Thời Gian Thầm Lặng
-
Chương 56
Đổng Thư Nhã muốn giúp anh trai cô ta đưa tập đoàn phát triển thêm, nào ngờ lại thật sự bị đánh cho không còn hơi thở. Cô ta quá coi thường họ Cố kia rồi.
Người này thường ngày tĩnh lặng nhưng một khi đã mở miệng ra thì toàn là gai nhọn. Câu nào câu đó đánh cho người khác không còn đường đỡ.
Không!
Không thể chấp nhận thất bại ở đây được. Cô ta lại hướng Cố Hiểu Tinh lên giọng:
"Cô chấp nhận hai bàn tay trắng vậy sao? Cổ phần đó có thể giúp cô có được không ít quyền lợi đó. Cô thật sự cam tâm nói đưa là đưa cho tên kia dù anh ta phụ bạc cô bao lần sao?"
Hiểu Tinh còn chưa kịp đáp, Thẩm Khang đã lên tiếng bảo vệ. Anh nhìn cô ta, cười lạnh.
"Cô bây giờ là muốn chó cùng dứt dậu à? Hiểu Tinh tốt hơn cô nghĩ nhiều. Cô ấy dù không có gì cũng không giở ba cái trò bẩn thỉu để đạt được mục đích như cô."
Hiểu Tinh cười, đôi mắt xoáy sâu vào đối phương, "Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Thư Nhã, cô không phải người bất tài, nhưng cô lại quá tham lam. Cô nghĩ rằng giao đi cổ phần là tôi tay trắng thật sao? Không hề. Nhà thiết kế hoàng gia Anh quốc được người người công nhận, một chút tiền thôi, tôi có thể thiếu ư?"
Thư Nhã cảm thấy không ổn, đứng dậy mở cửa toan chạy khỏi đây thì bất ngờ bị một giọng nói quen thuộc vang lên ngăn bước chân lại.
"Sao thế? Thấy tôi ngạc nhiên lắm à?"
Người tưởng như đang nằm liệt giường trong bệnh viện giờ đây lại như chẳng có việc gì. Thoải mái đứng đó nhìn người con gái chật vật, thân hình run rẩy vẻ khó tin.
Thẩm Khang lúc này mới cất lời, "Thư Nhã, cô hại mẹ tôi, còn muốn cướp chức chủ tịch, thế mà còn dám mơ tới việc bỏ chạy? Cảnh sát đã ở bên ngoài, cô nghĩ cô thoát được sao?"
Phía bên ngoài cánh cửa, cảnh sát đứng sau nhóm người Phó Hoành, Tinh Nguyệt cùng Thẩm phu nhân. Ai cũng sẵn sàng chuẩn bị mọi thứ đầy đủ để ập vào bắt người bất cứ lúc nào.
Phó Hoành híp đôi mắt nhìn người cất tiếng: "Thư Nhã, lâu không gặp, cô đi đâu mà vội thế?"
Hiểu Tinh đứng bên cạnh nhìn bàn tay ai kia đặt bên eo mình tự lúc nào. Đây. Nơi đông người, anh muốn làm gì? Tay đưa xuống gỡ cái móng heo kia ra.
Thẩm Khang cười, cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Hiểu Tinh, em được lắm. Phối hợp cùng mẹ tôi lừa tôi."
Thẩm Khang có bàn qua với Phó Hoành về việc diễn kịch để đám cáo già kia lộ đuôi. Anh chỉ muốn trì hoãn thời gian để bảo vệ tập đoàn. Không ngờ rằng mẹ anh cũng diễn kịch, lại còn xuất sắc như vậy.
Mẹ anh đi lộn nghề phải không? Bà nên đi làm diễn viên. Oscar nợ bà một giải Ảnh Hậu.
Ba người bên ngoài đi vào. Thư Nhã lùi dần về sau. Khí thế của ba người ngoài này đáng sợ quá. Cô ta không dám lên tiếng nào.
Thư ký lấy thêm ghế cho Thẩm Phu nhân, bà đi tới ngồi vào. Nhìn một lượt những đôi mắt ngây dại bên dưới, cười. "Các vị, thấy tôi không hoan nghênh sao?"
Hiểu Tinh nhìn anh, cười trừ. Việc này cô chẳng thể nói được. Hôm ấy nhận được bộ váy kia còn có một bức thư đi cùng.
Bức thư nói về tình hình tập đoàn hiện tại cũng như dự đoán khả năng bà có thể gặp chuyện. Hiểu Tinh nhận ân huệ của Thầm phu nhân không ít, cô cũng lo anh sẽ khó lòng quản hết nên chấp nhận hỗ trợ Thẩm phu nhân trong việc này.
Những cổ đông từng làm chuyện không minh bạch ở đây thấy Thẩm phu nhân như thấy ma, sợ xanh mặt, không ai dám bảo không.
Lệ Quyên mỉm cười, lên tiếng: "Tập đoàn này giao con trai tôi đảm nhận, mấy người từng ở dưới con mắt tôi làm cái gì, tôi biết hết. Trải qua sự việc kia, tôi quyết định sa thải giám đốc Lý, giám đốc Lưu, phó giám đốc Hoàng...Các vị tới phòng nhân sự nhận lương rồi nghỉ việc đi.
Mấy người bị điểm tên nào dám lên tiếng. Người phụ nữ quyền lực này không dễ chơi, để có thể giữ vững tập đoàn lớn như vậy, mưu kế không hề ít. Chẳng qua bà ấy có dùng hay không thôi.
Họp cổ đông xong, những người còn lại đều vội vàng rời đi. Cảnh sát cũng tiến tới bắt Đổng Thư Nhã về sở cảnh sát thẩm vấn. Căn phòng phút chốc thoáng khí hơn, nhưng không khí căng thẳng lại chẳng hề giảm đi.
Thẩm Khang nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ rốt cuộc tỉnh từ khi nào?"
Thẩm phu nhân cười, tỉnh bơ mà đáp: "Tối hôm con về."
Tỉnh nhưng bà không mở mắt, bà cũng muốn xem xem con trai bà có tài lãnh đạo tới nhường nào. Thật không làm bà thất vọng. Nó dư sức điều hành cả cái tập đoàn lớn này.
Như nhớ tới cái gì, bà quay qua Hiểu Tinh bên cạnh, bảo: "Tinh nhi, cám ơn con. Nếu không có con, hôm nay cũng chưa chắc đánh đẹp được như vậy."
Hiểu Tinh mỉm cười, hướng bà nhu thuận cất lời: "Bác đừng khách sáo. Việc bác nhờ sao con có thể không quản được. Lại nói dù sao Thẩm Khang cũng là bạn của con mà."
Chỉ là bạn. Không phải người yêu. Nghe cay đắng không? Đắng thì cũng phải chịu chứ biết sao giờ. Cô không chịu chấp nhận người bạn trai này lần nữa. Cứ giữ khoảng cách như vậy.
Thẩm phu nhân hiểu tính tình cô bé này. Dù sao con bà cũng từng làm con người ta tổn thương, dễ dàng tha thứ quá ngược lại nó lại không trân trọng. Lòng bà thầm cổ vũ. Cứ lạnh lùng nhiều vào con, cho nó chừa cái tội.
Thẩm phu nhân nhẹ giọng bảo: "Con ngoan, có gì cần cứ tìm bác. Kệ thằng nhóc đó. Nó dám ăn hiếp con cứ bảo bác, bác xử lý nó ngay."
Tinh Nguyệt nhìn Thẩm phu nhân. Rồi xong, kiểu này tương lai Thẩm Khang còn bị ăn khổ dài dài. Ai bảo chọc vào con dâu tương lai bác ấy chọn trúng chứ.
Phó Hoành ôm eo Tinh Nguyệt, cằm tựa lên vai em, nhìn qua thằng bạn, lên tiếng.
"Chúc mừng mày quay vào ô ra rìa."
Thẩm Khang dở khóc dở cười. Anh là con ruột sao? Sao mẹ anh đối xử với anh như thế. Ai lại toàn bảo vệ con nhà người ta, cho con trai ra xó.
Anh ủy khuất lên tiếng: "Mẹ, con không phải con của mẹ sao?"
Thẩm phu nhân liếc một cái, quay đi, "Không, nhặt đó."
Thẩm Khang cạn lời. Quay sang nhéo nhéo cánh tay Hiểu Tinh. Cô trừng mắt.
"Làm gì? Anh sao nhéo tôi?"
Thẩm phu nhân nghe tiếng con dâu bảo bối tương lai kêu lên, trừng mắt với con trai "Gỡ cái móng heo của con ra đi."
Thẩm Khang bất mãn với mẹ cũng chẳng dám kêu. Nói với ba anh càng không. Ông nghiêm khắc với con trai, nhưng cực kỳ quý cô, khéo lại bị đi huấn luyện thì toi. Được rồi. Bảo bối của bà là nhất. Anh không trêu nữa.
Hiểu Tinh mỉm cười đắc ý, lè lưỡi trêu lại người kia. Ha, anh ngon anh đụng đi. Tôi có mẹ anh bảo kê.
Phó Hoành cười hết ý. Thằng bạn của hắn cũng có cái ngày này. Bất đắc dĩ nhưng vẫn chẳng thể làm gì được người mình yêu. Xưa thấy hắn cười trêu chọc. Giờ thì lãnh đủ. Thế mới bảo cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Nhìn tên bạn trêu chọc, còn cố ý tung hường phấn khiêu khích anh. Thẩm Khang tức mà chẳng làm gì được. Cô không cho anh chạm vào, mẹ anh thì càng bảo vệ cô. Giờ làm sao?
Vẻ mặt không biết làm sao của anh làm cô rất thỏa mãn. Thẩm Khang không tính toán với cô gái nhỏ, “Chưa ăn gì đúng không? Về nhà tôi nấu cho em ăn."
Được anh nấu cho ăn thì còn gì bằng nhưng mà hiện tại cô còn có việc bên Anh quốc, phải bay về bên đó. Bữa ăn này xem chừng phải để anh khi khác trả sau.
Cô mỉm cười, lắc đầu: "Không kịp rồi. Tôi còn có việc ở bên Anh, phải bay về ngay, hẹn anh dịp khác."
Thẩm Khang lần đầu tiên bị một cô gái từ chối, lại là người anh yêu. Ai khóc nỗi đau này. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một con dao ghim thẳng tim "Double kill".
Thẩm phu nhân thấy Hiểu Tinh vội như vậy liền bảo tài xế đưa cô ra sân bay. Sau này còn cơ hội gặp lại nhau, bà không vội.
Hiểu Tinh đi rồi, Lệ Quyên nhéo tai thằng con trai, đe dọa, "Liệu mà giữ con bé cho chặt, nó đang được rất nhiều người theo đuổi. Con coi chừng bị mất vợ như chơi."
Ai. Anh còn chẳng biết sao mà cần mẹ nhắc nhở. Đợi giải quyết xong chuyện tập đoàn anh phải qua Anh quốc theo đuổi cô lại từ đầu thôi. Tên hoàng tử James gì đó cũng cần phải xử lý, cứ lởn vởn quanh người anh yêu thật đáng ghét.
Hiểu Tinh đáp máy bay xuống sân bay thành phố London là lúc 9h tối. Vì sợ tới nơi không kịp ăn gì nên cô đã ăn vội chút bánh mì ngọt trên đường đi. Đúng như cô đoán, vừa tới nơi đã bị tên đàn ông dai như đỉa kia bám lấy bảo theo hắn sang Hàn Quốc bàn chuyện hợp tác làm ăn.
Kể cũng lạ, đi hợp tác với nước khác lôi cô theo làm gì? Cô muốn phản kháng thì bị cưỡng chế lôi lên máy bay. Miếng nước còn chưa kịp uống đã phải theo tên cường quyền này đi qua Hàn Quốc.
Tới khách sạn cô mới biết tên này mượn cớ, bàn việc thì ít, chơi thì nhiều. James cứ nằng nặc lôi kéo cô đi chơi hết chỗ này tới chỗ khác, thưởng thức hết mọi món ăn ngon bên đó mới về lại Anh quốc.
Hiểu Tinh mệt mỏi qua nhiều ngày phải đi cùng tên kia, cô vừa lên máy bay đã ngủ. Giấc ngủ chưa được bao lâu, tai nghe tiếng người hoảng loạn kêu lên.
"Máy bay đang đi vào khu vực có khí lưu không ổn định, quý khách vui lòng thắt dây an toàn, ổn định chỗ ngồi để tránh trường hợp không đáng tiếc xảy ra."
Hiểu Tinh mở mắt ra, nhìn quanh, đột nhiên bên dưới cảm thấy không tốt. Cô lập tức đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Mở cửa ra cô thấy một bóng người kỳ lạ dáo dác nhìn quanh, giống như đang sợ điều gì đó.
Cô nghĩ chắc là do bản thân nghĩ nhiều nên đi về vị trí của mình ngồi xuống. Mông còn chưa ấm bên ngoài đã vang lên tiếng la hét.
"Cứu. Cứu mạng."
"Im miệng. Không tôi giết cô."
Cướp máy bay? Chuyện này cũng xảy ra sao? Khó có thể tin được. Số cô cũng quá xui xẻo rồi đi.
Tên cướp bất ngờ hét lớn.
"Im lặng. Ai còn ồn ào lập tức giết chết."
Kiểm tra an ninh thế nào mà để cướp lên được máy bay vậy? Chuyện này quá khó tin rồi.
Người này thường ngày tĩnh lặng nhưng một khi đã mở miệng ra thì toàn là gai nhọn. Câu nào câu đó đánh cho người khác không còn đường đỡ.
Không!
Không thể chấp nhận thất bại ở đây được. Cô ta lại hướng Cố Hiểu Tinh lên giọng:
"Cô chấp nhận hai bàn tay trắng vậy sao? Cổ phần đó có thể giúp cô có được không ít quyền lợi đó. Cô thật sự cam tâm nói đưa là đưa cho tên kia dù anh ta phụ bạc cô bao lần sao?"
Hiểu Tinh còn chưa kịp đáp, Thẩm Khang đã lên tiếng bảo vệ. Anh nhìn cô ta, cười lạnh.
"Cô bây giờ là muốn chó cùng dứt dậu à? Hiểu Tinh tốt hơn cô nghĩ nhiều. Cô ấy dù không có gì cũng không giở ba cái trò bẩn thỉu để đạt được mục đích như cô."
Hiểu Tinh cười, đôi mắt xoáy sâu vào đối phương, "Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Thư Nhã, cô không phải người bất tài, nhưng cô lại quá tham lam. Cô nghĩ rằng giao đi cổ phần là tôi tay trắng thật sao? Không hề. Nhà thiết kế hoàng gia Anh quốc được người người công nhận, một chút tiền thôi, tôi có thể thiếu ư?"
Thư Nhã cảm thấy không ổn, đứng dậy mở cửa toan chạy khỏi đây thì bất ngờ bị một giọng nói quen thuộc vang lên ngăn bước chân lại.
"Sao thế? Thấy tôi ngạc nhiên lắm à?"
Người tưởng như đang nằm liệt giường trong bệnh viện giờ đây lại như chẳng có việc gì. Thoải mái đứng đó nhìn người con gái chật vật, thân hình run rẩy vẻ khó tin.
Thẩm Khang lúc này mới cất lời, "Thư Nhã, cô hại mẹ tôi, còn muốn cướp chức chủ tịch, thế mà còn dám mơ tới việc bỏ chạy? Cảnh sát đã ở bên ngoài, cô nghĩ cô thoát được sao?"
Phía bên ngoài cánh cửa, cảnh sát đứng sau nhóm người Phó Hoành, Tinh Nguyệt cùng Thẩm phu nhân. Ai cũng sẵn sàng chuẩn bị mọi thứ đầy đủ để ập vào bắt người bất cứ lúc nào.
Phó Hoành híp đôi mắt nhìn người cất tiếng: "Thư Nhã, lâu không gặp, cô đi đâu mà vội thế?"
Hiểu Tinh đứng bên cạnh nhìn bàn tay ai kia đặt bên eo mình tự lúc nào. Đây. Nơi đông người, anh muốn làm gì? Tay đưa xuống gỡ cái móng heo kia ra.
Thẩm Khang cười, cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Hiểu Tinh, em được lắm. Phối hợp cùng mẹ tôi lừa tôi."
Thẩm Khang có bàn qua với Phó Hoành về việc diễn kịch để đám cáo già kia lộ đuôi. Anh chỉ muốn trì hoãn thời gian để bảo vệ tập đoàn. Không ngờ rằng mẹ anh cũng diễn kịch, lại còn xuất sắc như vậy.
Mẹ anh đi lộn nghề phải không? Bà nên đi làm diễn viên. Oscar nợ bà một giải Ảnh Hậu.
Ba người bên ngoài đi vào. Thư Nhã lùi dần về sau. Khí thế của ba người ngoài này đáng sợ quá. Cô ta không dám lên tiếng nào.
Thư ký lấy thêm ghế cho Thẩm Phu nhân, bà đi tới ngồi vào. Nhìn một lượt những đôi mắt ngây dại bên dưới, cười. "Các vị, thấy tôi không hoan nghênh sao?"
Hiểu Tinh nhìn anh, cười trừ. Việc này cô chẳng thể nói được. Hôm ấy nhận được bộ váy kia còn có một bức thư đi cùng.
Bức thư nói về tình hình tập đoàn hiện tại cũng như dự đoán khả năng bà có thể gặp chuyện. Hiểu Tinh nhận ân huệ của Thầm phu nhân không ít, cô cũng lo anh sẽ khó lòng quản hết nên chấp nhận hỗ trợ Thẩm phu nhân trong việc này.
Những cổ đông từng làm chuyện không minh bạch ở đây thấy Thẩm phu nhân như thấy ma, sợ xanh mặt, không ai dám bảo không.
Lệ Quyên mỉm cười, lên tiếng: "Tập đoàn này giao con trai tôi đảm nhận, mấy người từng ở dưới con mắt tôi làm cái gì, tôi biết hết. Trải qua sự việc kia, tôi quyết định sa thải giám đốc Lý, giám đốc Lưu, phó giám đốc Hoàng...Các vị tới phòng nhân sự nhận lương rồi nghỉ việc đi.
Mấy người bị điểm tên nào dám lên tiếng. Người phụ nữ quyền lực này không dễ chơi, để có thể giữ vững tập đoàn lớn như vậy, mưu kế không hề ít. Chẳng qua bà ấy có dùng hay không thôi.
Họp cổ đông xong, những người còn lại đều vội vàng rời đi. Cảnh sát cũng tiến tới bắt Đổng Thư Nhã về sở cảnh sát thẩm vấn. Căn phòng phút chốc thoáng khí hơn, nhưng không khí căng thẳng lại chẳng hề giảm đi.
Thẩm Khang nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ rốt cuộc tỉnh từ khi nào?"
Thẩm phu nhân cười, tỉnh bơ mà đáp: "Tối hôm con về."
Tỉnh nhưng bà không mở mắt, bà cũng muốn xem xem con trai bà có tài lãnh đạo tới nhường nào. Thật không làm bà thất vọng. Nó dư sức điều hành cả cái tập đoàn lớn này.
Như nhớ tới cái gì, bà quay qua Hiểu Tinh bên cạnh, bảo: "Tinh nhi, cám ơn con. Nếu không có con, hôm nay cũng chưa chắc đánh đẹp được như vậy."
Hiểu Tinh mỉm cười, hướng bà nhu thuận cất lời: "Bác đừng khách sáo. Việc bác nhờ sao con có thể không quản được. Lại nói dù sao Thẩm Khang cũng là bạn của con mà."
Chỉ là bạn. Không phải người yêu. Nghe cay đắng không? Đắng thì cũng phải chịu chứ biết sao giờ. Cô không chịu chấp nhận người bạn trai này lần nữa. Cứ giữ khoảng cách như vậy.
Thẩm phu nhân hiểu tính tình cô bé này. Dù sao con bà cũng từng làm con người ta tổn thương, dễ dàng tha thứ quá ngược lại nó lại không trân trọng. Lòng bà thầm cổ vũ. Cứ lạnh lùng nhiều vào con, cho nó chừa cái tội.
Thẩm phu nhân nhẹ giọng bảo: "Con ngoan, có gì cần cứ tìm bác. Kệ thằng nhóc đó. Nó dám ăn hiếp con cứ bảo bác, bác xử lý nó ngay."
Tinh Nguyệt nhìn Thẩm phu nhân. Rồi xong, kiểu này tương lai Thẩm Khang còn bị ăn khổ dài dài. Ai bảo chọc vào con dâu tương lai bác ấy chọn trúng chứ.
Phó Hoành ôm eo Tinh Nguyệt, cằm tựa lên vai em, nhìn qua thằng bạn, lên tiếng.
"Chúc mừng mày quay vào ô ra rìa."
Thẩm Khang dở khóc dở cười. Anh là con ruột sao? Sao mẹ anh đối xử với anh như thế. Ai lại toàn bảo vệ con nhà người ta, cho con trai ra xó.
Anh ủy khuất lên tiếng: "Mẹ, con không phải con của mẹ sao?"
Thẩm phu nhân liếc một cái, quay đi, "Không, nhặt đó."
Thẩm Khang cạn lời. Quay sang nhéo nhéo cánh tay Hiểu Tinh. Cô trừng mắt.
"Làm gì? Anh sao nhéo tôi?"
Thẩm phu nhân nghe tiếng con dâu bảo bối tương lai kêu lên, trừng mắt với con trai "Gỡ cái móng heo của con ra đi."
Thẩm Khang bất mãn với mẹ cũng chẳng dám kêu. Nói với ba anh càng không. Ông nghiêm khắc với con trai, nhưng cực kỳ quý cô, khéo lại bị đi huấn luyện thì toi. Được rồi. Bảo bối của bà là nhất. Anh không trêu nữa.
Hiểu Tinh mỉm cười đắc ý, lè lưỡi trêu lại người kia. Ha, anh ngon anh đụng đi. Tôi có mẹ anh bảo kê.
Phó Hoành cười hết ý. Thằng bạn của hắn cũng có cái ngày này. Bất đắc dĩ nhưng vẫn chẳng thể làm gì được người mình yêu. Xưa thấy hắn cười trêu chọc. Giờ thì lãnh đủ. Thế mới bảo cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Nhìn tên bạn trêu chọc, còn cố ý tung hường phấn khiêu khích anh. Thẩm Khang tức mà chẳng làm gì được. Cô không cho anh chạm vào, mẹ anh thì càng bảo vệ cô. Giờ làm sao?
Vẻ mặt không biết làm sao của anh làm cô rất thỏa mãn. Thẩm Khang không tính toán với cô gái nhỏ, “Chưa ăn gì đúng không? Về nhà tôi nấu cho em ăn."
Được anh nấu cho ăn thì còn gì bằng nhưng mà hiện tại cô còn có việc bên Anh quốc, phải bay về bên đó. Bữa ăn này xem chừng phải để anh khi khác trả sau.
Cô mỉm cười, lắc đầu: "Không kịp rồi. Tôi còn có việc ở bên Anh, phải bay về ngay, hẹn anh dịp khác."
Thẩm Khang lần đầu tiên bị một cô gái từ chối, lại là người anh yêu. Ai khóc nỗi đau này. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một con dao ghim thẳng tim "Double kill".
Thẩm phu nhân thấy Hiểu Tinh vội như vậy liền bảo tài xế đưa cô ra sân bay. Sau này còn cơ hội gặp lại nhau, bà không vội.
Hiểu Tinh đi rồi, Lệ Quyên nhéo tai thằng con trai, đe dọa, "Liệu mà giữ con bé cho chặt, nó đang được rất nhiều người theo đuổi. Con coi chừng bị mất vợ như chơi."
Ai. Anh còn chẳng biết sao mà cần mẹ nhắc nhở. Đợi giải quyết xong chuyện tập đoàn anh phải qua Anh quốc theo đuổi cô lại từ đầu thôi. Tên hoàng tử James gì đó cũng cần phải xử lý, cứ lởn vởn quanh người anh yêu thật đáng ghét.
Hiểu Tinh đáp máy bay xuống sân bay thành phố London là lúc 9h tối. Vì sợ tới nơi không kịp ăn gì nên cô đã ăn vội chút bánh mì ngọt trên đường đi. Đúng như cô đoán, vừa tới nơi đã bị tên đàn ông dai như đỉa kia bám lấy bảo theo hắn sang Hàn Quốc bàn chuyện hợp tác làm ăn.
Kể cũng lạ, đi hợp tác với nước khác lôi cô theo làm gì? Cô muốn phản kháng thì bị cưỡng chế lôi lên máy bay. Miếng nước còn chưa kịp uống đã phải theo tên cường quyền này đi qua Hàn Quốc.
Tới khách sạn cô mới biết tên này mượn cớ, bàn việc thì ít, chơi thì nhiều. James cứ nằng nặc lôi kéo cô đi chơi hết chỗ này tới chỗ khác, thưởng thức hết mọi món ăn ngon bên đó mới về lại Anh quốc.
Hiểu Tinh mệt mỏi qua nhiều ngày phải đi cùng tên kia, cô vừa lên máy bay đã ngủ. Giấc ngủ chưa được bao lâu, tai nghe tiếng người hoảng loạn kêu lên.
"Máy bay đang đi vào khu vực có khí lưu không ổn định, quý khách vui lòng thắt dây an toàn, ổn định chỗ ngồi để tránh trường hợp không đáng tiếc xảy ra."
Hiểu Tinh mở mắt ra, nhìn quanh, đột nhiên bên dưới cảm thấy không tốt. Cô lập tức đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Mở cửa ra cô thấy một bóng người kỳ lạ dáo dác nhìn quanh, giống như đang sợ điều gì đó.
Cô nghĩ chắc là do bản thân nghĩ nhiều nên đi về vị trí của mình ngồi xuống. Mông còn chưa ấm bên ngoài đã vang lên tiếng la hét.
"Cứu. Cứu mạng."
"Im miệng. Không tôi giết cô."
Cướp máy bay? Chuyện này cũng xảy ra sao? Khó có thể tin được. Số cô cũng quá xui xẻo rồi đi.
Tên cướp bất ngờ hét lớn.
"Im lặng. Ai còn ồn ào lập tức giết chết."
Kiểm tra an ninh thế nào mà để cướp lên được máy bay vậy? Chuyện này quá khó tin rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook