Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta
-
Chương 16
từng ngày trôi qua, 2 người họ không gặp lại nhau. anh có lạc dư nhi ở bên cạnh tận tình chăm sóc. bên cạnh cô cũng luôn có kì chính lâm quan tâm, lo lắng. đưa đi, đón về. cô biết, kì chính lâm thực sự rất tốt. Nhưng đáng tiếc, loại đàn ông như phong cung thần, không thể quên được
hôm nay, phong cung thần đi học trở lại, anh đã định, hôm nay sẽ nói với cô mọi chuyện, anh sẽ tỏ tình với cô, một màn tỏ tình rất hoàn hảo mà anh đã chuẩn bị trước. Đi vào trong lớp, anh đột nhiên bị chu dương kéo xuống ngồi cùng. xung quanh còn có hoàng lạc, chu dương và cả vũ yên. chu dương hỏi:
"này, tiểu tình và cậu, rốt cuộc có chuyện gì mà giận nhau đến thế chứ?"
an kiều lương gật đầu hưởng ứng:
"phải rồi,giận lắm giận lắm, mỗi lần nhắc tới cậu, thì lại nỗi cáú! phong cung thần, rốt cục cậu đã gây ra tội gì mà nghiêm trọng tới vậy chứ?"
vũ yên thở dài, nói:
"cậu còn không nhanh giữ người ta lại, coi chừng mất đó, phong cung thần, tớ thấy, tiểu tình dạo này rất thân với kì chính lâm"
anh cười:
"tôi biết mà, các cậu yên tâm đi, chuyện của tôi và tiểu tình, cứ để đó tôi lo"
vừa lúc này, tiểu tình và kì chính lâm, cười nói, bước vào trong lớp, phong cung thần mỉm cười, định đứng lên chào hỏi cô, ai ngờ, rõ ràng anh đứng trước mặt cô, mà cô coi như không thấy, lạnh lùng bước qua, chỉ vẫy tay chào đám người chu dương 1 tiếng, phong cung thần đứng đó một lúc, sau đó, đi xuống dưới theo cô, anh đột nhiên, thấy cô để cặp hình như không đúng chỗ rồi, sao lại để cặp bên chỗ kì chính lâm chứ, cô rõ ràng là ngồi cùng anh mà, anh tự lấy cặp cô, để sang chỗ ngồi bên cạnh mình. tiểu tình nhìn hành động của phong cung thần, nói:
"cậu làm gì vậy, sao lại lấy cặp của tôi?"
anh nói:
"cặp cậu chẳng phải nên đặt đây sao?" phong cung thần nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, mỗi lần, dù 2 bọn họ có giận nhau tới mấy, chỉ cần anh làm lành, mỉm cười chọc cho cô vui, thì cô lập yuwcs, bỏ qua mọi chuyện, nhưng lần này, dường như không giống vậy, cô tự lấy cặp của mình, gương mặt và ánh mắt lạnh lùng đáp trả lại anh, nói:
"tôi xin cô giáo chuyển chỗ rồi, từ giờ tôi sẽ ngồi đây"
anh nghe câu đó có của cô, trong lòng rối bời vô cùng, nói:
"chuyển chổ? đang yên đang lành, sao tự dưng cậu lại chuyển chỗ chứ?"
"tôi thích chuyển thì tôi chuyển, tôi muốn ngồi với ai thì ngồi, cậu ngăn tôi được sao?"
phong cung thần nắm bàn tay lại vô cùng chặt, nói:
"phải, tôi chính là muốn ngăn cậu"
tiểu tình cười lạnh, nụ cười của cô thật sự rất lạnh, lạnh tới mức, tim anh đóng thành băng:
"phong cung thần, cậu dựa vào cái gì mà ngăn tôi chứ?"
cả lớp bây giờ, hướng ánh mắt về phía họ, phong cung thần tiếp tục nói:
"dựa vào việc, tôi..."
kì chính lâm, đứng trước mặt cô, nói:
"phong cung thần, cậu gây sự như vậy là quá đủ rồi, cậu nghĩ, tiểu tình là gì chứ, không, phong cung thần, tôi sẽ không giống cậu, nhất định sẽ không làm mất cô ấy, nhất định sẽ không làm cô ấy tổn thương"
kì chính lâm, xoay người lại nhìn cô, anh nhẹ quỳ xuống, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, là kim cương, phải, chính xác là kim cương màu của hoa oải hương tím nhạt, thể hiện cho sự chung tình tuyệt đối, nói:
"hôm nay, ngay tại căn phòng này, tôi muốn các bạn học của tôi làm chứng cho tôi, tôi thích tiểu tình, về sau,tôi nhất định sẽ vô cùng vô cùng trân trọng cô ấy, không để cô ấy chịu tổn thương nào, tiểu tình, làm bạn gái tôi được không?"
cô nhìn kì chính lâm, phong cung thần nhìn cô, ánh mắt anh còn sót lại một tia hi vọng rằng cô sẽ không đồng ý, tiểu tình gật đầu rất nhẹ, nhưng cũng đủ để cả lớp nhìn thấy, kì chính lâm mỉm cười, đứng dậy đeo nhẫn vào cho cô, cô và kì chính lâm xoay người bước đi, vào thời khắc cô xoay lưng bước đi, phong cung thần cảm giác, cả thế giới của anh bỏ anh mà ra đi. trời đất như xập xuống, dù có mạnh mẽ đến mấy, anh lúc này, thật sự không chống đỡ nỗi. tiểu tình không hiểu, anh thực sự vô cùng yêu cô, yêu tới mức, tim anh tan nát, vốn dĩ hôm nay, phong cung thần đã đặt 999 bông hoa bỉ ngạn, cùng với 999 miếng sôcôla hình trái tim dành tặng cho cô. nhưng bây giờ có lẽ không cần đến nữa, việc bây giờ anh nên làm, có lẽ là gọi điện cho người chuyển hàng, không cần mang những thứ cầu kì đó tới đây.
hôm nay, phong cung thần đi học trở lại, anh đã định, hôm nay sẽ nói với cô mọi chuyện, anh sẽ tỏ tình với cô, một màn tỏ tình rất hoàn hảo mà anh đã chuẩn bị trước. Đi vào trong lớp, anh đột nhiên bị chu dương kéo xuống ngồi cùng. xung quanh còn có hoàng lạc, chu dương và cả vũ yên. chu dương hỏi:
"này, tiểu tình và cậu, rốt cuộc có chuyện gì mà giận nhau đến thế chứ?"
an kiều lương gật đầu hưởng ứng:
"phải rồi,giận lắm giận lắm, mỗi lần nhắc tới cậu, thì lại nỗi cáú! phong cung thần, rốt cục cậu đã gây ra tội gì mà nghiêm trọng tới vậy chứ?"
vũ yên thở dài, nói:
"cậu còn không nhanh giữ người ta lại, coi chừng mất đó, phong cung thần, tớ thấy, tiểu tình dạo này rất thân với kì chính lâm"
anh cười:
"tôi biết mà, các cậu yên tâm đi, chuyện của tôi và tiểu tình, cứ để đó tôi lo"
vừa lúc này, tiểu tình và kì chính lâm, cười nói, bước vào trong lớp, phong cung thần mỉm cười, định đứng lên chào hỏi cô, ai ngờ, rõ ràng anh đứng trước mặt cô, mà cô coi như không thấy, lạnh lùng bước qua, chỉ vẫy tay chào đám người chu dương 1 tiếng, phong cung thần đứng đó một lúc, sau đó, đi xuống dưới theo cô, anh đột nhiên, thấy cô để cặp hình như không đúng chỗ rồi, sao lại để cặp bên chỗ kì chính lâm chứ, cô rõ ràng là ngồi cùng anh mà, anh tự lấy cặp cô, để sang chỗ ngồi bên cạnh mình. tiểu tình nhìn hành động của phong cung thần, nói:
"cậu làm gì vậy, sao lại lấy cặp của tôi?"
anh nói:
"cặp cậu chẳng phải nên đặt đây sao?" phong cung thần nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, mỗi lần, dù 2 bọn họ có giận nhau tới mấy, chỉ cần anh làm lành, mỉm cười chọc cho cô vui, thì cô lập yuwcs, bỏ qua mọi chuyện, nhưng lần này, dường như không giống vậy, cô tự lấy cặp của mình, gương mặt và ánh mắt lạnh lùng đáp trả lại anh, nói:
"tôi xin cô giáo chuyển chỗ rồi, từ giờ tôi sẽ ngồi đây"
anh nghe câu đó có của cô, trong lòng rối bời vô cùng, nói:
"chuyển chổ? đang yên đang lành, sao tự dưng cậu lại chuyển chỗ chứ?"
"tôi thích chuyển thì tôi chuyển, tôi muốn ngồi với ai thì ngồi, cậu ngăn tôi được sao?"
phong cung thần nắm bàn tay lại vô cùng chặt, nói:
"phải, tôi chính là muốn ngăn cậu"
tiểu tình cười lạnh, nụ cười của cô thật sự rất lạnh, lạnh tới mức, tim anh đóng thành băng:
"phong cung thần, cậu dựa vào cái gì mà ngăn tôi chứ?"
cả lớp bây giờ, hướng ánh mắt về phía họ, phong cung thần tiếp tục nói:
"dựa vào việc, tôi..."
kì chính lâm, đứng trước mặt cô, nói:
"phong cung thần, cậu gây sự như vậy là quá đủ rồi, cậu nghĩ, tiểu tình là gì chứ, không, phong cung thần, tôi sẽ không giống cậu, nhất định sẽ không làm mất cô ấy, nhất định sẽ không làm cô ấy tổn thương"
kì chính lâm, xoay người lại nhìn cô, anh nhẹ quỳ xuống, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, là kim cương, phải, chính xác là kim cương màu của hoa oải hương tím nhạt, thể hiện cho sự chung tình tuyệt đối, nói:
"hôm nay, ngay tại căn phòng này, tôi muốn các bạn học của tôi làm chứng cho tôi, tôi thích tiểu tình, về sau,tôi nhất định sẽ vô cùng vô cùng trân trọng cô ấy, không để cô ấy chịu tổn thương nào, tiểu tình, làm bạn gái tôi được không?"
cô nhìn kì chính lâm, phong cung thần nhìn cô, ánh mắt anh còn sót lại một tia hi vọng rằng cô sẽ không đồng ý, tiểu tình gật đầu rất nhẹ, nhưng cũng đủ để cả lớp nhìn thấy, kì chính lâm mỉm cười, đứng dậy đeo nhẫn vào cho cô, cô và kì chính lâm xoay người bước đi, vào thời khắc cô xoay lưng bước đi, phong cung thần cảm giác, cả thế giới của anh bỏ anh mà ra đi. trời đất như xập xuống, dù có mạnh mẽ đến mấy, anh lúc này, thật sự không chống đỡ nỗi. tiểu tình không hiểu, anh thực sự vô cùng yêu cô, yêu tới mức, tim anh tan nát, vốn dĩ hôm nay, phong cung thần đã đặt 999 bông hoa bỉ ngạn, cùng với 999 miếng sôcôla hình trái tim dành tặng cho cô. nhưng bây giờ có lẽ không cần đến nữa, việc bây giờ anh nên làm, có lẽ là gọi điện cho người chuyển hàng, không cần mang những thứ cầu kì đó tới đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook