Tác giả: Tam Sinh Tư Lượng
Edit: Dâu
“Ngô Ni.

” Giang Thất bước thêm hai bước tiến đến gần, vỗ lên vai phải Ngô Ni một cái, muốn nhìn rõ hơn.

Ngô Ni nghiêng mặt sang, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, cả người lộ ra một cổ tinh thần của nữ tử trẻ tuổi phấn chấn đầy sức sống.

“Làm sao vậy?” Ngô Ni hỏi.

Giang Thất lấy tay về khóe miệng cong cong, lắc đầu một cái, đi vào phòng hóa trang.

Trong phòng hóa trang, Diệp Tư Tư đã trang điểm trước, thấy Giang Thất đi vào, thân thiện chào hỏi cùng nàng.

Khi đi vào thế giới này người đầu tiên nàng nhận thức đó là Diệp Tư Tư, mà căn cứ sau vài lần tiếp xúc cùng quan sát, Diệp Tư Tư là một người nhiệt tình, tâm tư tương đối đơn thuần.

Có thể kết giao với một người bạn như vậy ngược lại cũng xem như chuyện may mắn, cho nên sau vài lần nói chuyện, Giang Thất cùng nàng đã quen thuộc không ít.

Đơn giản chào hỏi vài câu, lúc sau Giang Thất mới chú ý tới đứng bên cạnh Diệp Tư Tư còn có một nữ tử khác, nàng kia so Diệp Tư Tư nhìn lớn hơn vài tuổi, bất quá ngược lại là mười phần thân thiện.

Diệp Tư Tư nhận thấy tầm mắt của Giang Thất đang dừng ở người bên cạnh mình, nên chủ động giải thích nói: “Đã quên giới thiệu, đây là người đại diện của ta, hôm nay đến đây là muốn xem tình hình của ta ở đoàn phim như thế nào, có thích ứng được hay không.


Nhắc tới người đại diện, trong đầu Giang Thất hiện ra một loạt giải thích.

Ở nơi này làm “Nghệ sĩ”, đều sẽ có một người phụ trách xử lý an bài công việc, những người này được gọi là “Người đại diện”.

Người đại diện cùng nghệ sĩ là quan hệ sống dựa vào nhau, nghệ sĩ sẽ phụ trách đứng trên sân khấu biểu diễn tài nghệ của mình trước công chúng, mà người đại diện sẽ ở phía sau màn thao tác, thay nghệ sĩ liên hệ sắp xếp công việc.

Căn cứ vào ký ức, Diệp Tư Tư tuy rằng còn học ở Học Viện Điện Ảnh, nhưng bởi vì đã diễn xuất qua một vài bộ phim, cho nên đã ký hợp đồng với một công ty quản lý, có thể giúp nàng xử lý an bài công việc.


Mà “Giang Thất” tuy rằng đã làm trong ngành sản xuất này hai năm, nhưng vẫn luôn đóng một ít vai phụ không quan trọng, không có cơ hộ để biểu lộ tài năng, vì vậy còn quanh quẩn trong tình trạng như bây giờ.

Lần này có thể ở trong đoàn phim 《 Khuynh Thành Quốc Sư 》 đảm nhận vai nữ chính, một mặt là bởi vì đoàn phim công khai tuyển vai, mọi người đều có thể thử sức, mặt khác là vì nàng không có ký hợp đồng với công ty nào, phía đoàn phim cảm thấy có thể khống chế tốt, thù lao đóng phim cũng có thể giảm bớt, cho nên cuối cùng liền quyết định là nàng.

Phim chiếu mạng kinh phí không cao, quy mô đoàn phim lại không lớn, cho nên chỉ mời đến hai vị chuyên viên trang điểm, trong đó một người đang sửa sang lại búi tóc của Diệp Tư Tư, còn một người khác vừa mới mời Giang Thất ngồi xuống trước gương trang điểm thì ngoài cửa đã có một nữ tử nghênh ngang đi vào, la hét muốn lập tức trang điểm cho nàng.

Giang Thất bất động thanh sắc liếc nhìn đối phương một cái, thật ra gương mặt lớn lên cũng xem như tiêu chuẩn, chỉ là lệ khí trên người có chút nặng, tính tình cũng nóng nảy.

Đối phương có lẽ là thấy không ai để ý tới nàng, sắc mặt liền có mấy phần khó coi, nàng quay mặt về phía chuyên viên trang điểm sau đó liền nhìn chằm chằm vào Giang Thất đang đứng phía sau.

Chuyên viên trang điểm tựa hồ có chút khó xử, sửng sốt hai giây mới trả lời: “Chu tiểu thư, thứ tự diễn hôm nay của ngài xếp thứ hai, qua 10 giờ trang điểm vẫn còn kịp, ta bên này trước đem Giang tiểu thư trang……”
Không đợi chuyên viên trang điểm nói xong, cô gái tự xưng là “Chu tiểu thư” liền ngắt lời hắn, vẻ mặt không vui nói: “Lần trước ngươi trang điểm cho ta ta rất không vừa lòng, lần này cố ý lại đây cho ngươi trang điểm một lần nữa, ngươi vậy mà không phối hợp thái độ như vậy là có ý gì?”
Một bên là nữ chính của đoàn phim, một bên là cháu gái yêu quý của nhà đầu tư, cả hai bên hắn đều không thể đắc tội, nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cô gái này vừa mở miệng liền hùng hổ doạ người, Giang Thất không có ý định cùng nàng tranh chấp, quay đầu đối với chuyên viên trang điểm đang khó xử nói: “Ngươi đi đi, ta bên này từ từ cũng không sao.


Cô gái kia liếc Giang Thất một cái, khóe miệng cong lên: “Thức thời.


Lời này làm không khí trong phòng hóa trang có phần nóng lên, Giang Thất không lên tiếng, chỉ là ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn đối phương, ngược lại là Diệp Tư Tư nhìn không nổi, muốn đứng ra nói chuyện nhưng bị người đại diện ngăn lại.

Chuyên viên trang điểm còn lại sau khi hóa trang xong cho Diệp Tư Tư liền đi qua bắt đầu trang điểm cho Giang Thất, căn bản làn da Giang Thất đã rất đẹp, bề mặt da mịn màng, trong trắng lộ hồng, ngũ quan cũng đoan chính, làm cho trong quá trình trang điểm tiết kiệm được không ít bước chuẩn bị.

Gương mặt cùng búi tóc đều xử lý xong, Giang Thất liền đi vào phòng thay đồ thay trang phục diễn, sau đó cùng Diệp Tư Tư ngồi ở đình hóng mát xem kịch bản cùng học thuộc lời thoại.

Một cảnh quay cũng không có quá nhiều lời thoại, không khó học thuộc, chỉ là với nàng người chưa diễn xuất bao giờ thì có chút khó, cho nên liền cân nhắc bỏ nhiều thời gian suy nghĩ xem nên mô phỏng biểu cảm trên mặt như thế nào.

Hy vọng chút nữa không xảy ra vấn đề gì.

“Ai, Thất Thất, ngươi nói nếu lưu lại sẹo thì nên làm cái gì bây giờ?” Diệp Tư Tư ném kịch bản trên tay xuống hai tay ôm má nhìn chằm chằm cái trán của nàng, trong lòng vô cùng tiếc hận.


“Không có gì đáng ngại.


Diệp Tư Tư nhìn bộ dáng Giang Thất lòng dạ rộng lượng, càng thêm vì nàng cảm thấy tiếc hận.

Đến nay đoàn phim vẫn không nói đến chuyện bồi thường, mặc dù đây là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng nên đưa cho một số tiền an ủi thỏa đáng mới đúng……
Trong đầu Diệp Tư Tư chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hét lên một tiếng rồi đứng lên, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, sau đó ngồi xuống lại bên người Giang Thất.

Nàng đè thấp giọng nói: “Thất Thất, ngươi có hay không hoài nghi chuyện này có lẽ không phải là ngoài ý muốn?”
Không phải ngoài ý muốn?
Giang Thất có chút kinh ngạc.

“Lúc ấy ngươi ngã xuống đem tất cả mọi người dọa đến choáng váng, chờ lúc phản ứng lại mọi người đều luống cuống tay chân gọi điện thoại kêu xe cứu thương, ta thấy mặt đất đầy máu, đợi đến lúc lấy lại tinh thần liền lập tức nôn ra.


Nghĩ đến hình ảnh kia, Diệp Tư Tư liền che ngực nhịn không được muốn nôn khan, Giang Thất đem ly nước đẩy đến trước mặt nàng, nhưng nàng khoát khoát tay, đợi khi bình phục một chút tiếp tục nói: “Lúc ấy ngực ta bồn chồn khó chịu nôn đầy ra cả người, liền tùy tiện kêu một người nữ sinh đỡ ta đi nhà vệ sinh, nhưng không nghĩ tới nữ sinh kia lúc ấy đang ở bên cạnh lại làm như không có việc gì mà thu thập thiết bị, vừa ngẩng đầu còn hướng ta cười cười.


Lúc ấy thân thể Diệp Tư Tư đang khó chịu nên không suy nghĩ quá nhiều, sau chuyện này mấy ngày mới ngẫu nhiên hồi tưởng lại cũng chỉ cho là kia nữ sinh kia bị dọa ngốc.

Nhưng hôm nay một lần nữa thấy vết sẹo trên trán Giang Thất, nàng ủy khuất thay đồng thời càng nghĩ càng cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.

Khoảng cách không đến bốn năm mét liền có một “Thi thể” đang nằm, trên người còn đầy máu, một nữ sinh còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà làm việc, còn hướng người mỉm cười, này không phải là phản ứng bình thường nên có.

Các sự kiện quỷ quái ở Ngưu Quốc Giang Thất nàng đã xử lý nhiều, một khi gặp được liền sẽ tự động hướng vật này thu phục, nàng hỏi: “Nàng ấy là người nào?”
Diệp Tư Tư tầm mắt ở phim trường tìm kiếm một phen, ngón tay khéo léo chỉ một cái.

Đó là cô gái mặc áo khoác màu vàng, đang hỗ trợ di chuyển bình hoa để bố trí nơi diễn, động tác vụng về mà lại buồn cười, tựa hồ tinh thần có chút uể ải.

Đặt bình hoa to lớn trông hết sức nặng nề xuống đất, cô gái vùi đầu dùng hết sức lực toàn thân để di chuyển, nhưng trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chai nước khoáng.


“Trước uống miếng nước, nghỉ ngơi một lát đi.


Nữ tử ngẩng đầu, Giang Thất đối diện với tầm mắt đối phương, ánh mắt đờ đẫn, quầng thâm dưới mắt trông có chút nghiêm trọng, sắc mặt cũng thập phần u ám.

Nàng thử ở trong lòng lặng lẽ niệm kinh văn, muốn thử xem ở thời không này, nàng còn có thể thông qua tụng kinh để cảm nhận được sự tồn tại của âm khí hay không.

Giang Thất ở trong lòng mặc niệm kinh văn đến lần thứ ba thì có cảm giác, nhưng nàng chỉ cảm nhận được âm khí ở nơi này thập phần mỏng manh.

Nàng quan tâm nói: “Ngươi mấy ngày gần đây nghỉ ngơi không tốt?”
Cô gái nhìn thấy là nữ chính Giang Thất, có chút ngượng ngùng tiếp nhận chai nước, buồn rầu nói: “Đúng vậy, mấy ngày hôm trước mơ thấy ác mộng, ngủ không yên ổn.


“Vậy hai ngày nay còn gặp ác mộng không?”
“Thật ra mấy ngày nay không thấy nữa, bất quá trong lòng còn sợ hãi nên vẫn ngủ không ngon.


Xem khí sắc trên mặt cô gái đích xác đã bị hãm hại, nhưng trên người âm khí lại không nặng, chứng minh đối phương đã rời khỏi.

Nàng vỗ vỗ bả vai đối phương trấn an: “Uống nước nghỉ ngơi một chút đi, đợi chút nữa ta gọi thêm người giúp ngươi cùng nhau dọn bình hoa này đi.


Giang Thất nói hết lời thì quay người lại, phát hiện Ngô Ni đang đứng ở vị trí xa xa lặng lẽ nhìn nàng, có lẽ là bởi vì dinh dưỡng không đủ, mái tóc màu đen dưới ánh nắng mặt trời lại không có một chút sáng bóng.

Tầm mắt Ngô Ni cùng Giang Thất gặp nhau, lập tức cong thành hình cung, trên tay nàng đang cầm một đĩa thủy tinh, trong đĩa đựng đầy các loại trái cây đã được cắm sẵn tăm trên đó.

“Thất Thất tỷ, đây là đạo diễn kêu ta cầm qua đây cho ngươi cùng Tư Tư tỷ dùng, hơn nữa còn bảo ta nói với các ngươi, mười lăm phút sau bắt đầu làm việc.


Giang Thất đến gần Ngô Ni, tiếp nhận đĩa trái cây từ trong tay nàng, ngón tay chạm vào năm ngón tay của Ngô Ni, mang theo nhè nhẹ ấm áp, mà lúc nãy nàng vừa mới niệm kinh văn cũng không cảm nhận được quanh mình tồn tại nồng đậm âm khí.

Là kinh văn không hiệu quả hay là trực giác có sai lầm? Giang Thất buồn bực.

Không cảm giác được sự tồn tại rõ ràng của âm khí, nàng liền không có cách nào đưa ra quyết định cùng đối sách.

Trên sắc mặt không hiện cảm xúc nói cảm tạ, liền cùng với Diệp Tư Tư đi đến phim trường trước.


Trên đường Diệp Tư Tư nhắc nhở nói: “Ta cảm thấy cô gái này có vấn đề, Thất Thất ngươi vẫn nên lưu tâm một chút.


Nội dung của cảnh diễn này là Giang Thất đóng vai quốc sư Tô Nhữ ở trên đại điện hướng Hoàng Thượng tiến cử sư muội mình Bách Linh, do Diệp Tư Tư sắm vai, mà Hoàng Thượng sẽ ngẫu hứng ra đề bài khảo một chút tài học của Bách Linh.

Hai đề trước Bách Linh đều thoải mái trả lời, nhưng đến đề bài thứ ba cũng chính là đề mục mà năm đó Hoàng Thượng khảo Tô Nhữ, thế nhưng Bách Linh lại không trả lời được.

Trên đại điện Hoàng Thượng tuy khen thưởng Bách Linh nhưng trong lời nói lại tỏ vẻ tài học của Bách Linh không bằng sư tỷ Tô Nhữ, người luôn luôn kiêu ngạo ở vị trí cao như Bách Linh bởi vậy mà đối với Tô Nhữ sinh ra hiềm khích.

Cảnh diễn nói khó cũng không khó, cảnh tượng đơn giản, lời thoại nhân vật đơn giản, nhưng lại là cảnh ràng buộc cả bộ phim, là sư muội phản bội sư tỷ từ đây mang thù □□.

Cho nên đạo diễn đối với phân đoạn này tương đối xem trọng, bố trí quang cảnh đã tiêu tốn mấy tiếng đồng hồ, rồi sau đó trước khi quay còn kêu một số vai chính đến giảng giải cảnh quay, đợi đến thời điểm thực sự bắt đầu quay thì đã qua buổi chiều một chút.

Giang Thất mặc một bộ quan bào màu bạc nhanh chóng nhập vai, khiến cho cả người nhiều thêm vài phần anh khí cùng đẹp đẽ quý giá, mà phía sau Diệp Tư Tư lại là một bộ trường sam màu lam viền chỉ bạc, sạch sẽ mà tao nhã.

Hai người một trước một sau từ ngoài điện đi vào, phá lệ tươi đẹp.

Hai người bước vào bên trong đại điện, Giang Thất đơn giản hành lễ sau đó liền mở miệng nói lời thoại đầu tiên của mình.

Tuy là kịch bản hư cấu nhưng lễ nghi quốc gia cùng Ngưu Quốc cơ hồ không khác, Giang Thất làm theo thói quen thế mà lại tiêu chuẩn, còn việc đứng trên đại điện đối mặt với quân vương đối với Giang Thất là chuyện không thể quen thuộc hơn nữa.

Ở Ngưu Quốc nàng tuy không phổ biến quan viên ngày ngày tiến cung lâm triều, nhưng số lần cũng không ít.

Giang Thất liên tiếp nói xong một loạt lời thoại, đạo diễn cũng không kêu ngừng, chứng minh nàng không có làm sai, không khỏi thầm nghĩ: Việc đóng phim này tựa hồ cũng không quá khó.

Trương Chính ngồi ở phía sau màn hình, tầm mắt vẫn luôn tập trung trên người Giang Thất, kỹ thuật diễn của Giang Thất so với lần thử kính lúc trước tiến bộ hơn rất nhiều.

Toàn bộ cảnh diễn không có nửa điểm gián đoạn cùng gượng gạo, ngược lại tinh tế tự nhiên làm cho người xem nhịn không được mà nhập vào trong đó, ham muốn xem tiếp cảnh tiếp theo.

Trương Chính nhìn tiến độ quay phim, ngoài miệng vui mừng, nhưng ngay khi cuối cùng Diệp Tư Tư sóng mắt uyển chuyển, biểu lộ thần sắc tự phụ cùng không cam lòng, tấm hoành phi treo trên đại điện đột nhiên phát ra tiếng “Kẽo kẹt” giòn vang.

Hoành phi thẳng tắp rơi xuống ngay trước chuỗi ngọc đang đong đưa trên mũ miện.

–Hết chương 2–.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương