Thời Thượng Tiên Sinh
-
Chương 53
Bởi vì chuyện Tô Nặc không đói bụng thật sự rất nghiêm trọng nên Đới An rất lo lắng, hận không thể trực tiếp xuyên vào đầu của hắn, xem thử xem mấy ngày trước đã xảy ra chuyện kinh khủng gì!
Cư nhiên lại không muốn ăn! Chuyện này không khoa học!
Phải biết rằng một năm trước, có một tạp chí nổi tiếng tổ chức cuộc thi bình chọn nghệ sĩ mới được yêu thích nhất, Tô Nặc xếp vị trí thứ hai, tuy rằng xếp vị trí thứ hai cũng rất ngon lành nhưng vấn đề là người đứng thứ nhất lại là Khâu Tử Ngạn! Nếu là Khâu Tử Ngạn thì sao mà nhịn cho nổi! Vừa nhìn thấy kết quả, Tô Nặc lập tức nổi sùng! Hắn cảm thấy rất tức giận! Vì thế một bên vừa tức tối ăn mười phần bánh bao nhân gạch cua, một bên dùng bút màu vẽ một chùm lông ngực đen xì lên ảnh bìa tạp chí của Khâu Tử Ngạn, đúng là xấu tính hết chỗ nói!
Lúc ấy Đới An cũng bị hắn hành đến sứt đầu mẻ trán, phải tận tình khuyên bảo hắn cả buổi! Nhưng cho dù là vậy, Tô Nặc cũng không có nói cái câu “không có khẩu vị” nghiêm trọng như thế, ngược lại còn ăn nhiều hơn, biến nỗi buồn thành thức ăn, cầm thìa múc sô-cô-la ăn tới tấp, trông cực kì nam tính!
“Nặc Nặc, chúng ta kêu lẩu hải sản tới nhà ăn được không?” Đới An nịnh nọt.
“Không muốn ăn.” Tô Nặc ủ rũ nằm trên giường.
“Vậy chúng ta đi ăn mì thịt bò đi, cái tiệm mà cậu thích nhất ấy, gọi thêm ba phần thịt, thêm thật nhiều dầu ớt, còn dặn ông chủ bằm gân bò thật là nhuyễn!” Đới An sờ sờ đầu hắn.
“Không muốn ăn.” Tô Nặc tiếp tục giả vờ làm con sâu.
“Vậy đi ăn nướng thịt ba rọi nướng ——”
“Đã nói không muốn ăn rồi!” Tô Nặc trùm chăn kín mít.
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Đới An cảm thấy mình sắp phát điên!
“Tôi không sao, tôi rất ổn!” Hai mắt Tô Nặc đỏ bừng, hoàn toàn không có chút sức thuyết phục nào.
Đới An cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã làm cậu ta ra nông nỗi này! Nhất định không đội trời chung với hắn! Phải đánh hắn thành đầu heo! Phải biến hắn thành thái giám!
Có thể do sự oán niệm của Đới ái phi quá lớn nên ngay cả ông trời cũng bị ảnh hưởng, mây đen bắt đầu giăng khắp lối!
“Sao đang yên lành đột nhiên lại đổ mưa?” Mục Thu vừa lái xe vừa nhíu mày, “Chú thật sự không muốn về nhà à?”
“Buổi chiều còn phải đi họp.” Âu Dương Long xoa huyệt thái dương, trong mắt hằn đầy tơ máu.
Mục Thu thở dài, “Chú cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ, tìm cơ hội xin nghỉ phép dài hạn, thả lỏng một chút đi.”
“Gần đây nhiều việc lắm, hết bận rồi tính sau.” Âu Dương Long rất mệt mỏi, hiển nhiên không muốn nói tiếp nữa.
Mục Thu lái xe vào Nhân Thụy, đưa cây dù cho hắn, “Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Cảm ơn.” Âu Dương Long ho khan vài tiếng, miễn cưỡng cầm dù bước vào trong.
Cần gì phải làm thế. . . Mục Thu thở dài nhìn bóng lưng của hắn, không quay về công ty mà lái thẳng tới trụ sở quay phim truyền hình.
Quan hệ giữa Chung Ly Phong Bạch và Tô Nặc không tệ, có thể đến nhờ vả một chút.
Gần đây Nhân Thụy sắp mở một cửa hàng mới, cửa hàng cũ cần phải tu sửa và trang trí lại, vì thế ai ai cũng bận đến sứt đầu mẻ trán. Để gia tăng sĩ khí của nhân viên, các sếp không chỉ hào phóng cung cấp vật chất mà còn ủng hộ về mặt tinh thần! Thậm chí còn tìm đoàn làm phim đến quay phóng sự, hình ảnh nhân viên phấn đấu hết mình vì tương lai tốt đẹp của công ty phải được truyền bá rộng rãi!
Đoàn làm phim mà công ty tìm đến vẫn là đoàn làm phim của công ty quảng cáo, chính là những người chụp sổ tay quảng cáo lần trước cho Tô Nặc. Lúc này thím nhiếp ảnh gia và nhóm em gái phụ tá đang ở trong phòng tiếp khách điều chỉnh thiết bị, một nhóm con gái xinh xắn váy ngắn thật sự rất đẹp mắt! Vì thế trạch nam trong công ty tìm đủ mọi lí do để đến chiêm ngưỡng, còn nhóm em gái cũng vô cùng hợp tác cười tươi như hoa, bởi vì tâm trạng của các cô rất là tốt, sắp được nhìn thấy giám đốc Âu Dương, đây là nhân vật chính trong Loạn thế tình triền! Dạo này không có linh cảm viết văn, có thể nhân cơ hội này tìm chút ý tưởng!
*trạch nam tức là mấy anh chàng sống không hòa nhập, tách biệt với xã hội.
“Chúng ta đi họp thôi.” Âu Dương Long đứng trong phòng làm việc lau mặt, cố gắng làm sao cho trông tỉnh táo một chút.
“Giám đốc, hôm nay ngài nên mặc âu phục chính quy.” Thư kí nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tại sao?” Âu Dương Long nhíu mày.
“Hôm nay đoàn làn phim tới ghi hình, tất cả nhân viên và các cấp lãnh đạo đều phải mặc đồ thống nhất.” Thư kí lo lắng nói. Tuy rằng có thể nhìn ra sếp mình không được vui nhưng vẫn không thể không nhắc! Thư kí đúng là nghề nghiệp nguy hiểm!
May là Âu Dương Long cũng không nói gì thêm, sau khi thay quần áo liền đi tới phòng họp.
Nhóm em gái trong đoàn làm phim đang đứng trong phòng họp, vừa thấy Âu Dương Long bước vào liền lập tức phấn chấn hẳn lên, tất cả đều vui vẻ nhiệt tình vẫy tay chào hỏi —— Bởi vì mấy ông sếp lúc nãy đều xấu đau xấu đớn, người nào cũng đầu trọc bụng phệ, trông chẳng có chút sức sống nào, vì thế ngài giám đốc đẹp trai quả thật chẳng khác gì trân bảo hiếm thấy, nhìn rất đã mắt!
Nhưng Âu Dương Long lại không có phản ứng nào, mặt mày ủ dột lên ngồi ở hàng thứ nhất —— Nói đúng hơn là không nhìn thấy nhóm em gái, bởi vì hắn vẫn đang bận suy nghĩ miên man.
Nhóm em gái nhìn nhau, rõ ràng lần trước hợp tác anh ta rất thân thiện rất hiền lành còn mua cổ vịt làm thức ăn khuya cho mọi người sao bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế chuyện này không khoa học! Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng nên tâm trạng của anh ta mới suy sụp như vậy!
Diễn biến tiếp theo của cuộc họp càng chứng minh rằng tâm tình của ngài giám đốc cực kì xấu!
“Để cảm ơn khách hàng thân thiết, chúng tôi dự định ngày 15 tháng sau, cũng chính là ngày chủ nhật, tổ chức một hoạt động giảm giá mạnh dành cho hội viên.” Quản lí ngành A lên đài báo cáo, hơn nữa còn chiếu PPT.
Nhưng quản lí A còn chưa kịp nói xong, ngài giám đốc đã lạnh lùng cắt ngang, “Vấn đề lớn nhất hiện giờ của chúng ta chính là lượng khách đông nghẹt vào chủ nhật, bãi đỗ xe không có chỗ đậu, bộ phận chăm sóc khách hàng đã nhận được rất nhiều khiếu nại, bây giờ còn làm cái chuyện dư thừa như tổ chức hoạt động hấp dẫn khách nữa à?!”
Quản lí ngành A lập tức á khẩu.
“Còn nữa, tuần sau chính phủ sẽ bắt đầu sửa cầu vượt, muốn mượn một phần hai chỗ đậu xe của chúng ta để chất vật liệu xây dựng!” Âu Dương Long hiển nhiên không hài lòng chút nào, “Về làm lại đi.”
Mới mở đầu mà đã căng như vậy, bầu không khí cuộc họp lập tức trở nên nghiêm trọng! Quản lí ngành B bày tỏ chúng tôi định xây dựng phòng tiếp khách dành cho khách Super VIP, lúc trước đã gửi năm nghìn tin nhắn MMS (đa phương tiện), ngài giám đốc lạnh lùng nói bây giờ tất cả mọi người đều dùng smartphone, chắc chắn có phần mềm lọc tin nhắn spam, gửi tin kiểu đó cũng như không, sao không gọi điện thoại trực tiếp?! Quản lí ngành C bày tỏ quý tiếp theo muốn mời bốn thương hiệu dành cho phụ nữ trưởng thành, ngài giám đốc lạnh lùng nói bước tiếp theo của công ty là thu hút giới trẻ, tại sao lại mời thương hiệu dành cho người trưởng thành? Gần như tất cả báo cáo của những người còn lại đều bị bắt ra một đống lỗi sai, đừng nói là nhân viên công ty, ngay cả nhóm em gái trong đoàn làm phim cũng không dám thở mạnh, bắt đầu nghiêm túc ngồi thẳng lưng!
Đáng sợ quá đi mất!
Quản lí các ngành đều lệ rơi đầy mặt, tuy rằng đúng là mình sai thật, nhưng cũng đâu có gì to tát, huống hồ đây chỉ là thảo luận thôi! Có sai thì nói người ta nghe là được rồi, cần gì phải nghiêm túc như thế! Đúng là hù chết người!
“Tâm trạng không vui à?” Vào giờ giải lao, ông chủ tịch thấp giọng hỏi hắn.
“. . . Tôi xin lỗi.” Tâm trạng của Âu Dương Long thật sự rất tệ.
“Những điều mà cậu nói hoàn toàn chính xác, đều là lỗi của bọn họ, nhưng không cần gay gắt quá.” Ông chủ tịch vỗ vai hắn, đưa cho hắn một viên sô-cô-la, “Bà nhà tôi thường nói, ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn.” Âu Dương Long cảm kích cười cười.
“Giám đốc.” Thấy Âu Dương Long và chủ tịch tán gẫu khá vui vẻ, cấp dưới vội vàng đưa một bản kế hoạch lên, “Tháng sau trang sức Ando mời Tô Nặc tham dự hoạt động, có thời gian phiền giám đốc xem qua một chút.”
Âu Dương Long hơi sửng sốt.
“Cảm ơn.” Cấp dưới nhanh chóng rút lui, để tránh bị tai bay vạ gió!
Âu Dương Long nhìn ảnh chụp Tô Nặc trên bìa, trong lòng lập tức rối bời.
“Cậu không sao chứ?” Chủ tịch quan tâm hỏi.
“Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi phải xin phép nghỉ.” Đã say rượu mà còn bị cảm, tình trạng của Âu Dương Long thật sự không ổn.
“Đi đi.” Chủ tịch rất rộng rãi.
“Xin lỗi các vị, hôm nay thái độ của tôi tệ quá.” Trước khi đi, Âu Dương Long không quên nói lời xin lỗi, “Đồng nghiệp vừa rồi bị tôi phê bình đừng để trong lòng.”
Ấy dà dĩ nhiên rồi! Đa số mọi người đều tỏ vẻ không sao cả, bởi vì bình thường ngài giám đốc rất hiền lành!
Nhóm em gái cũng biết Âu Dương Long rất tuyệt vời! Tâm tình không vui còn có thể tăng thêm một phần khí chất u buồn, đúng là quyến rũ quá chừng!
Vì vậy suy ra, lúc Âu Dương Kim Long u buồn cũng sẽ càng thêm quyến rũ!
Thế nên tối hôm đó, Loạn thế tình triền có cập nhật mới!
Sau khi Tô Nhu Nhu biết tin mình đã mang thai thì rất đau khổ, cả ngày không uống giọt nước nào, chỉ ngẩn người nhìn Tuyết liên hoa rồi khóc. Trông thấy người yêu xinh đẹp mảnh mai thuần khiết không tì vết mang cốt nhục của mình, Âu Dương Kim Long vô cùng bối rối, vừa lo lắng Tô Nhu Nhu sẽ tự làm đau bản thân, vừa giận tại sao hắn lại cố chấp như thế, không chịu nghĩ cho bào thai trong bụng!
Bởi vì tâm trạng suy sụp nghiêm trọng, thân thể của Tô Nhu Nhu càng lúc càng gầy yếu, áo ngủ cứ liên tục trượt xuống bả vai, trông cực kì gợi cảm.
Âu Dương Kim Long thật sự không kiềm chế được tình yêu sâu đậm dành cho Tô Nhu Nhu, vì thế lại mạnh mẽ xé rách quần áo của hắn, đè hắn xuống —— bíp bíp tiếp.
Tô Nhu Nhu không thể ngờ Âu Dương Kim Long lại cầm thú như thế, trái tim lại tan nát thêm lần nữa, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhu nhi!” Âu Dương Kim Long hoảng sợ, cuống quít bưng một chén thuốc siêu bổ tới cho hắn.
“Anh tránh ra.” Tô Nhu Nhu nghẹn ngào nói, bàn tay trắng nõn yếu ớt vung lên, đánh đổ chén thuốc bổ!
Chén kim cương bảy màu vỡ thành từng mảnh, trái tim của Âu Dương Kim Long cũng tan nát theo!
Bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, lúc trước mình quá đáng đến cỡ nào!
Bên dưới lập tức có độc giả kháng nghị, rõ ràng lúc trước gian tà như thế, sao có thể chỉ vì Nhu Nhu ném bể một cái chén mà bắt đầu tỉnh ngộ, chuyện này không hợp lí! Bình luận này vừa xuất hiện liền bị dìm tơi tả! Mọi người đều bày tỏ đây là một phương pháp tu từ thần thánh, dùng chén vỡ để miêu tả trái tim vỡ nát của Âu Dương Kim Long, phải nói là hợp lí quá xá! Chủ nhà không hiểu thì đừng nói lung tung, đừng có cản trở H của chúng tôi! Cầu thật nhiều H! Cầu Tô Nặc sinh con! Cầu Tô Nặc sản nhũ!
Đúng vậy! Bởi vì đợt photoshop lần trước để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người nên bây giờ ai ai cũng thẳng thắn gọi tên Tô Nặc, trong phần thảo luận cũng dùng tên Tô Nặc thay cho tên Tô Nhu Nhu, không ai cảm thấy không hợp hết!
Mà tác giả cũng rất hào hứng chấp nhận chuyện này, hơn nữa còn bày tỏ mặc dù Tô Nặc và giám đốc còn gặp nhiều chông gai nhưng sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc!
Đúng là chẳng có chút tiết tháo nào!
Cư nhiên lại không muốn ăn! Chuyện này không khoa học!
Phải biết rằng một năm trước, có một tạp chí nổi tiếng tổ chức cuộc thi bình chọn nghệ sĩ mới được yêu thích nhất, Tô Nặc xếp vị trí thứ hai, tuy rằng xếp vị trí thứ hai cũng rất ngon lành nhưng vấn đề là người đứng thứ nhất lại là Khâu Tử Ngạn! Nếu là Khâu Tử Ngạn thì sao mà nhịn cho nổi! Vừa nhìn thấy kết quả, Tô Nặc lập tức nổi sùng! Hắn cảm thấy rất tức giận! Vì thế một bên vừa tức tối ăn mười phần bánh bao nhân gạch cua, một bên dùng bút màu vẽ một chùm lông ngực đen xì lên ảnh bìa tạp chí của Khâu Tử Ngạn, đúng là xấu tính hết chỗ nói!
Lúc ấy Đới An cũng bị hắn hành đến sứt đầu mẻ trán, phải tận tình khuyên bảo hắn cả buổi! Nhưng cho dù là vậy, Tô Nặc cũng không có nói cái câu “không có khẩu vị” nghiêm trọng như thế, ngược lại còn ăn nhiều hơn, biến nỗi buồn thành thức ăn, cầm thìa múc sô-cô-la ăn tới tấp, trông cực kì nam tính!
“Nặc Nặc, chúng ta kêu lẩu hải sản tới nhà ăn được không?” Đới An nịnh nọt.
“Không muốn ăn.” Tô Nặc ủ rũ nằm trên giường.
“Vậy chúng ta đi ăn mì thịt bò đi, cái tiệm mà cậu thích nhất ấy, gọi thêm ba phần thịt, thêm thật nhiều dầu ớt, còn dặn ông chủ bằm gân bò thật là nhuyễn!” Đới An sờ sờ đầu hắn.
“Không muốn ăn.” Tô Nặc tiếp tục giả vờ làm con sâu.
“Vậy đi ăn nướng thịt ba rọi nướng ——”
“Đã nói không muốn ăn rồi!” Tô Nặc trùm chăn kín mít.
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Đới An cảm thấy mình sắp phát điên!
“Tôi không sao, tôi rất ổn!” Hai mắt Tô Nặc đỏ bừng, hoàn toàn không có chút sức thuyết phục nào.
Đới An cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã làm cậu ta ra nông nỗi này! Nhất định không đội trời chung với hắn! Phải đánh hắn thành đầu heo! Phải biến hắn thành thái giám!
Có thể do sự oán niệm của Đới ái phi quá lớn nên ngay cả ông trời cũng bị ảnh hưởng, mây đen bắt đầu giăng khắp lối!
“Sao đang yên lành đột nhiên lại đổ mưa?” Mục Thu vừa lái xe vừa nhíu mày, “Chú thật sự không muốn về nhà à?”
“Buổi chiều còn phải đi họp.” Âu Dương Long xoa huyệt thái dương, trong mắt hằn đầy tơ máu.
Mục Thu thở dài, “Chú cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ, tìm cơ hội xin nghỉ phép dài hạn, thả lỏng một chút đi.”
“Gần đây nhiều việc lắm, hết bận rồi tính sau.” Âu Dương Long rất mệt mỏi, hiển nhiên không muốn nói tiếp nữa.
Mục Thu lái xe vào Nhân Thụy, đưa cây dù cho hắn, “Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Cảm ơn.” Âu Dương Long ho khan vài tiếng, miễn cưỡng cầm dù bước vào trong.
Cần gì phải làm thế. . . Mục Thu thở dài nhìn bóng lưng của hắn, không quay về công ty mà lái thẳng tới trụ sở quay phim truyền hình.
Quan hệ giữa Chung Ly Phong Bạch và Tô Nặc không tệ, có thể đến nhờ vả một chút.
Gần đây Nhân Thụy sắp mở một cửa hàng mới, cửa hàng cũ cần phải tu sửa và trang trí lại, vì thế ai ai cũng bận đến sứt đầu mẻ trán. Để gia tăng sĩ khí của nhân viên, các sếp không chỉ hào phóng cung cấp vật chất mà còn ủng hộ về mặt tinh thần! Thậm chí còn tìm đoàn làm phim đến quay phóng sự, hình ảnh nhân viên phấn đấu hết mình vì tương lai tốt đẹp của công ty phải được truyền bá rộng rãi!
Đoàn làm phim mà công ty tìm đến vẫn là đoàn làm phim của công ty quảng cáo, chính là những người chụp sổ tay quảng cáo lần trước cho Tô Nặc. Lúc này thím nhiếp ảnh gia và nhóm em gái phụ tá đang ở trong phòng tiếp khách điều chỉnh thiết bị, một nhóm con gái xinh xắn váy ngắn thật sự rất đẹp mắt! Vì thế trạch nam trong công ty tìm đủ mọi lí do để đến chiêm ngưỡng, còn nhóm em gái cũng vô cùng hợp tác cười tươi như hoa, bởi vì tâm trạng của các cô rất là tốt, sắp được nhìn thấy giám đốc Âu Dương, đây là nhân vật chính trong Loạn thế tình triền! Dạo này không có linh cảm viết văn, có thể nhân cơ hội này tìm chút ý tưởng!
*trạch nam tức là mấy anh chàng sống không hòa nhập, tách biệt với xã hội.
“Chúng ta đi họp thôi.” Âu Dương Long đứng trong phòng làm việc lau mặt, cố gắng làm sao cho trông tỉnh táo một chút.
“Giám đốc, hôm nay ngài nên mặc âu phục chính quy.” Thư kí nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tại sao?” Âu Dương Long nhíu mày.
“Hôm nay đoàn làn phim tới ghi hình, tất cả nhân viên và các cấp lãnh đạo đều phải mặc đồ thống nhất.” Thư kí lo lắng nói. Tuy rằng có thể nhìn ra sếp mình không được vui nhưng vẫn không thể không nhắc! Thư kí đúng là nghề nghiệp nguy hiểm!
May là Âu Dương Long cũng không nói gì thêm, sau khi thay quần áo liền đi tới phòng họp.
Nhóm em gái trong đoàn làm phim đang đứng trong phòng họp, vừa thấy Âu Dương Long bước vào liền lập tức phấn chấn hẳn lên, tất cả đều vui vẻ nhiệt tình vẫy tay chào hỏi —— Bởi vì mấy ông sếp lúc nãy đều xấu đau xấu đớn, người nào cũng đầu trọc bụng phệ, trông chẳng có chút sức sống nào, vì thế ngài giám đốc đẹp trai quả thật chẳng khác gì trân bảo hiếm thấy, nhìn rất đã mắt!
Nhưng Âu Dương Long lại không có phản ứng nào, mặt mày ủ dột lên ngồi ở hàng thứ nhất —— Nói đúng hơn là không nhìn thấy nhóm em gái, bởi vì hắn vẫn đang bận suy nghĩ miên man.
Nhóm em gái nhìn nhau, rõ ràng lần trước hợp tác anh ta rất thân thiện rất hiền lành còn mua cổ vịt làm thức ăn khuya cho mọi người sao bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế chuyện này không khoa học! Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng nên tâm trạng của anh ta mới suy sụp như vậy!
Diễn biến tiếp theo của cuộc họp càng chứng minh rằng tâm tình của ngài giám đốc cực kì xấu!
“Để cảm ơn khách hàng thân thiết, chúng tôi dự định ngày 15 tháng sau, cũng chính là ngày chủ nhật, tổ chức một hoạt động giảm giá mạnh dành cho hội viên.” Quản lí ngành A lên đài báo cáo, hơn nữa còn chiếu PPT.
Nhưng quản lí A còn chưa kịp nói xong, ngài giám đốc đã lạnh lùng cắt ngang, “Vấn đề lớn nhất hiện giờ của chúng ta chính là lượng khách đông nghẹt vào chủ nhật, bãi đỗ xe không có chỗ đậu, bộ phận chăm sóc khách hàng đã nhận được rất nhiều khiếu nại, bây giờ còn làm cái chuyện dư thừa như tổ chức hoạt động hấp dẫn khách nữa à?!”
Quản lí ngành A lập tức á khẩu.
“Còn nữa, tuần sau chính phủ sẽ bắt đầu sửa cầu vượt, muốn mượn một phần hai chỗ đậu xe của chúng ta để chất vật liệu xây dựng!” Âu Dương Long hiển nhiên không hài lòng chút nào, “Về làm lại đi.”
Mới mở đầu mà đã căng như vậy, bầu không khí cuộc họp lập tức trở nên nghiêm trọng! Quản lí ngành B bày tỏ chúng tôi định xây dựng phòng tiếp khách dành cho khách Super VIP, lúc trước đã gửi năm nghìn tin nhắn MMS (đa phương tiện), ngài giám đốc lạnh lùng nói bây giờ tất cả mọi người đều dùng smartphone, chắc chắn có phần mềm lọc tin nhắn spam, gửi tin kiểu đó cũng như không, sao không gọi điện thoại trực tiếp?! Quản lí ngành C bày tỏ quý tiếp theo muốn mời bốn thương hiệu dành cho phụ nữ trưởng thành, ngài giám đốc lạnh lùng nói bước tiếp theo của công ty là thu hút giới trẻ, tại sao lại mời thương hiệu dành cho người trưởng thành? Gần như tất cả báo cáo của những người còn lại đều bị bắt ra một đống lỗi sai, đừng nói là nhân viên công ty, ngay cả nhóm em gái trong đoàn làm phim cũng không dám thở mạnh, bắt đầu nghiêm túc ngồi thẳng lưng!
Đáng sợ quá đi mất!
Quản lí các ngành đều lệ rơi đầy mặt, tuy rằng đúng là mình sai thật, nhưng cũng đâu có gì to tát, huống hồ đây chỉ là thảo luận thôi! Có sai thì nói người ta nghe là được rồi, cần gì phải nghiêm túc như thế! Đúng là hù chết người!
“Tâm trạng không vui à?” Vào giờ giải lao, ông chủ tịch thấp giọng hỏi hắn.
“. . . Tôi xin lỗi.” Tâm trạng của Âu Dương Long thật sự rất tệ.
“Những điều mà cậu nói hoàn toàn chính xác, đều là lỗi của bọn họ, nhưng không cần gay gắt quá.” Ông chủ tịch vỗ vai hắn, đưa cho hắn một viên sô-cô-la, “Bà nhà tôi thường nói, ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn.” Âu Dương Long cảm kích cười cười.
“Giám đốc.” Thấy Âu Dương Long và chủ tịch tán gẫu khá vui vẻ, cấp dưới vội vàng đưa một bản kế hoạch lên, “Tháng sau trang sức Ando mời Tô Nặc tham dự hoạt động, có thời gian phiền giám đốc xem qua một chút.”
Âu Dương Long hơi sửng sốt.
“Cảm ơn.” Cấp dưới nhanh chóng rút lui, để tránh bị tai bay vạ gió!
Âu Dương Long nhìn ảnh chụp Tô Nặc trên bìa, trong lòng lập tức rối bời.
“Cậu không sao chứ?” Chủ tịch quan tâm hỏi.
“Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi phải xin phép nghỉ.” Đã say rượu mà còn bị cảm, tình trạng của Âu Dương Long thật sự không ổn.
“Đi đi.” Chủ tịch rất rộng rãi.
“Xin lỗi các vị, hôm nay thái độ của tôi tệ quá.” Trước khi đi, Âu Dương Long không quên nói lời xin lỗi, “Đồng nghiệp vừa rồi bị tôi phê bình đừng để trong lòng.”
Ấy dà dĩ nhiên rồi! Đa số mọi người đều tỏ vẻ không sao cả, bởi vì bình thường ngài giám đốc rất hiền lành!
Nhóm em gái cũng biết Âu Dương Long rất tuyệt vời! Tâm tình không vui còn có thể tăng thêm một phần khí chất u buồn, đúng là quyến rũ quá chừng!
Vì vậy suy ra, lúc Âu Dương Kim Long u buồn cũng sẽ càng thêm quyến rũ!
Thế nên tối hôm đó, Loạn thế tình triền có cập nhật mới!
Sau khi Tô Nhu Nhu biết tin mình đã mang thai thì rất đau khổ, cả ngày không uống giọt nước nào, chỉ ngẩn người nhìn Tuyết liên hoa rồi khóc. Trông thấy người yêu xinh đẹp mảnh mai thuần khiết không tì vết mang cốt nhục của mình, Âu Dương Kim Long vô cùng bối rối, vừa lo lắng Tô Nhu Nhu sẽ tự làm đau bản thân, vừa giận tại sao hắn lại cố chấp như thế, không chịu nghĩ cho bào thai trong bụng!
Bởi vì tâm trạng suy sụp nghiêm trọng, thân thể của Tô Nhu Nhu càng lúc càng gầy yếu, áo ngủ cứ liên tục trượt xuống bả vai, trông cực kì gợi cảm.
Âu Dương Kim Long thật sự không kiềm chế được tình yêu sâu đậm dành cho Tô Nhu Nhu, vì thế lại mạnh mẽ xé rách quần áo của hắn, đè hắn xuống —— bíp bíp tiếp.
Tô Nhu Nhu không thể ngờ Âu Dương Kim Long lại cầm thú như thế, trái tim lại tan nát thêm lần nữa, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhu nhi!” Âu Dương Kim Long hoảng sợ, cuống quít bưng một chén thuốc siêu bổ tới cho hắn.
“Anh tránh ra.” Tô Nhu Nhu nghẹn ngào nói, bàn tay trắng nõn yếu ớt vung lên, đánh đổ chén thuốc bổ!
Chén kim cương bảy màu vỡ thành từng mảnh, trái tim của Âu Dương Kim Long cũng tan nát theo!
Bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, lúc trước mình quá đáng đến cỡ nào!
Bên dưới lập tức có độc giả kháng nghị, rõ ràng lúc trước gian tà như thế, sao có thể chỉ vì Nhu Nhu ném bể một cái chén mà bắt đầu tỉnh ngộ, chuyện này không hợp lí! Bình luận này vừa xuất hiện liền bị dìm tơi tả! Mọi người đều bày tỏ đây là một phương pháp tu từ thần thánh, dùng chén vỡ để miêu tả trái tim vỡ nát của Âu Dương Kim Long, phải nói là hợp lí quá xá! Chủ nhà không hiểu thì đừng nói lung tung, đừng có cản trở H của chúng tôi! Cầu thật nhiều H! Cầu Tô Nặc sinh con! Cầu Tô Nặc sản nhũ!
Đúng vậy! Bởi vì đợt photoshop lần trước để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người nên bây giờ ai ai cũng thẳng thắn gọi tên Tô Nặc, trong phần thảo luận cũng dùng tên Tô Nặc thay cho tên Tô Nhu Nhu, không ai cảm thấy không hợp hết!
Mà tác giả cũng rất hào hứng chấp nhận chuyện này, hơn nữa còn bày tỏ mặc dù Tô Nặc và giám đốc còn gặp nhiều chông gai nhưng sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc!
Đúng là chẳng có chút tiết tháo nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook