Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta
-
Chương 14
"em kia, sao vậy, chào hỏi xong rồi thì không nói được gì sao?"-cô hiệu phó đứng lên nói. tiểu tình im lặng, nhìn mọi người trong lớp đang xôn xao
"tiểu tình sao vậy"
"tình tình bị làm sao ấy nhỉ?"
"bài thuyết trình của bạn ấy đâu rồi?"
cô hiệu phó nói tiếp:
"em kia, nếu em không tham gia cuộc thi này thì để cho người khác tham gia, đừng có kiểu đó, em như vậy là không tôn trọng..."
"TIỂU TÌNH!"
cô và mọi người quay lại nhìn, kì chính lâm chạy lên đưa bài thuyết trình cho cô. tiểu tình mỉm cười:
"cảm ơn"
cô mỉm cười, bắt đầu đọc bài thuyết trình của mình:
"các bạn thân mến, hôm nay, tôi đứng ở đây, điều đầu tiên tôi muốn nói, chính là cảm ơn mọi người, cảm ơn các bạn học của tôi, đã tin tưởng tôi. cảm ơn các bạn học của tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, đã không rời bỏ tôi. trong ngôi trường này, chúng ta đã có nói, cùng cười, cùng chơi, cùng nghịch dại, cùng học tập, cùng nỗ lực, cùng cố gắng, và cùng đánh nhau. tôi phát hiện ra, những điều đó tuy nhỏ nhặt, nhưng rất tuyệt đẹp. tuy ngôi trường này, không tốt đẹp gì, cũng không hề nổi tiếng, lại không hề xếp trong tốp đầu trường cấp 3 danh tiếng. vì vậy tôi biết, rất nhiều bạn học giống tôi, không muốn học ở ngôi trường này, mà chuyển sang một trường khác tốt hơn..."
các thầy cô ồn ào, cô hiệu phó chỉ tay, đứng lên, nói:
"này, em kia, đây là cuộc thi thuyết trình nói về trường học, chứ không phải phê phán trường học hiểu chưa, em như vậy là không tôn trọng..."
cô tiếp tục nói:
"Nhưng có điều, gần đây tôi phát hiện, trường của chúng ta rất đẹp. bởi vì, nó có các bạn học của chúng ta. bởi vì, nó có những người thầy cô của chúng ta. bởi vì, nó chứa đựng kỉ niệm đẹp đẽ nhất của những năm tháng chúng ta bên nhau. và bởi vì, nó là thanh xuân của chúng ta"
bài thuyết trình kết thúc, cả trường im ắng không động tĩnh. một giây, hai giây, rồi ba giây. tiếng vỗ tay đầu tiên phát ra. sau đó, tất cả cùng vỗ tay thật lớn.
mọi người nhìn cô mỉm cười đầy tự hào. phong cung thần thấy mọi việc đã ổn thõa, quay lưng bước đi
"RUỲNH"
"đại thần, đại thần"
mọi người náo loạn khi thấy cậu đột nhiên ngã xuống.
phong cung thần tỉnh lại, quay đầu sang bên cạnh nhìn, tiểu tình đang ngồi trên ghế ngủ gật. thấy cô chuẩn bị nã xuống. anh vội vươn người nâng tay lên đỡ.
"a"
đau chân quá, tiểu tình giật mình tỉnh dậy nhìn anh:
"cậu tỉnh rồi sao? cậu bị bong gân nặng, đừng cử động, có thể sẽ gãy luôn đó"
anh nằm im, thảo nào thấy nhức tới vậy. lại nghe thấy tiếng khóc:
"xin lỗi, nếu không tại tôi làm mất bản gốc, thì cậu đã không bị xe đâm, đều là tại tôi, tất cả là tại tôi. cậu ghét tôi lắm có phải không?"
anh mỉm cười, đưa tay ra nhéo má cô, gương mặt tiểu tình bầu bĩnh, mập mạp như chiếc bánh bao vậy, vô cùng đáng yêu. anh nói:
"ngốc quá, đừng khóc nữa, tôi làm sao mà ghét cậu được. Cậu đáng yêu như vậy kia mà. cả đời này tôi sẽ không ghét cậu đâu"
cô mỉm cười:
"thật không?"
phong cung thần gật đầu, cô nói:
"vậy chúng ta ngoắc tay"
tiểu tình đưa tay ra trước mặt anh. anh mỉm cười cùng ngoắc tay với cô, hai người ngoắc tay, hứa rằng cả đời này sẽ không ghét nhau.
tiểu tình vô cùng vui vẻ, nói:
"à, để tôi xuống căn tin mua chút gì cho cậu ăn nhé, buổi trưa mà, chắc đói rồi phải không?"
cô mỉm cười, đi xuống căn tin, lạc dư nhi bước vào trong:
"thần, anh không sao chứ?"
cô đưa tay lên nhẹ vuốt khuôn mặt phong cung thần, ánh mắt vô cùng đau lòng. anh dùng tay, giữ tay cô lại thật chắc, nói:
"chuyện của tiểu tình có phải do cô làm không?"
cô ta cười gượng gạo:
"em..."
"tôi hỏi có phải cô hay không?"
"phải, chính là em làm, thì sao chứ? em đã nói với anh bảo vệ cô ta cho tốt, là bản thân anh không thể bảo vệ cô ấy, sao lại trách em, có trách thì trách cô ta sinh ra không có thân phận gì"
lạc dư nhi đứng dậy, quay lưng bước đi.
kì chính lâm, đứng sau cánh cửa, đã nghe được mọi chuyện, cô giám hại tiểu tình, anh bước vào bên trong. phong cung thần vô cùng ngạc nhiên, nhưng chỉ là một giây, sau đó thu vào bên trong, không để anh phát hiện, nói:
"cậu đã nghe được những gì?"
"tất cả"
anh thở dài, nói:
"chuyện này tôi tự có thể giải quyết, không cần cậu quan tâm đến"
"phải, tôi không quan tâm cậu, nhưng mà tôi không thể không quan tâm tiểu tình! phong cung thần tôi nói cậu hay, tuy tôi không biết cậu là ai, có thân thế như thế nào. nhưng chỉ cần liên quan đến tiểu tình, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. tôi tuyên bố, muốn tuyên chiến với cậu! dành lại tiểu tình"
gương mặt anh rất lạnh, thậm chí kéo xuống âm độ, tuy bị bệnh nằm ở trên giường, nhưng vẻ uy nghiêm chưa từng biến mất, nói:
"được! tôi chấp nhận lời thách thức của cậu"
"tiểu tình sao vậy"
"tình tình bị làm sao ấy nhỉ?"
"bài thuyết trình của bạn ấy đâu rồi?"
cô hiệu phó nói tiếp:
"em kia, nếu em không tham gia cuộc thi này thì để cho người khác tham gia, đừng có kiểu đó, em như vậy là không tôn trọng..."
"TIỂU TÌNH!"
cô và mọi người quay lại nhìn, kì chính lâm chạy lên đưa bài thuyết trình cho cô. tiểu tình mỉm cười:
"cảm ơn"
cô mỉm cười, bắt đầu đọc bài thuyết trình của mình:
"các bạn thân mến, hôm nay, tôi đứng ở đây, điều đầu tiên tôi muốn nói, chính là cảm ơn mọi người, cảm ơn các bạn học của tôi, đã tin tưởng tôi. cảm ơn các bạn học của tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, đã không rời bỏ tôi. trong ngôi trường này, chúng ta đã có nói, cùng cười, cùng chơi, cùng nghịch dại, cùng học tập, cùng nỗ lực, cùng cố gắng, và cùng đánh nhau. tôi phát hiện ra, những điều đó tuy nhỏ nhặt, nhưng rất tuyệt đẹp. tuy ngôi trường này, không tốt đẹp gì, cũng không hề nổi tiếng, lại không hề xếp trong tốp đầu trường cấp 3 danh tiếng. vì vậy tôi biết, rất nhiều bạn học giống tôi, không muốn học ở ngôi trường này, mà chuyển sang một trường khác tốt hơn..."
các thầy cô ồn ào, cô hiệu phó chỉ tay, đứng lên, nói:
"này, em kia, đây là cuộc thi thuyết trình nói về trường học, chứ không phải phê phán trường học hiểu chưa, em như vậy là không tôn trọng..."
cô tiếp tục nói:
"Nhưng có điều, gần đây tôi phát hiện, trường của chúng ta rất đẹp. bởi vì, nó có các bạn học của chúng ta. bởi vì, nó có những người thầy cô của chúng ta. bởi vì, nó chứa đựng kỉ niệm đẹp đẽ nhất của những năm tháng chúng ta bên nhau. và bởi vì, nó là thanh xuân của chúng ta"
bài thuyết trình kết thúc, cả trường im ắng không động tĩnh. một giây, hai giây, rồi ba giây. tiếng vỗ tay đầu tiên phát ra. sau đó, tất cả cùng vỗ tay thật lớn.
mọi người nhìn cô mỉm cười đầy tự hào. phong cung thần thấy mọi việc đã ổn thõa, quay lưng bước đi
"RUỲNH"
"đại thần, đại thần"
mọi người náo loạn khi thấy cậu đột nhiên ngã xuống.
phong cung thần tỉnh lại, quay đầu sang bên cạnh nhìn, tiểu tình đang ngồi trên ghế ngủ gật. thấy cô chuẩn bị nã xuống. anh vội vươn người nâng tay lên đỡ.
"a"
đau chân quá, tiểu tình giật mình tỉnh dậy nhìn anh:
"cậu tỉnh rồi sao? cậu bị bong gân nặng, đừng cử động, có thể sẽ gãy luôn đó"
anh nằm im, thảo nào thấy nhức tới vậy. lại nghe thấy tiếng khóc:
"xin lỗi, nếu không tại tôi làm mất bản gốc, thì cậu đã không bị xe đâm, đều là tại tôi, tất cả là tại tôi. cậu ghét tôi lắm có phải không?"
anh mỉm cười, đưa tay ra nhéo má cô, gương mặt tiểu tình bầu bĩnh, mập mạp như chiếc bánh bao vậy, vô cùng đáng yêu. anh nói:
"ngốc quá, đừng khóc nữa, tôi làm sao mà ghét cậu được. Cậu đáng yêu như vậy kia mà. cả đời này tôi sẽ không ghét cậu đâu"
cô mỉm cười:
"thật không?"
phong cung thần gật đầu, cô nói:
"vậy chúng ta ngoắc tay"
tiểu tình đưa tay ra trước mặt anh. anh mỉm cười cùng ngoắc tay với cô, hai người ngoắc tay, hứa rằng cả đời này sẽ không ghét nhau.
tiểu tình vô cùng vui vẻ, nói:
"à, để tôi xuống căn tin mua chút gì cho cậu ăn nhé, buổi trưa mà, chắc đói rồi phải không?"
cô mỉm cười, đi xuống căn tin, lạc dư nhi bước vào trong:
"thần, anh không sao chứ?"
cô đưa tay lên nhẹ vuốt khuôn mặt phong cung thần, ánh mắt vô cùng đau lòng. anh dùng tay, giữ tay cô lại thật chắc, nói:
"chuyện của tiểu tình có phải do cô làm không?"
cô ta cười gượng gạo:
"em..."
"tôi hỏi có phải cô hay không?"
"phải, chính là em làm, thì sao chứ? em đã nói với anh bảo vệ cô ta cho tốt, là bản thân anh không thể bảo vệ cô ấy, sao lại trách em, có trách thì trách cô ta sinh ra không có thân phận gì"
lạc dư nhi đứng dậy, quay lưng bước đi.
kì chính lâm, đứng sau cánh cửa, đã nghe được mọi chuyện, cô giám hại tiểu tình, anh bước vào bên trong. phong cung thần vô cùng ngạc nhiên, nhưng chỉ là một giây, sau đó thu vào bên trong, không để anh phát hiện, nói:
"cậu đã nghe được những gì?"
"tất cả"
anh thở dài, nói:
"chuyện này tôi tự có thể giải quyết, không cần cậu quan tâm đến"
"phải, tôi không quan tâm cậu, nhưng mà tôi không thể không quan tâm tiểu tình! phong cung thần tôi nói cậu hay, tuy tôi không biết cậu là ai, có thân thế như thế nào. nhưng chỉ cần liên quan đến tiểu tình, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. tôi tuyên bố, muốn tuyên chiến với cậu! dành lại tiểu tình"
gương mặt anh rất lạnh, thậm chí kéo xuống âm độ, tuy bị bệnh nằm ở trên giường, nhưng vẻ uy nghiêm chưa từng biến mất, nói:
"được! tôi chấp nhận lời thách thức của cậu"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook