Thời Thượng Tiên Sinh
-
Chương 56
Tô Nặc bị chuyện “chồng đẹp trai của mình ăn dấm chua với Khâu Tử Ngạn” làm choáng váng, cảm thấy còn kinh hoàng hơn Loạn thế tình triền!
“Em không có thích hắn!” Tô Nặc thật sự hết biết nói gì, sao mình có thể thích cái tên cơ bụng đó chứ chuyện này còn hơn cả khoa học viễn tưởng nữa! Phải nói là phim kinh dị cấm trẻ em dưới mười tám! Đáng sợ hơn cả hồn ma giữa đêm khuya!
“Có vài việc em cần thời gian nghĩ kĩ hơn.” Âu Dương Long xoa mặt Tô Nặc, động tác vô cùng thân thiết, đầu ngón tay mang đến cảm giác lành lạnh.
Em không cần thời gian, em chỉ cần anh thôi! Tô Nặc cảm thấy mình sắp bất tỉnh, phương thức tư duy của chồng mình quá thần thánh rồi! Chuyện này không khoa học! Vì thế hắn vội vàng hét lên, “Em đâu có chú ý tin tức của hắn!” Đôi khi trong tình yêu cần phải nói dối một chút! Trong phim cũng hay xuất hiện tình tiết này!
Nhưng sự thật phũ phàng hơn phim nhiều, Âu Dương Long cười khổ, “Anh. . . Anh xin lỗi, lần trước em để lại dấu vết trong máy tính của anh.”
Trời đất quỷ thần ơi! Trong lòng Tô Nặc lập tức dâng lên dự cảm xấu, “Dấu vết gì?” Lần trước mình tới nhà anh ấy chỉ vào trang cá nhân và. . . Thôi rồi, Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói, đây nhất định không phải là sự thật! Nghĩ tới những câu độc ác đáng khinh và hình đại diện, Tô Nặc trợn mắt há mồm không nói được lời nào, chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh thảo nê mã chạy như điên trên sa mạc!
*Thảo nê mã đã từng được giải thích ở cuối
Đúng là tự gây nghiệt không thể sống!
*tự làm tự chịu.
“Em là một người rất tốt.” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, giọng nói khản đặc.
Sao lại phát thẻ người tốt cho em! Tô Nặc không biết dùng từ gì để miêu tả nỗi kinh hoàng của mình! Dựa theo lệ thường, câu tiếp theo chắc chắn là “vì vậy em xứng đáng với người đàn ông tốt hơn”! Đây là cuộc sống chứ không phải tiểu thuyết, đừng có cẩu huyết như vậy! Thật sự không thể đỡ được!
May là ngài giám đốc không phải nam chính trong phim thần tượng, không nói ra mấy lời thoại dở hơi như thế.
Nhưng cũng không khá hơn là bao!
Âu Dương Long nhìn hắn, “Chờ đến khi em hiểu rõ, chúng ta bàn bạc lại sau.”
“Em hiểu rõ rồi mà!” Tô Nặc cảm thấy vô cùng tủi thân, loại tình tiết lệch khỏi quỹ đạo này không khoa học!
“Anh chờ em trở về từ châu Âu.” Âu Dương Long thay hắn mở cửa xe.
Tô Nặc không nhịn được bật khóc, “Em thật sự không có quan hệ gì với Khâu Tử Ngạn hết, anh tin em đi có được không.”
“Anh chỉ muốn cho em thêm thời gian để suy nghĩ.” Âu Dương Long lau nước mắt cho Tô Nặc, “Ngoan, đừng khóc.”
“Em thật sự không có thích hắn, em chỉ thích anh thôi.” Tô Nặc hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào!
“Em thích anh đối xử tốt với em, yêu thương em nuông chiều em, dẫn em đi ăn có phải không?” Âu Dương Long hỏi.
Hai mắt của Tô Nặc ướt đẫm, hắn ngây ngốc gật đầu, trong lòng tự nhủ chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ em lại thích anh đánh em mắng em ngược đãi em, em đâu có máu M!
“Cho dù không có anh cũng sẽ có người khác nguyện ý đối xử tốt với em, thậm chí còn tốt hơn anh.” Âu Dương Long nhìn hắn.
“Vậy thì sao?” Tô Nặc hỏi lại.
“Cả đời là một khoảng thời gian rất dài, anh không muốn em hối hận.” Âu Dương Long dựa lưng vào ghế, “Chúng ta. . . Suy nghĩ thêm một chút đi.”
Tô Nặc sửng sốt, ngẩn người nhìn khuôn mặt của ngài giám đốc.
Âu Dương Long nhắm mắt lại.
Ba phút sau, cửa xe bị đóng cái rầm, Tô Nặc không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.
Âu Dương Long siết chặt tay lái.
“Cậu vẫn còn ở dưới bãi đỗ xe?” Sau khi nhận được điện thoại, Đới An cảm thấy rất 囧 囧, “Tôi lái xe về mất rồi!” Không phải lúc nãy nói đi ăn cơm với bạn sao?
“. . . Tôi, người đó đột nhiên có việc bận, anh có thể quay về đón tôi không, tôi không có mang theo ví tiền.” Tô Nặc ngồi xổm trong toilet, trông cực kì đáng thương.
“Chờ tôi mười phút.” Đới An nghe được sự khác thường trong giọng nói của Tô Nặc, vì thế lập tức quay trở về.
Sau đó hắn nhìn thấy hai mắt Tô Nặc sưng như mắt thỏ, tóc như ổ gà, trên bộ âu phục sáng màu còn chút nước đọng lại —— Đó là do lúc rửa mặt không cẩn thận làm nước bắn lên! Tóm lại trông cực kì chật vật, hoàn toàn không giống phong cách hoàng tử sạch sẽ lạnh lùng ban nãy!
“Tôi núp trong toilet nãy giờ, không có bị phóng viên chụp.” Nhìn vẻ mặt kì quặc của Đới An, Tô Nặc nhỏ giọng giải thích.
“Tôi không có sợ cậu bị chụp.” Đới An rút khăn tay ra lau nước cho hắn, cảm thấy vô cùng tức giận, “Ai đã làm cậu ra nông nỗi này?” Tên đó chán sống rồi phải không!
“Không có ai làm gì tôi hết.” Tô Nặc ho vài tiếng.
“Khóc đến như vậy mà còn bảo không có ai làm gì!” Đới An hiếm khi tinh vi như vậy.
“. . .” Tô Nặc lau nước mũi, “Lái xe đi.”
“Tôi là người đại diện của cậu, tôi có quyền được hỏi!” Đới An rất kiên quyết.
“Anh để tôi yên tĩnh một chút được không?” Tô Nặc nhắm mắt lại, đầu óc rối như tơ vò!
Đới An rất lo lắng nhưng lại không thể mở miệng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Sau khi đưa Tô Nặc về nhà, Đới An vẫn cảm thấy không yên lòng, nhưng tối nay có cuộc họp rất quan trọng, vì thế đành phải gọi điện thoại cho Hàn Uy.
“Là cậu?” Hàn Uy rất bất ngờ.
“Xin lỗi, tôi biết tôi không nên tùy tiện quấy rầy anh, nhưng hiện giờ tâm trạng của Nặc Nặc rất xấu, tối nay tôi lại không thể ở bên cạnh cậu ta, không biết anh có rảnh không?” Đới An cẩn thận hỏi.
“Tâm trạng rất xấu là thế nào?” Hàn Uy nhíu mày.
“Hôm nay sau khi hoạt động kết thúc, Nặc Nặc nói muốn đi gặp bạn, ai ngờ lúc tôi đang trên đường về, cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi.” Đới An cố gắng giải thích ngắn gọn, “Lúc tôi quay lại đón, hình như cậu ta đã khóc.”
“Khóc?” Hàn Uy lập tức nổi giận, “Cái người bạn kia ăn hiếp nó?”
“Tôi không biết, cậu ta không chịu nói.” Đới An trả lời, “Hơn nữa gần đây. . . Cậu ta rất khác thường.”
Là một người anh có trách nhiệm, Hàn Uy vô cùng lo lắng cho em trai, sau khi cúp điện thoại liền lái xe tới nhà Tô Nặc.
Đới An đã đi rồi, chỉ còn một mình Tô Nặc nằm úp sấp trên giường ngẩn người, ngay cả anh hai vào cửa cũng không biết.
“Nặc Nặc.” Hàn Uy cúi xuống nói vào tai hắn.
“Á!” Tô Nặc bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.
“Là anh.” Hàn Uy dở khóc dở cười.
“. . . Anh vào lúc nào thế?” Tô Nặc vô cùng kinh ngạc.
“Vừa mới vào.” Nhìn cặp mắt đỏ bừng của em trai, Hàn Uy cố nhịn không hỏi ngay!
“Sao không gọi điện thoại trước.” Tô Nặc ngồi xuống, rút khăn giấy ra lau nước mũi.
“Tình cờ đi ngang qua nên ghé vào thăm em.” Hàn Uy sờ sờ đầu em trai, ai ngờ đầu Tô Nặc cứng ngắc —— Lúc nãy phải tham gia hoạt động nên phun rất nhiều keo vuốt tóc.
Vì thế anh hai càng sốt ruột hơn, Tô Nặc rất thích sạch sẽ, bình thường sau khi tham gia hoạt động nhất định phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới mặc đồ ngủ lên giường! Không bao giờ có chuyện để đầu đầy keo cứng ngắc hay mặc sơmi nằm trên giường!
“Gần đây tần suất anh tình cờ đi ngang qua nhà em hình như hơi bị cao.” Tô Nặc oán thầm, cho dù kiếm cớ cũng nên thay đổi một chút chứ!
“Mắt em sao thế?” Anh hai chuyển đề tài.
“Côn trùng bay vào, em lấy tay dụi.” Tô Nặc nói cực kì lưu loát.
“. . . Em nghĩ sẽ tin sao?” Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi.
“Em không muốn nói.” Tô Nặc lười che giấu, cũng không có tâm tình giải thích.
“Bị ai ăn hiếp à?” Hàn Uy hỏi.
“Không có ai ăn hiếp em hết.” Tô Nặc lấy chăn trùm đầu, “Em cũng không phải con nít ba tuổi.”
Đôi khi em còn ngốc hơn cả con nít ba tuổi! Hàn Uy rít gào trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, “Ngoan, có phải Khâu Tử Ngạn không?”
“Ai?” Tô Nặc mở chăn ngồi bật dậy, khiếp sợ nhìn anh hai mình!
Tại sao ai cũng nhắc tới tên cơ bụng kia, chuyện này không khoa học!
“Em không chịu nói nên anh đành phải tự đoán thôi.” Hàn Uy nhìn em trai.
“Em không có quan hệ gì với tên đó hết!” Tô Nặc cảm thấy nhức đầu.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Uy tiếp tục hỏi.
“Em muốn đi tắm.” Tô Nặc xuống giường.
“. . .” Hàn Uy rất bực tức, nhưng lại không dám rống lên! Vì thế khó chịu muốn chết! Hắn định kéo ngăn tủ tìm dầu cù là để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Ai ngờ sau khi kéo ngăn tủ, chút bình tĩnh còn sót lại cũng mất luôn!
Nói đúng hơn là lửa giận nghi ngút!
“Hàn Dịch!” Hàn Uy rống giận, thanh âm xuyên qua mọi góc tường!
Trong phòng tắm vang lên một tiếng loảng xoảng, là Tô Nặc bị dọa trượt ngã.
Sao rống lớn tiếng quá vậy! Từ nhỏ đến lớn, chỉ khi nào tức giận lắm anh hai mới kêu tên thật của mình, vì vậy mặc kệ mông đau, Tô Nặc khập khiễng chạy ra khỏi phòng tắm, “Anh sao thế?”
Sau đó hắn nhìn thấy anh hai đang cầm một cái bao cao su.
Trông đẹp hết chỗ chê!
. . . . .
Tô Nặc lập tức choáng váng, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Sau khi hét ầm lên, Hàn Uy cảm thấy hình như mình phản ứng hơi quá, dù sao em trai đã là người trưởng thành, có nhu cầu này cũng là chuyện bình thường thôi! Vì thế hắn cố gắng bình tĩnh ôn hoà nói, “Em quen bạn gái hồi nào? Sao không nói cho anh biết?”
“Không phải. . .” Không phải bạn gái! Tô Nặc nói thầm.
“Không muốn nói?” Hàn Uy cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, làm một bậc phụ huynh có trình độ! Hắn cười hiền hòa nhìn em trai, “Nói với anh mà ngượng ngùng cái gì.”
“Anh đừng hỏi nữa.” Tô Nặc đoạt lấy bao cao su trong tay anh hai, ném vào thùng rác, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
“Chuyện khác anh không hỏi, nhưng chuyện này em nhất định phải nói với anh!” Hàn Uy quyết hỏi đến cùng, hắn chỉ sợ Tô Nặc bị người ta lừa, dù sao em trai mình cũng là ngôi sao nổi tiếng, rất dễ bị người ta lợi dụng.
“Chia tay rồi.” Tô Nặc trả lời cho có lệ.
Hàn Uy giật mình lần hai, “Chuyện khi nào?”
“. . . Gần đây thôi.” Thật ra mới chiều hôm nay chứ đâu! Tô Nặc lại tiếp tục rầu rĩ, tuy rằng chẳng ra dáng đàn ông chút nào nhưng chuyện này thật khó mà khống chế!
Vì thế anh hai chỉ còn biết trơ mắt nhìn em trai cúi đầu cụp tai như con thỏ!
“Ngoan.” Hàn Uy kéo Tô Nặc ngồi xuống bên cạnh mình, “Bất kể thế nào anh cũng sẽ không trách em, nói cho anh nghe được không?”
“. . . Thật sao?” Tô Nặc nhìn anh hai.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Hàn Uy bật cười, “Từ nhỏ đến lớn em quậy phá khắp nơi có bao giờ anh trách em chưa?”
Tô Nặc cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy!
Nhưng mình thật sự không dám nói!
Dù sao. . . Cũng đã chia tay rồi. Tô Nặc cảm thấy buồn vô cùng.
“Nói đi.” Hàn Uy rất dịu dàng.
“. . . Anh ấy nghĩ rằng em thích người khác.” Tô Nặc nói đại khái.
“Hiểu lầm à?” Hàn Uy hỏi.
“Không hẳn là vậy.” Tô Nặc ngồi xếp bằng trên giường, ủ rũ cúi thấp đầu, “Thật ra lúc nghe anh ấy nói thế, em cũng rất choáng váng.”
Hàn Uy tiếp tục lắng nghe.
“Anh ấy nói em không có thật sự yêu anh ấy, bởi vì em luôn lén lút chú ý đến người khác.” Tô Nặc hít hít mũi.
“Sao em lại lén lút chú ý đến người khác?” Anh hai hỏi.
“. . . Không biết, hình như đã thành thói quen rồi.” Tô Nặc rầu rĩ trả lời. Lần đầu tiên biết Khâu Tử Ngạn là lúc hắn được tạp chí bình chọn là người mới nổi bật nhất, cơ bụng của hắn trông ngầu kinh khủng, thậm chí có khi còn ngầu hơn anh hai! Kể từ đó Tô Nặc bắt đầu hâm mộ ghen tị căm hận người ta! Bởi vì trước giờ Tô ăn hàng luôn cố gắng hướng tới con đường nam tính! Đứng phía sau rút súng kêu “đứng lại”, đúng là oai phong đến mức không thể diễn tả bằng lời! Đáng tiếc điều kiện bản thân có hạn, chỉ có thể thở dài nhìn cái bụng bằng phẳng trắng bóc của mình, sau đó căm tức vẽ bậy lên ảnh của tên cơ bụng!
Về sau hai người thường xuyên bị công chúng kéo lại gần nhau —— Dù sao cả hai đều là người mới. Vì thế số lần Tô Nặc gặp Khâu Tử Ngạn cũng càng ngày càng nhiều, muốn bỏ qua cũng không được! Quá đáng nhất là, Khâu Tử Ngạn lại được mời đóng phim 《Thám tử bóng đêm》, tuy rằng chỉ đóng một vai phụ nhưng đây chính là anh hùng truyện tranh mà Tô Nặc hâm mộ từ bé! Thật sự ghen tị muốn chết! Sau đó Tô Nặc tạo nick yêu nghiệt đầu hói để hình hoa cúc nhỏ, phun ra bài post thứ nhất —— Diễn dở ẹc!
Lúc đó Khâu Tử Ngạn vừa mới xuất đạo không lâu nên cũng có nhiều người nghĩ hắn không đủ trình độ, vì thế bài post này được ủng hộ nhiệt liệt, ai ai cũng bày tỏ chủ blog nói quá đúng! Khâu Tử Ngạn thật sự đã hủy hoại nhân vật này! Diễn dở như hạch!
Tô Nặc cảm thấy thoải mái hơn một chút, vì thế tiếp tục khoe khoang nói —— Tôi thấy Tô Nặc diễn là hợp nhất!
Đúng là quá dối trá!
Nhưng chẳng ai buồn để ý đến đề nghị này, nói đúng hơn là tất cả mọi người đều đồng lòng ngó lơ! Vừa nghe đã thấy thiếu muối! Hoàn toàn không khả thi!
Tô Nặc có chút thất vọng, bất quá cái này cũng không có ảnh hưởng nhiều đến hắn!
Từ đó về sau, Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói bắt đầu hoạt động năng nổ trong diễn đàn và trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn, lời nói ác độc đáng khinh lại rất giỏi chiếm sô pha! Lúc đầu nhìn thấy hắn, các fan vẫn có thể chửi ngược lại, nhưng thời gian dần trôi, mọi người đều chết lặng, thậm chí còn cảm thấy sùng bái —— Quả thật phải gọi là vua anti-fan! Là huyền thoại sống!
Tình cảm này sao có thể là tình yêu! Quá lắm là hơi hâm mộ hơi ghen tị một chút, sau đó dùng phương thức ngây thơ để biểu đạt mà thôi! Tô Nặc buồn bực bổ nhào lên giường, mình đúng là ngu hết thuốc chữa!
“Nếu đang quen nhau thì đừng để ý tới cô gái khác.” Hàn Uy vỗ vỗ hắn, “Con gái thích được dỗ dành, em phải giải thích cho cô ấy biết.”
“Em đã cố giải thích rồi, nhưng anh ấy không nghe.” Đã vậy còn mở cửa xe mặc em đi! Tô Nặc úp mặt xuống gối.
Sao có thể vô lí như thế! Hàn Uy nhíu mày, “Vậy chia tay đi.”
Tô Nặc rầu rĩ lắc đầu, “Em không muốn.”
“. . . Được rồi, làm gì thì làm, đừng có tự làm khổ mình.” Hàn Uy kéo hắn dậy, “Đi tắm đi, anh dẫn em đi ăn tối.”
Tô Nặc buồn vô cùng, không có chút khẩu vị nào!
Ngài giám đốc cũng không có khẩu vị!
Hắn đang ngồi trước máy tính ở nhà, xóa sạch mật mã tài khoản còn lưu lại trong máy.
“Chú chia tay với Tô Nặc thật à?!” Mục Thu bị dọa sợ! Tình tiết này chệch quỹ đạo quá rồi!
“. . . Cũng không hẳn là vậy, tôi bảo cho cậu ta thêm thời gian suy nghĩ.” Âu Dương Long đưa cho Mục Thu một lon bia, mặt mày ủ dột, “Cậu ta còn nhỏ, có lẽ vẫn chưa biết mình muốn gì.”
“Chú bỏ được sao?” Trong mắt Mục Thu tràn đầy đồng tình.
“Tiếc lắm chứ.” Âu Dương Long cười khổ, “Nhưng có tiếc thì thế nào, mặc dù tôi vẫn có thể vờ như không biết, tiếp tục yêu thương nuông chiều cậu ta, nhưng lỡ sau này cậu ta hiểu rõ, ngày này vẫn sẽ tới thôi.”
“Lại là vì Khâu Tử Ngạn?” Mục Thu nhíu mày.
“Nói thật, bây giờ tôi cũng rối lắm.” Âu Dương Long nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phải chờ cậu ấy suy nghĩ thôi.”
“Hai người thật là. . .” Mục Thu không biết nên nói gì cho phải, “Có khi nào là hiểu lầm không!”
“Nếu trong máy tính của Chung Ly Phong Bạch chứa đầy tin tức của Dạ Phong Vũ nhưng lại không có cái nào về chú, chú hỏi thì nói dối, đã vậy còn cố gắng mời hắn đi ăn cơm cho bằng được, chú sẽ nghĩ thế nào?” Âu Dương Long thấp giọng nói.
Mục Thu nổi giận, “Đừng nhắc tới cái thằng chết tiệt đó!”
“Làm ơn nhìn lại mình đi, nói người ta chứ mình có hơn gì đâu.” Âu Dương Long cười tự giễu, ném nửa lon bia trong tay vào thùng rác, “Đi thôi, ra ngoài uống vài ly.”
Mục Thu nhìn hắn đầy cảm thông!
Thất tình đúng là quá thê thảm!
Đêm nay, Tô Nặc vẫn nằm lì trên giường ngẩn người.
Còn ngài giám đốc thì ở trong quán bar uống đến ba giờ sáng.
Yêu là chết trong lòng một ít.
Vài ngày sau, Tô Nặc lên máy bay, cùng cả nhà anh hai đi nước ngoài.
Qua thêm vài ngày, Âu Dương Long thu dọn hành lí, mang cấp dưới tới thành phố D, bàn bạc về việc hợp tác mở trung tâm thương mại mới.
Không ai liên lạc với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Nặc vốn định chơi một tháng rồi về, ai ngờ chị dâu hắn lại mang thai cục cưng thứ hai.
Hàn Uy mừng như điên, vì thế tiếp tục kéo dài thời gian nghỉ phép, nơi này rất yên tĩnh, bầu không khí lại tốt, rất thích hợp dưỡng thai.
Tô Nặc cũng quyết định ở lại, đăng kí học lớp hội họa ở một trường cao đẳng, hằng ngày đi xem triển lãm tranh, sống một cách nhàn nhã và thoải mái, mặc cho nhiều fan vào trang cá nhân gào khóc Nặc Nặc chừng nào anh mới du học trở về, chúng em nhớ anh lắm!
Ngài giám đốc chuẩn bị khai trương cửa hàng mới trong thành phố D, bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi đêm trước khi ngủ vẫn vào trang cá nhân của Tô Nặc, nhìn ảnh hắn lên lớp rồi đi dạo phố.
Muốn gõ một câu dạo này em khỏe không cũng không được. Âu Dương Long thật sự rất muốn cười vào mặt mình, loại hành động như mấy đứa nhóc mười tám tuổi này đúng là vừa ngây thơ vừa buồn cười.
Lá thu rơi xuống, cành cây bị tuyết mùa đông bao phủ.
“Nặc Nặc.” Hàn Uy gõ cửa, “Em dậy chưa?”
“Rồi.” Tô Nặc mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy.
Thị trấn nhỏ này rất ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ như những sợi lông vũ màu vàng.
“Đi rửa mặt, trưa nay đi ăn.” Hàn Uy đẩy cửa bước vào.
“Em lười quá.” Tô Nặc ngã nhào xuống giường, bức xúc nói, “Sao ngày nào cũng có đủ loại bữa ăn vậy?!” Còn phiền hơn ở trong nước nữa!
“Hôm nay là bữa cuối cùng, là bạn tốt ngày xưa của ba.” Hàn Uy kéo hắn dậy, “Nghe lời.”
Tô Nặc đành phải vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm.
“Em mặc cái gì vậy?!” Nửa tiếng sau, Hàn Uy bất mãn nhìn em trai.
“. . . Khó coi lắm à?” Tô Nặc cúi đầu nhìn áo thun SpongeBob Squarepants [1] của mình.
“Mặc đàng hoàng một chút.” Hàn Uy ném một cái áo sơmi cho hắn.
“Gặp bạn tốt của ba thôi mà, sao phải mặc âu phục?!” Tô Nặc cảm thấy khó hiểu.
“Nghe lời.” Hàn Uy rất kiên quyết.
. . . Nếu biết trước đã ra đảo một mình rồi, mỗi ngày ngủ nướng ăn hải sản muốn làm gì thì làm! Tô Nặc vô cùng hối hận, đành phải ngồi xuống giường thay quần áo.
Sau khi đổi sang âu phục, Tô Nặc trông hệt như một vị hoàng tử, Hàn Uy cảm thấy rất hài lòng!
“Sao anh không mặc âu phục?” Sau khi lên xe, Tô Nặc mới phát hiện ra chuyện này!
“Bởi vì em là nhân vật chính.” Hàn Uy nói.
Tô Nặc không hiểu gì hết.
Nhưng lúc đến khách sạn, hắn lập tức hiểu ngay!
Bởi vì tới tham dự bữa ăn ngoại trừ bạn tốt của ba còn có một cô gái! Cô nàng còn mặc đầm hai dây nữa chứ!
“Anh!” Tô Nặc nghiến răng nghiến lợi nhìn anh mình!
Hàn Uy cười cực kì gian trá!
Cô gái hiển nhiên rất hài lòng về Tô Nặc, lúc ngồi ăn cứ nhìn trộm hắn! Nhưng Tô Nặc chỉ luôn cúi đầu ăn cơm, vờ như không thấy gì hết, vì thế phụ huynh hai bên rất sốt ruột!
Còn cô gái kia không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, chủ động đổi vị trí qua ngồi bên cạnh Tô Nặc!
Đừng có trắng trợn như thế! Tô Nặc rít gào trong lòng!
“Lúc trước em có xem qua tin tức giải trí trong nước, không ngờ anh chính là con trai của bác Hàn.” Cô gái ngượng ngùng nói.
Tô Nặc run rẩy, lỡ tay chọc thủng con cua trong chén.
Cô gái lập tức bị chinh phục, đúng là người đàn ông mạnh mẽ!
“Tối nay có buổi biểu diễn âm nhạc, không biết anh có hứng thú không?” Cô gái ngọt ngào hỏi.
Hàn Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao em trai mình chẳng biết chủ động gì cả! Còn thua con gái người ta nữa!
“Tôi. . . Đi toilet.” Tô Nặc chạy trối chết!
Cô gái hơi xấu hổ! Hàn Uy vội vàng chạy theo em trai!
“Anh bày trò gì thế!” Trong phòng rửa tay, Tô Nặc nhỏ giọng hét lên.
“Con gái người ta đã chủ động tới vậy, sao em không chịu hiểu!” Hàn Uy cốc đầu hắn.
Tô Nặc thật sự muốn bất tỉnh, “Em nói em muốn đi xem mắt bao giờ!”
“Thất tình lần một thì phải tính đến lần hai!” Hàn Uy nói cứ như đúng rồi.
“Em không muốn quen bạn gái!” Tô Nặc đau đầu.
“Cô bé này tốt lắm, nhất định hơn hẳn con nhỏ đã chia tay em!” Hàn Uy nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh để em yên tĩnh một chút đi.” Tô Nặc nói.
“. . .” Người làm anh chỉ hận không thể chui vào đầu em trai rống giận!
Sao lại cố chấp như thế!
Bữa cơm kết thúc trong thất bại, về tới nhà Tô Nặc liền nhốt mình vào phòng ngủ, bỏ cả bữa trà chiều luôn!
“Baba hư, Voldemort!” Hàn Tiểu Hi vừa ăn bánh bích quy vừa mắng Hàn Uy, “Ba làm anh hai giận rồi!”
“Ba của con là Ultraman, không phải Voldemort! Còn nữa, đó là chú của con, không phải anh hai!” Hàn Uy không biết đây là lần thứ mấy mình giáo dục đứa con gái ngốc này. Đúng là y chang Tô Nặc ngày xưa!
“Đi xin lỗi!” Hàn Tiểu Hi đá ghế.
Thật là. . . Không có nhân quyền mà! Lão đại xã hội đen Hàn tiên sinh bưng bánh bích quy gõ cửa, “Nặc Nặc, ra ăn tráng miệng đi.”
“Không ăn.” Tô Nặc chưa bao giờ thấy nhớ ngài giám đốc như lúc này, cảm giác đầu mình sắp nổ tung!
“Anh hai chỉ nghĩ cho em thôi.” Hàn Uy đẩy cửa bước vào, ngồi xuống giường bất đắc dĩ nói.
“Em biết.” Tô Nặc xoay người nhìn hắn, hai mắt đỏ lên, “Em không có giận anh, xin lỗi về việc trưa nay.”
“Ngốc quá.” Hàn Uy bật cười, xoa đầu em trai, “Vẫn còn thích bạn gái trong nước phải không?”
Tô Nặc do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu.
“Vậy đi tìm người ta đi.” Hàn Uy kéo hắn ngồi xuống, “Nếu việc gì em cũng giấu trong lòng thì sao cô ấy biết được.”
“Anh.” Tô Nặc cắn răng, nhắm mắt lại, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Hàn Uy hỏi.
“Bây giờ tâm trạng của anh ổn chứ?” Mười giây sau, Tô Nặc mở to cặp mắt đáng thương hỏi.
Hàn Uy dở khóc dở cười, “Xem ra chuyện này không hay rồi.”
“Đại khái bằng khoảng một trăm củ cà rốt.” Tô Nặc lo lắng ôm gối đầu.
“Nói đi.” Hàn Uy nói.
“. . . Anh không được giận đâu đó.” Tô Nặc đánh phủ đầu trước, “Chuyện này hơi. . . Chấn động.”
“Bạn gái cũ của em có thai?” Hàn Uy hỏi.
Tô Nặc thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính mình, “Không có!”
“Bạn gái cũ của em là phụ nữ đã có chồng?” Hàn Uy hít sâu một hơi.
“Anh nói gì thế!” Tô Nặc giận.
“Vậy mấy cái còn lại chắc không hề gì.” Hàn Uy trở về bộ dáng hiền hòa, “Nói đi.”
“Em. . . Tối nay em muốn ăn xíu mại tôm.” Tô Nặc vô cùng không có bản lĩnh.
Hàn Uy thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với em trai.
Được rồi, dù sao chết sớm chết muộn cũng phải chết! Tô Nặc hít sâu một hơi, nắm tay liều mạng nói, “Em không thích con gái.”
. . . . .
Thế giới lập tức lặng thinh!
Hàn Uy há to miệng, “Em vừa nói cái gì?”
“Em. . . Không thích con gái.” Tô Nặc lo lắng nhìn Hàn Uy, hai tay khẽ run rẩy.
“Không thích con gái, chẳng lẽ em thích phụ nữ lớn tuổi?” Hàn Uy cố hướng sự việc về phía bình thường một chút!
“Em thích đàn ông.” Tô Nặc vượt qua chướng ngại tâm lí, nói ra câu long trời lở đất!
Hàn Uy cảm thấy choáng váng, gần như không thể tin vào tai mình!
Em trai mình vừa mới nói gì!
“Em xin lỗi.” Tô Nặc không dám nhìn hắn.
Hàn Uy im lặng suốt ba phút.
“Có phải anh rất muốn đánh em không?” Tô Nặc lo lắng nhìn anh hai.
“Anh không đánh em.” Hàn Uy hít sâu một hơi, sau đó xắn tay áo nói, “Anh phải chém chết Khâu Tử Ngạn!”
Một tiếng sét xé rách bầu trời, Tô Nặc trợn mắt há mồm!
Tại sao. . . Lại là người này nữa!
Chuyện này không khoa học!
“Em không có thích hắn!” Tô Nặc thật sự hết biết nói gì, sao mình có thể thích cái tên cơ bụng đó chứ chuyện này còn hơn cả khoa học viễn tưởng nữa! Phải nói là phim kinh dị cấm trẻ em dưới mười tám! Đáng sợ hơn cả hồn ma giữa đêm khuya!
“Có vài việc em cần thời gian nghĩ kĩ hơn.” Âu Dương Long xoa mặt Tô Nặc, động tác vô cùng thân thiết, đầu ngón tay mang đến cảm giác lành lạnh.
Em không cần thời gian, em chỉ cần anh thôi! Tô Nặc cảm thấy mình sắp bất tỉnh, phương thức tư duy của chồng mình quá thần thánh rồi! Chuyện này không khoa học! Vì thế hắn vội vàng hét lên, “Em đâu có chú ý tin tức của hắn!” Đôi khi trong tình yêu cần phải nói dối một chút! Trong phim cũng hay xuất hiện tình tiết này!
Nhưng sự thật phũ phàng hơn phim nhiều, Âu Dương Long cười khổ, “Anh. . . Anh xin lỗi, lần trước em để lại dấu vết trong máy tính của anh.”
Trời đất quỷ thần ơi! Trong lòng Tô Nặc lập tức dâng lên dự cảm xấu, “Dấu vết gì?” Lần trước mình tới nhà anh ấy chỉ vào trang cá nhân và. . . Thôi rồi, Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói, đây nhất định không phải là sự thật! Nghĩ tới những câu độc ác đáng khinh và hình đại diện, Tô Nặc trợn mắt há mồm không nói được lời nào, chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh thảo nê mã chạy như điên trên sa mạc!
*Thảo nê mã đã từng được giải thích ở cuối
Đúng là tự gây nghiệt không thể sống!
*tự làm tự chịu.
“Em là một người rất tốt.” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, giọng nói khản đặc.
Sao lại phát thẻ người tốt cho em! Tô Nặc không biết dùng từ gì để miêu tả nỗi kinh hoàng của mình! Dựa theo lệ thường, câu tiếp theo chắc chắn là “vì vậy em xứng đáng với người đàn ông tốt hơn”! Đây là cuộc sống chứ không phải tiểu thuyết, đừng có cẩu huyết như vậy! Thật sự không thể đỡ được!
May là ngài giám đốc không phải nam chính trong phim thần tượng, không nói ra mấy lời thoại dở hơi như thế.
Nhưng cũng không khá hơn là bao!
Âu Dương Long nhìn hắn, “Chờ đến khi em hiểu rõ, chúng ta bàn bạc lại sau.”
“Em hiểu rõ rồi mà!” Tô Nặc cảm thấy vô cùng tủi thân, loại tình tiết lệch khỏi quỹ đạo này không khoa học!
“Anh chờ em trở về từ châu Âu.” Âu Dương Long thay hắn mở cửa xe.
Tô Nặc không nhịn được bật khóc, “Em thật sự không có quan hệ gì với Khâu Tử Ngạn hết, anh tin em đi có được không.”
“Anh chỉ muốn cho em thêm thời gian để suy nghĩ.” Âu Dương Long lau nước mắt cho Tô Nặc, “Ngoan, đừng khóc.”
“Em thật sự không có thích hắn, em chỉ thích anh thôi.” Tô Nặc hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào!
“Em thích anh đối xử tốt với em, yêu thương em nuông chiều em, dẫn em đi ăn có phải không?” Âu Dương Long hỏi.
Hai mắt của Tô Nặc ướt đẫm, hắn ngây ngốc gật đầu, trong lòng tự nhủ chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ em lại thích anh đánh em mắng em ngược đãi em, em đâu có máu M!
“Cho dù không có anh cũng sẽ có người khác nguyện ý đối xử tốt với em, thậm chí còn tốt hơn anh.” Âu Dương Long nhìn hắn.
“Vậy thì sao?” Tô Nặc hỏi lại.
“Cả đời là một khoảng thời gian rất dài, anh không muốn em hối hận.” Âu Dương Long dựa lưng vào ghế, “Chúng ta. . . Suy nghĩ thêm một chút đi.”
Tô Nặc sửng sốt, ngẩn người nhìn khuôn mặt của ngài giám đốc.
Âu Dương Long nhắm mắt lại.
Ba phút sau, cửa xe bị đóng cái rầm, Tô Nặc không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.
Âu Dương Long siết chặt tay lái.
“Cậu vẫn còn ở dưới bãi đỗ xe?” Sau khi nhận được điện thoại, Đới An cảm thấy rất 囧 囧, “Tôi lái xe về mất rồi!” Không phải lúc nãy nói đi ăn cơm với bạn sao?
“. . . Tôi, người đó đột nhiên có việc bận, anh có thể quay về đón tôi không, tôi không có mang theo ví tiền.” Tô Nặc ngồi xổm trong toilet, trông cực kì đáng thương.
“Chờ tôi mười phút.” Đới An nghe được sự khác thường trong giọng nói của Tô Nặc, vì thế lập tức quay trở về.
Sau đó hắn nhìn thấy hai mắt Tô Nặc sưng như mắt thỏ, tóc như ổ gà, trên bộ âu phục sáng màu còn chút nước đọng lại —— Đó là do lúc rửa mặt không cẩn thận làm nước bắn lên! Tóm lại trông cực kì chật vật, hoàn toàn không giống phong cách hoàng tử sạch sẽ lạnh lùng ban nãy!
“Tôi núp trong toilet nãy giờ, không có bị phóng viên chụp.” Nhìn vẻ mặt kì quặc của Đới An, Tô Nặc nhỏ giọng giải thích.
“Tôi không có sợ cậu bị chụp.” Đới An rút khăn tay ra lau nước cho hắn, cảm thấy vô cùng tức giận, “Ai đã làm cậu ra nông nỗi này?” Tên đó chán sống rồi phải không!
“Không có ai làm gì tôi hết.” Tô Nặc ho vài tiếng.
“Khóc đến như vậy mà còn bảo không có ai làm gì!” Đới An hiếm khi tinh vi như vậy.
“. . .” Tô Nặc lau nước mũi, “Lái xe đi.”
“Tôi là người đại diện của cậu, tôi có quyền được hỏi!” Đới An rất kiên quyết.
“Anh để tôi yên tĩnh một chút được không?” Tô Nặc nhắm mắt lại, đầu óc rối như tơ vò!
Đới An rất lo lắng nhưng lại không thể mở miệng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Sau khi đưa Tô Nặc về nhà, Đới An vẫn cảm thấy không yên lòng, nhưng tối nay có cuộc họp rất quan trọng, vì thế đành phải gọi điện thoại cho Hàn Uy.
“Là cậu?” Hàn Uy rất bất ngờ.
“Xin lỗi, tôi biết tôi không nên tùy tiện quấy rầy anh, nhưng hiện giờ tâm trạng của Nặc Nặc rất xấu, tối nay tôi lại không thể ở bên cạnh cậu ta, không biết anh có rảnh không?” Đới An cẩn thận hỏi.
“Tâm trạng rất xấu là thế nào?” Hàn Uy nhíu mày.
“Hôm nay sau khi hoạt động kết thúc, Nặc Nặc nói muốn đi gặp bạn, ai ngờ lúc tôi đang trên đường về, cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi.” Đới An cố gắng giải thích ngắn gọn, “Lúc tôi quay lại đón, hình như cậu ta đã khóc.”
“Khóc?” Hàn Uy lập tức nổi giận, “Cái người bạn kia ăn hiếp nó?”
“Tôi không biết, cậu ta không chịu nói.” Đới An trả lời, “Hơn nữa gần đây. . . Cậu ta rất khác thường.”
Là một người anh có trách nhiệm, Hàn Uy vô cùng lo lắng cho em trai, sau khi cúp điện thoại liền lái xe tới nhà Tô Nặc.
Đới An đã đi rồi, chỉ còn một mình Tô Nặc nằm úp sấp trên giường ngẩn người, ngay cả anh hai vào cửa cũng không biết.
“Nặc Nặc.” Hàn Uy cúi xuống nói vào tai hắn.
“Á!” Tô Nặc bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.
“Là anh.” Hàn Uy dở khóc dở cười.
“. . . Anh vào lúc nào thế?” Tô Nặc vô cùng kinh ngạc.
“Vừa mới vào.” Nhìn cặp mắt đỏ bừng của em trai, Hàn Uy cố nhịn không hỏi ngay!
“Sao không gọi điện thoại trước.” Tô Nặc ngồi xuống, rút khăn giấy ra lau nước mũi.
“Tình cờ đi ngang qua nên ghé vào thăm em.” Hàn Uy sờ sờ đầu em trai, ai ngờ đầu Tô Nặc cứng ngắc —— Lúc nãy phải tham gia hoạt động nên phun rất nhiều keo vuốt tóc.
Vì thế anh hai càng sốt ruột hơn, Tô Nặc rất thích sạch sẽ, bình thường sau khi tham gia hoạt động nhất định phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới mặc đồ ngủ lên giường! Không bao giờ có chuyện để đầu đầy keo cứng ngắc hay mặc sơmi nằm trên giường!
“Gần đây tần suất anh tình cờ đi ngang qua nhà em hình như hơi bị cao.” Tô Nặc oán thầm, cho dù kiếm cớ cũng nên thay đổi một chút chứ!
“Mắt em sao thế?” Anh hai chuyển đề tài.
“Côn trùng bay vào, em lấy tay dụi.” Tô Nặc nói cực kì lưu loát.
“. . . Em nghĩ sẽ tin sao?” Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi.
“Em không muốn nói.” Tô Nặc lười che giấu, cũng không có tâm tình giải thích.
“Bị ai ăn hiếp à?” Hàn Uy hỏi.
“Không có ai ăn hiếp em hết.” Tô Nặc lấy chăn trùm đầu, “Em cũng không phải con nít ba tuổi.”
Đôi khi em còn ngốc hơn cả con nít ba tuổi! Hàn Uy rít gào trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, “Ngoan, có phải Khâu Tử Ngạn không?”
“Ai?” Tô Nặc mở chăn ngồi bật dậy, khiếp sợ nhìn anh hai mình!
Tại sao ai cũng nhắc tới tên cơ bụng kia, chuyện này không khoa học!
“Em không chịu nói nên anh đành phải tự đoán thôi.” Hàn Uy nhìn em trai.
“Em không có quan hệ gì với tên đó hết!” Tô Nặc cảm thấy nhức đầu.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Uy tiếp tục hỏi.
“Em muốn đi tắm.” Tô Nặc xuống giường.
“. . .” Hàn Uy rất bực tức, nhưng lại không dám rống lên! Vì thế khó chịu muốn chết! Hắn định kéo ngăn tủ tìm dầu cù là để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Ai ngờ sau khi kéo ngăn tủ, chút bình tĩnh còn sót lại cũng mất luôn!
Nói đúng hơn là lửa giận nghi ngút!
“Hàn Dịch!” Hàn Uy rống giận, thanh âm xuyên qua mọi góc tường!
Trong phòng tắm vang lên một tiếng loảng xoảng, là Tô Nặc bị dọa trượt ngã.
Sao rống lớn tiếng quá vậy! Từ nhỏ đến lớn, chỉ khi nào tức giận lắm anh hai mới kêu tên thật của mình, vì vậy mặc kệ mông đau, Tô Nặc khập khiễng chạy ra khỏi phòng tắm, “Anh sao thế?”
Sau đó hắn nhìn thấy anh hai đang cầm một cái bao cao su.
Trông đẹp hết chỗ chê!
. . . . .
Tô Nặc lập tức choáng váng, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Sau khi hét ầm lên, Hàn Uy cảm thấy hình như mình phản ứng hơi quá, dù sao em trai đã là người trưởng thành, có nhu cầu này cũng là chuyện bình thường thôi! Vì thế hắn cố gắng bình tĩnh ôn hoà nói, “Em quen bạn gái hồi nào? Sao không nói cho anh biết?”
“Không phải. . .” Không phải bạn gái! Tô Nặc nói thầm.
“Không muốn nói?” Hàn Uy cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, làm một bậc phụ huynh có trình độ! Hắn cười hiền hòa nhìn em trai, “Nói với anh mà ngượng ngùng cái gì.”
“Anh đừng hỏi nữa.” Tô Nặc đoạt lấy bao cao su trong tay anh hai, ném vào thùng rác, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
“Chuyện khác anh không hỏi, nhưng chuyện này em nhất định phải nói với anh!” Hàn Uy quyết hỏi đến cùng, hắn chỉ sợ Tô Nặc bị người ta lừa, dù sao em trai mình cũng là ngôi sao nổi tiếng, rất dễ bị người ta lợi dụng.
“Chia tay rồi.” Tô Nặc trả lời cho có lệ.
Hàn Uy giật mình lần hai, “Chuyện khi nào?”
“. . . Gần đây thôi.” Thật ra mới chiều hôm nay chứ đâu! Tô Nặc lại tiếp tục rầu rĩ, tuy rằng chẳng ra dáng đàn ông chút nào nhưng chuyện này thật khó mà khống chế!
Vì thế anh hai chỉ còn biết trơ mắt nhìn em trai cúi đầu cụp tai như con thỏ!
“Ngoan.” Hàn Uy kéo Tô Nặc ngồi xuống bên cạnh mình, “Bất kể thế nào anh cũng sẽ không trách em, nói cho anh nghe được không?”
“. . . Thật sao?” Tô Nặc nhìn anh hai.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Hàn Uy bật cười, “Từ nhỏ đến lớn em quậy phá khắp nơi có bao giờ anh trách em chưa?”
Tô Nặc cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy!
Nhưng mình thật sự không dám nói!
Dù sao. . . Cũng đã chia tay rồi. Tô Nặc cảm thấy buồn vô cùng.
“Nói đi.” Hàn Uy rất dịu dàng.
“. . . Anh ấy nghĩ rằng em thích người khác.” Tô Nặc nói đại khái.
“Hiểu lầm à?” Hàn Uy hỏi.
“Không hẳn là vậy.” Tô Nặc ngồi xếp bằng trên giường, ủ rũ cúi thấp đầu, “Thật ra lúc nghe anh ấy nói thế, em cũng rất choáng váng.”
Hàn Uy tiếp tục lắng nghe.
“Anh ấy nói em không có thật sự yêu anh ấy, bởi vì em luôn lén lút chú ý đến người khác.” Tô Nặc hít hít mũi.
“Sao em lại lén lút chú ý đến người khác?” Anh hai hỏi.
“. . . Không biết, hình như đã thành thói quen rồi.” Tô Nặc rầu rĩ trả lời. Lần đầu tiên biết Khâu Tử Ngạn là lúc hắn được tạp chí bình chọn là người mới nổi bật nhất, cơ bụng của hắn trông ngầu kinh khủng, thậm chí có khi còn ngầu hơn anh hai! Kể từ đó Tô Nặc bắt đầu hâm mộ ghen tị căm hận người ta! Bởi vì trước giờ Tô ăn hàng luôn cố gắng hướng tới con đường nam tính! Đứng phía sau rút súng kêu “đứng lại”, đúng là oai phong đến mức không thể diễn tả bằng lời! Đáng tiếc điều kiện bản thân có hạn, chỉ có thể thở dài nhìn cái bụng bằng phẳng trắng bóc của mình, sau đó căm tức vẽ bậy lên ảnh của tên cơ bụng!
Về sau hai người thường xuyên bị công chúng kéo lại gần nhau —— Dù sao cả hai đều là người mới. Vì thế số lần Tô Nặc gặp Khâu Tử Ngạn cũng càng ngày càng nhiều, muốn bỏ qua cũng không được! Quá đáng nhất là, Khâu Tử Ngạn lại được mời đóng phim 《Thám tử bóng đêm》, tuy rằng chỉ đóng một vai phụ nhưng đây chính là anh hùng truyện tranh mà Tô Nặc hâm mộ từ bé! Thật sự ghen tị muốn chết! Sau đó Tô Nặc tạo nick yêu nghiệt đầu hói để hình hoa cúc nhỏ, phun ra bài post thứ nhất —— Diễn dở ẹc!
Lúc đó Khâu Tử Ngạn vừa mới xuất đạo không lâu nên cũng có nhiều người nghĩ hắn không đủ trình độ, vì thế bài post này được ủng hộ nhiệt liệt, ai ai cũng bày tỏ chủ blog nói quá đúng! Khâu Tử Ngạn thật sự đã hủy hoại nhân vật này! Diễn dở như hạch!
Tô Nặc cảm thấy thoải mái hơn một chút, vì thế tiếp tục khoe khoang nói —— Tôi thấy Tô Nặc diễn là hợp nhất!
Đúng là quá dối trá!
Nhưng chẳng ai buồn để ý đến đề nghị này, nói đúng hơn là tất cả mọi người đều đồng lòng ngó lơ! Vừa nghe đã thấy thiếu muối! Hoàn toàn không khả thi!
Tô Nặc có chút thất vọng, bất quá cái này cũng không có ảnh hưởng nhiều đến hắn!
Từ đó về sau, Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói bắt đầu hoạt động năng nổ trong diễn đàn và trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn, lời nói ác độc đáng khinh lại rất giỏi chiếm sô pha! Lúc đầu nhìn thấy hắn, các fan vẫn có thể chửi ngược lại, nhưng thời gian dần trôi, mọi người đều chết lặng, thậm chí còn cảm thấy sùng bái —— Quả thật phải gọi là vua anti-fan! Là huyền thoại sống!
Tình cảm này sao có thể là tình yêu! Quá lắm là hơi hâm mộ hơi ghen tị một chút, sau đó dùng phương thức ngây thơ để biểu đạt mà thôi! Tô Nặc buồn bực bổ nhào lên giường, mình đúng là ngu hết thuốc chữa!
“Nếu đang quen nhau thì đừng để ý tới cô gái khác.” Hàn Uy vỗ vỗ hắn, “Con gái thích được dỗ dành, em phải giải thích cho cô ấy biết.”
“Em đã cố giải thích rồi, nhưng anh ấy không nghe.” Đã vậy còn mở cửa xe mặc em đi! Tô Nặc úp mặt xuống gối.
Sao có thể vô lí như thế! Hàn Uy nhíu mày, “Vậy chia tay đi.”
Tô Nặc rầu rĩ lắc đầu, “Em không muốn.”
“. . . Được rồi, làm gì thì làm, đừng có tự làm khổ mình.” Hàn Uy kéo hắn dậy, “Đi tắm đi, anh dẫn em đi ăn tối.”
Tô Nặc buồn vô cùng, không có chút khẩu vị nào!
Ngài giám đốc cũng không có khẩu vị!
Hắn đang ngồi trước máy tính ở nhà, xóa sạch mật mã tài khoản còn lưu lại trong máy.
“Chú chia tay với Tô Nặc thật à?!” Mục Thu bị dọa sợ! Tình tiết này chệch quỹ đạo quá rồi!
“. . . Cũng không hẳn là vậy, tôi bảo cho cậu ta thêm thời gian suy nghĩ.” Âu Dương Long đưa cho Mục Thu một lon bia, mặt mày ủ dột, “Cậu ta còn nhỏ, có lẽ vẫn chưa biết mình muốn gì.”
“Chú bỏ được sao?” Trong mắt Mục Thu tràn đầy đồng tình.
“Tiếc lắm chứ.” Âu Dương Long cười khổ, “Nhưng có tiếc thì thế nào, mặc dù tôi vẫn có thể vờ như không biết, tiếp tục yêu thương nuông chiều cậu ta, nhưng lỡ sau này cậu ta hiểu rõ, ngày này vẫn sẽ tới thôi.”
“Lại là vì Khâu Tử Ngạn?” Mục Thu nhíu mày.
“Nói thật, bây giờ tôi cũng rối lắm.” Âu Dương Long nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phải chờ cậu ấy suy nghĩ thôi.”
“Hai người thật là. . .” Mục Thu không biết nên nói gì cho phải, “Có khi nào là hiểu lầm không!”
“Nếu trong máy tính của Chung Ly Phong Bạch chứa đầy tin tức của Dạ Phong Vũ nhưng lại không có cái nào về chú, chú hỏi thì nói dối, đã vậy còn cố gắng mời hắn đi ăn cơm cho bằng được, chú sẽ nghĩ thế nào?” Âu Dương Long thấp giọng nói.
Mục Thu nổi giận, “Đừng nhắc tới cái thằng chết tiệt đó!”
“Làm ơn nhìn lại mình đi, nói người ta chứ mình có hơn gì đâu.” Âu Dương Long cười tự giễu, ném nửa lon bia trong tay vào thùng rác, “Đi thôi, ra ngoài uống vài ly.”
Mục Thu nhìn hắn đầy cảm thông!
Thất tình đúng là quá thê thảm!
Đêm nay, Tô Nặc vẫn nằm lì trên giường ngẩn người.
Còn ngài giám đốc thì ở trong quán bar uống đến ba giờ sáng.
Yêu là chết trong lòng một ít.
Vài ngày sau, Tô Nặc lên máy bay, cùng cả nhà anh hai đi nước ngoài.
Qua thêm vài ngày, Âu Dương Long thu dọn hành lí, mang cấp dưới tới thành phố D, bàn bạc về việc hợp tác mở trung tâm thương mại mới.
Không ai liên lạc với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Nặc vốn định chơi một tháng rồi về, ai ngờ chị dâu hắn lại mang thai cục cưng thứ hai.
Hàn Uy mừng như điên, vì thế tiếp tục kéo dài thời gian nghỉ phép, nơi này rất yên tĩnh, bầu không khí lại tốt, rất thích hợp dưỡng thai.
Tô Nặc cũng quyết định ở lại, đăng kí học lớp hội họa ở một trường cao đẳng, hằng ngày đi xem triển lãm tranh, sống một cách nhàn nhã và thoải mái, mặc cho nhiều fan vào trang cá nhân gào khóc Nặc Nặc chừng nào anh mới du học trở về, chúng em nhớ anh lắm!
Ngài giám đốc chuẩn bị khai trương cửa hàng mới trong thành phố D, bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi đêm trước khi ngủ vẫn vào trang cá nhân của Tô Nặc, nhìn ảnh hắn lên lớp rồi đi dạo phố.
Muốn gõ một câu dạo này em khỏe không cũng không được. Âu Dương Long thật sự rất muốn cười vào mặt mình, loại hành động như mấy đứa nhóc mười tám tuổi này đúng là vừa ngây thơ vừa buồn cười.
Lá thu rơi xuống, cành cây bị tuyết mùa đông bao phủ.
“Nặc Nặc.” Hàn Uy gõ cửa, “Em dậy chưa?”
“Rồi.” Tô Nặc mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy.
Thị trấn nhỏ này rất ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ như những sợi lông vũ màu vàng.
“Đi rửa mặt, trưa nay đi ăn.” Hàn Uy đẩy cửa bước vào.
“Em lười quá.” Tô Nặc ngã nhào xuống giường, bức xúc nói, “Sao ngày nào cũng có đủ loại bữa ăn vậy?!” Còn phiền hơn ở trong nước nữa!
“Hôm nay là bữa cuối cùng, là bạn tốt ngày xưa của ba.” Hàn Uy kéo hắn dậy, “Nghe lời.”
Tô Nặc đành phải vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm.
“Em mặc cái gì vậy?!” Nửa tiếng sau, Hàn Uy bất mãn nhìn em trai.
“. . . Khó coi lắm à?” Tô Nặc cúi đầu nhìn áo thun SpongeBob Squarepants [1] của mình.
“Mặc đàng hoàng một chút.” Hàn Uy ném một cái áo sơmi cho hắn.
“Gặp bạn tốt của ba thôi mà, sao phải mặc âu phục?!” Tô Nặc cảm thấy khó hiểu.
“Nghe lời.” Hàn Uy rất kiên quyết.
. . . Nếu biết trước đã ra đảo một mình rồi, mỗi ngày ngủ nướng ăn hải sản muốn làm gì thì làm! Tô Nặc vô cùng hối hận, đành phải ngồi xuống giường thay quần áo.
Sau khi đổi sang âu phục, Tô Nặc trông hệt như một vị hoàng tử, Hàn Uy cảm thấy rất hài lòng!
“Sao anh không mặc âu phục?” Sau khi lên xe, Tô Nặc mới phát hiện ra chuyện này!
“Bởi vì em là nhân vật chính.” Hàn Uy nói.
Tô Nặc không hiểu gì hết.
Nhưng lúc đến khách sạn, hắn lập tức hiểu ngay!
Bởi vì tới tham dự bữa ăn ngoại trừ bạn tốt của ba còn có một cô gái! Cô nàng còn mặc đầm hai dây nữa chứ!
“Anh!” Tô Nặc nghiến răng nghiến lợi nhìn anh mình!
Hàn Uy cười cực kì gian trá!
Cô gái hiển nhiên rất hài lòng về Tô Nặc, lúc ngồi ăn cứ nhìn trộm hắn! Nhưng Tô Nặc chỉ luôn cúi đầu ăn cơm, vờ như không thấy gì hết, vì thế phụ huynh hai bên rất sốt ruột!
Còn cô gái kia không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, chủ động đổi vị trí qua ngồi bên cạnh Tô Nặc!
Đừng có trắng trợn như thế! Tô Nặc rít gào trong lòng!
“Lúc trước em có xem qua tin tức giải trí trong nước, không ngờ anh chính là con trai của bác Hàn.” Cô gái ngượng ngùng nói.
Tô Nặc run rẩy, lỡ tay chọc thủng con cua trong chén.
Cô gái lập tức bị chinh phục, đúng là người đàn ông mạnh mẽ!
“Tối nay có buổi biểu diễn âm nhạc, không biết anh có hứng thú không?” Cô gái ngọt ngào hỏi.
Hàn Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao em trai mình chẳng biết chủ động gì cả! Còn thua con gái người ta nữa!
“Tôi. . . Đi toilet.” Tô Nặc chạy trối chết!
Cô gái hơi xấu hổ! Hàn Uy vội vàng chạy theo em trai!
“Anh bày trò gì thế!” Trong phòng rửa tay, Tô Nặc nhỏ giọng hét lên.
“Con gái người ta đã chủ động tới vậy, sao em không chịu hiểu!” Hàn Uy cốc đầu hắn.
Tô Nặc thật sự muốn bất tỉnh, “Em nói em muốn đi xem mắt bao giờ!”
“Thất tình lần một thì phải tính đến lần hai!” Hàn Uy nói cứ như đúng rồi.
“Em không muốn quen bạn gái!” Tô Nặc đau đầu.
“Cô bé này tốt lắm, nhất định hơn hẳn con nhỏ đã chia tay em!” Hàn Uy nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh để em yên tĩnh một chút đi.” Tô Nặc nói.
“. . .” Người làm anh chỉ hận không thể chui vào đầu em trai rống giận!
Sao lại cố chấp như thế!
Bữa cơm kết thúc trong thất bại, về tới nhà Tô Nặc liền nhốt mình vào phòng ngủ, bỏ cả bữa trà chiều luôn!
“Baba hư, Voldemort!” Hàn Tiểu Hi vừa ăn bánh bích quy vừa mắng Hàn Uy, “Ba làm anh hai giận rồi!”
“Ba của con là Ultraman, không phải Voldemort! Còn nữa, đó là chú của con, không phải anh hai!” Hàn Uy không biết đây là lần thứ mấy mình giáo dục đứa con gái ngốc này. Đúng là y chang Tô Nặc ngày xưa!
“Đi xin lỗi!” Hàn Tiểu Hi đá ghế.
Thật là. . . Không có nhân quyền mà! Lão đại xã hội đen Hàn tiên sinh bưng bánh bích quy gõ cửa, “Nặc Nặc, ra ăn tráng miệng đi.”
“Không ăn.” Tô Nặc chưa bao giờ thấy nhớ ngài giám đốc như lúc này, cảm giác đầu mình sắp nổ tung!
“Anh hai chỉ nghĩ cho em thôi.” Hàn Uy đẩy cửa bước vào, ngồi xuống giường bất đắc dĩ nói.
“Em biết.” Tô Nặc xoay người nhìn hắn, hai mắt đỏ lên, “Em không có giận anh, xin lỗi về việc trưa nay.”
“Ngốc quá.” Hàn Uy bật cười, xoa đầu em trai, “Vẫn còn thích bạn gái trong nước phải không?”
Tô Nặc do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu.
“Vậy đi tìm người ta đi.” Hàn Uy kéo hắn ngồi xuống, “Nếu việc gì em cũng giấu trong lòng thì sao cô ấy biết được.”
“Anh.” Tô Nặc cắn răng, nhắm mắt lại, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Hàn Uy hỏi.
“Bây giờ tâm trạng của anh ổn chứ?” Mười giây sau, Tô Nặc mở to cặp mắt đáng thương hỏi.
Hàn Uy dở khóc dở cười, “Xem ra chuyện này không hay rồi.”
“Đại khái bằng khoảng một trăm củ cà rốt.” Tô Nặc lo lắng ôm gối đầu.
“Nói đi.” Hàn Uy nói.
“. . . Anh không được giận đâu đó.” Tô Nặc đánh phủ đầu trước, “Chuyện này hơi. . . Chấn động.”
“Bạn gái cũ của em có thai?” Hàn Uy hỏi.
Tô Nặc thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính mình, “Không có!”
“Bạn gái cũ của em là phụ nữ đã có chồng?” Hàn Uy hít sâu một hơi.
“Anh nói gì thế!” Tô Nặc giận.
“Vậy mấy cái còn lại chắc không hề gì.” Hàn Uy trở về bộ dáng hiền hòa, “Nói đi.”
“Em. . . Tối nay em muốn ăn xíu mại tôm.” Tô Nặc vô cùng không có bản lĩnh.
Hàn Uy thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với em trai.
Được rồi, dù sao chết sớm chết muộn cũng phải chết! Tô Nặc hít sâu một hơi, nắm tay liều mạng nói, “Em không thích con gái.”
. . . . .
Thế giới lập tức lặng thinh!
Hàn Uy há to miệng, “Em vừa nói cái gì?”
“Em. . . Không thích con gái.” Tô Nặc lo lắng nhìn Hàn Uy, hai tay khẽ run rẩy.
“Không thích con gái, chẳng lẽ em thích phụ nữ lớn tuổi?” Hàn Uy cố hướng sự việc về phía bình thường một chút!
“Em thích đàn ông.” Tô Nặc vượt qua chướng ngại tâm lí, nói ra câu long trời lở đất!
Hàn Uy cảm thấy choáng váng, gần như không thể tin vào tai mình!
Em trai mình vừa mới nói gì!
“Em xin lỗi.” Tô Nặc không dám nhìn hắn.
Hàn Uy im lặng suốt ba phút.
“Có phải anh rất muốn đánh em không?” Tô Nặc lo lắng nhìn anh hai.
“Anh không đánh em.” Hàn Uy hít sâu một hơi, sau đó xắn tay áo nói, “Anh phải chém chết Khâu Tử Ngạn!”
Một tiếng sét xé rách bầu trời, Tô Nặc trợn mắt há mồm!
Tại sao. . . Lại là người này nữa!
Chuyện này không khoa học!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook