Núi Nga Mi cách thành phố Lâm khoảng hai trăm cây số, hai người đến điểm hẹn, ngồi xe buýt du lịch, chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau đã có mặt ở chân núi Nga Mi hùng vĩ.

Tại sao không để Lệ Trí Thành lái xe thẳng đến đây? Lâm Thiển cho rằng, một khi đi chơi nên tiết kiệm tinh lực, hơn nữa ngồi xe buýt cũng rất thuận tiện.

Trên thực tế, cô không nỡ lãng phí hai tiếng đồng hồ đó. Bình thường hai người bận rộn công việc, hiếm khi ở bên nhau, bây giờ trong tay ngồi trên chiếc xe buýt lớn, Lâm Thiển cảm thấy đời vô cùng tươi đẹp.

Trên đường đi, Lâm Thiển tựa vào lòng anh, ngắm phong cảnh bên ngoài. Trời đất dường như cũng trở nên hết sức ngọt ngào.

Đến lúc xuống xe, Lâm Thiển tươi cười nắm tay Lệ Trí Thành. Anh đeo cái ba lô lớn, đa phần hành lý của hai người đều để trong ba lô của an. Khác với vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản hơn nhiều. Nhưng khóe mắt anh cũng ẩn chứa nụ cười vui vẻ.

Hôm nay là ngày cuối tuần, trên núi khá đông người. Tuy nhiên, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển không đi cáp treo mà chỉ ngồi xe buýt nhỏ một đoạn rồi tự mình leo bộ lên núi. Đường đi gần như không có người, rất tự do tự tại.

Đường lên núi quanh co khúc khuỷu nhưng Lâm Thiển không hề lo lắng sẽ bị lạc. Anh quân nhân có kỹ năng sinh tồn ở ngay bên cạnh, còn gì đáng sợ? Không biết chừng cô có thể bắt lợn rừng, sói rừng mang về nhà ấy chứ.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trời ơi đất hỡi của Lâm Thiển, bởi núi Nga Mi tuyệt đối không có lợn rừng hay sói rừng, mà chỉ có loài khỉ. Rất nhiều khỉ nữa là đằng khác.

Khi nhận thức ra điều này, Lâm Thiển đang đứng ở bậc thang lên núi. Ánh nắng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, khiến cả con đường như được dát vàng. Bởi vì Lệ Trí Thành đi tương đối nhanh, trong khi Lâm Thiển đã hơi thở dốc thì anh vẫn bình ổn, thậm chí còn không đổ mồ hôi, cứ như vừa từ văn phòng đi ra ngoài.

Thể lực của người đàn ông này tốt thật.

Sở dĩ bọn họ dừng bước là bởi vì trên bậc thang phía trước có một đàn khỉ lông đen đứng chắn đường. Lâm Thiển biết khỉ trên núi Nga Mi rất tinh khôn. Hơn nữa, cả một đàn, khoảng hai mươi con đứng ở đó, khiến cô thấy rất mới mẻ, nhưng trong lòng cũng có chút e ngại.

Cô hỏi nhỏ: “Hay là cho bọn chúng ít đồ ăn, để chúng nhường đường cho chúng ta?”

Lệ Trí Thành mỉm cười: “Trong túi của em có bao nhiêu đồ ăn? Em không sợ chúng được voi đòi tiên, xúm lại à?”

Lâm Thiển cười hì hì: “Người trên núi có diệu kế riêng.” Cô lấy ra ba cái bánh mỳ nhỏ. Lệ Trí Thành hai tay đút túi quần, đứng bên cạnh quan sát bộ dạng đắc ý của cô.

Đám khỉ quả nhiên phản ứng nhanh nhẹn. Vừa phát hiện ra đồ ăn, đôi mắt chúng sáng rực. Thấy chúng sắp lao đến, Lâm Thiển lập tức ném ba cái bánh mỳ về ba phương hướng khác nhau. Đàn khỉ người thấy mùi thơm của bánh mỳ liền tung người lao theo. Lâm Thiển há hốc mờm khi chứng kiến tốc độ nhanh như tia chớp của chúng.

Lối đi phía trước không còn trở ngại, chỉ có hai ba con khỉ ngu ngơ nhìn hai người. Bắt gặp bộ dạng đáng yêu của chúng, Lâm Thiển bật cười. Tay đột nhiên bị Lệ Trí Thành nắm chặt, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Còn chần chờ gì nữa? Chúng ta mau đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Đi mấy trăm mét, khi không còn thấy bóng dáng đàn khỉ, họ mới dừng lại, thở hổn hển. Lâm Thiển đột nhiên giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, hôn lên má anh.

Người đẹp chủ động dâng hiến, Lệ Trí Thành đương nhiên phối hợp, hơn nữa còn từ bị động chuyển thành chủ động. Anh ôm thắt lưng Lâm Thiển, phủ xuống đôi môi cô.

Có lẽ thời gian qua quá bận rộn, tình cảm bị đè nén quá lâu, bây giờ mới được giải phóng, Lâm Thiển chỉ cảm thấy nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, cánh tay vòng qua lưng cô ngày càng siết chặt.

Đợi đến khi Lâm Thiển định thần, cô đã bị Lệ Trí Thành đè vào một thân cây. Thân cây xù xì nhưng nhờ bàn tay anh làm đệm nên cô cũng không cảm thấy đau. Anh cúi đầu hôn cô, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng chim hót vượn kêu. Điều này khiến Lâm Thiển có cảm giác khác với những lần trước đó.

Rất kỳ diệu, yên tĩnh, mãnh liệt cũng rất kích thích.

Núi non hùng vĩ, giữa đất và trời dường như chỉ còn lại hai người, tự do tự tại. Họ gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu óc, chỉ chìm đắm trong nụ hôn. Dục vọng bị đè nén từ đáy sâu trong nội tâm, trong thân thể Lâm Thiển từ từ thức tỉnh, trở nên mãnh liệt trong giây lát.

Lúc này, cảm giác của Lệ Trí Thành càng mãnh liệt hơn Lâm Thiển. Người phụ nữ anh yêu thương đỏ mặt, nghênh đón sự xâm nhập của anh… Dáng vẻ động tình của cô như bông hoa rực rỡ nhất nở rộ trong lòng anh. Lệ Trí Thành chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút, tâm tình chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này.

Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh muốn cô, muốn cô một cách triệt để. Tâm ý đã định, nụ hôn của Lệ Trí Thành trở nên dịu dàng hơn. Miệng lưỡi anh từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ áo len đã có phần xộc xệch của Lâm Thiển. Tay anh cũng quen đường thuộc lối thò vào trong áo, bóp nhẹ nơi nhạy cảm của cô.

Tuy Lâm Thiển cũng khao khát mãnh liệt nhưng phụ nữ xưa nay không phải là động vật bị dục chi phối. Hơn nữa, do chưa trả đời nên ôc không hề liên tưởng ham muốn của bản thân với chuyện đó. Đôi môi vừa được tự do, cô lập tức cất giọng gần như nghẹn ngào: “Được rồi, dừng ở đây thôi.”

Lệ Trí Thành cũng nên dừng lại. Nếu không dừng, chỉ e anh sẽ không thể khống chế bản thân.

“Ừ”. Anh ngẩng đầu, rút tay khỏi áo len nhưng vẫn ôm eo Lâm Thiển, khiến cô chỉ có thể áp sát vào người anh.

Đúng lúc này, dưới chân hai người có tiếng động nhẹ, thu hút sự chú ý của họ. Lâm Thiển sáng mắt, thì ra là một con khỉ nhỏ.

Con khỉ màu xám cao chưa đầy một thước đang ngẩng đầu nhìn hai người. Nó kêu một tiếng rồi giơ tay về phía họ xin đồ ăn.

Lâm Thiển nhoẻn miệng cười, Lệ Trí Thành cũng mỉm cười, buông cô ra.

Lâm Thiển ngồi xổm xuống hỏi con khỉ: “Mày muốn gì?”

Con khỉ kêu một tiếng “chi chi”, giơ tay kéo quần cô. Lâm Thiển vui vẻ lấy từ ba lô cái ngô luộc mua ớ dưới chân núi đưa cho nó. Con khỉ mừng rỡ nhận cái ngô, nhảy lên cành cây bắt đầu cắm cúi gặp ngô.

Lâm Thiển vẫn ngồi nguyên tại chỗ chống cằm ngắm con khỉ. Lệ Trí Thành cũng ngồi xổm cạnh cô.

Lâm Thiển ngoảnh đầu, mỉm cười với anh. Không ngờ anh nghiêng mặt, hôn phớt lên má cô.

Lâm Thiển lại nhìn anh. Gương mặt anh vẫn còn đọng nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt tối thẫm. Nghĩ tới ý đồ của anh vừa rồi, Lâm Thiển đỏ mặt. Cô chào tạm biệt con khỉ rồi đứng dậy bước đi.

Lệ Trí Thành lặng lẽ đi theo cô.

Lâm Thiển đi một đoạn, không nhịn nổi lại len lén quan sát anh. Lệ Trí Thành lập tức phát hiện ra cử chỉ của cô, anh hỏi nhỏ: “Sợ anh ăn thịt em hay sao mà đi nhanh thế?”

Giọng nói trầm thấp vô cùng cuốn hút, khiến câu này càng có ý vị chọc ghẹo. Tim Lâm Thiển lại đập thình thịch, nhưng cô giả bộ trấn tĩnh, trừng mắt với anh: “Anh… ngày càng xấu xa.”

“Ừ.” Lệ Trí Thành mỉm cười.

Lâm Thiển không còn gì để nói, quay người tiếp tục đi lên núi. Nhưng cô dù đi nhanh đến mức nào, người đàn ông “xấu xa” vẫn thong thả bám theo cô trong phạm vi nửa bước chân. Thỉnh thoảng hai người dừng lại nghỉ ngơi, anh lại ôm hôn cô ngấu nghiến.

Cứ thế, hai người đến khu du lịch suối nước nóng ở lưng chừng núi vào lúc sẩm tối.

***

Thật ra sáng nay, Lâm Thiển hơi bất ngờ khi nhận được lịch trình của chuyến đi từ Lệ Trí Thành. Cô vốn định đi về trong ngày nhưng Lệ Trí Thành lại lên kế hoạch qua đêm ở khách sạn. Lâm Thiển không ý kiến, bởi cô cũng muốn ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi vào sáng ngày hôm sau.

Khi hai người đến khách sạn, Lệ Trí Thành đi quầy tiếp tân lấy thẻ mở phòng, cô càng bất ngờ hơn. Bởi vì anh chỉ đặt một phòng, giường đơn cỡ lớn.

Tất nhiên, đến lúc này rồi Lâm Thiển cũng không phản đối một cách giả tạo, cô chỉ tự vấn lòng mình: có bằng lòng không? Câu trả lời rất rõ ràng.

Thế là Lâm Thiển lấy tấm thẻ từ tay Lệ Trí Thành bỏ vào túi áo. Anh ôm vai cô, đưa cô lên tầng trên.

Căn phòng rất trang nhã, trên bàn bày lọ hoa thơm ngát. Đẩy cửa ra ban công, bên ngoài là cảnh núi non trùng điệp. Lúc này, ánh chiều tà bao phủ, cảnh sắc đẹp đẽ vô ngần.

Lệ Trí Thành đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt ra xa. Một lúc sau, anh quay đầu nói với người phụ nữ trong phòng: “Em không ra ngoài này ngắm cảnh sao?”

“Vâng…” Lâm Thiển lúng túng đáp, đi ra ban công đứng cạnh anh. Lệ Trí Thành rót cốc trà đưa cho cô. Trà là do Lệ Trí Thành mang theo, Lâm Thiển vô thức uống một ngụm.

Trên thực tế, bây giờ cô chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp hay trà ngon.

Lâm Thiển là người phụ nữ có tư tưởng phóng khoáng, nhưng vì gần như không có kinh nghiệm yêu đương nên nhiều lúc, tình cảm và dục vọng của cô không đồng bộ với sức chịu đựng về mặt tâm lý. Ví dụ vào thời khắc này, biết rõ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, đầu óc cô bỗng dưng hiện lên vô số hình ảnh.

Tất nhiên, những hình ảnh này không rõ ràng và cụ thể. Nhưng dù chỉ nghĩ đến cảnh tượng chung chung, cũng đủ khiến cô đỏ mặt tía tai.

Ví dụ, cô không mảnh vải che thân nằm bên anh… Ví dụ, hai người sẽ dùng tư thế gì…

“Khụ khụ…” Lâm Thiển bị sặc nước trà, ho lấy ho để.

Lệ Trí Thành mỉm cười, giơ tay vỗ lưng cô. Trước sự đụng chạm của anh, Lâm Thiển càng chột dạ, cô lập tức đánh trống lảng; “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lệ Trí Thành ngắm gương mặt từ lúc bước vào phòng khách sạn đến giờ vẫn chưa hết ửng đỏ của người phụ nữ, anh cũng không vạch trần, chỉ đáp: “Được.”

***

Món đặc sắc của khách sạn này là các món chay. Lệ Trí Thành đặt một phòng riêng, ngoài cửa sổ là rừng núi nhấp nhô, xung quanh vô cùng tĩnh mịch.

Lệ Trí Thành chỉ gọi vài món đơn giản: thịt chay, khoai môn Tuyết Ba, món trộn Tam Hợp, “Hoa sen rời mặt nước”, mỳ sợi.

Lâm Thiển là người phụ nữ có khả năng tự điều chỉnh rất tốt. Vừa nãy còn rối bời hỗn loạn, nhưng chỉ một lúc sau, cô liền hồi phục tâm trạng bình tĩnh. Đối diện với một bàn đồ ăn ngon, hợp khẩu vị, cô nhanh chóng trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, bắt đầu thưởng thức các món ăn.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu hút của Lệ Trí Thành, cô nghĩ bụng: Làm thì làm, để xem ai… sợ ai? Cô nở nụ cười ngọt ngào, đồng thời có ý vị khiêu khích với anh.

Bắt gặp bộ dạng quay về trạng thái chiến đấu, ánh mắt có chút đắc ý, có chút chột dạ cũng tựa như vô tình mà hữu ý khiêu khích của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành chỉ mỉm cười.

Thật ra anh rất hưởng thụ cảm giác này. Nghĩ đến buổi tối hôm nay, từ nơi sâu trong nội tâm và thân thể anh sôi sục khí huyết. Anh cầm cốc trà uống một ngụm, để mặc người phụ nữ tiếp tục khiêu khích.

***

Lúc rời khỏi nhà hàng, thời gian vẫn còn sớm, trên hành lang xuất hiện nhiều người mặc đồ bơi hoặc áo choàng tắm đi lại. Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm mênh mang, ánh đèn dìu dịu, các phòng suối nước nóng bốc hơi mờ mịt nằm rải rác giữa thảm cỏ và cầu thang đá ẩn hiện.

Một khi đã đến nơi này, Lâm Thiển đương nhiên không bỏ qua suối nước nóng chứa linh khí trời đất, cô quay sang Lệ Trí Thành: “Chúng ta đi ngâm mình một lúc đi.”

Lệ Trí Thành không có ý kiến.

Nhiệt độ trong khách sạn tương đối cao nên du khách đều thay đồ bơi ở phòng nghỉ rồi đi qua khu vực suối nước nóng. Lâm Thiển cùng anh đi đến cửa mới có phản ứng, cô phải thay đồ bơi trong căn phòng này.

Thật ra trong phòng có nhà tắm, nhưng không phải ngăn cách bằng bức tường mà là tấm kính mờ. Người ở bên ngoài tuy không nhìn rõ bên trong, nhưng vẫn có thể thấy hình bóng lờ mờ.

Lâm Thiển cầm bộ đồ bơi, nhanh chóng đi vào nhà tắm, thay xong cô còn khoác áo choàng bên ngoài. Cả quá trình đó, Lệ Trí Thành ngồi ở sofa, không rời mắt khỏi bóng dáng sau tấm kính mờ. Khi cô đi ra ngoài, anh thản nhiên cầm quần bơi đi vào, sắc mặt không thay đổi.

Lệ Trí Thành thay đồ rất nhanh, anh cũng mặc áo choàng như Lâm Thiển. Liếc đôi chân dài rắn chắc của anh, mặt cô hơi nóng ran.

***

Khu vực suối nước nóng không quá đông người. Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đi bộ một đoạn, tìm thấy một cái bể nhỏ không người. Lệ Trí Thành cởi áo choàng tắm, treo lên giá rồi xuống nước. Lâm Thiển không rời mắt khỏi thân hình anh.

Lần trước ở ký túc của công ty, bắt gặp anh cởi trần, cô đã biết thân hình của anh rất hoàn hảo, đó là cơ thể của người lính điển hình, rắn chắc nhưng không quá cơ bắp. Ngắm thân thể của anh, Lâm Thiển chợt nghĩ đến một từ, đó là “dẻo dai”.

Lệ Trí Thành ngồi xuống bể nước, giơ tay về phía cô: “Xuống đây.”

Lâm Thiển vừa cởi áo choàng, liền bắt gặp ánh mắt anh khóa trên người cô.

Bình thường, Lâm Thiển cũng hay đi bơi hoặc tắm suối nước nóng. Trong các kỳ nghỉ ở Mỹ, cô cũng từng mặc bikini ngoài bãi biển. Dù thu hút ánh mắt của đàn ông nhưng cô chẳng bao giờ để tâm.

Nhưng vào thời khắc này, Lâm Thiển vô cùng thẹn thùng, đồng thời có chút đắc ý. Hôm nay cô mặc bộ đồ màu hồng phấn rời, thân trên cổ chữ V xuống đến ngực, gấu áo thắt nơ trông rất sinh động, vùng bụng và thắt lưng để lộ ra bên ngoài, còn thân dưới là váy dài quá mông một chút.

Lâm Thiển từ từ đi xuống nước, ngồi bên cạnh Lệ Trí Thành.

“Nước nóng thật đấy.” Cô thở một hơi đầy dễ chịu.

“Ừ.” Lệ Trí Thành vẫn kiệm lời như thường lệ. Anh đặt một tay lên thành bể sau lưng Lâm Thiển, lặng lẽ ngắm cô. Dưới ánh đèn dìu dịu, làn da trắng muốt như ngọc của cô khiến anh không thể rời mắt.

Đúng lúc này, một nhóm thanh niên nam nữ đi vào. Bọn họ lập tức chú ý đến Lệ Trí Thành và Lâm Thiển. Đây là phản ứng bình thường của con người. Một đôi nam nữ ưa nhìn đập vào mắt, ai cũng sẽ vô thức liếc qua, hơn nữa bọn họ lại có thân hình hoàn hảo.

Nhóm thanh niên nhanh chóng xuống nước. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển chiếm một góc, anh nắm tay cô ở dưới nước. Lâm Thiển cười: “Để em bóp lưng cho anh.”

Chắc không có người đàn ông nào từ chối lời đề nghị này, Lệ Trí Thành cười: “Được”. Anh quay người về thành bể, lưng đối diện cô.

Lâm Thiển biết mấy chiêu massage, cũng biết Lệ Trí Thành chịu lực tốt nên cô dùng hết sức nắn bóp lưng anh từ trên xuống dưới.

“Thế nào?” Cô hỏi nhỏ.

Anh đáp: “Như gãi ngứa.”

Lâm Thiển hừ một tiếng, dùng sức véo mạnh lưng anh một cái. Lần này có cảm giác hơi đau, Lệ Trí Thành liền quay người ôm cô vào lòng: “Không ngờ em cũng có thể ra tay.”

“Tất nhiên.” Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh. Mặt cô vương đầy giọt nước, lấp lánh dưới ánh đèn. Lệ Trí Thành ngắm cô vài giây rồi cúi xuống hôn lên môi cô.

Bị anh bất thình lình “tấn công”, trái tim Lâm Thiển hoàn toàn tan chảy. Đợi anh hôn xong, cô mới chợt nhớ ra xung quanh còn có nhiều người khác. Cô lập tức ngẩng đầ quan sát tình hình.

Lệ Trí Thành cũng nhận thức vấn đề này, anh đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy đám thanh niên đang nhìn hai người. Bắt gặp ánh mắt của anh, họ liền quay đi chỗ khác. Nhưng Lệ Trí Thành vẫn có thể đọc được tia ngưỡng mộ trong đáy mắt của mấy người đàn ông.

Lệ Trí Thành ôm eo Lâm Thiển, nói nhỏ bên tai cô: “Chúng ta đổi chỗ khác?”

Nghe nói, thành phần khoáng chất trong nước của mỗi bể ở nơi này không giống nhau, Lâm Thiển đương nhiên đồng ý. Hai người đứng dậy đi lên khỏi mặt nước. Lệ Trí Thành lập tức lấy áo choàng, khoác lên người cô.

Lâm Thiển làm sao không biết tâm tư của Lệ Trí Thành, cô lườm anh một cái: “Hay thật đấy.”

Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt của anh, Lâm Thiển lại nghĩ đến buổi tối hôm nay.

Kết quả hai người tắm suối nước nóng chưa đến một tiếng đồng hồ đã quay về phòng. Quyết định này có sự ăn ý tuyệt đối, bởi khi Lâm Thiển nói: “Hay là chúng ta… về phòng đi?” Lệ Trí Thành lập tức trả lời: “Được.”

Việc Lâm Thiển chủ động đề nghị về phòng, đem bản thân dâng đến tận miệng anh là có nguyên nhân của nó. Bỏi vì Lệ Trí Thành thu hút không ít ánh mắt đàn bà.

Phụ nữ đi tắm suối nước nóng đông hơn đàn ông gấp mấy lần. Họ thường đi theo nhóm, cả trẻ tuổi lẫn trung niên. Hôm nay Lâm Thiển mới phát hiện, phụ nữ thậm chí còn bạo dạn hơn đàn ông. Lệ Trí Thành đi đến đâu cũng có ánh mắt dõi theo.

Đặc biệt, khi hai người ở khu nước nóng tên “Bồn rượu vang”, phía đối diện có bốn năm người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi. Bọn họ vốn đang tán gẫu trên trời dưới bể, nhìn thấy Lâm Thiển và Lệ Trí Thành, liền đổ dồn ánh mắt vào anh.

Yêu cái đẹp là phản ứng bình thường, Lâm Thiển có thể hiểu, đổi lại là cô, cô cũng sẽ ngắm nhìn. Nhưng đối tượng bị nhòm ngó là người đàn ông của bạn, cảm giác sẽ hoàn toàn.

Cô chỉ muốn lấy một miếng vải che hết ngực, cánh tay, đôi chân của anh, sau đó gầm lên với đám phụ nữ nhàn cư vi bất thiện kia: Không được nhìn!

Tất nhiên, đó chỉ là ý nghĩ mà thôi. Cho đến khi một người phụ nữ bạo dạn bắt chuyện với Lệ Trí Thành, trong lòng Lâm Thiển càng khó chịu.

Người phụ nữ hỏi: “Anh chàng đẹp trai, anh từ nơi nào đến?”

Lệ Trí Thành lịch sự đáp: “Thành phố Lâm.”

Đám phụ nữ lập tức ồ lên: “Trùng hợp quá, chúng tôi cũng là người thành phố Lâm.” Một người đứng tuổi hỏi: “Thân hình cậu tuyệt thật đấy. Cậu là diễn viên hay người mẫu vậy?”

Lệ Trí Thành chỉ nở nụ cười lạnh nhạt, không trả lời. Anh quay sang Lâm Thiển: “Nước có đủ nóng không?” Anh nói chuyện với cô để né tránh mấy người phụ nữ, nhưng Lâm Thiển liền ngẩng đầu: “Hay là chúng ta… về phòng đi.”

Lệ Trí Thành: “Được.”

***

Lúc hai người đi về phòng thay đồ, Lệ Trí Thành trả lại Lâm Thiển đúng câu của cô: “Hay thật đấy.”

Lâm Thiển phì cười, hai tay chống nạnh: “Em có lòng chiếm hữu mạnh thì sao nào? Sau này anh nhớ đừng để lộ chân tay. Tối nay, em sẽ đóng dấu “Vật sở hữu của Lâm Thiển, xin hãy tránh xa” lên người anh”.

Lâm Thiển nói rất hùng hồn, Lệ Trí Thành cười cười: “Được.”

Vốn định chọc ghẹo Lệ Trí Thành, nhưng chỉ bằng một từ, anh khiến cô lập tức ngậm miệng, hai má ửng hồng, đi thẳng về phía trước.

Chưa tới chín giờ tối, đôi nam nữ chỉ muốn chiếm hữu đối phương đã kết thúc mọi hoạt động ở bên ngoài, quay về phòng nghỉ.

Lệ Trí Thành đi tắm trước rồi đến lượt Lâm Thiển. Cô thề, cả cuộc đời này, cô chưa bao giờ tắm kỹ như vậy. Trên thực tế, cô rất căng thẳng. Gần một tiếng sau, cô mới choàng khăn tắm vào người, đứng yên lặng trước gương.

Dùng khăn mặt lau sạch hơi nước trên gương, Lâm Thiển liền nhìn thấy người phụ nữ tóc ướt rượt, hai má đỏ hây hây ở trong gương.

Cô bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Cô thích Lệ Trí Thành, rất thích anh, vì vậy cô nguyện ở bên anh, bất kể làm gì cũng bằng lòng. Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lâm Thiển trở nên dịu dàng, ngọt ngào và thích thú.

Cô lau khô tóc, bắt đầu mặc áo ngủ. Áo ngủ chưa kịp kéo xuống, Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy bụng đau nhâm nhẩm. Cơn đau mỗi tháng đều xuất hiện hết sức quen thuộc khiến Lâm Thiển sững sờ. Không… phải… đấy chứ?

Lâm Thiển nhanh chóng tìm ra nguyên nhân “bà dì”[1] đến thăm sớm vài ngày. Gần đây công việc quá bận rộn, nghỉ ngơi không điều độ, hôm nay đi bộ nhiều lại ngâm mình trong suối nước nóng nên mới dính.

[1] Bà dì: chỉ kinh nguyệt của người phụ nữ.

May mà những khi đi ra ngoài bao giờ cô cũng chuẩn bị chu đáo, trong túi lúc nào cũng có gói ABC nhỏ. Bây giờ ba lô đang để ở tủ đựng quần áo đối diện nhà tắm, chỉ cách một bước chân.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tâm trạng của Lâm Thiển không rõ là hụt hẫng hay nhẹ nhõm. Dây thần kinh căng thẳng bỗng dưng được nghỉ ngơi, cô vừa buồn cười vừa bất lực.

Ở giây tiếp theo, đầu óc Lâm Thiển xuất hiện một ý nghĩ tinh nghịch. Tối nay Lệ Trí Thành sẽ chẳng thể động đến cô, cô không cần lo lắng nữa.

Thời gian qua bị người đàn ông này “đè đầu cưỡi cổ”, hôm nay lên núi lại bị anh ám chỉ đủ kiểu, ép cô mọi đường. Bây giờ có cơ hội, cô phải phát huy mới được.

Lâm Thiển đẩy cửa nhà tắm, quan sát căn phòng. Lệ Trí Thành ngồi ở đầu giường, trên người mặc áo phông và quần dài, hai tay đan vào nhau đặt trên gối.

Căn phòng tối mờ mờ, nhưng mắt anh còn tối thẫm hơn. Anh nhìn cô nói nhỏ: “Lại đây em.”

Vốn có ý định trêu chọc, nhưng chứng kiến dáng vẻ này của anh, Lâm Thiển đột nhiên mềm lòng. Cô tiến lại gần, đặt tay vào tay anh: “Lệ Trí Thành, em…”

Chưa kịp nói hết câu, tay cô bỗng dưng bị siết chặt. Anh ôm eo, bế cô lên rồi đặt xuống giường. Sau đó, Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên cổ cô. Lâm Thiển bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Lệ Trí Thành cởi áo ngủ của cô rồi vùi đầu vào nhũ hoa của người phụ nữ. Làn da nơi anh chạm vào như bùng cháy một ngọn lửa. Lâm Thiển thở hắt ra: “Lệ Trí Thành…”

Bây giờ cô thật sự ủ rũ, sao “bà dì” lại đến vào đúng lúc này. Ở thời khắc này, cô mới phát hiện, dù căng thẳng hay ngượng ngùng đến mức nào, cô vẫn muốn anh, muốn cùng anh có quan hệ thân mật, tựa hồ chỉ như vậy, tình ý không thể đè nén ở trong lòng mới được giải thoát, mới được vỗ về.

Vào thời khắc này, Lệ Trí Thành phải chịu sự kích thích mãnh liệt hơn Lâm Thiển rất nhiều lần. Dục vọng kìm nén quá lâu, hôm nay lại bị cô khơi gợi một cách triệt để. Dưới sự thôi thúc của bản năng, anh càng hôn cô nồng nàn, càng chìm đắm hơn.

Đầu óc anh chợt hiện ra vô số hình ảnh của cô trong quá khứ, hình ảnh cô ở trên tàu hỏa lúc mới quen nhau, bộ dạng đắc ý của cô khi chào kiểu nhà binh với anh, tự phong mình là phó tướng của anh, hình ảnh cô khóc sưng mắt trong buổi tối bị tát, hình ảnh rạng ngời của cô ở trong phòng hội nghị, khi giới thiệu với các quản lý phương án quảng cáo sản phẩm mới…

Lệ Trí Thành tiếp tục nụ hôn xuống đến thắt lưng Lâm Thiển. Khi cô thốt ra tiếng rên khẽ, khi anh cảm thấy ngọn lửa trong thân thể không có cách nào dập tắt, anh ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời cất giọng trầm khàn: “Lâm Thiển, cho anh nhé.”

Lâm Thiển nuốt nước bọt, cất giọng khô khóc: “Lệ Trí Thành, vừa nãy em định nói với anh, “bà dì” đến rồi…”

Lần đầu tiên trong đời, Lệ Trí Thành có cảm giác “anh hùng khí đoản”[2].

[2] “Anh hùng khí đoản” xuất phát từ câu “nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản”, có nghĩa vướng vào tình cảm nam nữ thì chí khí của người anh hùng sẽ tiêu tan.

Nghe cô nói vậy, anh không cam lòng, giơ tay chạm vào nơi nhạy cảm của cô, khiến toàn thân cô hơi run rẩy. Sau đó, anh mới quay về nửa thân trên của cô.

Dưới ánh mờ mờ, Lâm Thiển nhìn anh bằng ánh mắt áy náy, thương xót nhưng cũng có chút gian manh.

“Anh có khó chịu không?” Cô đẩy ngực anh.

Lệ Trí Thành biết rõ, sau giây phút thương xót ngắn ngủi, người phụ nữ này lại khôi phục tâm trạng, cố ý khiêu khích anh. Trong khi cô quên mất, mình đang không mặc áo nằm trong lòng anh. Theo động tác giơ tay của cô, đường cong đẹp đẽ trở nên sinh động và hấp dẫn vô cùng.

Ánh mắt Lệ Trí Thành càng tối thẫm. Nhưng Lâm Thiển vẫn không phát giác, còn cười hì hì với anh: “Anh mau đi tắm nước lạnh đi. Lần sau, lần sau nhất định sẽ thuận lơi.”

Lệ Trí Thành không định tiếp tục nhẫn nhịn. Anh nằm nghiêng người, để cô gối đầu lên cánh tay mình, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô.

“Lâm Thiển, giúp anh.”

Nghe ra ý đồ của Lệ Trí Thành, máu trong người Lâm Thiển dường như dồn hết lên đại não. Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc trong giây lát, cô đáp khẽ: “Được.”



Cho đến khi kết thúc, người khó chịu lại chính là Lâm Thiển. Cô ấm ức nằm trong lòng anh. Lệ Trí Thành mỉm cười khi bắt gặp bộ dạng của cô.

Anh cầm tay cô đưa lên môi hôn: “Mấy ngày?”

Lâm Thiển ngẩn người mất mấy giây mới hiểu ý anh. Cô hơi xấu hổ: “Khoảng bốn ngày.”

“Được.”

Lâm Thiển vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng, vùi mặt vào ngực Lệ Trí Thành. Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Mãi đến gần buổi trưa hôm sau, họ mới tỉnh giấc, thành ra bỏ lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc.

Mặc dù cơ thể hơi mệt mỏi nhưng Lâm Thiển vẫn muốn tiếp tục leo núi, Lệ Trí Thành chiều theo ý cô.

Hai người lên đỉnh núi đã là một giờ chiều. Bây giờ lúc nóng bức nhất, ánh nắng chói chang chiếu xuống, khiến cả dải núi phủ một màu vàng lấp lánh.

Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tìm một tảng đá nhẵn ngồi xuống. Anh đưa nước cho cô: “Người em thế nào? Có khó chịu lắm không?”

Thật ra Lâm Thiển không quen bị đàn ông quan tâm đến vấn đề sinh lý, cô đáp: “Hơi đau lâm râm, đừng nghĩ đến nó là được.”

Lệ Trí Thành cũng không nhiều lời, ngẩng đầu phóng tầm mắt ra xa.

Trước mặt là phong cảnh bao la bát ngát, tâm trạng của Lâm Thiển cũng trở nên thoải mái hơn. Tự nhiên nghĩ đến Ái Đạt đang trong giai đoạn đầu sóng ngọn gió, cô lên tiếng hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ Trí Thành, bây giờ Aito đã tung ra thị trường. Nó chính là “cây cung dài” mà anh nhắc tới? Có phải là “cây cung dài” hoàn hảo không?”

Lệ Trí Thành cầm chai nước uống một ngụm lớn, mắt vẫn dõi về phía trước: “Trên thị trường, chỉ công ty xuất sắc nhất mới có thể tạo ra cây cung dài hoàn hảo.”

Lâm Thiển gật đầu: “Đúng, chúng ta chính là công ty xuất sắc nhất trên thị trường.”

Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ thâm sâu khó đoán, Lâm Thiển không để ý.

“Trước đây, em không dám xem binh pháp của anh.” Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng, giọng điệu ẩn hiện ý cười: “Bây giờ đã là bạn gái của anh, em lại càng không dám xem đúng không?”

“Thế thì sao nào?” Lâm Thiển mỉm cười: “Em có sự chọn lựa của em.”

Lần trước anh đưa bản kế hoạch đầu tư cho cô, cô từ chối không xem. Tất nhiên, cô càng không bận tâm đến cẩm nang thứ hai, thứ ba. Kể từ khi hai người chính thức yêu nhau, chẳng ai đả động đến vấn đề này, Lâm Thiển không hiểu tại sao hôm nay anh lại nhắc tới.

Lệ Trí Thành cất giọng nhàn nhạt: “Không xem cũng được. Nhưng sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng đừng hốt hoảng, đừng sợ hãi. Em nên nhớ, có gì thì hãy hỏi anh trước.”

Lâm Thiển ngẩn người. Sau này ư? Lời nói của anh có nghĩa, tương lai vẫn còn xảy ra biến động?

Câu nói của Lệ Trí Thành khiến tâm trạng Lâm Thiển rối bời, nhưng cô không thể mở miệng hỏi rõ. Lúc này, anh đang đứng dậy đi đến trước mặt cô, quay lưng rồi cúi thấp người: “Em lên đi.”

Lâm Thiển: “Anh định cõng em?”

Lệ Trí Thành ngoảnh đầu: “Chẳng phải em bị đau bụng sao? Anh cõng em xuống núi.”

Lâm Thiển rất muốn nói, cô chỉ hơi khó chịu, không ảnh hưởng gì cả. Nhưng nghĩ thế nào, cô leo lên lưng người đàn ông, vỗ nhẹ vào vai anh: “Khi nào mệt thì thả em xuống, em có thể đi bộ.”

Lệ Trí Thành không trả lời, cõng cô đi xuống núi. Anh cõng một người và hai cái ba lô nhưng vẫn đi rất nhanh, bước chân trầm ổn. Lâm Thiển cảm thán: “Anh chẳng khác nào bộ đội đặc công.”

Lệ Trí Thành: “Ừ.”

Lâm Thiển cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô ôm cổ anh, chốc chốc lại lau mồ hôi giúp anh, lát lại cúi đầu hôn lên cổ anh, bất chấp ánh mắt của người đi đường. Lệ Trí Thành được cô “phục vu”, tuy không lên tiếng nhưng tâm trạng của anh hết sức vui vẻ, đoạn đường núi dài đến mấy cũng thành ngắn.

Tầm chiều tối, hai người ngồi xe buýt quay về thành phố Lâm. Vẫn là vị trí gần cửa sổ, tay nắm tay, thì thầm trò chuyện, nhưng Lâm Thiển có cảm giác khác lúc đi. Cô và anh bây giờ thân mật, gần gũi hơn.

Bây giờ, cô đã thuộc về anh, còn anh cũng thuộc về cô. Quan hệ thân mật này tách hai người khỏi đám đông, tựa như họ đang tồn tại một vòng tròn nhỏ mà bên trong chỉ có họ.

Gần đến thành phố Lâm, di động của hai người lần lượt đổ chuông.

Lệ Trí Thành nghe máy trước, là Cố Diên Chi gọi tới. Anh ta cười: “Trí Thành, Aito của chúng ta về cơ bản coi như thành công rồi.”

Lệ Trí Thành một tay cầm điện thoại, một tay ôm Lâm Thiển, ngắm thành phố phồn hoa rực rỡ trong ánh hoàng hôn ở phía xa xa, khóe mắt ẩn hiện nụ cười.

Tiếp theo, Lâm Thiển nhận được điện thoại của một trợ thủ đắc lực trong nhóm thị trường. Anh ta cất giọng mừng rỡ: “Giám đốc Lâm, có tin vui. Theo số liệu mới thống kê vào chiều nay, mới một tuần, Aito đã bán hết sạch hàng trong cả nước.”

***

Gần đây Ninh Duy Khải không được suôn sẻ. Tên bộ đội của Ái Đạt quả nhiên tung chiêu độc, đưa ra nhãn hiệu “Khách lữ hành thành phố” khiến cả ngành xôn xao. Hơn nữa, hoạt động quảng bá được đẩy mạnh, ý tưởng mới mẻ sáng tạo, không tiếc tiền đầu tư, khởi xướng xu thế marketing nhãn hiệu riêng lẻ. Hành động này như tát vào mặt doanh nghiệp đầu ngành Tân Bảo Thụy.

Tuy nhiên, Ninh Duy Khải không phải là người ham hư danh, đối phương đã dám xuất chiêu, anh ta tiến hành phong tỏa là được.

Nhưng nội bộ lại có “đầu trâu mặt ngựa” gây phiền phức cho anh ta.

Aito đã tung ra thị trường một tuần, lượng tiêu thụ tăng vọt, khí thế ầm ầm. Hiện tại, chỉ cần là nơi dính dáng đến “túi xách” như trung tâm thương mại, siêu thị, internet, thậm chí bến tàu điện ngầm cũng đều xuất hiện quảng cáo của Aito. Người tinh mắt có thể nhận ra, chỉ vài tháng nữa, Aito sẽ trở thành “Apple” của ngành túi xách, tạo ra kỳ tích chưa từng thấy.

Đến lúc bấy giờ, liệu Tân Bảo Thụy còn có thể giữ vị trí “anh cả” của ngành?

Vì vậy, trong lúc ở đầu sóng ngọn gió, nội bộ tập đoàn Chúc thị không biết có ai tác động, yêu cầu triệt tập cuộc họp chuyên đề về Tân Bảo Thụy, nhằm mục đích thảo luận “bài toán khó chưa từng gặp” này.

Ninh Duy Khải chẳng thèm bận tâm, thông báo cuộc họp đã gửi tới ba ngày, anh ta cũng cáo ốm ba ngày liền.

Ba ngày này, Ninh Duy Khải nhốt mình trong phòng làm việc của CEO, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Hai vị thiếu gia Chúc thị không rõ anh ta định giở trò gì. Cuco65 họp giải quyết bài toán khó cũng vì vậy buộc phải hoãn lại.

Ninh Duy Khải nhốt mình trong phòng để làm gì? Buồn bực, phẫn nộ hay hết đường xoay sở? Không, anh ta đang suy ngẫm, suy ngẫm một cách tỉnh táo.

Ninh Duy Khải không nghĩ đến vấn đề, rốt cuộc Aito sẽ mang đến sự uy hiếp to lớn như thế nào đối với Tân Bảo Thụy, cũng không suy nghĩ xem vào thời điểm này, anh ta nên đối phó với bên ngoài hay ổn định nội bộ trước.

Ninh Duy Khải chỉ nghĩ một vấn đề duy nhất, tên bộ đội thâm hiểm Lệ Trí Thành rốt cuộc định làm gì?

Trong lúc lòng người hoang mang, các giám đốc bộ phận và phó tổng, những cán bộ cốt cán đi theo Ninh Duy Khải nhiều năm, cả trợ lý Nguyên Tuấn đều trấn tĩnh và tỏ ra nhẫn nại. Bởi vì bọn họ biết rõ phong cách của CEO nhà mình. Bình thường, Ninh Duy Khải luôn tỏ ra thoải mái nhưng vào thời khắc then chốt, anh ta vô cùng trầm tĩnh và quyết đoán, khiến người khác không khỏi khâm phục. Vô số phong ba bão táp trong quá khứ đã chứng minh, quyết sách của Ninh Duy Khải là đúng đắn. Chính vì vậy, anh ta mới ngày càng đưa Tân Bảo Thụy lên nấc thang cao hơn.

Đây là năng lực đưa ra những quyết định chiến lược và sự quyết đoán khi đảm trách toàn cục mà không phải người lãnh đạo nào cũng có. Gặp được vị lãnh đạo như vậy là may mắn của bọn họ, nên bọn họ nhẫn nại chờ đợi.

Tầm chiều tối ba ngày sau, cửa phòng làm việc của CEO cuối cùng cũng mở, Ninh Duy Khải ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Anh ta mỉm cuời nói với Nguyên Tuấn: “Đi gọi người của bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật đến đây.”

Bắt gặp thần sắc của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn biết anh ta đã có quyết định, trong lòng rất vui mừng. Anh ta lập tức gọi Giám đốc bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật và mấy nhân viên trụ cột tới văn phòng CEO.

Ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, Ninh Duy Khải chỉ hỏi bọn họ một câu: “Các anh có thể làm ra sản phẩm xuất sắc hơn không?”

Giám đốc bộ phận nghiên cứu kỹ thuật đã sớm nghĩ tới vấn đề này nên trả lời rất nhanh: “Với kỹ thuật và năng lực thiết kế của chúng ta hiện thời, chúng ta hoàn toàn có thể. Về phương diện vật liệu khó khăn một chút, chúng ta cần tìm ra vật liệu có tính năng và mức giá tương đương Mind, hoặc chúng ta cướp quyền sử dụng độc quyền sản phẩm của Mind từ Ái Đạt.

Về mặt kỹ thuật, chúng ta tuyệt đối có thể làm ra sản phẩm tương tự Aito. Cuối năm ngoái, chúng ta nhập khẩu một số kỹ thuật sản xuất túi xách dã ngoại, những kỹ thuật này có thể áp dụng cho sản phẩm mới. Về điểm này, Ái Đạt lạc hậu hơn chúng ta.

Về phương diện thiết kế, sản phẩm Aito của bọn họ đúng là không tồi, nhưng năm nhà thiết kế xuất sắc nhất cả nước đều ký hợp đồng hợp tác độc quyền với Tân Bảo Thụy.

Chi phí kỹ thuật và thiết kế tương đối cao, nhưng không tính vào giá thành sản xuất sản phẩm riêng lẻ. Vì vậy, chúng ta hoàn toàn có thể sản xuất túi xách cùng loại nhưng có giá thấp hơn, tính năng ưu việt hơn Aito.”

Trước đây, Ninh Duy Khải và cán bộ chủ chốt của công ty từng tiến hành nhiều cuộc đối thoại tương tự. Mỗi lần nghe mọi người phân tích xong, anh ta đều hài lòng bảo bọn họ lập tức hành động, anh ta sẽ hết sức ủng hộ.

Nhưng lần này, Ninh Duy Khải nghe xong im lặng hồi lâu. Sau đó, anh ta lẩm bẩm: “Phải bỏ ra nhiều tiền mua kỹ thuật, bỏ nhiều tiền mời nhà thiết kế, phương diện vật liệu chưa chắc đã thắng…” Anh ta ngẩng đầu quan sát cấp dưới: “Nói như anh, trận này dù thắng Lệ Trí Thành, Tân Bảo Thụy chúng ta cũng phải dốc hết sức mới có thể thắng một cách miễn cưỡng?”

Ngữ khí của anh ta rất nghiêm nghị, đám nhân viên kỹ thuật do dự một lát, gật đầu: “Đúng vậy, nhưng khả năng thắng là rất lớn.”

Ninh Duy Khải đứng dậy đi vài bước, tựa người vào thành bàn, gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn. Sau đó anh ta hỏi: “Các anh cần bao nhiêu thời gian mới làm ra mẫu túi xách này?”

Cấp dưới ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chúng tôi phấn đấu trong hai tháng.”

Ninh Duy Khải gật đầu: “Tôi biết rồi. Các anh cứ đi làm việc đi.”

Thấy anh ta không lập tức đưa ra quyết định như thường lệ, Giám đốc bộ phận kỹ thuật hỏi: “Ninh tổng, chúng tôi bắt tay chuẩn bị làm sản phẩm mới được không ạ?”

Ninh Duy Khải ngẩng đầu mỉm cười: “Không, chúng ta không làm. Người ta đào hố, chúng ta dại gì nhảy xuống.”

***

Sáng sớm hôm sau, Ninh Duy Khải đương nhiên không ngốc nghếch đi trụ sở tập đoàn Chúc thị làm bia đỡ đạn. Anh ta đến thẳng nhà họ Chúc gặp bố vợ.

Ninh Duy Khải không gặp may, hoặc là Chúc gia có quá nhiều tai mắt nên vừa vào nhà, anh ta liền nhìn thấy cậu hai Chúc Hàm Trình đang ngồi ăn sáng với bố ở ngoài vườn hoa.

Ninh Duy Khải tiến lại gần.

Ông già họ Chúc bình thường rất thân thiện với anh ta nên mỉm cười vẫy tay: “Duy Khải đến rồi à, đã ăn sáng chưa, ngồi đây cùng ăn đi.” Chúc Hàm Trình cũng cười: “Duy Khải cũng đến đây à, trùng hợp thật đấy.”

Ninh Duy Khải kéo ghế, ngồi xuống cạnh bố vợ, nói thẳng: “Bố, con có việc muốn thương lượng với bố.”

“Anh nói đi.” Tâm trạng của ông Chúc tương đối vui vẻ, cậu hai ở bên cạnh nửa cười nửa không nhìn Ninh Duy Khải.

Ninh Duy Khải kể vắn tắt vụ việc Ái Đạt tung ra sản phẩm gây sốt trên thị trường. Ông Chúc nghe xong gật đầu: “Aito đúng là rất sáng tạo. Không ngờ con trai lớn qua đời, Từ Dung vẫn còn con trai giỏi giang như vậy, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.”

Cậu hai Chúc Hàm Trình biến sắc mặt, Ninh Duy Khải cười cười.

“Anh định làm thế nào?” Ông Chúc hỏi: “Có cần sự ủng hộ về mặt tài chính của tập đoàn không? Anh cứ đề xuất đi.”

Ninh Duy Khải uống một ngụm trà, từ tốn đáp: “Bố, lần này con không định làm gì cả.”

Nghe câu này, Chúc Hàm Trình chau mày, ông Chúc cũng hơi bất ngờ: “Anh nói tiếp đi.”

Ninh Duy Khải đã có sự chuẩn bị từ trước, chậm rãi mở miệng: “Bố, bố từng nói, chúng ta là người đứng đầu thị trường. Làm một lãnh đạo cần phải quyết đoán, nhưng cũng nên độ lượng. Con luôn ghi nhớ điều này.”

Cậu hai họ Chúc ở bên cạnh nhếch mép cười mỉa, Ninh Duy Khải không để ý đến anh ta, tiếp tục lên tiếng: “Những năm qua, con đi theo đường lối chiến lược của bố, ngăn chặn rất nhiều cuộc “tấn công” của vô số nhãn hiệu. Nhưng càng phát triển, Tân Bảo Thụy sẽ càng kém linh hoạt. Những lúc như vậy, chúng ta nên theo đường lối ổn định, chứ không phải việc gì cũng chăm chăm vào vị trí đầu. Trước đây bố từng nói, sẽ có một ngày trên thị trường xuất hiện nhãn hiệu chúng ta không thể tiêu diệt, bây giờ nhãn hiệu đó đã ra đời.”

Chúc Hàm Trình phì cười một tiếng, nhưng ông Chúc chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi con rể: “Aito chính là nhãn hiệu anh không thể tiêu diệt.”

Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng, con không thể tiêu diệt.”

Hi cha con họ Chúc ngẩn người, Ninh Duy Khải không vòng vo mà thẳng thắn trình bày quan điểm của mình:

“Bố, bố đã nghe nói vụ Lệ Trí Thành cướp thị trường của Tư Mỹ Kỳ vào mấy tháng trước chưa ạ? Người này tuy xuất thân từ quân nhân nhưng hành sự vô cùng xảo quyệt. Lần đó, hắn ta dùng dự án Minh Thịnh làm mồi nhử, nhử Tư Mỹ Kỳ rơi vào bẫy, khiến Trần Tranh phải dốc sức vào đơn đặt hàng của Minh Thịnh. Kết quả, Lệ Trí Thành triển khai hoạt động hạ giá, chiếm lấy thị trường túi xách bậc trung.

Hắn ta tuy mưu mô, nhưng không phải không có quy luật. Lần này, hắn ta tung ra nhãn hiệu Aito, thủ đoạn cũng có điểm giống lần trước. Tân Bảo Thụy chúng ta sẽ phải toàn tâm toàn lực mới có thể đánh bại nhãn hiệu mới của hắn ta. Con có thể khẳng định, đây chỉ là chiêu giương đông kích tây. Người khác có lẽ không thể đánh giá chính xác thực lực của Tân Bảo Thụy nên cứ lao đầu vào để chúng ta tiêu diệt, Lệ Trí Thành chắc chắn không phải kẻ ngu xuẩn như vậy. Nhất định hắn ta có ý đồ gì đó ở đằng sau, mới dụ chúng ta tung ra sản phẩm cùng loại để cạnh tranh với Ái Đạt.”

Hai cha con họ Chúc im lặng, ngay cả Chúc Hàm Trình cũng rất nhập tâm, anh ta hỏi một cách vô thức: “Lệ Trí Thành có ý đồ gì chứ?”

Ninh Duy Khải lắc đầu, mỉm cười: “Hàm Trình, tôi không rõ, nếu biết tôi đã thành thần tiên rồi.”

Chúc Hàm Trình ngậm miệng, Ninh Duy Khải nói tiếp: “Bây giờ có thể làm gì, con vẫn chưa xác định. Nhưng con biết rõ, chúng ta không nên trực tiếp làm ra sản phẩm cạnh tranh cùng loại, để rơi vào bẫy của Lệ Trí Thành. Vì vậy, con muốn quan sát tình hình, tìm hiểu rõ ý đồ của Lệ Trí Thành rồi tính sau.”

Hôm nay Ninh Duy Khải đến tìm bố vợ, là muốn nhận được sự ủng hộ, ngăn chặn sức ép từ các bên, đồng thời tránh tình trạng bố vợ chỉ nghe một phía từ cậu hai nhà họ Chúc.

Ông Chúc còn chưa lên tiếng, Chúc Hàm Trình nhếch miệng: “Nói như chú, lẽ nào chúng ta để mặc Ái Đạt ciếm mất một phần thị trường của chúng ta hay sao?”

Ninh Duy Khải: “Đúng, cứ để Ái Đạt chiếm mất một phần thị trường của chúng ta.” Anh ta quay sang ông Chúc: “Trong ván cờ nhiều khi phải bỏ xe để giữ tướng.”

Đây chính là quyết sách của Ninh Duy Khải. Cũng giống nhiều lãnh đạo doanh nghiệp xuất sắc khác, lúc cần đưa ra quyết định quan trọng, thứ anh ta dựa vào là trực giác mãnh liệt và rõ ràng nhất trong đầu, chứ không phải số liệu phân tích cụ thể hay ý kiến thiểu số phục tùng đa số của tầng lớp quản lý.

Lần này, Lệ Trí Thành triển khai cuộc “tấn công” ồ ạt khiến cả thị trường xao động, điều đầu tiên anh ta nhìn ra là, Lệ Trí Thành muốn dụ anh ta toàn lực phản công và phong tỏa. Đây là đạo lý hiển nhiên mà tất cả mọi người cho rằng anh ta sẽ thực hiện.

Nhưng anh ta quyết không làm. Bởi vì trực giác báo cho anh ta biết, làm vậy sẽ càng tổn thất nhiều hơn, thậm chí có khả năng không thể trở mình. Đúng, đây chính là cảm giác của Ninh Duy Khải. Anh ta cảm nhận một cách rõ ràng nguy cơ tiềm ẩn, một cái bẫy Lệ Trí Thành đặc biệt tạo ra cho anh ta.

An ta đương nhiên cần tránh xa. Còn trong hoàn cảnh hiện tại, anh ta nên làm gì để thực thi cuộc phản kích Ái Đạt? Không sao, anh ta hoàn toàn có thể tiến hành từ phương diện khác, ví dụ quan hệ với chính quyền nhà nước, ví dụ tăng cường tiếp thị sản phẩm dã ngoại và thông thường, dồn ép thị trường của Aito, ví dụ gây áp lực cho Aito từ các đại lý hay trung tâm thương mại, ví dụ đàm phán với nhà cung cấp vật liệu Minh Đức của Ái Đạt… Tuy phải nhường lại một phần thị trường, nhưng anh ta có thể giảm sự tổn thất xuống mức thấp nhất, sau đó tìm cơ hội trả mối thù trong tương lai.

Nghe xong phân tích của Ninh Duy Khải, sắc mặt ông Chúc trở nên vô cùng nghiêm túc. Chúc Hàm Trình cũng như Ninh Duy Khải đều yên lặng chờ đợi quyết định của ông ta.

Một lúc sau, ông ta lên tiếng: “Duy Khải, về việc này bố cần suy nghĩ kỹ, vì dù sao từ trước đến nay, Tân Bảo Thụy cũng chưa từng chủ động dâng thị trường cho đối thủ.”

***

Buổi sáng, ông Chúc triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị. Ninh Duy Khải tuy là người đứng đầu Tân Bảo Thụy nhưng không có cổ phần trong Chúc thị nên không được tham gia.

Tầm chiều tối, Nguyên Tuấn gọi điện cho Ninh Duy Khải thông báo quyết định của Hội đồng quản trị: “Ninh tổng, Hội đồng quản trị yêu cầu Tân Bảo Thụy lập tức tạo ra sản phẩm mới cạnh tranh với nhãn hiệu của Aito đối thủ để bảo vệ thị trường.”

Lúc nhận được thông tin này, Ninh Duy Khải và vợ là Chúc Hàm Dư đang ăn cơm tại một nhà hàng. Anh ta cúp máy, thần sắc không thay đổi, mỉm cười khi nhìn thấy đĩa thức ăn vừa được bê lên: “Đây là món em thích nhất, nếm thử xem tay nghề của đầu bếp nhà hàng này thế nào?”

Chúc Hàm Dư ngồi phía đối diện, để lộ vẻ mặt ưu tư: “Duy Khải…”

Ninh Duy Khải đặt đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô: “Em biết bố sẽ phản đối ý kiến của anh nên hôm nay mới cố tình mời cơm anh để an ủi đúng không?”

Chúc Hàm Dư: “Vâng.”

Ninh Duy Khải luôn đối xử dịu dàng với vợ. Hôm nay có chút tức giận nên anh ta nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy em cho rằng là bố đúng hay anh đúng?”

Vấn đề này khiến Chúc Hàm Dư khó xử, cô cắn môi nói nhỏ: “Em không biết.”

Đúng là thiên kim tiểu thư sống trong tháp vàng nên cái gì cũng không biết, Ninh Duy Khải nở nụ cười tươi: “Em đúng là ngốc thật, không biết dỗ anh hay sao?” Anh ta đứng dậy đi đến bên vợ ngồi xuống, ôm cô vào lòng: “Em đừng lo, tuy anh có suy nghĩ của anh, nhưng chắc chắn bố cũng có tính toán của bố, anh sẽ không để trong lòng. Một khi bố đã quyết định, anh sẽ làm thật tốt. Đây là trách nhiệm của anh, cũng là thái độ của bậc con cháu đối với bề trên. Được rồi, ăn cơm thôi, tối nay anh sẽ cùng em về nhà, xin bố chỉ bảo đối sách tiếp theo, được chưa?”

***

Tại sao Hội đồng quản trị lại phủ quyết ý kiến của mình, Ninh Duy Khải đoán có nhiều nguyên nhân.

Có lẽ ông già cho rằng, bỏ phòng thủ để tấn công mới là phương pháp đúng đắn. Suy nghĩ của mọi người không giống nhau cũng là lẽ thường tình.

Một khả nặng là anh em họ Chúc giở trò trong cuộc họp Hội đồng quản trị, họ muốn chống đối anh ta.

Hoặc giả bản thân ông già cũng không hy vọng anh ta thuận buồm xuôi gió, bởi vì cổ phần của Chúc thị tương đối phân tán, anh em Chúc thị chưa chắc đã giành được sự ủng hộ của đa số cổ đông, để tiếp quản tập đoàn trong tương lai.

Một khi cục diện đã định, Ninh Duy Khải cũng không oán trời trách người. Lệ Trí Thành đã đào hố để anh ta nhảy, để xem tên bộ đội đó có bản lĩnh đỡ nổi anh ta.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Duy Khải tập hợp nhân viên trụ cột của công ty, mở cuộc họp cơ mật.

Chúng ta phải tạo ra một sản phẩm trong thời gian hai tháng. Đây là mục tiêu rất khó, nhưng cũng chỉ Tân Bảo Thụy mới có thể hoàn thành mục tiêu này. Sản phẩm tôi cần không chỉ tốt hơn Aito, mà còn có ưu thế tuyệt đối, để có thể giành thắng lợi hoàn toàn trước Aito, đánh bật bọn họ ra khỏi thị trường một cách triệt để.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương