Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 70
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quá nửa đêm, Cận Thời Xuyên một lần nữa lại từ phòng tắm ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi trần nửa người trên cho người nằm trên giường thưởng thức. Thế nhưng, người trên giường đã mệt chẳng ngóc đầu dậy nổi chứ nói gì đến thưởng thức nữa.
Từ Lai dám chắc mấy năm mình học động vật học đều uổng phí hết rồi. Vốn tưởng rằng đôi bên đều là lần đầu, không có kinh nghiệm cũng chưa quen với cơ thể đối phương, trong lần thăm dò đầu tiên chắc sẽ không quá lâu, không quá mệt.
Tuy nhiên, cô sai hết rồi, sai trăm phần trăm.
Cô quên mất Cận Thời Xuyên là một gã đàn ông đã già mà vẫn còn trinh, là một đội trưởng Cận thể lực bất phàm và khả năng lĩnh hội nhanh nhạy, là một gã khổng lồ bằng xương bằng thịt, là một người có thể cày cuốc không bao giờ biết mệt mỏi.
Lần đầu tiên còn tạm được, nửa giờ là xong, sau khi đỡ đau vẫn lết được người xuống giường đi tắm.
Đang tắm thì Cận Thời Xuyên vào. Thế là lại làm thêm một lần trong phòng tắm. Lần này không để ý thời gian nhưng cảm giác lâu hơn lần đầu và còn thay đổi tư thế nữa.
Sau đấy thì chân mềm nhũn nên được bế ra khỏi phòng tắm. Cứ tưởng là có thể yên thân ngủ khỏe rồi.
Gã đàn ông lại lật người lên, lại nữa… lại nữa… xong lại tiếp…
Cuối cùng, Từ Lai bị làm suýt thì ngất, đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chẳng buồn đi tắm nữa. Cận Thời Xuyên đã được thỏa mãn đi giúp cô lau người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô nàng rồi mới đi tắm.
Từ Lai nhìn tấm lưng uốn lượn của gã đàn ông, những đường cong gợi cảm, lưng hùm vai gấu, bờ mông cong cong, đôi chân dài mà mặc quần thì sẽ cực kỳ ưa nhìn.
Lại nhớ đến ít phút trước người này còn đang không biết mệt mỏi ở trên người mình, mặt cô đỏ lên, co người lại, chui vào trong chăn.
Chiếc giường lún xuống. Từ Lai quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có một cánh tay dài vươn tới kéo người mình, nhưng mệt quá rồi, không mở nổi mắt nữa rồi. Cơ thể chạm vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, hương sữa tắm ngập tràn trong mũi.
Cuối cùng, cô vẫn phải hé mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, xòe bàn tay trái có đeo nhẫn ra hỏi anh: “Cố ý chọn hay chọn đại vậy ạ?”
“Gì kia?” Cận Thời Xuyên kéo bàn tay cô, dịu dàng ve vuốt.
“Hai tay đan vào nhau là sẽ ra hình trái tim đấy.”
Vừa rồi lúc anh tắm cô đã xem kĩ rồi. Mặt kim cương nhìn qua thì chỉ là hình trái tim nhưng nếu để ý kỹ thì khi hai tay đan vào nhau sẽ xuất hiện một trái tim nữa. Kỹ thuật chế tác này tuy cô không biết cụ thể là thế nào nhưng chắc chắn nó rất kỳ công.
“Đặt làm theo yêu cầu đấy.” Cận Thời Xuyên hôn tay cô rồi lại tiếp tục sờ, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tay về phía em, em quên rồi à?”
Từ Lai lắc đầu, đôi mắt mở hẳn ra, vẻ mặt rất ngọt ngào, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không quên. Anh biết không, lúc anh đưa tay về phía em, dường như em đã nhìn thấy được tương lai, thì ra không phải là mơ, tất cả đều là thật.”
“Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay.” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói tiếp được, “Anh sẽ không để em phải chờ tận mười năm.”
Từ Lai cựa mình, chuyển sang một tư thế tiện để hôn nhau nhất, mắt nhắm lại, luồn tay ra sau lưng ôm anh bằng cả hai tay như một con koala đánh đu trên người gã đàn ông.
“Cận Thời Xuyên.” Giọng cô êm như một làn gió mát, thổi từng con chữ khảm vào tim đối phương, “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Cận Thời Xuyên cúi đầu ngậm môi Từ Lai, từ dịu dàng đến nồng nàn rồi từ từ buông ra. Cô nàng trong lòng đã ngủ mất rồi.
Anh nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại, dịu dàng thủ thỉ: “Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.”
Đêm Giáng sinh ấy, đêm Bình an không có tuyết rơi mà chỉ có tiếng mưa rơi đì độp, họ sẽ còn nhớ mãi.
Sẽ còn nhớ mãi cái đêm, khi hai người yêu nhau, yêu đến mức chỉ có thể dùng cách ấy mới diễn tả được, yêu đến mức ôm nhau mà tưởng như đã có được cả thế giới.
…
Sáng Giáng sinh không có quà của ông già Noel cũng không thấy người đàn ông nằm cạnh mình đâu, Từ Lai cựa quậy cái cơ thể mỏi rã rời ngồi dậy.
Mắt đảo quanh không tìm thấy quần áo của mình đâu, cô mới nhớ ra đêm qua nó đã bị Cận Thời Xuyên làm rách mất, mặt tự dưng đỏ bừng.
Từ Lai quấn chăn, mở ngăn tủ quần áo, trông thấy chiếc áo quân phục của anh lại nhớ ra một chuyện, len lén cười trộm rồi cầm nó đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, lại trước gương nhìn thử, thật muốn khóc quá. Từ cổ đến mắt cá chân, chỗ nào cũng có dấu hôn.
Cô cũng chẳng làm gì được, mặc áo quân phục của Cận Thời Xuyên vào rồi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng rất ấm áp, Từ Lai không đi dép nữa, đi chân trần ra tìm người đàn ông của cô. Phòng khách có tiếng ti vi nhưng không có ai cả.
Có tiếng động vọng ra từ phòng bếp. Cô cào mái tóc ướt của mình rồi đi sang đó.
Quả nhiên, người ở phòng bếp đang xắn tay nấu canh cho cô.
Sự nhạy bén của người lính giúp Cận Thời Xuyên không cần quay đầu cũng biết là ai tới. Chiếc thìa trong tay anh vẫn đang quấy đều đồ trong nồi, giọng nói buổi sáng mờ ám hơn những lúc khác trong ngày một chút.
“Dậy rồi à?” Anh bỏ thìa xuống, đậy vung rồi quay lưng lại, câu hỏi muốn làm gì mắc lại trong cổ họng trước vẻ ngoài của cô.
Người con gái mặc áo quân phục trên người, vạt áo chỉ ngang bắp đùi, đôi chân dài trắng bóc, thẳng tắp, cổ áo không được cài đủ khuy, mái tóc ướt thấm vào vải, làm nổi bật lên chỗ nào đó.
Yết hầu của anh trượt lên rồi lại trượt xuống, mắt nhìn đăm đăm ngắm cô sáng ngời.
Đệt, chiếc áo quân phục đứng đắn, nghiêm chỉnh thế mà em ấy mặc vào một cái liền gợi tình ngay được.
Từ Lai đang tựa người liền đứng thẳng dậy, chân xếp ngay ngắn theo tư thế đứng nghiêm, tay phải đưa lên chào theo quân lễ: “Đội trưởng Cận, chào buổi sáng.”
“Chào cái con khỉ.”
Cận Thời Xuyên bước nhanh tới, bế cô đặt lên bệ bếp, kề sát vào hôn.
Từ Lai chỉ định trêu anh thôi, không ngờ lại chọc phải lửa. Chiếc áo bị kéo xuống nửa chừng, mắc lủng lẳng trên người. Cô vội đẩy anh ra: “Bữa sáng được rồi kìa, ăn đã.”
“Ăn em xong rồi mới ăn sáng.”
Cận Thời Xuyên thở loạn nhịp, lại sáp về phía Từ Lai, vào thêm lần nữa…
Sau khi xong xuôi, chân Từ Lai run run, quay về phòng tìm áo len và quần dài của anh để mặc, che kín người từ đầu đến chân, xỏ dép lê rồi quay ra đúng lúc bữa sáng được dọn ra bàn.
Cô nàng mới sáng ra đã tự tìm đường chết, bị người ta ăn sạch bách xong giờ đói mềm người, vừa thấy đồ liền xông vào ăn, thế là bị bỏng miệng.
“Em ăn chầm chậm thôi, không ai giành với em đâu mà.” Cận Thời Xuyên tươi cười đưa tay xoa miệng cô.
Từ Lai nguýt anh một cái sắc lẹm: “Nếu không phải anh cứ ép em thì em sao lại đói thế chứ?”
Cận Thời Xuyên ăn một miếng rồi lại thản nhiên nói với Từ Lai: “Ồ, thế là nên trách anh không cho em ăn no nhỉ?”
“Trách em.” Từ Lai cố ý thở dài, “Trách em ngu ngốc mới sáng ra đã đi trêu ghẹo sói háo sắc.”
“Rất hoan nghênh em đến trêu ghẹo anh.” Cận Thời Xuyên cười rất vui vẻ, tinh thần có vẻ vô cùng sảng khoái.
Từ Lai không thèm để ý Cận Thời Xuyên nữa, cắm đầu cắm cổ ăn sáng.
Cận Thời Xuyên thấy dáng vẻ dễ thương của cô nàng, đâm ra lại rất muốn trêu ghẹo thêm. Thì ra, lời hồi trước các anh em cứ bảo ở nhà trêu ghẹo vợ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, giờ thì anh hiểu sâu sắc rồi, cực kỳ sâu sắc.
“Lai Lai này.” Cận Thời Xuyên gọi cô.
“Dạ.” Từ Lai thấy đồ Cận Thời Xuyên nấu thật sự ngon nên đang ăn rất nhiệt tình.
“Trước kia em từng học múa à?”
Tự dưng hỏi một câu không đầu không cuối, Từ Lai ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên: “Đâu có học đâu ạ!”
Cận Thời Xuyên nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Thế sao mềm thế nhỉ?”
Mới đầu Từ Lai nghe không hiểu ngay, ngẫm đi ngẫm lại mới liếc xéo Cận Thời Xuyên và mắng: “Đồ lưu manh.”
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai đỏ bừng mặt thì phá lên cười khoái chí.
Ngày tháng thế này thật tuyệt, thật là tuyệt!
Ăn sáng xong đã hơn mười giờ. Bị vần vò mãi, ăn xong liền mệt rũ người. Từ Lai nhờ Cận Thời Xuyên về nhà mình lấy giúp ít quần áo còn mình thì về phòng đi ngủ.
Cô ngủ một mạch đến tận chiều. Cận Thời Xuyên kéo rèm cửa sổ cho cô nên phòng ngủ tối thui. Từ Lai ngồi ngẩn ra trên giường một lúc mời lề mề xuống giường.
Sang phòng bếp rót cốc nước xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Lai vội chạy ra đón.
Sau đó, hóa đá.
Cận Thời Xuyên xách hai va li đồ vào, tiện tay đóng luôn cửa nhà lại, cản gió rét ở ngoài.
“Anh mang va li của em tới đây làm gì?” Từ Lai chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn Cận Thời Xuyên lại nhìn va li rồi lại nhìn Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên vươn tay ôm Từ Lai. Cơ thể ấm áp của cô vợ khiến hơi lạnh bám trên người anh lập tức chạy biến.
Anh bảo: “Tạm thời mang mấy bộ đồ theo mùa treo trong tủ quần áo và giầy dép của em qua đây, với cả đồ dùng hàng ngày, mấy cái chai lọ để trên bàn trang điểm, chai lớn chai bé trong nhà tắm, anh cũng chẳng biết là gì nữa, cứ mang tuốt sang, à, với cả đồ lót của em cũng mang sang rồi, còn mấy thứ khác thì từ từ chuyển…”
Từ Lai bịt cái miệng nói liên tằng tằng của Cận Thời Xuyên lại, ngơ ngác hỏi: “Anh đang dọn nhà cho em đấy à?”
Cận Thời Xuyên gật đầu, để mặc Từ Lai bịt miệng mình thoải mái.
“Anh tiền trảm hậu tấu hay đây là âm mưu từ trước hả?” Chẳng trách nhờ anh về nhà lấy đồ cho mình, anh chẳng do dự chút nào đã đồng ý ngay.
Cận Thời Xuyên kéo tay cô từ miệng đặt xuống bên hông, cúi đầu nhìn từ Lai: “Cầu hôn đã cầu hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ không nên ở cùng nhau à?”
Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái. Xem đấy, đội trưởng lại bắt đầu độc tài rồi đấy. Có điều, hình như cũng hơi hơi có lý.
“Giờ cùng lắm chỉ coi là ở chung thôi.” Cô nháy nháy mắt, “Vẫn chưa có giấy tờ nhậm chức nhé.”
Cận Thời Xuyên gật đầu, buông Từ Lai ra, quay lại ngăn tủ trước cửa cầm một túi hồ sơ rồi kéo Từ Lai đi vào nhà.
Vừa đi vừa nói với cô: “Vừa rồi, anh tiện đường qua phòng Công tác chính trị lấy mẫu đơn xin kết hôn rồi.”
“Anh có nhất thiết phải nôn nóng thế không hả?” Từ Lai dở khóc dở cười.
“Không phải em bảo là chưa có giấy tờ nhậm chức sao?”
Cận Thời Xuyên ngồi xuống ghế, kéo Từ Lai ngồi xuống đùi mình, lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, mở ngăn kéo lấy bút.
“Em đọc đi anh viết.” Anh vào tư thế sẵn sàng rồi nói với Từ Lai.
Từ Lai ngồi trên người Cận Thời Xuyên, tươi cười nhìn tờ giấy đặt trên bàn, cảm thấy mấy chữ “Bảng báo cáo đơn xin kết hôn” in thật to trên đó thật hết sức trang nghiêm.
Cô đọc: “Tên, giới tính, nam, Cận Thời Xuyên, nữ, Từ Lai…”
Những nét bút cứng cáp anh đưa chỉ dài vài phân nhưng như thể chứa đựng cả cuộc đời tương lai, hàng mấy chục năm tươi đẹp.
Từ Lai nhìn chăm chú nét mực đen trên tờ giấy trắng, mắt đỏ hoe.
Cô thầm nguyện cầu trong lòng: Cận Thời Xuyên, anh nhất định phải bình an cả đời, ở bên em đến lúc bạc đầu.
Chú thích:
*Mẫu đơn xin kết hôn (申请结婚报告表): người trong quân đội, công an, cảnh sát khi muốn kết hôn thì phải điền đơn này. Ở Việt Nam mình cũng vậy. Nội dung cần điền cơ bản giống một bản sơ yếu lí lịch có tóm tắt thành phần gia đình và quá trình học tập, công tác.
*Koala hay còn gọi là gấu túi. Tư thế ôm kiểu koala:
Quá nửa đêm, Cận Thời Xuyên một lần nữa lại từ phòng tắm ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi trần nửa người trên cho người nằm trên giường thưởng thức. Thế nhưng, người trên giường đã mệt chẳng ngóc đầu dậy nổi chứ nói gì đến thưởng thức nữa.
Từ Lai dám chắc mấy năm mình học động vật học đều uổng phí hết rồi. Vốn tưởng rằng đôi bên đều là lần đầu, không có kinh nghiệm cũng chưa quen với cơ thể đối phương, trong lần thăm dò đầu tiên chắc sẽ không quá lâu, không quá mệt.
Tuy nhiên, cô sai hết rồi, sai trăm phần trăm.
Cô quên mất Cận Thời Xuyên là một gã đàn ông đã già mà vẫn còn trinh, là một đội trưởng Cận thể lực bất phàm và khả năng lĩnh hội nhanh nhạy, là một gã khổng lồ bằng xương bằng thịt, là một người có thể cày cuốc không bao giờ biết mệt mỏi.
Lần đầu tiên còn tạm được, nửa giờ là xong, sau khi đỡ đau vẫn lết được người xuống giường đi tắm.
Đang tắm thì Cận Thời Xuyên vào. Thế là lại làm thêm một lần trong phòng tắm. Lần này không để ý thời gian nhưng cảm giác lâu hơn lần đầu và còn thay đổi tư thế nữa.
Sau đấy thì chân mềm nhũn nên được bế ra khỏi phòng tắm. Cứ tưởng là có thể yên thân ngủ khỏe rồi.
Gã đàn ông lại lật người lên, lại nữa… lại nữa… xong lại tiếp…
Cuối cùng, Từ Lai bị làm suýt thì ngất, đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chẳng buồn đi tắm nữa. Cận Thời Xuyên đã được thỏa mãn đi giúp cô lau người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô nàng rồi mới đi tắm.
Từ Lai nhìn tấm lưng uốn lượn của gã đàn ông, những đường cong gợi cảm, lưng hùm vai gấu, bờ mông cong cong, đôi chân dài mà mặc quần thì sẽ cực kỳ ưa nhìn.
Lại nhớ đến ít phút trước người này còn đang không biết mệt mỏi ở trên người mình, mặt cô đỏ lên, co người lại, chui vào trong chăn.
Chiếc giường lún xuống. Từ Lai quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có một cánh tay dài vươn tới kéo người mình, nhưng mệt quá rồi, không mở nổi mắt nữa rồi. Cơ thể chạm vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, hương sữa tắm ngập tràn trong mũi.
Cuối cùng, cô vẫn phải hé mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, xòe bàn tay trái có đeo nhẫn ra hỏi anh: “Cố ý chọn hay chọn đại vậy ạ?”
“Gì kia?” Cận Thời Xuyên kéo bàn tay cô, dịu dàng ve vuốt.
“Hai tay đan vào nhau là sẽ ra hình trái tim đấy.”
Vừa rồi lúc anh tắm cô đã xem kĩ rồi. Mặt kim cương nhìn qua thì chỉ là hình trái tim nhưng nếu để ý kỹ thì khi hai tay đan vào nhau sẽ xuất hiện một trái tim nữa. Kỹ thuật chế tác này tuy cô không biết cụ thể là thế nào nhưng chắc chắn nó rất kỳ công.
“Đặt làm theo yêu cầu đấy.” Cận Thời Xuyên hôn tay cô rồi lại tiếp tục sờ, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tay về phía em, em quên rồi à?”
Từ Lai lắc đầu, đôi mắt mở hẳn ra, vẻ mặt rất ngọt ngào, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không quên. Anh biết không, lúc anh đưa tay về phía em, dường như em đã nhìn thấy được tương lai, thì ra không phải là mơ, tất cả đều là thật.”
“Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay.” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói tiếp được, “Anh sẽ không để em phải chờ tận mười năm.”
Từ Lai cựa mình, chuyển sang một tư thế tiện để hôn nhau nhất, mắt nhắm lại, luồn tay ra sau lưng ôm anh bằng cả hai tay như một con koala đánh đu trên người gã đàn ông.
“Cận Thời Xuyên.” Giọng cô êm như một làn gió mát, thổi từng con chữ khảm vào tim đối phương, “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Cận Thời Xuyên cúi đầu ngậm môi Từ Lai, từ dịu dàng đến nồng nàn rồi từ từ buông ra. Cô nàng trong lòng đã ngủ mất rồi.
Anh nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại, dịu dàng thủ thỉ: “Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.”
Đêm Giáng sinh ấy, đêm Bình an không có tuyết rơi mà chỉ có tiếng mưa rơi đì độp, họ sẽ còn nhớ mãi.
Sẽ còn nhớ mãi cái đêm, khi hai người yêu nhau, yêu đến mức chỉ có thể dùng cách ấy mới diễn tả được, yêu đến mức ôm nhau mà tưởng như đã có được cả thế giới.
…
Sáng Giáng sinh không có quà của ông già Noel cũng không thấy người đàn ông nằm cạnh mình đâu, Từ Lai cựa quậy cái cơ thể mỏi rã rời ngồi dậy.
Mắt đảo quanh không tìm thấy quần áo của mình đâu, cô mới nhớ ra đêm qua nó đã bị Cận Thời Xuyên làm rách mất, mặt tự dưng đỏ bừng.
Từ Lai quấn chăn, mở ngăn tủ quần áo, trông thấy chiếc áo quân phục của anh lại nhớ ra một chuyện, len lén cười trộm rồi cầm nó đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, lại trước gương nhìn thử, thật muốn khóc quá. Từ cổ đến mắt cá chân, chỗ nào cũng có dấu hôn.
Cô cũng chẳng làm gì được, mặc áo quân phục của Cận Thời Xuyên vào rồi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng rất ấm áp, Từ Lai không đi dép nữa, đi chân trần ra tìm người đàn ông của cô. Phòng khách có tiếng ti vi nhưng không có ai cả.
Có tiếng động vọng ra từ phòng bếp. Cô cào mái tóc ướt của mình rồi đi sang đó.
Quả nhiên, người ở phòng bếp đang xắn tay nấu canh cho cô.
Sự nhạy bén của người lính giúp Cận Thời Xuyên không cần quay đầu cũng biết là ai tới. Chiếc thìa trong tay anh vẫn đang quấy đều đồ trong nồi, giọng nói buổi sáng mờ ám hơn những lúc khác trong ngày một chút.
“Dậy rồi à?” Anh bỏ thìa xuống, đậy vung rồi quay lưng lại, câu hỏi muốn làm gì mắc lại trong cổ họng trước vẻ ngoài của cô.
Người con gái mặc áo quân phục trên người, vạt áo chỉ ngang bắp đùi, đôi chân dài trắng bóc, thẳng tắp, cổ áo không được cài đủ khuy, mái tóc ướt thấm vào vải, làm nổi bật lên chỗ nào đó.
Yết hầu của anh trượt lên rồi lại trượt xuống, mắt nhìn đăm đăm ngắm cô sáng ngời.
Đệt, chiếc áo quân phục đứng đắn, nghiêm chỉnh thế mà em ấy mặc vào một cái liền gợi tình ngay được.
Từ Lai đang tựa người liền đứng thẳng dậy, chân xếp ngay ngắn theo tư thế đứng nghiêm, tay phải đưa lên chào theo quân lễ: “Đội trưởng Cận, chào buổi sáng.”
“Chào cái con khỉ.”
Cận Thời Xuyên bước nhanh tới, bế cô đặt lên bệ bếp, kề sát vào hôn.
Từ Lai chỉ định trêu anh thôi, không ngờ lại chọc phải lửa. Chiếc áo bị kéo xuống nửa chừng, mắc lủng lẳng trên người. Cô vội đẩy anh ra: “Bữa sáng được rồi kìa, ăn đã.”
“Ăn em xong rồi mới ăn sáng.”
Cận Thời Xuyên thở loạn nhịp, lại sáp về phía Từ Lai, vào thêm lần nữa…
Sau khi xong xuôi, chân Từ Lai run run, quay về phòng tìm áo len và quần dài của anh để mặc, che kín người từ đầu đến chân, xỏ dép lê rồi quay ra đúng lúc bữa sáng được dọn ra bàn.
Cô nàng mới sáng ra đã tự tìm đường chết, bị người ta ăn sạch bách xong giờ đói mềm người, vừa thấy đồ liền xông vào ăn, thế là bị bỏng miệng.
“Em ăn chầm chậm thôi, không ai giành với em đâu mà.” Cận Thời Xuyên tươi cười đưa tay xoa miệng cô.
Từ Lai nguýt anh một cái sắc lẹm: “Nếu không phải anh cứ ép em thì em sao lại đói thế chứ?”
Cận Thời Xuyên ăn một miếng rồi lại thản nhiên nói với Từ Lai: “Ồ, thế là nên trách anh không cho em ăn no nhỉ?”
“Trách em.” Từ Lai cố ý thở dài, “Trách em ngu ngốc mới sáng ra đã đi trêu ghẹo sói háo sắc.”
“Rất hoan nghênh em đến trêu ghẹo anh.” Cận Thời Xuyên cười rất vui vẻ, tinh thần có vẻ vô cùng sảng khoái.
Từ Lai không thèm để ý Cận Thời Xuyên nữa, cắm đầu cắm cổ ăn sáng.
Cận Thời Xuyên thấy dáng vẻ dễ thương của cô nàng, đâm ra lại rất muốn trêu ghẹo thêm. Thì ra, lời hồi trước các anh em cứ bảo ở nhà trêu ghẹo vợ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, giờ thì anh hiểu sâu sắc rồi, cực kỳ sâu sắc.
“Lai Lai này.” Cận Thời Xuyên gọi cô.
“Dạ.” Từ Lai thấy đồ Cận Thời Xuyên nấu thật sự ngon nên đang ăn rất nhiệt tình.
“Trước kia em từng học múa à?”
Tự dưng hỏi một câu không đầu không cuối, Từ Lai ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên: “Đâu có học đâu ạ!”
Cận Thời Xuyên nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Thế sao mềm thế nhỉ?”
Mới đầu Từ Lai nghe không hiểu ngay, ngẫm đi ngẫm lại mới liếc xéo Cận Thời Xuyên và mắng: “Đồ lưu manh.”
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai đỏ bừng mặt thì phá lên cười khoái chí.
Ngày tháng thế này thật tuyệt, thật là tuyệt!
Ăn sáng xong đã hơn mười giờ. Bị vần vò mãi, ăn xong liền mệt rũ người. Từ Lai nhờ Cận Thời Xuyên về nhà mình lấy giúp ít quần áo còn mình thì về phòng đi ngủ.
Cô ngủ một mạch đến tận chiều. Cận Thời Xuyên kéo rèm cửa sổ cho cô nên phòng ngủ tối thui. Từ Lai ngồi ngẩn ra trên giường một lúc mời lề mề xuống giường.
Sang phòng bếp rót cốc nước xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Lai vội chạy ra đón.
Sau đó, hóa đá.
Cận Thời Xuyên xách hai va li đồ vào, tiện tay đóng luôn cửa nhà lại, cản gió rét ở ngoài.
“Anh mang va li của em tới đây làm gì?” Từ Lai chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn Cận Thời Xuyên lại nhìn va li rồi lại nhìn Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên vươn tay ôm Từ Lai. Cơ thể ấm áp của cô vợ khiến hơi lạnh bám trên người anh lập tức chạy biến.
Anh bảo: “Tạm thời mang mấy bộ đồ theo mùa treo trong tủ quần áo và giầy dép của em qua đây, với cả đồ dùng hàng ngày, mấy cái chai lọ để trên bàn trang điểm, chai lớn chai bé trong nhà tắm, anh cũng chẳng biết là gì nữa, cứ mang tuốt sang, à, với cả đồ lót của em cũng mang sang rồi, còn mấy thứ khác thì từ từ chuyển…”
Từ Lai bịt cái miệng nói liên tằng tằng của Cận Thời Xuyên lại, ngơ ngác hỏi: “Anh đang dọn nhà cho em đấy à?”
Cận Thời Xuyên gật đầu, để mặc Từ Lai bịt miệng mình thoải mái.
“Anh tiền trảm hậu tấu hay đây là âm mưu từ trước hả?” Chẳng trách nhờ anh về nhà lấy đồ cho mình, anh chẳng do dự chút nào đã đồng ý ngay.
Cận Thời Xuyên kéo tay cô từ miệng đặt xuống bên hông, cúi đầu nhìn từ Lai: “Cầu hôn đã cầu hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ không nên ở cùng nhau à?”
Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái. Xem đấy, đội trưởng lại bắt đầu độc tài rồi đấy. Có điều, hình như cũng hơi hơi có lý.
“Giờ cùng lắm chỉ coi là ở chung thôi.” Cô nháy nháy mắt, “Vẫn chưa có giấy tờ nhậm chức nhé.”
Cận Thời Xuyên gật đầu, buông Từ Lai ra, quay lại ngăn tủ trước cửa cầm một túi hồ sơ rồi kéo Từ Lai đi vào nhà.
Vừa đi vừa nói với cô: “Vừa rồi, anh tiện đường qua phòng Công tác chính trị lấy mẫu đơn xin kết hôn rồi.”
“Anh có nhất thiết phải nôn nóng thế không hả?” Từ Lai dở khóc dở cười.
“Không phải em bảo là chưa có giấy tờ nhậm chức sao?”
Cận Thời Xuyên ngồi xuống ghế, kéo Từ Lai ngồi xuống đùi mình, lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, mở ngăn kéo lấy bút.
“Em đọc đi anh viết.” Anh vào tư thế sẵn sàng rồi nói với Từ Lai.
Từ Lai ngồi trên người Cận Thời Xuyên, tươi cười nhìn tờ giấy đặt trên bàn, cảm thấy mấy chữ “Bảng báo cáo đơn xin kết hôn” in thật to trên đó thật hết sức trang nghiêm.
Cô đọc: “Tên, giới tính, nam, Cận Thời Xuyên, nữ, Từ Lai…”
Những nét bút cứng cáp anh đưa chỉ dài vài phân nhưng như thể chứa đựng cả cuộc đời tương lai, hàng mấy chục năm tươi đẹp.
Từ Lai nhìn chăm chú nét mực đen trên tờ giấy trắng, mắt đỏ hoe.
Cô thầm nguyện cầu trong lòng: Cận Thời Xuyên, anh nhất định phải bình an cả đời, ở bên em đến lúc bạc đầu.
Chú thích:
*Mẫu đơn xin kết hôn (申请结婚报告表): người trong quân đội, công an, cảnh sát khi muốn kết hôn thì phải điền đơn này. Ở Việt Nam mình cũng vậy. Nội dung cần điền cơ bản giống một bản sơ yếu lí lịch có tóm tắt thành phần gia đình và quá trình học tập, công tác.
*Koala hay còn gọi là gấu túi. Tư thế ôm kiểu koala:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook