Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Trên Khởi Nguyên đại lục có một vùng băng nguyên rộng lớn, được gọi là Thiên Cực Băng Nguyên, diện tích rộng lớn đến mức có thể sánh với diện tích của Viêm Phong cổ quốc. Tuy nhiên, vì môi trường khắc nghiệt nên số lượng người tu hành ở đây chỉ bằng chưa đến một phần trăm của Viêm Phong cổ quốc.

Ở Thiên Cực Băng Nguyên không có bất kỳ quốc gia nào, chỉ có các thế lực phân tán.

“Vù.” Hóa thân của Cửu Khương hầu nhìn về phía tòa thành băng lớn trước mặt - Giác Phong thành.

Giác Phong thành là một tòa thành lớn, được xây dựng hoàn toàn bằng băng, số lượng cư dân sống trong thành còn nhiều hơn Hộ Dương thành mấy lần.

Tại Thiên Cực Băng Nguyên, chỉ có trong thành thì mới có đông các người tu hành, còn bên ngoài thành... hầu như không thấy bộ lạc nào, môi trường khắc nghiệt khiến cho các bộ lạc rất khó tồn tại được.

“Rốt cuộc Giác Phong Đại Thánh cũng đã xuất quan.” Cửu Khương hầu cũng được đưa tin và lần nữa đến thăm Giác Phong Đại Thánh.

Trong tòa thành lớn hùng vĩ, ở bên trong trung tâm thành có một động phủ rộng lớn, đó chính là động phủ của thành trì đứng đầu - Giác Phong Đại Thánh.

“Cửu Khương hầu, mời vào.” Cửa chính của động phủ có một người hầu là Vĩnh Hằng Chân Thần đích thân tới dẫn vào.

Rất nhanh, họ đến một đại điện.

“Đến đây, đến đây, Cửu Khương lão đệ, mời ngồi.” Một người lực lưỡng với làn da xanh đen ngồi đó, mỉm cười nói: “Trước đây ta luôn tu hành, để Cửu Khương lão đệ phải chờ đợi lâu rồi.”

“Việc tu hành của Giác Phong huynh mới là việc quan trọng nhất.” Cửu Khương hầu cười tán dương nói.

Những người ông ta đến thăm và cầu viện đều là những cường giả không kém gì Lưu Âm hầu.

Giác Phong Đại Thánh sống cuộc sống tự do và thoải mái, không muốn gia nhập bất kỳ quốc gia nào. Ông ta tự chiếm một tòa thành lớn, chỉ huy hàng triệu người tu hành và tùy ý tu hành, không ai dám gây sự với ông ta.

Về mặt thực lực, Giác Phong Đại Thánh không thua kém gì Lưu Âm hầu, cũng là một cường giả ở cảnh giới Hỗn Độn đỉnh phong.

Về bối cảnh, Giác Phong Đại Thánh từng là đệ tử kí danh của một Đế Quân ở Viêm Phong cổ quốc. Tuy nhiên, Viêm Phong cổ quốc tụ tập quá nhiều tinh anh, cạnh tranh khốc liệt nên Giác Phong Đại Thánh đã chọn rời đi, trở thành một Hỗn Độn Đại Thánh tự do ở Thiên Cực Băng Nguyên.

“Ha ha, Cửu Khương nói chuyện thật dễ nghe.” Giác Phong Đại Thánh cười tươi: “Nói đi, đến tìm ta có chuyện gì?”

Cửu Khương hầu đặt ly rượu xuống và nói: “Giác Phong huynh, láng giềng của ta, Lưu Âm hầu, hiện đang mưu tính chiếm đoạt đất phong của ta…”

“Ta đã nghe nói về việc của ngươi.” Giác Phong Đại Thánh gật đầu, nói: “Lưu Âm hầu hung ác bá đạo, không gây phiền phức cho ngươi mới lạ.”

Sắc mặt Cửu Khương hầu cứng lại, gật đầu: “Ta quả thực không chắc chắn chống lại hắn được nên mới đến cầu viện! Nếu Giác Phong huynh đồng ý giúp đỡ, có gì cần cứ việc nói.”

Giác Phong Đại Thánh cầm chiếc cốc rượu lớn màu xanh đậm, uống xong mới nói: “Trong lãnh thổ Ngu quốc, không có Hỗn Độn Chúa Tể nào sẵn sàng giúp đỡ ngươi nhỉ?”

Cửu Khương hầu gật đầu, nói: “Đúng vậy, ở Ngu quốc, số người có thể sánh với Lưu Âm hầu rất ít, ngay cả Quốc chủ cũng khó mà huy động được họ, ta đi cầu viện cũng đâu có được.”

“Ngươi đương nhiên không thể cầu viện được!”

Giác Phong Đại Thánh đặt cốc rượu xuống, nói: “Trải qua nhiều khó khăn mới đạt được cảnh giới Hỗn Độn, ai lại sẵn sàng liều mạng giúp ngươi? Nếu ngươi có thể đưa ra binh khí cấp Thần Vương hoặc các bảo vật tương tự thì có thể còn mời được viện trợ mạnh, nhưng ngươi có những bảo vật như vậy không?”

“Không có.” Cửu Khương hầu đáp.

“Miệng thì nói cứ việc yêu cầu nhưng thực tế lại không có bảo vật thực sự nào, ai lại sẵn sàng liều mạng giúp ngươi chống lại Lưu Âm hầu?” Giác Phong Đại Thánh lắc đầu, nói: “Lưu Âm hầu là ai? Tính cách đã hung ác bá đạo, lại còn là một cường giả ở cảnh giới Hỗn Độn đỉnh phong, không biết lúc nào sẽ đột phá lên cấp Thần Vương.”

“Liều mạng với một cường giả như vậy? Ngươi tay không cầu viện sao?” Giác Phong Đại Thánh cười nhạt: “Cửu Khương, ngươi thực sự đã làm không tốt việc này.”

“Giác Phong huynh, ta biết ta có quá ít bảo vật để đưa ra.” Cửu Khương hầu bất đắc dĩ nói: “Nhưng chuyện liên quan đến đất phong của ta, ta cũng không còn cách nào khác.”

“Đất phong của ngươi có ba tòa thành lớn và một trăm tám mươi chín tòa thành phổ thông.” Giác Phong Đại Thánh chế nhạo: “Nếu ta giúp ngươi bảo vệ đất phong, sau này, phí cư trú của người tu hành từ hai tòa thành lớn và một trăm tòa thành phổ thông sẽ vĩnh viễn thuộc về ta. Ngươi có thể chấp nhận không?”

Cửu Khương hầu cảm thấy hơi khó chịu.

Chỉ còn lại Cửu Khương thành và một số ít tòa thành phổ thông?

Một Hỗn Độn Chúa Tể đứng đầu, dù không có tham vọng cũng có thể dễ dàng chiếm giữ một tòa thành lớn.

Liều mạng với Lưu Âm hầu? Cuối cùng chỉ còn lại chút ít như vậy? Có cần phải liều mạng không?

“Ngươi thấy đó, ngươi lại không nỡ.” Giác Phong Đại Thánh lắc đầu, nói: “Cuộc chiến tranh đoạt đất phong không phải là cuộc chiến trong chốc lát mà là cuộc chiến dài lâu. Đó là việc làm cho Lưu Âm hầu hoàn toàn trở mặt với ngươi! Nếu ngươi không cho đủ lợi ích, không ai sẵn sàng giúp ngươi? Được rồi, chúng ta không bàn việc nữa, uống rượu thôi.”

Cửu Khương hầu chỉ có thể sầu não uống rượu.

Một khoảng thời gian trôi qua.

Ông ta vốn nghĩ rằng mình có nhiều bằng hữu nên có lẽ có thể mời được một viện thủ mạnh mẽ, nhưng khi phải liều mạng với Lưu Âm hầu thì lại không mời được ai!

Ngoài Hộ Dương thành.

Ào ào.

Ngọn lửa màu máu ngưng tụ, hiện ra một hóa thân của Lưu Âm hầu.

“Trong trận chiến tại Hộ Dương thành lần trước, Cửu Khương hầu đã nhận ra rằng hắn không thắng được khi quân đội cấp Vĩnh Hằng giao phong.” Lưu Âm hầu nhìn xa về phía Hộ Dương thành: “Nên hắn đã đi khắp nơi mời bằng hữu giúp đỡ.”

Lưu Âm hầu cũng đã nghe tin Cửu Khương hầu đi mời các cường giả từ những nơi khác.

“Qua một kỷ, Cửu Khương hầu chắc chắn đã nhận rõ thực tế. Ta đoán, hắn không thể mời được ai cả.” Lưu Âm hầu rất tự tin, đó là sự tự tin được tôi luyện qua nhiều năm tháng.

Ông ta luôn hành xử hung ác bá đạo, ngay cả khi có những cường giả cùng cấp muốn can thiệp, họ cũng phải cân nhắc cái giá của việc nhúng tay vào.

“Ngay cả khi có thể mời được viện thủ thì cũng phải phân định thắng bại.” Lưu Âm hầu nghĩ.

Ông ta kiên nhẫn chờ đợi như thế là vì dù quân đoàn cấp Vĩnh Hằng có thể thắng và tạm thời chiếm ba tòa thành lớn nhưng nếu Cửu Khương hầu mời được cường giả, ông ta vẫn phải ra tay chiến đấu.

Ông ta thà kiên nhẫn chờ đợi tình hình rõ ràng hơn.

Có thể Cửu Khương hầu nhận thấy thực lực không đủ, hoàn toàn nhụt chí, không dám tham gia chiến đấu, trực tiếp nhường đất phong.

“Ngạn nhi.” Lưu Âm hầu truyền âm ra lệnh.

“Phụ thân.” Trong Hộ Dương thành, Lưu Âm Ngạn ở tổng bộ của Tâm Ảnh môn nghe thấy truyền âm từ phụ thân.

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương