Thử Ghẹo Lần Nữa Xem
Chương 16: Gọi là anh đi

“Nhưng em vốn là gay mà.”

***

“?” Suýt chút nữa Y Minh Trạch bị dọa bật ngửa ra sau.

“Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?” Lâm Tiểu Mãn đứng trước mặt anh, chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu cười hì hì hỏi.

Cậu biết Y Minh Trạch bị cậu dọa giật mình rồi.

“Cũng, khá bất ngờ.” Y Minh Trạch cúi đầu đáp.

Để đảm bảo hình tượng, anh vội vàng bình phục trái tim, tự nhủ sao oắt này ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần thế.

Mọi người đến đông đủ, Tôn Ninh đưa Lâm Tiểu Mãn đi làm quen với hơn mười người trong đội, có điều chỉ là lướt qua, Tôn Ninh cũng không trông cậy Lâm Tiểu Mãn có thể nhớ kỹ bằng đấy người.

Y Minh Trạch tới trễ, trước tiên vào phòng thay đồ đổi quần áo, Lâm Tiểu Mãn trộm đi theo, vừa vào cửa đã được thấy anh cởi áo, lộ ra làn da đậm màu sau lưng cùng cơ bắp căng đầy.

“!”

Mũi Lâm Tiểu Mãn nóng lên, tý nữa thì phun máu mũi.

Y Minh Trạch nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại, phát hiện Lâm Tiểu Mãn đang bịt mũi.

“Sao cậu lại tới đây?”

“Em…” Trong đầu Lâm Tiểu Mãn cuồn cuộn mấy thứ đen tối, bấy giờ mới vật vã nhớ ra mình tới đây làm gì, “Anh ơi — “

Cậu đang muốn hỏi vì sao hôm qua Y Minh Trạch lại cắt cậu khỏi ảnh chụp chung ở club, nhưng chưa nói xong một câu, đã bị Y Minh Trạch đè lên tường bịt kín miệng lại.

Một giây sau, Tôn Ninh đi vào, đặt điện thoại vào một ngăn tủ, không tới nửa phút đã đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn trong phòng thay đồ.

Y Minh Trạch buông tay ra, thấp giọng nói: “Sau này ở nơi công cộng phải gọi ‘anh Y’, không được phép gọi tôi là ‘anh’, gay nó vừa thôi.”

Không gian của ngăn tủ phía sau rất nhỏ, khó khăn lắm mới chứa được hai người, cánh tay của Y Minh Trạch chống vào vách tường, vây Lâm Tiểu Mãn vào một góc, hô hấp quấn bện vào nhau.

Mắt Lâm Tiểu Mãn liếc xuống, nhìn cơ ngực gần trong gang tấc, nuốt ngụm nước miếng, bày tỏ rất là tự ti mặc cảm. Cậu nghĩ bụng sao Y Minh Trạch có thể hở ngực lộ ti trước mặt nam sinh mà không e dè chút gì như thế, thật sự là quá phóng túng, quá cuồng dã rồi.

“Nhưng em vốn là gay mà.” Ban đầu Lâm Tiểu Mãn định nói là “chúng ta”, nhưng nhớ ra Y Minh Trạch không thích cậu nhắc đến chuyện tính hướng, thế là không dùng chữ đó.

Cậu nói chuyện khẽ khàng nhỏ nhẹ, hơi thở ấm áp vẩy lên lồng ngực của Y Minh Trạch, như một đám kiến nhỏ đang bò lên.

Y Minh Trạch: “…”

Gần đây biểu hiện của Lâm Tiểu Mãn rất bình thường, nên Y Minh Trạch quên béng mất vụnày.

Y Minh Trạch nói: “Dù sao chăng nữa, gọi ‘anh Y’ đi.”

“Vâng anh Y.” Lâm Tiểu Mãn gật đầu hiểu chuyện, “Vậy sau này em lén gọi là được.”

“…” Y Minh Trạch xoay người mặc áo bóng rổ vào, “Gọi lén thì tùy cậu.”



Sân bóng rổ có điều hòa không khí, tất cả mọi người đổi đồng phục của đội có huy hiệu trường xong, bắt đầu vận động làm nóng người.

Ngày đầu tiên thử việc, để cho có cảm giác tập thể, Lâm Tiểu Mãn cũng đổi sang bộ đồng phục ngắn tay của đội bóng, là mượn chỗ Y Minh Trạch.

Quần áo bóng rổ loại cực lớn rộng thùng thình tròng vào người, vạt áo buông thõng, như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn.

Cậu vừa ra đến sân, không hề bất ngờ, gây ra một trận cười xỉu lên xỉu xuống.

Các thành viên cười một cái, là mặt Lâm Tiểu Mãn đỏ liền. Mặt cậu càng đỏ, mọi người càng cười khoái trá hơn.

Y Minh Trạch đã cười mệt ở phòng thay đồ, lúc này nhìn thấy người khác cười, lại chất vấn bọn họ: “Chênh lệch hình thể mà thôi, có gì đáng cười?”

Thế là Lâm Tiểu Mãn dứt khoát dựa vào Y Minh Trạch, nghĩ thầm “Vẫn là anh Y tốt nhất”.

Mới đầu, Y Minh Trạch còn lo Lâm Tiểu Mãn yếu ớt quá không thể dung nhập vào tập thể hoạt động thể thao, sợ cậu bị tẩy chay xa lánh, lại sợ cậu chưa từng sờ tới bóng rổ sẽ không nhớ nổi số liệu, bị Tôn Ninh loại khỏi đội, nên lúc chơi bóng luôn bị phân tâm, cứ nhìn ra ngoài sân.

Nhưng mỗi khi thấy dáng vẻ chăm chú quan sát ghi chép của Lâm Tiểu Mãn, anh lại thấy mình lo lắng thái quá.

“Nhìn cái gì đấy nhìn cái gì đấy?” Tần Ương lại nghi hoặc không hiểu, “Tao nói này lão Y, mày lại nhìn bé thỏ trắng đấy à, chỗ này có sinh vật giống cái nào đâu hả?”

Giọng Tần Ương như loa phóng thanh, bị Lâm Tiểu Mãn nghe thấy.

Y Minh Trạch lời ít ý nhiều, nói mỗi chữ “Cút”.

Anh là người quen duy nhất của Lâm Tiểu Mãn ở chỗ này, nên tự dưng anh có một loại tinh thần trách nhiệm khó nói rõ, ngay cả lúc đi ra ngoài nghe điện thoại cũng dặn Tôn Ninh để ý đến Lâm Tiểu Mãn một chút.

Nhưng, chuyện mà Y Minh Trạch lo lắng không hề xảy ra, vì dù sao thì đàn ông đích thực luôn thích những thứ dễ thương, thú non dễ thương của loài người cũng không ngoại lệ.

Hai tiếng trôi qua, Lâm Tiểu Mãn đã nhanh chóng hòa nhập với đám thành viên đội bóng rổ cao to, mà điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải trình độ ghi chép số liệu của Lâm Tiểu Mãn, mà trong một thời gian ngắn như vậy, cậu đã có thể nhớ kỹ họ tên, tuổi tác, chiều cao cân nặng, chuyên ngành, năm học của từng người một.

Đội phó Chu Lập Viễn hừ hừ, nói: “Khai thật đi, có phải chú đã nghe ngóng thông tin cá nhân của bọn anh từ trước rồi không?”

Lâm Tiểu Mãn phủ nhận, nói rằng trí nhớ của mình khá tốt.

Chu Lập Viễn bày tỏ không tin, mở sổ ghi chép ra ghi một dãy 18 chữ số, “Chú có thể nhớ được dãy số này trong vòng 10 giây, thì anh sẽ tin chú không chuẩn bị trước.”

Kết quả Lâm Tiểu Mãn dùng chưa đến 5 giây đã nhớ kỹ, đọc lại một lần không sai số nào.

Chu Lập Viễn hãi rồi.

Ngũ Dương và Quan Kính bị ghẻ lạnh ngồi trên ghế nãy giờ, đang rảnh quá đáng, vội vã thò qua góp một chân, “Ngắn quá ngắn quá, 18 số quá ngắn, 28 thì sao?”

Nhưng mà, đừng nói là 28, ngay cả 38 số Lâm Tiểu Mãn cũng có thể nhẹ nhàng chinh phục.

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người cùng bu lại, người nào cũng ngạc nhiên, dùng đủ mọi cách để thử trí nhớ của Lâm Tiểu Mãn, còn muốn Lâm Tiểu Mãn đọc số Pi. Nhưng tốc độ đọc của Lâm Tiểu Mãn quá nhanh, người kiểm tra bị hoa mắt, chỉ một lát sau đã bó tay không biết cậu có đọc đúng hay không, đành ra dấu tạm dừng.

Và sau khi biết Lâm Tiểu Mãn thi đại học môn toán được 147 điểm, sự kính nể của mọi người đối với cậu đạt tới đỉnh cao.

(*) Bên Trung, ba môn thi đại học Toán – Văn – Ngoại Ngữ có số điểm tối đa là 150.

“Á đù, tao phục!” Tần Ương thi toán được có 47 điểm giơ ngón tay cái lên, “Quá phục luôn, Tiểu Mãn trâu bò! Này chứ mẹ nhà nó tao thua ở vạch xuất phát luôn rồi!”

Quan Kính tán thành: “Bằng thực lực của Tiểu Mãn, hoàn toàn có thể tham gia《Siêu trí tuệ》.”

Tôn Ninh chen vào một câu: “Hay đi đăng ký luôn đi, anh có người quen trong ekip chương trình.”

“Không được không được,” Lâm Tiểu Mãn được khen đến mức lâng lâng tỉnh lại vội, “Cái đó không được đâu, tuyển thủ trong chương trình toàn là quái vật, trò trẻ con của em còn chưa vào được vòng loại nữa là.”

“Anh Tiểu Mãn, anh biết không, bây giờ em nhìn anh giống như nhìn quái vật ấy, hức hức hức, siêu cấp đáng sợ.” Tần Ương hai tay ôm ngực, dáng vẻ bé đây yếu ớt đáng thương, khiến cả đám người buồn ói.

Chu Lập Viễn phồng hai má, “ọe” một tiếng như thật xuống đất, “Tiểu Mãn đừng nhìn, coi chừng bẩn mắt.”

Lâm Tiểu Mãn vô cùng nghe lời, che mắt lại.

Có một người mới bảo bối chơi vui như vậy tới đây, các thành viên đội bóng rổ không còn tâm tư huấn luyện, vây thành một vòng trêu Lâm Tiểu Mãn, anh Tiểu Mãn dài, anh Tiểu Mãn ngắn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Mãn được người khác gọi là “anh”, hơn nữa còn là được đám to con như thế này gọi.

Y Minh Trạch gọi điện thoại vẫn chưa về, mấy người lại ra sân chơi một trận.

Vì là huấn luyện tự do, không cần ghi chép số liệu, nên Lâm Tiểu Mãn ngồi trên khán đài bổ sung kiến thức sức khỏe của vận động viên bóng rổ. Mạnh Đông không ra sân, ngồi dựa vào ghế chéo phía sau cậu, nhìn chằm chằm xương quai xanh của cậu hồi lâu.

Lâm Tiểu Mãn khá mẫn cảm với ánh mắt người khác, nên ngay giây đầu tiên Mạnh Đông để ý đến cậu cậu đã nhận ra. Cậu bị nhìn đến nỗi thật sự không thoải mái, quay lại, đối diện với ánh mắt chăm chú của Mạnh Đông.

Cậu khắc chế nỗi xúc động muốn cau mày, hỏi: “Đàn anh Mạnh, có chuyện gì không?”

Mạnh Đông ngồi thẳng dậy, lại gần tai Lâm Tiểu Mãn, “Tiểu Mãn, chúng mình là người một nhà rồi, sau này đừng gọi là đàn anh nữa, xa lạ.”

Lâm Tiểu Mãn bất giác tránh sang một bên, “Vậy gọi thế nào?”

Mạnh Đông cười nói: “Gọi là anh đi.”

Lâm Tiểu Mãn: “…”

Y Minh Trạch quay về, vừa hay thấy cảnh này.

Anh phóng hai bước tới đạp cho Mạnh Đông một cước, “Xéo đi, con nít mới tí tuổi, đừng có lưu manh.”

Tuy Y Minh Trạch cười mắng, không khác với lúc nói đùa bình thường, nhưng theo trực giác Mạnh Đông thấy anh đang mắng thật, thế là coi như thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương