Hầy, nói thiệt nha, cậu đơn thuần như này, tớ sợ cậu bị thằng khốn nào lừa tình lừa người lắm, sớm biết vậy tớ đã nỗ lực hơn, đạt điểm thi đại học cao, để đến đại học Khoa Học Tự Nhiên thành phố Giang giúp cậu.
Từ nhỏ Trần Văn Kỳ đã vậy, không chỉ không chê bai xu hướng tính dục thiểu số của cậu, mà còn lo nghĩ cho cậu mọi lúc mọi nơi, không tiếc mạng sống, Lâm Tiểu Mãn cảm động đến độ nước mắt rơm rớm.
Trần Văn Kỳ như mẹ già dặn dò Lâm Tiểu Mãn rất lâu, xong mới chịu tha cho cậu đi ngủ.
–
Hôm sau, Lâm Tiểu Mãn dậy rất sớm, đúng 6 rưỡi sáng đứng ở cổng sân vận động.
Cách đó hơn 10 mét, Y Minh Trạch đang làm động tác khởi động co duỗi người, anh cao lớn ưu việt, hai chân thon dài, dáng người vai rộng eo hẹp tam giác ngược tiêu chuẩn, trong một đám đông, Lâm Tiểu Mãn liếc mắt một cái là thấy anh.
Y Minh Trạch đeo tai nghe xong thì đi đến đường chạy, mắt nhìn thẳng, chạy chậm khoảng chừng 400 mét, bị một trận thở dốc hấp dẫn sự chú ý.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh tòi ra thêm một người.
Anh dừng bài hát trong tai nghe lại, cau mày nói: “Cậu lại định làm gì thế?”
Lâm Tiểu Mãn thở hổn hển đáp: “Tập, tập thể dục buổi sáng ạ.”
Y Minh Trạch tăng nhanh tốc độ, dần dần bỏ xa Lâm Tiểu Mãn ở đằng sau, tiếng thở dốc hỗn loạn biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng gió đang gào thét.
Tối hôm qua, Lâm Tiểu Mãn lại nói năng kỳ cục trước mặt anh, như đang ám chỉ, khiến thiện cảm với Lâm Tiểu Mãn vừa tăng vọt của anh tụt dốc trong nháy mắt.
Anh không phải người coi thường người thuộc quần thể thiểu số, anh ủng hộ tự do yêu đương, nhưng Lâm Tiểu Mãn thì tự do quá đà rồi, đã nói năng lỗ mãng hai lần trước mặt trai thẳng là anh.
Lúc Y Minh Trạch chạy xong một vòng quay lại, nhìn thấy ở đường biên xa xa có một người, đang ngồi xổm trên mặt đất với tư thế kỳ quái.
Anh tăng tốc chạy tới, phát hiện là Lâm Tiểu Mãn.
Hai tay Lâm Tiểu Mãn chống đất, tay chân cùng sử dụng, di chuyển khó khăn, thật sự y chang một chú cún con.
Y Minh Trạch cười giễu: “Chuẩn bị bò đấy à?”
Lâm Tiểu Mãn dụi đôi mắt đang hoa hết lên, một đôi giày thể thao xanh đậm xuất hiện trước mặt, cậu ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt nhỏ trắng bệch, sau đó bất lực rũ đầu xuống.
Tim Y Minh Trạch xiết lại, vội vàng ngồi xuống, “Này, cậu bị sao thế?”
Một tay anh nâng cằm Lâm Tiểu Mãn lên, hốc mắt Lâm Tiểu Mãn ướt sũng, đôi môi đầy đặn hoàn toàn không có tí màu máu nào, anh nhìn mà sợ hết hồn vía.
Lâm Tiểu Mãn suy nhược đáp: “Có lẽ em bị tuột huyết áp.”
Y Minh Trạch dìu cậu đứng dậy, “Nào, đi bệnh viện.”
Lâm Tiểu Mãn tựa vào ngực Y Minh Trạch lắc đầu: “Không cần không cần đâu ạ, bệnh cũ thôi, ăn ít đồ ngọt lót dạ là được.”
Y Minh Trạch nói: “Vậy cậu ngồi đây, tôi đi mua cho cậu.”
Giọng điệu không cho phép cãi.
“Ơ…” Lâm Tiểu Mãn không kịp phản ứng, vốn dĩ cậu định bảo anh chờ chút, để cậu tự đi mua.
Đây là lần đầu tiên cậu được dựa vào gần Y Minh Trạch như thế, nửa người trên đều tựa vào lồng ngực cậu tha thiết ước mong, toàn thân như được một ngọn lửa nóng ấm bao bọc.
Khổ nỗi đầu cậu choáng quá, không có sức đâu hưởng thụ giây phút này.
Tiếc ghê đi được.
Lúc Y Minh Trạch tới siêu thị mua đồ cho cậu, trong lòng cậu điên cuồng tiếc nuối.
Đối diện sân vận động có một cái siêu thị của trường, lúc này đang là giờ ăn sáng, bên trong đầy những người.
Y Minh Trạch ỷ vào cánh tay dài hơn mặt nước biển của mình, nhanh chóng vơ lấy một đống đồ ăn, anh không biết Lâm Tiểu Mãn thích ăn gì, nên mỗi thứ lấy một ít, nhưng tốc độ xếp hàng ở quầy thu ngân không phải thứ anh có thể khống chế.
Mỗi khi một người thanh toán xong, là Y Minh Trạch gấp gáp tiến lên phía trước hai bước, đụng vào nam sinh đứng thảnh thơi phía trước mấy lần.
Nam sinh đó xoay người lại, đẩy kính mắt nói: “Người anh em à, mua đồ thôi mà, gặp bạn gái cũng không gấp như vậy chứ?”
Cậu ta nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực Y Minh Trạch, bánh kem, chocolate ngọt, sữa chua dâu tây…
“À há, đúng là mua cho bạn gái rồi.”
Y Minh Trạch: “…”
“Coi cậu gấp gáp thế này, hẳn là bạn gái của cậu khó hầu hạ lắm nhỉ, bạn gái tôi cũng thế.” Cậu đeo kính nói xong, lộ ra vẻ mặt “chân tướng chỉ có một mà thôi”.
Khó hầu hạ?
Y Minh Trạch nhớ về Lâm Tiểu Mãn, bản chất chỉ là một con thỏ nhỏ, tay chân lèo khèo, thân thể nhẹ tênh, một bữa đồ chay là bón no.
Anh vô thức dịch về phía trước theo đội ngũ xếp hàng, thình lình kịp nhận ra, người ta bảo là bạn gái, anh nghĩ đến Lâm Tiểu Mãn làm gì? Điên rồi à???
Đệt.
Cậu chàng đeo kính vẫn nói xấu bạn gái líu lo không ngừng, “Không chỉ nhiều chuyện đa nghi khó hầu, nàng ta ấy mà, còn rất thích quản lý thời gian của tôi, thường xuyên bấm đồng hồ sai khiến tôi, chậm một phút thôi cũng không được, khiến tôi phiền chết, hừ, có lẽ lại chuẩn bị gọi điện thoại tra xem đang ở đâu cho mà xem.”
Ánh mắt của Y Minh Trạch liếc xuống cậu chàng đeo kính, buồn bực nói: “Bạn gái của cậu có biết cậu ghét cô ấy như thế không?”
***
Không biết có phải ăn no quá hay không, lúc quay về phòng bước chân của Lâm Tiểu Mãn hơi lâng lâng, cậu thò tay vào túi quần lấy chìa khóa, kết quả lật hết cả đáy ra cũng không tìm thấy.
Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, Lâm Tiểu Mãn mở group của phòng ra, thấy ba bạn cùng phòng đang tán phét trong đó, thế là gửi một câu “Tôi không mang chìa khóa, có thể mở cửa giúp tôi không”, sau đó, cả group im re.
Cậu gõ cửa, gọi hai lần, không ai đáp lời.
Hết cách, cậu chỉ đành xuống lầu tìm quản lý ký túc.
Dì quản lý đang coi phim, lúc đang bị kịch bản ngược cho nước mắt ngắn nước mũi dài, thình lình ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người lạc quẻ.
Dì ngước cái mũi đỏ chót lên tức giận hỏi: “Bạn học này, em có chuyện gì?”
Lâm Tiểu Mãn áy náy: “Chị ơi, em quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng ngủ hết rồi, chị có thể cho em mượn một chiếc chìa khóa dự phòng được không ạ?”
Một tiếng “chị ơi” ngọt lịm, nhanh chóng cảm hóa con tim của dì quản lý, cả ngày dì phải chịu đám nhãi quậy phá ở bẩn, rất hiếm khi gặp được sinh viên hiểu chuyện thế này.
Dì quản lý kí túc nhoẻn miệng cười, hiền lành nói: “Đương nhiên là được, có mang thẻ sinh viên không?”
“Có mang có mang ạ.” Lâm Tiểu Mãn dâng thẻ sinh viên bằng hai tay.
Dì liếc nhìn, “Tiểu Mãn, tên đáng yêu quá.”
Cầm chìa khóa, Lâm Tiểu Mãn lên lầu mở cửa, lại đem trả chìa khóa, cả đi cả về hai chuyến lăn qua lộn lại toát mồ hôi đầy người.
Mà đám bạn cùng phòng của cậu nào đã ngủ, chơi game cứ chơi, nói chuyện cợt nhả với em gái lớp dưới cứ nói, cơ mà không ai chịu ra mở cửa cho cậu.
Cậu vừa thay áo ngủ xong, thì nghe Ngô San ở sau lưng “hứ” một tiếng.
Vương Thự sột soạt một hồi trên giường, “Đêm hôm khuya khoắt còn mò ra ngoài, ồn ào thấy mẹ.”
“Mày hiểu thế nào được, có loại người nào đó gặp ánh sáng là ngỏm, chỉ có thể lẩn trốn trong bóng tối.” Mã Thanh Tự nói một cách quái gở.
Đối mặt với bạo lực ngôn ngữ của bạn cùng phòng, Lâm Tiểu Mãn không đáp một lời, cậu nói thầm: Hôm nay tôi vui, coi mấy ông là đám vịt đực kêu cạc cạc thôi nhé.
Tắm rửa xong lên giường, Lâm Tiểu Mãn mở wechat theo thói quen, sợ điếng người khi thấy Trần Văn Kỳ gửi 21 chuỗi dấu chấm hỏi tới.
Cậu vội vã kéo lịch sử trò chuyện lên trên, thấy câu “Tớ đang ở bên Y Minh Trạch rồi”.
Mẹ ơi, lúc đó cậu đang lén dùng wechat thì bị Y Minh Trạch bắt quả tang, thế nên vội quá vô tình gửi tin nhắn chưa gõ xong kia đi, hệ thống nhập tự động còn tri kỷ tặng thêm cho cậu chữ “rồi”.
M.A.N: Phụt, tớ gửi nhầm, tớ định bảo là tớ với anh ấy đang ăn đồ nướng với nhau.
Tiểu Trần Vô Giá: Đù mợ bác hù chết em, nếu đêm nay cậu mà ở bên anh ta thật, thì bà đây nhất định sẽ phi từ thành phố An tới chém giết.
M.A.N: Sao lại thế, nếu như bên nhau, thì phải mừng cho tớ chứ?【chó con mặt nghệt.jpg】
Tiểu Trần Vô Giá: Cục cưng ngốc của tớ ơi, cậu thật sự là một bé chó sữa ngây thơ khờ khạo, nếu anh ta đến với cậu dễ dàng như thế, chắc chắn là lừa chịch, lừa chịch hiểu không? Với cái loại rút “điểu” vô tình đó á hả, bé trai xinh đẹp ngu ngơ như cậu là dễ lừa nhất.
Đọc dòng tin nhắn trắng trợn này, trái tim của Lâm Tiểu Mãn đập bình bịch bình bịch, tốc độ máu chảy trong cơ thể tăng vọt.
Trần Văn Kỳ luôn nói chuyện thẳng thắn như thế, làm bạn bè mười năm rồi mà cậu vẫn chưa quen hẳn.
M.A.N: Nhưng tớ cũng ngấp nghé thân hình của anh ấy trước mà. 【ngồi xổm góc tường.jpg】
Tiểu Trần Vô Giá: Không giống nhau.
Lâm Tiểu Mãn bĩu môi, chẳng hiểu có cái gì không giống, nhưng cậu luôn tin Trần Văn Kỳ, lời cô nói chưa bao giờ sai.
Lâm Tiểu Mãn nhân đó kể lại toàn bộ quá trình hẹn nhau ăn khuya vừa nãy cho Trần Văn Kỳ, bao gồm cả việc chọn đào hộ Y Minh Trạch.
Tiểu Trần Vô Giá: Cậu khá lắm Lâm Tiểu Mãn, chưa gì đã đảm nhiệm việc của vợ hiền rồi?
Hai gò má của Lâm Tiểu Mãn nóng phừng lên.
M.A.N: Đâu ra.
Tiểu Trần Vô Giá: Hầy, nói thiệt nha, cậu đơn thuần như này, tớ sợ cậu bị thằng khốn nào lừa tình lừa người lắm, sớm biết vậy tớ đã nỗ lực hơn, đạt điểm thi đại học cao, để đến đại học Khoa Học Tự Nhiên thành phố Giang giúp cậu.
Từ nhỏ Trần Văn Kỳ đã vậy, không chỉ không chê bai xu hướng tính dục thiểu số của cậu, mà còn lo nghĩ cho cậu mọi lúc mọi nơi, không tiếc mạng sống, Lâm Tiểu Mãn cảm động đến độ nước mắt rơm rớm.
Trần Văn Kỳ như mẹ già dặn dò Lâm Tiểu Mãn rất lâu, xong mới chịu tha cho cậu đi ngủ.
–
Hôm sau, Lâm Tiểu Mãn dậy rất sớm, đúng 6 rưỡi sáng đứng ở cổng sân vận động.
Cách đó hơn 10 mét, Y Minh Trạch đang làm động tác khởi động co duỗi người, anh cao lớn ưu việt, hai chân thon dài, dáng người vai rộng eo hẹp tam giác ngược tiêu chuẩn, trong một đám đông, Lâm Tiểu Mãn liếc mắt một cái là thấy anh.
Y Minh Trạch đeo tai nghe xong thì đi đến đường chạy, mắt nhìn thẳng, chạy chậm khoảng chừng 400 mét, bị một trận thở dốc hấp dẫn sự chú ý.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh tòi ra thêm một người.
Anh dừng bài hát trong tai nghe lại, cau mày nói: “Cậu lại định làm gì thế?”
Lâm Tiểu Mãn thở hổn hển đáp: “Tập, tập thể dục buổi sáng ạ.”
Y Minh Trạch tăng nhanh tốc độ, dần dần bỏ xa Lâm Tiểu Mãn ở đằng sau, tiếng thở dốc hỗn loạn biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng gió đang gào thét.
Tối hôm qua, Lâm Tiểu Mãn lại nói năng kỳ cục trước mặt anh, như đang ám chỉ, khiến thiện cảm với Lâm Tiểu Mãn vừa tăng vọt của anh tụt dốc trong nháy mắt.
Anh không phải người coi thường người thuộc quần thể thiểu số, anh ủng hộ tự do yêu đương, nhưng Lâm Tiểu Mãn thì tự do quá đà rồi, đã nói năng lỗ mãng hai lần trước mặt trai thẳng là anh.
Lúc Y Minh Trạch chạy xong một vòng quay lại, nhìn thấy ở đường biên xa xa có một người, đang ngồi xổm trên mặt đất với tư thế kỳ quái.
Anh tăng tốc chạy tới, phát hiện là Lâm Tiểu Mãn.
Hai tay Lâm Tiểu Mãn chống đất, tay chân cùng sử dụng, di chuyển khó khăn, thật sự y chang một chú cún con.
Y Minh Trạch cười giễu: “Chuẩn bị bò đấy à?”
Lâm Tiểu Mãn dụi đôi mắt đang hoa hết lên, một đôi giày thể thao xanh đậm xuất hiện trước mặt, cậu ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt nhỏ trắng bệch, sau đó bất lực rũ đầu xuống.
Tim Y Minh Trạch xiết lại, vội vàng ngồi xuống, “Này, cậu bị sao thế?”
Một tay anh nâng cằm Lâm Tiểu Mãn lên, hốc mắt Lâm Tiểu Mãn ướt sũng, đôi môi đầy đặn hoàn toàn không có tí màu máu nào, anh nhìn mà sợ hết hồn vía.
Lâm Tiểu Mãn suy nhược đáp: “Có lẽ em bị tuột huyết áp.”
Y Minh Trạch dìu cậu đứng dậy, “Nào, đi bệnh viện.”
Lâm Tiểu Mãn tựa vào ngực Y Minh Trạch lắc đầu: “Không cần không cần đâu ạ, bệnh cũ thôi, ăn ít đồ ngọt lót dạ là được.”
Y Minh Trạch nói: “Vậy cậu ngồi đây, tôi đi mua cho cậu.”
Giọng điệu không cho phép cãi.
“Ơ…” Lâm Tiểu Mãn không kịp phản ứng, vốn dĩ cậu định bảo anh chờ chút, để cậu tự đi mua.
Đây là lần đầu tiên cậu được dựa vào gần Y Minh Trạch như thế, nửa người trên đều tựa vào lồng ngực cậu tha thiết ước mong, toàn thân như được một ngọn lửa nóng ấm bao bọc.
Khổ nỗi đầu cậu choáng quá, không có sức đâu hưởng thụ giây phút này.
Tiếc ghê đi được.
Lúc Y Minh Trạch tới siêu thị mua đồ cho cậu, trong lòng cậu điên cuồng tiếc nuối.
Đối diện sân vận động có một cái siêu thị của trường, lúc này đang là giờ ăn sáng, bên trong đầy những người.
Y Minh Trạch ỷ vào cánh tay dài hơn mặt nước biển của mình, nhanh chóng vơ lấy một đống đồ ăn, anh không biết Lâm Tiểu Mãn thích ăn gì, nên mỗi thứ lấy một ít, nhưng tốc độ xếp hàng ở quầy thu ngân không phải thứ anh có thể khống chế.
Mỗi khi một người thanh toán xong, là Y Minh Trạch gấp gáp tiến lên phía trước hai bước, đụng vào nam sinh đứng thảnh thơi phía trước mấy lần.
Nam sinh đó xoay người lại, đẩy kính mắt nói: “Người anh em à, mua đồ thôi mà, gặp bạn gái cũng không gấp như vậy chứ?”
Cậu ta nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực Y Minh Trạch, bánh kem, chocolate ngọt, sữa chua dâu tây…
“À há, đúng là mua cho bạn gái rồi.”
Y Minh Trạch: “…”
“Coi cậu gấp gáp thế này, hẳn là bạn gái của cậu khó hầu hạ lắm nhỉ, bạn gái tôi cũng thế.” Cậu đeo kính nói xong, lộ ra vẻ mặt “chân tướng chỉ có một mà thôi”.
Khó hầu hạ?
Y Minh Trạch nhớ về Lâm Tiểu Mãn, bản chất chỉ là một con thỏ nhỏ, tay chân lèo khèo, thân thể nhẹ tênh, một bữa đồ chay là bón no.
Anh vô thức dịch về phía trước theo đội ngũ xếp hàng, thình lình kịp nhận ra, người ta bảo là bạn gái, anh nghĩ đến Lâm Tiểu Mãn làm gì? Điên rồi à???
Đệt.
Cậu chàng đeo kính vẫn nói xấu bạn gái líu lo không ngừng, “Không chỉ nhiều chuyện đa nghi khó hầu, nàng ta ấy mà, còn rất thích quản lý thời gian của tôi, thường xuyên bấm đồng hồ sai khiến tôi, chậm một phút thôi cũng không được, khiến tôi phiền chết, hừ, có lẽ lại chuẩn bị gọi điện thoại tra xem đang ở đâu cho mà xem.”
Ánh mắt của Y Minh Trạch liếc xuống cậu chàng đeo kính, buồn bực nói: “Bạn gái của cậu có biết cậu ghét cô ấy như thế không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook