Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
-
101: Em Sẽ Ước Rằng
"Nếu em thích, sau hôm nay tôi sẽ cho em đeo."
Hắn trầm giọng đáp như vậy.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy mắt mình lại ươn ướt.
"Em là Băng Cốt, trời sinh đã vậy."
"Ừ."
"Cho nên từ nhỏ đến lớn, chỉ thích mỗi anh thôi."
"Nên vậy."
"Nếu có người giả mạo anh, em sẽ nhận ra."
"Tốt."
"Em thấy anh mặc quân phục là đẹp nhất, sau đó mới tới sơ mi trắng, cuối cùng là áo ngủ làm bằng tơ."
"Coi như em có mắt thẩm mỹ."1
"Hôm lễ trưởng thành của anh, anh mặc quân phục đẹp cực kỳ, em mới mười hai tuổi thôi mà đã muốn giấu anh đi, không cho người khác thấy rồi."
"Tốt."
"Từ nhỏ em đã quyết tâm phải làm một người mẹ tốt, thay anh thể hiện tình thương với con, anh lạnh lùng như vậy, nhất định không dịu dàng được với con đâu."
"Chưa chắc."
"Em-"
Mũi bị cắn nhẹ, cắt đứt lời nói dở dang của cô.
Hàm Ý Vị Băng nghe thấy một tiếng cười khẽ, dễ nghe cực kỳ.
"Còn lại nói sau, tôi với em còn có rất nhiều thời gian."
Có một bàn tay to ấm nóng xoa bụng cô.1
"Cái gì quan trọng thì phải làm trước."
Hắn trầm giọng nói.
"Phải có con, em mới biết tôi sẽ đối xử với nó như thế nào."
Câu nói và hành động của Bạc Thần Kiêu mang tính ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Không khí đang dần trở nên ái muội.
Bỗng, Hàm Ý Vị Băng to tiếng khóc nấc lên.
"Em nhớ mẹ."
Cô cầm chặt tay hắn, móng tay ghim sau vào lớp cơ cứng rắn.
"Nhớ lắm...!Hức...!Rất nhớ..."
Đang yên lặng chảy nước mắt, nay lại đột nhiên khóc to đến mức thở hổn hển, như sắp hụt hơi rồi chết đi vì khó thở vậy.
"Mẹ...!Hức...!Mẹ của em...!Hức...!Mẹ..."1
Bạc Thần Kiêu bỗng nhiên ôm cả người cô, nhấc bổng lên như đang bế em bé, chỉnh lại tư thế dựa lưng của cô, để Hàm Ý Vị Băng tựa đầu vào vai hắn.
"Mai tôi dắt em đi tảo mộ."
Bên tai là tiếng nói trầm nhẹ của hắn, cô nhận thấy được, tóc mai ẩm ướt dính trên mặt bỗng được vén lên, cài ở sau tai.
Không có lời nói rót mật, dỗ ngọt bảo cô ngừng khóc, cũng không có hành động ân cần, vỗ về an ủi cô.
Chỉ có chậm rãi vén tóc mai, và hứa hẹn dắt cô đi tảo mộ mẹ.
Từ nhỏ, Hàm Ý Vị Băng đã cho rằng, không phải lời nói hoa mỹ, không phải vật chất hay tiền tài, thứ mà cô cần nhất, trước sau đều chỉ dừng lại ở hai chữ làm bạn.
Trong Bạc Thần Kiêu làm bạn cô.
Đó là thứ mà mấy năm nay mà cô dùng hết sức lực để tìm kiếm, chấp nhận mọi đau đớn, hòng mong có thể đổi lại được.
Chỉ là, dù có làm như thế nào, cũng không thể có được nó một lần nữa.
Cứ tưởng sẽ cứ như vậy mãi, lại không ngờ rằng, hôm nay Bạc Thần Kiêu thể nhưng lại đột nhiên nguyện ý làm bạn cô, theo cô đi tảo mộ mẹ, nhường nhịn một cách kỳ lạ.
Nhưng Hàm Ý Vị Băng đã không còn sức lực để truy tìm lý do nữa.
Dải lụa quấn quanh mắt như bị kéo ra, cô ngay lập tức đè tay hắn lại, không cho mở nút thắt.
"Hửm?"
Bạc Thần Kiêu dùng giọng mũi để tỏ vẻ nghi vấn.
Thế nhưng cũng không ép buộc, chỉ để tay yên ở vị trí cũ, đợi cô nói ra lý do.
Cô hơi nhấp môi, "Xấu."
Mắt cô giờ đã bị mù lòa tạm thời, đồng tử màu xanh băng đẹp đẽ của cô nhất định đang không còn sáng như trước.
Mà Hàm Ý Vị Băng, trước sau đều muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất để đối mặt với Bạc Thần Kiêu.
"Không xấu."
Hắn cười khẽ, "Em là phu nhân của tôi, đương nhiên là đẹp nhất."1
Sau đó, tay hắn hơi dùng lực, muốn mở bịt mắt ra.
Hàm Ý Vị Băng nức nở, "Em không muốn."
Sau đó giãy giụa, muốn rời khỏi lòng ngực của Bạc Thần Kiêu, không còn sự dịu ngoan của lúc nãy, phản ứng cực kỳ gay gắt.
Chưa được một giây, eo đã bị đè lại.
Giọng người ở sau hàm chứa ý tức giận, "Không thì thôi, tùy em."1
Nhận thấy được hắn không định gỡ bịt mắt của cô ra nữa, Hàm Ý Vị Băng mới chịu lí nhí nói:
"Có phải em phiền lắm không?"
"Ừ."
Bạc Thần Kiêu đáp rất nhanh, như là rất đồng ý với sự tự hiểu lấy mình của cô.
Hàm Ý Vị Băng hơi mỉm cười, thu chân lại, hơi nhắm mắt, nghe tiếng tim đập sau lồng ngực mà cô đang tựa vào.
"Thần Kiêu, nếu có một ngày em bỗng được ông trời ban cho một điều ước."
Hàm Ý Vị Băng nhỏ giọng nói được nửa câu, sau đó bỗng im lặng.
Mông bị vỗ nhẹ, giọng của Bạc Thần Kiêu có chút khàn khàn.
"Ước gì?"
Dừng một lát.
"Không cần ông trời, tôi sẽ cho em."
Câu này, lúc hắn nói ra, âm cuối có chút run.
Nghe vậy, cô hơi lắc đầu, sau đó bật cười.
"Anh xòe tay ra đi."
Cô tự cầm tay mình thật chặt, nâng lên, như đang có thứ gì trong lòng bàn tay.
"Em có thứ này cho anh."
Lòng bàn tay ấm áp của Bạc Thần Kiêu lập tức chạm vào tay cô, ý bảo hắn đang đợi cô thả vật trong tay xuống.
Hàm Ý Vị Băng nhanh chóng trao cho hắn thứ mình đang cầm.
Nghe tiếng hít thở hơi rối loạn của người đang ôm mình, cô nhắm mắt.
"Thần Kiêu, những lễ Tình Nhân sau này, vui sướng."
Sau khi trả lại khúc xương tủy mà Bạc Thần Kiêu đã trao cho cô vào lễ Tình Nhân năm đó, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy bả vai của mình bỗng trở nên nhẹ hẳn đi.
"Em-"
Hắn lạnh giọng, muốn nói gì đó.
Nhưng lại bị nụ hôn của cô đánh gãy.
Hàm Ý Vị Băng ngửa đầu, hôn cằm hắn, nhẹ nhàng, có chút lâu dài.
"Em sẽ ước rằng-"
Trước mắt là bóng đêm vô tận, cô nghe thấy được, giọng nói thều thào, như đang hụt hơi của bản thân.
Nhẹ tênh.
"Bản thân có thể bị thiêu cháy, bởi ánh lửa năm anh đi xa ở biên giới."
"Mãi mãi."
Bùm.
Hàng ngàn không quân đang canh gác ở bên ngoài, bỗng bị vụ nổ đột ngột này làm cho chấn động đến mức run tay lái.
Thân máy bay hơi loạng choạng, lúc họ ổn định được tầm nhìn.
Giữa lòng mây trắng, ánh lửa cao ngút ngàn.
Chiếc máy bay riêng của Đại Đế, nay đã trở thành những mảnh kim loại vỡ bị cháy, như từng đốm lửa nhỏ, rơi lả tả trong không khí.1
Như pháo hoa cuối tiết đông lạnh lẽo, nổ tung ở trên cao, sau đó vụt tắt ngay lúc đẹp đẽ nhất.
Cuối cùng, là im lặng giữa hư không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook