Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 193 Cảnh giới Hỗn Độn (2)
"Ừ, thực lực của Tâm nhãn trưởng lão đã gần bằng ta, một khi ông ta điều khiển Tâm Ma Diên, ta cũng không thể đánh bại Tâm Ma Diên đó." Ung Hổ thừa nhận: “Nhưng La Hà Thần Quân lại có thể lấy một địch hai.”
“Cảnh giới tích lũy của ngươi quá yếu.” Nguyệt Vu nói: “Theo ta thấy, phương diện cảnh giới tích lũy của La Hà này không thua gì ta.”
Ung Hổ ngạc nhiên: “Sư đệ, quốc chủ cho rằng ngươi nhất định sẽ trở thành Hỗn Độn Chúa Tể! Chẳng lẽ La Hà cũng sẽ trở thành Hỗn Độn Chúa Tể sao?"
“Ừm, cũng sẽ trở thành Hỗn Độn Chúa Tể." Nguyệt Vu nói: "Hơn nữa hắn khác ta, hắn là thần thể vô hạn! Sự mạnh mẽ của thần thể sẽ khiến hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ sau khi trở thành Hỗn Độn Chúa Tể. Tích lũy một thời gian, hắn sẽ không kém hơn Cửu Khương hầu."
Thần thể vô hạn, bất kể là độ tinh thuần thần lực hay là hình thể khổng lồ mang theo thần lực dự trữ đều khiến cho cảnh giới Hỗn Độn của thần thể vô hạn có nhiều ưu thế hơn thần thể phổ thông.
“Ngươi phải nắm lấy cơ hội, thừa dịp khi hắn còn ở Vĩnh Hằng Chân Thần, giao hảo nhiều với hắn.” Nguyệt Vu nhìn Ung Hổ.
“Sư đệ, tương lai ngươi cũng sẽ đạt cảnh giới Hỗn Độn, ta đi theo sư đệ, cũng giống như nhau.” Ung Hổ cười lấy lòng.
Không còn cách nào, quốc chủ Ngu quốc có địa vị quá cao, không quan tâm được đến các Vĩnh Hằng Chân Thần như bọn họ.
Chỉ có Nguyệt Vu mới khiến quốc chủ Ngu quốc nhìn bằng con mắt khác.
Nguyệt Vu cười, bao năm tháng qua, Ung sư huynh bị gọi là đi theo làm tùy tùng, làm quá nhiều chuyện vì Nguyệt Vu. Mặc dù những đồng môn khác rất kính trọng Nguyệt Vu, nhưng lại chưa đủ hạ mình như Ưng Hổ!
Nguyệt Vu cũng hiểu rõ quyết tâm tu luyện của Ung Hổ, vì tài nguyên, Ung Hổ có thể nhận nhiệm vụ khắp các nơi trên Ngu quốc.
“Sau này nếu như có thể giúp đỡ sư huynh, ta nhất định sẽ giúp." Nguyệt Vu gật đầu hứa hẹn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ông ta có thể đột phá cảnh giới Hỗn Độn.
Quốc chủ và các Thần Vương khác đều nói Nguyệt Vu tích lũy rất thâm hậu, nhất định sẽ thành Hỗn Độn Chúa Tể.
"Nhưng ta vẫn không đột phá, Pháp Tắc nhất mạch đạt cảnh giới Hỗn Độn, khó khăn như vậy sao?" Trong mắt Nguyệt Vu cũng có một tia hoang mang, ông ta lập tức đè xuống tâm tư, tập trung lĩnh hội trận pháp Hộ Dương thành này.
…
Bên phía Tâm Ảnh môn .
Môn chủ và mười tám trưởng lão tề tụ, hóa thân thần lực của Khâu Diệc cũng xuất hiện.
"Trước đây chúng ta muốn dùng phủ thành chủ làm mồi nhử, dùng để chặn giết trận pháp đại sư, nhưng kết quả thế nào? Để quân đội của Cửu Khương hầu tiến vào phủ thành chủ, chúng ta căn bản không thể uy hiếp được vị trận pháp đại sư kia." Có trưởng lão nói.
Tâm Ảnh môn chủ quét mắt qua, nói ra: “Lần này, Cửu Khương hầu không ngần ngại, mời Nguyệt Vu - trận pháp đại sư Ngu quốc số một dưới cảnh giới Hỗn Độn, làm uy lực của quân trận tăng lên rất nhiều, đồng thời ở trong quân trận còn có La Hà!”
“Thực lực của La Hà mạnh hơn bất kỳ một Vĩnh Hằng Chân Thần nào trong Ngu quốc, lấy một địch hai, có thể chống lại Tâm Ma Diên và Tâm Ảnh Ma Tướng.”
Tâm Ảnh môn chủ lắc đầu: "Kế hoạch của chúng ta thất bại, đây cũng là chuyện không thể thay đổi."
Mọi người ở đây đều im lặng.
Hai bí bảo trấn môn liên thủ lại bị một Vĩnh Hằng Chân Thần đánh bại.
“Chư vị cũng không cần lo lắng, lần này bọn họ không dám giao thủ, một lòng chỉ muốn trốn vào phủ thành chủ.” Tâm Ảnh môn chủ nói: "Nhưng họ vẫn chạy trốn, bọn họ không có cách nào thống trị Hộ Dương thành, thống trị toàn bộ Cửu Khương Hỗn Độn châu, cho nên bọn họ phải tiến hành quyết chiến cuối cùng với chúng ta.”
“Một khi quyết chiến, chúng ta có chiến thuyền của Viêm Phong cổ quốc, bất luận là trận pháp, hay là Vĩnh Hằng Chân Thần tinh nhuệ, chúng ta đều mạnh hơn quân đội của Cửu Khương hầu." Tâm Ảnh môn chủ nói.
Mười tám trưởng lão và Khâu Diệc cùng thừa nhận.
Dù sao cũng là căn cơ của tông phái Thần Vương, nhóm đệ tử Vĩnh Hằng Chân Thần của họ mạnh hơn các Vĩnh Hằng Chân Thần dưới trướng Cửu Khương hầu rất nhiều, phối hợp trận pháp, các phương diện đều chiếm ưu thế.
"Tâm Nhãn trưởng lão, sư đệ Khâu Diệc, khi quyết chiến trận cuối cùng, hai người hãy cuốn lấy La Hà.” Tâm Ảnh môn chủ nói: “Chỉ cần cuốn lấy hắn! Những đệ tử khác trong tông môn sẽ có thể phát huy thỏa thích.”
Tâm Nhãn trưởng lão và Khâu Diệc gật đầu.
“Có thể lúc đó sẽ có người chết, nhưng chỉ cần cuốn lấy La Hà, sự uy hiếp của quân đội dưới trướng Cửu Khương hầu sẽ yếu đi nhiều. Chúng ta nhất định có thể thắng.” Tâm Ảnh môn chủ nói.
“Lúc trước La Hà đưa ra giá thuê hai trăm triệu vũ trụ sa với chúng ta! Lưu Âm hầu không đồng ý, ngược lại Cửu Khương hầu đồng ý, không biết Cửu Khương hầu bỏ ra cái giá lớn cỡ nào.”
"Sợ là không thể ít hơn bao nhiêu."
"Cửu Khương hầu thật sự bỏ ra được."
Các trưởng lão đang thảo luận.
"Không cần quan tâm những điều này, hãy chuẩn bị sẵn sàng, ứng phó với trận quyết chiến cuối cùng đi." Tâm Ảnh môn chủ nói.
“Vâng.” Lúc này tất cả trưởng lão mới giải tán.
Tâm nhãn trưởng lão và Khâu Diệc cũng không vội rời đi, cùng nhìn về phía Tâm Ảnh môn chủ.
“Ta đã suy nghĩ kỹ càng về tình hình chiến đấu, luôn cảm thấy La Hà đối phó với chúng ta rất dễ, ngay cả tùy tùng La Tát cũng chưa xuất thủ.” Tâm Ảnh môn chủ lo lắng nói: “Hai người các ngươi có nhiệm vụ rất nặng nề, muốn cuốn lấy La Hà cũng không dễ dàng.”
Tâm Nhãn trưởng lão và Khâu Diệc đều gật đầu.
Hai người bọn họ đều cực kỳ kiêu ngạo, nhưng đúng là lần giao chiến trước đó, tùy tùng La Tát không xuất thủ.
“Nếu quả thật không ngăn được hắn thì đừng ngăn cản.” Trong mắt Tâm Ảnh môn chủ có sát khí: “Hắn muốn giết đệ tử Tâm Ảnh môn của ta, hai người các ngươi hãy tàn sát Vĩnh Hằng Chân Thần dưới trướng Cửu Khương hầu. Lần chiến tranh này, chúng ta nhất định phải thắng.”
“Được.”
“Chúng ta đã hiểu.” Tâm nhãn trưởng lão và Khâu Diệc gật đầu.
Rất nhanh, hai người bọn họ rời đi.
Tâm Ảnh môn chủ nhìn ra thế giới xa xa bên ngoài: “Vận mệnh của Tâm Ảnh môn ta, mấu chốt là ở hai vị lão tổ! Nếu hai vị lão tổ đột phá, không cần phải sợ Cửu Nguyên Đại Thánh, Tâm Ảnh môn ta sẽ nhanh chóng quật khởi.”
“Nếu hai vị lão tổ không đột phá, lại mất thêm một số đệ tử, gánh nặng duy trì môn phái sẽ nhẹ nhàng hơn, còn có thể duy trì lâu hơn.” Ánh mắt của Tâm Ảnh môn chủ rất lạnh lùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook