Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 115 Tập kích trong đêm tối(2)
Trong điện thính dưới lòng đất của một tòa động phủ bình thường ở Hộ Dương thành.
Huyết Vân, Vũ Thiên Hử và Vũ Thiên Y đang tụ tập ở chỗ này.
"Chúng ta phải dùng hết mọi cách để thu thập tin tức về ba đại cấm địa." Huyết Vân nói: "Nhưng bên phủ thành chủ đã phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt. Những người trấn thủ ba đại cấm địa đều là thành viên trung tâm của bọn họ, rất khó mua chuộc."
"Cao Ngô Vĩ của Cao Ngô gia tộc rất dễ mua chuộc, nhưng hắn làm việc quá kém, chẳng những không thuyết phục được Cao Ngô Thủy, ngược lại chính hắn cũng mất mạng." Vũ Thiên Hử lắc đầu.
"Một tên phế vật chết thì cũng đã chết rồi." Vũ Thiên Y nói: "Huyết Vân Thần Quân, chúng ta đã thu thập tin tức lâu như vậy, đến bao giờ hành động?"
"Chuẩn bị lâu như vậy, cũng nên hành động rồi." Huyết Vân nói.
Hai mắt Vũ Thiên Hử và Vũ Thiên Y đều sáng lên.
"Hành động như thế nào?" Vũ Thiên Hử truy hỏi.
"Mục tiêu của chúng ta chính là ba cấm địa." Huyết Vân nói: "Phủ thành chủ bề ngoài chỉ có một mình Ma Ly Hiêu, có lẽ bọn họ có lực lượng ẩn giấu. Nhưng ba người chúng ta liên thủ, không hề sợ phủ thành chủ. Chỉ cần có thể xông vào một cấm địa, hủy diệt cấm địa đó, uy lực đại trận Hộ Dương thành vận chuyển sẽ giảm xuống kịch liệt."
Đại trận Hộ Dương thành có rất nhiều tiết điểm mấu chốt, tiết điểm bình thường bị phá hư, ảnh hưởng rất nhỏ với đại trận.
Nhưng ba đại cấm địa lại là vị trí hạch tâm.
"Kế hoạch hành động chi tiết, khi nào hành động, ta sẽ nói cho các ngươi biết." Huyết Vân nói.
"Được, chúng ta nghe Huyết Vân huynh." Vũ Thiên Hử và Vũ Thiên Y đều rất tự tin.
Vũ Thiên Hử thức tỉnh huyết mạch đặc biệt nên thần thể của hắn ta có thể nói là Vĩnh Hằng Chân Thần đỉnh cao trên con đường tu hành huyết mạch. Huyết Vân có kiến thức rộng rãi, cho rằng thần thể của Vũ Thiên Hử có lẽ không thua gì thần thể vô hạn.
Đương nhiên tiềm lực của thần thể vô hạn rất lớn, ở cảnh giới Hỗn Độn, ở cảnh giới Thần Vương, cũng có thể phát huy tác dụng cực lớn. Mà con đường tu hành huyết mạch đột phá đến Hỗn Độn Chúa Tể là đỉnh điểm rồi, tiềm lực kém hơn nhiều.
Nhưng điều này không trở ngại thực lực siêu cường của Vũ Thiên Hử lúc này.
Còn Vũ Thiên Y là một trong Vũ Thiên Ngũ Thần, cũng là cường giả cùng cấp độ với Ma Ly Hiêu.
Ba đại cường giả liên thủ, tự nhiên rất tự tin.
Trong doanh trại to lớn của Kim Hao quân đoàn, trong một động phủ lịch sự tao nhã.
La Phong xách theo một bầu rượu.
"Ực ực." Uống hai ngụm rượu, nhất thời cảm nhận được độc tố thẩm thấu linh hồn, khiến ý chí tâm linh lung lay sắp đổ. La Phong đồng thời còn tu luyện Đại Hủy Diệt Luyện Tâm Pháp, lần lượt phải hủy diệt ý chí của bản thân.
"Đoạn Đông Hà nhất mạch bồi dưỡng truyền nhân các đời, có biện pháp điều phối độc Hắc Trạch, khiến độc Hắc Trạch có hiệu quả mạnh hơn." La Phong nghĩ. Lấy độc Hắc Trạch làm nguyên liệu, lại thêm một ít phối liệu và dung nhập vào rượu trái cây, có thể điều phối thành rượu ngon khẩu vị độc đáo. Dùng để tu luyện ý chí tâm linh, hiệu quả càng tốt.
"Linh hồn của ta quá mạnh, ý chí tâm linh lại càng mạnh, chỉ dựa vào độc, tiêu hao quá lớn." La Phong nghĩ: "Rượu trái cây Hắc Trạch phối hợp với Đại Hủy Diệt Luyện Tâm Pháp, hiệu quả mới là tốt nhất, hơn nữa lại có thể tiết kiệm độc Hắc Trạch."
Tu luyện như vậy, nếu là người tu hành bình thường thì sẽ cảm thấy thống khổ khó nhịn. Nhưng ý chí La Phong trải qua quá nhiều rèn luyện, đặc biệt là nỗi đau trước khi Tinh Thần Tháp nhận chủ lúc vượt xa lúc này.
Dù sao thì phương pháp rèn luyện bình thường cũng không đau khổ như khi Tinh Thần Tháp nhận chủ.
Do đó La Phong rất dửng dưng. Chút đau khổ ấy, hắn ngược lại cảm thấy là một chút lạc thú trong tu hành.
"Chủ nhân, chúng ta cứ mãi ở đây, phải ở lại đây một kỷ à?" Ma La Tát đi tới, có chút không cam lòng: "Ta là người làm, không quan trọng, có phải có thể đi ra ngoài một lát không?"
Trước đó thường xuyên hưởng lạc trong thành, bây giờ ở trong quân doanh lâu dài, Ma La Tát có chút nhịn không được.
"Ngươi nhìn ngươi xem." La Phong lắc đầu: "Chút nhẫn nại ấy cũng không có, ý chí tâm linh của ngươi thật sự rất tầm thường."
"Ta làm vậy là tận hưởng vui thú trước mắt, có liên quan gì đến ý chí tâm linh." Ma La Tát phản bác.
"Ta làm chủ nhân đang ở đây, ngươi làm người làm mà lại muốn ra ngoài hưởng lạc?" La Phong nhìn nó: "Ngươi cảm thấy ngươi có phải có quá đáng không?"
Ma La Tát cúi đầu.
"Đợi đi, đợi đến khi thế lực Thực quốc đột kích, hoặc là chờ đủ một kỷ." La Phong nói.
Bỗng nhiên…
Không hề có dấu hiệu, một cỗ rét lạnh vô cùng khủng bố phủ xuống, trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ doanh trại Kim Hao quân đoàn. Trong đêm tối này, phạm vi mấy trăm triệu kilomet của doanh trại khổng lồ hoàn toàn bị một mảnh băng sương bao trùm.
"Nhanh như vậy đã tới rồi?" La Phong kinh ngạc ngẩng đầu.
"Cuối cùng cũng tới rồi!" Ma La Tát vui mừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook