Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ
-
Chương 91
Trong TV, nhà thiết kế đại tài Ngu Phạm mới gần đây còn vui sướng tuyên truyền tác phẩm của mình thì giờ sắc mặt xanh mét bị đám phóng viên và quần chúng vây xem. Đám phóng viên khí thế bức người bắt đầu moi móc, đặt câu hỏi, từ ngữ cực kỳ sắc bén, vừa nghe đã biết không phải lời hay, microphone thì chỉ hận không thế chọc thẳng vào khuôn mặt già nua nhăn nheo của lão.
“Theo tin tức chúng tôi mới thu được, có một lượng lớn đơn từ nặc danh được gửi tới nhằm vạch trần việc Ngu tiên sinh thường xuyên nhận quà biếu quý giá như một hình thức nhận hối lộ trong các mùa Siêu mẫu Châu Á trước, qua đó ông sẽ thao túng giải thưởng và thí sinh nhận giải. Xin hỏi đây có phải là thật hay không?”
“Nghe nói phía ban tổ chức đã thu được số lượng lớn bằng chứng chứng minh ngài nhận hối lộ, thậm chí còn có cả những thí sinh từng biếu quà cho ngài ra mặt làm chứng. Hiện tại, ban tổ chức chương trình đang thu thập chứng cứ và làm hồ sơ pháp lý để chuẩn bị khởi tổ ngài, Ngu tiên sinh cảm thấy mình có thể thắng kiện hay không?”
“Ngu tiên sinh, vụ việc gây tranh cãi giữa ngài và NL Bùi Hàm Duệ trước đây giờ đã có tiến triển mới. Có một cô gái tự xưng là thư ký trước đây của Bùi tiên sinh, hôm qua cô ta đã tới sở cảnh sát tự thú, nói rằng cô ta chịu sự giật dây của ngài nên đã ăn cắp bản thiết kế của Bùi tiên sinh rồi bán trao tay cho ngài. Xin hỏi ngài có biết cô gái này không?”
“Có người đã chỉ ra, sự việc đạo nhái thiết kế lần này, nguyên nhân là do Bùi Hàm Duệ tiên sinh từng mượn tay truyền thông tố giác ngài có giúp đỡ ngầm cho một tuyển thủ tại Siêu mẫu Châu Á mùa vừa qua. Bởi vậy mà dẫn tới việc ngài trả thù, hiện tại Bùi tiên sinh đang ở trong trạng thái tạm thời bị cách chức, ngài có ý kiến gì với việc này không?”
Mọi người chất vấn liên tiếp khiến Ngu Phạm không thể mở nổi miệng, cho dù lão ta nói ra cái gì cũng lập tức bị tìm ra lỗ hổng, sau đõ lại phải chịu vòng công kích tiếp theo, còn nếu trầm mặc thì lại bị coi là chột dạ, xấu hổ và cam chịu. Ngu Phạm cãi nhau với phóng viên cãi đến mặt đỏ tai hồng, sắc mặt xanh đỏ luân phiên, cuối cùng thì đen sì như than, hoàn toàn bại trận, chỉ còn biết bận rộn tránh đi máy quay.
Tần Diệc xem xong đoạn này thì cười ầm lên, đúng là quả báo.
Ngày hôm sau, NL lập tức nhân cơ hội mở họp báo, công khai tất cả những chứng cứ về vụ việc ăn cắp bản thiết kế, không những tẩy trừ toàn bộ hiềm nghi của Bùi Hàm Duệ, còn khiến “người bị hại” Ngu Phạm lập tức biến thành “kẻ gây hại.”
Khi người xem còn đang thi nhau cảm thán về cú phản kích ngoạn mục này, Bùi Hàm Duệ đã vô thanh vô tức khôi phục chức vị vốn có, những ảnh hưởng trái chiều tuy rẳng không thể hoàn toàn biến mất, nhưng rồi nó cũng sẽ nhạt dần theo thời gian. Về phần những kẻ mong muốn phe của Bùi Hàm Duệ suy sụp để người của mình lên trong nội bộ công ty, dưới sự chấn nhiếp của Der, họ cũng chỉ có thể ngóng trông nhìn hắn một lần nữa trở lại trung tâm quyền lực.
Sau khi hợp đồng với công ty của Mỹ hết hạn, Tần Diệc uyển chuyển từ chối lời mời tái ký của đối phương, bắt đầu bận rộn xây dựng công ty. Mở công ty không giống việc làm người mẫu, Tần Diệc cũng là mò đá qua sông. Nhưng may mắn là, hắn có Serre Geraint và Bùi Hàm Duệ là hai nhân vật với kinh nghiệm cực kỳ phong phú, có thể cho hắn rất nhiều chỉ đạo và đề nghị. Hơn nữa có một mạng lưới bạn bè phong phú mạnh mẽ duy trì, so với những người chân ướt chân ráo xây dựng từ đầu, hắn đã nhàn nhã hơn rất nhiều.
Dưới sự giật dây của Kỷ Hàng Phong và Tần Diệc, huấn luyện viên Chu Vân ban đầu giúp đỡ Tần Diệc đã bị bọn họ dụ dỗ đi khỏi Thiên Lộ. Còn Thẩm Hựu thì càng dễ dàng, vừa nghe nói Tần Diệc và Thẩm Đại có thịt ăn là nhanh nhẹn cuốn chăn đệm mò sang.
Có vài vị người mẫu đang nổi tọa trấn, lại có bảng hiệu Tần Diệc, chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng, công ty đã sơ bộ thành hình, càng có không ít những người mẫu trẻ tuổi ôm giấc mộng tìm đến.
Khi mà tình cảm của Tần Diệc và Bùi Hàm Duệ ngày càng ổn định, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, một vài nhân vật ngoài dự đoán bắt đầu dời Pháp bay sang Trung Quốc.
Nhà họ Bùi.
Cuối thu, lá vàng bay lả tả, mấy cô hầu gái đang quét tước trên mặt cỏ, bỗng nghe thấy tiếng ô tô vang lên, ngước mắt lên thì thấy chiếc xe quen thuộc đang tới gần.
Chiếc xe hơi màu bạc chậm rãi dừng ở hoa viên, Bùi Hàm Duệ mặc chiếc áo măng tô đen xì, vừa xuống xe đã bị gió thổi bay phấp phới.
Khi vào cửa, hắn vẫn đang nghe điện thoại, chỉ thừa một cánh tay nới lỏng caravat, ông quản gia lại gần giúp anh cởi áo khoác. Mãi đến khi nhìn thấy ông nội Bùi đang nhắm mắt ngồi nghỉ trên sô pha, anh mới cúp máy, đến ngồi xuống bên cạnh.
“Ông nội, có chuyện gì mà gọi cháu về gấp thế?” Bùi Hàm Duệ tùy ý cởi bỏ cổ tay áo, quay ra phân phó món ăn cho bữa tối, định bụng chút nữa sẽ gọi Tần Diệc sang ăn cơm.
Ông lão mở to mắt, dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Cha cháu về rồi.”
Chỉ một câu này đã cắt đứt mọi lời anh định nói ra, đuôi lông mày của anh giật giật, vừa định mở miệng thì phía sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân. Tiếng giày cao gót đạp trên đá cẩm thạch tạo ra âm thanh đinh đinh đông đông, vang vọng khắp đại sảnh.
“Vốn định đặt vé máy bay ngày mai, nhưng cuối cùng lại đi sớm nên chưa kịp nói với con.” Bùi Minh Trạch đi từ trên lầu xuống dưới, một cô gái ngoại quốc với mái tóc nâu dài đang khoác tay ông, chậm rãi đi tới chiếc sô pha tinh xảo đối diện ông nội Bùi rồi ngồi xuống.
Bùi Minh Trạch ăn mặc nghiêm cẩn, sang trọng, không gì là không sang quý. Bộ tây trang màu đen trên người không có một chút nếp uốn, tóc cũng cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi, ông nhìn cha mình đầu tiên, sau đó ánh mắt rơi xuống con trai mình, thản nhiên cười nói: “ Cha, Hàm Duệ, vị này chính là tiểu thư Love của gia tộc Macaulay mà con từng nhắc tới. Lần này cô bé đi theo ông nội tới Trung Quốc chơi, con cũng liền làm chủ mời Love tới đây chơi. Cô bé biết nói tiếng Trung đấy, Hàm Duệ, con phải chăm sóc con bé nhé.”
Từ lúc nhìn thấy Bùi Hàm Duệ, Love liền dùng ánh mắt tò mò mà đánh giá anh một cách quang minh chính đại. Cô gái có một đôi mắt sáng mê người màu hổ phách, dáng người nhỏ xinh, cô im lặng ngồi một bên toát lên vẻ thoải mái, văn tĩnh.
Đáng tiếc, Bùi Hàm Duệ chỉ khách sáo gật đầu với cô rồi không thèm chú ý nữa. NGược lại anh không mặn không nhạt hỏi Bùi Minh Trạch: “Không biết lần này cha về nước là có chuyện gì quan trọng?”
“Ta về gặp con và ông không được sao? Vì sao lại cứ phải có chuyện mới về.” Bùi Minh Trạch nhíu mày không vui.
Những lời này nghe vào tai Bùi Hàm Duệ thực sự có chút đáng cười, khóe môi anh hơi nhếch lên nhưng không nói thêm gì nữa, Dù sao thì không ai muốn để người ngoài chê cười.
Ông nội Bùi vẫn im lặng, một gia đình ba thế hệ ngồi 3 hướng, không khí có chút vi diệu.
Tình cảnh như vậy khiến Bùi Hàm Duệ bỏ qua ý định gọi Tần Diệc sang ăn cơm, “bữa cơm đoàn viên” xa cách nhiều năm này kết thúc một cách qua loa chóng vánh.
Sau bữa cơm, Bùi Minh Trạch lưu lại Love và Bùi Hàm Duệ đứng với nhau, vào thư phòng cùng ông nội Bùi.
Bùi Hàm Duệ buông dao nĩa, lấy khăn xoa xoa vết dầu không tồn tại trên khóe miệng, chậm rãi nói: “Đến hoa viên đi chút đi, tôi cũng muốn nói vài chuyện với tiểu thư Macaulay.”
“Gọi tôi là Love là được.” Cô gái người Pháp ngọt ngào cười với anh, đứng dậy trước anh một bước, dùng thứ tiếng Trung bập bẹ hào phóng nói: “Đi thôi.”
Đêm cuối mùa thu, gió thu lạnh buốt.
Đèn đường trong vườn có tạo hình rất khác biệt khiến Love dừng chân ngắm nhìn hồi lâu.
Bùi Hàm Duệ cố gắng tìm từ, cũng không tính toán chơi trò vòng vo hàm súc của người Trung Quốc với người nước ngoài, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu thư Macaulay, tôi không biết cha tôi đã hứa hẹn với cô cái gì, thế nhưng tôi phải nói cho cô biết, tôi đã có ngươi yêu, không tình toán sẽ hẹn hò hay kết hôn với người khác.”
Love giật mình xoay người, há miệng, một hồi lâu sau mới nghẹn ra một âm điệu: “….cái gì cơ?”
Bùi Hàm Duệ tao nhã nói: “Có cần tôi lặp lại lần nữa không?”
“A…Không. Tôi muốn nói là….. hóa ra anh đã có người yêu rồi sao? Chú Bùi không nói chuyện này cho tôi biết.” Love lộ ra biểu cảm thất vọng, u u nói: “Nếu biết như vậy thì tôi đã không tới đây.”
“Rất xin lỗi, tiểu thư Love.” Bùi Hàm Duệ nhìn chăm chú vào mắt cô gái, bình tĩnh nói: “Cô là một cô gái thông tình đạt lý, tôi tin rằng rồi cô sẽ tìm được người thực sự phù hợp với mình.”
Ánh mắt anh sâu thẳm mà sáng ngời, trong sự dịu dàng lại không thiếu kiên quyết. Love thở dài, đáy lòng đầy thất vọng.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhé.”
Love lắc đầu, thật sự không muốn xấu hổ đi cùng anh nữa, hít hít mũi thấp giọng nói: “Không cần, tôi có xe.”
Gần như cùng lúc đó, Tần Diệc vừa bận rộn ra khỏi công ty,
Hắn lấy xe ra khỏi hầm gửi, còn chưa ra đến đường ngoài thì đột nhiên có 3 chiếc xe hơi màu đen lao ra chặn đường hắn.
Tần Diệc cau mày, đang định lái sang hướng khác thì phía sau hắn cũng bị chặn bởi một chiếc xe. Tình cảnh này thì chẳng cần nghĩ cũng biết là có chuyện.
Ngày sau đó, cửa mấy chiếc xe mở ra, xuống xe là vài người đàn ông mặc tây trang, ai nầy đều có dáng người khôi ngô, dù là trong hầm gửi xe chẳng sáng sủa gì cũng đeo kính đen. Người đàn ông cầm đầu đi tới gần xe Tần Diệc, cúi xuống nhẹ nhàng gõ lên cửa kính, dùng giọng điệu cung kính nhưng cũng cường ngạnh nói với Tần Diệc: “Tần tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn gặp ngài, phiền ngài đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Ông chủ của các người muốn gặp tôi? Vậy thì bảo ông ta tự mình tới gặp.” Tần Diệc chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, híp mắt nhìn quét một lượt. Nhìn tình huống này thì hôm nay không yên rồi.
Người kia vẫn không di chuyển: “Ông chủ của chúng tôi muốn ra ngoài cũng khó nên đành phải mời Tần tiên sinh qua vậy. Ông chủ của chúng tôi họ Bùi.”
“…..Bùi?” Bàn tay đang muốn đụng đến điện thoại của Tần Diệc dừng lại, lập tức nhớ tới ngọn núi to đang chắn giữa hắn và Bùi Hàm Duệ. Ánh mắt trầm xuống, hắn trầm mặc một lúc, thản nhiên gật đầu nói: “Được rồi.”
“Như vậy, mời xuống xe.”
Tần Diệc lại hoàn toàn không định xuống xe, chỉ chớp mắt nói: “Tôi có xe, mấy người dẫn đường là được.”
“Nhưng là…..”
Tần Diệc ngó đầu ra, nghiêng đầu nhìn hắn, trừng mắt nói: “Anh nghĩ là tôi không dám nghiến qua à?”
Đối phương thấy mặt hắn nghiêm túc, giọng điệu cũng không giống đang đùa, lại nhớ tới lời dặn của ông chủ. Cuối cùng anh ta cũng không dám quá mức ép buộc, đành phải bảo những người khác quay lại xe rồi dẫn đường cho Bùi Hàm Duệ.
Tần Diệc một tay nắm vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại gửi cho Bùi Hàm Duệ và Kỷ Hàng Phong mỗi người một tin nhắn thoại. Nhìn ba chiếc xe phía trước, hắn nhịn không được nhếch mép…
Kỳ thực hắn cũng không dám…
“Theo tin tức chúng tôi mới thu được, có một lượng lớn đơn từ nặc danh được gửi tới nhằm vạch trần việc Ngu tiên sinh thường xuyên nhận quà biếu quý giá như một hình thức nhận hối lộ trong các mùa Siêu mẫu Châu Á trước, qua đó ông sẽ thao túng giải thưởng và thí sinh nhận giải. Xin hỏi đây có phải là thật hay không?”
“Nghe nói phía ban tổ chức đã thu được số lượng lớn bằng chứng chứng minh ngài nhận hối lộ, thậm chí còn có cả những thí sinh từng biếu quà cho ngài ra mặt làm chứng. Hiện tại, ban tổ chức chương trình đang thu thập chứng cứ và làm hồ sơ pháp lý để chuẩn bị khởi tổ ngài, Ngu tiên sinh cảm thấy mình có thể thắng kiện hay không?”
“Ngu tiên sinh, vụ việc gây tranh cãi giữa ngài và NL Bùi Hàm Duệ trước đây giờ đã có tiến triển mới. Có một cô gái tự xưng là thư ký trước đây của Bùi tiên sinh, hôm qua cô ta đã tới sở cảnh sát tự thú, nói rằng cô ta chịu sự giật dây của ngài nên đã ăn cắp bản thiết kế của Bùi tiên sinh rồi bán trao tay cho ngài. Xin hỏi ngài có biết cô gái này không?”
“Có người đã chỉ ra, sự việc đạo nhái thiết kế lần này, nguyên nhân là do Bùi Hàm Duệ tiên sinh từng mượn tay truyền thông tố giác ngài có giúp đỡ ngầm cho một tuyển thủ tại Siêu mẫu Châu Á mùa vừa qua. Bởi vậy mà dẫn tới việc ngài trả thù, hiện tại Bùi tiên sinh đang ở trong trạng thái tạm thời bị cách chức, ngài có ý kiến gì với việc này không?”
Mọi người chất vấn liên tiếp khiến Ngu Phạm không thể mở nổi miệng, cho dù lão ta nói ra cái gì cũng lập tức bị tìm ra lỗ hổng, sau đõ lại phải chịu vòng công kích tiếp theo, còn nếu trầm mặc thì lại bị coi là chột dạ, xấu hổ và cam chịu. Ngu Phạm cãi nhau với phóng viên cãi đến mặt đỏ tai hồng, sắc mặt xanh đỏ luân phiên, cuối cùng thì đen sì như than, hoàn toàn bại trận, chỉ còn biết bận rộn tránh đi máy quay.
Tần Diệc xem xong đoạn này thì cười ầm lên, đúng là quả báo.
Ngày hôm sau, NL lập tức nhân cơ hội mở họp báo, công khai tất cả những chứng cứ về vụ việc ăn cắp bản thiết kế, không những tẩy trừ toàn bộ hiềm nghi của Bùi Hàm Duệ, còn khiến “người bị hại” Ngu Phạm lập tức biến thành “kẻ gây hại.”
Khi người xem còn đang thi nhau cảm thán về cú phản kích ngoạn mục này, Bùi Hàm Duệ đã vô thanh vô tức khôi phục chức vị vốn có, những ảnh hưởng trái chiều tuy rẳng không thể hoàn toàn biến mất, nhưng rồi nó cũng sẽ nhạt dần theo thời gian. Về phần những kẻ mong muốn phe của Bùi Hàm Duệ suy sụp để người của mình lên trong nội bộ công ty, dưới sự chấn nhiếp của Der, họ cũng chỉ có thể ngóng trông nhìn hắn một lần nữa trở lại trung tâm quyền lực.
Sau khi hợp đồng với công ty của Mỹ hết hạn, Tần Diệc uyển chuyển từ chối lời mời tái ký của đối phương, bắt đầu bận rộn xây dựng công ty. Mở công ty không giống việc làm người mẫu, Tần Diệc cũng là mò đá qua sông. Nhưng may mắn là, hắn có Serre Geraint và Bùi Hàm Duệ là hai nhân vật với kinh nghiệm cực kỳ phong phú, có thể cho hắn rất nhiều chỉ đạo và đề nghị. Hơn nữa có một mạng lưới bạn bè phong phú mạnh mẽ duy trì, so với những người chân ướt chân ráo xây dựng từ đầu, hắn đã nhàn nhã hơn rất nhiều.
Dưới sự giật dây của Kỷ Hàng Phong và Tần Diệc, huấn luyện viên Chu Vân ban đầu giúp đỡ Tần Diệc đã bị bọn họ dụ dỗ đi khỏi Thiên Lộ. Còn Thẩm Hựu thì càng dễ dàng, vừa nghe nói Tần Diệc và Thẩm Đại có thịt ăn là nhanh nhẹn cuốn chăn đệm mò sang.
Có vài vị người mẫu đang nổi tọa trấn, lại có bảng hiệu Tần Diệc, chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng, công ty đã sơ bộ thành hình, càng có không ít những người mẫu trẻ tuổi ôm giấc mộng tìm đến.
Khi mà tình cảm của Tần Diệc và Bùi Hàm Duệ ngày càng ổn định, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, một vài nhân vật ngoài dự đoán bắt đầu dời Pháp bay sang Trung Quốc.
Nhà họ Bùi.
Cuối thu, lá vàng bay lả tả, mấy cô hầu gái đang quét tước trên mặt cỏ, bỗng nghe thấy tiếng ô tô vang lên, ngước mắt lên thì thấy chiếc xe quen thuộc đang tới gần.
Chiếc xe hơi màu bạc chậm rãi dừng ở hoa viên, Bùi Hàm Duệ mặc chiếc áo măng tô đen xì, vừa xuống xe đã bị gió thổi bay phấp phới.
Khi vào cửa, hắn vẫn đang nghe điện thoại, chỉ thừa một cánh tay nới lỏng caravat, ông quản gia lại gần giúp anh cởi áo khoác. Mãi đến khi nhìn thấy ông nội Bùi đang nhắm mắt ngồi nghỉ trên sô pha, anh mới cúp máy, đến ngồi xuống bên cạnh.
“Ông nội, có chuyện gì mà gọi cháu về gấp thế?” Bùi Hàm Duệ tùy ý cởi bỏ cổ tay áo, quay ra phân phó món ăn cho bữa tối, định bụng chút nữa sẽ gọi Tần Diệc sang ăn cơm.
Ông lão mở to mắt, dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Cha cháu về rồi.”
Chỉ một câu này đã cắt đứt mọi lời anh định nói ra, đuôi lông mày của anh giật giật, vừa định mở miệng thì phía sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân. Tiếng giày cao gót đạp trên đá cẩm thạch tạo ra âm thanh đinh đinh đông đông, vang vọng khắp đại sảnh.
“Vốn định đặt vé máy bay ngày mai, nhưng cuối cùng lại đi sớm nên chưa kịp nói với con.” Bùi Minh Trạch đi từ trên lầu xuống dưới, một cô gái ngoại quốc với mái tóc nâu dài đang khoác tay ông, chậm rãi đi tới chiếc sô pha tinh xảo đối diện ông nội Bùi rồi ngồi xuống.
Bùi Minh Trạch ăn mặc nghiêm cẩn, sang trọng, không gì là không sang quý. Bộ tây trang màu đen trên người không có một chút nếp uốn, tóc cũng cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi, ông nhìn cha mình đầu tiên, sau đó ánh mắt rơi xuống con trai mình, thản nhiên cười nói: “ Cha, Hàm Duệ, vị này chính là tiểu thư Love của gia tộc Macaulay mà con từng nhắc tới. Lần này cô bé đi theo ông nội tới Trung Quốc chơi, con cũng liền làm chủ mời Love tới đây chơi. Cô bé biết nói tiếng Trung đấy, Hàm Duệ, con phải chăm sóc con bé nhé.”
Từ lúc nhìn thấy Bùi Hàm Duệ, Love liền dùng ánh mắt tò mò mà đánh giá anh một cách quang minh chính đại. Cô gái có một đôi mắt sáng mê người màu hổ phách, dáng người nhỏ xinh, cô im lặng ngồi một bên toát lên vẻ thoải mái, văn tĩnh.
Đáng tiếc, Bùi Hàm Duệ chỉ khách sáo gật đầu với cô rồi không thèm chú ý nữa. NGược lại anh không mặn không nhạt hỏi Bùi Minh Trạch: “Không biết lần này cha về nước là có chuyện gì quan trọng?”
“Ta về gặp con và ông không được sao? Vì sao lại cứ phải có chuyện mới về.” Bùi Minh Trạch nhíu mày không vui.
Những lời này nghe vào tai Bùi Hàm Duệ thực sự có chút đáng cười, khóe môi anh hơi nhếch lên nhưng không nói thêm gì nữa, Dù sao thì không ai muốn để người ngoài chê cười.
Ông nội Bùi vẫn im lặng, một gia đình ba thế hệ ngồi 3 hướng, không khí có chút vi diệu.
Tình cảnh như vậy khiến Bùi Hàm Duệ bỏ qua ý định gọi Tần Diệc sang ăn cơm, “bữa cơm đoàn viên” xa cách nhiều năm này kết thúc một cách qua loa chóng vánh.
Sau bữa cơm, Bùi Minh Trạch lưu lại Love và Bùi Hàm Duệ đứng với nhau, vào thư phòng cùng ông nội Bùi.
Bùi Hàm Duệ buông dao nĩa, lấy khăn xoa xoa vết dầu không tồn tại trên khóe miệng, chậm rãi nói: “Đến hoa viên đi chút đi, tôi cũng muốn nói vài chuyện với tiểu thư Macaulay.”
“Gọi tôi là Love là được.” Cô gái người Pháp ngọt ngào cười với anh, đứng dậy trước anh một bước, dùng thứ tiếng Trung bập bẹ hào phóng nói: “Đi thôi.”
Đêm cuối mùa thu, gió thu lạnh buốt.
Đèn đường trong vườn có tạo hình rất khác biệt khiến Love dừng chân ngắm nhìn hồi lâu.
Bùi Hàm Duệ cố gắng tìm từ, cũng không tính toán chơi trò vòng vo hàm súc của người Trung Quốc với người nước ngoài, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu thư Macaulay, tôi không biết cha tôi đã hứa hẹn với cô cái gì, thế nhưng tôi phải nói cho cô biết, tôi đã có ngươi yêu, không tình toán sẽ hẹn hò hay kết hôn với người khác.”
Love giật mình xoay người, há miệng, một hồi lâu sau mới nghẹn ra một âm điệu: “….cái gì cơ?”
Bùi Hàm Duệ tao nhã nói: “Có cần tôi lặp lại lần nữa không?”
“A…Không. Tôi muốn nói là….. hóa ra anh đã có người yêu rồi sao? Chú Bùi không nói chuyện này cho tôi biết.” Love lộ ra biểu cảm thất vọng, u u nói: “Nếu biết như vậy thì tôi đã không tới đây.”
“Rất xin lỗi, tiểu thư Love.” Bùi Hàm Duệ nhìn chăm chú vào mắt cô gái, bình tĩnh nói: “Cô là một cô gái thông tình đạt lý, tôi tin rằng rồi cô sẽ tìm được người thực sự phù hợp với mình.”
Ánh mắt anh sâu thẳm mà sáng ngời, trong sự dịu dàng lại không thiếu kiên quyết. Love thở dài, đáy lòng đầy thất vọng.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhé.”
Love lắc đầu, thật sự không muốn xấu hổ đi cùng anh nữa, hít hít mũi thấp giọng nói: “Không cần, tôi có xe.”
Gần như cùng lúc đó, Tần Diệc vừa bận rộn ra khỏi công ty,
Hắn lấy xe ra khỏi hầm gửi, còn chưa ra đến đường ngoài thì đột nhiên có 3 chiếc xe hơi màu đen lao ra chặn đường hắn.
Tần Diệc cau mày, đang định lái sang hướng khác thì phía sau hắn cũng bị chặn bởi một chiếc xe. Tình cảnh này thì chẳng cần nghĩ cũng biết là có chuyện.
Ngày sau đó, cửa mấy chiếc xe mở ra, xuống xe là vài người đàn ông mặc tây trang, ai nầy đều có dáng người khôi ngô, dù là trong hầm gửi xe chẳng sáng sủa gì cũng đeo kính đen. Người đàn ông cầm đầu đi tới gần xe Tần Diệc, cúi xuống nhẹ nhàng gõ lên cửa kính, dùng giọng điệu cung kính nhưng cũng cường ngạnh nói với Tần Diệc: “Tần tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn gặp ngài, phiền ngài đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Ông chủ của các người muốn gặp tôi? Vậy thì bảo ông ta tự mình tới gặp.” Tần Diệc chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, híp mắt nhìn quét một lượt. Nhìn tình huống này thì hôm nay không yên rồi.
Người kia vẫn không di chuyển: “Ông chủ của chúng tôi muốn ra ngoài cũng khó nên đành phải mời Tần tiên sinh qua vậy. Ông chủ của chúng tôi họ Bùi.”
“…..Bùi?” Bàn tay đang muốn đụng đến điện thoại của Tần Diệc dừng lại, lập tức nhớ tới ngọn núi to đang chắn giữa hắn và Bùi Hàm Duệ. Ánh mắt trầm xuống, hắn trầm mặc một lúc, thản nhiên gật đầu nói: “Được rồi.”
“Như vậy, mời xuống xe.”
Tần Diệc lại hoàn toàn không định xuống xe, chỉ chớp mắt nói: “Tôi có xe, mấy người dẫn đường là được.”
“Nhưng là…..”
Tần Diệc ngó đầu ra, nghiêng đầu nhìn hắn, trừng mắt nói: “Anh nghĩ là tôi không dám nghiến qua à?”
Đối phương thấy mặt hắn nghiêm túc, giọng điệu cũng không giống đang đùa, lại nhớ tới lời dặn của ông chủ. Cuối cùng anh ta cũng không dám quá mức ép buộc, đành phải bảo những người khác quay lại xe rồi dẫn đường cho Bùi Hàm Duệ.
Tần Diệc một tay nắm vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại gửi cho Bùi Hàm Duệ và Kỷ Hàng Phong mỗi người một tin nhắn thoại. Nhìn ba chiếc xe phía trước, hắn nhịn không được nhếch mép…
Kỳ thực hắn cũng không dám…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook