Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta
-
Chương 19
thời gian trôi qua, khi lên đaị học cô và các bạn tạm thời xa dời nhau. cô thi vào đại học y, vũ yên thi đại học sư phạm, lương lương theo đuổi con đường nghệ thuật thi vào học viện âm nhạc quốc gia, hoàng lạc thi vào đại học luật. với ước mơ, dành lại công bằng cho thế giới. chu dương thi vào trường kinh tế quốc dân, có ước mơ, sau này sẽ làm kinh doanh. kì chính lâm sang nhật tiếp quản công ty, lạc dư nhi đi theo phong cung thần sang mĩ. từng năm trôi qua, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tám năm sau, cô nhận được thiệp mời đám cưới của chu dương và vũ yên, liền gửi thư, nói cho anh chuyện này, sau đó bắt một chuyến bay, từ hà nội đến đà nẵng, tham dự lễ cưới, ở đó, cô gặp lại rất nhiều bạn học, có lương lương giờ đã trở thành người nổi tiếng, hoàng lạc đã trở thành một luật sư tài giỏi. mọi người đều có công việc ổn đinh, 1 năm sau, cũng tức là 9 năm trôi qua, đứa con đầu lòng của vũ yên và chu dương chào đời, cô lập tức, gửi ảnh thằng bé qua cho anh. thằng bé tên:chu hàn. thấm thoát, đã 10 năm trôi qua, ngày phong cung thần về nước, cũng sắp đến rồi. liệu cô và anh sẽ gặp nhau như thế nào nhỉ? cô thầm nghĩ những ý tưởng vẫn vơ, rồi ngồi cười một mình. có tiếng gõ cửa phòng bệnh, tiểu tình tỉnh lại,
"mời vào"
bước vào là một cô bạn đồng nghiệp rất thân với cô, tiểu hồng, cô ấy cười tươi rói:
"tiểu tình, làm việc vất vả nhỉ?"
"cô mỉm cười, bình thường thôi mà"
cô đồng nghiệp mỉm cười, ngồi xuống ghế, nói:
"có tin vui muốn báo cho cậu đây"
cô mỉm cười, bao năm trôi qua, cô đã rất khác, hình ảnh cô bé mập mạp, đáng yêu ngày trước đã không còn, giờ cô thực sự đã trưởng thành, ánh mắt mơ hồ u buồn long lanh như hồ nước trong xanh khiến tâm hồn người ta như lắng đọng khi nhìn nó. chiếc mũi nhỏ nhắn, cặp môi mỏng luôn khép hơi mỉm nhẹ. mái tóc dài ngang vai, nay đã dài đến thắt lưng, uốn xoăn, buộc lên gọn gàng. cô nói tiếp:
"là tin gì vậy?"
tiểu hồng cười tươi.
"chúng ta được chọn đi đến quân khu a, để dạy học lớp học cứu nguy tình cứu khẩn cấp, cho máy anh quân nhân ở đó đó"
"là quân nhân sao?"
"ừ, tớ nghe nói, mấy anh ở đó đẹp trai lắm, quân khu đó có tính kỉ luật rất cao nha, tớ còn nghe nói, mấy anh có chức vụ cao ở đó, hình như đều là từ mỹ huấn luyện trở về"
cô ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa bối rối. nếu như vậy liệu có phải anh cũng ở đó không? 10 năm rồi, rất có thể anh sẽ về đó. cuối cùng, vì nguyên do này, cô đã đi đến quân khu a một chuyến cùng với mọi người. trong đội ngũ bác sĩ ưu tú, có ba nhân viên, cô, tiểu hồng và vỹ lâm, là một bác sĩ nam, rất vui tính, tiểu hồng và anh ấy cũng giống cô và anh, cũng là quen nhau từ nhỏ. nhưng bọn họ, lại có duyên hơn cô và anh, không phải xa nhau lần nào, lên đại học lại thi vào cùng trường y. cô cười khẽ, thôi, nghĩ nhiều làm gì chứ, dù gì cô cũng sắp gặp lại anh rồi, cô tin anh nhất định sẽ giữ lời hứa, và cô cũng sẽ như vậy, anh không đến, cả đời này, cô cũng sẽ không đi, vẫn đứng đợi anh.
quân khu a không xa lắm, đi xe buýt tầm 30 phút là có thể đến rồi. cô bước xuống xe, xách theo túi đò nặng trịch, nhìn vào trong, quả là quân đội có khác, thật là...có tính kỉ luật!
tiểu hồng được vỹ lâm xách đồ hộ, còn cô được một anh lính trẻ ga lăng xách hộ, dẫn hai bọn cô vào bên trong. dẫn ba người cô đến phòng của mình, cô và tiểu hồng ở chung phòng. vì vỹ lâm là con trai nên được ở cùng phòng với một số anh lính ở đây. cô vào trong căn phòng toàn màu xanh lá, ngăn nắp, gọn gàng, chợt nhớ tới anh, trước đây, anh cũng gọn gàng sạch sẽ như vậy. rất có tính kỉ luật! cô mỉm cười, thay đồ, sau đó ra ngoài đi dạo. vì đây là quân đội nên cô chọn đồ khá lịch sự, đa số đều là quần áo, cô mặc chiếc áo sơ mi thụng, màu trắng tinh khôi, quần bò màu xanh đen bó sát, không rách, đi giầy thể thao, mái tóc buộc gọn. thanh cao tao nhã. tiểu tình nhẹ nhàng bước ra ngoài, đi qua các dãy phòng, cô cúi chào mấy anh lính trong đó, đi qua các khu tập luyện, khu chơi thể thao, quân đội này rất rộng, có nguy cơ sẽ bị lạc, nên cô đành quanh về, ai ngờ, cô bị lạc thật rồi. cô đi luẩn quẩn, tìm đường ra, có một tiếng gọi từ phía sau:
"tiểu tình"
cô lúc đầu vui mừng vì có người tìm mình, sau này giật mình, vì giọng nói này thực sự quá quen thuộc. quen thuộc tới mức, cô sợ, đó chỉ là giấc mơ.
"mời vào"
bước vào là một cô bạn đồng nghiệp rất thân với cô, tiểu hồng, cô ấy cười tươi rói:
"tiểu tình, làm việc vất vả nhỉ?"
"cô mỉm cười, bình thường thôi mà"
cô đồng nghiệp mỉm cười, ngồi xuống ghế, nói:
"có tin vui muốn báo cho cậu đây"
cô mỉm cười, bao năm trôi qua, cô đã rất khác, hình ảnh cô bé mập mạp, đáng yêu ngày trước đã không còn, giờ cô thực sự đã trưởng thành, ánh mắt mơ hồ u buồn long lanh như hồ nước trong xanh khiến tâm hồn người ta như lắng đọng khi nhìn nó. chiếc mũi nhỏ nhắn, cặp môi mỏng luôn khép hơi mỉm nhẹ. mái tóc dài ngang vai, nay đã dài đến thắt lưng, uốn xoăn, buộc lên gọn gàng. cô nói tiếp:
"là tin gì vậy?"
tiểu hồng cười tươi.
"chúng ta được chọn đi đến quân khu a, để dạy học lớp học cứu nguy tình cứu khẩn cấp, cho máy anh quân nhân ở đó đó"
"là quân nhân sao?"
"ừ, tớ nghe nói, mấy anh ở đó đẹp trai lắm, quân khu đó có tính kỉ luật rất cao nha, tớ còn nghe nói, mấy anh có chức vụ cao ở đó, hình như đều là từ mỹ huấn luyện trở về"
cô ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa bối rối. nếu như vậy liệu có phải anh cũng ở đó không? 10 năm rồi, rất có thể anh sẽ về đó. cuối cùng, vì nguyên do này, cô đã đi đến quân khu a một chuyến cùng với mọi người. trong đội ngũ bác sĩ ưu tú, có ba nhân viên, cô, tiểu hồng và vỹ lâm, là một bác sĩ nam, rất vui tính, tiểu hồng và anh ấy cũng giống cô và anh, cũng là quen nhau từ nhỏ. nhưng bọn họ, lại có duyên hơn cô và anh, không phải xa nhau lần nào, lên đại học lại thi vào cùng trường y. cô cười khẽ, thôi, nghĩ nhiều làm gì chứ, dù gì cô cũng sắp gặp lại anh rồi, cô tin anh nhất định sẽ giữ lời hứa, và cô cũng sẽ như vậy, anh không đến, cả đời này, cô cũng sẽ không đi, vẫn đứng đợi anh.
quân khu a không xa lắm, đi xe buýt tầm 30 phút là có thể đến rồi. cô bước xuống xe, xách theo túi đò nặng trịch, nhìn vào trong, quả là quân đội có khác, thật là...có tính kỉ luật!
tiểu hồng được vỹ lâm xách đồ hộ, còn cô được một anh lính trẻ ga lăng xách hộ, dẫn hai bọn cô vào bên trong. dẫn ba người cô đến phòng của mình, cô và tiểu hồng ở chung phòng. vì vỹ lâm là con trai nên được ở cùng phòng với một số anh lính ở đây. cô vào trong căn phòng toàn màu xanh lá, ngăn nắp, gọn gàng, chợt nhớ tới anh, trước đây, anh cũng gọn gàng sạch sẽ như vậy. rất có tính kỉ luật! cô mỉm cười, thay đồ, sau đó ra ngoài đi dạo. vì đây là quân đội nên cô chọn đồ khá lịch sự, đa số đều là quần áo, cô mặc chiếc áo sơ mi thụng, màu trắng tinh khôi, quần bò màu xanh đen bó sát, không rách, đi giầy thể thao, mái tóc buộc gọn. thanh cao tao nhã. tiểu tình nhẹ nhàng bước ra ngoài, đi qua các dãy phòng, cô cúi chào mấy anh lính trong đó, đi qua các khu tập luyện, khu chơi thể thao, quân đội này rất rộng, có nguy cơ sẽ bị lạc, nên cô đành quanh về, ai ngờ, cô bị lạc thật rồi. cô đi luẩn quẩn, tìm đường ra, có một tiếng gọi từ phía sau:
"tiểu tình"
cô lúc đầu vui mừng vì có người tìm mình, sau này giật mình, vì giọng nói này thực sự quá quen thuộc. quen thuộc tới mức, cô sợ, đó chỉ là giấc mơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook