La Phong cũng không giật mình, hắn đã biết từ lâu, Khởi Nguyên đại lục là một thế giới tàn khốc, những bộ lạc sống bên ngoài thành, có lẽ một ngày nào đó sẽ lặng yên biến mất. Một khi đám Hỗn Độn Chúa Tể, Thần Vương động thủ, sẽ tạo thành cảnh tượng hủy thiên diệt địa.
Dù là người tu hành tầng nào, có nhân từ, có lạnh lùng độc hành, cũng có tàn sát chúng sinh vì bản thân.
Đây chính là đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
“Người tu hành tàn sát chúng sinh chỉ vì bản thân đều là đám cặn bã đáng chết! Ta diệt đám cặn bã này, cũng là một đạo lý.” La Phong thầm nghĩ: “Chỉ là năng lực của ta có hạn.”
Dù là Thần Vương cổ xưa cũng không ảnh hưởng được đến trật tự của Khởi Nguyên đại lục.
Lúc này, Ma La Tát và Mặc Ngọc Thanh Nham đều đang đợi La Phong quyết định.
“Thanh Nham.” La Phong nhìn Mặc Ngọc Thanh Nham: “Những người nhà còn lại của ngươi đâu?”
“Cha đang ở trong phủ thành chủ, bây giờ phủ thành chủ đã phong cấm rồi, phụ thân không thể nào về được.” Mặc Ngọc Thanh Nham giải thích: “Đại ca đang ở nhà, đại tẩu có thai, cũng ở nhà nghỉ ngơi.” 
“Nay tình thế ác liệt, ta chuẩn bị ra khỏi thành.” La Phong nói: “Nhà các ngươi có bằng lòng theo ta ra khỏi thành không?”
“Đương nhiên bằng lòng.” Mặc Ngọc Thanh Nham gật đầu: “Ta đã đưa tin cho phụ thân rồi, phụ thân nói, tất cả đều nghe theo chủ nhân.”
“Ừm.” La Phong nhìn Ma La Tát: “La Tát, ngươi đến Mộng Hoa lâu, cứu Mộng Hoa lâu chủ, A La Nhã và người của họ.”
Ánh mắt Ma La Tát lập tức sáng lên, dùng tâm linh truyền âm: “Chủ nhân, động thủ trong thành sẽ bị Tâm Ảnh môn và phủ thành chủ phát hiện, ta bại lộ bao nhiêu thực lực thì thỏa đáng?”
“Bằng với thực lực của Tâm Nhãn trưởng lão đi, thủ đoạn có thể lợi hại hơn một chút, nhưng phải khống chế tốt uy lực.” La Phong truyền âm.
Bên ngoài đã nghi ngờ hắn là tinh anh do thế lực lớn bồi dưỡng từ lâu, đặc biệt là khi hắn từ chối lời mời của Ngu quốc chủ, càng khiến các thế lực suy đoán hắn có sư thừa lợi hại, cho rằng Ma La Tát là người hộ đạo của hắn.
Vậy cứ để suy đoán của người ngoài trở thành sự thật đi.
“Biết rồi ạ.” Ma La Tát đã muốn động thủ từ lâu rồi, giờ được chủ nhân cho phép, nó mới có thể lộ ra một chút nanh vuốt.
“Bắt đầu hành động.” La Phong vẫy tay thu hồi Mặc Ngọc Thanh Nham.
La Phong và Ma La Tát đồng thời biến mất.
Trong phủ thành chủ.
Một mình Mặc Ngọc Hổ ở trong một căn phòng.
“Lão tam.” Mặc Ngọc Hổ biết tin, trái tim như bị đao cắt. Sau khi thê tử qua đời, trên thế gian này, điều hắn để ý duy nhất chính là ba đứa con. Hắn coi ba đứa con quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình.
Kết giao được với La Phong, kể cả bảo vật giành được, hắn cũng dùng để đổi lấy cơ duyên cho các con.
Hôm nay, lão tam mất rồi.
“Ta đã biết từ lâu, rằng thế giới này chính là như vậy.” Trong lòng Mặc Ngọc Hổ cũng vô cùng thù hận: “Thế nhưng, ta không báo thù được.”
“Đó là Tâm Ảnh môn! Tâm Ảnh môn khiến cả Cửu Khương Hỗn Độn châu khó mà địch nổi.” Mặc Ngọc Hổ đau đớn bất lực. 
Bây giờ Cửu Khương hầu cao cao tại thượng còn phải nghĩ cách triệu tập lực lượng, một Hư Không Chân Thần nho nhỏ như hắn có thể làm gì sao?
“May mắn lớn nhất của ta chính là trước kia quen biết được với La Hà Thần Quân.” Mặc Ngọc Hổ thầm nghĩ: “Hy vọng La Hà Thần Quân thuận lợi mang Liệt Phong và Thanh Nham rời khỏi Hộ Dương thành.”
** ** **
Động phủ của Mặc Ngọc gia.
“Tâm Ảnh môn!” Mặc Ngọc Liệt Phong đứng bên hồ nước, hai mắt rưng rưng, khuôn mặt dữ tợn: “Giết huynh đệ của ta! Mặc Ngọc Liệt Phong ta thề, đời này ta sẽ không tiếc tất thảy để báo thù! Dù trăm ngàn năm, ta cũng sẽ không từ bỏ!”
Trong ba huynh đệ, lão đại Mặc Ngọc Liệt Phong là người có thiên phú cao nhất, cũng dũng mạnh nhất và có sát tính nặng nhất.
Lão tam là người nội liễm nhất, chỉ muốn tu hành, ai ngờ lại là người ra đi đầu tiên.
Trên thế giới này, không phải cứ muốn yên lặng tu hành thì đều có thể yên lặng tu hành.
Bỗng nhiên…
Một bóng đen đi ra từ gợn sóng hư không, xuất hiện trên trời của động phủ.
Mặc Ngọc Liệt Phong nhìn thấy, lập tức cung kính hành lễ: “Thần Quân! Chúng ta đã chuẩn bị xong rồi!”
La Phong gật đầu, vung tay lên, thu hết tất cả sinh linh trong Mặc Ngọc gia, kể cả kiến trúc vào.
“Tiếp theo chính là chín cửu hành luyện khí. Thương huynh, ta cũng chỉ có thể giúp huynh được thế này thôi.” La Phong thì thầm.
Vù.
Vừa cất bước, La Phong đã biến mất trong hư không.
Mặc dù đại trận u ám của Tâm Ảnh Môn áp chế không gian mạnh hơn nhiều, nhưng hiện nay La Phong đã lĩnh ngộ về không gian đến mức cực sâu, đặc biệt là khi trên người còn mang cá cây Hư Diễn Mẫu Thụ, một mặt càng thêm phù hợp với không gian, một mặt lại thường xuyên quan sát lá cây này, cũng làm La Phong có thu hoạch.
. . .
Lúc trước Thiên Viêm môn giải tán, chúng đệ tử đều đi theo con đường riêng.
Có người gia nhập những thế lực khác, có người tự thành lập cửa hàng luyện khí, trong đó lớn nhất chính là chín cửa hàng luyện khí. Mặc Ngọc Liệt Phong và thê tử Mạc Vưu Thường thành lập cửa hàng luyện khí Mặc Ngọc rất có thanh thế, chiếm diện tích cũng cả ngàn vạn kilomet.
Mặc Ngọc gia ở Hộ Dương thành cũng coi như có chút căn cơ, cha đi theo phó thành chủ Ma Ly Mông, lão đại là đệ tử thân truyền của Vĩnh Hằng Chân Thần Chúc Du thuộc Chúc thị nhất tộc, lão nhị là đầy tớ của La Hà Thần Quân, bên cạnh La Hà Thần Quân cũng chỉ có hai đầy tớ mà thôi.
Vì vậy, có rất nhiều đệ tử của Thiên Viêm môn đi theo Mặc Ngọc Liệt Phong và Mạc Vưu Thường.
“Mang hết tất cả bảo vật đi.”
Giờ phút này, tất cả bí bảo linh khí trưng bày để bán, bí bảo trong kho, các loại vật liệu trong cửa hàng luyện khí Mặc Ngọc đều đang bị đệ tử của Tâm Ảnh môn dọn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương