Đúng là Ngọc Linh các làm việc phải thu lợi ích, không sao, chỉ cần hiện tại an toàn, mọi việc đều có thể dễ nói chuyện.
Vương Lam nhẹ giọng: "Vậy làm phiền thiếu chủ giúp đỡ cho hai tỷ muội chúng tôi trong thời gian tới."
Lạc My ngơ ngác nhìn Vương Lam, rõ ràng hắn ta là cố tình giữ người, tỷ ấy còn khách sáo với hắn làm gì.
Khoan đã, hiện tại chúng ta làm gì đã có chỗ dựa, Cảnh gia bên kia cũng chỉ là sơ giao mà thôi, bây giờ không chịu xuống nước thì đợi đến khi nào a, chúng ta cũng không còn là tiểu thư hào môn đầy quyền thế như trước kia, haiz...!thật là khổ ải.
Lạc My đành hướng nam nhân kia, nhẹ giọng nói: "Đa tạ huynh đã giúp đỡ."
Vừa nói, đôi mắt còn tràn ngập ý cảm ơn đầy chân thành, hơn nữa còn có chút ủy khuất.
Làm người đối diện không thể tự chủ mà mơ hồ gật đầu đồng ý, có khi y lại không rõ thời điểm này, bản thân đang như thế nào đâu.
Là đang giữ người để trao đổi vật phẩm, hay là giúp người trong lúc khó khăn a.
Y chỉ biết vào giây phút ấy, bản thân lại có chút rung động trước đôi mắt xinh đẹp kia, cảm giác hiện tại rất xa lạ, rất khó hiểu, từ trước đến nay y chưa từng trải qua.
Vương Lam nhìn qua chỉ biết thở dài một hơi, tình huống bây giờ không xấu, nhưng cũng không tốt.
May mắn là thiếu chủ Ngọc Linh các ra tay che chở, mặc dù y có tư lợi riêng, nhưng người chịu thiệt cũng không phải ta, Cảnh Dật liệu có thể đáp ứng được thứ mà hắn muốn hay chăng?
Có điều, dường như thiếu chủ Ngọc Linh các kia, đối với Lạc My lại là ánh nhìn dịu dàng như nước, không phải y thích muội ấy rồi chứ?
Ha...!để xem Lạc My ứng phó với tình huống sắp tới ra sao đây, bình thường luôn trêu chọc ta, đợi đến lượt muội ấy, thì sẽ biết thế nào là khó xử.
Ba người, thì hai người đều nắm rõ tình hình, nhưng có mỗi Lạc My vẫn chưa ngộ ra, nàng ta đôi khi sẽ ngơ ngác như thế.
Hai người Vương Lam phải tiếp tục lên đường cùng thiếu chủ Ngọc Linh các, hướng đi của họ chính là thành trấn phía trước.
Còn về phía bốn người hầu vệ của Cảnh gia, họ vẫn đang rượt đuổi cùng bọn người kia, lúc đánh nhau bọn họ dần phát giác sự biến mất của hai người Vương Lam và Lạc My.

Suy nghĩ chỉ có thể là bọn người kia đưa đi, cho nên bám riết không buông.
Cảnh Dật và Cảnh Mẫn sau khi xử lí xong công việc quay trở về tửu lâu, đã không thấy bóng dáng của bất kì ai.

Vì vậy nóng lòng lần theo mùi hương mà tìm kiếm.
Trong khi Vương Lam và Lạc My thời điểm này đang đi cùng thiếu chủ Ngọc Linh các, bốn người kia thì không thấy tăm hơi.
Mùi hương trên người Vương Lam và Lạc My thuộc dạng tinh chế đặc biệt nhất của Cảnh gia, vì y sợ...!nếu lỡ bị lạc mất hai người họ, cũng có thể bằng cách nhanh nhất xác định nơi ở.
Tuy nhiên, lần này lại không dễ dàng như vậy, dược hương kia dường như không hề tồn tại, cho thấy đối phương là người hiểu rõ Cảnh gia ở mức độ khá sâu sắc.
Nhưng là...!trong ba gia tộc ở thành Thuyết Nhã, không một ai có khả năng giải được dược hương này, trong võ lâm càng không dễ nhúng tay vào tranh chấp thương nghiệp.
Vậy có thể là ai được đây, càng suy nghĩ, Cảnh Dật càng lo lắng, hai người đó không biết võ công, không có người bảo vệ, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Y lúc này dường như đã mất hết sự bình tĩnh thường ngày, Cảnh Mẫn cảm giác nhị ca của nàng dần không ổn định, nên nhanh chóng làm công tác tinh thần, khuyên bảo vài câu.

Cố gắng giúp y trấn tĩnh trở lại.
Nàng nói, theo như sự quan sát và ở cùng với hai người Lạc My thời gian qua, Cảnh Mẫn đã có thể khẳng định rằng, tuy bọn họ không biết võ công, nhưng thông minh thì có thừa.
Bất quá hiện tại không rõ tình huống ra sao, nhưng tạm thời họ cũng chưa nguy hiểm đến cùng cực.
Hơn nữa, bọn họ còn chưa xác định được là mọi người đã đi đâu, nói không chừng chỉ là đổi nơi đến mà thôi.
Năng lực bảo vệ của bốn vị cao thủ kia là không phải tầm thường, vì vậy nàng muốn Cảnh Dật đừng lo lắng quá độ.
Nàng vừa dứt lời, thì Cảnh Dật lạnh lùng lên tiếng, nếu nói bọn họ chỉ đi gần đây, vậy lý do tại sao mùi dược hương lại biến mất.

Công dụng của dược hương Cảnh Mẫn hiểu rõ hơn ai hết, phạm vi trong vòng 50 dặm xác định không sai, nếu khoảng một trăm dặm quanh đây thì sẽ khó khăn hơn một chút.
Vậy chẳng phải nói...!hai người họ đã đi vượt quá phạm vi phát hiện?
Cảnh Dật hỏi đến đây, làm Cảnh Mẫn muốn nói gì đi nữa, cũng không thể nói tiếp, coi như công tác xoa dịu tinh thần cho Cảnh Dật thất bại.
Để tiết kiệm thời gian, Cảnh Dật nhanh chóng lần theo dấu vết của bốn vị hầu vệ kia, chỉ cần tìm thấy họ, y sẽ lần ra được mọi chuyện.
Với tốc độ khinh công của Cảnh Dật di chuyển quá nhanh, làm Kha Chân và Cảnh Mẫn suýt đuổi theo không kịp.
Cũng may là y vừa đi vừa dừng lại kiểm tra mùi hương và phương hướng, nên hai người kia mới có thời gian theo chân.
Không lâu sau, Cảnh Dật đã tìm đến nơi bốn vị hầu vệ kia đang ở, khung cảnh trước mắt bọn họ chính là cả bọn người đang quần đánh nhau kịch liệt.
Đối phương phe địch cũng võ công thâm hậu không kém, khó trách bốn người kia mãi vẫn không dứt ra được.
Cảnh Dật tìm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của hai người kia, y bắt đầu nổi giận, một mình xông vào áp chế đám người kia.
Hành động vừa nhanh vừa hung bạo, không giống một Cảnh Dật bình tĩnh thờ ơ ngày thường.
Lúc này những người có mặt đều trở nên khá sợ hãi, chưa một ai nghe nói qua, nhị công tử của Cảnh gia lợi hại như thế.
Không phải mọi người vẫn đồn nhau rằng, hắn ta võ công rất tệ, ngày thường đều phải dựa vào hầu vệ của gia tộc ư?
Hiện tại xem ra đã lầm to rồi đi, nếu bây giờ muốn rút lui, có kịp hay không?
Cảnh Dật chỉ bằng vài chiêu thức, đã hạ hết tất cả kẻ địch trong tích tắc, ngay cả bốn hầu vệ thường ngày kề bên, cũng chưa từng chứng kiến qua.
Sức công phá mạnh như thế, trong gia tộc Cảnh gia thời điểm này, chắc chắn chỉ có một mình gia chủ.
Bỏ qua tất cả sự kinh hoàng của mọi người, chỉ riêng Cảnh Mẫn và Kha Chân biết rõ nội tình.

Nhị ca của nàng không chỉ lợi hại, mà là vô cùng lợi hại, hầu như ở Cảnh gia hay ở trong giới võ lâm hiện nay, chẳng có mấy người là đối thủ của y.
Nhưng ngày thường huynh ấy che giấu rất tỉ mỉ, hôm nay xem như bọn họ gặp xui xẻo rồi đi.
Đánh người xong, Cảnh Dật lạnh nhạt nhìn bọn người nằm dưới đất, tra hỏi về tung tích của hai người Vương Lam và Lạc My.
Cả bọn người kia vô cùng sợ hãi, liền đính chính là không phải phía bọn họ bắt người, cũng không hề giấu diếm.
Lần hành động này chỉ mang tính đột ngột, vô tình phát hiện Cảnh Dật và Cảnh Mẫn vào thành, vốn bọn họ chẳng có mấy người, cũng không đủ thời gian gọi thêm người.
Do thế, làm gì dư người để vừa đánh nhau với bốn vị kia, vừa đưa hai cô nương nọ đi đâu được chứ.
Tuy đang tức giận cùng nóng lòng, nhưng Cảnh Dật vẫn giữ được lý trí, y nghĩ qua xem như họ không nói dối, vậy ai đã nhân cơ hội bọn họ đánh nhau để dẫn người đi?
Ban đầu xác định được hướng đi, lúc này lại đi vào bế tắc, Cảnh Dật lại chuẩn bị không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cảnh Mẫn liền nói vào xoa dịu tình hình, nàng nghĩ rằng có thể hai người họ trong lúc hoảng loạn, đã vội chạy đi tìm nơi trú thân.
Thay vì ở đây phí thời gian, thì nàng có kiến nghị là nên đi tìm bọn họ thì hơn.
Cảnh Dật gật đầu, nhanh chóng phi thân đi mất, Cảnh Mẫn và Kha Chân lại tiếp tục đuổi theo.
Mặc dù được Cảnh Mẫn trấn an, nhưng tâm của Cảnh Dật hoàn toàn không yên tâm, hai cô nương ấy đều không biết võ công, năng lực tự vệ vô cùng yếu kém.
Nếu nói trong lúc hỗn loạn chạy thoát thân được, phải xem đến sự may mắn rồi.
Càng nghĩ, Cảnh Dật càng tăng tốc phi thân, làm Cảnh Mẫn và Kha Chân đã bắt đầu mất dấu của y.
Phía bên Vương Lam thì đang tìm khách trọ, người của Ngọc Linh các đi theo hầu cận cho vị thiếu chủ kia khá nhiều, y giao nhiệm vụ cho hai nữ thuộc hạ thân cận chăm sóc cũng như giám sát hai người Vương Lam.
Thời gian gặp nhau đi cùng nhau chưa được nửa ngày đường, có điều phía thiếu chủ Ngọc Linh các luôn tìm cớ hỏi gia cảnh tên họ của Lạc My.
Vương Lam nhìn qua chỉ biết cười nhàn hạ, còn Lạc My thì bực mình khôn nguôi, chỉ là nàng đang phụ thuộc sự bảo vệ của đối phương, đành dọn dẹp sự xù lông của bản thân.
Mỗi khi nàng bị đeo bám, lập tức nhìn qua phía Vương Lam cầu cứu sự tự do, lúc này tất nhiên Vương Lam cũng không nỡ lòng làm ngơ, mà nhanh chóng đến đó giúp nàng gỡ rối.
Nhóm người đi xa ra khỏi thành, đêm đó hai người họ được lo lắng chu toàn,

Khách trọ ở ngoại ô thành không được xem là sang trọng nhưng sạch sẽ, món ăn lại không tệ.
Tính ra từ lúc xuyên qua đến nay, thời điểm chịu khổ nhất của họ, chỉ là khi ở trấn Hoài Niên.
Tuy nhiên, đoạn thời gian đó chung sống cùng phu thê Lục gia thật thoải mái, không giống như bây giờ, phải chịu nhún nhường, nhìn theo sắc mặt của người khác.
Dự định ban đầu của ta chính là cùng Lạc My đến kinh thành, nơi muốn đến thì đi hoài không thấy đến nơi, ngược lại nơi không muốn liên quan, cứ phải dây vào mới thôi.
Lạc My sau khi tắm xong, giảm bớt được sự bực tức trong lòng, nên mới ngó qua xem tình hình của Vương Lam.
Không nhìn thì thôi, vừa xem qua lại thấy gương mặt tràn đầy suy tư và lo âu của Vương Lam, thể hiện vô cùng rõ nét.
Lạc My không nhịn được mà lên tiếng: "Tỉ sao vậy, có chuyện gì khác nữa ư?"
Ý của Lạc My chính là ngoại trừ tình huống hiện tại ra, thì có sự tình phát sinh thêm hay sao.
Vương Lam lắc đầu: "Tạm thời vấn đề trước mắt, chúng ta phải chịu phép đi cùng người của Ngọc Linh các.
Sâu xa hơn, có lẽ là mục đích của chúng ta...!dường như không thể nhanh chóng thực hiện."
Lạc My gật gù đồng ý: "Phải thôi, một đoạn đường dài chúng ta vừa trải qua thật khá rắc rối.
Nếu không phải đi cùng Cảnh gia về thành Thuyết Nhã, thì bây giờ lại cùng Ngọc Linh các dây dưa."
Vương Lam cười lớn đầy đắc ý: "Dây dưa.

Muội dùng từ này quả thật không sai nha.
Không nhìn ra tên thiếu chủ Ngọc Linh các bề ngoài tự cao tự đại, kiêu ngạo kia, thật sự yêu thích muội rồi đi."
Lạc My tất nhiên không thể thua kém, liền đem Cảnh Dật ra mà khuấy động lại Vương Lam: "Ha...!tỉ chẳng phải cũng đi gây thương nhớ cho người ta hay sao.
Thời điểm này, chắc chắn y đang cuống cuồng lên tìm người đây.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương