Nắng chiều vấn vít, rặng núi tím biếc, cỏ xanh được nắng nhuộm thành sắc vàng óng ánh, trong luồng sáng, đám bụi phủ lên ký ức của thời gian trôi nổi lặng thầm, trời không nóng lắm, thậm chí đã bắt đầu se lạnh.

Thứ nắng chiều le lói ấy chiếu thẳng lên người đôi trai gái, dát lên họ một lớp vàng. Hai người cách nhau một khoảng, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Thực ra, Cận Thời Xuyên là kiểu con trai mạnh mẽ, tự cao, kiêu ngạo chứ không phải tuýp người dịu dàng, sau khi được cứu thoát khỏi hiểm cảnh, Từ Lai mới hiểu ra, anh chẳng hề cùng đứng chung hàng ngũ với hội những chàng trai ấm áp.

Dù vậy, tại thời khắc đấu tranh giữa sống chết kia, sự ấm áp và lời cổ vũ của anh, giống như ánh mặt trời chiếu nắng lên mình cây cỏ dại Từ Lai nhỏ bé đã cận kề cái chết. Thứ tình cảm bác ái anh mang trong mình, đối với cô gái trẻ đang nằm gần hấp hối trong đống đổ nát, lại là thứ tình cảm lưu giữ ngàn năm vượt cả không gian và thời gian.

Từ Lai đứng yên, tóc trên đỉnh đầu được dát vàng, thấy rõ đến từng sợi, đôi mắt cô tươi tắn, cười rực rỡ và trong sáng: “Đây đúng là làm ơn mắc oán.”

“Em là con gái, không được tùy tiện đụng chạm lên người đàn ông, hiểu chưa?” Cận Thời Xuyên lúc nào cũng quá… đứng đắn.

“Hiểu rồi.” Từ Lai gật đầu, hoàn toàn khác với vẻ nghịch ngợm mới rồi, trông hệt như một học trò ngoan ngoãn, cần cù, chịu khó học tập, nghe lời thầy cô dạy bảo.

Chỉ có cô mới tự hiểu mình, cô không phải người tùy tiện, nếu có, thì chỉ ở trước mặt người đàn ông này thôi.

Nếu là người khác, nhất định đừng hòng.

Còn với Cận Thời Xuyên, cô vẫn là em gái ngày trước anh cứu, một con bé con, con nhóc 15 tuổi đáng thương và kiên cường như trong ký ức, một người mà anh sẽ chẳng nghĩ đến thứ tình cảm đặc biệt kia.

Tuy nhiên, đã mười năm trôi qua, có lẽ anh đã quên mất rằng em gái năm xưa ấy nay đã lớn, trở thành một cô nàng xinh đẹp như hoa rồi.

“Ảnh.”

Cận Thời Xuyên giơ tay ra trước mắt Từ Lai, bàn tay anh rất lớn, ngón tay lại dài, khớp xương nổi rõ, có đầy các vết chai trên bàn tay, quả thực rất đàn ông.

Từ Lai đi lấy túi, đưa trả ảnh cho Cận Thời Xuyên và bảo: “Em có đi thăm Truy Phong, năm nào cũng đi.”

Tay cầm ảnh của Cận Thời Xuyên khựng lại giây lát rồi cẩn thận cất tấm ảnh đi, không nói gì cả.

“Bình An cực kỳ giống Truy Phong anh nhỉ?” Từ Lai phóng mắt nhìn ra phía Bình An đang nghịch bóng ở góc sân rồi hỏi Cận Thời Xuyên.

“Ừ.” Cận Thời Xuyên không phủ nhận, “Giống nhưng không phải.”

Truy Phong là Truy Phong, Bình An là Bình An, giống nhưng mãi mãi không phải là một.

Đề tài dường như có xu hướng trở nên nặng nề hơn, Từ Lai thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười, giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái: “Cũng không còn sớm nữa, không phải anh bảo phải về đơn vị à? Về đi.”

“Còn em đi đâu?” Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai.

Từ Lai ngoái đầu nhìn về phía Cận Thời Xuyên: “Tiểu khu Nam Thành.”

“Đi bằng gì?”

“Bắt taxi.”

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai: “Thu dọn đi, anh chở.”

“Vâng!” Từ Lai thấy ấm cả lòng, anh cũng chỉ giỏi cứng miệng thôi, vẫn là người tốt.

Đeo dây dắt chó cho Bình An rồi hai người đi chào tạm biệt Lão Phan, thế là bị anh ấy giữ lại tán dóc mấy câu, cuối cùng hai người một chó dắt nhau ra bãi đỗ xe trong cái nhìn nghiền ngẫm đầy hứng thú của Lão Phan.

Lên xe, lái xe rời khỏi trung tâm, anh Vương bảo vệ thấy Từ Lai ngồi bên ghế lái phụ, vừa ấn nút mở ba-ri-e vừa cười nói: “Thì ra đối tượng của đội trưởng Cận là cô Từ à?”

“Không phải đâu, anh Vương, tôi về nhé.” Cận Thời Xuyên chỉ nói ngắn gọn có vậy rồi đánh xe đi thẳng.

Từ Lai thầm chậc chậc trong dạ.

Bình An rất biết ý ngồi ở phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ lè lưỡi, còn hai người ngồi trước thì lại gần như rơi vào một cái bể im lặng đến lạ.

Cận Thời Xuyên nổi tiếng là người kiệm lời, những lúc anh nói nhiều nhất là trong khi huấn luyện và làm việc, còn Từ Lai thực ra cũng không phải người hay nói, phần lớn thời gian cô đều chỉ lắng nghe đối phương nói rồi cô sẽ đáp lại thật ngắn gọn.

Có thể khiến cô chủ động nói nhiều e là chỉ có gã đàn ông đang lái xe đây thôi. Cô liếc nhìn Cận Thời Xuyên rồi hỏi: “Anh quen đội trưởng Phan của trung tâm à?”

“Ừ.”

“Chưa từng nghe anh ấy nhắc.” Từ Lai cười.

“Không phải em ở nước ngoài à?” Cận Thời Xuyên vẫn nhìn thẳng đường đi, “Sao lại làm ở LT?”

Từ Lai nghe cái liền bật cười: “Anh hỏi thăm về em à?”

Cận Thời Xuyên liếc qua nhìn Từ Lai, không rõ có thái độ gì: “Lão Phan nói, chứ không em nghĩ làm sao mà anh nhận ra em hả?”

“Thì ra là vậy.”

Nụ cười của Từ Lai dần tắt, thì ra là vì lão Phan nói cho anh biết nên anh mới nhớ ra, một chút hụt hẫng nứt ra trong lòng cô như khe nước chảy.

“Có khỏe không?” Cận Thời Xuyên chẳng biết vì sao mình lại hỏi nhưng cảm thấy hỏi ra rất tự nhiên.

Từ Lai hơi bị bất ngờ quay sang nhìn Cận Thời Xuyên, đầu gật gù: “Ổn, anh thì sao?”

“Tạm.” Cận Thời Xuyên đáp đại.

Lại tiếp tục im lặng thêm một lát, Từ Lai bỗng nhiên gọi to: “Cận đại ca ơi.”

“Ơi?”

“Anh có còn nhớ hồi đó lúc anh sắp đi anh đã nói gì với em không?” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, đôi mắt trong veo kia chứa đầy chờ mong.

“Nói gì?” Cận Thời Xuyên hỏi nhạt phếch.

Từ Lai chỉ cười, chuyển mắt ra nhìn cảnh phía ngoài cửa sổ, quả nhiên là không nhớ.

Cận Thời Xuyên thấy cô bé bên cạnh không nói câu nào thì tiếp tục tập trung lái xe. Con bé bây giờ vẫn có chút gì đó hơi giống con bé ngày xưa.

Hồi đó, cô bé này… bình thản, cái bình thản khiến con người ta đau lòng nhưng bất lực.

Thật ra, hầu hết những chuyện liên quan đến cô bé này anh đều còn nhớ, bởi vì thực sự rất ấn tượng.

Hôm đó, Từ Lai liên tục bảo với Cận Thời Xuyên đi cứu mẹ của em ấy, mẹ của em ấy cũng đang ở trong trường. Sau khi được cứu ra, thấy Cận Thời Xuyên định bỏ đi chỗ khác, em ấy lại tiếp tục nói với bác sĩ và y tá, cuối cùng thể lực không trụ nổi nữa nên ngất đi.

Ngày hôm sau, người ta đào được dưới đống đổ nát ấy một xác chết. Cơ thể người phụ nữ đó đang trong tư thế ngồi xổm, lưng quay ra ngoài, đang vòng tay ôm thứ gì đó, thi thể người chết đã cứng, sau khi đào hết lên mới biết thì ra cô ấy đang che chở hai đứa bé ở trong lòng nhưng vì thiếu dưỡng khí quá lâu nên đều đã chết cả.

Người phụ nữ này chính là mẹ của Từ Lai.

Sau khi xác định được đó là mẹ của Từ Lai, Cận Thời Xuyên không dám tới gặp Từ Lai bở, bởi vì anh biết rõ nếu mình đi gặp, con bé nhất định sẽ hỏi xem đã tìm được mẹ mình chưa, anh không biết mình phải đáp thế nào nữa.

Dù sao đó cũng là lần đầu tiên anh tham gia một hoạt động cứu nạn quy mô lớn như vậy, lần đầu tiên lắng nghe những tiếng kêu than dậy trời đất ở khắp mọi nơi, hồi ấy anh mới chỉ mười tám tuổi, suốt ngày ở trong quân doanh, chưa từng phải nếm trải cảnh này.

Cho dù có trốn tránh thế nào, cuối cùng em gái ấy vẫn biết được sự thật, mẹ con bé vì cứu mấy đứa trẻ mà đã bị đè chết ngay tại chỗ. Khi nghe tin, em ấy đã khóc đến ngất đi.

Về sau, Từ Lai đổi tính, trở nên ít nói, lặng lẽ như một cái bóng. Cận Thời Xuyên hay tranh thủ lúc được nghỉ bảo Truy Phong chơi với con bé, kể cho con bé nghe chuyện về Truy Phong, còn đưa cả ảnh cho xem, có lẽ anh đã làm mất tấm ảnh đúng lúc đó nhỉ? Anh cũng không chắc nữa.

Sau nữa, nghe nói con bé được người nhà tới đón còn bọn anh thì vẫn phải tiếp tục đi cứu nạn, anh cũng chẳng nghĩ gì, cứ thế vô tư đi mà chẳng chào hỏi gì.

Cho đến hôm nhiệm vụ cứu nạn chấm dứt, bọn anh được gọi về đội thì Từ Lai bỗng xuất hiện.



Cận Thời Xuyên dừng xe ở cổng tiểu khu Nam Thành: “Đến rồi.”

Từ Lai quay sang nhìn anh, cười một tiếng: “Vậy em về đây.”

“Ừ.” Cận Thời Xuyên nhìn lại Từ Lai, sao anh lại nghe ra có một chút lưu luyến không nỡ rời vậy nhỉ?

Từ Lai tháo dây an toàn, mở cửa xe ra rồi bất ngờ quay ngược người lại, đối diện với người con trai ngồi ở ghế lái, khiến Cận Thời Xuyên đang ngoái đầu nhìn Bình An ở ghế sau bị giật mình.

“Sao thế?” Cận Thời Xuyên hỏi to.

Từ Lai cứ thế ngồi ngay ngắn ở ghế phụ quan sát Cận Thời Xuyên, vẫn thấy hơi không cam lòng, cho nên cực kỳ nghiêm túc hỏi anh: “Anh thật sự không nhớ năm đó anh nói gì với em à?”

“Không nhớ.”

Đôi mắt sâu thẳm của Cận Thời Xuyên thản nhiên nhìn lại Từ Lai, giọng nói cũng y hệt như cái nhìn, mọi thứ đều bình thường, không giống nói dối.

“Ờm.”

Từ Lai nhảy xuống xe, bám vào cửa xe, khom lưng phẩy tay chào Cận Thời Xuyên.

“Đi đường cẩn thận.” Cô nói.

Huyệt Cận Thời Xuyên giần giật, mở cửa ghế lái xuống xe, đi vòng qua phía Từ Lai, mở cửa sau xe, Bình An lập tức đứng dậy, anh dắt dây gọi: “Bình An, xuống.”

Bình An ngoan ngoãn xuống xe, dáng vẻ cực kỳ nghe lời đó!

“Thế mà cũng quên được à?” Cận Thời Xuyên bình thường đã quen thói huấn luyện người khác, mở miệng ra là giống như đang dạy dỗ.

Từ Lai nhận lấy sợi dây, nhìn về phía người đàn ông cao to này: “Bình An rất khôn, có vẻ nó thích anh đấy.”

Cận Thời Xuyên cúi xuống liếc nhìn qua Bình An, vừa khéo mắt đối mắt với cu cậu. Anh tự đóng cửa sau xe lại rồi nói với Từ Lai: “Tư chất của Bình An rất khá, huấn luyện nó thật tốt vào nhé.”

“Tất nhiên em sẽ làm vậy rồi.” Từ Lai cười, gật đầu.

Vì cô chọn nó cho anh mà.

Cận Thời Xuyên gật đầu, quành qua đầu xe, mở cửa lên xe, thắt dây an toàn, động tác liền mạch, trông thật ưa nhìn.

“Đi đây.” Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai.

“Bái bái.” Từ Lai khom lưng vẫy tay chào.

Cận Thời Xuyên khởi động, lái xe đi, qua gương chiếu hậu vẫn thấy một người một chó đứng tại chỗ.

Trong cái chạng vạng tranh sáng tranh tối, cô gái ấy mỉm cười, vẫy tay chào anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương