Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
-
Chương 17
Vào thời khắc đầu tiên nhìn thấy Lệ Trí Thành, ý nghĩ xuất hiện trong bộ não Lâm Thiển không
phải là tình cũ tình mới tụ tập một chỗ, cũng không phải vấn đề “ăn giấm chua”[1] mà suy nghĩ duy nhất của cô là, không thể để bọn họ chạm mặt.
[1] Trong tiếng Trung “ăn giấm chua” có nghĩa là ghen tuông.
Điều này xuất phát từ hai nguyên nhân:
Thứ nhất, Ninh Duy Khải rất sáng suốt và xảo quyệt, nếu để anh ta biết Lệ Trí Thành “thường phục vị hành”, chắc chắn anh ta sẽ suy đoán âm mưu ở đằng sau. Tuy Lâm Thiển và Lệ Trí Thành âm thầm lặng lẽ, không gây sự chú ý của người khác nhưng càng bớt rắc rối càng tốt.
Thứ hai, Ninh Duy Khải có bao nhiêu người đi theo, khí thế hoành tráng. Dù Lệ Trí Thành có khí chất phi phàm đến mức nào nhưng hôm nay mặc đồ bình thường, lại chỉ có mình cô bên cạnh, nếu thật sự gặp mặt, chẳng phải hai bên chênh lệch? Hơn nữa, chuyến đi của cô và anh hôm nay cũng có ý hẹn hò, thậm chí còn đội “mũ tình nhân”cùng một kiểu, nếu để người khác nhìn thấy, ít nhiều cũng sẽ bàn ra tán vào.
Ninh Duy Khải chắc sẽ cười thầm, còn đám cấp dưới sau lưng anh ta sẽ nhìn cô và Lệ Trí Thành bằng cặp mắt khác thường, cho rằng đôi nam nữ cấp trên cấp dưới này quan hệ mờ ám.
Xì, Lệ Trí Thành không phải người bọn họ có thể coi thường.
Anh âm thầm hành sự là bởi mục đích riêng. Anh và cô như hình với bóng, là vì họ “hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa”.
Bắt gặp ánh mắt hơi tối sầm của Lệ Trí Thành, trong khi anh vẫn tiếp tục đi về phía này, Lâm Thiển tự nhủ, cô phải bảo vệ anh, không cho người xung quanh có cơ hội coi thường CEO của Ái Đạt.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển đột nhiên lùi lại phía sau một bước, nở nụ cười tươi, hơi cúi người trước Ninh Duy Khải, đồng thời cất giọng lanh lảnh: “Ninh tổng, vậy tôi không làm phiền anh nữa, chào anh!”
Ninh Duy Khải dồn toàn bộ sự chú ý vào Lâm Thiển nên không phát hiện ra Lệ Trí Thành trong đám đông. Bắt gặp bộ dạng tránh mình như tránh dịch bệnh, bất giác anh ta mỉm cười.
Lâm Thiển cơ trí tươi cười chào tạm biệt đám nhân viên cấp dưới của Ninh Duy Khải: “Chào các anh các chị!” Mọi người thấy vậy đều cho rằng Ninh Duy Khải tạm biệt cô trước, thế là cũng lịch sự chào cô rồi nhìn Ninh Duy Khải, chờ chỉ thị của anh ta, xem đi về hướng nào.
Ninh Duy Khải không nói thêm câu gì, chỉ liếc Lâm Thiển một cái rồi dẫn đám người rời khỏi nơi đó.
Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay đầu, cô liền bắt gặp Lệ Trí Thành đi về bên này. Anh dõi theo Ninh Duy Khải rồi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó nắm bắt.
Lâm Thiển đi nhanh đến bên anh, nhận túi đồ uống.
“Cảm ơn anh, chúng ta đi thôi.” Cô cười với Lệ Trí Thành. Anh chỉ im lặng nhìn cô.
Lâm Thiển lập tức kéo tay anh: “Đi thôi.”
“Ừ”. Cổ họng anh phát ra một tiếng. Lâm Thiển vui mừng quay người bước đi. Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Lệ Trí Thành đã đặt tay lên và nhẹ nhàng ôm vai cô.
Một sức mạnh từ vai truyền thẳng vào trái tim Lâm Thiển, khiến cô cảm thấy hết sức mềm mại, giống như được bàn tay anh vuốt ve. Lâm Thiển đi chầm chậm bên anh ta, ra khỏi tòa trung tâm thương mại.
Khi đi tới của chính để ra ngoài, Lệ Trí Thành ôm người phụ nữ trong lòng, như vô tình mà hữu ý ngoảnh đầu.
Ninh Duy Khải và đám nhân viên cấp dưới đang ở thang cuốn đi lên tầng trên. Trung tâm thương mại bật đèn sáng trưng, ánh mắt hai người đàn ông vô cùng sắc bén, giao nhau ở khoảng cách khá xa. Sau đó, họ lại quay đầu, tiếp tục đi về phương hướng của mình.
Buổi chiều Lệ Trí Thành còn bận việc nên anh lái xe đưa Lâm Thiển về nhà trước. Lâm Thiển lười nhác tựa vào thành ghế phụ, uống nước chanh quýt vàng của cô.
Lệ Trí Thành tập trung lái xe, gương mặt nghiêng không chút biểu cảm. Lâm Thiển cụp mi liếc cốc đồ uống của anh để ở chỗ cần gạt. Trên nắp dán hàng chữ nhỏ: “Trà Ô Long thôm mát”. Quả nhiên là phong cách của anh, mua cốc nước ngoài đường phố cũng chọn loại trà không có vị ngọt.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành giơ tay, cầm cốc trà Ô Long, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi đặt về chỗ cũ.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng tim Lâm Thiển bỗng dưng đập mạnh.
Nhiều lúc, bạn không thể không thừa nhận, có những người đàn ông cuốn hút từ đầu đến chân, từng hành vi cửa chỉ của anh đều lộ vẻ quyết đoán và nam tính. Ngay cả dáng vẻ uống nước của anh cũng không giống những người đàn ông khác. Mắt anh vẫn dõi về phía trước, tay cầm chiếc cốc một cách chính xác rồi đưa lên miệng. Anh cầm cốc giống người thời xưa nâng ly rượu, rất ngay ngắn phóng khoáng, bàn tay cân đối đẹp đẽ.
“Em nhìn gì vậy?” Lệ Trí Thành đột nhiên mở miệng.
Lâm Thiển bị bắt tại trận, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: “Không có gì, anh thật sự không uống đồ ngọt ư?”
“Ừ. Tôi không thích”. Lệ Trí Thành nói nhỏ.
“Vậy à?”
Trong xe hơi rơi vào trạng thái yên tĩnh vài giây, Lệ Trí Thành hỏi cô: “Em thích sao?”
Lâm Thiển ngẫm nghĩ, đáp: “Thật ra vị gì tôi cũng thích.”
Ngọt, mặn, chua, cay, đắng. Vị nào cũng được, cô đều nếm thử, đều thích cả.
Rõ ràng chỉ là một câu trả lời bình thường, vậy mà gương mặt Lệ Trí Thành xuất hiện ý cười.
Lâm Thiển ngượng ngùng: “Anh cười gì chứ?”
Lệ Trí Thành liếc cô một cái, không trả lời. Anh vốn lạnh nhạt và kiệm lời, còn cô lại thích màu sắc rực rỡ. Do đó, cô giống một bông hoa bảy sắc, nở rộ trong trái tim trầm mặc của anh.
Dù Lệ Trí Thành không lên tiếng, nhưng Lâm Thiển cũng nhận thấy, vào thời khắc này, tâm trạng của anh rất tốt.
Để lỡ cơ hội sẽ khó kiếm lại, “chọc tổ ong vò vẽ” cũng nên nhân lúc này, thế là cô cúi đầu uống nước, hắng giọng rồi mở miệng: “Đúng rồi, trước kia tôi và Ninh Duy Khải từng quen biết.”
Tại sao nên nói với Lệ Trí Thành chuyện quá khứ? Lâm Thiển nghĩ, hai người cần thẳng thắn với nhau mới có thể lâu bền.
Hơn nữa lúc ở trung tâm thương mại, Lệ Trí Thành đã chứng kiến cảnh Ninh Duy Khải nói chuyện thân mật với cô. Tuy thái độ của Ninh Duy Khải giống bậc đàn anh chỉ bảo cho đàn em, nhưng Lệ Trí Thành là người rất tinh tường, đi một bước nghĩ ba bước. Tại sao Ninh Duy Khải lại nói chuyện với nhân vật thấp cổ bé họng như cô? Không biết chừng trong lòng đã sinh nghi, nhưng anh ta không thể hiện ra bên ngoài.
Nghe câu nói của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành hơi dừng động tác, ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh mắt anh thâm trầm đến mức Lâm Thiển có chút chột dạ.
Rõ ràng cô chỉ nói “trước kia từng quen biết” nhưng ánh mắt của anh dường như nhìn thấu tất cả…
Lúc này, xe ô tô đã tiến vào khu chung cư của Lâm Thiển. Lệ Trí Thành đưa mắt qua gương chiếu hậu, từ từ đánh tay lái, lùi xe rồi dừng lại. Nhân lúc anh không chú ý đến mình, Lâm Thiển nói nhanh: “Ừ… Lúc đó tôi học năm thứ hai, anh ta năm thứ tu, anh ta vốn là người bạn không tồi, sau đó hẹn hò mười mấy ngày, cảm thấy tính cách không hợp nên chia tay.”
Thực ra Lâm Thiển che giấu một phần sự thật, cô và Ninh Duy Khải chia tay không phải do tính cách không hợp, mà là cô phát hiện anh ta bắt cá hai tay. Nhưng chuyện này nói ra ít nhiều cũng mất thể diện, vì vậy cô đành kiếm cớ khác.
Sau lời “khai thật” của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn cô chăm chú.
Anh sao thế? Nổi cơn ghen? Hay tức giận rồi?
Lâm Thiển cảm thấy bản thân vô tư. Nhưng không hiểu tại sao, nhìn vào đôi mắt đen của anh, tâm tình của cô lại xốn xang và có chút hưng phấn.
“Tôi về đây, hẹn gặp anh vào thứ Hai.” Cô tháo dây an toàn, giơ tay định mở cửa.
Đúng lúc này, thắt lưng bị giữ chặt. Lâm Thiển còn chưa kịp phản ứng, Lệ Trí Thành đã nhoài người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn lần này khác hoàn toàn lần trước. Một nụ hôn mạnh mẽ, xâm nhập sâu hơn.
Trước sự xâm chiếm mãnh liệt của anh, tim Lâm Thiển đập thình thịch, thậm chí cô có cảm giác hơi choáng váng. Lệ Trí Thành không chỉ dùng thân thể và cánh tay cố định cô ở ghế ngồi như lần trước, mà anh ôm chặt eo cô, khiến người cô buộc phải nhướn về đằng trước, kề sát vào bộ ngực của anh. Bàn tay còn lại đỡ gáy cô, làm cô không thể nhúc nhích trong bàn tay và bờ môi của anh.
Gương mặt Lệ Trí Thành cọ sát vào má cô. Lâm Thiển thậm chí cảm nhận thấy sống mũi thẳng của anh chạm vào mặt mình, hơi thở đàn ông nóng hổi phả vào làn da của cô. Trong miệng anh vẫn còn hương trà Ô Long, đầu lưỡi cuốn lấy cô, không cho cô cơ hội thở hắt ra.
Bị hôn một lúc, hai tay Lâm Thiển vô thức chống lên ngực Lệ Trí Thành, nhẹ nhàng túm áo anh…
Nụ hôn này kéo dài rất lâu. Ba phút, năm phút? Hay mười phút?
Đến lúc Lâm Thiển mỏi miệng, Lệ Trí Thành mới rời đi. Nhưng đôi mắt hun hút của anh vẫn nhìn cô đăm đăm, đáy mắt còn cuộn sóng ngầm.
Lâm Thiển đỏ mặt, tay vẫn đặt ở ngực anh. Cô không lên tiếng, còn anh vẫn ôm eo cô như cũ.
“Anh có một cam kết với anh trai em…” Cô nói nhỏ: “Sẽ không quấy nhiễu em trong một thời gian? Bây giờ có tính không?”
Tuy là lời chất vấn, nhưng giọng điệu giống nũng nịu nhiều hơn.
Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn: “Hôm nay là trường hợp đặc biệt.”
“Tại sao?”
“Chuyện khác có thể nhẫn nhịn, còn chuyện này không nhịn được.”
Lâm Thiển hơi ngẩn người, khóe miệng cong cong. Đúng lúc này, vòng eo cô lại bị siết mạnh, Lệ Trí Thành cúi đầu áp môi xuống.
Lần này, Lâm Thiển không còn bối rối như trước. Cô từ từ khép bờ mi, toàn thân hơi run rẩy.
Nụ hôn của Lệ Trí Thành nhẹ nhàng hơn trước đó, như hồi tưởng, cũng giống vỗ về. Sau giây phút ngắn ngủi thưởng thức đôi môi Lâm Thiển, anh quay đầu, cũng buông tay khỏi thắt lưng cô.
“Em lên nhà đi”. Anh nói: “Bằng không tôi sẽ không thể bảo đảm, hôm nay sẽ không giữ em ở trên xe của tôi.”
Lâm Thiển thót tim. Biết Lệ Trí Thành không phải nói đùa, cô vội vàng mở cửa xuống xe. “Giữ em trên xe của tôi”… câu nói này quá ngông cuồng.
Lệ Trí Thành cũng xuống xe, đứng bên cạnh dõi theo hình bóng người phụ nữ. Không biết có phải là ảo giác của Lâm Thiển, gương mặt điềm tĩnh vạn năm không đổi của anh cũng hơi đỏ lên. Chỉ là khí chất của anh quá nổi bật, nên màu sắc này càng khiến anh trở nên sống động.
Cuối cùng, anh cũng giống bao thanh niên đang yêu bình thường, chứ không phải ông lão bảy tám mươi tuổi suốt ngày tính kế.
Nhưng ảo giác “thanh niên bình thường” chỉ tồn tại trong giây lát. Bởi vì Lâm Thiển đi được hai bước, lại quay đầu hỏi: “Cam kết giữa anh và anh trai em là gì vậy? Hãy nói cho em biết đi.”
Lệ Trí Thành thản nhiên trả lời: “Thời cơ chưa tới.”
Lâm Thiển: “…”
***
Về đến nhà, Lâm Thiển liền thả mình xuống giường. Nhớ đến nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, nhịp tim của cô lại đập dồn. Cô giơ tay sờ môi mình, lại cầm chiếc mũ lưỡi trai lên ngắm nghía, sau đó đội vào đầu.
Không biết Lệ Trí Thành đã đi chưa?
Lâm Thiển xuống giường, đi ra ngoài ban công. Xe ô tô của Lệ Trí Thành vẫn ở nguyên chỗ cũ, anh đứng tựa vào cửa xe, dõi mắt về phía trước. Nơi đó là một hồ cá nhỏ, tụi trẻ đang nô đùa chạy nhảy xung quanh.
Anh thích trẻ con sao?
Lâm Thiển tựa vào ban công, chống cằm nhìn anh. Một lúc sau, cô chợt nảy ra một ý, liền quay vào phòng, lấy tờ giấy gấp thành cái máy bay.
***
Trên thực tế, Lệ Trí Thành không phải quá yêu thích trẻ con. Anh đứng yên một chỗ bất động là do đang suy tư.
Vòm ngực nơi bàn tay người phụ nữ đặt vào dường như vẫn còn lưu lại độ ấm, môi lưỡi vẫn vương mùi vị ngọt ngào của cô.
Đây là cảm giác xa lạ nhưng cũng rất tuyệt vời. Nghĩ đến đây, gương mặt anh để lộ ý cười.
Ngoài ra, trong đầu Lệ Trí Thành còn nhớ đến vẻ mặt của Lâm Thiển khi cô nhìn thấy anh giữa đám đông ở trung tâm thương mại. Đó là ánh mắt dịu dàng và thương xót.
Trong đôi mát sáng ngời của cô chỉ có tia thương xót dịu dàng nhất. Ở tình huống lúc bấy giờ, Lệ Trí Thành biết bản thân không nên lộ diện. Là người thông minh nhanh trí, Lâm Thiển cũng hiểu rõ điều đó.
Nhưng trong một thoáng, anh quyết định đi về phía cô. Lâm Thiển vội vàng cuối người chào đám đông, nhanh chóng tiễn bọn họ đi chỗ khác, hóa giải cục diện trước khi anh có hành động.
Lúc trong quân ngũ, mọi người đều gọi Lệ Trí Thành là “con sói vùng Tây Nam”, đều không muốn trở thành đối thủ của anh. Sau “ván cờ” với Tư Mỹ Kỳ, nhân viên của Ái Đạt từ trên xuống dưới đều nhìn anh bằng đôi mắt kính nể.
Vậy mà người phụ nữ này dù biết rõ bản tính của anh, dù trong lòng hoang mang rối bời, nhưng vẫn không né tránh anh. Đến khi anh rơi vào hoàn cảnh nguy cấp, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt thương xót mà ngay cả bản thân cô cũng không phát giác, như thời kỳ đầu mới gặp anh.
Anh đang có một mưu đồ to lớn, vài hôm nữa nhiều khả năng tiến hành cuộc đuổi cùng giết tận, vậy mà cô vẫn lo lắng cho anh, không muốn anh chịu ấm ức.
Lệ Trí Thành đặt tay lên của xe, gõ nhẹ. Đúng lúc này, anh chợt nghe tiếng huýt sáo ở bên trên. Vừa ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy chiếc máy bay giấy màu trắng đang bay xuống, còn Lâm Thiển đứng trên ban công nhà mình, chống cằm nhìn anh.
Lệ Trí Thành phản ứng nhanh, nhẹ nhàng bắt lấy máy bay giấy. Bên trên lờ mờ có chữ viết, anh mở ra xem. Tờ giấy viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Ái Đạt tất thắng.
Lệ Trí Thành mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên. Cách mấy tầng, anh không thấy rõ vẻ mặt Lâm Thiển, nhưng ánh nắng chiếu vào gương mặt cô lấp lánh.
Lệ Trí Thành yên lặng ngắm Lâm Thiển một lúc mới lên xe. Anh để máy bay giấy lên phía trước. Lái một lúc, khóe mắt liếc thấy chiếc máy bay giấy đó, anh không nhịn nổi, cầm lên, vuốt nhè nhẹ trong lòng bàn tay.
***
Tổ dự án “cây cung dài” được bí mật thành lập dưới danh nghĩa bộ phận Thị trường của Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng là người liên lạc với lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Lệ Trí Thành bao quát toàn cục diện, dưới anh là Cố Diên Chi và Lưu Đồng. Ba người là bộ não trung tâm, nắm tất cả các khâu thiết kế, sản xuất, marketing của sản phẩm mới.
Bên dưới chia thành mấy nhóm nhỏ, chuyên phụ trách khâu kỹ thuật, thiết kế, quản lý sản xuất, marketing… Mỗi nhóm nhỏ có một người đứng đầu, Lâm Thiển là trưởng nhóm marketing, vẫn phải báo cáo công việc cụ thể với Cố Diên Chi.
Sau nụ hôn nồng nàn đó, mấy ngày liền Lâm Thiển và Lệ Trí Thành không có cơ hội gặp riêng, bởi vì cả Tổ dự án bắt đầu bận tối mặt tối mũi theo yêu cầu và kế hoạch của anh.
Ở thời điểm này, Lâm Thiển đương nhiên không nghĩ đến tình cảm nam nữ. Chỉ là một thứ cảm xúc bị đè nén quá lâu, lại bị khuấy động bởi nụ hôn hôm nào nhưng không được giải phóng nên cô đành cố gắng kiềm chế. Tuy nhiên, mỗi khi tham dự cuộc họp, cô không nhịn được, thỉnh thoảng lại liếc anh.
Có những lúc hai người vô tình chạm mắt nhau, tim Lâm Thiển lại loạn nhịp. Giữa hai người xuất hiện một con sóng ngầm trong đáy mắt mà chỉ có đương sự mới hiểu.
Lệ Trí Thành đã bỏ hết tâm tư vào dự án. Anh gần như cả ngày cả đêm ở công ty, không có chút thời gian riêng tư. Lâm Thiển biết, người bận nhất tập đoàn bây giờ là anh, bởi vô số công việc đều đổ lên đầu anh.
***
Dưới trướng Lâm Thiển có năm nhân viên đều là những tinh anh. Thời gian này, vật liệu và hình dạng sản phẩm mới chưa xác định, chỉ có phương hướng bao quát, vì vậy nhóm marketing của cô chỉ có thể tiến hành công việc trù bị đại thể, thành ra không bận như các nhóm khác.
Lâm Thiển đi tìm Cố Diên Chi, đề nghị anh ta chỉ ra trọng tâm trong công việc trước mắt. Cố Diên Chi đang chuẩn bị đi công tác, xua tay nói: “Tôi phải cùng Lệ tổng đi châu Âu xem loại vật liệu mới ra, sáu bảy ngày sau trở về. Trước khi tôi quay về, cô hãy tự mình nghiên cứu, yêu cầu của tôi là một sản phẩm hoàn toàn mới, chưa từng xuất hiện trên thị trường. Vì vậy, cô cũng hãy cho chúng tôi thứ mới mẻ và có giá trị, rõ chưa?”
Yêu cầu của anh ta nghe qua có vẻ đơn giản nhưng giống một ngọn núi đè xuống người được giao phó. Lâm Thiển đành gật đầu nhận lời, trong lòng thầm nghĩ: Lệ Trí Thành vội vàng đi công tác xa như vậy, mệt thật đấy.
***
Buổi chiều, quả nhiên cô nhận được tin nhắn của Lệ Trí Thành: Tôi đi công tác châu Âu, sáu ngày sau trở về.
Lâm Thiển mỉm cười, nhắn lại: Em biết rồi, chúc anh thuận buồm xuôi gió. Muốn thêm câu “Em nhớ anh”, nhưng cảm thấy không ổn lắm nên cô lại xóa đi.
Không nhận được sự chỉ đạo rõ ràng, Lâm Thiển đành cùng các thành viên trong nhóm tự tìm phương hướng. Kỳ thực Lệ Trí Thành đề ra phương hướng sản phẩm tương đối rõ ràng, mọi người cũng tràn đầy ý tưởng nên sau nhiều cuộc thảo luận, một số phương án hay đã ra đời. Ví dụ quảng bá thế nào, quảng cáo bằng hình thức nào, có nên áp dụng chiêu “marketing đói”[2] hay không?
[2] “Marketing đói” là thuật ngữ chỉ nhà sản xuất giảm bớt sản lượng, tạo thành hiện tượng cơn sốt giả “cung không đủ cầu”, duy trì mức giá và tỷ lệ lợi nhuận cao.
Nhưng Lâm Thiển cảm thấy ý tưởng nào cũng có khiếm khuyết, đều không phải là thứ “hoàn toàn mới mẻ và có giá trị” mà Cố Diên Chi nhắc tới.
Sau khi tan họp, cô một mình trong văn phòng trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, trong đầu cô hiện lên câu nói của Lệ Trí Thành hôm ở trung tâm thương mại.
Anh nói, tính năng và giá cả phải đứng đầu thị trường.
Anh nói, dựa vào nhãn hiệu này, tiêu diệt một lần hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.
Cô hỏi: Anh có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào không?
…
Trầm ngâm một lúc, Lâm Thiển gọi điện cho Lâm Mạc Thần. Nước Mỹ bây giờ là nửa đêm, giọng Lâm Mạc Thần có vẻ rất mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn tỉnh táo: “Chuyện gì vậy?”
Bây giờ Lâm Thiển mới nhìn đồng hồ, thè lưỡi: “Em xin lỗi, em nghĩ nhập tâm quá nên quên mất thời gian.”
Lâm Mạc Thần cười, ngồi xuống ghế: “Em nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Lâm Thiển kể lại tình hình của mình, sau đó kết luận: “Em có một ý tưởng. Em cảm thấy nhóm marketing của bọn em bây giờ không cần vội nghĩ đến vấn đề quảng bá, mà việc nên làm là đi khảo sát thực tế.”
“Khảo sát thực tế? Tại sao?”
“Ngành của bọn em phát triển nhiều năm, đã rất ổn định. Có mấy chủng loại cơ bản đều bày ra ở đó, hầu như chẳng ai đi điều tra người tiêu dùng về một mẫu túi xách.” Lâm Thiển giải thích: “Lần này, em cho rằng bọn em nên làm vậy. Ví dụ người tiêu dùng nhìn nhận thế nào về sản phẩm túi xách này, rốt cuộc họ có suy nghĩ gì, có yêu cầu gì hay không? Làm thế nào để tạo ra đối tượng khách hàng mục tiêu của sản phẩm mới. Nếu có hứng thú với sản phẩm, họ hy vọng sản phẩm có những chức năng gì… Nói chung phải điều tra thực tế mới nắm được thông tin cụ thể. Vì vậy, em định đi mấy thành phố lớn, trực tiếp tiến hành cuộc bỏ phiếu điều tra với người dân ở đó, thu thập dữ liệu chân thực.”
Nghe xong, Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi mỉm cười: “Anh ủng hộ em. Từ xưa đến nay, các ngành nghề đều như nhau. Càng muốn tốt nhất, càng phải làm đến nơi đến chốn, càng muốn tạo ra một sản phẩm không tầm thường, càng nên quay về khởi nguồn của khâu tiêu thụ, đó là thị trường. Vì vậy chúng ta cần đi tìm hiểu thị trường.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nghĩ, Lệ Trí Thành từng nói, đối phó với Tân Bảo Thụy không thể dùng mấy “mánh khóe” như đối phó Tư Mỹ Kỳ mà cần đến “dao thật súng thật”. Vì vậy anh mới quyết định tạo ra một “cây cung” hoàn hảo.
Mà trong cuộc chiến thương mại này, mỗi bước đi của quá trình chuẩn bị cần hoàn hảo đến từng xen-ti-mét, để khi sản phẩm ra đời, thắng lợi đã định. Ví dụ điển hình nhất là sản phẩm điện thoại của hãng Apple, là “cây cung dài” mà bọn họ nhiều khả năng tạo ra trong tương lai.
Ngày hôm sau, Lâm Thiển và các thành viên nhóm marketing cùng mấy nhân viên xuất sắc do cô chọn thêm bắt đầu chuyến đi điều tra nghiên cứu ở các thành phố lớn.
[1] Trong tiếng Trung “ăn giấm chua” có nghĩa là ghen tuông.
Điều này xuất phát từ hai nguyên nhân:
Thứ nhất, Ninh Duy Khải rất sáng suốt và xảo quyệt, nếu để anh ta biết Lệ Trí Thành “thường phục vị hành”, chắc chắn anh ta sẽ suy đoán âm mưu ở đằng sau. Tuy Lâm Thiển và Lệ Trí Thành âm thầm lặng lẽ, không gây sự chú ý của người khác nhưng càng bớt rắc rối càng tốt.
Thứ hai, Ninh Duy Khải có bao nhiêu người đi theo, khí thế hoành tráng. Dù Lệ Trí Thành có khí chất phi phàm đến mức nào nhưng hôm nay mặc đồ bình thường, lại chỉ có mình cô bên cạnh, nếu thật sự gặp mặt, chẳng phải hai bên chênh lệch? Hơn nữa, chuyến đi của cô và anh hôm nay cũng có ý hẹn hò, thậm chí còn đội “mũ tình nhân”cùng một kiểu, nếu để người khác nhìn thấy, ít nhiều cũng sẽ bàn ra tán vào.
Ninh Duy Khải chắc sẽ cười thầm, còn đám cấp dưới sau lưng anh ta sẽ nhìn cô và Lệ Trí Thành bằng cặp mắt khác thường, cho rằng đôi nam nữ cấp trên cấp dưới này quan hệ mờ ám.
Xì, Lệ Trí Thành không phải người bọn họ có thể coi thường.
Anh âm thầm hành sự là bởi mục đích riêng. Anh và cô như hình với bóng, là vì họ “hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa”.
Bắt gặp ánh mắt hơi tối sầm của Lệ Trí Thành, trong khi anh vẫn tiếp tục đi về phía này, Lâm Thiển tự nhủ, cô phải bảo vệ anh, không cho người xung quanh có cơ hội coi thường CEO của Ái Đạt.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển đột nhiên lùi lại phía sau một bước, nở nụ cười tươi, hơi cúi người trước Ninh Duy Khải, đồng thời cất giọng lanh lảnh: “Ninh tổng, vậy tôi không làm phiền anh nữa, chào anh!”
Ninh Duy Khải dồn toàn bộ sự chú ý vào Lâm Thiển nên không phát hiện ra Lệ Trí Thành trong đám đông. Bắt gặp bộ dạng tránh mình như tránh dịch bệnh, bất giác anh ta mỉm cười.
Lâm Thiển cơ trí tươi cười chào tạm biệt đám nhân viên cấp dưới của Ninh Duy Khải: “Chào các anh các chị!” Mọi người thấy vậy đều cho rằng Ninh Duy Khải tạm biệt cô trước, thế là cũng lịch sự chào cô rồi nhìn Ninh Duy Khải, chờ chỉ thị của anh ta, xem đi về hướng nào.
Ninh Duy Khải không nói thêm câu gì, chỉ liếc Lâm Thiển một cái rồi dẫn đám người rời khỏi nơi đó.
Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay đầu, cô liền bắt gặp Lệ Trí Thành đi về bên này. Anh dõi theo Ninh Duy Khải rồi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó nắm bắt.
Lâm Thiển đi nhanh đến bên anh, nhận túi đồ uống.
“Cảm ơn anh, chúng ta đi thôi.” Cô cười với Lệ Trí Thành. Anh chỉ im lặng nhìn cô.
Lâm Thiển lập tức kéo tay anh: “Đi thôi.”
“Ừ”. Cổ họng anh phát ra một tiếng. Lâm Thiển vui mừng quay người bước đi. Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Lệ Trí Thành đã đặt tay lên và nhẹ nhàng ôm vai cô.
Một sức mạnh từ vai truyền thẳng vào trái tim Lâm Thiển, khiến cô cảm thấy hết sức mềm mại, giống như được bàn tay anh vuốt ve. Lâm Thiển đi chầm chậm bên anh ta, ra khỏi tòa trung tâm thương mại.
Khi đi tới của chính để ra ngoài, Lệ Trí Thành ôm người phụ nữ trong lòng, như vô tình mà hữu ý ngoảnh đầu.
Ninh Duy Khải và đám nhân viên cấp dưới đang ở thang cuốn đi lên tầng trên. Trung tâm thương mại bật đèn sáng trưng, ánh mắt hai người đàn ông vô cùng sắc bén, giao nhau ở khoảng cách khá xa. Sau đó, họ lại quay đầu, tiếp tục đi về phương hướng của mình.
Buổi chiều Lệ Trí Thành còn bận việc nên anh lái xe đưa Lâm Thiển về nhà trước. Lâm Thiển lười nhác tựa vào thành ghế phụ, uống nước chanh quýt vàng của cô.
Lệ Trí Thành tập trung lái xe, gương mặt nghiêng không chút biểu cảm. Lâm Thiển cụp mi liếc cốc đồ uống của anh để ở chỗ cần gạt. Trên nắp dán hàng chữ nhỏ: “Trà Ô Long thôm mát”. Quả nhiên là phong cách của anh, mua cốc nước ngoài đường phố cũng chọn loại trà không có vị ngọt.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành giơ tay, cầm cốc trà Ô Long, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi đặt về chỗ cũ.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng tim Lâm Thiển bỗng dưng đập mạnh.
Nhiều lúc, bạn không thể không thừa nhận, có những người đàn ông cuốn hút từ đầu đến chân, từng hành vi cửa chỉ của anh đều lộ vẻ quyết đoán và nam tính. Ngay cả dáng vẻ uống nước của anh cũng không giống những người đàn ông khác. Mắt anh vẫn dõi về phía trước, tay cầm chiếc cốc một cách chính xác rồi đưa lên miệng. Anh cầm cốc giống người thời xưa nâng ly rượu, rất ngay ngắn phóng khoáng, bàn tay cân đối đẹp đẽ.
“Em nhìn gì vậy?” Lệ Trí Thành đột nhiên mở miệng.
Lâm Thiển bị bắt tại trận, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: “Không có gì, anh thật sự không uống đồ ngọt ư?”
“Ừ. Tôi không thích”. Lệ Trí Thành nói nhỏ.
“Vậy à?”
Trong xe hơi rơi vào trạng thái yên tĩnh vài giây, Lệ Trí Thành hỏi cô: “Em thích sao?”
Lâm Thiển ngẫm nghĩ, đáp: “Thật ra vị gì tôi cũng thích.”
Ngọt, mặn, chua, cay, đắng. Vị nào cũng được, cô đều nếm thử, đều thích cả.
Rõ ràng chỉ là một câu trả lời bình thường, vậy mà gương mặt Lệ Trí Thành xuất hiện ý cười.
Lâm Thiển ngượng ngùng: “Anh cười gì chứ?”
Lệ Trí Thành liếc cô một cái, không trả lời. Anh vốn lạnh nhạt và kiệm lời, còn cô lại thích màu sắc rực rỡ. Do đó, cô giống một bông hoa bảy sắc, nở rộ trong trái tim trầm mặc của anh.
Dù Lệ Trí Thành không lên tiếng, nhưng Lâm Thiển cũng nhận thấy, vào thời khắc này, tâm trạng của anh rất tốt.
Để lỡ cơ hội sẽ khó kiếm lại, “chọc tổ ong vò vẽ” cũng nên nhân lúc này, thế là cô cúi đầu uống nước, hắng giọng rồi mở miệng: “Đúng rồi, trước kia tôi và Ninh Duy Khải từng quen biết.”
Tại sao nên nói với Lệ Trí Thành chuyện quá khứ? Lâm Thiển nghĩ, hai người cần thẳng thắn với nhau mới có thể lâu bền.
Hơn nữa lúc ở trung tâm thương mại, Lệ Trí Thành đã chứng kiến cảnh Ninh Duy Khải nói chuyện thân mật với cô. Tuy thái độ của Ninh Duy Khải giống bậc đàn anh chỉ bảo cho đàn em, nhưng Lệ Trí Thành là người rất tinh tường, đi một bước nghĩ ba bước. Tại sao Ninh Duy Khải lại nói chuyện với nhân vật thấp cổ bé họng như cô? Không biết chừng trong lòng đã sinh nghi, nhưng anh ta không thể hiện ra bên ngoài.
Nghe câu nói của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành hơi dừng động tác, ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh mắt anh thâm trầm đến mức Lâm Thiển có chút chột dạ.
Rõ ràng cô chỉ nói “trước kia từng quen biết” nhưng ánh mắt của anh dường như nhìn thấu tất cả…
Lúc này, xe ô tô đã tiến vào khu chung cư của Lâm Thiển. Lệ Trí Thành đưa mắt qua gương chiếu hậu, từ từ đánh tay lái, lùi xe rồi dừng lại. Nhân lúc anh không chú ý đến mình, Lâm Thiển nói nhanh: “Ừ… Lúc đó tôi học năm thứ hai, anh ta năm thứ tu, anh ta vốn là người bạn không tồi, sau đó hẹn hò mười mấy ngày, cảm thấy tính cách không hợp nên chia tay.”
Thực ra Lâm Thiển che giấu một phần sự thật, cô và Ninh Duy Khải chia tay không phải do tính cách không hợp, mà là cô phát hiện anh ta bắt cá hai tay. Nhưng chuyện này nói ra ít nhiều cũng mất thể diện, vì vậy cô đành kiếm cớ khác.
Sau lời “khai thật” của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn cô chăm chú.
Anh sao thế? Nổi cơn ghen? Hay tức giận rồi?
Lâm Thiển cảm thấy bản thân vô tư. Nhưng không hiểu tại sao, nhìn vào đôi mắt đen của anh, tâm tình của cô lại xốn xang và có chút hưng phấn.
“Tôi về đây, hẹn gặp anh vào thứ Hai.” Cô tháo dây an toàn, giơ tay định mở cửa.
Đúng lúc này, thắt lưng bị giữ chặt. Lâm Thiển còn chưa kịp phản ứng, Lệ Trí Thành đã nhoài người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn lần này khác hoàn toàn lần trước. Một nụ hôn mạnh mẽ, xâm nhập sâu hơn.
Trước sự xâm chiếm mãnh liệt của anh, tim Lâm Thiển đập thình thịch, thậm chí cô có cảm giác hơi choáng váng. Lệ Trí Thành không chỉ dùng thân thể và cánh tay cố định cô ở ghế ngồi như lần trước, mà anh ôm chặt eo cô, khiến người cô buộc phải nhướn về đằng trước, kề sát vào bộ ngực của anh. Bàn tay còn lại đỡ gáy cô, làm cô không thể nhúc nhích trong bàn tay và bờ môi của anh.
Gương mặt Lệ Trí Thành cọ sát vào má cô. Lâm Thiển thậm chí cảm nhận thấy sống mũi thẳng của anh chạm vào mặt mình, hơi thở đàn ông nóng hổi phả vào làn da của cô. Trong miệng anh vẫn còn hương trà Ô Long, đầu lưỡi cuốn lấy cô, không cho cô cơ hội thở hắt ra.
Bị hôn một lúc, hai tay Lâm Thiển vô thức chống lên ngực Lệ Trí Thành, nhẹ nhàng túm áo anh…
Nụ hôn này kéo dài rất lâu. Ba phút, năm phút? Hay mười phút?
Đến lúc Lâm Thiển mỏi miệng, Lệ Trí Thành mới rời đi. Nhưng đôi mắt hun hút của anh vẫn nhìn cô đăm đăm, đáy mắt còn cuộn sóng ngầm.
Lâm Thiển đỏ mặt, tay vẫn đặt ở ngực anh. Cô không lên tiếng, còn anh vẫn ôm eo cô như cũ.
“Anh có một cam kết với anh trai em…” Cô nói nhỏ: “Sẽ không quấy nhiễu em trong một thời gian? Bây giờ có tính không?”
Tuy là lời chất vấn, nhưng giọng điệu giống nũng nịu nhiều hơn.
Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn: “Hôm nay là trường hợp đặc biệt.”
“Tại sao?”
“Chuyện khác có thể nhẫn nhịn, còn chuyện này không nhịn được.”
Lâm Thiển hơi ngẩn người, khóe miệng cong cong. Đúng lúc này, vòng eo cô lại bị siết mạnh, Lệ Trí Thành cúi đầu áp môi xuống.
Lần này, Lâm Thiển không còn bối rối như trước. Cô từ từ khép bờ mi, toàn thân hơi run rẩy.
Nụ hôn của Lệ Trí Thành nhẹ nhàng hơn trước đó, như hồi tưởng, cũng giống vỗ về. Sau giây phút ngắn ngủi thưởng thức đôi môi Lâm Thiển, anh quay đầu, cũng buông tay khỏi thắt lưng cô.
“Em lên nhà đi”. Anh nói: “Bằng không tôi sẽ không thể bảo đảm, hôm nay sẽ không giữ em ở trên xe của tôi.”
Lâm Thiển thót tim. Biết Lệ Trí Thành không phải nói đùa, cô vội vàng mở cửa xuống xe. “Giữ em trên xe của tôi”… câu nói này quá ngông cuồng.
Lệ Trí Thành cũng xuống xe, đứng bên cạnh dõi theo hình bóng người phụ nữ. Không biết có phải là ảo giác của Lâm Thiển, gương mặt điềm tĩnh vạn năm không đổi của anh cũng hơi đỏ lên. Chỉ là khí chất của anh quá nổi bật, nên màu sắc này càng khiến anh trở nên sống động.
Cuối cùng, anh cũng giống bao thanh niên đang yêu bình thường, chứ không phải ông lão bảy tám mươi tuổi suốt ngày tính kế.
Nhưng ảo giác “thanh niên bình thường” chỉ tồn tại trong giây lát. Bởi vì Lâm Thiển đi được hai bước, lại quay đầu hỏi: “Cam kết giữa anh và anh trai em là gì vậy? Hãy nói cho em biết đi.”
Lệ Trí Thành thản nhiên trả lời: “Thời cơ chưa tới.”
Lâm Thiển: “…”
***
Về đến nhà, Lâm Thiển liền thả mình xuống giường. Nhớ đến nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, nhịp tim của cô lại đập dồn. Cô giơ tay sờ môi mình, lại cầm chiếc mũ lưỡi trai lên ngắm nghía, sau đó đội vào đầu.
Không biết Lệ Trí Thành đã đi chưa?
Lâm Thiển xuống giường, đi ra ngoài ban công. Xe ô tô của Lệ Trí Thành vẫn ở nguyên chỗ cũ, anh đứng tựa vào cửa xe, dõi mắt về phía trước. Nơi đó là một hồ cá nhỏ, tụi trẻ đang nô đùa chạy nhảy xung quanh.
Anh thích trẻ con sao?
Lâm Thiển tựa vào ban công, chống cằm nhìn anh. Một lúc sau, cô chợt nảy ra một ý, liền quay vào phòng, lấy tờ giấy gấp thành cái máy bay.
***
Trên thực tế, Lệ Trí Thành không phải quá yêu thích trẻ con. Anh đứng yên một chỗ bất động là do đang suy tư.
Vòm ngực nơi bàn tay người phụ nữ đặt vào dường như vẫn còn lưu lại độ ấm, môi lưỡi vẫn vương mùi vị ngọt ngào của cô.
Đây là cảm giác xa lạ nhưng cũng rất tuyệt vời. Nghĩ đến đây, gương mặt anh để lộ ý cười.
Ngoài ra, trong đầu Lệ Trí Thành còn nhớ đến vẻ mặt của Lâm Thiển khi cô nhìn thấy anh giữa đám đông ở trung tâm thương mại. Đó là ánh mắt dịu dàng và thương xót.
Trong đôi mát sáng ngời của cô chỉ có tia thương xót dịu dàng nhất. Ở tình huống lúc bấy giờ, Lệ Trí Thành biết bản thân không nên lộ diện. Là người thông minh nhanh trí, Lâm Thiển cũng hiểu rõ điều đó.
Nhưng trong một thoáng, anh quyết định đi về phía cô. Lâm Thiển vội vàng cuối người chào đám đông, nhanh chóng tiễn bọn họ đi chỗ khác, hóa giải cục diện trước khi anh có hành động.
Lúc trong quân ngũ, mọi người đều gọi Lệ Trí Thành là “con sói vùng Tây Nam”, đều không muốn trở thành đối thủ của anh. Sau “ván cờ” với Tư Mỹ Kỳ, nhân viên của Ái Đạt từ trên xuống dưới đều nhìn anh bằng đôi mắt kính nể.
Vậy mà người phụ nữ này dù biết rõ bản tính của anh, dù trong lòng hoang mang rối bời, nhưng vẫn không né tránh anh. Đến khi anh rơi vào hoàn cảnh nguy cấp, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt thương xót mà ngay cả bản thân cô cũng không phát giác, như thời kỳ đầu mới gặp anh.
Anh đang có một mưu đồ to lớn, vài hôm nữa nhiều khả năng tiến hành cuộc đuổi cùng giết tận, vậy mà cô vẫn lo lắng cho anh, không muốn anh chịu ấm ức.
Lệ Trí Thành đặt tay lên của xe, gõ nhẹ. Đúng lúc này, anh chợt nghe tiếng huýt sáo ở bên trên. Vừa ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy chiếc máy bay giấy màu trắng đang bay xuống, còn Lâm Thiển đứng trên ban công nhà mình, chống cằm nhìn anh.
Lệ Trí Thành phản ứng nhanh, nhẹ nhàng bắt lấy máy bay giấy. Bên trên lờ mờ có chữ viết, anh mở ra xem. Tờ giấy viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Ái Đạt tất thắng.
Lệ Trí Thành mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên. Cách mấy tầng, anh không thấy rõ vẻ mặt Lâm Thiển, nhưng ánh nắng chiếu vào gương mặt cô lấp lánh.
Lệ Trí Thành yên lặng ngắm Lâm Thiển một lúc mới lên xe. Anh để máy bay giấy lên phía trước. Lái một lúc, khóe mắt liếc thấy chiếc máy bay giấy đó, anh không nhịn nổi, cầm lên, vuốt nhè nhẹ trong lòng bàn tay.
***
Tổ dự án “cây cung dài” được bí mật thành lập dưới danh nghĩa bộ phận Thị trường của Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng là người liên lạc với lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Lệ Trí Thành bao quát toàn cục diện, dưới anh là Cố Diên Chi và Lưu Đồng. Ba người là bộ não trung tâm, nắm tất cả các khâu thiết kế, sản xuất, marketing của sản phẩm mới.
Bên dưới chia thành mấy nhóm nhỏ, chuyên phụ trách khâu kỹ thuật, thiết kế, quản lý sản xuất, marketing… Mỗi nhóm nhỏ có một người đứng đầu, Lâm Thiển là trưởng nhóm marketing, vẫn phải báo cáo công việc cụ thể với Cố Diên Chi.
Sau nụ hôn nồng nàn đó, mấy ngày liền Lâm Thiển và Lệ Trí Thành không có cơ hội gặp riêng, bởi vì cả Tổ dự án bắt đầu bận tối mặt tối mũi theo yêu cầu và kế hoạch của anh.
Ở thời điểm này, Lâm Thiển đương nhiên không nghĩ đến tình cảm nam nữ. Chỉ là một thứ cảm xúc bị đè nén quá lâu, lại bị khuấy động bởi nụ hôn hôm nào nhưng không được giải phóng nên cô đành cố gắng kiềm chế. Tuy nhiên, mỗi khi tham dự cuộc họp, cô không nhịn được, thỉnh thoảng lại liếc anh.
Có những lúc hai người vô tình chạm mắt nhau, tim Lâm Thiển lại loạn nhịp. Giữa hai người xuất hiện một con sóng ngầm trong đáy mắt mà chỉ có đương sự mới hiểu.
Lệ Trí Thành đã bỏ hết tâm tư vào dự án. Anh gần như cả ngày cả đêm ở công ty, không có chút thời gian riêng tư. Lâm Thiển biết, người bận nhất tập đoàn bây giờ là anh, bởi vô số công việc đều đổ lên đầu anh.
***
Dưới trướng Lâm Thiển có năm nhân viên đều là những tinh anh. Thời gian này, vật liệu và hình dạng sản phẩm mới chưa xác định, chỉ có phương hướng bao quát, vì vậy nhóm marketing của cô chỉ có thể tiến hành công việc trù bị đại thể, thành ra không bận như các nhóm khác.
Lâm Thiển đi tìm Cố Diên Chi, đề nghị anh ta chỉ ra trọng tâm trong công việc trước mắt. Cố Diên Chi đang chuẩn bị đi công tác, xua tay nói: “Tôi phải cùng Lệ tổng đi châu Âu xem loại vật liệu mới ra, sáu bảy ngày sau trở về. Trước khi tôi quay về, cô hãy tự mình nghiên cứu, yêu cầu của tôi là một sản phẩm hoàn toàn mới, chưa từng xuất hiện trên thị trường. Vì vậy, cô cũng hãy cho chúng tôi thứ mới mẻ và có giá trị, rõ chưa?”
Yêu cầu của anh ta nghe qua có vẻ đơn giản nhưng giống một ngọn núi đè xuống người được giao phó. Lâm Thiển đành gật đầu nhận lời, trong lòng thầm nghĩ: Lệ Trí Thành vội vàng đi công tác xa như vậy, mệt thật đấy.
***
Buổi chiều, quả nhiên cô nhận được tin nhắn của Lệ Trí Thành: Tôi đi công tác châu Âu, sáu ngày sau trở về.
Lâm Thiển mỉm cười, nhắn lại: Em biết rồi, chúc anh thuận buồm xuôi gió. Muốn thêm câu “Em nhớ anh”, nhưng cảm thấy không ổn lắm nên cô lại xóa đi.
Không nhận được sự chỉ đạo rõ ràng, Lâm Thiển đành cùng các thành viên trong nhóm tự tìm phương hướng. Kỳ thực Lệ Trí Thành đề ra phương hướng sản phẩm tương đối rõ ràng, mọi người cũng tràn đầy ý tưởng nên sau nhiều cuộc thảo luận, một số phương án hay đã ra đời. Ví dụ quảng bá thế nào, quảng cáo bằng hình thức nào, có nên áp dụng chiêu “marketing đói”[2] hay không?
[2] “Marketing đói” là thuật ngữ chỉ nhà sản xuất giảm bớt sản lượng, tạo thành hiện tượng cơn sốt giả “cung không đủ cầu”, duy trì mức giá và tỷ lệ lợi nhuận cao.
Nhưng Lâm Thiển cảm thấy ý tưởng nào cũng có khiếm khuyết, đều không phải là thứ “hoàn toàn mới mẻ và có giá trị” mà Cố Diên Chi nhắc tới.
Sau khi tan họp, cô một mình trong văn phòng trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, trong đầu cô hiện lên câu nói của Lệ Trí Thành hôm ở trung tâm thương mại.
Anh nói, tính năng và giá cả phải đứng đầu thị trường.
Anh nói, dựa vào nhãn hiệu này, tiêu diệt một lần hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.
Cô hỏi: Anh có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào không?
…
Trầm ngâm một lúc, Lâm Thiển gọi điện cho Lâm Mạc Thần. Nước Mỹ bây giờ là nửa đêm, giọng Lâm Mạc Thần có vẻ rất mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn tỉnh táo: “Chuyện gì vậy?”
Bây giờ Lâm Thiển mới nhìn đồng hồ, thè lưỡi: “Em xin lỗi, em nghĩ nhập tâm quá nên quên mất thời gian.”
Lâm Mạc Thần cười, ngồi xuống ghế: “Em nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Lâm Thiển kể lại tình hình của mình, sau đó kết luận: “Em có một ý tưởng. Em cảm thấy nhóm marketing của bọn em bây giờ không cần vội nghĩ đến vấn đề quảng bá, mà việc nên làm là đi khảo sát thực tế.”
“Khảo sát thực tế? Tại sao?”
“Ngành của bọn em phát triển nhiều năm, đã rất ổn định. Có mấy chủng loại cơ bản đều bày ra ở đó, hầu như chẳng ai đi điều tra người tiêu dùng về một mẫu túi xách.” Lâm Thiển giải thích: “Lần này, em cho rằng bọn em nên làm vậy. Ví dụ người tiêu dùng nhìn nhận thế nào về sản phẩm túi xách này, rốt cuộc họ có suy nghĩ gì, có yêu cầu gì hay không? Làm thế nào để tạo ra đối tượng khách hàng mục tiêu của sản phẩm mới. Nếu có hứng thú với sản phẩm, họ hy vọng sản phẩm có những chức năng gì… Nói chung phải điều tra thực tế mới nắm được thông tin cụ thể. Vì vậy, em định đi mấy thành phố lớn, trực tiếp tiến hành cuộc bỏ phiếu điều tra với người dân ở đó, thu thập dữ liệu chân thực.”
Nghe xong, Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi mỉm cười: “Anh ủng hộ em. Từ xưa đến nay, các ngành nghề đều như nhau. Càng muốn tốt nhất, càng phải làm đến nơi đến chốn, càng muốn tạo ra một sản phẩm không tầm thường, càng nên quay về khởi nguồn của khâu tiêu thụ, đó là thị trường. Vì vậy chúng ta cần đi tìm hiểu thị trường.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nghĩ, Lệ Trí Thành từng nói, đối phó với Tân Bảo Thụy không thể dùng mấy “mánh khóe” như đối phó Tư Mỹ Kỳ mà cần đến “dao thật súng thật”. Vì vậy anh mới quyết định tạo ra một “cây cung” hoàn hảo.
Mà trong cuộc chiến thương mại này, mỗi bước đi của quá trình chuẩn bị cần hoàn hảo đến từng xen-ti-mét, để khi sản phẩm ra đời, thắng lợi đã định. Ví dụ điển hình nhất là sản phẩm điện thoại của hãng Apple, là “cây cung dài” mà bọn họ nhiều khả năng tạo ra trong tương lai.
Ngày hôm sau, Lâm Thiển và các thành viên nhóm marketing cùng mấy nhân viên xuất sắc do cô chọn thêm bắt đầu chuyến đi điều tra nghiên cứu ở các thành phố lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook