Thử Ghẹo Lần Nữa Xem
-
Chương 10: Thế giới của anh ấy
“Dịch mông vào một chút.”
***
Không nói quá lời, trong chớp nhoáng này, tim Lâm Tiểu Mãn gần như ngừng đập.
Sau đó im lặng la hét mười mấy giây.
Y Minh Trạch thân cao chân dài, vòm ngực rộng lớn, hoàn toàn ụp Lâm Tiểu Mãn vào trong ngực, bàn tay to của anh nắm chặt tay trái của cậu, duỗi về phía trước.
“Mở ngón tay ra, chếch ngón tay cái lên.”
“Đừng dán cả bàn tay vào mặt bàn.”
“Tay bên này nắm lấy cán cây cơ.”
Sau lưng Lâm Tiểu Mãn đổ từng rơn mồ hôi, bên tai ù ù vang vọng, mất sạch năng lực hành động, đại não cũng chết máy, chỉ có thể thuận theo sự dẫn dắt của Y Minh Trạch, làm từng động tác một, cứng ngắc còn hơn người máy.
Giọng nói trầm ấm của Y Minh Trạch vang lên bên tai cậu, hương bạc hà lất phất qua lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt cậu.
Ngứa quá, ngứa đến tận cõi lòng.
Lâm Tiểu Mãn vô thức muốn dùng mặt cọ cọ vai, kết quả lại cọ vào cánh tay Y Minh Trạch, như một chú cún con dụi vào ngực chủ nhân làm nũng.
Y Minh Trạch: “…”
“Chà chà chà, chưa bao giờ thấy đại thiếu gia của chúng ta kiên nhẫn với ai đó như thế này, quả nhiên kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.” Trình Phương dựa vào tường uống mấy hớp rượu, vuốt cằm tấm tắc.
Sự thân mật tựa như rất dài lại tựa như rất ngắn ngủi kết thúc sau khi Y Minh Trạch đánh một gậy dứt điểm. Đến lúc Lâm Tiểu Mãn khôi phục năng lực tự chủ, Y Minh Trạch đã đứng qua một bên, “Động tác cơ bản là như thế, cậu đánh thử một gậy xem.”
“Ầu…” Lâm Tiểu Mãn gật đầu, lòng bàn tay nắm cây cơ toàn là mồ hôi.
Thật ra thì, từng câu từng chữ Y Minh Trạch vừa nói, cậu đều cố gắng nghe, thậm chí thuộc làu làu, nhưng ấn tượng sâu sắc của cậu không phải kỹ xảo chơi bi-a, mà là lồng ngực rung động của Y Minh Trạch, như một ngọn lửa mãnh liệt, thiêu đốt từ sau lưng cậu vào tận trong lòng.
Cậu đi nửa vòng quanh bàn bi-a, chậm chạp không dám hạ cán.
Y Minh Trạch ở bên cạnh nhắc nhở: “Số 4.”
Lâm Tiểu Mãn tần ngần vài bước, lấy hết dũng khí, cúi người, dùng bi số 4 đánh bi trắng vào lỗ.
“…”
“…”
“…”
Bốn phía lâm vào một đợt im ắng.
“Thế nào ạ?” Lâm Tiểu Mãn ngửa đầu nhìn Y Minh Trạch, ánh mắt sáng long lanh, như một bạn nhỏ nóng lòng muốn xin phiếu bé ngoan.
“Đúng là không tệ.” Y Minh Trạch là người đầu tiên cất lời, anh vỗ tay đôi lần, nói với chung quanh, “Vỗ tay, cổ vũ cho người mới.”
Trình Phương nuốt ực một ngụm rượu: “Học sinh cấp ba, trâu bò!”
Tô Vũ Vi: “Chấn động.”
Khương Lưu: “Làm tốt lắm.”
Mọi người vỗ tay rào rào, sau đó nhanh chóng cười ngất cả đám.
Lúc này Lâm Tiểu Mãn mới nhận ra mình đánh ngược bi, thế mà còn không biết xấu hổ đòi được khen, mặt cậu đỏ chót ngay tắp lự, may mà bấy giờ Dương Ngộ đứng dậy đi tới, dời sự chú ý của mọi người đi.
“Mọi người, tôi phải về trước.” Y lắc lắc điện thoại, ra hiệu có cuộc hẹn khác.
Cả buổi Dương Ngộ không chuyển ổ, độ tồn tại không cao, nhưng sau khi đứng dậy ít ra cũng phải cao tầm 1m85, khí thế thay đổi hoàn toàn.
Trình Phương túm lấy cổ tay Dương Ngộ, “Ông bị sao thế, hoặc đừng có đến, đến rồi thì đừng đi chứ.”
Dương Ngộ gỡ tay Trình Phương ra, ấm áp nói một câu “Đừng nghịch”, nhưng biểu cảm rất qua loa có lệ.
Dương Ngộ có hẹn với người khác giữa chừng, Y Minh Trạch không có ý kiến, anh hỏi y có cần gọi xe không, y bảo có người tới đón, Trình Phương lại ồn ào đòi xem là ai, nam hay nữ, có điều dĩ nhiên là đối phương sẽ không thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Y Minh Trạch thấy Lâm Tiểu Mãn không có hứng với bi-a, nên đưa cây cơ cho người khác, vừa hay Dương Ngộ đi, anh định chăm sóc Lâm Tiểu Mãn, nhưng đột nhiên lúc này điện thoại rung lên.
Anh nhìn thông báo trên điện thoại, trực tiếp nhấn tắt, hai giây sau bên kia lại gọi tới, lặp đi lặp lại, vô cùng dai dẳng.
Lâm Tiểu Mãn lén nhìn thông báo, trên đó ghi là “Y Hồng Giang”, cậu hỏi: “Anh không nghe máy ạ?”
Y Minh Trạch ngẩng đầu, vẻ căm giận thình lình xuất hiện trên mặt khiến Lâm Tiểu Mãn giật nảy.
“Chờ tôi, sẽ về ngay.” Y Minh Trạch nói xong quay người, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trên hành lang câu lạc bộ ít người, Y Minh Trạch đi đến một chỗ rẽ yên tĩnh, nghe máy, nhưng không mở miệng trước.
Ba giây sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên: “Hôm nay Tiểu Vũ được nghỉ hàng tháng, mày đến ăn cơm đi.”
Nói là “đến”, chứ không phải là “về nhà”, thật sự giống như mời khách.
–
Trong phòng, Lâm Tiểu Mãn lại lạc đàn bị bọn Trình Phương để mắt tới, Trình Phương đưa một ly rượu ra trước mặt Lâm Tiểu Mãn, “Học sinh cấp ba, hai ta uống một ly nhé?”
Trình Phương liên tục gọi cậu là học sinh cấp ba, mang theo giọng điệu trêu túc, người ngu cũng nhìn ra hắn không thân thiện gì, Lâm Tiểu Mãn thẳng thắn cự tuyệt: “Không uống.”
“Uống đi uống đi.” Chung quanh bắt đầu ồn ào, cái trò làm hư con ngoan trò giỏi này khiến máu sói của họ sôi trào.
“Không uống rượu thì hút thuốc cũng được.” Không biết là ai nói câu này, khiến Lâm Tiểu Mãn giật thót.
Cậu hoảng hốt nói: “Tôi không biết uống rượu, càng không biết hút thuốc!”
Lâm Tiểu Mãn quả thật chưa từng uống rượu ngoại, ngày thường uống một chút bia thì còn đỡ được, nhìn cánh cửa phòng riêng đóng chặt, trong lòng thầm nói tại sao Y Minh Trạch chưa trở về.
“Không nể mặt anh Trình của cậu à?” Trình Phương nói rồi cụng ly rượu vào miệng ly kia, phát ra một tiếng “keng” lanh lảnh.
… Ai là em trai của anh? Lâm Tiểu Mãn oán thầm.
Tô Vũ Vi chống cằm ở một bên, nghiêng đầu cười nói: “Không sao đâu, giống nước trái cây thôi, con gái cũng uống được mấy li, cậu là nam sinh, còn là bạn của Y đại ca, ngoan như thế này thì phải làm nào đây.”
Một câu của Tô Vũ Vi đâm trúng vào tim đen của Lâm Tiểu Mãn, ngay sau đó, cậu nhớ lời Dương Ngộ, y nói cậu “rất không giống”…
Hoàn toàn chính xác, cậu không phải con ông cháu cha, nhưng cậu lại muốn tiến vào thế giới của Y Minh Trạch.
Nhìn chất rượu hiện ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt trong ly, Lâm Tiểu Mãn tin Tô Vũ Vi, “Vậy tôi chỉ uống một ngụm.”
“Chỉ cần uống, nửa ngụm cũng được!” Người bốn phía hưng phấn sáng mắt lên.
Lâm Tiểu Mãn không chút đề phòng thử uống một ngụm, trong nháy mắt bị vị cay xộc làm đầu lưỡi tê rần, lè lưỡi trả cái ly còn dư cho Trình Phương.
Đùa giỡn thành công, đám người cười phá lên.
Y Minh Trạch nghe điện thoại xong quay về, phát hiện tên Trình Phương kia đang dẫn một đám rót rượu cho Lâm Tiểu Mãn. Lâm Tiểu Mãn bị sặc đến nỗi đỏ bừng cả mặt, quăng ánh mắt xin giúp đỡ qua khe hở giữa mọi người.
Tim của anh thót lên, vội vàng sải bước tới đẩy người trước mặt ra, đoạt lấy ly rượu bên mép Lâm Tiểu Mãn.
Lâm Tiểu Mãn roẹt một cái, trốn vội ra sau lưng Y Minh Trạch, vọt còn nhanh hơn cả thỏ.
“Giỏi quá nhỉ.” Tiếng nói của Y Minh Trạch vẫn vương một tia giận dữ chưa phai, anh cau mày, đặt mạnh ly rượu lên mặt bàn.
“?”
Người trên ghế sô pha đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hôm nay Y Minh Trạch rất khác thường, trình độ này không còn là chăm sóc người mới nữa rồi, mà quả thực anh không khác gì vú em chuyên dụng của Lâm Tiểu Mãn, cái này che chở, cái kia không cho làm. Lâm Tiểu Mãn cũng đâu phải học sinh cấp ba thật, dù vừa tròn 18 tuổi, nhưng cũng đã là người trưởng thành, người trưởng thành mà không biết uống rượu, cuộc sống còn gì vui thú nữa.
Y Minh Trạch lườm Trình Phương cảnh cáo, quay đầu lại nói với Lâm Tiểu Mãn: “Sang bên kia ngồi.”
Anh chỉ cái ghế sô pha không có ai ngồi ở trong góc.
“Dạ.” Lâm Tiểu Mãn nghe lời anh qua đó ngồi, nhưng trong lòng rất buồn bã, như bị đày đi biên cương vậy.
Cậu nhớ rất nhiều mánh lới thả thính đàn ông mà Trần Văn Kỳ từng nói, trong đó có một câu —— Lúc tụ tập bạn bè nhất định phải cho nam sinh được nở mày nở mặt.
Xem ra, chuyện cậu không biết uống rượu đã khiến Y Minh Trạch mất mặt rồi.
“Minh Trạch qua đây ngồi đi, xem giúp tôi cái váy này trông thế nào.” Bên kia, Hạ Manh vỗ vỗ ghế, giọng nói vì ngượng ngùng mà hơi có vẻ làm nũng.
Hầy, làm hỏng chuyện rồi.
Lâm Tiểu Mãn lặng lẽ thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra, khuôn mặt nhỏ buồn rầu nhăn nhó thành một cục.
Đang lúc cậu định gửi tin nhắn cầu cứu Trần Văn Kỳ, một thanh âm nặng nề vang lên trên đỉnh đầu.
“Dịch mông vào một chút.”
***
Không nói quá lời, trong chớp nhoáng này, tim Lâm Tiểu Mãn gần như ngừng đập.
Sau đó im lặng la hét mười mấy giây.
Y Minh Trạch thân cao chân dài, vòm ngực rộng lớn, hoàn toàn ụp Lâm Tiểu Mãn vào trong ngực, bàn tay to của anh nắm chặt tay trái của cậu, duỗi về phía trước.
“Mở ngón tay ra, chếch ngón tay cái lên.”
“Đừng dán cả bàn tay vào mặt bàn.”
“Tay bên này nắm lấy cán cây cơ.”
Sau lưng Lâm Tiểu Mãn đổ từng rơn mồ hôi, bên tai ù ù vang vọng, mất sạch năng lực hành động, đại não cũng chết máy, chỉ có thể thuận theo sự dẫn dắt của Y Minh Trạch, làm từng động tác một, cứng ngắc còn hơn người máy.
Giọng nói trầm ấm của Y Minh Trạch vang lên bên tai cậu, hương bạc hà lất phất qua lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt cậu.
Ngứa quá, ngứa đến tận cõi lòng.
Lâm Tiểu Mãn vô thức muốn dùng mặt cọ cọ vai, kết quả lại cọ vào cánh tay Y Minh Trạch, như một chú cún con dụi vào ngực chủ nhân làm nũng.
Y Minh Trạch: “…”
“Chà chà chà, chưa bao giờ thấy đại thiếu gia của chúng ta kiên nhẫn với ai đó như thế này, quả nhiên kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.” Trình Phương dựa vào tường uống mấy hớp rượu, vuốt cằm tấm tắc.
Sự thân mật tựa như rất dài lại tựa như rất ngắn ngủi kết thúc sau khi Y Minh Trạch đánh một gậy dứt điểm. Đến lúc Lâm Tiểu Mãn khôi phục năng lực tự chủ, Y Minh Trạch đã đứng qua một bên, “Động tác cơ bản là như thế, cậu đánh thử một gậy xem.”
“Ầu…” Lâm Tiểu Mãn gật đầu, lòng bàn tay nắm cây cơ toàn là mồ hôi.
Thật ra thì, từng câu từng chữ Y Minh Trạch vừa nói, cậu đều cố gắng nghe, thậm chí thuộc làu làu, nhưng ấn tượng sâu sắc của cậu không phải kỹ xảo chơi bi-a, mà là lồng ngực rung động của Y Minh Trạch, như một ngọn lửa mãnh liệt, thiêu đốt từ sau lưng cậu vào tận trong lòng.
Cậu đi nửa vòng quanh bàn bi-a, chậm chạp không dám hạ cán.
Y Minh Trạch ở bên cạnh nhắc nhở: “Số 4.”
Lâm Tiểu Mãn tần ngần vài bước, lấy hết dũng khí, cúi người, dùng bi số 4 đánh bi trắng vào lỗ.
“…”
“…”
“…”
Bốn phía lâm vào một đợt im ắng.
“Thế nào ạ?” Lâm Tiểu Mãn ngửa đầu nhìn Y Minh Trạch, ánh mắt sáng long lanh, như một bạn nhỏ nóng lòng muốn xin phiếu bé ngoan.
“Đúng là không tệ.” Y Minh Trạch là người đầu tiên cất lời, anh vỗ tay đôi lần, nói với chung quanh, “Vỗ tay, cổ vũ cho người mới.”
Trình Phương nuốt ực một ngụm rượu: “Học sinh cấp ba, trâu bò!”
Tô Vũ Vi: “Chấn động.”
Khương Lưu: “Làm tốt lắm.”
Mọi người vỗ tay rào rào, sau đó nhanh chóng cười ngất cả đám.
Lúc này Lâm Tiểu Mãn mới nhận ra mình đánh ngược bi, thế mà còn không biết xấu hổ đòi được khen, mặt cậu đỏ chót ngay tắp lự, may mà bấy giờ Dương Ngộ đứng dậy đi tới, dời sự chú ý của mọi người đi.
“Mọi người, tôi phải về trước.” Y lắc lắc điện thoại, ra hiệu có cuộc hẹn khác.
Cả buổi Dương Ngộ không chuyển ổ, độ tồn tại không cao, nhưng sau khi đứng dậy ít ra cũng phải cao tầm 1m85, khí thế thay đổi hoàn toàn.
Trình Phương túm lấy cổ tay Dương Ngộ, “Ông bị sao thế, hoặc đừng có đến, đến rồi thì đừng đi chứ.”
Dương Ngộ gỡ tay Trình Phương ra, ấm áp nói một câu “Đừng nghịch”, nhưng biểu cảm rất qua loa có lệ.
Dương Ngộ có hẹn với người khác giữa chừng, Y Minh Trạch không có ý kiến, anh hỏi y có cần gọi xe không, y bảo có người tới đón, Trình Phương lại ồn ào đòi xem là ai, nam hay nữ, có điều dĩ nhiên là đối phương sẽ không thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Y Minh Trạch thấy Lâm Tiểu Mãn không có hứng với bi-a, nên đưa cây cơ cho người khác, vừa hay Dương Ngộ đi, anh định chăm sóc Lâm Tiểu Mãn, nhưng đột nhiên lúc này điện thoại rung lên.
Anh nhìn thông báo trên điện thoại, trực tiếp nhấn tắt, hai giây sau bên kia lại gọi tới, lặp đi lặp lại, vô cùng dai dẳng.
Lâm Tiểu Mãn lén nhìn thông báo, trên đó ghi là “Y Hồng Giang”, cậu hỏi: “Anh không nghe máy ạ?”
Y Minh Trạch ngẩng đầu, vẻ căm giận thình lình xuất hiện trên mặt khiến Lâm Tiểu Mãn giật nảy.
“Chờ tôi, sẽ về ngay.” Y Minh Trạch nói xong quay người, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trên hành lang câu lạc bộ ít người, Y Minh Trạch đi đến một chỗ rẽ yên tĩnh, nghe máy, nhưng không mở miệng trước.
Ba giây sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên: “Hôm nay Tiểu Vũ được nghỉ hàng tháng, mày đến ăn cơm đi.”
Nói là “đến”, chứ không phải là “về nhà”, thật sự giống như mời khách.
–
Trong phòng, Lâm Tiểu Mãn lại lạc đàn bị bọn Trình Phương để mắt tới, Trình Phương đưa một ly rượu ra trước mặt Lâm Tiểu Mãn, “Học sinh cấp ba, hai ta uống một ly nhé?”
Trình Phương liên tục gọi cậu là học sinh cấp ba, mang theo giọng điệu trêu túc, người ngu cũng nhìn ra hắn không thân thiện gì, Lâm Tiểu Mãn thẳng thắn cự tuyệt: “Không uống.”
“Uống đi uống đi.” Chung quanh bắt đầu ồn ào, cái trò làm hư con ngoan trò giỏi này khiến máu sói của họ sôi trào.
“Không uống rượu thì hút thuốc cũng được.” Không biết là ai nói câu này, khiến Lâm Tiểu Mãn giật thót.
Cậu hoảng hốt nói: “Tôi không biết uống rượu, càng không biết hút thuốc!”
Lâm Tiểu Mãn quả thật chưa từng uống rượu ngoại, ngày thường uống một chút bia thì còn đỡ được, nhìn cánh cửa phòng riêng đóng chặt, trong lòng thầm nói tại sao Y Minh Trạch chưa trở về.
“Không nể mặt anh Trình của cậu à?” Trình Phương nói rồi cụng ly rượu vào miệng ly kia, phát ra một tiếng “keng” lanh lảnh.
… Ai là em trai của anh? Lâm Tiểu Mãn oán thầm.
Tô Vũ Vi chống cằm ở một bên, nghiêng đầu cười nói: “Không sao đâu, giống nước trái cây thôi, con gái cũng uống được mấy li, cậu là nam sinh, còn là bạn của Y đại ca, ngoan như thế này thì phải làm nào đây.”
Một câu của Tô Vũ Vi đâm trúng vào tim đen của Lâm Tiểu Mãn, ngay sau đó, cậu nhớ lời Dương Ngộ, y nói cậu “rất không giống”…
Hoàn toàn chính xác, cậu không phải con ông cháu cha, nhưng cậu lại muốn tiến vào thế giới của Y Minh Trạch.
Nhìn chất rượu hiện ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt trong ly, Lâm Tiểu Mãn tin Tô Vũ Vi, “Vậy tôi chỉ uống một ngụm.”
“Chỉ cần uống, nửa ngụm cũng được!” Người bốn phía hưng phấn sáng mắt lên.
Lâm Tiểu Mãn không chút đề phòng thử uống một ngụm, trong nháy mắt bị vị cay xộc làm đầu lưỡi tê rần, lè lưỡi trả cái ly còn dư cho Trình Phương.
Đùa giỡn thành công, đám người cười phá lên.
Y Minh Trạch nghe điện thoại xong quay về, phát hiện tên Trình Phương kia đang dẫn một đám rót rượu cho Lâm Tiểu Mãn. Lâm Tiểu Mãn bị sặc đến nỗi đỏ bừng cả mặt, quăng ánh mắt xin giúp đỡ qua khe hở giữa mọi người.
Tim của anh thót lên, vội vàng sải bước tới đẩy người trước mặt ra, đoạt lấy ly rượu bên mép Lâm Tiểu Mãn.
Lâm Tiểu Mãn roẹt một cái, trốn vội ra sau lưng Y Minh Trạch, vọt còn nhanh hơn cả thỏ.
“Giỏi quá nhỉ.” Tiếng nói của Y Minh Trạch vẫn vương một tia giận dữ chưa phai, anh cau mày, đặt mạnh ly rượu lên mặt bàn.
“?”
Người trên ghế sô pha đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hôm nay Y Minh Trạch rất khác thường, trình độ này không còn là chăm sóc người mới nữa rồi, mà quả thực anh không khác gì vú em chuyên dụng của Lâm Tiểu Mãn, cái này che chở, cái kia không cho làm. Lâm Tiểu Mãn cũng đâu phải học sinh cấp ba thật, dù vừa tròn 18 tuổi, nhưng cũng đã là người trưởng thành, người trưởng thành mà không biết uống rượu, cuộc sống còn gì vui thú nữa.
Y Minh Trạch lườm Trình Phương cảnh cáo, quay đầu lại nói với Lâm Tiểu Mãn: “Sang bên kia ngồi.”
Anh chỉ cái ghế sô pha không có ai ngồi ở trong góc.
“Dạ.” Lâm Tiểu Mãn nghe lời anh qua đó ngồi, nhưng trong lòng rất buồn bã, như bị đày đi biên cương vậy.
Cậu nhớ rất nhiều mánh lới thả thính đàn ông mà Trần Văn Kỳ từng nói, trong đó có một câu —— Lúc tụ tập bạn bè nhất định phải cho nam sinh được nở mày nở mặt.
Xem ra, chuyện cậu không biết uống rượu đã khiến Y Minh Trạch mất mặt rồi.
“Minh Trạch qua đây ngồi đi, xem giúp tôi cái váy này trông thế nào.” Bên kia, Hạ Manh vỗ vỗ ghế, giọng nói vì ngượng ngùng mà hơi có vẻ làm nũng.
Hầy, làm hỏng chuyện rồi.
Lâm Tiểu Mãn lặng lẽ thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra, khuôn mặt nhỏ buồn rầu nhăn nhó thành một cục.
Đang lúc cậu định gửi tin nhắn cầu cứu Trần Văn Kỳ, một thanh âm nặng nề vang lên trên đỉnh đầu.
“Dịch mông vào một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook