Thời Gian Trở Lại
Chương 28: Pn: Hội chùa tết âm lịch

Trấn nhỏ dưới chân núi Vô Gian, phong tục tương đối đặc biệt.

Đầu năm mọi người đến nhà nhau chúc Tết, buổi chiều lại nô nức đi hội chùa, cả những vùng phụ cận xa xôi cũng hương khói đưa tối, náo nhiệt đến tận giữa khuya.

Diệp Khai là lần đầu tiên đón năm mới cùng Phó Hồng Tuyết, hơn nữa còn có mẹ y, Băng Di, sư phụ cùng Phi thúc thúc, Thái sư phụ cái lão nhân không được tự nhiên, cả nhà vui vẻ. Y nghe về hội chùa này liền hưng trí bừng bừng nhất định phải lôi kéo mọi người xuống núi đi chơi.

Đáng tiếc Hoa Bạch Phụng đối với loại sự tình này hiển nhiên không có khả năng cảm thấy hứng thú, Băng Di cũng liền ở nhà cùng công chúa của bà; A Phi tính tình an tĩnh, cũng tỏ vẻ không muốn ra ngoài va vấp ngoại nhân. Yên Ba Thiên Khách tựa hồ muốn đi, nhưng hắn trong chỗ có nhiều người hành động bất tiện. Tuy rằng Phó Hồng Tuyết hiếu thuận nói rằng có thể cõng lão, nhưng Yên Ba Thiên Khách do dự một chút, cuối cùng cự tuyệt.

—— lão nhân bắt đồ tôn cõng đi chơi, dù người ta không biết lão là ai, lão cũng biết tự xấu mặt!

Vì thế cuối cùng, cũng chỉ có Lý Tầm Hoan cùng bọn họ xuống núi đi dạo hội chùa.

Cũng vì thế… khi thái dương hạ sơn, trấn nhỏ giăng đèn kết hoa, Phó Hồng Tuyết thật tâm hối hận.

Thị trấn dưới chân núi này tuy rằng không lớn, nhưng người dạo hội chùa lại không ít, cơ hồ thành biển người. Hội chùa cũng náo nhiệt đến vô pháp vô thiên, ăn chơi cười đùa món gì cũng có.

Mỹ thực ẩm tửu, hí khúc ảo thuật, ném thẻ phóng tiêu … Cơ hồ làm người hoa cả mắt.

Lý Tầm Hoan đi bên cạnh vẫn luôn chắp tay sau lưng đầy hưng trí mỉm cười, không nói một câu.

Cho nên Phó Hồng Tuyết cũng chỉ có thể ngượng nghịu đi lui lại phía sau một chút, tiện thể đưa tay sửa cho ngay ngắn cái mặt nạ hổ hắn đang đeo, hòng che đi vẻ mặt vô cùng không cảm xúc của mình.

… Trước khi xuống núi, Lý Tầm Hoan đã từng dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn một cái.

Khi đó Phó Hồng Tuyết chỉ ngẩn ra, không hiểu.

Nhưng hiện tại —— hắn bỗng nhiên hiểu ra ẩn ý trong ánh mắt đó.

Hắn biết Diệp thiếu hiệp thật sự rất ham chơi, nhưng hắn hoàn toàn không dự đoán được… Diệp thiếu hiệp cư nhiên có thể chơi thật khá như vậy!

Bọn họ từ khi vào trấn đến giờ, Diệp Khai không hề để tâm đến quang cảnh lễ hội, y bị mấy gian hàng trò chơi thu hút, phóng tiêu, ném vòng … Có thể nói là, gặp một cái, chơi một cái.

Cho nên hiện tại, bọn họ đi tít đằng sau đám người ham vui bỏ qua hội chùa, chẳng ngại chủ quầy phiền toái mà đi theo Diệp Khai. Trong tay của Phó đại hiệp có ôm đầy những thứ chiến lợi mà Diệp thiếu hiệp thắng được.

Tỷ như ném thẻ vào bình rượu thì thắng được một bình sứ, ném phi tiêu vào hồng tâm thì được mặt nạ hổ bông, còn có các loại đồ khô đặc sản…

Vừa nãy, Diệp Khai mới thử trò đi trên xích sắt xong, chỉ vì y muốn so tài với nghệ nhân diễn võ Đông sơn.

Y đi xích sắt khá linh hoạt, vạt áo sáng màu phiêu lãng tôn thêm đường nét tuấn tú của y, thêm nụ cười phi dương kia, Phó Hồng Tuyết dám chắc, mọi người ở đây, chỉ cần là nữ nhân bất kể già trẻ đều bị y thu hút.

Vì thế Phó đại hiệp nháy mắt trầm mặt, ôm một đống lớn đồ bỏ đi, muốn để cho Diệp Khai hiểu, còn vui vẻ gây chú ý thì coi như xa lạ là được

Diệp Khai nhíu mi nhìn hắn, cuối cùng cũng bỏ cuộc vui, nhảy xuống khỏi xích sắt mà đuổi theo khoác vai Phó đại hiệp, sau đó tươi cười vui vẻ bước đi.

Tuy vậy, mọi người vẫn nhất nhất đi theo Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai… Hiển nhiên là định tiếp tục xem Diệp Khai thi thố tài nghệ.

Phó Hồng Tuyết cũng nhận ra điều này, đây lại là tình huống làm hắn khó thích nghi. Vô Gian địa ngục của bọn họ tựa hồ không thiếu mấy thứ này, nhân gia bá tánh đi theo thực phiền hắn và y không thể giao tiếp riêng, chủ quầy hàng cũng vì sinh ý mà lo sợ Diệp Khai. Cuối cùng, hắn mở miệng định nói, lại bỗng nhiên nghe thấy Lý Tầm Hoan ở phía sau cười khẽ:

“… Chơi có chừng mực.”

Diệp Khai giật mình, đành thu liễm.

Phó Hồng Tuyết cũng giật mình, ngay sau đó liền hiểu ra.

Du hý thản nhiên thế này, hẳn là việc thầy trò bọn họ thường làm, nên vị sư phụ kia mới đoán được đồ đệ của mình lại sẽ nháo những việc gì.

… Lý Thám Hoa ngươi sủng đồ đệ như vậy thật sự không có việc gì sao?

Kết quả Diệp Khai thực nghe lời, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện một đại thẩm đang yên lặng ngắm nghía chiếc ấm trà y đang cầm.

“… Đại thẩm, ngươi thích cái này?” Khẩu khí cực tùy ý hỏi.

“Ta…” Đại thẩm cuống quít thu hồi ánh mắt, hiển nhiên là chột dạ: “Ta chỉ là thấy nó xinh đẹp… Cái ấm của nhà ta mấy ngày trước, bị hài tử làm bể…”

“Vậy cho ngươi.” Không ai đoán được Diệp Khai nghe xong liền gật đầu, nhẹ nhàng nhét chiếc ấm sành vào tay đại thẩm.

“Ngươi… Ta…” Đại thẩm há miệng, hiển nhiên rất kinh ngạc.

Sau đó Diệp Khai ngay sau đó rồi lại khom lưng xuống, nhìn tiểu nam hài đứng gần đó rồi hỏi nó:

“Ngươi thích… cái mặt nạ hổ của hắc y ca ca sao?”

“… Dạ.”

Hài tử lên tiếng, mặt tròn bánh bao đỏ bừng nhìn hết sức đáng yêu.

“Vậy…”

Diệp Khai chuyển mắt:

“Hắc y ca ca thực ra rất tốt, ngươi đi chúc hắn hai câu cát tường, hắn sẽ lấy mặt nạ tặng cho ngươi!”

“Thật vậy sao?”

Hài tử chờ mong mà mở to mắt.

“Thật sự.”

Diệp Khai cười cười cam đoan.

Sau đó y đứng thẳng dậy, nhìn đám người chung quanh vô cùng – náo nhiệt, cất cao giọng:

“Hắc y tiểu ca kia… hắn có nhiều thứ, các ngươi nếu thích thì chỉ cần đến chúc hắn cát tường là có thể lấy đi. Nhưng mỗi người chỉ được lấy một món thôi nhé.”

Bốn phía liền an tĩnh một khắc.

Sau đó mọi người nháy mắt trở nên hưng phấn, vui vẻ vây quanh Phó Hồng Tuyết, nói lung tung  “À, Tiểu ca rất tuấn tú, đã có gia đình chưa a?” “Tiểu ca ngươi không nói lời nào, là da mặt mỏng ngại ngùng sao?” …

Đến khi Diệp Khai đột nhiên hắng giọng một cái, mọi người mới bật cười, mở miệng chúc hắn “Tân xuân đại cát”, “Mọi sự như ý” hay là “Sớm sinhquý tử”, “Con cháu đầy đàn”, rộn rã đến mức làm Phó Hồng Tuyết hoa mắt.

… Hắn chưa từng được nhiều người như vậy chúc Tết.

Bọn họ không vội cũng không tranh nhau, có người cười khanh khách chúc xong liền bỏ đi, có người còn khuyên người khác:

“Này, Triệu gia tức phụ, ta nhớ rõ nhà ngươi lại có thêm nam hài có đúng không? … Tiểu ca kia còn có một cái trống lắc, ta xin cho ngươi đem về cho nó chơi…”

Những người này, chắc là biết những món đồ Phó Hồng Tuyết ôm thật không đáng kể lắm, chúng chỉ có giá trị với những người thật sự cần, nên họ hoà ái nhường nhịn nhau.

Không cần biết thời thế thái bình hay không, … ít ra, những người trong trấn nhỏ này, đều là ăn no mặc ấm, tính tình thiện lương.

Vì thế, hắn cũng hơi miễn cưỡng, bị sự ấm áp của họ lay động mà hơi hơi nở nụ cười.

Vừa tùy ý người khác lấy đồ trong tay mình, vừa đần độn tươi cười mà nhìn Diệp Khai.

Diệp Khai đang tung hứng vài khối bạc. Y chơi đủ rồi lại chuẩn xác bắn chúng vào tay những chủ quầy bị y oanh tạc vừa nãy.

Bạc không nhiều lắm, nhưng đã đủ bù lại số đồ vật họ phải thưởng cho y.

Bọn họ cầm bạc, có chút sững sờ.

Chung quanh lại tuôn ra một trận cười đầy thiện ý vang thanh.

Phó Hồng Tuyết vì thế lần thứ hai hiểu được… Kỳ thật Diệp Khai mỗi lần công phá một sạp hàng, đều sẽ trả bạc cho chủ sạp.

Cho nên các chủ quầy mới thực vui vẻ đóng quầy, hoà vào dòng người đi theo cổ vũ y bắt nạt những chủ quầy khác.

Y dùng phương thức này, đổi lấy cho hắn sự thân thiện mà trước giờ hắn chưa từng biết đến.

Không biết qua bao lâu, những thứ Phó Hồng Tuyết cầm đều bị người lấy đi hết.

Trong tay của hắn lúc này toàn là phong bao, trong phong bao có tiền xu, hạt thông đường, mấy thứ quà vặt..

Sau đó, Lý Tầm Hoan cũng đi tới, mỉm cười ném vào tay hắn một thứ.

Một túi gấm đỏ rực.

“Đây là… tiền mừng tuổi sư phụ cho các ngươi. Hy vọng các ngươi như ý, năm sau bình an khoẻ mạnh.”

Bàn tay của Lý Tầm Hoan thực ấm, giống y như tay của Diệp Khai, làm túi gấm hắn cầm còn vương lại nhiệt độ thân thuộc.

Hắn gật đầu với Phó Hồng Tuyết, ý bảo hắn mở túi ra xem, sau đó nhẹ vỗ vai.

Động tác cùng vẻ mặt, khiến cho một người chưa từng gặp qua phụ thân như Phó Hồng Tuyết đột nhiên cảm thấy, hắn là một hài tử đang được phụ thân mình dỗ dành.

… Lý Tầm Hoan thoạt nhìn kỳ thật vẫn như thiếu niên, rất anh tuấn.

Dù cho khóe mắt đã có chút nếp nhăn, lại có thể làm cho Phó Hồng Tuyết cảm thấy, người này thật sự đang che chở cho cả hắn.

Tại trong mắt của hắn, Diệp Khai là chú chim ưng nhỏ hắn vừa thả đi. Bây giờ, Phó Hồng Tuyết là đại bàng cô độc, hắn tha về tổ.

Mặc cho bọn hài tử này bay cao, bay xa đến đâu, Lý Tầm Hoan vẫn xác thực ở trong tổ chờ đợi bọn hắn quay về.

Dù cho trong lòng vị sư phụ này biết, bọn hài tử kia không cần quay về nữa.

Nhưng hắn là sư phụ, mà sư phụ là như thế.

Hai chữ này đối với Lý Tầm Hoan mà nói, là ngang bằng với phụ mẫu, thậm chí còn nặng nề trách nhiệm hơn.

… Phó Hồng Tuyết kinh ngạc đứng đó, biết hốc mắt mình đang nóng lên, hắn đành cố gắng nửa ngày mới gian nan mà cười cười, không biết mình nên nói điều gì.

Hắn không phải là không cảm kích, không cảm động, hắn cảm thấy mình phải quý trọng.

Hắn chưa bao giờ biết, hắn một ngày nào đó cũng có thể cảm nhận được… Có một “Phụ thân” đứng ở phía sau, kiên cố ấm áp, tuỳ thời đều sẽ che chở hắn.

Ngay sau đó Diệp Khai cũng chạy tới, giang hai tay tùy tiện mà nhào vào trong ngực Lý Tầm Hoan.

Lý Tầm Hoan trước cũng vỗ nhẹ lưng y, chờ y buông ra, lại lấy một túi gấm đỏ khác cho y. Không cần nói quá nhiều, không cần làm gì dư thừa cả.

Sau đó Diệp Khai cười vui vẻ, cũng xoay người, dúi vào tay Phó Hồng Tuyết một thứ.

Một gói nhỏ nặng trịch, không biết là cái gì.

Diệp Khai cất túi gấm của sư phụ vào ngực, rồi vỗ vỗ bàn tay còn đang ngơ ngẩn của Phó Hồng Tuyết:

“Đây là tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn ta để dành giúp ngươi. Vốn là định chia ra, chúng ta mỗi người một nửa, chính là… Ta cho tới bây giờ cũng không dám tiêu pha gì. Hiện tại vừa vặn, có thể giao cho ngươi.”

Sau khi nói xong, y dừng một chút, mới nhoẻn khóe miệng, cầm lấy tay của Phó Hồng Tuyết, nhìn hắn nửa thật nửa giả mà nói tiếp:

“Ngươi biết không… Kỳ thật từ khi biết sự tồn tại của ngươi, mỗi một năm qua, ta đều ảo tưởng vô số lần, có thể mang ngươi đi dạo hội chùa, đem tiền mừng tuổi phân cho ngươi, để ngươi cũng có thể đi xem mọi người cùng nhau cười, cùng nhau hồ nháo, chúc nhau tân niên phấn khởi, cùng nhau xem pháo Tết…”

Chỉ là y chưa từng có cơ hội làm thế với Phó Hồng Tuyết. Thậm chí đến Hoa Bạch Phụng cũng chưa từng có.

Cho nên hàng năm đến lúc này, Lý Tầm Hoan liền sẽ tận lực mà dẫn y xuất môn, đi dạo hội chùa, dùng phương thức nuông chiều để động viên y vui vẻ.

Vui vẻ là bệnh dễ lây. Đặc biệt khi những người thân thuộc sung quanh đều cười nói.

Cho dù có khổ sở thế nào, ít nhất… cũng có thể tạm thời quên đi.

Cho nên, y thật sự muốn dẫn Phó Hồng Tuyết đến, bù đắp chút vui vẻ.

Xa xa cuối đường, từ trong sân chùa, pháo hoa đột nhiên nổ tung trời, ánh sáng muôn màu lan toả trong không trung, sáng bừng khuôn mặt nhân gia chờ lúc giao thời.

Đáy mắt của Diệp Khai, cũng liền hiện ra tinh tinh điểm điểm sáng ngời.

Như là tiếu ý, lại như là lệ vui.

Phó Hồng Tuyết khẽ cúi đầu yên lặng nhìn y, không biết là nhìn đến say mê, hay suy nghĩ điều gì sâu xa lắm, mà thất thần.

Vì thế Diệp Khai đợi trong chốc lát, rốt cuộc nhướng nhướng mày, dứt khoát nhướn người hôn lên môi hắn.

Hai người mắt kề mắt, mũi đối mũi. Gần gũi cơ hồ không có khoảng cách.

Tóc của Diệp Khai theo gió lay động, khẽ làm mặt hắn ngứa râm ran.

“Này, ngươi lại đang phát ngốc cái gì a?”

Lại một đám pháo hoa bừng cháy, bốn phía toả hào quang, giống vô số sao băng xinh đẹp ghé thăm bầu trời đêm.

Phó Hồng Tuyết chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt y, sau đó hai tay đều đặt ở cổ của y, trầm thấp mà nói cho y biết:

“Ta nghĩ… sống một cuộc sống thế này, có ái nhân, có gia quyến, có bằng hữu —— nếu có thể hạnh phúc như vậy… dù cho đã từng thống khổ thế nào, đều là đáng giá.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương