Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
Chapter 5 Cửu Khương Hỗn Độn châu(3)

Sư phụ Tọa Sơn Khách nghi ngờ, trong hai đại cổ quốc có lẽ cũng có một sự tồn tại có thể thoát khỏi ràng buộc.
"Trừ những Thần Quốc ngoài sáng, trong bóng tối cũng có một vài thế lực rất mạnh." La Phong nói: "Tóm lại, ở Khởi Nguyên đại lục, tất cả đều phải cẩn thận."
"Ta biết rồi, La Phong, ngươi bây giờ ở đâu?" Nguyên Tổ hỏi.
"Ta ở Ngu Quốc, một đất nước hạng hai." La Phong nói: "Chúng ta cách quá xa, tạm thời không thể nào hội họp. Hơn nữa, không có được thực lực cấp Hỗn Độn Chúa Tể thì không thích hợp để bay xuyên qua một nửa Khởi Nguyên đại lục."
Đối với  Vĩnh Hằng Chân Thần, xuyên qua một nửa Khởi Nguyên đại lục, có thể nói nói là thập tử nhất sinh.
Nguyên Tổ gật đầu.
"Nguyên Tổ, ngươi có truyền thừa đột phá đến Vĩnh Hằng Chân Thần không?”
"Không có." Nguyên Tổ lắc đầu, cảm thán: "Trải qua gian khổ đi tới Khởi Nguyên đại lục, nhưng lại không biết gì về nó cả, truyền thừa cũng không có. Tất cả đều phải từ từ tích lũy."
La Phong gật đầu.
Các cường giả xông từ Luân Hồi đến Khởi Nguyên đại lục thực sự rất vất vả.
Họ không biết tình báo, phần lớn cũng không có truyền thừa.
Hắn may mắn hơn họ, trải qua thập tử nhất sinh, thông qua khảo nghiệm của Đoạn Đông Hà nhất mạch và khảo nghiệm của sư phụ Tọa Sơn Khách, mới có được truyền thừa của hai trường phái lớn này.
"Ta cũng có một truyền thừa." La Phong lấy ra một viên đá kí ức đã được chuẩn bị từ trước.
Truyền thừa nòng cốt của Đoạn Đông Hà nhất mạch cấm chỉ truyền ra ngoài, những thứ không phải là truyền thừa nồng cốt đều khá phổ thông, không quá thích hợp với Nguyên Tổ. 
Truyền thừa của của Tấn Chi Thế Giới nhất mạch, chín bộ cốt lõi nhất bị cấm lưu truyền, những thứ khác thì không hạn chế. Nhưng muốn truyền thụ cho Nguyên Tổ, bản thân La Phong phải học đã thì mới có thể thu thập vào đá kí ức.
"Truyền thừa này được được đặt tên là Cửu Yểm Giới, Nguyên Tổ, ngươi ngươi xem thử có thích hợp với ngươi không ngươi." La Phong đưa hai viên đá kí ức cho Nguyên Tổ: "Nhưng ta chỉ lĩnh ngộ được hơn nửa bộ, trong đá kí ức cũng chỉ có hơn nửa bộ, cùng lắm là có thể tu luyện tới Vĩnh Hằng Chân Thần."
"Cất được truyền thừa của Vĩnh Hằng Chân Thần sao?" Nguyên Tổ ánh mắt sáng lên.
"Cám ơn." Trong lòng Nguyên Tổ rất kích động, đưa tay nhận lấy đá kí ức, bắt đầu tiếp thu tin tức. Một lát sau, hắn mở mắt ra, gật đầu nói: "La Phong, Cửu Yểm Giới này vô cùng thích hợp với ta."
"Thích hợp là tốt." La Phong cười.
Hơn một tháng ở trong Luân Hồi thông đạo, La Phong lật xem rất nhiều truyền thừa của hai nhà này, nhưng mà từ số lượng lớn truyền thừa được truyền ra ngoài, hắn cảm thấy Cửu Yểm Giới thích hợp với Nguyên Tổ nhất, cho nên hắn đã tiêu phí tâm tư, lĩnh ngộ nửa bộ đầu tiên khá dễ!
"La Phong, ta không cảm ơn nhiều nữa." Trong lòng Nguyên Tổ rất kích động. Đối với hắn, truyền thừa này quá quý giá!
Chính vì tu luyện gần một thời đại Luân Hồi, Nguyên Tổ mới hiểu rõ, từ Hư Không Chân Thần đến Vĩnh Hằng Chân Thần, quá khó khăn!
Cho dù là sinh linh trên Khởi Nguyên đại lục, cũng chỉ có một phần vạn những kẻ có thể mượn huyết mạch để tu hành, có thể mượn vật liệu của dị thú làm tài nguyên tu hành, có thể thành Vĩnh Hằng Chân Thần!
"Ta cũng chỉ có thể làm được điều này thôi, ở biên giới của Viêm Phong cổ quốc, tất cả phải dựa vào chính ngươi." La Phong cũng nhìn Nguyên Tổ. Chỉ có hắn và Nguyên Tổ là hai nhân tộc rời quê hương đi đến Khởi Nguyên đại lục.
"Ngươi ở Ngu Quốc, cũng phải cẩn thận." Nguyên Tổ cũng nói.
Hai người nhìn nhau cười.
Chân thân của họ bây giờ cách nhau một nửa Khởi Nguyên đại lục, không thể nào tụ họp, chỉ có thể tự mình đánh liều.
Đất trời mênh mang, có dị thú rít gào, có loài chim hót vang, các loại sóng âm ẩn chứa năng lực phá hư lan tràn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ mất đi tính mạng. Trong tự nhiên, dù là đám Chân Thần thì cũng phải cẩn thận, để tránh dẫn tới sự chú ý của một vài dị thú đáng sợ.
Vèo!
Một luồng không gian dao động lướt qua bầu trời. Ba người và thú La Phong, Ma La Tát, Mặc Ngọc Hổ đi xuyên qua hư không, lao thẳng về phía Hộ Dương thành.
“Có Vĩnh Hằng Chân Thần!”
“Là Vĩnh Hằng Chân Thần!”
Từ rất xa, đám dị thú đang rít gào thấy vậy thì sợ tới mức lặn xuống đáy nước, còn đàn dị thú loài chim đang sải cánh trên trời cao thì lập tức bay xa ra. Nơi mà luồng không gian dao động đi ngang đều trở nên yên tĩnh, không có một con dị thú nào dám phát ra tiếng.
“Tất cả dị thú đều yên tĩnh!” Một đội ngũ tìm kiếm Chân Thần đứng từ xa mà nhìn luồng không gian dao động kia, nói bằng giọng hâm mộ lại sùng bái: “Dám nghênh ngang ở nơi hoang dã như thế, chắc là Vĩnh Hằng Chân Thần!”
“Nếu đời này có thể thành Vĩnh Hằng Chân Thần…” Có thành viên trong đội ngũ bùi ngùi nói.
“Thiền Mộc Hòa, ngươi nằm mơ hay thật đấy! Mong ước của ta nhỏ hơn nhiều, chỉ cần có thể định cư ở Hộ Dương thành là ta đã thỏa mãn lắm rồi!”
“Hộ Dương thành là thành trì loại lớn, muốn ở mười hai năm là phải nộp một khối Hỗn Độn tinh, ngươi nộp nổi hả?”
Đám Chân Thần nói chuyện vài câu rồi tiếp tục đi lên con đường muốn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương