Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta
-
Chương 10
Như lời hứa hôm đó, cô đi về cùng phong cung thần. cô và anh đều đi xe đạp màu trắng, hai người đi song song, cùng hàng với nhau. Như vậy cũng tốt, có thể ở bên phong cung thần, ngắm phong cung thần lâu hơn một chút. Cô mỉm cười, quay sang trò chuyện:
"phong cung thần, tối nay tôi có cần phải qua nhà cậu học không?"
anh lắc đầu:
"không cần, tối nay tôi có việc, để hôm khác học bù vậy"
cô bức xúc, nói:
"lại phải học bù?"
Anh gật đầu, thái độ vô cùng bình thản, phong cung thần đáng ghét, suốt ngày phải học bù à. chẳng thích chút nào.
anh quay sang, nói với cô:
"tiểu tình, cậu nên tránh xa cô bạn mới đến ra một chút, không tốt đâu"
cô tò mò hỏi:
"sao vậy, cậu không thích cậu ấy sao? mà sao cậu biết cô ấy không tốt, hai người quen nhau à?"
Phong cung thần không trả lời chỉ nói:
"Cậu chỉ cần nghe theo lời tôi nói là được"
Tiểu tình ngồi ở sân nhà. Nghĩ mãi về lời hôm nay phong cung thần nói với cô. Tại sao cậu ấy lại nói như vậy nhỉ? Lạc dư nhi rất tốt mà.
"Tiểu tình tình"
Ủa. Ai gọi mình vậy ha. Cô chạy ra ngoài cửa. Nhìn xung quanh không thấy ai. Chắc là nghe nhầm rồi đi vào trong vậy.
"Á..."
Lập tức có người bịt miệng cô lại, nói:
"Cậu hét gì chứ. Đến cách chào hỏi của tôi còn không nhận ra sao?"
Kì chính lâm. Cô kéo tay cậu ta xuống, nói:
"Chào kiểu gì vậy. Bố mẹ tôi nghe thấy thì sao?"
Quả nhuên lời nói vô cùng linh nghiệm. Giọng mẹ cô từ trên tầng vọng xuống:
"tiểu tình, có chuyện gì vậy?"
Cô vội giải thích:
"A, không có gì đâu ạ. Có con chuột ạ"
"Mỗi con chuột mà mày cũng hét như vậy sao? Làm sốt hết cả ruột"
hihihi, cô quay sang kì chính lâm đá đít hắn ta:
"lần sau mà còn dám chào nhau kiểu đó thì cậu đừng trách tôi"
kì chính lâm cười, đột nhiên cô nhớ ra chuyện muốn hỏi hắn liền nói:
"nè, sao cậu ở đây vậy"
cuối cùng cũng hỏi đúng vấn đề.anh nói:
"cặn hộ tôi thuê ở gần chỗ khu xóm của cậu, hỏi vài người trong trường, là biết được chỗ ở của cậu mà"
cô ngạc nhiên, vỗ vai kì chính lầm một cái:
"ay da, chúng ta, có duyên thật đó, người ta nói không đánh không gặp.tôi và cậu nhờ gây sự với nhau mới có duyên gặp mặt, phải không nào?"
anh gật đầu đồng tình, cố gắng nén nụ cười. cô tiếp tục nói:
"thôi được rồi, tuy cậu có hơi đáng ghét một chút, nhưng không sao, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt mà"
kì chính lâm vui mừng, nói:
"cậu xem tôi là bạn ư?"
cô gật đầu mỉm cười:
"đương nhiên rồi, từ giờ cậu sẽ là bạn của tôi"
kì chính lâm mỉm cười, vô cùng vui vẻ, tuy cô mới chỉ coi anh là bạn nhưng đã khiến anh cảm thấy trời đất không còn là màn đêm nữa.
Nhưng khi hai người họ vui vẻ như vậy, phong cung thần đứng trong bóng tối sau bức tường cao siết chặt cây bút thông minh mới mua trong tay. hôm trước, cô nói, muốn có một cây bút thông minh, vậy là trong bài kiểm tra toán vừa rồi, cô đạt điểm khá hơn, anh đã quyết định mua tặng cô. vì vậy hôm nay anh đã cất công đi đến tận khu b cách nơi đây khá xa để mua được quà tặng cô. hy vọng sẽ thấy nụ cười của cô vui vì mình, vậy mà vừa mới đến, anh lại thấy cảnh, cô cười đùa với đứa con trai khác.
"phong cung thần, tối nay tôi có cần phải qua nhà cậu học không?"
anh lắc đầu:
"không cần, tối nay tôi có việc, để hôm khác học bù vậy"
cô bức xúc, nói:
"lại phải học bù?"
Anh gật đầu, thái độ vô cùng bình thản, phong cung thần đáng ghét, suốt ngày phải học bù à. chẳng thích chút nào.
anh quay sang, nói với cô:
"tiểu tình, cậu nên tránh xa cô bạn mới đến ra một chút, không tốt đâu"
cô tò mò hỏi:
"sao vậy, cậu không thích cậu ấy sao? mà sao cậu biết cô ấy không tốt, hai người quen nhau à?"
Phong cung thần không trả lời chỉ nói:
"Cậu chỉ cần nghe theo lời tôi nói là được"
Tiểu tình ngồi ở sân nhà. Nghĩ mãi về lời hôm nay phong cung thần nói với cô. Tại sao cậu ấy lại nói như vậy nhỉ? Lạc dư nhi rất tốt mà.
"Tiểu tình tình"
Ủa. Ai gọi mình vậy ha. Cô chạy ra ngoài cửa. Nhìn xung quanh không thấy ai. Chắc là nghe nhầm rồi đi vào trong vậy.
"Á..."
Lập tức có người bịt miệng cô lại, nói:
"Cậu hét gì chứ. Đến cách chào hỏi của tôi còn không nhận ra sao?"
Kì chính lâm. Cô kéo tay cậu ta xuống, nói:
"Chào kiểu gì vậy. Bố mẹ tôi nghe thấy thì sao?"
Quả nhuên lời nói vô cùng linh nghiệm. Giọng mẹ cô từ trên tầng vọng xuống:
"tiểu tình, có chuyện gì vậy?"
Cô vội giải thích:
"A, không có gì đâu ạ. Có con chuột ạ"
"Mỗi con chuột mà mày cũng hét như vậy sao? Làm sốt hết cả ruột"
hihihi, cô quay sang kì chính lâm đá đít hắn ta:
"lần sau mà còn dám chào nhau kiểu đó thì cậu đừng trách tôi"
kì chính lâm cười, đột nhiên cô nhớ ra chuyện muốn hỏi hắn liền nói:
"nè, sao cậu ở đây vậy"
cuối cùng cũng hỏi đúng vấn đề.anh nói:
"cặn hộ tôi thuê ở gần chỗ khu xóm của cậu, hỏi vài người trong trường, là biết được chỗ ở của cậu mà"
cô ngạc nhiên, vỗ vai kì chính lầm một cái:
"ay da, chúng ta, có duyên thật đó, người ta nói không đánh không gặp.tôi và cậu nhờ gây sự với nhau mới có duyên gặp mặt, phải không nào?"
anh gật đầu đồng tình, cố gắng nén nụ cười. cô tiếp tục nói:
"thôi được rồi, tuy cậu có hơi đáng ghét một chút, nhưng không sao, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt mà"
kì chính lâm vui mừng, nói:
"cậu xem tôi là bạn ư?"
cô gật đầu mỉm cười:
"đương nhiên rồi, từ giờ cậu sẽ là bạn của tôi"
kì chính lâm mỉm cười, vô cùng vui vẻ, tuy cô mới chỉ coi anh là bạn nhưng đã khiến anh cảm thấy trời đất không còn là màn đêm nữa.
Nhưng khi hai người họ vui vẻ như vậy, phong cung thần đứng trong bóng tối sau bức tường cao siết chặt cây bút thông minh mới mua trong tay. hôm trước, cô nói, muốn có một cây bút thông minh, vậy là trong bài kiểm tra toán vừa rồi, cô đạt điểm khá hơn, anh đã quyết định mua tặng cô. vì vậy hôm nay anh đã cất công đi đến tận khu b cách nơi đây khá xa để mua được quà tặng cô. hy vọng sẽ thấy nụ cười của cô vui vì mình, vậy mà vừa mới đến, anh lại thấy cảnh, cô cười đùa với đứa con trai khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook