Thông Phòng Là Cái Người Câm
9: Ở Trong Nước Làm Sao


"Chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong?"
Phù Bích đứng chỗ góc tường, yên lặng nghe giáo huấn, lúc này mặt trời xế chiều, ngã sai vặt Nguyên Trác bên người Tống Minh Hi tới tìm Phù Bích, kêu nàng chuẩn bị một chút, buổi tối lại tiếp tục hầu hạ Thế tử gia, lúc này nàng mới có thể được giải thoát.

Tiểu Thúy an ủi Thu Nhạn "Mặc dù là cái người câm, nhưng thế nào cũng là người trong phòng thế tử, Thu Nhạn tỷ nên kiềm chế lại, đỡ phải bị người ta thấy ngươi mắng nàng, cho rằng tỷ tỷ không vừa mắt Thế tử gia."
Hai lời làm đau Thu Nhạn, nàng ta khinh miệt trừng mắt Phù Bích, phất tay kêu nàng đi xuống.

Phù Bích đi theo Nguyên Trác quay về một chuyến, âm thầm ghi nhớ những đoạn đường phải đi qua, Tống phủ bố trí khác với những tòa tứ hợp viện bình thường khác, lại rất phức tạp, có lẽ là do bọn họ nguyên gốc ở vùng Tô Hàng, yêu thích cây vườn, con đường vốn là hai thước có thể đi xong, một hai phải tạo cái núi giả, đào thêm kênh hồ, đem đường biến thành mười thước, Phù Bích nỗ lực nhớ kỹ mỗi đặc điểm trên đường, để ngày sau trốn đi.

Tới phòng Tống Minh Hi ở, trước tiên nàng tự nấu nước lau mình sạch sẽ, sau đó lại phải nấu nước cho Tống Minh Hi, lăn lộn xong lại cảm thấy bản thân như chưa lau người qua trước đó.


Nàng vốn sạch sẽ, vì thế lại cởi y phục, dùng chậu rửa mặt múc nước, ở sau bình phong lau mình.

Lau gần xong, quay đầu nhìn lại, bị thân ảnh nam nhân phía sau bình phong làm hoảng sợ, tay cầm chậu nước ấm mất thăng bằng lật xuống, toàn bộ nước hắt lên người Phù Bích.

Nàng hốt hoảng kéo xiêm y lại, khó khăn lắm mới che khuất ngực, vai lưng còn lộ ở bên ngoài.

Maymà người đến là Tống Minh Hi, không phải cái đăng đồ tử khác, hắn đang chuẩn bị đi tắm, cách bình phong thấy thân thể kiểu mỹ của tiểu thông phòng, xiêm y nàng trượt xuống cánh tay, lộ ra lưng trần trắng như tuyết, vô cùng động lòng người.

Xiêm y Phù Bích hiện tại bị ướt nhẹp, dán ở trên người, vòng eo đường cong nhìn một cái không sót gì, còn lộ ra bờ vai châu viên ngọc nhuận ( uyển chuyển như ngọc), thần sắc hắn tối sầm lại.

"Việc gì kinh hoảng đến vậy, chút chuyện này cũng làm không được." Giang hai cánh tay ra nói: "Cởi áo."
Phù Bích tùy tiện buộc lại đai lưng cho mình, bước lên trước cấp Tống Minh Hi cởi xiêm y, cởi xong ngoại bào cùng trung y cho hắn, liền cung kính mà lui về phía sau, đứng ở góc tường.

Tống Minh Hi tự mình cởi quần, rảo bước vào thùng tắm, liếc Phù Bích một cái, nói: "Lại đây chà lưng."
Phù Bích cầm khối khăn sạch sẽ, nhúng nước giúp Tống Minh Hi lau mình, khối khăn kia rất mỏng, cách lớp khăn chà lưng, hình dạng năm ngón tay cũng thập phần rõ ràng, Tống Minh Hi nhắm mắt lại chính là hình ảnh Phù Bích dùng tay nhẹ nhàng cọ xát lưng hắn.


Nàng xiêm y không chỉnh tề, lúc khom lưng lộ ra rãnh sâu giữ ngực, nhũ viên cũng theo yếm chếch lên, bởi vì xiêm y trước ngực quá mỏng mà lộ ra.

Tống Minh Hi thưởng thức cảnh xuân trước ngực nàng một lát, nhịn không được duỗi tay đi sờ soạng nhũ viên Phù Bích một phen, ngón tay kia từng chút khơi mào, làm hại ngực nàng run lên hai cái, bộ ngực trắng nõn đong đưa, hình ảnh phản chiếu trong nước cũng gợn sóng lấp lánh.

Phù Bích bị xúc cảm trước ngực thiêu đốt toàn thân, không khỏi lui về phía sau một bước, đụng vào cái giá vang lên tiếng leng keng, nàng tiến không được lui không xong, không biết nên làm như thế nào.

Tống Minh Hi cười nhạo nói: "Tiền đồ, mới chạm vào ngươi một chút, cách xa như này thì làm sao mà chà lưng?"
Phù Bích nhéo khăn lại tiến lên vài bước, thấm bồ kết giúp Tống Minh Hi lau mình, tay nàng vừa mới đụng tới trước ngực Tống Minh Hi, người đã bị bắt lấy,bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong thùng tăm, ngã ngồi ở trong lòng Tống Minh Hi.

Phù Bích ăn đau "Ngô" một tiếng.

Đợi nàng từ trong nước đi ra, lắc đầu đem nước trên mặt hất ra, giương mắt nhìn thấy con ngươi Tống Minh Hi mang theo ý cười, lại cứng rồi, giờ phút này nàng đang ghé vào lồng ngựcTống Minh Hi, hạ thân ngồi lên hông hắn, tiểu huyệt cách quần áo cảm nhận được một cái đồ vật thô cứng.


Nàng không cần đoán liền biết đó là cái gì, vật tra tấn nàng dục sinh dục tử một đêm làm sao có thể không nhân ra, mặt thoáng cái nóng đến đỏ bừng.

Tống Minh Hi lại bỡn cợt mà cười rộ lên, bàn tay bên hông ôm chặt, không cho nàng đứng dậy.

Tay Phù Bích ở trong nước đẩy hắn, làm cho không ít bọt nước bắn ra trên mặt đất.

Tống Minh Hi giữ chặt thân thể nàng, làm nàng an tĩnh lại, tiến đến bên tai Phù Bích nói: "Ở trong nước "làm" sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương