Thu Dĩ Vi Kỳ
-
Chương 33
Biên Dĩ Thu – một người lớn hơn 30 tuổi, bị hai đứa nhỏ nói chuyện không chút cố kỵ dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc, chạy trối chết, cạch một tiếng đóng cửa xe, ngăn cách với tất cả âm thanh bên ngoài, mới cảm thấy lắng lòng như cũ. Chờ sau khi bình tĩnh lại một chút, y mới cảm thấy mình không nên rời khỏi như vậy, y hẳn là bị câu nói dương dương tự đắc “dựa vào cậu thích tớ” của thằng ranh con kia đánh một cái vào mông, nhắc nhở y sau này lúc nói chuyện hay làm việc không nên kiêu ngạo, không nên cho đó là điều đương nhiên nữa.
Bởi vì thích anh, nên muốn nghe anh nói? Trên đời không còn chuyện gì buồn cười hơn nữa.
Hai mươi tám tháng chạp, Mai phu nhân sai người đem một đống lễ vật năm mới đến Nguyệt Lộc Sơn Trang, thuận tiện kêu Biên Dĩ Thu về sớm một chút bồi bà ăn cơm tất niên, cũng dặn nhất định phải dẫn chú Thời theo. Lý do là, nhiều người náo nhiệt.
Từ khi chú Thời rời khỏi Húc Viên, cũng chưa từng trở về. Trực giác của Biên Dĩ Thu không muốn đưa lão về cái địa phương đó, đang muốn uyển chuyển từ chối, nhưng chú Thời lại đáp ứng trước. Thái độ cung kính, giọng nói ôn hòa, nhìn không ra cảm xúc phập phồng. Đêm đó đến ngày 30, còn mặc một bộ chính trang mới may, rất có phong cách của một quản gia Anh, vẻ mặt vinh quang, tinh thần tỏa sáng, liếc mắt nhìn qua, giống như trẻ thêm vài tuổi, dáng người cũng rắn rỏi không ít.
Quà năm mới cho Mai phu nhân hôm trước đã phái người mang tới Húc Viên, ngay cả tài nghệ nấu nướng của dì Tần cũng cho mượn nốt. Mai phu nhân gọi điện thoại nói vẫn là tiểu Thu biết quan tâm, có hiểu biết, nói bà đã thèm món củ sen nấu gạo nếp hoa quế hơn nửa năm nay, dù cho đầu bếp của khách sạn, cũng không nấu được hương vị kia.
Tâm tình Mai phu nhân rất tốt, tiền lì xì cho thuộc hạ liên quan cũng nhiều hơn một chút. Một mình chuẩn bị cái đó cho Biên Dĩ Thu, còn rất dày.
Cơm tất niên làm mười món, ngụ ý bình an hoan hỉ, thập toàn thập mỹ. Mỗi món Biên Dĩ Thu đều thử, còn cùng Mai phu nhân uống vài ly rượu.
Mai phu nhân là điển hình cho mỹ nữ Giang Nam, lúc còn trẻ thì dịu dàng, xinh đẹp, lúc về già cũng tương đối tao nhã, đoan trang, hơn bốn mươi tuổi, vẫn sống thản nhiên, điềm tĩnh như người ngoài sáu mươi.
Sau khi ăn xong thì đi đón giao thừa, không ngoại lệ mà mở TV xem xuân vãn, hằng năm người giúp việc cùng Mai phu nhân mở bàn chơi bài, Tả Thành dẫn mấy đứa nhóc ở trong sân đốt pháo hoa, nói nhao nhao ồn ào náo nhiệt.
Ăn cơm xong không biết chú Thời đã đi đâu, kỳ quái chính là Mai phu nhân không hỏi một tiếng nào, giống như căn bản người này không tồn tại.
Biên Dĩ Thu ăn xong không muốn đánh bài, lười biếng mà ngả qua sô pha, nói với Mai phu nhân: “Thắng tính của dì, thua tính của con.”
Vừa nói không chút tự trọng, vừa lột vỏ một viên kẹo bỏ vào miệng, ngọt đến cổ họng muốn phát ngáy, nhịn lắm mới không nhổ ra, hung hăn cắn nát rồi uống nước nuốt xuống.
Mai phu nhân lưu loát xếp bài, quay đầu lại cười hắn – một người hơn ba mươi tuổi, còn như một đứa nhóc, đường linh chi mua về chưng thôi, không ai ăn cả.
Biên Dĩ Thu cười cười không nói tiếp, ngay cả chính y cũng không rõ mình vì lý do gì thích ăn ngọt. Đại khái lúc nhỏ quá khổ, cho nên đối với loại vị ngọt này phá lệ chấp nhất tới cùng.
Coi xuân vãn được một nữa, nhận được một tin nhắn Wechat của Lục Tiêu, bảy chữ vô cùng đơn giản: “Thu ca, tết âm lịch vui vẻ.”
Biên Dĩ Thu nghĩ trong lòng vui vẻ cái rắm, nhàm chán muốn chết, trên tay lại đánh cộc cộc mấy chữ để trả lời cậu: “Anh đây vô cùng vui vẻ. Cậu đang làm gì?”
Lục Tiêu trả lời rất nhanh: “Cùng Sở Dịch đốt pháo hoa ở Học viện Mỹ thuật.”
Biên lão đại nhất thời cảm thấy câu hỏi kia của mình chính là không có chuyện gì mà tự tìm ngược, trong lòng muốn đáp một câu “Tú ân ái mau chết sớm”, lại cảm thấy quá đáng nếu những lời này bị Sở Dịch nghe được, tuyệt đối lại mang về cho mình một đối thủ mạnh.
Không biết nói gì, đành phải gửi bao đỏ, nhưng mà Biên lão đại cảm thấy cao nhất chỉ có thể gửi 200 khối thật sự không phù hợp với tính cách thổ hào của y, vì thế tiền lì xì đổi thành chuyển khoản, con số rất may mắn, 9999.
Lục Tiêu bên kia qua hai phút mới nhận được, rồi nhắn lại ba chữ: “Nhiều như vậy?”
Biên Dĩ Thu nói: “Lòng của anh đây cậu không cần, cũng chỉ có thể cho tiền.”
Lục Tiêu: “Lòng của anh còn ở chỗ em sao?”
Biên Dĩ Thu: “Cũng không phải sao, đã nhận thì không trả lại.”
Lục Tiêu: “Đã chụp màn hình.”
Biên Dĩ Thu: “???”
Lục Tiêu: “Đã gửi.”
Biên Dĩ Thu: ”???”
Lục Tiêu: “Đã gửi cho Kha Minh Hiên.”
Biên Dĩ Thu từ trên sô pha trực tiếp nhảy dựng lên, không đợi y trả lời, Lục Tiêu lại gửi tới một tin nhắn: “Biên Dĩ Thu, cẩn thận chân của em.”
“Đệt mợ!” Nếu người này là Lục Tiêu, thật sự có quỷ rồi, “Sở Dịch, anh mẹ nó có bệnh à!”
Sở tổng cầm điện thoại của Lục Tiêu cười đến đường làm quan rộng mở: “Đúng vậy, bệnh của tôi chỉ có Lục Tiêu mới trị được. Anh thử nhớ thương em ấy lần nữa xem.”
Mời vừa gửi tin nhắn xong, Lục Tiêu từ toilet chạy ra: “Lạnh muốn chết, chúng ta về thôi —— anh cười cái gì?”
Sở tổng tắt màn hình di động, không hề để ý tới Biên lão đại ở đầu bên kia muốn phát điên, ôm Lục tiểu soái ca hôn một cái lên gáy cậu: “Có em bên cạnh, anh cao hứng.”
Lục Tiêu ngây ngô cười hắc hắc hai tiếng, cùng hắn đi ra cửa.
“Biên Dĩ Thu trả lời tin nhắn cho em chưa?”
“Không có.”
Biên lão đại đáng thương gửi đi vài tin nhắn nhưng đều như đá chìm dưới đáy biển, không nhận được hồi âm, hơn nữa y biết cơ hội Lục Tiêu liếc mắt xem tin nhắn này cũng không có, đã bị Sở tổng phúc hắc xóa sạch.
Mai phu nhân nhân lúc lật bài mà liếc mắt nhìn thấy Biên Dĩ Thu không được bình tĩnh, hỏi y làm sao vậy, Biên Dĩ Thu nói không có việc gì.
“Nếu con có việc thì đi trước đi, không cần cùng chúng ta đón giao thừa.”
“Không có việc gì cả.”
Trên thực tế y cũng không biết bản thân mình nôn nóng cái gì, trước không nói Sở Dịch có thật sự gửi tin nhắn nhàm chán này cho Kha Minh Hiên hay không, cho dù đã gửi rồi thì có năng lực gì? Bây giờ y cùng Kha Minh Hiên ngay cả bạn giường cũng không còn, lòng mình đặt trên người ai cùng hắn có bao nhiêu quan hệ? Buồn cười.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Biên Dĩ Thu vẫn theo phản xạ có điều kiện mà sờ sờ chân mình, hậu tri hậu giác bắt đầu lo lắng ngày nào đó mình đi trên đường lại bị người ta đánh hôn mê —-Dù sao Kha đại thiếu gia làm chuyện này rất thành thạo, sau lưng hạ độc thủ so với hắc bang hỗn tạp như y còn phong phú hơn.
Rất nhanh đến 12 giờ, Tả Thành bên ngoài gọi y: “Lão đại, ra sân đón pháo hoa đầu năm mới.”
Biên lão đại đi đến hoa viên, vài vị đánh bài một ván trên bàn cuối cũng cũng đi ra ngoài.
Những chiếc đèn lồng treo cao ngoài sân, mai đỏ kiêu hãnh giữa tuyết*, mùi thuốc súng phảng phất trong hương gió lạnh.
*Hoa mai từ xưa được cho là tượng trưng cho phẩm chất cao thượng.
Đồng hồ treo tưởng trên vách phòng khách reo lên “Đing——-” vang vọng, tiếng pháo theo đó mà bùm bùm nổ lên, âm thanh rung động kéo dài không đứt, vang tận mây xanh, người lớn trẻ nhỏ đều bịt tai, nhướng mày, chỉ muốn dành những lời chúc tết cát tường cho nhau, đơn giản là bình an, tiền vô như nước*, đại cát đại lợi, nước chảy mây trôi, người nói không cần phí lời, người nghe cũng hiểu, mỹ mãn hòa thuận, vô cùng vui vẻ cao hứng.
*Bản gốc là 红红火火– Hồng náo nhiệt hỏa, ý chỉ cuộc sống dư thừa, sung túc.
Điện thoại ting ting không ngừng, tin nhắn không bị gián đoạn, Diệp Trăn, Hà Tự, lão Mạnh, Lương Dư, Đỗ Sâm, Vu Bôn……Ngón tay kéo xuống, ngoài ý muốn xuất hiện bên trong đống tin nhắn chưa đọc còn xuất hiện tên của Lương Tử Nhạc.
Biên Dĩ Thu thập phần kinh ngạc, y còn tưởng rằng mình đắc tội Nguyễn Thành Kiệt, đám phú nhị đại kia đã đưa y xếp vào hàng cự tuyệt tới lui chứ, không nghĩ tới sau đó còn có người nhớ tới y.
Y bấm vào tin nhắn của Lương Tử Nhạc, không nói lời nào, chỉ có một đoạn video. Một bé gái nộn nộn mặc một chiếc áo bông nhỏ màu đỏ thẫm thập phần vui vẻ, đội một chiếc mũ lông cừu nhỏ, đối diện màn ảnh, non nớt nói: “Thu Thu thúc thúc năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, huhu ~~muah~~”
Bàn tay bụ bẫm đặt bên miệng làm một nụ hôn gió với y, manh đến độ tim Biên Dĩ Thu mềm nhũn, lập tức gửi một bao lì xì thật to —- không có cách nào, trừ bỏ cách này y cũng không biết mình có thể dùng cái gì để biểu đạt tâm tình kích động của mình. Y chính là một người phàm tục như thế.
Lương Tử Nhạc rất nhanh đã nhắn lại: “Tôi như vậy có tính là lợi dụng con gái vơ vét của cải nhận hối lộ không?”
Biên Dĩ Thu nhớ tới cấp bậc của Lương Tử Nhạc, lập tức vui vẻ: “Đừng tự lừa mình, đây là tặng tiền mừng cho bé con.”
“Được rồi, tôi sẽ để dành cho nó như một của hồi môn sau này ”.
“……Tôi mà có con gái như vậy, cả đời cũng không muốn gả nó đi.”
“Nếu thực sự không thể kết hôn, cậu sẽ lo lắng đó”.
Vì vậy, hai người đàn ông “già” ở độ tuổi ba mươi đã thảo luận chuyên sâu kéo dài 20 phút về vấn đề nhìn con gái của họ kết hôn. Cứ việc Biên Dĩ Thu cả đời này cũng chưa có cơ hội có con gái, nhưng y phát huy đầy đủ sức tưởng tượng của mình, cảm thấy công chúa nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay cực cực khổ khổ mà nuôi lớn, một ngày nào đó phải yêu một người đàn ông khác, y liền hoàn toàn không chấp nhận được, cuối cũng thật sự không biết làm sao, chỉ có thể nói với Lương Tử Nhạc: “Nếu như thế, vậy sinh con trai đi, tốt xấu cũng lấy vợ về nhà.”
Lương Tử Nhạc thầm chấp nhận, nhìn con gái có chút thương cảm. Sau đó Biên Dĩ Thu nói: “Con bé mới hai tuổi, chúng ta lo lắng có phải sớm quá hay không?”
“Hình như vậy….”
“Tắm rửa rồi ngủ đi.”
Hai tên đàn ông “già” cuối cùng cũng phát hiện mình nhàm chán, dứt khoát chấm dứt chủ đề “trầm trọng” này.
Bởi vì hôm sau phải đến núi Bửu Đỉnh bái tế Cửu gia, đoàn người Biên Dĩ Thu ngủ tại Húc Viên. Vẫn là căn phòng trước kia, Mai phu nhân đã sớm cho người dọn dẹp thỏa đáng xong xuôi.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Biên Dĩ Thu trước khi ngủ lại cầm điện thoại xem mớ tin nhắn thất loạn bát tao kia một lần, giống như xác nhận có sót tên người nào không, cuối cùng ý thức được có lẽ mình bị Sở Dịch đùa giỡn, phẫn nộ mắng hai câu, cất điện thoại dưới gối rồi đi ngủ.
Mùng một năm mới, trong mộ viên núi Bửu Đỉnh, cùng lúc có gần hai mươi chiếc xe màu đen có rèm che, từ trên xuống dưới, toàn bộ mặc chính trang, vẻ mặt trang trọng, làm cho người qua đường liên tiếp quay đầu, không biết bọn họ tới tế bái một nhân vật lớn thế nào.
Biên Dĩ Thu cùng Mai phu nhân đi đầu, chú Thời cùng Tả Thành theo sát. Sau đó là vài bị chú bác lớn tuổi, Diệp Trăn, Hà Tự, lão Mạnh cũng ở phía sau, một đám người chậm rãi đi đến chỗ Cửu gia đang ngủ yên.
Cửu gia khi còn sống không phải là một người phách lối, thích phô trương, nhưng Biên Dĩ Thu cảm thấy mộ viên này quy hoạch thật sự rất chật chội, lúc ấy chọn nghĩa trang đã mua luôn mấy vị trí bên cạnh, đem một đám nhà nhỏ đổi thành khu nhà cao cấp, nói rằng muốn cho Cửu gia sống rộng rãi, thoải mái một chút.
Biên Dĩ Thu làm con, lại là người đương nhiệm cầm quyền Cửu An, dựa theo quy củ là người tế bái đầu tiên.
Y cung kính hai đầu gối chạm đất, còn rất thận trọng dập đầu ba cái. Là kiểu dập trán trực tiếp xuống đất, cái nào cũng dập rất mạnh, không chút giả dối, những người khác xếp thành hai hàng, đứng sau lưng, đối mặt với bia mộ, cúi đầu chín mươi độ. Động tác đều nhịp, hình thức cực kỳ nguy nga.
Tế bái xong, thủ hạ lục tục rời đi, Biên Dĩ Thu kêu Hà Tự đưa Mai phu nhân về Húc Viên, lão Mạnh đưa chú Thời về Nguyệt Lộc Sơn Trang, lúc bên người chỉ còn lại Tả Thành, y nói: “Cậu lên xe chờ tôi.”
Tả Thành gật gật đầu, nhưng không đi xa, trong tầm mắt vẫn thấy được, vừa vặn nhìn thấy y.
Biên Dĩ Thu cáo biệt Cửu gia, xoay người đi đến khu vực kia, đi theo vị trí đánh số trong trí nhớ.
Khu E số 19, chủ nhân ngôi mộ, tên Biên Ánh.
Đã bao lâu y không tới chỗ này? Trong tù đợi bốn năm, năm trước Cửu gia qua đời, trước sau Tết âm lịch bận bịu kiểm kê, bận bịu giữ vững vị trí, bận bịu tiếp quản Cửu An, bận bịu đấu trí cùng mấy lão già nhất bang, không thể đến gặp bà, bình thường càng khó nhớ nổi. Về phần ngày giỗ, thật xin lỗi, đã nhiều năm rồi, hẳn đã quên là ngày nào.
Hắn chỉ nhớ mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, tuyết rơi như lông ngỗng che trời quét ngang qua, gió Bắc thê lương từ bên ngoài khung cửa sổ rách nát mà tràn vào, rít gào thảm thiết, sợ hãi tột cùng*. Trong phòng đen kịt lại lạnh như hầm băng, y cũng chỉ mặc một cái áo bông, mấy đầu ngón chân lộ ra ngoài cũng mang giày bông, im lặng ngồi chỗ kia, chờ người phụ nữ tên Biên Ánh đứng lên nấu cơm cho y ăn.
* Bản gốc là 风声鹤唳: thần hồn nát thần tính; sợ bóng sợ gió (Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi), ý chỉ hoảng sợ, tự mình sợ hãi u sầu.
Không biết qua bao lâu, hai ngày, hay ba ngày? Người hàng xóm cách vách đẩy phiến cửa đầy vết rạn loang lổ, đem y cơ hồ vừa đói vừa lạnh đến độ đông chết mà ôm ra ngoài, đút uống một chén canh nóng. Sau đó nói với y, mẹ con chết rồi.
Đứa nhỏ bốn năm tuổi, không biết cái gì gọi là chết, còn mờ mịt ngây thơ cảm thấy, về sau cũng không được nhìn thấy người phụ nữ tên Biên Ánh nữa. Tuy rằng lúc bà bình thường không nhiều lắm, cũng không đối tốt với y, nhưng những lúc hiếm khi bà thần trí thanh tỉnh, ngẫu nhiên cũng sẽ mỉm cười với y, ôn nhu nói: “Tiểu Thu, mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Trong trí nhớ của y, bộ dáng Biên Ánh rất mơ hồ, y không nhớ rõ dáng vẻ bà xấu hay đẹp, cao hay là thấp, còn mơ hồ có chút ấn tượng, bà thích mặc một chiếc váy màu trắng, cồn cùng ma túy cơ hồ làm cho cơ thể bà ăn mòn đến lợi hại, cơ hồ dáng vẻ mảnh khảnh, cho nên váy rất rộng, đưa qua đưa lại, giống như con diều lung lay sắp đổ.*
*ý chỉ rất nhanh sẽ suy sụp.
Rốt cục có một ngày, diều cũng đứt dây, bà nghiêng ngả lảo đảo bay đi, không còn trở về.
“Hắc, Biên Ánh.” Biên Dĩ Thu ngồi xổm trước mộ, thân thủ phủi phủi bia mộ, quét mấy mảnh lá khô, cười rồi chào hỏi cùng bà.
Chuyện cũ như gió, ký ức khắc cốt ghi tâm đã muốn kết vảy, nhớ tới cũng không còn cảm thấy bao nhiêu đau đớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật rất lâu trước đây tui đã nói câu chuyện này viết dưới góc nhìn của Biên Biên, tương tự với nhân vật chính nhân vật phụ, cho nên chủ yếu viết về bối cảnh của Biên Biên, vào lúc tình cảm hai người còn chưa sáng tỏ (cho dù sau khi sáng tỏ cũng không có khác biêt gì quá lớn) đều lấy Biên Biên là chủ đạo, cho nên những ai yêu thích Kha Kha, tui cũng chỉ có thể cố gắng hết sức. Dù sao mặc kệ hắn có phân đoạn nhiều hay ít, cũng không ảnh hưởng địa vị làm lão công của hắn. Dù sao chỗ này cũng không có ai có thể giành làm công với Kha Kha cả (ngoại trừ Biên Biên, y cũng là công!)
Bởi vì thích anh, nên muốn nghe anh nói? Trên đời không còn chuyện gì buồn cười hơn nữa.
Hai mươi tám tháng chạp, Mai phu nhân sai người đem một đống lễ vật năm mới đến Nguyệt Lộc Sơn Trang, thuận tiện kêu Biên Dĩ Thu về sớm một chút bồi bà ăn cơm tất niên, cũng dặn nhất định phải dẫn chú Thời theo. Lý do là, nhiều người náo nhiệt.
Từ khi chú Thời rời khỏi Húc Viên, cũng chưa từng trở về. Trực giác của Biên Dĩ Thu không muốn đưa lão về cái địa phương đó, đang muốn uyển chuyển từ chối, nhưng chú Thời lại đáp ứng trước. Thái độ cung kính, giọng nói ôn hòa, nhìn không ra cảm xúc phập phồng. Đêm đó đến ngày 30, còn mặc một bộ chính trang mới may, rất có phong cách của một quản gia Anh, vẻ mặt vinh quang, tinh thần tỏa sáng, liếc mắt nhìn qua, giống như trẻ thêm vài tuổi, dáng người cũng rắn rỏi không ít.
Quà năm mới cho Mai phu nhân hôm trước đã phái người mang tới Húc Viên, ngay cả tài nghệ nấu nướng của dì Tần cũng cho mượn nốt. Mai phu nhân gọi điện thoại nói vẫn là tiểu Thu biết quan tâm, có hiểu biết, nói bà đã thèm món củ sen nấu gạo nếp hoa quế hơn nửa năm nay, dù cho đầu bếp của khách sạn, cũng không nấu được hương vị kia.
Tâm tình Mai phu nhân rất tốt, tiền lì xì cho thuộc hạ liên quan cũng nhiều hơn một chút. Một mình chuẩn bị cái đó cho Biên Dĩ Thu, còn rất dày.
Cơm tất niên làm mười món, ngụ ý bình an hoan hỉ, thập toàn thập mỹ. Mỗi món Biên Dĩ Thu đều thử, còn cùng Mai phu nhân uống vài ly rượu.
Mai phu nhân là điển hình cho mỹ nữ Giang Nam, lúc còn trẻ thì dịu dàng, xinh đẹp, lúc về già cũng tương đối tao nhã, đoan trang, hơn bốn mươi tuổi, vẫn sống thản nhiên, điềm tĩnh như người ngoài sáu mươi.
Sau khi ăn xong thì đi đón giao thừa, không ngoại lệ mà mở TV xem xuân vãn, hằng năm người giúp việc cùng Mai phu nhân mở bàn chơi bài, Tả Thành dẫn mấy đứa nhóc ở trong sân đốt pháo hoa, nói nhao nhao ồn ào náo nhiệt.
Ăn cơm xong không biết chú Thời đã đi đâu, kỳ quái chính là Mai phu nhân không hỏi một tiếng nào, giống như căn bản người này không tồn tại.
Biên Dĩ Thu ăn xong không muốn đánh bài, lười biếng mà ngả qua sô pha, nói với Mai phu nhân: “Thắng tính của dì, thua tính của con.”
Vừa nói không chút tự trọng, vừa lột vỏ một viên kẹo bỏ vào miệng, ngọt đến cổ họng muốn phát ngáy, nhịn lắm mới không nhổ ra, hung hăn cắn nát rồi uống nước nuốt xuống.
Mai phu nhân lưu loát xếp bài, quay đầu lại cười hắn – một người hơn ba mươi tuổi, còn như một đứa nhóc, đường linh chi mua về chưng thôi, không ai ăn cả.
Biên Dĩ Thu cười cười không nói tiếp, ngay cả chính y cũng không rõ mình vì lý do gì thích ăn ngọt. Đại khái lúc nhỏ quá khổ, cho nên đối với loại vị ngọt này phá lệ chấp nhất tới cùng.
Coi xuân vãn được một nữa, nhận được một tin nhắn Wechat của Lục Tiêu, bảy chữ vô cùng đơn giản: “Thu ca, tết âm lịch vui vẻ.”
Biên Dĩ Thu nghĩ trong lòng vui vẻ cái rắm, nhàm chán muốn chết, trên tay lại đánh cộc cộc mấy chữ để trả lời cậu: “Anh đây vô cùng vui vẻ. Cậu đang làm gì?”
Lục Tiêu trả lời rất nhanh: “Cùng Sở Dịch đốt pháo hoa ở Học viện Mỹ thuật.”
Biên lão đại nhất thời cảm thấy câu hỏi kia của mình chính là không có chuyện gì mà tự tìm ngược, trong lòng muốn đáp một câu “Tú ân ái mau chết sớm”, lại cảm thấy quá đáng nếu những lời này bị Sở Dịch nghe được, tuyệt đối lại mang về cho mình một đối thủ mạnh.
Không biết nói gì, đành phải gửi bao đỏ, nhưng mà Biên lão đại cảm thấy cao nhất chỉ có thể gửi 200 khối thật sự không phù hợp với tính cách thổ hào của y, vì thế tiền lì xì đổi thành chuyển khoản, con số rất may mắn, 9999.
Lục Tiêu bên kia qua hai phút mới nhận được, rồi nhắn lại ba chữ: “Nhiều như vậy?”
Biên Dĩ Thu nói: “Lòng của anh đây cậu không cần, cũng chỉ có thể cho tiền.”
Lục Tiêu: “Lòng của anh còn ở chỗ em sao?”
Biên Dĩ Thu: “Cũng không phải sao, đã nhận thì không trả lại.”
Lục Tiêu: “Đã chụp màn hình.”
Biên Dĩ Thu: “???”
Lục Tiêu: “Đã gửi.”
Biên Dĩ Thu: ”???”
Lục Tiêu: “Đã gửi cho Kha Minh Hiên.”
Biên Dĩ Thu từ trên sô pha trực tiếp nhảy dựng lên, không đợi y trả lời, Lục Tiêu lại gửi tới một tin nhắn: “Biên Dĩ Thu, cẩn thận chân của em.”
“Đệt mợ!” Nếu người này là Lục Tiêu, thật sự có quỷ rồi, “Sở Dịch, anh mẹ nó có bệnh à!”
Sở tổng cầm điện thoại của Lục Tiêu cười đến đường làm quan rộng mở: “Đúng vậy, bệnh của tôi chỉ có Lục Tiêu mới trị được. Anh thử nhớ thương em ấy lần nữa xem.”
Mời vừa gửi tin nhắn xong, Lục Tiêu từ toilet chạy ra: “Lạnh muốn chết, chúng ta về thôi —— anh cười cái gì?”
Sở tổng tắt màn hình di động, không hề để ý tới Biên lão đại ở đầu bên kia muốn phát điên, ôm Lục tiểu soái ca hôn một cái lên gáy cậu: “Có em bên cạnh, anh cao hứng.”
Lục Tiêu ngây ngô cười hắc hắc hai tiếng, cùng hắn đi ra cửa.
“Biên Dĩ Thu trả lời tin nhắn cho em chưa?”
“Không có.”
Biên lão đại đáng thương gửi đi vài tin nhắn nhưng đều như đá chìm dưới đáy biển, không nhận được hồi âm, hơn nữa y biết cơ hội Lục Tiêu liếc mắt xem tin nhắn này cũng không có, đã bị Sở tổng phúc hắc xóa sạch.
Mai phu nhân nhân lúc lật bài mà liếc mắt nhìn thấy Biên Dĩ Thu không được bình tĩnh, hỏi y làm sao vậy, Biên Dĩ Thu nói không có việc gì.
“Nếu con có việc thì đi trước đi, không cần cùng chúng ta đón giao thừa.”
“Không có việc gì cả.”
Trên thực tế y cũng không biết bản thân mình nôn nóng cái gì, trước không nói Sở Dịch có thật sự gửi tin nhắn nhàm chán này cho Kha Minh Hiên hay không, cho dù đã gửi rồi thì có năng lực gì? Bây giờ y cùng Kha Minh Hiên ngay cả bạn giường cũng không còn, lòng mình đặt trên người ai cùng hắn có bao nhiêu quan hệ? Buồn cười.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Biên Dĩ Thu vẫn theo phản xạ có điều kiện mà sờ sờ chân mình, hậu tri hậu giác bắt đầu lo lắng ngày nào đó mình đi trên đường lại bị người ta đánh hôn mê —-Dù sao Kha đại thiếu gia làm chuyện này rất thành thạo, sau lưng hạ độc thủ so với hắc bang hỗn tạp như y còn phong phú hơn.
Rất nhanh đến 12 giờ, Tả Thành bên ngoài gọi y: “Lão đại, ra sân đón pháo hoa đầu năm mới.”
Biên lão đại đi đến hoa viên, vài vị đánh bài một ván trên bàn cuối cũng cũng đi ra ngoài.
Những chiếc đèn lồng treo cao ngoài sân, mai đỏ kiêu hãnh giữa tuyết*, mùi thuốc súng phảng phất trong hương gió lạnh.
*Hoa mai từ xưa được cho là tượng trưng cho phẩm chất cao thượng.
Đồng hồ treo tưởng trên vách phòng khách reo lên “Đing——-” vang vọng, tiếng pháo theo đó mà bùm bùm nổ lên, âm thanh rung động kéo dài không đứt, vang tận mây xanh, người lớn trẻ nhỏ đều bịt tai, nhướng mày, chỉ muốn dành những lời chúc tết cát tường cho nhau, đơn giản là bình an, tiền vô như nước*, đại cát đại lợi, nước chảy mây trôi, người nói không cần phí lời, người nghe cũng hiểu, mỹ mãn hòa thuận, vô cùng vui vẻ cao hứng.
*Bản gốc là 红红火火– Hồng náo nhiệt hỏa, ý chỉ cuộc sống dư thừa, sung túc.
Điện thoại ting ting không ngừng, tin nhắn không bị gián đoạn, Diệp Trăn, Hà Tự, lão Mạnh, Lương Dư, Đỗ Sâm, Vu Bôn……Ngón tay kéo xuống, ngoài ý muốn xuất hiện bên trong đống tin nhắn chưa đọc còn xuất hiện tên của Lương Tử Nhạc.
Biên Dĩ Thu thập phần kinh ngạc, y còn tưởng rằng mình đắc tội Nguyễn Thành Kiệt, đám phú nhị đại kia đã đưa y xếp vào hàng cự tuyệt tới lui chứ, không nghĩ tới sau đó còn có người nhớ tới y.
Y bấm vào tin nhắn của Lương Tử Nhạc, không nói lời nào, chỉ có một đoạn video. Một bé gái nộn nộn mặc một chiếc áo bông nhỏ màu đỏ thẫm thập phần vui vẻ, đội một chiếc mũ lông cừu nhỏ, đối diện màn ảnh, non nớt nói: “Thu Thu thúc thúc năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, huhu ~~muah~~”
Bàn tay bụ bẫm đặt bên miệng làm một nụ hôn gió với y, manh đến độ tim Biên Dĩ Thu mềm nhũn, lập tức gửi một bao lì xì thật to —- không có cách nào, trừ bỏ cách này y cũng không biết mình có thể dùng cái gì để biểu đạt tâm tình kích động của mình. Y chính là một người phàm tục như thế.
Lương Tử Nhạc rất nhanh đã nhắn lại: “Tôi như vậy có tính là lợi dụng con gái vơ vét của cải nhận hối lộ không?”
Biên Dĩ Thu nhớ tới cấp bậc của Lương Tử Nhạc, lập tức vui vẻ: “Đừng tự lừa mình, đây là tặng tiền mừng cho bé con.”
“Được rồi, tôi sẽ để dành cho nó như một của hồi môn sau này ”.
“……Tôi mà có con gái như vậy, cả đời cũng không muốn gả nó đi.”
“Nếu thực sự không thể kết hôn, cậu sẽ lo lắng đó”.
Vì vậy, hai người đàn ông “già” ở độ tuổi ba mươi đã thảo luận chuyên sâu kéo dài 20 phút về vấn đề nhìn con gái của họ kết hôn. Cứ việc Biên Dĩ Thu cả đời này cũng chưa có cơ hội có con gái, nhưng y phát huy đầy đủ sức tưởng tượng của mình, cảm thấy công chúa nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay cực cực khổ khổ mà nuôi lớn, một ngày nào đó phải yêu một người đàn ông khác, y liền hoàn toàn không chấp nhận được, cuối cũng thật sự không biết làm sao, chỉ có thể nói với Lương Tử Nhạc: “Nếu như thế, vậy sinh con trai đi, tốt xấu cũng lấy vợ về nhà.”
Lương Tử Nhạc thầm chấp nhận, nhìn con gái có chút thương cảm. Sau đó Biên Dĩ Thu nói: “Con bé mới hai tuổi, chúng ta lo lắng có phải sớm quá hay không?”
“Hình như vậy….”
“Tắm rửa rồi ngủ đi.”
Hai tên đàn ông “già” cuối cùng cũng phát hiện mình nhàm chán, dứt khoát chấm dứt chủ đề “trầm trọng” này.
Bởi vì hôm sau phải đến núi Bửu Đỉnh bái tế Cửu gia, đoàn người Biên Dĩ Thu ngủ tại Húc Viên. Vẫn là căn phòng trước kia, Mai phu nhân đã sớm cho người dọn dẹp thỏa đáng xong xuôi.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Biên Dĩ Thu trước khi ngủ lại cầm điện thoại xem mớ tin nhắn thất loạn bát tao kia một lần, giống như xác nhận có sót tên người nào không, cuối cùng ý thức được có lẽ mình bị Sở Dịch đùa giỡn, phẫn nộ mắng hai câu, cất điện thoại dưới gối rồi đi ngủ.
Mùng một năm mới, trong mộ viên núi Bửu Đỉnh, cùng lúc có gần hai mươi chiếc xe màu đen có rèm che, từ trên xuống dưới, toàn bộ mặc chính trang, vẻ mặt trang trọng, làm cho người qua đường liên tiếp quay đầu, không biết bọn họ tới tế bái một nhân vật lớn thế nào.
Biên Dĩ Thu cùng Mai phu nhân đi đầu, chú Thời cùng Tả Thành theo sát. Sau đó là vài bị chú bác lớn tuổi, Diệp Trăn, Hà Tự, lão Mạnh cũng ở phía sau, một đám người chậm rãi đi đến chỗ Cửu gia đang ngủ yên.
Cửu gia khi còn sống không phải là một người phách lối, thích phô trương, nhưng Biên Dĩ Thu cảm thấy mộ viên này quy hoạch thật sự rất chật chội, lúc ấy chọn nghĩa trang đã mua luôn mấy vị trí bên cạnh, đem một đám nhà nhỏ đổi thành khu nhà cao cấp, nói rằng muốn cho Cửu gia sống rộng rãi, thoải mái một chút.
Biên Dĩ Thu làm con, lại là người đương nhiệm cầm quyền Cửu An, dựa theo quy củ là người tế bái đầu tiên.
Y cung kính hai đầu gối chạm đất, còn rất thận trọng dập đầu ba cái. Là kiểu dập trán trực tiếp xuống đất, cái nào cũng dập rất mạnh, không chút giả dối, những người khác xếp thành hai hàng, đứng sau lưng, đối mặt với bia mộ, cúi đầu chín mươi độ. Động tác đều nhịp, hình thức cực kỳ nguy nga.
Tế bái xong, thủ hạ lục tục rời đi, Biên Dĩ Thu kêu Hà Tự đưa Mai phu nhân về Húc Viên, lão Mạnh đưa chú Thời về Nguyệt Lộc Sơn Trang, lúc bên người chỉ còn lại Tả Thành, y nói: “Cậu lên xe chờ tôi.”
Tả Thành gật gật đầu, nhưng không đi xa, trong tầm mắt vẫn thấy được, vừa vặn nhìn thấy y.
Biên Dĩ Thu cáo biệt Cửu gia, xoay người đi đến khu vực kia, đi theo vị trí đánh số trong trí nhớ.
Khu E số 19, chủ nhân ngôi mộ, tên Biên Ánh.
Đã bao lâu y không tới chỗ này? Trong tù đợi bốn năm, năm trước Cửu gia qua đời, trước sau Tết âm lịch bận bịu kiểm kê, bận bịu giữ vững vị trí, bận bịu tiếp quản Cửu An, bận bịu đấu trí cùng mấy lão già nhất bang, không thể đến gặp bà, bình thường càng khó nhớ nổi. Về phần ngày giỗ, thật xin lỗi, đã nhiều năm rồi, hẳn đã quên là ngày nào.
Hắn chỉ nhớ mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, tuyết rơi như lông ngỗng che trời quét ngang qua, gió Bắc thê lương từ bên ngoài khung cửa sổ rách nát mà tràn vào, rít gào thảm thiết, sợ hãi tột cùng*. Trong phòng đen kịt lại lạnh như hầm băng, y cũng chỉ mặc một cái áo bông, mấy đầu ngón chân lộ ra ngoài cũng mang giày bông, im lặng ngồi chỗ kia, chờ người phụ nữ tên Biên Ánh đứng lên nấu cơm cho y ăn.
* Bản gốc là 风声鹤唳: thần hồn nát thần tính; sợ bóng sợ gió (Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi), ý chỉ hoảng sợ, tự mình sợ hãi u sầu.
Không biết qua bao lâu, hai ngày, hay ba ngày? Người hàng xóm cách vách đẩy phiến cửa đầy vết rạn loang lổ, đem y cơ hồ vừa đói vừa lạnh đến độ đông chết mà ôm ra ngoài, đút uống một chén canh nóng. Sau đó nói với y, mẹ con chết rồi.
Đứa nhỏ bốn năm tuổi, không biết cái gì gọi là chết, còn mờ mịt ngây thơ cảm thấy, về sau cũng không được nhìn thấy người phụ nữ tên Biên Ánh nữa. Tuy rằng lúc bà bình thường không nhiều lắm, cũng không đối tốt với y, nhưng những lúc hiếm khi bà thần trí thanh tỉnh, ngẫu nhiên cũng sẽ mỉm cười với y, ôn nhu nói: “Tiểu Thu, mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Trong trí nhớ của y, bộ dáng Biên Ánh rất mơ hồ, y không nhớ rõ dáng vẻ bà xấu hay đẹp, cao hay là thấp, còn mơ hồ có chút ấn tượng, bà thích mặc một chiếc váy màu trắng, cồn cùng ma túy cơ hồ làm cho cơ thể bà ăn mòn đến lợi hại, cơ hồ dáng vẻ mảnh khảnh, cho nên váy rất rộng, đưa qua đưa lại, giống như con diều lung lay sắp đổ.*
*ý chỉ rất nhanh sẽ suy sụp.
Rốt cục có một ngày, diều cũng đứt dây, bà nghiêng ngả lảo đảo bay đi, không còn trở về.
“Hắc, Biên Ánh.” Biên Dĩ Thu ngồi xổm trước mộ, thân thủ phủi phủi bia mộ, quét mấy mảnh lá khô, cười rồi chào hỏi cùng bà.
Chuyện cũ như gió, ký ức khắc cốt ghi tâm đã muốn kết vảy, nhớ tới cũng không còn cảm thấy bao nhiêu đau đớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật rất lâu trước đây tui đã nói câu chuyện này viết dưới góc nhìn của Biên Biên, tương tự với nhân vật chính nhân vật phụ, cho nên chủ yếu viết về bối cảnh của Biên Biên, vào lúc tình cảm hai người còn chưa sáng tỏ (cho dù sau khi sáng tỏ cũng không có khác biêt gì quá lớn) đều lấy Biên Biên là chủ đạo, cho nên những ai yêu thích Kha Kha, tui cũng chỉ có thể cố gắng hết sức. Dù sao mặc kệ hắn có phân đoạn nhiều hay ít, cũng không ảnh hưởng địa vị làm lão công của hắn. Dù sao chỗ này cũng không có ai có thể giành làm công với Kha Kha cả (ngoại trừ Biên Biên, y cũng là công!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook