“Đây cũng là lần đầu tiên tôi muốn giành một người phụ nữ.”

Nói xong câu này, Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn Lâm Thiển. Quả nhiên, cô gái ở phía đối diện càng đỏ mặt, đến vành tai cũng ửng hồng, đôi mắt linh lợi né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

Lệ Trí Thành yên lặng vài giây rồi từ tốn cầm tách trà, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.

Trong lòng cô có anh, đây là sự thật chắc như đinh đóng cột. Bao nhiêu ngày đêm cùng trải qua sóng gió, Lâm Thiển không dưới một lần nhìn anh bằng ánh mắt ướt át chứa đầy tâm tình phức tạp mà có lẽ ngay cả cô cũng không phát giác.

Nếu một không có tình cảm với một người đàn ông, người phụ nữ sẽ không thể có ánh mắt như vậy.

Ánh mắt đó khiến trái tim anh âm thầm rung động.

Mặc dù tin tưởng có thể chinh phục cô nhưng vào thời khắc này, khi đã thẳng thắn bày tỏ, ngắm gương mặt ửng đỏ và mười đầu ngón tay đan vào nhau một cách vô thức của cô, trái tim trong lồng ngực Lệ Trí Thành phảng phất bị bóp nhẹ.

Đây là người phụ nữ của anh, người phụ nữ duy nhất trên cõi đời có thể nắm giữ trái tim anh.

Vậy mà cô vẫn còn phân vân, không biết có nên tiến lại gần anh.

“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành lại một lần nữa mở miệng: “Đừng do dự.”

Anh vừa dứt lời, thần sắc của cô quả nhiên càng quẫn bách hơn. Cô cắn môi, gương mặt đỏ như trái táo chín.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của cô đột nhiên đổ chuông.

Lệ Trí Thành bắt gặp tia mừng rỡ như thể trút gánh nặng vụt qua gương mặt Lâm Thiển, nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

“Lệ tổng, tôi đi nghe điện thoại.” Nói xong, Lâm Thiển chột dạ liếc anh một cái rồi đi nhanh ra ngoài.

Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén của anh từ đầu đến cuối không rời khỏi hình bóng cô.

Một lúc sau, anh cụp mi, khóe miệng nhếch lên.

Đặt cô trong tầm ngắm, lạt mềm buột chặt, anh đã nhìn thấy thắng lợi ở phía trước.

***

“Đơn xin chuyển vị trí công tác”.

Lâm Thiển gõ mấy chữ, thẫn thờ một lát rồi lại xóa đi. Cô nằm bò xuống bàn thở dài, mắt liếc vào phòng làm việc ở bên trong, lại thầm thở dài.

Mới sáng sớm Boss đã điềm nhiên tỏ tình.

Cô phải làm thế nào bây giờ? Cô và anh tình ngay lý gian, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Trên thực tế, cô cũng có cảm tình với người đàn ông thật thà chính trực trước kia, nhưng vẫn chưa đủ để nhận lời làm bạn gái của anh.

Trong khi bây giờ, anh không còn là anh như trước, cô thậm chí vẫn chưa hết bị sốc. Cô chỉ cảm thấy xa lạ, một sự xa lạ trống rỗng khó diễn tả.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Thiển không rõ là mùi vị gì.

Đúng lúc này, điện thoại bàn lại đổ chuông.

Cuộc điện thoại “cứu mạng” vừa rồi là do một cổ đông gọi tới. Tuy Ái Đạt chưa niêm yết trên thị trường chứng khoán nhưng vẫn có chế độ cổ phần rõ ràng. Gia đình Lệ Trí Thành là cổ đông lớn nắm quyền khống chế tuyệt đối. Ngoài ra còn một số cổ phần nằm trong tay tầng lớp quản lý và những nhân viên kỳ cựu có công trong sự phát triển của công ty. Người vừa gọi điện thoại là một cổ đông nhỏ đã về hưu, cũng là một trong những anh em tốt của chủ tịch Từ nhiều năm trước. Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển nhận được điện thoại của nhân vật như vậy.

Ông ta muốn gặp Lệ Trí Thành, đồng thời hỏi hỏi dò về lượng tiêu thụ trên trang chủ hàng Flagship. Lời nói của ông ta bộc lộ ý tứ, không biết cổ đông có được chia lợi nhuận hay không?

Lâm Thiển lập tức hiểu ý. Ái Đạt ngoắc ngoải đã lâu, bây giờ mới bắt đầu trở mình, những người có lợi ích liên quan sẽ tỏ ra quan tâm cũng là lẽ dĩ nhiên. Lâm Thiển không dám nhận lời ngay. Đoán Lệ Trí Thành sẽ không chịu gặp cổ đông này, cô chỉ trả lời theo kiểu nước đôi.

Cuộc điện thoại tiếp theo khiến Lâm Thiển khá bất ngờ. Là một giám đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Đông gọi tới. Người này nắm mạng lưới tiêu thụ của mấy chục cửa hàng thuộc khu vực rộng lớn.

“Trợ lý Lâm, mấy giám đốc khu vực chúng tôi muốn trực tiếp gặp Lệ tổng.” Anh ta nửa cười nửa không: “Các cửa hàng của chúng tôi vốn đã trì trệ, bây giờ công ty tổ chức bán hàng trên mạng với giá thấp như vậy, chúng tôi càng hết cách. Chúng tôi muốn hỏi Lệ tổng giải quyết thế nào vấn đề này?”

Sau khi cúp máy, Lâm Thiển ghi lại nội dung chính của cuộc điện thoại vừa rồi, hít một hơi sâu, liếc cánh cửa khép hờ của văn phòng CEO rồi đứng dậy đi qua bên đó.

Lệ Trí Thành đã ngồi sau bàn làm việc. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.

Bị anh “chiếu tướng”, mặt Lâm Thiển lại nóng ran. Tệ thật... cô mắng thầm bản thân, hướng tầm nhìn xuống bờ vai Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, vừa rồi có hai cuộc điện thoại...” Cô đưa tờ giấy đến trước mặt anh, đồng thời giải thích ngắn gọn. Sau đó, Lâm Thiển ngậm miệng, chờ mệnh lệnh của anh.

Đúng như cô dự đoán, Lệ Trí Thành trầm tư vài giây rồi cất giọng lạnh nhạt: “Tôi không gặp.”

“Được ạ.” Lâm Thiển trả lời dứt khoát, đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh. Ái Đạt vốn là vũng bùn vô vọng, sau khi tiếp quản, Lệ Trí Thành dựa vào mấy trụ cột, xúc tiến một loạt kế hoạch đao to búa lớn. Nhưng doanh nghiệp có quy mô cả ngàn công nhân viên không đơn giản, quan hệ lợi ích chồng chéo phức tạp. Anh thắng vụ này không có nghĩa công ty đi lên từ đây, càng không có nghĩa anh có thể khống chế cả doanh nghiệp một cách vững chắc. Hiện tại tuy có tia hy vọng mới nhưng niềm hy vọng này nhiều khả năng bị vũng bùn khác dìm lấp, công sức và sự nỗ lực của anh đổ sông đổ biển.

Lâm Thiển không nhịn được, nhướng mắt nhìn Lệ Trí Thành. Dù bây giờ đạt thắng lợi ban đầu, nhưng con đường của anh trong tương lai vẫn không dễ dàng.

Khoan đã, cô nghĩ gì vậy? Cô lại coi anh là người chẳng có kinh nghiệm, lại thương xót anh, nghĩ hộ anh theo thói quen.

Hừ... anh đâu có cần điều đó.

“Còn chuyện gì không?” Giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành lại một lần nữa vang lên.

Lâm Thiển ngần người, đến giờ mới phát hiện bản thân thất thần trước mặt anh quá lâu.

Dù không ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh bao trùm lên người cô. Câu “còn chuyện gì không” phảng phất mang hàm ý khác, khiến cô thót tim.

Cả phòng làm việc dường như chìm vào không khí mờ ám trong giây lát.

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh.

Lệ Trí Thành im lặng đối mắt cô, ánh mắt của anh vẫn thâm trầm như thường lệ, cô không thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu anh.

“Lệ tổng, tạm thời... tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi thành thật xin lỗi.” Lâm Thiển cuối cùng cũng mở miệng.

Vừa nói xong câu đó, Lâm Thiến liền muốn cắn lưỡi mình. Ngữ khí của cô lúc bấy giờ có vẻ giống học sinh nhận lỗi trước thầy giáo, vừa chột dạ vừa ngốc nghếch.

Trong khi Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên một chỗ, sắc mặt không chút biểu cảm, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú, đến mức trong lòng cô bối rối.

Sau đó, Lâm Thiến cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, tìm cớ rồi đi ra ngoài.

***

Mười phút sau. Lâm Thiển tay chống cằm, dán mắt vào màn hình máy tính, bộ dạng rất tập trung. Nhưng thực ra cô vẫn dỏng tai lắng nghe tiếng động ở phòng trong.

Lộp cộp... Hình như Boss đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Sau đó, anh ngồi xuống, gõ bàn phím, tiếp theo là tiếng anh lật giở tài liệu...

Xem ra tất cả vẫn bình thường, Boss không hề có dấu hiệu biến đổi tâm trạng sau khi bị từ chối.

Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô lại nghĩ, mình lo lắng cũng vô ích, loại người như anh chắc luôn khống chế tâm trạng và tình cảm rất tốt. Hoặc giả, dù bị thất tình đi chăng nữa, tình cảm đối với anh cũng chẳng quan trọng, tham khảo người cùng một giuộc là Lâm Mạc Thần thì biết.

Dù nghĩ vậy nhưng trong lòng Lâm Thiển vẫn có chút thấp thỏm, cô cầm con chuột, bấm linh tinh trên màn hình.

Về chuyện tình cảm, không phải chủ động từ chối đối phương, bạn chính là người thắng cuộc, có thể vui mừng hớn hở. Tình cảm là thứ luôn luôn tương hỗ lẫn nhau, là con dao hai lưỡi.

***

“Trợ lý Lâm nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lâm Thiển định thần, ngẩng đầu, phát hiện Cố Diên Chi và Tiết Minh Đào đứng trước mặt cô từ bao giờ mà cô không hay biết.

Lâm Thiển lập tức đứng dậy: “Cố tổng, Tiết tổng, có chuyện gì sao?”

Cố Diên Chi cười cười, bộ dạng tươi roi rói. Tiết Minh Đào cũng mỉm cười: “Còn chưa mặc áo? Cô không đi sao?”

Lâm Thiển hơi ngẩn người, giờ mới phát hiện cả hai đều mặc áo khoác nghiêm chỉnh, Tiết Minh Đào cầm cặp công văn, tựa hồ chuẩn bị đi ra ngoài. Còn chưa kịp trả lời, cô liền nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, giọng nói Lệ Trí Thành vọng tới: “Cô ấy cũng đi.”

Lâm Thiển đờ người trong giây lát, sau đó quay đầu cười với anh: “Lệ tổng.”

Lệ Trí Thành đã mặc áo khoác. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt đen lạnh nhạt chỉ dừng trên người cô một giây: “Em mau chuẩn bị, chúng ta đi ra ngoài.”

Thần sắc của anh vẫn bình thản như thường lệ, hoàn toàn khác bộ dạng mạnh mẽ bức người ở trong văn phòng vừa nãy.

“Vâng.” Lâm Thiển trả lời, cô tắt máy tính, khoác áo rồi đi theo ba người đàn ông ra thang máy.

Xe ô tô chạy bon bon trên đường phố. Tài xế vẫn là Tiết Minh Đào, Lâm Thiển vẫn ngồi ở ghế lái phụ.

Bởi vì đơn đặt hàng trong ngày hôm nay vẫn không ngừng tăng cao, Tiết Minh Đào vừa lái xe vừa cười nói với hai bị lãnh đạo. Cố Diên Chi cũng tỏ ra vui mừng, thậm chí còn bắt Lệ Trí Thành đãi một bữa.

Lâm Thiển ngồi ở ghế trước, khóe mắt liếc thấy Lệ Trí Thành trầm tĩnh bất động ở ghế sau. Đối với những lời nói đùa của Cố Diên Chi, anh thỉnh thoảng đối đáp một hai câu. Không biết có phải do yếu tố tâm lý, Lâm Thiển cảm thấy giọng nói của anh ngày hôm nay đặc biệt trầm thấp, trong xe ô tô tràn ngập khí chất yên tĩnh tỏa ra từ người anh. Thỉnh thoảng anh đưa mắt về phía trước, Lâm Thiển có thể cảm nhận ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại ở người cô.

Trong lòng Lâm Thiển lại dội lên cảm giác không rõ mùi vị, khiến cô trở nên yên tĩnh một cách bất thường.

Vẻ trầm mặc của cô thu hút sự chú ý của người khác. Tiết Minh Đào vừa lái xe vào khu công nghiệp mới xây dựng, vừa quay sang hỏi Lâm Thiển: “Tiểu Tâm hôm nay yên tĩnh thế? Vẫn chưa khỏi ốm sao?”

Lúc này Lâm Thiển mới ý thức, kể từ khi lên ô tô, cô gần như chẳng mở miệng. Hôm nay là ngày thắng lợi đầu tiên, thái độ của cô tương đối bất thường.

Tiết Minh Đào vừa dứt lời, hai người đàn ông ở hàng ghế sau lập tức nhìn cô. Lâm Thiển cười tươi: “Vẫn còn một chút.”

Cô vốn chỉ ứng phó qua loa, ai ngờ đúng lúc gặp đèn đỏ, ô tô dừng lại, Tiết Minh Đào cất giọng đầy quan tâm: “Thè lưỡi cho tôi xem nào.”

Lâm Thiển tròn mắt không hiểu.

Qua một thời gian làm việc chung, Tiết Minh Đào rất tán thưởng năng lực của Lâm Thiển, coi cô như em gái. Thấy cô ngoảnh mặt nhìn mình, anh ta cười: “Trước đây tôi từng học Đông y, xem đầu lưỡi và cổ họng là biết tình trạng sức khỏe của người khác.”

“Vâng.” Lâm Thiển há miệng thè lưỡi với Tiết Minh Đào. Ai ngờ ở góc độ này, cô có thể liếc thấy Lệ Trí Thành. Anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm trầm và bức người giống hệt buổi sáng.

Lâm Thiển bỗng dưng đỏ mặt, lập tức ngậm miệng theo phản xạ rồi quay đầu về phía trước, né tránh ánh mắt của anh.

Không cho anh nhìn.

Tiết Minh Đào: “Tự nhiên cô trốn tránh gì chứ... Xem ra vẫn ổn, không bị viêm nhiễm. Nhưng sao mặt cô đỏ thế kia? Bị sốt à?” Nói xong, anh ta đặt tay lên trán Lâm Thiển.

Lâm Thiển tiếp tục ngượng ngùng, Tiết Minh Đào lẩm bẩm dặn cô uống nhiều nước hay gì đó, cô cũng không để tâm.

Rõ ràng cô đã từ chối Lệ Trí Thành, nhưng vào thời khắc này, giữa cô và anh tồn tại một cảm giác... như thể cô đã thuộc về anh. Nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tầm mắt của anh, còn cô cũng tự động bỏ qua người khác, chỉ để ý đến một mình anh.

Có lẽ bởi vì sự tồn tại của Lệ Trí Thành quá mạnh mẽ?

Xe ô tô dừng lại ở một khu công nghiệp mới cách công ty Ái Đạt không xa.

Lúc này đã gần buổi trưa, tòa nhà màu nâu xám tràn ngập ánh nắng. Trong khuôn viên trồng nhiều cây xanh, tạo thành phong cảnh đẹp đẽ. Lâm Thiển biết khu công nghiệp này là do chính quyền thành phố đầu tư xây dựng rồi bán hoặc cho thuê. Bởi vì mới xây xong nên chỉ có vài tòa nhà đi vào hoạt động, treo biển công ty. Cả khu công nghiệp rất vắng vẻ yên tĩnh.

Bọn họ đến đây làm gì nhỉ? Nhà máy cũ của Ái Đạt còn chưa sử dụng hết, nhà máy mới đã bị đem thế chấp ngân hàng.

Ba người đàn ông đều cao lớn, bước rất nhanh, Lâm Thiển đi theo sau. Tiết Minh Đào vừa đi vừa báo cáo tình hình với hai vị lãnh đạo. Lệ Trí Thành dẫn đầu, không nhìn cô cũng chẳng nói với cô một lời.

Cuối cùng, bọn họ vào tòa nhà nhỏ ba tầng màu trắng ở sâu trong khu công nghiệp. Khác với phong cách kiến trúc điển hình của thập nhiên 90 thế kỷ trước của Ái Đạt, nơi này vừa đơn giản vừa trang nhã, hai màu trắng đen là chủ đạo, tràn ngập hơi thở hiện đại.

Lâm Thiển quan sát xung quanh, trong đầu đột nhiên bật ra ý nghĩ: tòa nhà được trang trí theo sở thích của Lệ Trí Thành.

Cô bất giác đưa mắt về phía anh, Lệ Trí Thành đang bỏ hai tay vào túi quần đứng trước bức tường kính.

Anh định mua hoặc thuê văn phòng ở đây? Anh muốn làm gì?

Ba người đàn ông chẳng giải thích, Lâm Thiển cũng không hỏi. Bốn người đi lần lượt từng căn phòng. Cố Diên Chi tỏ ra khắt khe, nêu ý kiến về việc trang trí nội thất. Lệ Trí Thành cũng chỉ ra hai điểm, Tiết Minh Đào ghi lại, nói sẽ bảo người sửa chữa.

Thỉnh thoảng, Lệ Trí Thành vô tình chạm mắt Lâm Thiển. Cô lập tức quay đi chỗ khác. Sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh, không có gì khác lạ.

Tâm trạng của Lâm Thiển cũng dần trở lại bình thường. Như vậy mới đúng, cô và anh lại quay về trạng thái Boss và trợ lý như trước.

Thật ra cô cũng rất thích làm việc ở bên cạnh anh.

Khu vực phía nam trên tầng ba là dành cho những người quản lý. Toàn bộ được ngăn thành từng căn phòng nhỏ, bài trí tinh tế hơn. Trong đó, Lâm Thiển để ý một căn phòng có màu sắc ấm áp, bàn làm việc cũng không phải sơn đen như chỗ khác mà là màu gạo. Cửa sổ kính ở bên cạnh cách điệu thành hình uốn lượn. Căn phòng trông rất dễ chịu và trang nhã.

Sau khi vào phòng, Cố Diên Chi chỉ cười cười, không phát biểu ý kiến chê bai. Tiết Minh Đào đảo mắt một vòng, gật đầu: “Tôi cảm thấy căn phòng này là tốt nhất, từ phương hướng, bài trí đến phong cách.” Nói xong, anh ta quay sang Lâm Thiển.

Lâm Thiển hơi ngây ra, mọi người muốn cô phát biểu ý kiến hay sao?

Cô còn chưa lên tiếng, Lệ Trí Thành vốn đang đứng bên giá sách liền quay đầu hỏi “Em thấy thế nào?”

Lâm Thiển nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng cô và anh cũng có cơ hội nói chuyện, cô mỉm cười đáp: “Tôi thấy rất tuyệt.”

Anh không tiếp lời, lại quay đi chỗ khác.

Lâm Thiển hiểu ra vấn đề, có lẽ văn phòng này dành cho một người quản lý nữ trong tương lai.

Người phụ nữ nào có thể khiến Lệ Trí Thành quan tâm đến cả khâu trang trí nội thất, thậm chí còn hỏi ý kiến cô?

Lâm Thiển mang một bụng thắc mắc, cùng bọn họ rời khỏi khu công nghiệp.

Lúc về Ái Đạt, Tiết Minh Đào bảo hai vị lãnh đạo đi trước, kêu Lâm Thiển cùng anh ta đi tìm bên trang trí nội thất, đưa ra những ý kiến chỉnh sửa vừa rồi. Lâm Thiển vui vẻ đi theo anh ta, cô cũng không muốn quay về văn phòng, đối diện với Lệ Trí Thành vào lúc này.

Khi chỉ có hai người, Lâm Thiển không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiết tổng, tòa văn phòng mới mà chúng ta vừa đi xem rốt cuộc để làm gì vậy?”

Tiết Minh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Cô vẫn chưa biết sao? Tôi tưởng Lệ tổng đã nói với cô rồi.” Anh ta cười cười, hạ giọng: “Lệ tổng định tách nhãn hiệu Vinda, thành lập công ty mới. Những chuyện khác, cô cứ từ từ tìm hiểu.

Lâm Thiển sững sờ trong giây lát. Hóa ra là vậy.

Sáng nay cô còn lo nhãn hiệu Vinda vừa mới khởi sắc sẽ bị vũng bùn của Ái Đạt liên lụy, không biết Lệ Trí Thành làm thế nào để điều khiển cả tập đoàn. Bây giờ mới thấy, anh không chỉ tiến hành cuộc chiến với bên ngoài, mà còn đồng thời chuẩn bị chỉnh đốn nội bộ.

Anh hoàn toàn nhìn thấu cục diện. Khi cuộc chiến với bên ngoài giành thắng lợi, anh bắt đầu khống chế cục diện bên trong. Từng bước đi của anh đều kín kẽ, không chê vào đâu được.

Tâm tư của người đàn ông đó rốt cuộc thâm sâu đến mức nào?

Khi Lâm Thiển quay về tòa văn phòng làm việc, đã hơn bảy giờ tối. Đầu tiên, cô đi bộ phận thông tin kỹ thuật, hỏi về lượng tiêu thụ của ngày hôm nay. Nhận được tin vui, tâm trạng của cô cũng trở nên phấn chấn. Một chút phiền muộn do Lệ Trí Thành mang đến tựa hồ vơi đi nhiều.

Nhưng khi rời khỏi thang máy ở tầng trên cùng, nhìn phòng làm việc của CEO nửa khép nửa mở cửa từ xa, Lâm Thiển trở nên căng thẳng trong giây lát.

Cô và anh đều là người trưởng thành, bây giờ gặp nhau chắc cũng không đến nỗi ngượng ngùng. Chắc anh không nhìn cô bằng ánh mắt dễ khiến người khác hỗn loạn đấy chứ?

Vừa đi vài bước, cô chợt bắt gặp một người quen ngồi ở vị trí của mình. Đó là Dương Hi Như của Văn phòng CEO, cấp dưới của cô.

Lâm Thiển tiến lại gần, mỉm cười hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”

Dương Hi Như lập tức đứng dậy, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị Lâm, em lên đây làm quen với môi trường một chút. Có việc gì chị hãy dặn em làm.”

Lâm Thiển: “Cô làm quen gì chứ?”

Dương Hi Nhi nói: “Làm quen với công việc trợ lý của CEO ấy.” Là cô gái tinh ý, vừa thấy Lâm Thiển biến sắc mặt, cô liền thật thà khai báo: “Chị Lâm, một tiếng đồng hồ trước, Cố tổng gọi điện cho em, bảo em sắp được đổi vị trí công tác. Cố tổng nói sẽ điều em làm trợ lý của CEO, dặn em chuẩn bị một chút.”

Lâm Thiển còn chưa lên tiếng, giọng đàn ông trầm thấp quen thuộc từ phòng trong vọng ra ngoài: “Lâm Thiển vào đây.”

Dương Hi Như thè lưỡi với cô, Lâm Thiển không cười nổi. Cô nhanh chóng đi tới, đẩy cửa vào phòng, tiện tay khép cửa.

Khi nhìn thấy Lệ Trí Thành ngồi ở sofa, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong bộ não của cô là: bởi vì sáng nay cô từ chối anh, nên anh điều cô đi chỗ khác?

Thật ra đối với hai người, đây là cách giải quyết tốt nhất. Chẳng phải sáng nay cô cũng có ý định xin thuyên chuyển vị trí?

Tuy nhiên, việc cô chủ động xin chuyển đổi và việc anh tự điều cô đi hoàn toàn khác nhau.

Thì ra tình cảm của anh đối với cô chỉ duy trì chưa tới một ngày. Vừa bị từ chối, anh lập tức đuổi cô đi cho khuất mắt?

“Em ngồi đi.” Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn Lâm Thiển. Vẫn là bộ dạng tuấn tú quen thuộc nhưng không còn vẻ mạnh mẽ như ban ngày mà có phần ôn hòa hơn.

Lâm Thiển lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa.

Lệ Trí Thành đẩy một tập văn bản ở trên bàn đến trước mặt cô. Lâm Thiển liếc qua phong bì, là Quyết định cho nghỉ việc.

Sự việc đến bất thình lình, Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh. Cô cảm thấy rất khó tin, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.

Lâm Thiển chẳng thèm đọc Quyết định cho nghỉ việc. Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, mở miệng hỏi: “Là bởi vì chuyện hồi sáng sao?”

Ngữ khí của cô không mấy thân thiện. Lệ Trí Thành quan sát gương mặt hơi ửng đỏ của người phụ nữ trước mặt.

Im lặng vài giây, đáy mắt anh vụt qua ý cười. Anh cúi đầu, mở phong bì, lôi Quyết định cho nghỉ việc ra ngoài.

“Em nghĩ đi đâu thế?” Anh nói: “Em cho rằng tôi sẽ để em đi hay sao?”

Lâm Thiển giật mình, lập tức cầm tờ văn bản lên đọc. Trang đầu tiên có đoạn viết: “Bởi vì cô Lâm Thiển muốn làm việc ở công ty Vinda, nên đã đạt thỏa thuận với tập đoàn Ái Đạt, chấm dứt hợp đồng lao động...”

Lâm Thiển chớp mắt, công ty Vinda là công ty mới là Tiết Minh Đào nhắc tới, là nơi hôm nay bọn họ đi tham quan?

Nỗi tức giận trong lòng Lâm Thiển nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nghi hoặc và hiếu kỳ.

“Em hãy đọc trang sau.” Lệ Trí Thành nói ngắn gọn.

Lâm Thiển lật ra trang sau. Thì ra đây là một văn bản bổ nhiệm mới. Cô đọc kỹ, trong lòng chấn động.

“Lâm Thiển... Giám đốc phụ trợ”

Giám đốc phụ trợ và trợ lý CEO chỉ khác ở trật tự từ ngữ[1], nhưng địa vị khác nhau một trời một vực. Giám đốc phụ trợ là lãnh đạo cao cấp thật sự, được giao nhiệm vụ quản lý bộ phận cụ thể.

[1] Nguyên văn là “trợ lý CEO” và “CEO trợ lý” nhưng để phù hợp với tiếng việt và để độc giả dễ hiểu hơn người dịch đã đổi thành “trợ lý CEO” và “giám đốc phụ trợ”.

Vào thời khắc này, Lâm Thiển chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, bộ não bật ra mấy từ: một bước lên trời.

Thảo nào hôm nay Lệ Trí Thành đưa cô đi xem phòng làm việc mới, thảo nào bọn họ hỏi ý kiến của cô.

Không phải phòng làm việc đó... là chuẩn bị riêng cho cô đấy chứ?

Lâm Thiển nhất thời im lặng.

Như phát giác ra sự chần chừ trong lòng cô, Lệ Trí Thành bình thản mở miệng: “Văn bản bổ nhiệm này không liên quan đến vấn đề tình cảm. Từ nay về sau, em sẽ làm việc độc lập.”

Một câu nói ngắn gọn như bình thường, nhưung khiến Lâm Thiển có cảm giác sôi sục nhiệt huyết.

Đúng vậy, nếu vì vấn đề tình cảm, Lệ Trí Thành nên để cô ở bên cạnh, chứ không phải giải phóng cô như bây giờ. Anh là người tuyệt đối không để yếu tố tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán và sự nghiệp.

Nếu đã không liên quan đến tình cảm, vậy thì xuất phát từ năng lực của cô. Hơn nữa trong kế hoạch “đánh tạt sườn”, cô cũng lập không ít công lao.

Do đó, Lệ Trí Thành mới cho cô ra ngoài làm việc độc lập?

Lâm Thiển cầm văn bản bổ nhiệm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Lệ tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt, không khiến anh thất vọng.”

Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô: “Tôi vĩnh viễn không bao giờ thất vọng về em.”

***

Đối với Lâm Thiển, đêm nay là một đêm trằn trọc khó ngủ.

Về phía Lệ Trí Thành, anh bày một bàn cờ trong văn phòng yên tĩnh, mời một người cùng chơi.

Từ nhỏ sống với ông ngoại nên Lệ Trí Thành rất thạo chơi cờ. Quyển sách hướng dẫn chơi cờ cổ mà Trần Tranh mua được cũng là anh cho người cố tình tung ra. Gậy ông đập lưng ông, anh còn “thu hoạch” được bạn chơi cờ là Khang tổng của Minh Thịnh, cũng coi như không vô ích.

Trong cả công ty Ái Đạt, chỉ mình ông già Lưu Đồng là có thể chơi ngang ngửa với anh.

Hai người một già một trẻ lặng lẽ chơi cờ dưới ánh trăng.

Gần kết thúc ván đầu tiên, Lưu Đồng cười nói: “Trí Thành, chú chơi với cháu năm lần, thua cả năm. Hiếm có dịp nhìn thấy tia hy vọng thắng cuộc.” Ông nhướng mắt quan sát Lệ Trí Thành: “Hôm nay cháu hơi nôn nóng. Chẳng phải việc bán hàng trên mạng thành công rồi hay sao?”

Lệ Trí Thành trầm mặc vài giây, từ tốn trả lời: “Cầu mà không được nên nôn nóng suốt ruột. Nhưng gặp trắc trở cũng cần kiên trì, từ từ tìm cách giải quyết.”

Lưu Đổng ngẩn người, lại thấy anh cầm một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống: “Có thua cũng không hối tiếc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương