Thời Gian Như Ngừng Lại
-
36: Đôi Tay Của Anh Bao Bọc Lấy Tay Cô
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Phí Minh Nghị ném Phùng Hạo lên cột đá và đấm hắn liên tiếp cho đến khi có người đến ngăn cản.
Phùng Hào định đứng dậy thì bị anh đạp xuống.
Động tác của anh rất gọn gàng, vẻ mặt cũng rất lãnh đạm nhưng lại không thiếu phần tàn nhẫn, tựa hồ anh sẽ không dừng lại cho đến khi đối phương ngã gục.
Khi mặc áo sơ mi trắng, thân hình thẳng tắp, nhìn anh vốn là một người hiền lành tuấn tú, nhưng giờ phút này biểu hiện của anh thật sự đáng sợ.
Trong xe, nước mắt của Mạnh Dao lăn dài trên má.
Cô dường như lại ở trong căn phòng đó, cô cởi từng lớp áo, gió lạnh tứ phương thổi tới, cả người cô run lên.
Nhiều năm qua, cô sống một cuộc sống khiêm tốn, vật lộn để tồn tại, sợ hãi trở về thành phố quê hương của mình, không dám gặp người quen, không dám gặp những người chứng kiến sự tan vỡ nhân phẩm của cô.
Cô không dám nhìn lên, ngày ngày chỉ có thể chật vật ở dưới đáy, cô từ chối rất nhiều lời mời, cô sợ một ngày những hình ảnh kia sẽ bị phanh phui.
Nhưng bây giờ, mọi thứ là không thể tránh khỏi, những đau đớn và tủi nhục kia lại một lần nữa phơi bày.
Những hình ảnh của quá khứ cứ hiện về trước mắt cô, những lời nói kia cứ văng vẳng bên tai.
Cô nghiến răng, thân mình run rẩy không kiểm soát, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay mà không nhận ra.
Nhưng cuối cùng, tất cả hình ảnh đều dừng lại ở người đàn ông trước mặt.
Ngoài cửa sổ xe, Phí Minh Nghị đang vật lộn với năm người, áo sơ mi trắng xộc xệch, nhưng không hề sợ hãi.
Túm cổ áo người nọ ném vào người kia, nhắm cùi chỏ vào Phùng Hạo đang lao tới, một chọi năm, không hề sợ hãi hay thua thiệt.
Một người đàn ông bịt mặt lạng lách đánh võng, thấy không thể tận dụng được, anh ta bất ngờ lùi lại và đi về phía sau một chiếc ô tô, khi đóng cửa cốp và bước ra trên tay cầm một chiếc cờ lê dài đi vào.
Mạnh Dao định thần lại, thấy hắn ta đang đi về phía Phí Minh Nghị, không nghĩ nhiều, cô liền đẩy cửa xe ra, muốn tìm gì đó, đi vòng ra sau xe, mở cốp ra, liếc mắt một cái liền cầm một chai rượu vang đỏ trên tay.
Trong bãi đậu xe, ánh đèn mờ ảo, cô mặc áo sơ mi bước đi vội vàng, gió thổi tung áo khoác, mái tóc đổ dài trên vai.
Người đàn ông đã đi tới, đúng lúc cầm cờ lê định đập vào đầu Phí Minh Nghị.
"Ngừng tay"
Một chai rượu vang đỏ giáng xuống đầu hắn ta.
Bình rượu vỡ tan, rượu đỏ bắn tung tóe, người đàn ông bị tập kích, chưa kịp nhìn lại đã ngã xuống.
Cờ lê rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại, Mạnh Dao đang cầm trên tay chai rượu đỏ đã vỡ, ngẩng đầu nhìn Phùng Hạo trước mặt, mím môi, ánh mắt đỏ rực đầy kiên định.
Toàn thân cô run lên, trên cổ lộ ra gân xanh, trên mặt đầy nước mắt, trong tay là vỏ chai rượu vỡ, máu trộn lẫn với rượu không ngừng chảy xuống.
Cô hoàn toàn không để ý, trong mắt cô hiện lên một tia căm phẫn.
Tại thời điểm này, cô đang trên bờ vực suy sụp, dường nhu có mong muốn giết người.
Mọi người đều sửng sốt trước cảnh tượng này.
"Mạnh Dao"
Phí Minh hét lên, ý thức được trạng thái của cô, nhanh chóng bước đến gần.
Anh nắm lấy cổ tay cô, nghiêm nghị nói: "Buông ra!"
Tay cô vẫn luôn cầm cái chai vỡ, như dồn hết sức lực vào đó, máu không ngừng chảy ra.
Mạnh Dao bị anh ngăn lại, giống như cuối cùng đã tỉnh lại, nhìn Phí Minh Nghị, nước mắt lăn dài trên mặt.
Phí Minh buông tay cô ra, lòng bàn tay nát bét đầy mảnh vụn, có mấy vết máu hằn sâu do chai rượu vỡ.
Máu đỏ tràn ra.
Mấy người bên cạnh rốt cục bình phục lại tinh thần, vội vàng hướng tới người đang nằm dưới đất: "Đông công tử! Đông công tử!"
"Các cậu đang làm gì vậy?"
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lớn.
Quay đầu lại, một người cảnh sát đi tới.
Bên cạnh một chiếc ô tô ở góc đường, một cặp nam thanh niên nói gì đó với viên cảnh sát với vẻ mặt kinh hoàng, họ cầm điện thoại di động trên tay, chụp ảnh lại những gì vừa xảy ra.
...
Một giờ sau, một số người được đưa vào đồn cảnh sát.
Mười một giờ đêm, trong đồn chỉ có hai cảnh sát làm nhiệm vụ.
Mạnh Dao ngồi trên băng ghế, mặc chiếc áo vest do Phí Minh Nghị khoác lên, tóc buông xõa, những sợi tóc lòa xòa che đi đôi mắt thất thần.
Tay cô đã được băng và quấn bằng gạc nhưng vết máu trên đầu ngón tay của vẫn có thể nhìn thấy một cách mờ nhạt.
Cô không còn khóc nữa nhưng mắt vẫn còn đỏ.
Sự thật trần trụi bày ra trước mắt.
Phí Minh Nghị luôn ở bên cô, ôm vai, nắm tay cô, không rời cô dù chỉ một phút.
Bàn tay anh rất lớn, nắm lấy tay cô, ấm áp và mạnh mẽ.
Luật sư đang thương lượng bên trong.
Bảng lời khai đã hoàn thành, ngoại trừ quá khứ mọi chuyện đều rõ ràng, cảnh sát muốn bọn họ hòa giải, nhưng Phùng Hạo không chịu.
"Hòa giải? Đừng hòng nghĩ tới! Đồng chí cảnh sát, bọn họ đánh chúng tôi thế này, làm sao tôi có thể hòa giải được?"
Hai bên ngầm đồng ý không nhắc đến chuyện quá khứ, Phí Minh Nghị không nói ra, Phùng Hạo biết điều đó không tốt cho mình nên đành ngậm miệng, chỉ cắn mãi mối thù vì bị nện cho mấy trận.
Anh trai hắn hiện đang nằm trong bệnh viện, tình huống không có gì nghiêm trọng nhưng hắn cố ý ăn vạ.
"Giám định thương tật đã có, người không sao cả, đây cũng là do các anh khiêu khích trước." Người cảnh sát nói.
"Vậy thì các đồng chí cảnh sát, các đồng chí phải hỏi họ xem chúng tôi đã khiêu khích họ như thế nào.
Đồng chí cảnh sát, các người đang muốn bảo vệ họ đúng không? Cẩn thận tôi kiện các người."
Anh chàng cảnh sát vốn đã hơi lầm lì, cố gắng kiên nhẫn, nhưng khi thấy anh ta quậy phá thì bắt đầu nổi khùng.
Phùng Hạo vẫn dương dương tự đắc nhìn Mạnh Dao: "Mạnh Thời Yên, cô chờ đi."
Đôi mắt của hắn tàn nhẫn chế nhạo Mạnh Dao, như thể hắn ta đang chờ xem cô sụp đổ.
Mạnh Dao đột nhiên có một linh cảm xấu, trái tim cô run lên, nước mắt không kìm được trào ra.
Một chiếc xe địa hình quân đội màu đen dừng lại trước đồn cảnh sát.
Ngay sau đó, cửa kính của đại sảnh được đẩy ra, hai người sải bước đi vào.
Trái tim Mạnh Dao lệch một nhịp, cô nhìn lên, tất cả linh cảm của cô đã được xác nhận, toàn thân trở nên căng thẳng.
"Việt ca"
Khi Phùng Hạo nhìn thấy người tới, trong lòng vui mừng hả hê.
Người đàn ông mặc áo đen quần đen, dưới ba mươi tuổi, tóc cắt ngắn, dáng người rắn rỏi, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh sắc bén, cả người tràn đầy vẻ mạnh mẽ áp bức.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là Vương Việt.
Sau khi bước vào, anh ta liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt trên người Mạnh Dao.
"Việt ca, nhìn này, là Mạnh Thời Yên."
Phùng Hạo kích động chỉ vào cô.
Vừa mới được đưa đến đây, hắn ta đã gọi điện thoại cho Vương Việt ngay lập tức.
Hai ngày này anh ta cũng đã đến Ninh Thành, vì vậy Phùng Hạo lập tức chờ xem cuộc hội ngộ này.
"Việt ca, đoán xem em đã nhìn thấy ai tối nay, là Mạnh Thời Yên, người từng cởi áo trước mặt chúng ta ngày xưa."
Trước đây hắn theo đuổi Mạnh Thời Yên nhưng bị cô từ chối, tức giận kể lại cho Vương Việt.
Sau này khi thấy Mạnh Thời Yên bị hạ nhục trước mặt nhiều người, hắn hưng phấn quay lại đoạn phim đó.
Hắn ta cho rằng nếu Vương Việt gặp lại cô, anh ta cũng sẽ cảm thấy rất cao hứng.
Nhân tiện đưa hắn ta ra khỏi đồn cảnh sát.
Hắn biết thế lực nhà Vương Việt có thể làm được chuyện này.
Vương Việt cứ nhìn Mạnh Dao không chớp mắt, Mạnh Nghiêu cũng nhìn anh ta, không né cũng không tránh, nước mắt lưng tròng nhưng cố gắng không để nó rơi xuống.
Mười năm trước cô khỏa thân đứng trước mặt anh ta hỏi vay năm triệu, mười năm sau anh ta lại xuất hiện trước mặt cô trong hoàn cảnh như thế này.
Vương Việt nhìn cô một lúc lâu, xong đột ngột thu hồi ánh mắt.
Anh ta cụp mắt xuống, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nghe được câu hỏi của anh ta, Phùng Hạo vội vàng nhắc lại chuyện đã xảy ra trước đó.
"Là thằng nhãi kia đánh chúng ta ra thế này, Việt ca, chúng ta không được hòa giải, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải cho bọn nó vào trong kia ở vài ngày."
Vương Việt nghe xong, ánh mắt rơi vào Phí Minh Nghị.
Phí Minh Nghị đối mặt với anh ta, ánh mắt lãnh đạm.
"Hòa giải đi." Vương Việt ra lệnh.
"Hả?" Phùng Hạo đột nhiên như muốn bùng nổ.
Vương Việt không nói nhảm với hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không nói lần thứ hai đâu."
Phùng Hạo nhìn vẻ mặt của anh ta, không dám làm trái, vội vàng bước đến bàn cảnh sát yêu cầu viết thư hòa giải.
Cảnh sát không hỏi nhiều, chỉ bắt đầu viết.
Những người này đều có gia thế, không khó có thể đoán xuất thân đều không tầm thường.
Thư hòa giải nhanh chóng viết xong, Phùng Hạo ký tên, luật sư đại diện ký thay Phí Minh Nghị.
Sau khi cảnh sát hoàn tất việc niêm phong và xác nhận rằng vụ án đã kết thúc, Vương Việt dẫn mọi người sải bước rời đi.
Anh ta không bao giờ nhìn qua Mạnh Dao nữa, nhanh chóng bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát.
Chiếc SUV đậu bên ngoài chờ anh ta.
Phùng Hạo đã đi theo phía sau, trong lòng vẫn còn đầy khó hiểu.
"Việt ca, tại sao anh lại thả bọn họ đi?"
Vương Việt quay đầu lại và tát hắn ta một cái rất nặng.
Phùng Hạo mất cảnh giác, ngã dúi đầu vào sư tử đá ở cửa, máu từ khóe miệng trào.
"Việt ca"
Hắn nhìn hàm chiếc răng trên tay, che mặt không thể tin.
Vương Việt nhìn hắn, giọng điệu bằng phẳng, nhưng ánh mắt rất dữ tợn: "Không đồng ý tôi sẽ giết luôn cả cậu."
Nói xong anh ta mở cửa bước lên xe.
Phùng Hạo nằm trên mặt đất mà giật mình.
Hắn ta chợt nhớ ra rằng sau khi họ rời khỏi căn phòng đó, Vương Việt đột nhiên dừng lại và nói: "Xóa hết video và ảnh các cậu đã chụp."
Mọi người nghe xong xóa đi, nhưng hắn động tâm, thấy không ai để ý nên lén lưu lại.
Trong xe, Vương Việt đóng sầm cửa lại.
"Việt ca, chúng ta vẫn đi tìm Trình lão gia sao?" Tài xế hỏi.
"Đi." Anh ta đáp.
Xe chạy về phía trước, cảnh tượng cô gái trẻ đứng trước mặt và cởi từng lớp áo trên người hiện ra trước mắt.
Hôm đó, khi cô khóc, anh ta bỗng có cảm giác như chính mình bị gãy xương sống, lẽ ra phải vui nhưng anh ta chỉ quay lưng bước đi.
Những giọt nước mắt đó cũng đã hoàn toàn phủ lên trái tim anh ta.
Anh ta nhận ra mình có thể giúp gia đình cô.
Anh ta muốn giúp, nhưng lại bị điều đi lính, sau đó anh ta không được phép can thiệp vào những việc đó.
Bây giờ, phong thủy xoay chuyển, trước kia là cô tuyệt vọng để cầu cứu, bây giờ, đến lượt anh ta.
Những chế độ cũ sụp đổ kéo theo sự sụp đổ của cả hệ thống, chuyện cũ được lật lại, bây giờ đến lượt gia đình anh ta khốn đốn.
Xe rẽ vào một khúc cua.
Anh ta quay đầu lại, Phí Minh Nghị và Mạnh Dao vừa ra khỏi cửa đại sảnh.
Hai bóng người hiện rõ trong ánh đèn, anh ta nhìn người phụ nữ đã mười năm không gặp, qua cửa kính xe hơi hé mở, người phụ nữ cúi gằm mặt.
Sau mười năm, anh ta gần như không còn nhận ra cô.
Nhìn lại, Vương Việt cảm thấy mọi cảm xúc đều bị kìm hãm, tương lai u ám, không biết có ngày mai không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook