Thu Cam
2: Mỗi Mùa Thu 02


Khâu Trừng từ trong tiềm thức đứng lên.

Cô theo thói quen cắn môi mềm, còn tim cô thì đập loạn lên trong lồng ngực.
Nhìn anh thong dong đi bộ tới, Khâu Trừng đờ cả người, ngồi yên một chỗ.
Cổ họng nhất thời không phát ra được âm thanh nào, im lặng như người câm.

Thu Trình dừng ở vị trí bên kia bàn ăn, đối diện Khâu Trừng.

Ngay sau đó người đàn ông mở miệng, tiếng nói trầm thấp lộ ra vẻ xa cách và khách khí: “Chào em.”
Như thể cô là người xa lạ, bủn xỉn không thèm dùng câu “Đã lâu không gặp”.
Khâu Trừng há miệng thở dốc, câu nói bên miệng “Đã lâu không gặp” chuyển thành câu nói “Ngồi đi” khô khốc.
Sau khi hai người ngồi xuống, sự im lặng bao trùm trong box.

Chươ????g ⅿới ????hất tại ~ T????????M T????????????Ệ????.???????? ~
Bầu không khí khó xử càng ngày càng nhiều.
Mạnh Đào ngồi cạnh Khâu Trừng nhìn chằm chằm vào Thu Trình đang ngồi đối diện mình, chớp mắt.
Thu Trình tuỳ ý tháo kính ra, nốt ruồi nhỏ ở bên mắt phải bị che lại bởi gọng kính, bây giờ đã nổi bật hơn bao giờ hết.
Mạnh Đào không chút xấu hổ mà mở miệng khen ngợi anh: “Anh đẹp trai.”
Thu Trình nhíu mắt, nhìn cô bé không chút cảm xúc nào.

Mạnh Đào phồng miệng.

Có vẻ chú này không thích cô bé cho lắm.

Bởi vì bất ngờ gặp lại người yêu cũ nên Khâu Trừng hoảng hốt, không để ý tới Mạnh Đào.

Chỉ biết bình tĩnh nhấp môi vào cốc nước uống một ngụm.

Thu Trình nhấn chuông gọi phục vụ.

Sau khi cầm lấy máy tính bảng để gọi món, anh ngước mắt lên nhỏ giòn hỏi Thu Trừng, “Em muốn ăn gì?”
Khâu Trừng bình tĩnh trả lời, “Gọi hai món ngọt, anh đào nhỏ hảo ngọt, còn lại tuỳ anh.”
Anh đào nhỏ.
Thu trình cụp mắt xuống, đáy mắt sâu thẳm thoáng qua vẻ u ám.
Anh vừa thất thần vừa gọi món, đưa máy tính bảng cho người phục vụ đang đứng bên cạnh.

Khi người phục vụ đóng cửa lại rời đi, sự bối rối và im lặng bao trùm trong phòng.

Khâu Trừng không tự nhiên ngồi đối diện Thu Trình.

Một lát sau, cô muốn lấy hết can đảm để phá vỡ bầu không khí lạnh như băng kia thì Thu Trình đột nhiên cất lời.

Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Khâu Trừng, hỏi: “Xin lỗi, cho tôi mạo muội hỏi, em mang con gái đến là do ly hôn hay bên kia…” Đã chết rồi?
Cặp lông mày xinh đẹp của Khâu Trừng lập tức nhăn lại.

“Không”, cô phủ nhận ngay lập tức, giải thích, “Đó là con của bạn em.”
Con của bạn.
Trái tim đang hoảng loạn đập của Thu trình đột nhiên bình tĩnh trở lại.


Đôi mắt nặng trĩu cũng dịu đi hơn một chút.

Người phục vụ gõ cửa, sau đó lần lượt bê các món ăn lên.
Trên đường đi Mạnh Đào nghe Khâu Trừng nói buổi tối nay đi ăn còn có mẹ của cô Trừng Trừng, cũng biết phải kêu bà ấy là bà ngoại.
Khi đồ ăn đã lên đỉ hết, Mạnh Đào vẫn chưa thấy bà ngoại đâu, không thể không thắc mắc với Khâu Trừng: “Dì Trừng Trừng ơi, sao bà ngoại Tống vẫn chưa đến?”
Khâu Trừng cười nhạt, sờ đầu cô bé, giọng nói nhẹ nhàng, “Hôm nay bà ngoại có việc, không đến được.”
Thu Trình một bên nghe hai người nói chuyện, bên kia gắp mấy miếng đồ ăn vào bát của Mạnh Đào.

Đồng thời trong lòng cũng tự phân tích khoảng 80% đây không phải lần đầu tiên Khâu Trừng bi mẹ cô lừa đi xem mắt như thế này.

Anh không rõ liệu đây có phải lần đầy tiên cô đi xem mắt hay không.

Cô bé lễ phép nói, “Cám ơn anh ạ.”
Thu Trình nhìn cô bé, lạnh lùng sửa lại, “Gọi là chú.”
Mạnh Đào ngoan ngoãn sửa, “Cảm ơn chú ạ.”
Một bàn đồ ăn ít nhiều đều cay, trừ vài món không cay của Mạnh Đào.

Khâu Trừng đã thật lâu không ăn cay.

Những món mà mấy năm trước cô cho rằng không cay chút nào, giờ đã chuyển thành những món cay vừa.

Một lúc sau miệng của Khâu Trừng châm chích.

Cô cầm cốc nước lên uống vài ngụm để giải nóng.

Một lúc sau, Thu Trình nhấn chuông gọi phục vụ.

Anh không nhìn thực đơn vội mà gọi cho Khâu Trừng một ly nước lọc.

Đây là điều mà một người đàn ông ga lăng sẽ làm.

Không bao lâu sau, những món ăn khác được đưa lên cho Khâu Trừng.

Không có món nào cay cả.

Chỉ lúc nào Khâu Trừng cúi đầu dùng bữa thì người đàn ông ngồi đối diện mới hỏi, “Em về lúc nào?”
Khâu Trừng dừng tay đang cầm đũa, ngữ khí bình thản nói, “Cách đây không lâu.”
“Lần đầu về nước phải không?” Anh hỏi tiếp.
Khâu Trừng mím môi, gật đầu.

Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào ly nước để tránh ánh mắt của anh, trong nháy mắt đôi môi mỏng của Thu Trình khẽ cong lên.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã khắc chế giấu đi nụ cười đó.

Thu Trình tiếp tục nhàn nhạt hỏi, “Bây giờ em làm gì?”
Giọng điệu thật sự như là người tuyển nhân sự hỏi nhân viên văn phòng về thông tin cá nhân vậy.


Khâu Trừng thành thật nói: “Người mẫu tạp chí.”
Màn giới thiệu cứ kết thúc cụt lủn như vậy, không biết bây giờ là lần thứ mấy hai bọn họ trầm lặng như thế này.

Bên cạnh là Mạnh Đào vội vàng ăn, ngoan ngoãn im lặng không nói lời nào.

“Em không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?” Thu Trình phá vỡ sự im lặng.
Ánh mắt bình tĩnh, thẳng thắn nói.
Khâu Trừng đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khoé miệng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim cô không kiềm chế được mà run.

Lông mi cũng run rẩy nhẹ.

“Bây giờ anh làm việc ở đâu?” Cuối cùng cô cũng hỏi được một câu.
Thu Trình chăm chú nhìn cô, nói, “Thẩm Đại.”
Sau đó lại nói thêm, “Ở khoa vật lý.”
Sau khi nói xong, đáy mắt anh xẹt qua ý cười nhạt nhẽo.

Mí mắt người đàn ông mỏng và hẹp, hốc mắt sâu, đôi mắt đào hoa trời sinh bây giờ lại lộ ra vẻ thâm tình, hơn nữa mỗi khi anh cười, nốt ruồi nhỏ bên khoé mắt phải làm cho anh có sức hút đặc biệt hơn bao giờ hết.

Mí mắt Khâu Trừng khẽ run, nhìn sang hướng khác.

Cô khẽ cắn môi, sau hai giây im lặng, cô vẫn không kìm được sự lo lắng mà hỏi, “Không phải anh nói sau khi tốt nghiệp sẽ theo ngành thiên văn hay sao?”
Thu Trình hơi cụp mí mắt xuống, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ liên tục uống nước, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ ôn nhu nhưng thật nhanh đã biến mất.

Anh nói không chớp mắt, “Có cơ hội nên anh chấp nhận luôn.”
Khâu Trừng lại ngước mắt lên, dùng đôi mắt trong veo đẹp như ngọc nhìn thẳng vào anh.

Anh nhìn thấy nụ cười yếu ớt cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt cô, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khẽ mấp máy, thoải mái cất tiếng, “Vậy cũng tốt.”
“Dì Trừng”, Mạnh Đào buông thìa nhỏ xuống, ngước mặt lên nhìn nói với Khâu Trừng, “Cháu ăn no rồi, bao giờ mẹ cháu đến đón thế ạ?”
Khâu Trừng rũ mắt nhìn cô bé, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng, “Để dì gọi cho mẹ cháu nhé.”
Khâu Trừng vừa dứt lời thì đã có tiếng chuông điện thoại.

Người gọi là Mạnh Cẩn.

Khâu Trừng lắc lắc điện thoại trước mặt Mạnh Đào, “Mẹ cháu gọi tới này.”
Cô bấm kết nối, đặt điện thoại cạnh tai Mạnh Đào cười nói, cho Mạnh Đào tiếp điện thoại.

Mạnh Đào chớp chớp đôi mắt ướt dầm đề, mở miệng gọi, “Mẹ.”
“Bao giờ mẹ đến đón con thế? Con tưởng mẹ nói dối con.”
Mạnh Cẩn nhẹ nhàng trấn anh: “Mẹ tới rồi, đang ở bên ngoài đây.”
Khâu Trừng áp điện thoại lên tai, trấn an vuốt đầu cô bé, cười nói, “Chị Cẩn.”
“Quả cam nhỏ hả, chị đứng ở bên ngoài rồi, em ở phòng nào để chị đến đón đào nhỏ.”
Khâu Trừng nói, “Chị không cần lên đâu, bọn em ăn xong rồi, chuẩn bị đi xuống đây.”
“Được, chị chờ ở cửa.”
Khâu Trừng cúp điện thoại, nhìn về phía Thu Trình.

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt thâm tình tham lam, sâu thăm thẳm.

Trái tim cô bị ánh nhìn trần trụi của anh mà hô hấp không thông.

Nhưng chỉ vài giây sau, đôi mắt anh đột nhiên trầm tĩnh, không còn cảm xúc gì.
Như thể cái nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Khâu Trừng còn chưa kịp nói gì, Thu Trình đã đứng dậy, đồng thời nhấc cặp kính trên bàn đi.

“Đi thôi.” Anh nhàn nhạt nói.
Lúc Khâu Trừng muốn xách mấy túi đồ ăn vặt cô mua cho Mạnh Đào, người đàn ông đã vươn tay xách lên, giọng nói không mặn không nhạt: “Để anh cầm.”
Khâu Trừng nhẹ giọng nói câu cảm ơn, nắm tay Mạnh Đào đi theo sau Thu Trình đi ra ngoài, đi vào thang máy xuống tầng dưới.

Cửa thang máy mở ra, Thu Trình không bước vào trước mà dùng tay chặn cửa thang máy để Khâu Trừng, người đang ôm đứa trẻ đi vào trước, còn dùng bàn tay để chặn cửa thang máy lại phòng trường hợp nó đóng vào.

Anh lịch sự và khách sáo như vậy khiến Khâu Trừng có chút khó chịu.

Bước ra khỏi khách sạn, Mạnh Đào nhìn thấy mẹ liền buông Khâu Trừng, chạy về phía Mạnh Đào, hét lên, “Mẹ!”
Khâu Trừng đứng đằng sau lo lắng đề phòng nói, “Anh đào nhỏ, đi chậm một chút, đừng để té ngã.”
“Hôm nay phiền em trông nó rồi”, Mạnh Cẩn cười nói với Khâu Trừng, “Chắc là mệt lắm rồi.”
Khâu Trừng xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, cười nói, “Không mệt, anh đào nhỏ rất nghe lời.”
Đang nói, Thu Trình đang cầm đồ ăn vặt đi tới.

Đưa cho cô.

“Đây là…”
Mạnh Cẩn ngớ người, không phải là nói cùng mẹ ăn cơm hay sao?
Khâu Trừng lấy túi đồ ăn vặt từ trong tay Thu trình, không biết phải giới thiệu Thu Trình như thế nào, nhưng anh đã nói thay, “Là bạn học.”
Dừng lại, bổ sung tiếp, “Hôm nay đi xem mắt với nhau.”
Đáy lòng Khâu Trừng khẽ rung động, đầu ngón tay khẽ đụng phải ngón tay thon dài của anh.

Vốn dĩ đang định chêm thêm câu “Cũng là bạn trai cũ” nhưng Thu Trình cảm nhận rằng cô đang hoảng hốt nên cố gắng khắc chế ý đồ xấu kia.

Mi mắt Khâu Trừng khẽ run lên.

Nhưng khi nhìn lên, không thấy chút manh mối nào.

Cô nhẹ nhàng thơ ra, may là anh chưa nói “bạn trai cũ”.
Khâu Trừng đưa túi đồ cho Mạnh Cẩn, cười nói, “Đây là của anh đào nhỏ.”
Mạnh Cẩn kinh ngạc, đang định từ chối thì Khâu Trừng giả vờ nghiêm túc, “Không phải cho chị, chị không có quyền từ chối nhé.”
Sau đó lại uy hiếp, “Chị mà không nhận thì sau này có việc gì em không tìm chị nhờ vả nữa đâu đấy.”
Mạnh Cẩn bất đắc dĩ cười, nhận lấy mấy túi đồ.

“Không làm phiền các em nữa, chị đưa anh đào nhỏ về nhà nhé.”
Chờ Mạnh Cẩn đưa Mạnh Đào đi, Khâu Trừng xoay người, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, “Em cũng về đây.”
Vừa dứt lời, Thu Trình bỗng nhiên kêu lên, “Cam nhỏ.”
Khâu Trừng khựng lại một chỗ.

Trong nháy mắt cả cơ thể cô đều bị đông cứng lại, chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại, tim đập hỗn loạn, các tế bào trong cơ thể đều bị tiếng “Cam nhỏ” của anh đánh thức.

“Anh có thể gọi em như vậy không?” Thu Trình trầm giọng hỏi.

“Gọi tên đầy đủ của em giống như gọi tên anh vậy, thật khó xử.” Anh rặn ra một lý do.

Linh hồn Khâu Trừng bị lý do của anh kéo về mười năm trước.


Thu, năm 2007.

Bởi vì bố cô bị chuyển đến công tác ở đây nên cả nhà đều dọn về Thẩm Thành, Khâu Trừng cũng chuyển đến trường trung học Thẩm Thành.

Ngày khai giảng đó, cô rời phòng hiệu trưởng, đi dọc hành lang nối giữa tòa nhà văn phòng và khu dạy học, thì đột nhiên nghe thấy một cậu bé hét lên, “Thu Trình!”
Khâu Trừng theo bản năng mà xoay người lại đáp, “Hả?”
Kết quả là ánh mắt kinh ngạc mờ mịt của cậu nam sinh.

Sau này Khâu Trừng mới biết đây là Trần Chu Lương, anh em tốt của Thu Trình thời học sinh.

Trần Chu Lương nhìn cô không chớp mắt, gọi lại, “Thu Trình?”
Khâu Trừng khó hiểu nói, “Cậu gọi tớ à?”
Trần Chu Lương khiếp sợ, “Tên cậu cũng là Qiũ Chéng hả?”
Khâu Trừng bắt kịp trọng điểm, nghi hoặc hỏi, “Cũng?”
Trần Chu Lương chỉ về nam sinh phía sau cô, như là chứng kiến sự kiện trọng đại, “Tớ gọi cậu ta kìa, cậu ta cũng gọi là Thu Trình.”
Khâu Trừng quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh cao và gầy đang đi tới.

Anh ta có một làn da đẹp, nghĩ quan thanh tú, đôi mắt đào hoa tự nhiên, trên khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ rất đẹp.

Mặc dù biểu cảm nhàn nhạt nhưng khí chất lại dịu dàng và hiền hoà.

“Anh Trình,” Trần Chu Lương giương giọng lên gọi, “Nữ sinh này tên giống anh này.”
Thu Trình không dừng bước, chỉ khẽ lướt qua cô.

Ánh mắt anh ta khẽ nhếch lên, thoáng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nói trong trẻo cất lên.

“Thật không?”
Anh ta lướt qua cô.
Khâu Trừng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.

Khâu Trừng tò mò hỏi Trần Chu Lương, “Anh ta là Qiũ Chéng gì?”
Trần Chu Lương cười nói, “Qiũ là mùa thu, Chéng là một tương lai tươi sáng.”
Mùa thu gặp mùa thu, một tương lai tươi sáng.

Khâu Trừng chuyển sang lớp 11 số 13.

Không ngờ Thu Trình cũng học ở lớp này.

Cô đứng trên bục giảng tự giới thiệu, “Tớ là Khâu Trừng, Khâu trong đồi núi, Trừng là quả cam.”
Ngay khi Khâu Trừng vừa dứt lời, cả lớp sôi nổi, quay lại nhìn nam sinh ở bàn cuối Thu trình, cười lăn cười bò.

Khâu Trừng cũng nhìn vào Thu Trình như các bạn học khác.

Đối phương cũng nhìn vào cô.

Khâu Trừng bình tĩnh nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ, nói, “Mọi người có thể gọi tớ là cam nhỏ.”
Sau giờ học ngày hôm đó, Khâu Cam ngồi bên cạnh anh, cười khanh khách gọi, “Anh Trình.”
“Tớ có thể gọi cậu như vậy không?”
Cô nghiêm nghị lấy lý do, “Kêu tên đầy đủ của cậu như đang gọi bản thân tớ vậy, thật buồn cười.”
Anh vẫn cúi đầu im lặng đọc sách.
Giây lát sau, anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, đôi mắt biết cười ấy.

Anh nói, “Tuỳ cậu.”
Khâu Trừng nhớ ra cảnh này, chợt nhận ra mình như vừa tỉnh lại từ giấc mơ, gương mặt Thu Trình dần dần hiện rõ ra.
Anh hoá ra cũng không trong sạch như cô tưởng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương