Thời Niên Thiếu Có Em [taekook]
-
C11: Chương 10
"Tin chưa?"
Người nhỏ không hó hé nửa lời, Kim Taehyung chỉ trông thấy cậu đem bàn tay trắng trẻo phủ lên đôi mắt đang nhắm tịt và hai bánh bao đã ửng hồng vì ngượng ngùng. Jeon Jungkook lúc mặt dày theo đuổi anh thì không biết đến từ ngại, nhưng chỉ cần Kim Taehyung chủ động lần nào, đứa nhỏ này cả bằng ấy lần đều đỏ mặt không nói được gì.
Jungkook ư hử trong cổ họng che mặt trốn tránh, khoé môi Kim Taehyung hơi mỉm nghiêng đầu nhìn cậu, vừa nhẹ thả người xuống sàn thì cậu đã chúi mặt lên góc cửa, úp vào không dám đối diện, lén lút đưa tay sờ sờ phiến môi hồng nhuận vẫn vương cảm giác ngọt ngào và mùi bạc hà khoan khoái mát lạnh.
"Làm sao đấy, không muốn nói chuyện với tôi nữa à?"
Kim Taehyung khoanh tay trước ngực, ý cười hiện rõ trên môi nhưng giọng điệu lại nghiêm túc đến trầm lại muốn trêu ghẹo cậu, hại Jungkook xoắn xuýt chui ra khỏi góc cửa với gương mặt chưa bớt hồng hào.
Hôm nay cậu mặc quần đùi gần chạm đến đầu gối và áo thun lỡ tay màu trắng, lộ ra cẳng chân trắng muốt như cục bông, những vệt hồng nhàn nhạt trên gương mặt bầu bĩnh càng làm bạn nhỏ thêm khả ái, thu hút.
Kim Taehyung nhìn cậu, trong lòng không giấu nổi cảm giác nhộn nhạo khó hiểu.
Jungkook vội vàng xua tay, hai mắt láo liên đảo tứ phía, cuối cùng cũng chịu nhìn đến nam nhân đẹp trai trước mặt.
"Em có muốn nói chuyện với anh mà.."
"Thế sao lại không chịu nhìn mặt tôi?"
"Jungkook ngại mà.."
Jungkook vừa ngại vừa thích, nói xong thì mặt nhỏ cũng cúi gằm xuống che đi nụ cười tủm tỉm dễ thương. Như nhớ ra gì đó, cậu nhanh chóng cầm lấy hộp thịt hầm được Taehyung để lên kệ tủ bên cạnh từ khi nãy, giơ ra phía anh, lúc này mới lấy lại được vẻ hồ hởi vốn có.
"Bố mẹ em biết anh mới chuyển đến trước nhà nên kêu em mang một chút đồ sang tặng anh để ăn tối, tiền bối nhận nhé?"
Kim Taehyung nhìn xuống hộp thịt hầm còn ấm nóng trong tay Jungkook, vài giây sau mới vươn tay ra nhận lấy, tiện thể xoa đầu cậu.
"Cảm ơn cậu và bố mẹ cậu, chuyển lời hộ tôi."
"Dạ!"
Đứa nhỏ vui vẻ gật đầu một cái thật mạnh, ngước lên đã trông thấy khoé môi mỉm nhẹ của anh.
"Vậy..Taehyung đi ăn cơm đi nhé, em về nhà nha."
Kim Taehyung gật nhẹ đầu, bàn tay ở trên đỉnh đầu em cũng luyến tiếc hạ xuống.
Bạn nhỏ hí hửng vẫy tay mở cửa rời đi, nhưng chưa kịp trông thấy cửa nhà sập lại thì lần nữa được hé ra, Jungkook thò đầu vào với nụ cười lộ răng thỏ.
"Anh ơi, chút nữa em qua cùng anh học bài có được không?"
"Được, mau về ăn cơm đi."
Kim Taehyung không ngần ngại đồng ý, thế là bạn nhỏ được một dịp vui sướng, đem tâm trạng thoải mái chạy về nhà mình vỏn vẹn bằng bốn năm bước chân. Lúc đi mặt mày ỉu xìu như mất sổ gạo, lúc về niềm nở như bắn cả ra trái tim đỏ trên đầu, còn xoay vài vòng ở phòng khách khiến bố mẹ Jeon nhìn nhau ngán ngẩm thắc mắc.
Jungkook chạy đến ôm ôm bố Jeon, thầm cảm ơn rối rít vì bố đã sai cậu đem đồ ăn sang tặng hàng xóm mới.
Kim Taehyung đóng cửa, quay trở vào trong nhà với hộp thịt hầm ấm áp trên tay.
Nắp hộp vừa mở, mùi thơm nhè nhẹ xông vào khoang mũi, Taehyung nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu, đến nỗi hai mắt trở nên cay nồng không biết là do mỏi mắt hay vì điều gì khác.
Anh còn định sẽ ăn mì gói, nhưng nhìn hộp thịt trên bàn liền quay sang lấy nồi nấu một ít cơm nóng.
Tối đó, Kim Taehyung vừa ăn cơm nóng cùng món thịt hầm duy nhất của gia đình Jungkook, vừa nghẹn ngào rơi nước mắt ướt khoé mi.
Một chút ấm áp lại mang đến vạn phần tủi thân, Kim Taehyung nhớ mẹ, nhớ những bữa cơm gia đình ngày bé. Dù chúng luôn ồn ào với âm thanh bố mẹ cãi vã và tiếng bát đũa vỡ loảng xoảng trên sàn, nhưng bọn họ vẫn là một gia đình đầy đủ.
"Hoá ra cơm nhà lại dễ nuốt như thế này."
Tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên hai hồi, kéo Kim Taehyung trong mớ cảm xúc mông lung trở về thực tại, gấp gáp dùng vạt áo lau sạch thứ nước khô dính trên mặt.
Cánh cửa bật mở, Jungkook ôm trước ngực sách và bút, ngoan ngoãn chui vào trong nhà cùng anh.
"Anh đã ăn cơm chưa Taehyung?"
Bạn nhỏ ngồi xuống sofa mềm mại ở phòng khách, nhận lấy cốc nước từ anh bằng hai tay đem lại miệng húp một ngụm, nuốt trong liền ngước mắt lên hỏi han.
Taehyung nhẹ gật đầu.
"Tôi vừa ăn xong, cậu chờ một lát nhé Jungkook."
Taehyung hài lòng với cái gật đầu đầy ngoan ngoãn của cậu, vào bếp dọn dẹp bát đũa trên bàn cho vào bồn rửa mới trở ra. Chồng sách vở và tài liệu học tập của anh được đặt xuống bàn phòng khách cạnh chỗ Jungkook, Kim Taehyung học nhiều đến nỗi khiến cậu phải cảm thán anh quá siêu phàm.
Anh đọc rất nhiều sách và giải vô vàn đề, Jungkook nhìn theo mà muốn trùm chăn lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Cả hai ngồi khoanh chân cạnh nhau trước bàn phòng khách, dưới sàn lót một lớp đệm mỏng vừa mềm vừa thoải mái. Jungkook vui vẻ giở sách bút ra, chăm chú làm bài tập. Taehyung cũng hành động theo cậu.
Không khí xung quanh yên tĩnh chỉ nghe tiếng thở và âm thanh giấy bút va chạm loạt xoạt, ngồi chăm chú hơn ba mươi phút giải đề khiến cậu chùng da mắt, ngáp ngắn ngáp dài đã gần chục cái. Taehyung thấy cậu lén lút che miệng ngáp liền kín đáo cười thầm.
Lát sau đã thấy bạn nhỏ tay chống cằm méo cả má tròn quay sang nhìn mình. Jungkook gắng gượng làm hết một đề Lý đã thấy nản, thả bút xuống chăm chú nhìn anh đang đọc một cuốn sách vừa to vừa dày.
Taehyung vô tình nhìn sang cậu, Jungkook đợ hai tay dưới hai má ép môi hồng chu ra, hai mắt lim dim ngủ gật. Đầu nhỏ lảo đảo sang tứ phía rồi ập về một bên, đáp xuống lòng bàn tay mát lạnh vừa vươn ra theo phản xạ để đỡ lấy của Taehyung.
Vì thế mà Jungkook giật mình tỉnh cả ngủ, quay mặt sang nhìn Taehyung.
"Buồn ngủ rồi?"
Jungkook tính gật đầu đồng ý nhưng lại mau chóng thể hiện bằng cái lắc, vô tư mò đến tay anh nắm lấy một ngón cái, nằm dài lên bàn chu môi nói bằng giọng nhão nhão mệt mỏi.
"Không ạ, em chờ Taehyung học xong.."
Kim Taehyung đã giải xong đề từ khi nãy, chỉ là thói quen đọc sách khó bỏ nên muốn ngồi đọc một chút mới nghỉ.
Anh nhìn xuống bàn tay hồng hào tròn nhỏ vừa lọt thỏm trong lòng bàn tay đang úp trên bàn của mình, cũng chẳng có ý định di chuyển hay rời đi, để nguyên cho cậu làm loạn với vẻ cưng chiều tuyệt đối.
"Tôi học xong rồi, chỉ đang đọc tài liệu tham khảo phụ thôi."
Jungkook nghe đến đây liền tỉnh ngủ, ngước lên đồng hồ vẫn còn sớm thời gian liền nhổm dậy, nhìn anh cười xinh.
"Vậy là anh rảnh rồi đúng không, thế chơi với em đi."
"Chơi gì?" Taehyung gấp sách hỏi.
"Chơi game, chờ em tí xíu nhé."
Bạn nhỏ chẳng đợi anh đồng ý hay không đã phóng dậy chạy về nhà, lúc sau lật đật đem đến một bộ điều khiển chơi game sang.
Jungkook hồi hởi kết nối gắn chúng vào ti vi nhà anh, màn hình nhanh chóng hiện lên giao diện của trò chơi và Taehyung thì vẫn ngồi ở phía sau chăm chú quan sát bóng lưng nhỏ nhắn đang chuẩn bị của cậu.
Đúng là trẻ con. Kim Taehyung mỉm cười nghĩ.
"Tiền bối, anh mau tới đây."
Jungkook đập đập tay xuống chỗ ngồi cạnh mình, đợi Taehyung từ từ bước tới liền đưa cho anh một bộ điều khiển chơi game mới tinh.
"Em mới được bố mua cho bộ này, anh chơi thử cùng em nha."
"Ừ."
Taehyung cầm lấy bộ điều khiển, ngắm nghía một chút liền chăm chú nghe theo hướng dẫn của cậu, tự nhiên có một chút hứng khởi muốn tham gia vào trò chơi thú vị trên màn hình ti vi rộng lớn, sắc nét.
"Ô deeee, em vượt được anh rồi Taehyung ơi."
"Anh chơi yếu quá đi."
"A sao anh dám đâm lén em."
Cả hai người nhanh chóng hoà không khí vào trận game giải trí trước mắt, Kim Taehyung không giấu nổi tâm trạng vừa thích thú vừa thoải mái, rất nhanh đã bắt kịp tiến độ và cách chơi, bật cười nhìn Jungkook nhảy cẫng lên trong chiến thắng của cậu.
.
"Taehyung anh cứu em với."
"Nhóc ngốc, cậu thua rồi."
"Taehyung không nhường em à, anh phải đợi em chứ!!"
"Bánh bao, bên trái có chướng ngại vật kìa!"
"Jungkook bánh bao, cậu chơi yếu quá."
"Bánh bao, cậu che mắt sao tôi thấy mà chơi."
Jungkook thắng có mỗi hai trận đầu, mấy trận sau đều bị Taehyung hạ gục đến thương tâm trong game. Tình cảnh hiện tại là cậu tức khi bị Taehyung chơi xấu đánh lén, nhanh chóng đem hai tay mũm mĩm ôm đầu che mắt anh, khiến người lớn đang say mê trong trận phải la oai oái.
"Anh chơi xấu, anh đánh lén em, em sắp cạn máu rồi huhu!"
"Do bánh bao cậu ngốc không đề phòng."
"Anh còn không chịu nhường em thắng một trận, cho anh thua, cho anh thua cùng em luôn nè nè!"
Jungkook như biến thành gấu koala nhỏ bám sau lưng Taehyung, hai tay vòng ra trước mắt anh che lại. Bàn tay cầm điều khiển của Taehyung ấn loạn xạ không theo quy tắc, hai chân bạn nhỏ quắp ra trước bụng nhồn nhột khiến anh không nhịn được cười. Kim Taehyung mạnh mẽ vòng tay vật cậu ra trước ôm lại, chỉ dùng một tay di chuyển điều khiển tiếp tục trận đấu.
"Taehyung xấu, anh còn không chịu nhường em à!"
Jungkook vẫn liên tục giãy ra ngăn cản mặc cho Taehyung giữ chặt, không để ý tư thế của bọn họ có biết bao nhiêu là mờ ám.
Bạn nhỏ ngồi quỳ lên một bắp đùi đang duỗi thẳng của anh và cánh tay rắn chắc của Taehyung vòng quanh hông cậu giữ chặt người nhỏ đang phá loạn, cười khúc khích chọc lét mình.
"Jungkookie, không nháo nào!"
Kim Taehyung nhịn cười để điều khiển chơi nốt trận, xưng hô cũng vô thức trở nên thân thiết hơn thường ngày.
Màn hình hiện lên dòng chữ CHIẾN THẮNG to đùng ánh vàng lấp lánh, Jungkook ngoảnh qua nhìn rồi ghen tỵ bĩu môi nhìn Taehyung.
"Chúc mừng Jungkook chiến thắng."
Jungkook cau có khó hiểu, nhìn lại màn hình ti vi lớn đang hiện rõ người chiến thắng là tên người dùng của cậu, ngạc nhiên quay đầu nhìn Taehyung đang đậm nét cười với mình.
"Ơ, sao em lại chiến thắng chứ?"
Lúc cậu còn đang quậy trên người anh phá đám, không hề nhận ra Taehyung đã đổi bộ điều khiển của cả hai, giúp nhân vật của cậu mạnh mẽ vượt qua nhiều chướng ngại nguy hiểm để giành chiến thắng vang dội lẫy lừng.
"Nhường cậu đấy, thích không?"
Jungkook tủm tỉm cười, ngọt ngào lan toả khắp tế bào trong cơ thể. Kim Taehyung trông có vẻ thờ ơ, tưởng chừng như không để tâm, nhưng mọi thứ cậu muốn đều âm thầm thực hiện cho cậu, đem lại cho cậu thật nhiều bất ngờ xao xuyến.
Bạn nhỏ đẩy anh ngã ra sàn nhà có đệm mềm phía sau, kéo theo bản thân đang ngồi trên đùi anh cũng ập xuống khiến Taehyung có chút bất ngờ, cánh tay như dán keo vẫn một mực đỡ quanh hông cậu.
Nụ cười của cậu ngọt ngào, mùi hương cơ thể vương vào mũi anh dễ chịu, Taehyung chẳng hề bài xích đến những đụng chạm của cả hai hiện tại. Đôi môi mềm mại man mát của Jungkook rơi xuống má anh một cái hôn nhẹ tênh, Kim Taehyung hơi sững người xao xuyến với đụng chạm của cậu.
"Em thích lắm luôn!"
Người lớn bật cười, má tròn của cậu lôi kéo tay anh vươn lên bẹo nhẹ, có một chút cưng chiều trong ánh mắt.
Taehyung mắng yêu.
"Nghịch ngợm."
"Taehyung có thích bạn nghịch ngợm hông dạ?"
Kim Taehyung bày ra bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ, Jungkook bỗng nhiên thấy người mình nhẹ bẫng bị người lớn hơn nâng lên, đặt cậu nằm ngược lại trên sàn nhà phía sau, còn anh thì ngồi, hai chân cậu vô tình gác lên chân anh.
Trán nhỏ bị Taehyung búng nhẹ một cái, anh cười nói.
"Ai lại thích người nghịch ngợm bao giờ."
"Thế anh thấy Jungkook ngoan không?"
Mắt người nhỏ híp lại, vui vẻ đung đưa chân đang gác lên chân anh dò hỏi. Taehyung nhìn cậu, tâm trạng tối nay tốt hơn nhiều phần đều nhờ cậu. Cuộc sống tẻ nhạt suốt mười năm qua của anh chỉ có học và ngủ, tối nào cũng chỉ cắm mặt mũi vào sách vở đến khuya muộn mới đi ngủ, hôm nay lại dành khoảng thời gian nhạt nhẽo lặp đi lặp lại ấy để chơi game cùng bạn nhỏ này đến nỗi quên đi mọi buồn phiền, căng thẳng, khoé môi cũng giương lên vô số lần.
Nhìn ánh mắt mong chờ xinh đẹp ấy, Taehyung dịu dàng cong môi, đáp lại bằng một tiếng, tông giọng vừa ấm vừa ngọt. Anh cũng chẳng nhận ra bản thân đang có bao nhiêu dịu dàng.
"Ngoan."
*
các bạn rds cuti của mình cũng ngoan lắm, mình đăng hơi muộn, mai mng vào đọc sau nhé 😴💓 iuuuu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook