Sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Ninh Duy Khải mặc đồ bình thường ngồi ở văn phòng của mình.

Anh ta vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bên tay là tách cà phê, trên tay là quyển tạp chí điện ảnh. Nguyên Tuấn đang chỉ huy hai cô thư ký thu dọn tài liệu và đồ vật của Ninh Duy Khải đóng vào thùng giấy. Một đống thùng xếp ngay ngắn ở cửa ra vào. Đây chính là toàn bộ của cải của vị CEO điều khiển doanh nghiệp đầu ngành có tài sản hàng tỷ nhân dân tệ này.

Nguyên Tuấn cũng tỏ ra bình thản, trong khi hai cô thư ký không dám thở mạnh, động tác vô cùng cẩn thận. Bầu không khí trong phòng hết sức tĩnh mịch.

Bọn họ nhanh chóng dọn xong đồ. Hai cô thư ký vội vàng đi ra ngoài, Nguyên Tuấn ho khẽ hai tiếng: “Ninh tổng, thu dọn xong rồi ạ.”

“Ừ.” Ninh Duy Khải lạnh nhạt trả lời, trong khi vẫn cúi đầu đọc tạp chí, có vẻ rất tập trung.

Nguyên Tuấn không lên tiếng, đứng bên cạnh chờ đợi.

Thu dọn xong nhưng vẫn chưa đi, không hiểu CEO còn dự định gì? Nguyên Tuấn không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ chờ mệnh lệnh là đủ.

Ánh nắng mùa hè chói chang, chiếu qua lớp kính thẫm, hắt xuống nền đá hoa bóng loáng. Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, để từng giây từng phút trôi qua.

Khi kim giờ đồng hồ vừa chỉ đến con số mười, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập và tạp loạn, xem ra rất đông người.

Nguyên Tuấn đi mở cửa. Người đầu tiên xuất hiện là một vị phó tổng của Tân Bảo Thụy, sau lưng anh ta là người phụ trách nhãn hiệu con Sa Ưng, tiếp theo là giám đốc bộ phận Mua sắm vật tư, giám đốc bộ phận Nhân lực, Thị trường, Thông tin kỹ thuật…

Sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Trong khi đó, Ninh Duy Khải vẫn cúi đầu đọc tạp chí, giống như không phát hiện ra sự có mặt của mọi người.

Nguyên Tuấn để mọi người vào phòng rồi đưa mắt ra hiệu cô thư ký ở bên ngoài. Cô thư ký giơ tay, cho biết không còn ai khác. Nguyên Tuấn liền đóng cửa.

Lúc này, Ninh Duy Khải mới ngẩng đầu. Trong con mắt của tất cả mọi người, vị CEO tiền nhiệm dù chỉ mặc bộ đồ bình thường nhưng vẫn phong độ ngời ngời.

“Sao thế? Mọi người đến tiễn tôi à?” Ninh Duy Khải cười: “Đang là giờ làm việc, sao lại rời khỏi vị trí hết thế này?”

Đám đông đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trầm xuống một cách kỳ lạ.

Vị phó tổng lên tiếng trước: “Ninh tổng, sau này anh có dự định gì?” Mọi ngươi phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi muốn biết”, “Anh không thể lặng lẽ bỏ đi như vậy.”

Ninh Duy Khải đứng dậy, đi đến trước mặt mọi người.

“Tạm thời tôi chưa nghĩ đến vấn đề này.”

Câu trả lời của anh ta rất khéo léo, làm mọi người không biết tiếp lời thế nào. Đúng lúc này, giám đốc nhãn hiệu Sa Ưng mở miệng. Anh ta ngoài ba mươi tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, là người thông minh và quyết đoán, cũng là một trong những người quản lý xuất sắc của Tân Bảo Thụy nên được Ninh Duy Khải một tay bồi dưỡng và đề bạt.

“Ninh tổng, tôi đã chuẩn bị sẵn đơn xin từ chức, là của cá nhân tôi.” Anh ta rút một phong bì từ túi áo, đưa cho Ninh Duy Khải: “Ninh tổng, sếp đi đâu tôi đi đó.”

Ninh Duy Khải liếc qua, không nhận phong bì cũng không lên tiếng.

Những người khác tuy không tỏ thái độ kiên quyết như giám đốc nhãn hiệu Sa Ưng nhưng thấy Ninh Duy Khải lặng thinh, bọn họ lần lượt mở miệng.

“Đúng vậy Ninh tổng, chúng tôi theo sếp bao năm, sếp không thể nói đi là đi.”

“Chúng ta không thể đề xuất với Hội đồng quản trị sao? Toàn thể nhân viên Tân Bảo Thụy sẽ viết đơn yêu cầu.”

“Ninh tổng, công ty trực tuyến đó chỉ có mười mấy người, vốn điều lệ mấy chục triệu, có gì hay? Sao anh không tách ra thành lập công ty riêng?”

Sau khi một ai đó nêu ra ý kiến này, tất cả mọi người im lặng trong giây lát rồi mở miệng tán thành.

“Đúng vậy, về phương diện kỹ thuật, nhà cung ứng vật tư, nguồn khách hàng lớn đều nằm trong tay chúng ta. Chúng ta tách ra làm một nhãn hiệu riêng là được.”

“Nhân lực cũng không thành vấn đề. Nhân viên trong công ty, ai không phục Ninh tổng? Chỉ cần sếp nói một câu, ít nhất toàn bộ nhân viên và mối quan hệ của bộ phận Mua sắm vật tư chúng tôi sẽ đi theo anh.”

“Ninh tổng, trên thực tế tôi đã muốn khuyên anh tách ra từ lâu. Với địa vị của anh trong ngành, nói một câu thật lòng, là Tân Bảo Thụy dựa vào anh, chứ không phải anh dựa vào Tân Bảo Thụy.”



Trong cả quá trình, Ninh Duy Khải giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Nhưng mọi người đều không lấy làm lạ. Bởi đây là thói quen xưa nay của anh ta. Ninh Duy Khải luôn để cấp dưới phát biểu trước, bất luận đúng sai, anh ta đều không trách mắng hay phủ nhận, tuyệt đối không khiến nhân viên khó xử. Anh ta sẽ suy nghĩ kỹ càng, sau đó nói cho mọi người biết quyết định cuối cùng của mình.

Mà quyết định này thường đưa Tân Bảo Thụy đến phương hướng đúng đắn nhất. Cho dù sự thành công của Sa Ưng khiến lợi nhuận của các nhãn hiệu trực thuộc khác suy giảm, nhưng người tinh tường đều biết, đây là kết quả tốt nhất mà vị CEO này giành được trong hoàn cảnh chịu nhiều áp lực từ nội bộ cũng như bên ngoài.

Bản thân Ninh Duy Khải không biết, mấy ngày trước, sau khi Hội đồng quản trị công bố quyết định, nhiều nhân viên cảm thấy buồn, phẫn nộ và bất bình. Uy danh của một người lãnh đạo thành công luôn tồn tại khắp mọi nơi trong doanh nghiệp. Mỗi ngày, công nhân viên đều ngước nhìn Ninh Duy Khải, chứng kiến tài năng và sự quyết đoán của anh ta. Hơn nữa, cảm nhận trực tiếp nhất của bọn họ chính là khoản tiền thưởng mỗi năm một hậu hĩnh hơn, công ty ngày càng có địa vị cao trong ngành. Đối với bọn họ, Ninh Duy Khải là một biểu tượng.

Anh ta đại diện cho sự sáng tạo, chí tiến thủ, luôn chiếm giữ vị trí đầu ngành của Tân Bảo Thụy.

Một ngày nào đó, vị lãnh đạo này đột nhiên rời khỏi chức vụ, mọi công nhân viên, kể cả người chưa từng gặp anh ta cũng sẽ cảm thấy trong lòng trống trải, cảm thấy hoang mang. Họ có cảm giác, Tân Bảo Thụy trong tương lai sẽ không còn là Tân Bảo Thụy của trước kia.

***

Ninh Duy Khải đảo mắt một lượt. Anh ta nhẩm đếm trong lòng, trong công ty có tất cả hai mươi tư bộ phận, mười sáu người phụ trách có mặt ở đây hôm nay, bộ phận quan trọng đều xuất hiện. Đúng là dấu hiệu tốt lành.

Anh ta mỉm cười.

Nụ cười của Ninh Duy Khải khiến mọi người dấy lên tia hy vọng. Trợ lý Nguyên Tuấn hơi hồi hộp, lẽ nào Boss đã sớm có dự định? Tốt quá!

Không ngờ, câu trả lời của Ninh Duy Khải nằm ngoài dự liệu của mọi người.

“Tôi rất cảm kích mọi người đã đến tiễn tôi hôm nay. Cũng cảm ơn quý vị tin tưởng Ninh Duy Khải tôi như vậy.” Anh ta vỗ vai giám đốc nhãn hiệu Sa Ưng, mắt hướng về Phó tổng: “Tôi xin nhận tâm ý của quý vị, cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Mấy ngày qua, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề, thứ mà tôi muốn là gì? Tiền bạc, danh lợi hay quyền lực?”

Mọi người im lặng lắng nghe, Ninh Duy Khải lắc đầu: “Không, tất cả đều không phải. Nếu tôi muốn những thứ này, đi đâu mà chẳng giành được.” Anh ta ngoảnh đầu, dõi mắt ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ và khu nhà xưởng rộng lớn của Tân Bảo Thụy, miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Tân Bảo Thụy là tâm huyết của tôi trong nhiều năm qua. Đặc biệt là Sa Ưng, tuy mới thành lập một năm nhưng nhãn hiệu này là nguồn thu chủ yếu của công ty, từ nay về sau sẽ còn không gian phát triển rất lớn.”

Ninh Duy Khải lại quay về phía mọi người: “Vì vậy, hy vọng duy nhất của tôi bây giờ là quý vị hãy ở lại Tân Bảo Thụy, nỗ lực làm việc, đạt thành tích xuất sắc hơn trước, ổn định vị thế của công ty trên thị trường, chứ không phải lo lắng đến vấn đề cá nhân tôi đi hay ở, để rồi hủy hoại “giang sơn” mà chúng ta bao năm vất vả mới tạo ra. Nhìn từ góc độ khác, tôi vẫn là cổ đông lớn của Sa Ưng, các vị làm tốt, tôi cũng có thể kiếm được nhiều tiền.

Về dự định của tôi… Nếu tương lai tôi có thật sự tách riêng, thì đó cũng phải là lĩnh vực tốt và rộng mở hơn, mới có thể kéo mọi người đi cùng, mới không phụ lòng tin và kỳ vọng của mọi người đối với tôi.”

***

Trước khi đi nhậm chức ở công ty trực tuyến nhỏ, Ninh Duy Khải xin phép nghỉ một tháng. Do đó, sau khi từ biệt đám tâm phúc ở Tân Bảo Thụy, anh ta chẳng có việc gì để làm. Ninh Duy Khải bảo Nguyên Tuấn lái xe dạo loanh quanh trong thành phố một ngày, tầm chạng vạng tối mới về nhà.

Ninh Duy Khải sống ở khu biệt thự đắt nhất trong thành phố. Khu vực này vô cùng đẹp đẽ và xa hoa, ngay cả đèn đường cũng được nạm pha lê, tỏa ánh sáng mờ ảo, khiến ngôi nhà của anh ta như thế ngoại đào nguyên trong giấc mộng.

Ninh Duy Khải đẩy cửa vào nhà. Trong phòng sáng dìu dịu, không một bóng người. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, anh ta mới phát hiện bụng đói cồn cào.

Nghe tiếng động, Chúc Hàm Dư lập tức từ nhà bếp chạy ra ngoài. Cô mặc bộ váy dài màu rượu vang, đi chân đất, trông duyên dáng mà yếu ớt, giống một công chúa xinh đẹp không biết tự chăm sóc bản thân.

“Mau đi dép vào.” Ninh Duy Khải nói.

Chúc Hàm Dư “Vâng” một tiếng, cúi người tìm dép đi trong nhà dưới sofa. Nhưng dù cô cúi thấp đầu, Ninh Duy Khải vẫn phát hiện viền mắt cô đỏ hoe, chứng tỏ ban ngày cô đã khóc không ít.

Trong lòng Ninh Duy Khải đột nhiên trào dâng cảm giác mệt mỏi chưa từng có.

Buổi sáng ở Tân Bảo Thụy, anh ta rời đi trước mặt cấp dưới, dáng vẻ vẫn rất ung dung, phong độ và bình thản. Những lời hào hiệp và chính trực mà Ninh Duy Khải nói với bọn họ là suy nghĩ chân thực, nhưng không phải toàn bộ suy nghĩ của anh ta.

Trong tiềm thức của Ninh Duy Khải, một ngày nào đó đương nhiên anh ta sẽ tách ra làm riêng, không tiếp tục bán mạng cho Chúc thị.

Nhưng không phải là bây giờ. Anh ta vừa bị Chúc thị hạ bệ, nguyên khí tổn thương.

Anh ta không vội, nhẫn nại đợi thời cơ tốt hơn mới trở lại.

Ở bên ngoài, Ninh Duy Khải luôn giữ lý trí tỉnh táo, nhưng về đến nhà, nhìn thấy người vợ hiền, vỏ bọc lập tức tan biến. Toàn thân anh ta chỉ còn lại sự mệt mỏi và bất lực.

Trước đây, mỗi khi bắt gặp bộ dạng đau buồn của vợ, Ninh Duy Khải sẽ đi đến, ôm cô vào lòng dỗ dành, hoặc lên giường tình cảm một hồi.

Chẳng phải cô là công chúa của anh ta hay sao?

Nhưng hôm nay, anh ta thật sự không muốn mở miệng.

“Anh đi ngủ đây.” Ninh Duy Khải chỉ buông một câu rồi quay người về phòng.

Chúc Hàm Dư kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh… anh không ăn tối sao?”

“Không, anh ăn rồi.”

Ninh Duy Khải nói ngủ là ngủ thật. Anh ta kéo rèm cửa sổ rồi nằm xuống giường. Căn phòng tối mờ mờ, anh ta nhắm mắt, ý thức trở nên mơ hồ.

Đã lâu rồi anh ta mới được ngủ yên lành như vậy.

Ai ngờ, Ninh Duy Khải vừa mới chợp mắt một lúc, đột nhiên có người nằm sấp trên ngực, khiến anh ta giật mình tỉnh giấc.

Là Chúc Hàm Dư. Thân thể cô hết sức mềm mại, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu nhìn anh ta chăm chú, sắc mặt đầy lo lắng.

Ninh Duy Khải giơ tay ôm cô vào lòng. Anh ta thật sự không muốn nói chuyện, nên dùng động tác này bày tỏ sự mệt mỏi, phiền chán và áy náy của mình.

Hy vọng cô có thể thông cảm.

Hai người trầm mặc một lúc, Chúc Hàm Dư lên tiếng, giọng điệu có ý thăm dò nhưng không che giấu vẻ bi thương: “Duy Khải, anh… anh có chống lại bố và các anh trai không?”

Ninh Duy Khải lập tức mở mắt nhìn vợ. Đột nhiên anh ta cảm thấy không chịu nổi.

Ở giây tiếp theo, anh ta đẩy người Chúc Hàm Dư, xuống giường mặc áo khoác đi ra ngoài. Giọng Chúc Hàm Dư từ phía sau truyền tới: “Duy Khải, anh…”

Anh ta đã ra đến cửa, rời khỏi nhà.

Nhận được điện thoại của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn vô cùng kinh ngạc. Bởi vì bao nhiêu năm qua, Ninh Duy Khải không bao giờ tự dưng đến những nơi vui chơi giải trí như quán bar, hộp đêm. Kể cả khi công việc bắt buộc, không thể từ chối, anh ta cũng chỉ ngồi đến chín giờ là đứng dậy cáo từ. Có người đàm tiếu sau lưng Ninh Duy Khải, nói anh ta dựa hơi nhà vợ, chẳng dám ra ngoài chơi bời, làm đàn ông mà phải quy củ như anh ta đúng là rất bí bách.

Nguyên Tuấn biết không phải do nguyên nhân đó. Với thủ đoạn của Ninh tổng, nếu thật sự muốn giở trò ở ngoài, chắc chắn có thể giấu cô tiểu thư Chúc Hàm Dư hiền lành. Vì vậy Nguyên Tuấn kết luận, Ninh Duy Khải không bừa bãi là do tình cảm của hai vợ chồng sâu đậm và tốt đẹp.

Vậy mà hôm nay, Ninh Duy Khải lại kêu anh ta cùng đi quán bar.

Tuy nhiên, Nguyên Tuấn nhanh chóng thông suốt vấn đề. Sự ngiệp gặp trắc trở như vậy, chẳng người đàn ông nào không bị đả kích. Sếp muốn phóng túng một chút cũng không có gì đáng trách.

Hai người nhanh chóng có mặt tại một quán bar.

Ninh Duy Khải vẫn giữ bộ dạng nho nhã ôn hòa. Vì vậy Nguyên Tuấn tạm thời yên tâm. Anh ta gọi một két bia, hai người lặng lẽ uống.

Đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố Lâm. Quả nhiên danh bất hư truyền, không chỉ trong sàn nhảy mà chỗ nào trong quán bar cũng có thanh niên trai gái lắc lư theo điệu nhạc.

Ninh Duy Khải mỉm cười: “Đã lâu lắm tôi không đến quán bar thư giãn. Lần trước còn đang học đại học.”

Nguyên Tuấn cười: “Vâng. Bởi vì anh bận rộn công việc đúng không?”

Ninh Duy Khải trầm ngâm vài giây, lắc đầu: “Không, bởi vì một lần chơi quá hăng ở quán bar, tôi đã phạm phải sai lầm không mong muốn. Lúc đó còn trẻ, nhất thời kích động nên tôi đã thề độc, không bao giờ đặt chân vào quán bar nữa. Nhắc đến mới nhớ, hóa ra tôi đã giữ mình bao nhiêu năm rồi.”

Nguyên Tuấn không biết Ninh Duy Khải còn có quá khứ như vậy, cũng không dám hỏi nhiều. Hai người tiếp tục im lặng dõi mắt về phía sàn nhảy.

Từ trước đến nay, quán bar luôn là nơi tìm vui. Ninh Duy Khải có ngoại hình tuấn tú, người tinh tường nhìn quần áo của anh ta và chiếc chìa khóa xe ô tô Mercedes trên bàn, sẽ đoán ra anh ta là người có tiền. Thêm vào đó, anh ta không có phụ nữ bên cạnh. Vì vậy, rất nhanh có một cô gái tiến tới bắt chuyện.

Đối tượng đương nhiên cũng phải tự tin về bản thân mới dám bắt chuyện với Ninh Duy Khải. Người vừa xuất hiện là một cô gái xinh đẹp, tuổi đôi mươi, trông giống sinh viên đại học. Đôi mắt cô trong veo sạch sẽ. Cô mặc bộ váy dài sặc sỡ, toát ra vẻ phong tình thoát tục. Cô ngồi xuống cạnh Ninh Duy Khải, cất giọng thánh thót: “Anh này, anh đang xem gì thế?”

Nguyên Tuấn chau mày, định đuổi cô gái đi chỗ khác. Ninh Duy Khải đưa mắt ra hiệu, ngăn anh ta lại. Nguyên Tuấn nghi hoặc ngậm miệng.

“Tôi không xem gì cả.” Ninh Duy Khải cất giọng lịch sự.

Cô gái giơ tay về phía anh ta: “Em tên Lydia.”

Ninh Duy Khải nhẹ nhàng bắt tay cô: “Cái tên không quan trọng.”

Lydia phì cười: “Anh chẳng có phong độ gì cả.” Cô đột nhiên ghé sát tai Ninh Duy Khải, thì thầm: “Anh đừng tưởng em cố tình bắt chuyện với anh. Em thấy anh có vẻ buồn bã nên tạo cho anh một cuộc gặp gỡ tươi đẹp. Tâm trạng của anh đã đỡ hơn chưa?’ Nói xong, cô gái đột ngột đứng dậy bỏ đi mất, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Nguyên Tuấn hồ nghi dõi theo bóng cô. Ninh Duy Khải bật cười khẽ một tiếng.

Tại sao lại cười? Bởi vì anh ta cảm thấy bản thân rất nực cười.

Người đàn ông ba mươi tuổi để lộ sự chán nản ra ngoài mặt, khiến một cô gái trẻ dễ dàng nhận ra, sau đó tặng anh ta cái gọi là “cuộc gặp gỡ tươi đẹp.”

Trong khi đó, bà xã của anh ta nhìn không thấy, nhận không ra.

Nhiều năm trước cũng từng có một cô gái trong sáng, tinh ý như vậy yêu anh ta.

Cô biết rõ tham vọng của anh ta, cũng hiểu rõ khó khăn của anh ta. Một câu nói của anh ta cũng có thể khiến cô cười khúc khích. Lúc anh ta sầu não vì công việc, cô chau mày ngồi bên cạnh cùng nghĩ cách. Lúc tương lai của anh ta còn mờ mịt, cô không ghét bỏ, ngược lại tỏ ra hừng hực khí thế, động viên anh ta: “Không sao, hai chúng ta đâu phải không có tài cán gì, gây dựng sự nghiệp ở thành phố Lâm chắc không vượt quá tầm tay.”

Cô còn chí khí, hăng hái hơn anh ta.

Bây giờ, tuổi thanh xuân đã qua, tình yêu đó chỉ còn lại hình bóng mơ hồ trong ký ức. Đối với Ninh Duy Khải, Lâm Thiển chỉ là một nhân chứng của thời trai trẻ, không thể làm gợn sóng cuộc sống hiện tại của anh ta. Ninh Duy Khải biết rõ, anh ta yêu vợ mình, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự đơn thuần, sự yếu đuối và cả sự giàu có của cô.

Nhưng rốt cuộc anh ta đã đánh mất thứ gì?

Với tài sản hiện có, dù bị Chúc thị lật đổ, anh ta vẫn hoàn toàn có thể thua keo này bày keo khác. Nhưng tại sao anh ta lại ảo não như một cậu bé mới lớn, đột nhiên không nhìn thấy tương lai của mình trong đêm tối bình thường thế này?

***

Trong lúc Ninh Duy Khải sa sút tinh thần, người hả lòng hả dạ nhất trong ngành túi xách ở thành phố Lâm lại không phải là nhân viên của Ái Đạt mà là Trần Tranh.

Lúc này, anh ta đang đứng ở nhà xưởng của Tư Mỹ Kỳ, theo dõi đám công nhân bận rộn và một đống sản phẩm mới vừa rời khỏi dây chuyền sản xuất.

Đằng sau anh ta là các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ. Đối với trận “sống mái” lần này của “thái tử” kiêm CEO, bọn họ nơm nớp bất an nhưng cũng đầy lòng tin. Trong con mắt của bọn họ, vì sự thất bại của nhãn hiệu Aito trong năm ngoái nên thành tích của Ái Đạt làng nhàng; Tân Bảo Thụy tự đập vào chân mình, đánh mất thị trường túi xách thông thường. Bây giờ trên thị trường, tốc độ tiêu thụ của Sa Ưng đã bước vào xu thế ổn định. Đây chính là thời cơ tốt để chiếm lấy thị trường túi xách thông thường.

Tất nhiên, bọn họ có ý nghĩ đó là do không biết Ái Đạt chính là ông chủ thật sự của công ty vật liệu Minh Đức. Bọn họ thậm chí còn từng mua vật liệu của Minh Đức. Thấy chất lượng rất tốt, bộ phận mua sắm của Tư Mỹ Kỳ còn dự định đề xuất hợp tác lâu dài.

Vào thời khắc này, Trần Tranh đang có tâm trạng sôi sục.

Trong năm qua, Ái Đạt và Tân Bảo Thụy thay nhau xuất chiêu. Dưới sự “đàn áp” của Vinda, Aito và Sa Ưng, Tư Mỹ Kỳ liên tiếp gặp tai bay vạ gió. Sản phẩm đồ da trung cấp, túi xách thông thường và dã ngoại bị thu hẹp thị phần. Tư Mỹ Kỳ trở thành doanh nghiệp có tổn thất nghiêm trọng nhất trong ba công ty.

Bây giờ, anh ta đã thế chấp hết tài sản để vay ngân hàng, tiến hành trận chiến một chết một còn. Anh ta hạ quyết tâm: không thành công cũng thành nhân, nhất định vùng lên, kéo Tư Mỹ Kỳ khỏi đáy vực, đáp trả Tân Bảo Thụy và Ái Đạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương