Thôn Phệ Tinh Không
-
Chương 2: RR
Trong tiểu khu phòng thuê rẻ tiền phía nam, hiệu suất sử dụng đất đai gần như là cực hạn, mỗi một dãy nhà đều giống như một cây trụ bằng xi măng hình vuông thật lớn, sự sắp xếp của các phòng căn bản không hề lo về việc ánh mặt trời chiếu xuống.
Nhà của La Phong ở tầng thứ 32 trong một tòa nhà chừng 36 tầng.
- A Phong, đêm nay đi võ quán chứ?
Ngụy Văn đi về phía một dãy nhà khác.
- Tối hôm nay ta phải ra ngoài dạy thêm, sau khi dạy thêm xong mới có thể đi võ quán được, khi nào thì cũng khó nói. Tối nay ngươi đừng chờ ta!
La Phong cười phất tay, rồi đạp thang lướt lên lầu như bay. Một bước của hắn đều phải tới bốn bậc, như một con con beo, chỉ chớp mắt vài cái đã tới lầu hai.
Sau đó là lầu ba, lầu bốn…
Cộp! Cộp!
Trong lúc chạy như bay, thân hình La Phong vẫn rất linh hoạt, chốc chốc lại tránh đường cho những hộ gia đình khác đang đi trên cầu thang.
- A Phong, tan học rồi à?
- Dạ, Vương thúc!
Dáng vẻ của La Phong chẳng mệt mỏi chút nào, là học viên cao cấp của võ quán, tốc độ lên lầu như thế này cũng chẳng khác gì đi tản bộ cả.
Dựa theo ý kiến của đa số các hộ gia đình, tiểu khu phòng thuê rẻ tiền không lắp thang máy, vì một khi lắp thang máy, các hộ gia đình sẽ phải nộp thêm tiền thuê, hơn nữa đối với đa số mọi người bây giờ thì chuyện leo vài chục tầng lầu cũng nhẹ nhàng mà thôi.
Đối với họ thì lắp thang máy tại nơi ở của mình là một chuyện rất xa xỉ.
Dù sao giá điện cũng rất cao, bởi vì nguồn năng lượng cho hệ thống phòng ngự của cả thành thị là điện năng, cả quốc gia đều rất cần điện năng.
----- o O o -----
Tại lầu 32.
Trên lầu 32 tổng cộng có tám hộ gia đình, nhà La Phong ở tầng này.
Cách!
La Phong cầm chìa khóa, mở cửa chính ra.
- Anh đã về rồi à?
Trong phòng truyền ra một giọng nói.
- Ừm.
La Phong đóng cửa lại, ánh mắt chỉ đảo qua đã thấy toàn bộ cả nhà. Nhà của hắn có kết cấu một nhà một sảnh, diện tích 36 mét vuông.
Hắn ở cùng với ba mẹ và em trai, tổng cộng bốn người ở trong căn nhà 36 mét vuông này. Từ khi hắn bắt đầu hiểu biết thì vẫn luôn ở đây.
- A Hoa, xem sách gì thế?
La Phong đi lên sân thượng.
Trên sân thượng, một thiếu niên đang ngồi trên ghế lăn, dáng người hơi gầy gò, da trắng xanh giống như bị bệnh, trong tay cầm một quyển tiếng Anh. La Phong nhìn thoáng qua, cười nói:
- À, là nói về đầu tư của Mr. Price à? Trong giới đầu tư, không phải là ông Warren Buffet nổi tiếng nhất sao?
Đối với đầu tư, cổ phiếu thì La Phong mù tịt.
- Warren Buffett không thích hợp với em, còn lý luận của Price lại hơi giống với một vài ý nghĩ của em, cho nên có tác dụng tham khảo.
Thiếu niên gầy gò ngẩng đầu nhìn về phía La Phong, khẽ mỉm cười.
- Em tiếp tục đọc sách đi.
La Phong cười cười.
Trong lúc vô tình, ánh mắt La Phong đảo qua hai chân của em trai, không khỏi cảm thấy đau lòng… Lúc em trai còn nhỏ đã bị xe cán đứt hai chân, từ đùi trở xuống hoàn toàn bị nghiền nát, trở thành tàn tật. Một người tàn tật muốn sinh tồn trong xã hội bây giờ quả thật rất khó khăn, đến cả học văn hóa em trai của hắn cũng chỉ có thể thông qua mạng, được dạy học theo hệ thống đạo tạo từ xa.
Đã lâu không được sưởi nắng làm cho sắc mặt của em trai hắn hơi tái nhợt có vẻ bệnh hoạn.
Hơn nữa… nó cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, khiến cho nó dần dần trở nên sống nội tâm.
"Công việc của ba mẹ lương không cao, lại phải nuôi hai đứa con, em trai lại tàn tật… gánh nặng gia đình quá lớn, chỉ có thể ở trong phòng thuê rẻ tiền."
"Em trai tàn tật, rất ít tiếp xúc với xã hội, sau này muốn tìm vợ quả là một việc rất khó. Có ai nguyện ý lấy một người bị đứt hai chân chứ?"
"Ta phải thay đổi vận mệnh của cả nhà!" - La Phong thầm nhủ.
"Tại sao, ta yêu thầm Từ Hân nhưng không theo đuổi nàng, không nói chuyện yêu đương?"
"Pháp luật quy định 18 tuổi là có thể kết hôn, do đó rất nhiều người đã yêu nhau trong trường trung học, tốt nghiệp xong là kết hôn luôn. Số người không yêu đương trong trường trung học càng ngày càng ít, tại sao ta lại không làm?"
"Chỉ vì ta không có thời gian để lãng phí vào việc yêu đương. Nhà ta không phải phú hào, ta cũng không có sư phụ lợi hại dạy dỗ, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình."
Ánh mắt La Phong dừng lại ở cái ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách, đây là loại ghế có thể xếp bằng lại làm giường.
"Bao nhiêu năm rồi, một nhà bốn người ở trong căn nhà nhỏ bé này, chỉ một phòng ngủ và một phòng khách. Ta và em trại ngủ trong phòng ngủ duy nhất, còn ba mẹ bao nhiêu năm vẫn luôn ngủ ở ghế sofa trong phòng khách…"
"Ta nhất định phải để ba mẹ và em trai được ở trong một căn nhà lớn, một căn nhà lớn có thang máy đàng hoàng."
"Để ba mẹ có thể được ngủ trên một cái giường lớn."
"Để em trai không phải cực khổ mỗi lần leo lầu."
"Căn nhà đó nhất định phải có cửa sổ sát đất thật lớn, để ánh mặt trời có thể hoàn toàn chiếu vào."
Những lời này không biết đã vang lên trong lòng La Phong bao nhiêu lần rồi, chính vì nguyên nhân này nên từ bé hắn đã rất cố gắng.
Do đó hắn mới có thể trở thành một trong ba người đạt được danh hiệu đệ tử cao cấp của võ quán trong số năm ngàn học sinh của trường trung học số 3. Trong ba người này, chỉ có hắn là xuất thân từ một gia đình có điều kiện bình thường, còn hai người kia đều là con nhà có tiền.
…
Rào rào…
Nước từ vòi nước không ngừng chảy xuống, chẳng mấy chốc đã chảy đầy bình đun nước bằng điện.
Xoẹt xoẹt…
Cắm điện vào bình nước xong, La Phong cầm quyển sách lịch sử ngồi trên sofa, không ngừng lật xem những điểm chính yếu trong quyển sách.
Đột nhiên…
Tích!
Bình nước điện mở ra. La Phong buông sách, đổ nước sôi vào bình thủy, lại rót nước nóng vào một chén nhựa đặt lên bàn.
"Công nguyên năm 2026, ở hồ Hồng Trạch xảy ra chiến dịch Hồng Trạch… Ừm, là năm 2026." - La Phong cố nhớ lại những sự kiện lịch sử. Trong những môn học văn hóa, hắn giỏi nhất là toán học, nhưng lại hứng thú nhất với môn lịch sử, bởi vì mỗi khi nhìn lại lịch sử thế kỷ 21… hắn lại vô cùng cảm thán.
Đây là một giai đoạn lịch sử đầy biến động của nhân loại!
- A Hoa!
La Phong đi đến bên cạnh em trai.
- Chuyện gì vậy anh?
Em trai La Hoa buông quyển sách trong tay ra.
- Trong này có 139 điểm quan trọng, anh đã trích ra rồi, em giúp anh khảo bài một chút!
La Phong đưa sách lịch sử cho em.
Em trai La Hoa vừa nghe thế, liền cười đồng ý ngay:
- Được, khó có cơ hội để kiểm tra anh. Anh hãy nghe cho kỹ nhé! Em sẽ ra đề, anh mà đáp sai là mất mặt lắm đó.
- Hỏi đi!
La Phong cười, ngồi trên ghế sofa.
- Từng dùng sức một người, chém chết Hổ Đầu Quái Giao trên bờ sông Trường Giang, giải cứu mấy chục vạn dân chúng, giúp bọn họ bình yên dời đến căn cứ Giang Nam, sau đó anh dũng hi sinh. Người đó là ai, ở nơi nào, khi chết bao nhiêu tuổi? Câu chuyện trên xảy ra khi nào?
La Hoa cẩn thận lật xem một chút rồi hỏi.
- Đó là anh hùng Đổng Nam Bưu đã anh dũng hi sinh, được quốc gia truy tặng huân chương bốn sao. Y nguyên là người Giang Tô, Thái Hưng, chết năm 39 tuổi. Thời gian xảy ra… hẳn là công nguyên năm 2018…
La Phong không khỏi nhíu mày.
Em trai La Hoa liền truy hỏi:
- Hãy nói ngày chính xác, là công nguyên năm 2018 tháng mấy ngày mấy?
- Ừm, hình như là…
La Phong nói vẻ không chắc:
- Hình như là tháng 6 ngày 18.
- Ha ha, mới câu đầu mà anh đã đáp sai rồi.
Em trai La Hoa lắc đầu nói:
- Đổng Nam Bưu được truy trao tặng huân chương anh hùng bốn sao, đúng là người Giang Tô, Thái Hưng, chết năm 39 tuổi, nhưng sự kiện kể trên xảy ra vào công nguyên năm 2018, tháng 6, ngày 16.
- A!
La Phong không khỏi vỗ đầu, sau đó lắc đầu cười khổ.
- Anh hay lầm ngày 16 và ngày 18, em hỏi tiếp đi.
- Được, nghe cẩn thận đây! Câu thứ hai…
Em trai La Hoa có vẻ rất hưng phấn.
- Công nguyên năm 2023, ở…
…
Hai anh em người hỏi người đáp, thời gian trôi qua rất nhanh.
- Quyển sách này em đã hỏi được một nửa rồi. Em hỏi tổng cộng 68 câu, anh trả lời đúng 63 câu, sai 5 câu.
Em trai La Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
- Ba mẹ sắp về rồi. Em hỏi anh một câu cuối cùng, lần sau sẽ hỏi nửa còn lại.
- Câu cuối cùng à? Được, hỏi đi!
La Phong tập trung cao độ.
- Vấn đề này là cơ bản nhất. Anh hãy kể lại những sự kiện chủ yếu về Thời kỳ Đại Niết Bàn!
Em trai La Hoa hỏi.
Lịch sử thời kỳ Đại Niết Bàn chính là thay đổi quan trọng nhất trong lịch sử nhân loại.
Vẻ mặt La Phong nghiêm túc:
- Đầu thế kỷ 21, toàn cầu liên tục xuất hiện vài virus cảm cúm. Từ công nguyên năm 2003 có virus cúm SARS, sau đó năm 2009 có virus cúm loại A, cuối cùng tới năm 2013 phát sinh dịch cảm virus loại R đáng sợ. Trong quá trình virus loại R lan truyền đã có trên hai mươi biến chủng, làm việc phòng dịch virus càng thêm khó khăn, tất cả quốc gia toàn cầu đều xuất hiện những ca bệnh tử vong.
- Theo công việc phòng dịch được tiến hành, tình hình bệnh dịch đã được khống chế.
- Thế nhưng, vào tháng 1 năm công nguyên 2015, virus loại R lại xuất hiện biến chủng đáng sợ nhất, được gọi là Virus RR.
- Nhiều virus loại R lúc trước biến chủng lan truyền thông qua dịch. Một bộ phận biến chủng khác có thể lan truyền thông qua nước, có điều thời gian tồn tại trong nước rất ngắn. Virus RR có thể thông qua dịch và nước chảy để lây bệnh, nhưng đáng sợ nhất chính là… nó còn có thể lan truyền thông qua không khí, đồng thời tồn tại trong không khí với thời gian kinh người là ba giờ.
----- o O o -----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook