Khi Bạch Chung tỉnh lại vào sáng hôm sau thì tài khoản Tinh Võng của anh đã nhận được hai tin nhắn. Một cái là lời chúc buổi sáng của Tịch Án còn một cái là từ chủ của nhà họ Lý, trùng đực Lý Lộ Thu.

[ Lý Lộ Thu ]: Chiều nay đến nhà chính ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói.

Khác với thái độ cung kính của trùng cái khi nói chuyện với trùng đực, đa số trùng đực đều có thói kiêu ngạo nên khi nói chuyện với trùng khác đều tỏ vẻ bề trên, không có chút tôn trọng nào.

Dù sao cũng chẳng phải một cuộc gặp mặt quan trọng gì nên Bạch Chung chỉ mặc một bộ đồ thoải mái mà thôi. Cái áo khoác mà hôm qua Tịch Án đưa cho anh cũng khá hợp với bộ đồ hôm nay nên anh cũng không tìm cái khác mà cứ thế mặc nó ra ngoài.

Nhà chính của họ Lý cách biệt thự của Bạch Chung khá gần. Dù sao cũng là nhà chính, mặc dù không được lộng lẫy như nhà họ Tịch nhưng chắc chắn cũng phải hơn căn biệt thư mà anh đang ở.

Trùng mở cửa cho Bạch Chung là một thư hầu của Lý Lộ Thu, anh nhìn thoáng qua trùng kia rồi nhìn sang chỗ khác chứ không có ý định chào hỏi.

Trùng đực của nhà họ Lý đều đang tập trung ở phòng ăn, sau khi thấy anh đến thì rõ ràng Lý Lâm đã thể hiện ra sự khó chịu, hẳn là hắn đang nhớ đến vụ mất mặt ngày hôm qua.

Đến khi Bạch Chung đến gần thì hắn mới thấy được cái áo khoác trên người anh, vừa nhìn thấy hắn lại càng khó chịu hơn. Cái áo khoác này nằm trong bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu vô cùng cao cấp, mấy hôm trước hắn còn vòi vĩnh hùng phụ mua cho hắn một cái nhưng tất nhiên là hắn đã bị từ chối.

Vậy mà bây giờ đứa con nuôi này lại được mặc đồ của thương hiệu này, hỏi sao mà hắn không ghen ghét được cơ chứ. Hắn vừa cười vừa móc mỉa: “Cũng không biết làm cách nào mà bám được vào ngài nguyên soái nhưng mà mày đừng quên, mày chỉ là một con trùng đực không có tinh thần lực nên bị xếp vào cấp E mà thôi, mày có thể chịu nổi kỳ mẫn cảm của ngài nguyên soái sao.”

Bạch Chung không thèm quan tâm đến hắn mà lập tức đi vòng qua con trùng đực ngu ngốc này rồi ngồi vào phía bên kia của bàn ăn.

“!”

Vì bị làm lơ nên Lý Lâm càng thêm tức giận, khi hắn vừa định nói cái gì đó thì đã bị Lý Lộ Thu chặn lại.

Lý Lộ Thu nâng tay ra lệnh cho trùng hầu lên món. Nhà hắn có một con thư quân, ba con thư hầu còn có một ít thư nô, trong đa số các trường hợp thì trùng cái sẽ không xứng để được ngồi lên bàn ăn nhất là trong một gia đình Trùng tộc truyền thống như thế này.

Trên bàn chỉ có ba con trùng đực bọn họ, Bạch Chung vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh mà lặng lẽ ăn đồ ăn, khi Lý Lộ Thu thấy anh không định nhắc đến việc chính thì hắn đã ho nhẹ mộ cái rồi quay đầu qua hỏi: “Này Bạch Chung, anh đã bước vào giai đoạn trưởng thành gần được một năm rồi, vậy anh định khi nào mới tìm trùng cái rồi lập khế ước đây?”

Bạch Chung ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi từ từ nói, “Đã xứng đôi với trùng cái.”

“Hả? Vậy khi nào lập khế ước?” Hiển nhiên là Lý Lộ Thu rất kinh ngạc khi nghe thấy thông tin này.

“Nhanh thôi.”

“Ừm, lập khế ước xong thì đã có thể tự lập được rồi.”

Ý của hắn chính là Bạch Chung hãy mau mau dọn ra khỏi nhà họ Lý đi. Nói thật, tuy rằng Lý Lộ Thu đối xử với Bạch Chung không được tốt lắm nhưng cũng chẳng thể gọi là tệ, ít nhất hắn không quá khắt khe với anh nhưng năm nào hiệp hội bảo vệ trùng đực cũng cho họ một khoản kha khá gọi là phí nuôi dưỡng nên tính ra thì Bạch Chung cũng không nợ gì họ.

Bạch Chung không có ý kiến gì với điều này nên anh gật đầu đồng ý.

Có lẽ Lý Lâm là con trùng vui nhất bây giờ, hắn cười nhưng gương mặt đầy vẻ khinh miệt: “Trùng như mày thì chỉ có thể ghép đôi với những con trùng cái cấp thấp mà thôi, không phải là bám được vào ngài nguyên soái hả, sao không nhờ ngài ấy tìm thư quân cho mày đi. À tao quên mất, chắc chắn là sợ mày không chịu được kỳ mẫn cảm của bọn họ chứ gì, ha ha.”

Bạch Chung có chút khó chịu với con trùng đực ngu ngốc cứ thích đâm đầu vô chỗ chết mà khiêu khích anh này. Anh hơi rũ mắt xuống rồi liếc mắt nhìn qua hắn, Lý Lâm còn định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Chung thì hắn như bị bịt miệng, không thể nói được gì nữa.

Thì ra là do Bạch Chung dùng dị năng hệ tinh thần để khống chế hắn và tất nhiên những con trùng khác sẽ không nhận ra gì.

Dường như ánh mắt của đối phương còn đáng sợ hơn cả ánh mắt của Tịch Án, thậm chí Lý Lâm còn cảm thấy mình không thể thở được giống như hắn đang bị ai đó bóp chặt cổ vậy. Sau khi đối phương không nhìn nữa mà tiếp tục ăn cơm thì hắn mới được trở về hiện thực, hắn hoảng sợ thở gấp từng hơi, hắn biết rằng chỉ những con trùng đã trải qua gió tanh mưa máu như Tịch Án thì mới có được khí thế này. Nhưng rõ ràng đối phương là một con trùng cấp E suốt ngày ru rú trong nhà thì sao lại có được khí thế như vậy?

Lý Lộ Thu không chú ý tới chuyện này, hắn thấy hùng tử nhà mình đột nhiên im lặng thì cũng chỉ thấy kỳ lạ thôi chứ không nói gì.

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad yphongnhulieu



——

Lúc Bạch Chung lên Tinh Võng đã phát hiện thì ra thế giới có một loại vũ khí tên là cơ giáp, nó được điều khiển bởi tinh thần lực có thể giúp trùng thể hiện được hết sức mạnh của mình nhưng chỉ có trùng từ cấp B trở lên mới có thể điều khiển cơ giáp vì trùng có tinh thần lực cấp thấp thì không thể điều khiển cơ giáp.

Đã có trùng nói rằng, cơ giáp mạnh nhất của Trùng tộc là cơ giáp của nguyên soái Tịch Án, cơ giáp của y được chế tạo từ một loại kim loại siêu hiếm, vô cùng cứng rắn, tinh thần lực cấp S khi điều khiển cơ giáp có thể phá hủy được cả một hành tinh nhỏ nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi vì chuyện của quân đội thì mấy trùng này cũng không biết nhiều lắm.

Đương nhiên, dù cho trùng dưới cấp B không thể tự mình điều khiển cơ giáp cũng có thể thử trải nghiệm cảm giác này ở trên trò chơi thực tế ảo.

Đáng tiếc là giá bán của trò chơi thực tế ảo khá cao và tất nhiên một trùng chỉ có mấy ngàn tinh tệ như Bạch Chung sẽ không có tiền để mua nó.

Bạch Chung đã nghĩ đến việc có nên ra ngoài kiếm việc làm thêm hay không, hình như ở Trùng tộc này rất ít trùng đực tự ra ngoài kiếm tiền, đa số họ đều sống dựa vào trợ cấp của hiệp hội bảo vệ trùng đực hoặc là do trùng cái của họ nuôi.

Cuối cùng Bạch Chung đã nghĩ ra được một cách vẹn cả đôi đường. Vì thế anh đã thay đồ rồi lên tàu đi đến nơi phồn hoa nhất của hành tinh này.

Anh chăm chú quan sát xung quanh, dù rằng đây là một thời đại mà việc mua sắm online vô cùng phát triển thế nhưng số trùng đang đi dạo ở trung tâm thương mại cũng không ít.

Vốn dĩ việc một con trùng đực đi dạo một mình ở trung tâm thương mại đã rất nổi bật huống hồ gì Bạch Chung còn xinh đẹp như vậy khiến cho không chỉ trùng cái mà những con trùng đực đang đi xung quanh cũng phải liếc nhìn.

Bạch Chung đã quá quen với việc này, anh đi theo hướng dẫn của trí tuệ nhân tạo để đến được khu vực trò chơi thực tế ảo. Nơi này giống như tiệm net của Trái Đất, mỗi khoang trò chơi được đặt ở một gian phòng nhỏ, sau khi đưa tiền cho bốn tiếng chơi thì Bạch Chung đi theo hướng dẫn vào trong khoang trò chơi. Anh đặt tay lên tay vịn rồi thả sợi tinh thần ra kết nối với sợi tinh thần của máy.

Đến khi mở mắt ra lần nữa thì trước mắt anh đã là một màn trắng với giao diện bắt đầu trò chơi. Trước mặt xuất hiện một bản số liệu, đó là tất cả những thông tin cơ bản của anh và tất nhiên tại mục tinh thần lực vẫn là một chữ “không”, Bạch Chung nhướng mày, xem ra là hệ thống không thể kiểm tra được dị năng hệ tinh thần của anh.

Ngoại trừ tinh thần lực và thể chất thì tất cả các yếu tố liên quan đến ngoại hình đều có thể sửa đổi, đa số trùng vào đây đều sẽ lựa chọn làm cho vẻ ngoài của mình càng thêm thu hút nhưng Bạch Chung lại không như vậy, anh không sửa gì mà dùng mặt thật của mình, chỗ tên trong trò chơi thì anh chỉ điền đúng một chữ “Chung”.

Trò chơi này có một quy định, nếu là trùng đực thì có thể thoải mái lựa chọn giới tính nhưng trùng cái thì chỉ có thể giữ nguyên không được thay đổi. Bạch Chung suy nghĩ một lát rồi quyết định sẽ chọn giới tính trùng cái, nếu anh chọn trùng đực thì có lẽ các trận đấu sẽ không thể nào diễn ra một cách công bằng, vậy thì còn gì vui nữa.

Sau khi chọn lựa xong thì anh đã bị chuyển tới sân huấn luyện, tiếp theo là một hàng dài các hướng dẫn chơi, Bạch Chung không có kiên nhẫn xem hết nên chỉ nhìn lướt qua rồi chọn bỏ qua tất cả.

Vừa chuyển cảnh thì trên đường phố đã xuất hiện thêm một con trùng, anh đã có mục tiêu rõ ràng nên lập tức đi đến khu thi đấu.

Khu thi đấu có một bảng khiêu chiến, nơi đây có tên của các vị trùng mạnh trong top 100 của Đế quốc, trùng nào khiêu chiến thành công sẽ nhận được một phần thưởng, hệ thống sẽ dựa vào xếp hạng của trùng được khiêu chiến mà thưởng cho trùng chiến thắng. Tuy chỉ là tiền trong trò chơi nhưng nó cũng có thể được đổi thành tinh tệ với tỉ lệ một phần mười. Và tất nhiên nếu trùng khiêu chiến thất bại thì cũng sẽ bị trừ đi một số tiền tương ứng.

Đầu tiên, Bạch Chung đã báo tên lên bảng khiêu chiến sau đó đến khu đặt cược đặt tất cả tinh tệ mà mình có vào ô của mình.

Dù sao anh cũng từng là con người, cũng là xác sống mạnh nhất nên tất nhiên anh không nghĩ rằng mình sẽ thua.

Vốn dĩ anh muốn khiêu chiến thẳng với trùng đang đứng đầu bảng là nguyên soái và đồng thời cũng là “vị hôn phu” của anh nhưng bây giờ Tịch Án lại không online mà quy tắc của trò chơi là chỉ có thể khiêu chiến với những trùng đang online nên anh chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ qua y.

Bạch Chung có sử dụng thiết bị che chắn nên các con trùng khác không thể thấy anh được. Bên cạnh có hai con trùng đang nói chuyện phiếm với nhau, hiển nhiên là họ rất tò mò về vị trùng dám khiêu chiến top 100 của Đế quốc, dù sao thì sức mạnh của những trùng trong top 100 là điều mà ai ai cũng biết, đa số họ đều là những quân thư có quân hàm cao cấp, đặc biệt là vị nguyên soái danh chấn thiên hạ kia.

—— “Chung” này là một trùng mới sao? Trước kia chưa từng thấy cái tên này mà.

—— Nực cười, vậy mà hắn dám khiêu chiến với trùng xếp hạng thứ 20- Vụ Dã sao?

—— Sao chỗ tinh thần lực của con trùng tên “Chung” kia lại để là “không” vậy, lỗi sao?

—— Không thể nào, không có tinh thần lực thì sao có thể vào khoang trò chơi được?

—— Có phải là vì quá thấp nên không hiện không? Không chừng là cấp E đó.

—— Dạo gần đây mấy trùng này đều điên cuồng vậy sao, trực tiếp khiêu chiến với hạng 20 luôn?

—— Hay là đang cá cược gì đó?



——Cấp E mà dám khiêu chiến top 100 sao? Ha ha ha ha ha cười chết.

—— Vụ Dã thật sự rất mạnh, tôi đã tưởng tượng được cảnh con trùng này bị đánh đến nằm bẹp trên đất rồi đây.

—— Tôi vừa nhìn thoáng qua khu đặt cược, vậy mà cũng có trùng đặt cho con trùng mới này, ha ha ha ha.

—— Chọn Vu Dã đi, kiếm được chút nào hay chút ấy.

Tiếng leng keng của thông báo vang lên, trước mặt Bạch Chung xuất hiện nhắc nhở bắt đầu trận đấu, sau khi anh nhấn đồng ý thì ngay lập tức đã bị đưa đến một sàn đấu rất rộng.

Trước mặt anh là một vị trùng cái cao tận 1m9, phía bên phải mặt hắn có một vết sẹo cắt ngang qua làm hắn trông càng thêm dữ tợn. Tất nhiên vết sẹo này là do hắn đã chỉnh khi tạo hình nhân vật chứ thể chất của trùng cái vô cùng tốt, đến cụt tay còn có thể mọc lại chứ nói gì đến mấy cái vụ sẹo này.

Đương nhiên, đây cũng là một trong những lí do chính dẫn đến việc trùng đực ngược đãi trùng cái vì chẳng trùng nào lại đi quan tâm đến đám trùng cái có thể chất vượt trội này. Ở thế giới này, trùng cái chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là phục tùng mọi yêu cầu của trùng đực.

Trùng cái đang đứng trước mặt Bạch Chung có khí thế vô cùng đáng sợ, vì từng sống trong thời tận thế nên vừa nhìn thì Bạch Chung đã nhận ra chắc chắn con trùng trước mặt từng chiến đấu trên chiến trường, chỉ có như thế thì mới có được khí chất đẫm máu thế này.

Thấy Bạch Chung không hoảng sợ vì khí thế của hắn nên Vụ Dã đã nhận ra Bạch Chung là một con trùng không tầm thường, hắn mở miệng nói: “Lát nữa tôi sẽ không nhường đâu.” Tuy rằng “trùng cái” trước mặt vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cũng chỉ cao hơn 1m8 một chút, nhìn có vẻ rất giống trùng đực nhưng hắn cũng sẽ chiến đấu hết sức mình.

“Ừm.” Bạch Chung bình tĩnh đáp lại.

Tuy rằng trên sàn đấu chỉ có hai con trùng nhưng nhìn vào phần bình luận cũng có thể thấy được có rất nhiều con trùng đang xem trận đấu này.

—— Đm! Trùng tên “Chung” này đẹp vậy, nếu không phải là trùng cái thì tôi đã.....

—— Ôi vl, dù là trùng cái cũng được! Dù sao thì tôi cũng không có cửa để với tới nhóm hùng tử.

—— Ê mấy trùng có quên gì không, trò chơi này cho phép chỉnh sửa mà.

—— Cảm ơn, tôi đã bình tĩnh lại rồi.

—— Mà chỉnh được như vậy cũng giỏi ghê, chỉnh như thế nào vậy, chỉ tôi với.

—— Chắc không phải là chỉnh theo một vị hùng tử nào đó chứ, chiều cao cũng từa tựa kìa.

—— Trời ơi như vậy rất xúc phạm đến vị trùng đực kia đó, chắc chắn sẽ bị hiệp hội bảo vệ trùng đực trừng phạt.

—— Mà trùng này bình tĩnh ghê, dù đang đối đầu với Vụ Dã cũng không hề có vẻ hoảng sợ.

Cơ giáp của Vụ Dã là một cơ giáp màu đen, dùng mắt thường cũng có thể thấy được các linh kiện và tính năng của nó đều khá tốt. Trái lại ở phía Bạch Chung thì không như vậy, anh không có tiền ảo để mua cơ giáp xịn nên chỉ có thể sử dụng cơ giáp có sẵn của hệ thống nhưng mà chỉ vậy thôi thì anh cũng hài lòng rồi.

Anh nhớ lại các thông tin về cơ giáp mà mình đã xem được vào hôm qua, anh điều khiển sợi tinh thần kết nối với cơ giáp để điều khiển hoạt động của nó. Cơ giáp màu bạc giống như có sự sống, khoang điều khiển từ từ mở ra. Vì đang ở chỗ đông trùng nên Bạch Chung không thể sử dụng dị băng hệ không gian để dịch chuyển thẳng vào khoang điều khiển nên anh chỉ có thể nhảy lên từ từ. Cơ giáp cao xấp xỉ 10 mét nên Bạch Chung nhảy lên cánh tay cơ giáp rồi lấy đà nhảy vào khoang điều khiển.

Đến khi cả hai bên đều chuẩn bị xong thì trận đấu mới chính thức bắt đầu. Trong trận đấu này, ngoại trừ các vết thương gây nguy hiểm đến tính mạng thì tất cả các vết thương khác đều sẽ được hệ thống chuyển hóa thành vết thương thật thông qua liên kết tinh thần.

Sau khi doạt động tay chân của cơ giáp một chút thì Vụ Dã đã bắt đầu tấn công, một thanh kiếm lazer lao đến trước mặt Bạch Chung, anh nhanh nhẹn né thoát rồi trở tay tấn công lại vào cánh tay của cơ giáp đối thủ làm cánh tay cơ giáp kia bị chặt đứt lìa. Thao tác của anh vô cùng linh hoạt, trông không giống vừa mới tiếp xúc với cơ giáp chút nào.

Vụ Dã không ngờ lại xuất hiện chuyện này, hắn đơ trong vài giây, cơ giáp làm từ hợp kim quý hiếm của hắn lại bị một cái cơ giáp bình thường chặt đứt, hơn nữa cơ giáp kia còn không bị chút vết xước nào!

Muốn làm được như thế thì chỉ có thể dùng tinh thần lực bọc lấy cánh tay của cơ giáp rồi mới tấn công, theo hắn biết thì đến cả những trùng cái cấp A đều không thể làm được như vậy, rốt cuộc là tinh thần lực của đối phương đã mạnh đến thế nào!

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad yphongnhulieu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương