Thủ Đô Sương Mù
-
36: Nhập Viện
Hai người đi vào quán cà phê bên cạnh sở cảnh sát, Lương Tập mở lời lên tiếng xin lỗi trước: "Helen, cô nói đúng, lẽ ra tôi không nên giúp Dolly, tôi cũng không nên chọc tức cô.
Thật lòng tôi rất xin lỗi."
Helen như không tin vào tai mình: "Đó là tất cả những gì anh muốn nói?"
Lương Tập nghĩ một lúc nói tiếp: "Làm thế nào cô biết John?"
Helen hỏi: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Lương Tập trả lời: "Tôi thành thật xin lỗi, nếu cô vẫn không hài lòng, cô có thể đánh tôi một trận cũng được."
Helen: "Anh phát hiện ra tôi biết John, muốn từ tôi nghe tiến độ điều tra vụ án của John."
Lương Tập thành thật trả lời: "Đúng vậy, nhưng thật sự tôi cũng muốn xin lỗi cô."
Cà phê được mang ra, Helen vừa uống vừa nhìn Lương Tập.
Lương Tập thì nãy giờ vẫn luôn giữ nụ cười hoa hậu thân thiện trên môi.
Helen nói tiếp: "Hai tháng trước, tôi bị đình chỉ công tác tạm thời hai tuần vì tự ý điều tra vụ án của John.
Trước khi chết John thường gặp một người đàn ông tên là Matthew."
Lương Tập: "Cái này thì tôi biết."
"Đầu mối duy nhất tôi tìm thấy là Matthew có một con chó Pit bull." Helen cởi áo khoác, để lộ bờ vai săn chắc, trên vai có một vết sẹo nằm giữa vai với cánh tay.
Helen kéo tay áo của mình lên một chút: "Nó cắn vào cổ tôi, tôi dùng cánh tay chặn nó lại.
Sau đó tôi bị đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại tôi đã thấy mình ở trong bệnh viện, nghe nói buổi sáng hôm đó có người chạy bộ thấy tôi nằm trên mặt đất nên đã gọi cảnh sát."
Helen tìm thấy một biển số xe đáng ngờ từ hệ thống camera, cô lần theo dấu vết đến tận một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, bên bờ sông Thames.
Nhưng qua điều tra thì biển số xe là giả và ngôi nhà không có chủ.
Lương Tập nói: "Biển số xe giả là phương pháp phản trinh sát của Matthew.
Nếu ai đó dốc hết sức lực điều tra Matthew, sẽ tìm ra biển số xe này rồi theo dấu đến ngôi nhà bên bờ sông.
Matthew sẽ đề cao cảnh giác hơn.
Trên vết thương có DNA không?"
Helen: "Không.
Nhân viên cấp cứu đã sơ cứu vết thương, nhưng tôi đã kịp lấy được một ít lông của con Pitbull."
Lương Tập hỏi: "Kết quả đối chiếu như thế nào?"
Helen trả lời: "Chúng tôi không có cơ sở dữ liệu DNA của chó.
Vì không cần xét nghiệm DNA để xin giấy phép cho chó.
Ý tưởng của tôi là nếu có cơ hội gặp một chú chó pitbull khác trông tương tự, tôi có thể lấy DNA của nó để so sánh.."
Không tệ, lập luận rất rõ ràng, Lương Tập hỏi: "Không biết cô và John gặp nhau khi nào?"
Helen: "Chúng tôi đã gặp nhau hai mươi năm trước."
Cha của Helen là thám tử thuộc sở cảnh sát, hai mươi năm trước ông bị kết tội giết người.
Sau khi cha của Helen vào tù, mẹ của Helen đã nhờ John giúp đỡ và cuối cùng John đã chứng minh được cha của Helen vô tội.
Từ khi còn rất nhỏ Helen đã biết đến người đàn ông đã giúp đỡ gia đình cô.
Nên sau cái chết của John, Helen bắt đầu âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của ông.
Helen thuộc đội cảnh sát thăm dò khẩn cấp, chủ yếu xử lý các tình huống bắt giữ con tin, không điều tra tội phạm, nên khi điều tra vụ án của John cô đã vi phạm rất nhiều quy tắc.
Sếp của Helen đình chỉ công tác của cô trong hai tuần mục đích chỉ để bảo vệ cô ấy.
Sau khi nói về bản thân, Helen hỏi: "Tại sao anh lại giúp Dolly? Do đồng cảm?"
Lương Tập trả lời: "Bảy mươi phần trăm."
Helen hỏi: "Ba mươi phần trăm còn lại thì sao?"
Lương Tập mỉm cười nói: "Tôi muốn khoe khoang bản lĩnh trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp."
Helen bật cười trước sự thẳng thắn của Lương Tập: "Sau đó thì sao?"
Lương Tập: "Cô ấy không có hứng thú, điều này khiến tôi cảm thấy mình hơi giống một con khỉ trong rạp xiếc."
[/PROTECT]
Helen gật đầu: "Ít nhất anh rất thành thật."
Lương Tập trả lời: "Vì John, tôi sẽ không nói dối cô."
Helen hiểu ý của Lương Tập: "Nếu anh có bất kỳ thông tin nào cần tôi điều tra, hãy gọi cho tôi."
Lương Tập nói: "Cám ơn."
Helen cầm điện thoại xem giờ: "Tôi phải đi rồi, có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Lương Tập đứng lên: "Tạm biệt."
Helen gật đầu và rời khỏi quán cà phê.
Lương Tập nhấc điện thoại lên, nhìn các cuộc gọi nhỡ trên đó rồi gọi lại cho Bobby: "A lô!"
Bobby chất vấn: "Thật quá đáng, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cha tôi ra mặt giúp cậu, nhưng cậu lại không nghe điện thoại của tôi?"
Lương Tập nói: "Không phải hôm nay."
Bobby hỏi: "Tại sao?"
Lương Tập trả lời: "Tôi chưa lấy được bảng tên của nhân viên quản lý nhà xác.
Ban đêm rất khó vào đó.
Gần thang máy có bàn trực y tá và nhân viên bảo vệ."
Bobby suy nghĩ một lúc: "Có cách nào khác không?"
Lương Tập trả lời: "Tôi chưa thể nghĩ ra cách nào để vào đó."
Bobby bất mãn: "Này, tôi thuê cậu là bởi vì cậu có chút đầu óc, cậu sẽ không qua cầu rút ván chứ?"
Lương Tập càng bất mãn: "Một người có năm mươi nghìn bảng trợ cấp hàng tháng nhưng lại trả hai trăm tiền lương cho tôi.
Hai trăm bảng chỉ đủ cho anh ăn bữa tối, còn với tôi nó đủ để tôi tiêu xài mười ngày."
Bobby nói: "Đừng nói nhảm, bữa tối dưới một nghìn bảng tôi sẽ không ăn.
Ừm, vậy mỗi lần một trăm, được không?"
Lương Tập đặt câu hỏi: "Có ý gì?"
Bobby trả lời: "Thật ra cũng không có gì, nhưng tôi cảm thấy rất vui khi cậu không vui.
Không biết tại sao."
"Mẹ nó."
Bobby coi như không nghe thấy: "Biện pháp, biện pháp."
Lương Tập nói: "Anh giả vờ nằm viện, tôi là người chăm sóc anh."
Bobby giật mình: "Sao tôi không nghĩ ra biện pháp đơn giản như vậy."
Lương Tập: "Đó là lý do tại sao anh lại thuê tôi."
Bobby phản đối: "Tôi là chàng trai rất thông minh."
Lương Tập: "Đó là trước khi anh gặp ma.
Sau khi anh nhập viện, hãy liên hệ với tôi.
Tôi cúp máy trước, tạm biệt."
Lương Tập đã biết danh tính của Bobby qua Internet, anh ta là con trai út của chủ tịch tập đoàn Cle, cha Bobby còn là người đứng đầu gia tộc Clement.
Theo người làm của gia tộc Clement, Bobby đã được trị liệu tâm lý khi anh ấy mười tuổi, bởi vì Bobby khăng khăng rằng anh ấy đã nhìn thấy người ông đã khuất của mình, cho dù bị đánh vẫn không thay đổi lời nói đó.
Bobby cũng là người duy nhất trong dòng họ mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng.
* * *
Bobby thực hiện đúng như Lương Tập nói, đi khám vì một bệnh thông thường và được đưa vào khu điều trị nôi trú của Bệnh viện Maria.
Với tư cách là người chăm sóc tạm thời của Bobby, Lương Tập đã lấy được chiếc vòng tay dành cho người nhà bệnh nhân, điều đó có nghĩa là Lương Tập có thể xuất hiện ở hầu hết các khu vực của bệnh viện với tư cách là người trông bệnh.
Khi Lương Tập bước vào phòng bệnh của Bobby vừa lúc cha mẹ anh ta cũng ở đó, cha của Bobby đang đứng bên giường bệnh, so với những người thân khác trong gia đình, ông không mang theo chút thiện cảm nào.
Nhưng Lương Tập biết một người đàn ông có địa vị như vậy đã dành thời gian để đi cùng con trai mình, điều đó đủ để thể hiện tình yêu của ông ấy dành cho Bobby.
Mẹ Bobby nắm bàn tay Bobby áp vào mặt, âu yếm vuốt ve trán con trai.
Bobby nằm trên giường, có vẻ yếu ớt, sau khi nhìn thấy Lương Tập, Bobby giới thiệu: "Cha, mẹ, cậu ấy là Lương Tập, bạn của con."
"Chào chú, chào dì." Rõ ràng là người làm công ăn lương, nhưng lại biến thành bạn bè, đây là không muốn đưa tiền phải không? Mẹ kiếp, đến cả một trăm bảng cũng không định trả cho tôi à.
Cha của Bobby biết Lương Tập qua vụ bắt giữ con tin, nhìn Lương Tập nhẹ gật đầu: "Tốt."
Mẹ Bobby cười đáp lại, chỉ tập trung vào con trai mình.
Bobby thô lỗ đuổi bọn họ đi: "Cha, mẹ, hai người về nhà đi, chỉ cần Lương Tập ở bên cạnh con là được."
Cha Bobby cũng không tức giận, đưa ngón tay chỉ vào trợ lý đang đứng một bên, trợ lý lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lương Tập, cha Bobby nói: "Cần gì hãy gọi cho chú."
Lương Tập nhận danh thiếp bằng cả hai tay: "Dạ chú." Lạ thay, đáng lẽ cha Bobby nên nói: Có kết quả chẩn đoán thì gọi cho chú.
Liệu cha Bobby có biết Bobby giả vờ bệnh không? Nếu đã như vậy, nuông chiều anh ta làm gì? Nên đánh anh ta cho đến khi anh ta phải nằm viện luôn chứ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook