Thời Kỳ Khát Vọng Của Thiếu Niên
-
Chương 27: Hà tống, tớ yêu thích cậu
Mãi đến tận lớp 11 chia ra, bọn họ lại được phân vào cùng một lớp.
“Ô kìa, tiểu khả ái.”
Hà Tống xải bước chân dài, đi vài bước từ hàng sau lên chỗ cậu ngồi: “Cùng lớp à?”
“Tên tôi không phải là tiểu khả ái…” Phương Tử Cách nhìn bàn tay lộ ra xương khớp rõ ràng của hắn cầm lấy quyển sách của mình lật lật, nghĩ thầm: Tiểu khả ái không phải quần lót sao? Tại sao lại gọi người khác là “quần lót” chứ? Thật hạ lưu! Đừng lật sách của tôi… Tay hắn thật lớn, ngón tay thật dài… Không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì…
Tiểu khả ái: Ý chỉ những đứa bé dễ thương, nhưng Trung Quốc có một loại đồ lót như thế.
“Vậy tên của cậu là gì?” Hà Tống nhìn lên nhãn tên trên sách của cậu: “Phương —— Tử —— Cách?”
Hà Tống nhẫm thật nhiều lần, nghe thấy tên của mình được phát ra từ miệng của hắn, khuôn mặt Phương Tử Cách không rõ tại sao lại cảm thấy nóng bừng.
“Đọc khó quá vậy, trực tiếp gọi là Phương Cách Nhi không tốt hơn sao?”
Đừng tùy tiện đổi tên người khác như vậy chứ?!
“Hà Tống! Đang làm cái gì đấy? Đánh bóng!” Không biết người ở ban nào, víu vào khuông cửa gọi hắn.
Hà Tống ném sách của cậu xuống bàn, bàn tay to xoa tóc cậu một cái: “Đi.”
Còn lại Phương Tử Cách một người một mình, nghĩ thầm: Mình chán ghét hắn, vừa thô lỗ, lại không lễ phép, còn đổi tên người khác lung tung.
Sau đó chậm rãi ngồi vào chỗ mà hắn vừa ngồi, chạm đến sách vở hắn vừa đụng qua, mơn trớn lọn tóc hắn vừa xoa lúc này.
Phương Tử Cách vẫn tình cờ bị người khác bắt nạt.
Hà Tống nhìn thấy trên khuôn mặt của cậu có dán băng y tế, phía dưới còn lộ ra cục máu ứ đọng. Trực tiếp đi tới dùng hai tay ôm mặt cậu, vén tóc trước trán lên: “Làm sao vậy?”
Bị hắn cầm tóc đến phát đau. Phương Tử Cách vẫn mạnh miệng như cũ: “… Không cần cậu quan tâm.”
Hà Tống xì cười một tiếng, “Đừng sợ, trả lại ân tình mười chín gói thuốc lá của cậu.”
Ở chương trc, HT nói PTC mua 1 gói, nhưng PTC mua 2 hộp = 20 gói nên HT lời 19:v
Phương Tử Cách mạnh miệng không nói lời nào, Hà Tống tự chuốc nhục nhã: “Thôi, tùy cậu.” Nói xong không thèm để ý tới cậu nữa.
Phương Tử Cách nhìn bóng lưng rời đi của hắn, nghĩ thầm: Tôi mới không cần cậu hỗ trợ, tôi không hối hận một chút nào, không một chút nào.
Cùng lớp, muốn chán ghét hắn cũng dễ dàng hơn.
Thậm chí Phương Tử Cách còn bắt gặp hắn đang bắn pháo trong phòng y tế.
Cách một cái mành, hắn dùng âm thanh trầm thấp đầy từ tính nói ra những lời tâm tình hạ lưu, dùng côn th*t to dài của hắn làm cho đứa con gái kia dục tiên dục tử.
Làm xong, mạn bất kinh tâm kéo tấm mành ra, nhìn Phương Tử Cách nói: “Là cậu, nghe thấy sảng khoái không?”
Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không thèm để ý.
Phương Tử Cách cuộn tròn lên trên ghế, đỏ cả mặt.
“Nghe thấy có cứng lên không? Đó là người con gái của tôi, đừng tùy tiện cứng ——” Hà Tống đe doạ cậu: “Cẩn thận tôi cắt đứt JJ của cậu đó!”
“Ai nha đáng ghét sao lại có người nghe lén ” nữ sinh đó một bên gài lại nút áo một bên oán giận: “Hà Tống, em bị người khác thấy hết rồi ”
Phương Tử Cách quả thực bị chọc giận muốn tức khóc: Tôi mới không thèm xem các người!
“Là tôi tới trước…!”
Hà Tống nở nụ cười, “Nếu không đã đánh cậu rồi.” Xoay người lại quen cửa quen nẻo mở tủ ra lấy một miếng băng cá nhân, dán lên đỉnh đầu Phương Tử Cách: “Cho này.”
“Hà Tống anh cũng không làm cho em ra khí ”
“Câm miệng, đi.”
Phương Tử Cách lấy miếng băng dán xuống, thở phì phò kề sát lên nơi bị trầy da trên mu bàn tay
Tên cuồng ***! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị nhiễm bệnh!
Mỗi ngày đều cặp bên cạnh mấy đứa con gái, líu ra líu ríu, ban ngày ban mặt làm loạn trong trường! Không biết xấu hổ!
Tóc nhuộm thành như vậy, đồng phục học sinh cũng mặc thành như vậy, đàn ông con trai gì mà thích mang đồ trang sức, dây xích tay mang tận mấy cái!
Náo động nữa đi, đánh nhau đánh thật hung ác nữa đi, sau này sẽ biến thành lưu manh!
Mỗi ngày chơi bóng đánh cho một thân toàn mồ hôi bẩn thỉu, hô to gọi nhỏ với một đám người, bẩn chết mất!
Chán ghét hắn! Phiền chết hắn!
“Nhìn tôi làm gì?” Hà Tống hỏi cậu.
Phương Tử Cách đầu xoay một cái, nhìn tường: “Không có.”
“Không có?”
“Không có.”
“Được, cậu nói không có thì không có.”
Tôi đây chán ghét cậu như vậy, sao có khả năng nhìn cậu được chứ!
Phương Tử Cách “theo thường lệ chán ghét Hà Tống” mà vượt qua từng ngày, lại càng ngày càng bị Hà Tống thu hút.
Hà Tống cũng không nói, nhướng lông mày một cái, quăng ánh mắt, nói cho cậu biết “Tôi nhìn thấy cậu nhìn tôi.”
Mãi cho đến một ngày, Hà Tống theo dõi cậu.
Không né không núp, minh mục trương đảm, hai tay cắm vào trong túi quần, chậm rãi đi theo phía sau Phương Tử Cách.
Minh mục trương đảm: trắng trợn, trơ trẽn.
Phương Tử Cách hoảng loạn đi vào trong ngõ cụt, trơ mắt nhìn Hà Tống bước đến trước mặt.
“Cậu… Cậu làm gì…?”
Đầu ngón tay của Hà Tống kéo dây quai đeo cặp của cậu, cơ hồ cùng cậu mặt dán lên mặt: “Cái áo ba lô tôi chơi bóng rỗ đâu rồi, cậu nhìn thấy không?”
Hỏi tôi làm gì! Cái áo toàn mùi mồ hôi đầy bẩn thỉu kia, ai mà thèm! Không phải bị cậu nhét vào trong hộc bàn sao?
“Không nhìn thấy…!”
“Thật sự không nhìn thấy?”
“Không nhìn thấy!”
“Được, cậu nói không nhìn thấy thì không nhìn thấy.”
Hà Tống không hỏi nữa, ngón tay tìm tới mặt của cậu, ma sát cái cằm: “Lớn lên thật là trắng trẻo.”
Lưu manh! Đồ lưu manh!
“Hiện tại tôi đặc biệt muốn hôn lên cái miệng này, cậu nói xem cậu muốn hô lên, hay là để cho tôi hôn đây?”
Tại sao lại muốn cho cậu hôn! Tôi muốn gọi người! Tôi muốn gọi!
“Không gọi à, vậy thì tôi hôn.”
Sau đó cậu bị Hà Tống hôn lên môi.
Nhìn cậu nhếch miệng, mắt trừng to, bộ dạng như không biết đã xảy ra chuyện gì, Hà Tống hỏi: “Nụ hôn đầu?”
Phương Tử Cách dùng cả người run rẩy làm câu trả lời.
“Tốt, thật tốt.” Hà Tống nói.
Sau đó lại đè cậu lên tường, hoàn toàn cướp đoạt lấy nụ hôn đầu của cậu.
Sau lần đó, mọi thứ đều bị hắn cướp đi.
=============================
“Thao con mẹ hắn! Thằng nhóc con!!!”
Đỉnh đầu của Phương Tử Cách đã trúng một côn, hàm răng buông lỏng, Ngô Đức nhân cơ hội kéo sinh mạng của mình trở về.
Gã đau đến mức quỳ xuống đất không đứng lên nổi, sắc mặt trắng bệch. Nhìn bàn tay không nhúc nhích được của mình, chỉ huy tên đàn em:
“Lột sạch nó cho tao! Đánh cho chết! Ông đây muốn đâm nát cái mông của nó!!!”
Trong tai Phương Tử Cách vang lên tiếng ong ong, căn bản không nghe rõ là gã đang nói gì. Chỉ là theo phản xạ mà co mình thành một cục, ôm lấy đầu.
Đau đớn trên người vô cùng rõ ràng.
Thật giống như ký ức của cậu về Hà Tống.
Hà Tống hôn cậu, ôm cậu, cùng cậu làm tình, nói với cậu những lời tâm tình hạ lưu, cũng đối xử với cậu như đối xử với những đứa con gái cũ đi theo hắn.
Không, phải là may mắn hơn so với bọn họ.
Hà Tống nói cậu ấy chưa từng mang người nào về nhà làm tình, Hà Tống còn nói, chỗ ngồi phía sau môtô của hắn cũng không phải là chỗ cho người khác ngồi một cách tùy tiện.
Nhưng mà Phương Tử Cách không tin, cậu không dám tin.
Cậu cảm thấy Hà Tống sẽ không thích cậu, cậu không phải là con gái, lớn lên không dễ nhìn, cá tính cũng quái dở kỳ lạ.
Cho nên cậu vẫn luôn tự thôi miên bản thân, tự nói với mình:
Mày chán ghét Hà Tống! Xưa này mày không hề thích hắn!
Hà Tống đối tốt với mày, cũng là do nhất thời mới mẻ, rất nhanh sẽ chán mày thôi!
Hắn buộc mày lên giường với hắn! Cưỡng bách mày làm đủ loại chuyện xấu hổ hạ lưu!
Tất cả mọi chuyện không phải do mày tự nguyện! Chỉ là mày sợ hắn!
Đúng vậy, Phương Tử Cách sợ Hà Tống.
Vì sao lại sợ? Vì sao lại không dám phản kháng?
Bởi vì hắn rất hung ác sao? Bởi vì hắn biết đánh người sao?
Không phải.
“Là sợ hắn sẽ chán ghét tôi ——!”
Là cậu thích Hà Tống trước
Là cậu quan sát nhìn Hà Tống chăm chú trước.
Hà Tống đã sớm nhìn ra cậu có bao nhiêu yêu thích hắn.
Ánh mắt của cậu rất rõ ràng, còn rõ ràng hơn những đứa con gái luôn vây xung quanh hắn, sao Hà Tống lại không phát hiện ra được chứ?
Hà Tống biết mỗi ngày cậu đều nhìn hắn, biết cậu giấu gói thuốc lá của mình đi, biết cậu lén lút ngửi chiếc áo đầy mùi mồ hôi nhét trong hộc bàn —— ai là biến thái, Phương Tử Cách mình mới là đồ biến thái.
Cái gì Hà Tống cũng biết, chỉ là hắn làm bộ không biết mà thôi.
Hắn vừa cứng rắn, lại vừa ôn nhu, vì thế con vịt chết vì mạnh miệng – Phương Tử Cách, đành cất giữ lòng tự trọng nho nhỏ đáng thương của mình đi. Một bên bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, hưởng thụ cao trào mà Hà Tống dành cho cậu một bên lại hèn hạ chỉ lo có chỗ nào làm không đúng sẽ bị Hà Tống chán ghét.
Cậu oán giận Hà Tống làm cho cậu trở nên *** loạn, lại biết rất rõ: Chỉ có Hà Tống mới có thể khiến cậu trở nên *** loạn.
Nếu có một ngày Hà Tống rời bỏ cậu, cậu chỉ cần nói “Tôi đã sớm biết hắn là người như vậy, ngược lại tôi cũng không thích hắn, đều là bị hắn cưỡng bách mà thôi”, sau đó toàn thân sẽ trở nên thư thả.
Cậu chỉ cần an tâm giao hết tránh nhiệm lên trên người Hà Tống là tốt rồi.
Cho nên, lúc Hà Tống hỏi cậu “Cậu tin?”, cậu đột nhiên rõ ràng, cậu đã làm Hà Tống tổn thương.
Hà Tống sao có thể làm những chuyện như vậy.
Cậu không nên tin.
Nhưng mà cậu sợ, cậu sợ dù cho chỉ có một phần vạn khả năng “là sự thật”. Không nghe theo, Hà Tống sẽ thật sự chán ghét cậu thì sao?
Cậu chỉ lo hối tiếc bi thương, cho là chỉ có một mình mình ủy khuất nhất, nhưng lại làm cho Hà Tống bị tổn thương thật sâu.
Hà Tống, xin lỗi
Hà Tống, tớ yêu thích cậu
“Ô kìa, tiểu khả ái.”
Hà Tống xải bước chân dài, đi vài bước từ hàng sau lên chỗ cậu ngồi: “Cùng lớp à?”
“Tên tôi không phải là tiểu khả ái…” Phương Tử Cách nhìn bàn tay lộ ra xương khớp rõ ràng của hắn cầm lấy quyển sách của mình lật lật, nghĩ thầm: Tiểu khả ái không phải quần lót sao? Tại sao lại gọi người khác là “quần lót” chứ? Thật hạ lưu! Đừng lật sách của tôi… Tay hắn thật lớn, ngón tay thật dài… Không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì…
Tiểu khả ái: Ý chỉ những đứa bé dễ thương, nhưng Trung Quốc có một loại đồ lót như thế.
“Vậy tên của cậu là gì?” Hà Tống nhìn lên nhãn tên trên sách của cậu: “Phương —— Tử —— Cách?”
Hà Tống nhẫm thật nhiều lần, nghe thấy tên của mình được phát ra từ miệng của hắn, khuôn mặt Phương Tử Cách không rõ tại sao lại cảm thấy nóng bừng.
“Đọc khó quá vậy, trực tiếp gọi là Phương Cách Nhi không tốt hơn sao?”
Đừng tùy tiện đổi tên người khác như vậy chứ?!
“Hà Tống! Đang làm cái gì đấy? Đánh bóng!” Không biết người ở ban nào, víu vào khuông cửa gọi hắn.
Hà Tống ném sách của cậu xuống bàn, bàn tay to xoa tóc cậu một cái: “Đi.”
Còn lại Phương Tử Cách một người một mình, nghĩ thầm: Mình chán ghét hắn, vừa thô lỗ, lại không lễ phép, còn đổi tên người khác lung tung.
Sau đó chậm rãi ngồi vào chỗ mà hắn vừa ngồi, chạm đến sách vở hắn vừa đụng qua, mơn trớn lọn tóc hắn vừa xoa lúc này.
Phương Tử Cách vẫn tình cờ bị người khác bắt nạt.
Hà Tống nhìn thấy trên khuôn mặt của cậu có dán băng y tế, phía dưới còn lộ ra cục máu ứ đọng. Trực tiếp đi tới dùng hai tay ôm mặt cậu, vén tóc trước trán lên: “Làm sao vậy?”
Bị hắn cầm tóc đến phát đau. Phương Tử Cách vẫn mạnh miệng như cũ: “… Không cần cậu quan tâm.”
Hà Tống xì cười một tiếng, “Đừng sợ, trả lại ân tình mười chín gói thuốc lá của cậu.”
Ở chương trc, HT nói PTC mua 1 gói, nhưng PTC mua 2 hộp = 20 gói nên HT lời 19:v
Phương Tử Cách mạnh miệng không nói lời nào, Hà Tống tự chuốc nhục nhã: “Thôi, tùy cậu.” Nói xong không thèm để ý tới cậu nữa.
Phương Tử Cách nhìn bóng lưng rời đi của hắn, nghĩ thầm: Tôi mới không cần cậu hỗ trợ, tôi không hối hận một chút nào, không một chút nào.
Cùng lớp, muốn chán ghét hắn cũng dễ dàng hơn.
Thậm chí Phương Tử Cách còn bắt gặp hắn đang bắn pháo trong phòng y tế.
Cách một cái mành, hắn dùng âm thanh trầm thấp đầy từ tính nói ra những lời tâm tình hạ lưu, dùng côn th*t to dài của hắn làm cho đứa con gái kia dục tiên dục tử.
Làm xong, mạn bất kinh tâm kéo tấm mành ra, nhìn Phương Tử Cách nói: “Là cậu, nghe thấy sảng khoái không?”
Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không thèm để ý.
Phương Tử Cách cuộn tròn lên trên ghế, đỏ cả mặt.
“Nghe thấy có cứng lên không? Đó là người con gái của tôi, đừng tùy tiện cứng ——” Hà Tống đe doạ cậu: “Cẩn thận tôi cắt đứt JJ của cậu đó!”
“Ai nha đáng ghét sao lại có người nghe lén ” nữ sinh đó một bên gài lại nút áo một bên oán giận: “Hà Tống, em bị người khác thấy hết rồi ”
Phương Tử Cách quả thực bị chọc giận muốn tức khóc: Tôi mới không thèm xem các người!
“Là tôi tới trước…!”
Hà Tống nở nụ cười, “Nếu không đã đánh cậu rồi.” Xoay người lại quen cửa quen nẻo mở tủ ra lấy một miếng băng cá nhân, dán lên đỉnh đầu Phương Tử Cách: “Cho này.”
“Hà Tống anh cũng không làm cho em ra khí ”
“Câm miệng, đi.”
Phương Tử Cách lấy miếng băng dán xuống, thở phì phò kề sát lên nơi bị trầy da trên mu bàn tay
Tên cuồng ***! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị nhiễm bệnh!
Mỗi ngày đều cặp bên cạnh mấy đứa con gái, líu ra líu ríu, ban ngày ban mặt làm loạn trong trường! Không biết xấu hổ!
Tóc nhuộm thành như vậy, đồng phục học sinh cũng mặc thành như vậy, đàn ông con trai gì mà thích mang đồ trang sức, dây xích tay mang tận mấy cái!
Náo động nữa đi, đánh nhau đánh thật hung ác nữa đi, sau này sẽ biến thành lưu manh!
Mỗi ngày chơi bóng đánh cho một thân toàn mồ hôi bẩn thỉu, hô to gọi nhỏ với một đám người, bẩn chết mất!
Chán ghét hắn! Phiền chết hắn!
“Nhìn tôi làm gì?” Hà Tống hỏi cậu.
Phương Tử Cách đầu xoay một cái, nhìn tường: “Không có.”
“Không có?”
“Không có.”
“Được, cậu nói không có thì không có.”
Tôi đây chán ghét cậu như vậy, sao có khả năng nhìn cậu được chứ!
Phương Tử Cách “theo thường lệ chán ghét Hà Tống” mà vượt qua từng ngày, lại càng ngày càng bị Hà Tống thu hút.
Hà Tống cũng không nói, nhướng lông mày một cái, quăng ánh mắt, nói cho cậu biết “Tôi nhìn thấy cậu nhìn tôi.”
Mãi cho đến một ngày, Hà Tống theo dõi cậu.
Không né không núp, minh mục trương đảm, hai tay cắm vào trong túi quần, chậm rãi đi theo phía sau Phương Tử Cách.
Minh mục trương đảm: trắng trợn, trơ trẽn.
Phương Tử Cách hoảng loạn đi vào trong ngõ cụt, trơ mắt nhìn Hà Tống bước đến trước mặt.
“Cậu… Cậu làm gì…?”
Đầu ngón tay của Hà Tống kéo dây quai đeo cặp của cậu, cơ hồ cùng cậu mặt dán lên mặt: “Cái áo ba lô tôi chơi bóng rỗ đâu rồi, cậu nhìn thấy không?”
Hỏi tôi làm gì! Cái áo toàn mùi mồ hôi đầy bẩn thỉu kia, ai mà thèm! Không phải bị cậu nhét vào trong hộc bàn sao?
“Không nhìn thấy…!”
“Thật sự không nhìn thấy?”
“Không nhìn thấy!”
“Được, cậu nói không nhìn thấy thì không nhìn thấy.”
Hà Tống không hỏi nữa, ngón tay tìm tới mặt của cậu, ma sát cái cằm: “Lớn lên thật là trắng trẻo.”
Lưu manh! Đồ lưu manh!
“Hiện tại tôi đặc biệt muốn hôn lên cái miệng này, cậu nói xem cậu muốn hô lên, hay là để cho tôi hôn đây?”
Tại sao lại muốn cho cậu hôn! Tôi muốn gọi người! Tôi muốn gọi!
“Không gọi à, vậy thì tôi hôn.”
Sau đó cậu bị Hà Tống hôn lên môi.
Nhìn cậu nhếch miệng, mắt trừng to, bộ dạng như không biết đã xảy ra chuyện gì, Hà Tống hỏi: “Nụ hôn đầu?”
Phương Tử Cách dùng cả người run rẩy làm câu trả lời.
“Tốt, thật tốt.” Hà Tống nói.
Sau đó lại đè cậu lên tường, hoàn toàn cướp đoạt lấy nụ hôn đầu của cậu.
Sau lần đó, mọi thứ đều bị hắn cướp đi.
=============================
“Thao con mẹ hắn! Thằng nhóc con!!!”
Đỉnh đầu của Phương Tử Cách đã trúng một côn, hàm răng buông lỏng, Ngô Đức nhân cơ hội kéo sinh mạng của mình trở về.
Gã đau đến mức quỳ xuống đất không đứng lên nổi, sắc mặt trắng bệch. Nhìn bàn tay không nhúc nhích được của mình, chỉ huy tên đàn em:
“Lột sạch nó cho tao! Đánh cho chết! Ông đây muốn đâm nát cái mông của nó!!!”
Trong tai Phương Tử Cách vang lên tiếng ong ong, căn bản không nghe rõ là gã đang nói gì. Chỉ là theo phản xạ mà co mình thành một cục, ôm lấy đầu.
Đau đớn trên người vô cùng rõ ràng.
Thật giống như ký ức của cậu về Hà Tống.
Hà Tống hôn cậu, ôm cậu, cùng cậu làm tình, nói với cậu những lời tâm tình hạ lưu, cũng đối xử với cậu như đối xử với những đứa con gái cũ đi theo hắn.
Không, phải là may mắn hơn so với bọn họ.
Hà Tống nói cậu ấy chưa từng mang người nào về nhà làm tình, Hà Tống còn nói, chỗ ngồi phía sau môtô của hắn cũng không phải là chỗ cho người khác ngồi một cách tùy tiện.
Nhưng mà Phương Tử Cách không tin, cậu không dám tin.
Cậu cảm thấy Hà Tống sẽ không thích cậu, cậu không phải là con gái, lớn lên không dễ nhìn, cá tính cũng quái dở kỳ lạ.
Cho nên cậu vẫn luôn tự thôi miên bản thân, tự nói với mình:
Mày chán ghét Hà Tống! Xưa này mày không hề thích hắn!
Hà Tống đối tốt với mày, cũng là do nhất thời mới mẻ, rất nhanh sẽ chán mày thôi!
Hắn buộc mày lên giường với hắn! Cưỡng bách mày làm đủ loại chuyện xấu hổ hạ lưu!
Tất cả mọi chuyện không phải do mày tự nguyện! Chỉ là mày sợ hắn!
Đúng vậy, Phương Tử Cách sợ Hà Tống.
Vì sao lại sợ? Vì sao lại không dám phản kháng?
Bởi vì hắn rất hung ác sao? Bởi vì hắn biết đánh người sao?
Không phải.
“Là sợ hắn sẽ chán ghét tôi ——!”
Là cậu thích Hà Tống trước
Là cậu quan sát nhìn Hà Tống chăm chú trước.
Hà Tống đã sớm nhìn ra cậu có bao nhiêu yêu thích hắn.
Ánh mắt của cậu rất rõ ràng, còn rõ ràng hơn những đứa con gái luôn vây xung quanh hắn, sao Hà Tống lại không phát hiện ra được chứ?
Hà Tống biết mỗi ngày cậu đều nhìn hắn, biết cậu giấu gói thuốc lá của mình đi, biết cậu lén lút ngửi chiếc áo đầy mùi mồ hôi nhét trong hộc bàn —— ai là biến thái, Phương Tử Cách mình mới là đồ biến thái.
Cái gì Hà Tống cũng biết, chỉ là hắn làm bộ không biết mà thôi.
Hắn vừa cứng rắn, lại vừa ôn nhu, vì thế con vịt chết vì mạnh miệng – Phương Tử Cách, đành cất giữ lòng tự trọng nho nhỏ đáng thương của mình đi. Một bên bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, hưởng thụ cao trào mà Hà Tống dành cho cậu một bên lại hèn hạ chỉ lo có chỗ nào làm không đúng sẽ bị Hà Tống chán ghét.
Cậu oán giận Hà Tống làm cho cậu trở nên *** loạn, lại biết rất rõ: Chỉ có Hà Tống mới có thể khiến cậu trở nên *** loạn.
Nếu có một ngày Hà Tống rời bỏ cậu, cậu chỉ cần nói “Tôi đã sớm biết hắn là người như vậy, ngược lại tôi cũng không thích hắn, đều là bị hắn cưỡng bách mà thôi”, sau đó toàn thân sẽ trở nên thư thả.
Cậu chỉ cần an tâm giao hết tránh nhiệm lên trên người Hà Tống là tốt rồi.
Cho nên, lúc Hà Tống hỏi cậu “Cậu tin?”, cậu đột nhiên rõ ràng, cậu đã làm Hà Tống tổn thương.
Hà Tống sao có thể làm những chuyện như vậy.
Cậu không nên tin.
Nhưng mà cậu sợ, cậu sợ dù cho chỉ có một phần vạn khả năng “là sự thật”. Không nghe theo, Hà Tống sẽ thật sự chán ghét cậu thì sao?
Cậu chỉ lo hối tiếc bi thương, cho là chỉ có một mình mình ủy khuất nhất, nhưng lại làm cho Hà Tống bị tổn thương thật sâu.
Hà Tống, xin lỗi
Hà Tống, tớ yêu thích cậu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook