Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 16
Trong màn mưa tối mịt mùng, từng chiếc đèn pha lao qua như những con đom đóm, trời lại bổ thêm một tia sét nữa, đi kèm cùng tiếng sấm chớp, ánh sáng trắng bừng lên đúng lúc chiếu sáng khuôn mặt cặp nam nữ đang ngồi trong xe rồi lại lập tức chìm vào bóng tối.
Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên không rời mắt, cô đang đợi, đợi đáp án của anh. Cô cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc thực ra anh vẫn luôn nhớ.
Im lặng rất lâu, Cận Thời Xuyên cuối cùng cũng cất giọng nói khe khẽ vang lên trong không gian kín bưng, khiến lòng người rung động.
Anh nói: “Vẫn nhớ.”
“Tất cả?” Từ Lai mừng khấp khởi trong lòng, lại hỏi tiếp.
“Ừ.”
Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đường nhựa, không nhanh hơn cũng không chậm đi, trên mặt kính có vệt nước, giống như ký ức cất giấu trong lòng mỗi người, một khi đã chảy qua, không thể nào không lưu lại chút gì đó.
Và anh, vẫn luôn nhớ cho đến tận bây giờ.
Đột nhiên nói trắng ra như thế, Từ Lai bối rối không biết nên nói gì tiếp.
Lát sau, Từ Lai mới lên tiếng, giọng nói không lớn, ánh sáng không đủ nên không thấy được vẻ mặt đang căng thẳng của cô.
“Vậy nên, hiện tại, anh…”
“Em à.” Cận Thời Xuyên bất ngờ mở lời cắt ngang lời Từ Lai đang nói dở.
“Dạ?” Từ Lai cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
“Lúc trước em đã phải chịu cú sốc lớn, người đúng lúc cứu em khi ấy là anh.” Cận Thời Xuyên thoáng ngập ngừng, “Cho nên em mới nảy sinh sự dựa dẫm vào anh, đó là lòng biết ơn, không phải là tình cảm, nếu lúc ấy là một người khác, em cũng sẽ nảy sinh ảo giác này, hiểu chứ?”
“…”
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không lên tiếng, bèn hỏi lại: “Em hiểu ý của anh rồi chứ?”
“Hiểu ạ.”
“Rất tốt.”
“Có điều,” Từ Lai ngừng lại đôi chút, “Nhưng mà em vẫn luôn hiểu rất rõ rằng nếu là một người khác thì không thể được, chỉ có thể là anh, anh có hiểu ý của em không?”
Từ Lai quả thực đã từng tự xem xét kỹ vấn đề này. Năm ấy cô chỉ mới có mười lăm, lại trải qua một kiếp nạn lớn như vậy, vào lúc đau khổ nhất, Cận Thời Xuyên đã đưa tay ra cho cô, kéo cô trở về từ ranh giới sinh tử, khi đó, anh đúng là một ân nhân.
Tuy nhiên, dần dần trưởng thành, xung quanh có không ít người theo đuổi, cô chưa từng có cảm giác động lòng như vậy với bất kỳ ai khác.
Ngược lại, lúc nào cô cũng nghĩ cách để hỏi thăm tin tức về Cận Thời Xuyên, mỗi lần thấy xe cứu hỏa đi ngang, cô lại nghĩ đến anh, nhìn thấy những người lính chữa cháy không cùng màu da cũng nghĩ đến anh, nghe tin ở đâu đó có động đất, núi lở, hỏa hoạn, cô vẫn luôn nghĩ đến anh đầu tiên.
Cô biết Truy Phong đã hy sinh, bắt đầu học huấn luyện chó cũng là vì anh, dạy dỗ Bình An cũng là vì anh.
Nếu như nói tất cả những điều này đều là do cô cố chấp, vậy thì, sau khi trở về, gặp lại anh một lần nữa, cái cảm giác khiến tim đập nhanh này chắc chắn không phải là do cô tự tưởng tượng ra nữa.
“…” Lần này đến lượt Cận Thời Xuyên không đáp được.
Hơi lạnh phả ù ù bên trong xe, không khí im lặng khiến người ta cảm thấy bí bách, trong một chốc, cả hai đều không biết phải nói gì thêm nữa.
Chiếc xe đi vào tiểu khu Nam Thành, Cận Thời Xuyên xuất trình giấy tờ, bảo vệ nhìn vào bên trong xe, cười lịch sự nhìn chiếc xe việt dã màu đen biến mất trong màn mưa.
“Nhà nào vậy?” Cuối cùng Cận Thời Xuyên là người nói trước.
“Rẽ phải ở phía trước, nhà số 12.” Từ Lai dùng tay chỉ.
Xe dừng bên ngoài nhà số 12, anh khẽ hắng giọng bảo: “Đến rồi.”
Từ Lai gật đầu, bất giác mím môi, nhìn sang Cận Thời Xuyên: “Em, đi không tiện.”
Cận Thời Xuyên hiểu ý của Từ Lai, anh cởi dây an toàn, cầm ô, mở cửa, đi vòng ra phía bên kia mở cửa xe, chìa tay ra: “Xuống thôi.”
Từ Lai bám lấy tay Cận Thời Xuyên, tay kia cầm theo túi chui ra ngoài, trọng tâm đứng không vững, nhào cả người vào trọng ngực đối phương, vành tai áp lên ngực anh. Trái tim nằm ngay dưới vòm ngực rắn chắc đang đập bùm bùm đầy mạnh mẽ.
“Định dựa bao lâu nữa thế?” Giọng anh gần ngay trên đỉnh đầu cô.
Từ Lai nhẹ cong môi, vịn vào tay Cận Thời Xuyên, đứng thẳng người dậy, ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, không biết nó đang thế nào.
“Em có cố ý đâu, chân bị đau mà!” Giọng cô lại quay về vẻ trêu ghẹo vốn có.
Cận Thời Xuyên chẳng buồn để ý, vươn tay đóng cửa xe lại, dìu cô đi vào hiên nhà.
Anh đưa Từ Lai đến đầu hành lang, ánh đèn sáng chói mắt, Cận Thời Xuyên bỏ ô vào giỏ, tiếp tục đỡ cô đi lên tầng trên.
Từ Lai lêo cầu thang có phần vất vả. Người đàn ông thấy phiền bèn quay lưng lại đứng trước mặt Từ Lai.
“Gì vậy ạ?” Từ Lai chưa hiểu ra làm sao.
“Lên đi.” Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống, hơi quay đầu lại bảo.
Từ Lai khom người áp lên, vòng hai tay ôm cổ anh, chiếc túi ni lông đung đưa đằng trước. Anh đứng dậy.
Ngực dán vào lưng, rõ ràng còn cách lớp vải vậy mà dường như hóa vô hình, bầu không khí trở nên khác thường, dường như ngày càng nóng hơn.
“Tầng mấy?” Cận Thời Xuyên hỏi xong mới nhận thấy giọng mình hơi khàn, là tại cảm giác mềm mại ở trên lưng.
“Tầng ba.” Từ Lai đáp khẽ bên tai anh, giọng nói mềm mại như một sợi lông vũ lướt qua.
Cận Thời Xuyên bước nhanh hơn, lên đến được tầng ba, Từ Lai chỉ hướng đi cho anh.
“Anh có thể thả em xuống rồi.” Từ Lai hắng giọng một cái, có chút lúng túng.
Cận Thời Xuyên hạ Từ Lai xuống, đỡ cô. Cô lấy chìa khóa ra, liếc nhìn anh rồi lập tức cúi đầu mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Bình An đã ngồi chầu chực sẵn ở đó, đang định nhào lên thì lại trông thấy Cận Thời Xuyên đứng cạnh Từ Lai. Cu cậu tròn mắt nhìn một cái rồi mới vươn móng vuốt nhảy bổ về phía người Từ Lai.
Bình An sắp tròn một tuổi, cơ thể đã lớn, sức lực dồi dào, ngày thường Từ Lai vẫn thường xuyên bị Bình An xô ngã chứ nói chi là hôm nay chân đang bị thương.
“Bình An, ngồi yên.” Cận Thời Xuyên ra lệnh cả bằng tay, Bình An ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt hai người.
Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, nói với cô: “Anh về đây.”
Nói xong anh định quay đi luôn, Từ Lai giữ tay anh lại. Anh quay đầu, chạm phải ánh mắt cô, nghe cô nói: “Đang mưa to, đợi nhỏ lại đã rồi cả đi, giờ đi đường không an toàn.”
“Không sao đâu.”
“Quần áo anh ướt cả rồi, tối thiểu thì cũng đi thay đi đã.”
Cận Thời Xuyên dù muốn đi ngay nhưng vẫn đủng đỉnh nói với Từ Lai: “Em có biết ý nghĩa của việc một cô gái ở một mình mời mọc đàn ông vào nhà là gì không?”
Từ Lai gật đầu, nhìn xuống Bình An: “Em không tính là con gái ở một mình.”
“Từ Lai.” Cận Thời Xuyên nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt tỏ rõ ý cảnh cáo.
“Anh sợ à?” Từ Lai phớt lờ hoàn toàn sự cảnh cáo của Cận Thời Xuyên.
“Anh có gì phải sợ.” Cận Thời Xuyên cười chế nhạo.
“Anh chột dạ đấy thôi.”
“Chột dạ gì?”
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.” Từ Lai đi về phía Cận Thời Xuyên, quan sát anh, tiếp tục nói, “Anh sợ mình không nhịn được.”
Cận Thời Xuyên cụp mắt, cong môi cười: “Em à, khích tướng không ăn thua đâu.”
Từ Lai mỉm cười, gật nhẹ đầu một cái: “Vậy anh dạy em đi, anh thế nào mới ăn thua?”
“Thế nào cũng đều không ăn thua cả.” Cận Thời Xuyên đáp.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, sau khi nghe máy, thái độ của anh lập tức thay đổi: “Rõ, được ạ.”
Cúp điện thoại, Cận Thời Xuyên nói với phía Từ Lai: “Anh đi đây.”
“Xảy ra chuyện gì sao ạ?” Từ Lai hỏi han.
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Huyện Phi Vân xảy ra sạt lở đất, anh phải quay về đội.”
Tim Từ Lai thắt lại, nhìn Cận Thời Xuyên, nghiêm túc nói: “Chú ý an toàn đấy, anh đang bị thương.”
“Anh biết rồi.”
“Mang Bình An theo đi, nó có kinh nghiệm.” Từ Lai nhìn về phía Bình An.
“Không được.” Cận Thời Xuyên từ chối, “Anh và Bình An chưa từng phối hợp với nhau, tuyệt đối không được.” Cận Thời Xuyên nói xong xoay người ra về.
“Cận đại ca.” Từ Lai đi theo gọi Cận Thời Xuyên lại.
Cận Thời Xuyên quay đầu nhìn Từ Lai: “Còn việc gì à?”
“Em quyết định theo đuổi anh.” Từ Lai nói câu này mà không đỏ mặt, không run tay, “Cho nên anh phải an toàn trở về cho em theo đuổi đó.”
“Em mới là người phải nghĩ cho kỹ đấy.”
Cận Thời Xuyên nói xong lập tức chạy xuống tầng dưới. Từ Lai đóng cửa lại, ra ban công nhìn theo chiếc xe sáng đèn pha rồi nhanh gọn quay đầu phóng đi.
…
Đất đá sạt lở ở huyện Phi Vân chôn vùi toàn bộ nhà cửa dưới chân núi, bỏ qua tổn thất về tài sản, thiệt hại về người rất nặng nề. Các chiến sĩ cảnh sát phòng cháy chữa cháy bất chấp nguy hiểm bám dây thừng băng qua dòng nước lũ đỏ gạch cuồn cuộn chảy, băng qua khúc sông dữ để cứu người, công tác cứu nạn cần phải khắc phục muôn vàn khó khăn, có thể cứu được ai thì cứu người đó, có thể giảm tổn thất thấp đến đâu thì cố đến đó.
Chờ đến hôm ông trời vui vẻ, may đen tan đi, trời xanh trở lại, nhiệm vụ cứu nạn cứu hộ của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt thành phố Du Giang mới kết thúc.
Trên đường quay về thành phố, bên trong xe cứu hỏa, tất cả mọi người đều mệt mỏi khép mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ mong được ngủ một giấc đã đời. Họ là đội cứu nạn cứu hộ đầu tiên tiếp cận được hiện trường, ngày đêm thực hiện công tác cứu nạn, không mệt mới là lạ.
Cận Thời Xuyên vừa trở về, tắm rửa, thay quần áo xong thì trên trung đoàn điện thoại xuống gọi anh lên.
Trong phòng làm việc của trung đoàn, Văn Khánh Quốc ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên đứng trước bàn, ông đưa tài liệu cầm trong tay cho anh xem.
“Đội chó tìm kiếm cứu nạn ạ?” Cận Thời Xuyên ngước mắt lên nhìn Văn Khánh Quốc.
Văn Khánh Quốc gật đầu: “Trung đoàn quyết định huấn luyện một đội “cảnh sát đặc biệt”, hoạt động tập trung như một đội lính, không phải là mỗi đại đội lẻ tẻ vài con chó tìm kiếm cứu nạn nữa. Chúng ta cần một đại đội quân tiên phong chó tìm kiếm cứu nạn. Vậy nên, qua xem xét, đánh giá, quyết định đặt ở đại đội đặc biệt của các cậu. Những người tham gia huấn luyện do cậu tự chọn đội viên trong đội, mọi thứ đều do cậu chịu trách nhiệm.”
“Trung đoàn trưởng, đồng chí chọn người khác đi.”
“Lý do.”
“Không có lý do gì ạ.”
“Vậy thì phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.” Văn Khánh Quốc thở dài nhìn Cận Thời Xuyên, “Thời Xuyên, năm đó, Truy Phong hoàn toàn là do cậu tự huấn luyện được, không có ai có thể thích hợp hơn cậu cả, đã nhiều năm như vậy rồi, nên quên đi.”
Cận Thời Xuyên xiết chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng từ từ thả lỏng, nhìn Văn Khánh Quốc đáp: “Rõ.”
Văn Khánh Quốc hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Phải rồi, lần này còn đặc biệt mời một vị chuyên gia đến hỗ trợ công tác huấn luyện cho cậu đấy.”
“Chuyên gia gì ạ?”
Bên ngoài có người gõ cửa. Văn Khánh Quốc mời người đó vào. Cận Thời Xuyên quay lại nhìn, khó tránh khỏi để lộ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Văn Khánh Quốc giới thiệu: “Vị này chính là chuyên gia nghiên cứu tâm lý và hành vi động vật mà sở mời đến đồng thời cũng là một thầy huấn luyện chó chuyên nghiệp, có kinh nghiệm vững chắc trong công tác huấn luyện chó cảnh sát và chó tìm kiếm cứu nạn ở Mỹ.”
“Xin chào, đội trưởng Cận, tên tôi là Từ Lai, hợp tác vui vẻ.” Từ Lai chìa tay bắt, thoải mái, tự tại.
Cận Thời Xuyên thôi nhìn, trở lại trạng thái bình thường, chìa tay bắt lại: “Xin chào, chuyên gia Từ, hợp tác vui vẻ.”
Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên không rời mắt, cô đang đợi, đợi đáp án của anh. Cô cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc thực ra anh vẫn luôn nhớ.
Im lặng rất lâu, Cận Thời Xuyên cuối cùng cũng cất giọng nói khe khẽ vang lên trong không gian kín bưng, khiến lòng người rung động.
Anh nói: “Vẫn nhớ.”
“Tất cả?” Từ Lai mừng khấp khởi trong lòng, lại hỏi tiếp.
“Ừ.”
Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đường nhựa, không nhanh hơn cũng không chậm đi, trên mặt kính có vệt nước, giống như ký ức cất giấu trong lòng mỗi người, một khi đã chảy qua, không thể nào không lưu lại chút gì đó.
Và anh, vẫn luôn nhớ cho đến tận bây giờ.
Đột nhiên nói trắng ra như thế, Từ Lai bối rối không biết nên nói gì tiếp.
Lát sau, Từ Lai mới lên tiếng, giọng nói không lớn, ánh sáng không đủ nên không thấy được vẻ mặt đang căng thẳng của cô.
“Vậy nên, hiện tại, anh…”
“Em à.” Cận Thời Xuyên bất ngờ mở lời cắt ngang lời Từ Lai đang nói dở.
“Dạ?” Từ Lai cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
“Lúc trước em đã phải chịu cú sốc lớn, người đúng lúc cứu em khi ấy là anh.” Cận Thời Xuyên thoáng ngập ngừng, “Cho nên em mới nảy sinh sự dựa dẫm vào anh, đó là lòng biết ơn, không phải là tình cảm, nếu lúc ấy là một người khác, em cũng sẽ nảy sinh ảo giác này, hiểu chứ?”
“…”
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không lên tiếng, bèn hỏi lại: “Em hiểu ý của anh rồi chứ?”
“Hiểu ạ.”
“Rất tốt.”
“Có điều,” Từ Lai ngừng lại đôi chút, “Nhưng mà em vẫn luôn hiểu rất rõ rằng nếu là một người khác thì không thể được, chỉ có thể là anh, anh có hiểu ý của em không?”
Từ Lai quả thực đã từng tự xem xét kỹ vấn đề này. Năm ấy cô chỉ mới có mười lăm, lại trải qua một kiếp nạn lớn như vậy, vào lúc đau khổ nhất, Cận Thời Xuyên đã đưa tay ra cho cô, kéo cô trở về từ ranh giới sinh tử, khi đó, anh đúng là một ân nhân.
Tuy nhiên, dần dần trưởng thành, xung quanh có không ít người theo đuổi, cô chưa từng có cảm giác động lòng như vậy với bất kỳ ai khác.
Ngược lại, lúc nào cô cũng nghĩ cách để hỏi thăm tin tức về Cận Thời Xuyên, mỗi lần thấy xe cứu hỏa đi ngang, cô lại nghĩ đến anh, nhìn thấy những người lính chữa cháy không cùng màu da cũng nghĩ đến anh, nghe tin ở đâu đó có động đất, núi lở, hỏa hoạn, cô vẫn luôn nghĩ đến anh đầu tiên.
Cô biết Truy Phong đã hy sinh, bắt đầu học huấn luyện chó cũng là vì anh, dạy dỗ Bình An cũng là vì anh.
Nếu như nói tất cả những điều này đều là do cô cố chấp, vậy thì, sau khi trở về, gặp lại anh một lần nữa, cái cảm giác khiến tim đập nhanh này chắc chắn không phải là do cô tự tưởng tượng ra nữa.
“…” Lần này đến lượt Cận Thời Xuyên không đáp được.
Hơi lạnh phả ù ù bên trong xe, không khí im lặng khiến người ta cảm thấy bí bách, trong một chốc, cả hai đều không biết phải nói gì thêm nữa.
Chiếc xe đi vào tiểu khu Nam Thành, Cận Thời Xuyên xuất trình giấy tờ, bảo vệ nhìn vào bên trong xe, cười lịch sự nhìn chiếc xe việt dã màu đen biến mất trong màn mưa.
“Nhà nào vậy?” Cuối cùng Cận Thời Xuyên là người nói trước.
“Rẽ phải ở phía trước, nhà số 12.” Từ Lai dùng tay chỉ.
Xe dừng bên ngoài nhà số 12, anh khẽ hắng giọng bảo: “Đến rồi.”
Từ Lai gật đầu, bất giác mím môi, nhìn sang Cận Thời Xuyên: “Em, đi không tiện.”
Cận Thời Xuyên hiểu ý của Từ Lai, anh cởi dây an toàn, cầm ô, mở cửa, đi vòng ra phía bên kia mở cửa xe, chìa tay ra: “Xuống thôi.”
Từ Lai bám lấy tay Cận Thời Xuyên, tay kia cầm theo túi chui ra ngoài, trọng tâm đứng không vững, nhào cả người vào trọng ngực đối phương, vành tai áp lên ngực anh. Trái tim nằm ngay dưới vòm ngực rắn chắc đang đập bùm bùm đầy mạnh mẽ.
“Định dựa bao lâu nữa thế?” Giọng anh gần ngay trên đỉnh đầu cô.
Từ Lai nhẹ cong môi, vịn vào tay Cận Thời Xuyên, đứng thẳng người dậy, ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, không biết nó đang thế nào.
“Em có cố ý đâu, chân bị đau mà!” Giọng cô lại quay về vẻ trêu ghẹo vốn có.
Cận Thời Xuyên chẳng buồn để ý, vươn tay đóng cửa xe lại, dìu cô đi vào hiên nhà.
Anh đưa Từ Lai đến đầu hành lang, ánh đèn sáng chói mắt, Cận Thời Xuyên bỏ ô vào giỏ, tiếp tục đỡ cô đi lên tầng trên.
Từ Lai lêo cầu thang có phần vất vả. Người đàn ông thấy phiền bèn quay lưng lại đứng trước mặt Từ Lai.
“Gì vậy ạ?” Từ Lai chưa hiểu ra làm sao.
“Lên đi.” Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống, hơi quay đầu lại bảo.
Từ Lai khom người áp lên, vòng hai tay ôm cổ anh, chiếc túi ni lông đung đưa đằng trước. Anh đứng dậy.
Ngực dán vào lưng, rõ ràng còn cách lớp vải vậy mà dường như hóa vô hình, bầu không khí trở nên khác thường, dường như ngày càng nóng hơn.
“Tầng mấy?” Cận Thời Xuyên hỏi xong mới nhận thấy giọng mình hơi khàn, là tại cảm giác mềm mại ở trên lưng.
“Tầng ba.” Từ Lai đáp khẽ bên tai anh, giọng nói mềm mại như một sợi lông vũ lướt qua.
Cận Thời Xuyên bước nhanh hơn, lên đến được tầng ba, Từ Lai chỉ hướng đi cho anh.
“Anh có thể thả em xuống rồi.” Từ Lai hắng giọng một cái, có chút lúng túng.
Cận Thời Xuyên hạ Từ Lai xuống, đỡ cô. Cô lấy chìa khóa ra, liếc nhìn anh rồi lập tức cúi đầu mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Bình An đã ngồi chầu chực sẵn ở đó, đang định nhào lên thì lại trông thấy Cận Thời Xuyên đứng cạnh Từ Lai. Cu cậu tròn mắt nhìn một cái rồi mới vươn móng vuốt nhảy bổ về phía người Từ Lai.
Bình An sắp tròn một tuổi, cơ thể đã lớn, sức lực dồi dào, ngày thường Từ Lai vẫn thường xuyên bị Bình An xô ngã chứ nói chi là hôm nay chân đang bị thương.
“Bình An, ngồi yên.” Cận Thời Xuyên ra lệnh cả bằng tay, Bình An ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt hai người.
Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, nói với cô: “Anh về đây.”
Nói xong anh định quay đi luôn, Từ Lai giữ tay anh lại. Anh quay đầu, chạm phải ánh mắt cô, nghe cô nói: “Đang mưa to, đợi nhỏ lại đã rồi cả đi, giờ đi đường không an toàn.”
“Không sao đâu.”
“Quần áo anh ướt cả rồi, tối thiểu thì cũng đi thay đi đã.”
Cận Thời Xuyên dù muốn đi ngay nhưng vẫn đủng đỉnh nói với Từ Lai: “Em có biết ý nghĩa của việc một cô gái ở một mình mời mọc đàn ông vào nhà là gì không?”
Từ Lai gật đầu, nhìn xuống Bình An: “Em không tính là con gái ở một mình.”
“Từ Lai.” Cận Thời Xuyên nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt tỏ rõ ý cảnh cáo.
“Anh sợ à?” Từ Lai phớt lờ hoàn toàn sự cảnh cáo của Cận Thời Xuyên.
“Anh có gì phải sợ.” Cận Thời Xuyên cười chế nhạo.
“Anh chột dạ đấy thôi.”
“Chột dạ gì?”
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.” Từ Lai đi về phía Cận Thời Xuyên, quan sát anh, tiếp tục nói, “Anh sợ mình không nhịn được.”
Cận Thời Xuyên cụp mắt, cong môi cười: “Em à, khích tướng không ăn thua đâu.”
Từ Lai mỉm cười, gật nhẹ đầu một cái: “Vậy anh dạy em đi, anh thế nào mới ăn thua?”
“Thế nào cũng đều không ăn thua cả.” Cận Thời Xuyên đáp.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, sau khi nghe máy, thái độ của anh lập tức thay đổi: “Rõ, được ạ.”
Cúp điện thoại, Cận Thời Xuyên nói với phía Từ Lai: “Anh đi đây.”
“Xảy ra chuyện gì sao ạ?” Từ Lai hỏi han.
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Huyện Phi Vân xảy ra sạt lở đất, anh phải quay về đội.”
Tim Từ Lai thắt lại, nhìn Cận Thời Xuyên, nghiêm túc nói: “Chú ý an toàn đấy, anh đang bị thương.”
“Anh biết rồi.”
“Mang Bình An theo đi, nó có kinh nghiệm.” Từ Lai nhìn về phía Bình An.
“Không được.” Cận Thời Xuyên từ chối, “Anh và Bình An chưa từng phối hợp với nhau, tuyệt đối không được.” Cận Thời Xuyên nói xong xoay người ra về.
“Cận đại ca.” Từ Lai đi theo gọi Cận Thời Xuyên lại.
Cận Thời Xuyên quay đầu nhìn Từ Lai: “Còn việc gì à?”
“Em quyết định theo đuổi anh.” Từ Lai nói câu này mà không đỏ mặt, không run tay, “Cho nên anh phải an toàn trở về cho em theo đuổi đó.”
“Em mới là người phải nghĩ cho kỹ đấy.”
Cận Thời Xuyên nói xong lập tức chạy xuống tầng dưới. Từ Lai đóng cửa lại, ra ban công nhìn theo chiếc xe sáng đèn pha rồi nhanh gọn quay đầu phóng đi.
…
Đất đá sạt lở ở huyện Phi Vân chôn vùi toàn bộ nhà cửa dưới chân núi, bỏ qua tổn thất về tài sản, thiệt hại về người rất nặng nề. Các chiến sĩ cảnh sát phòng cháy chữa cháy bất chấp nguy hiểm bám dây thừng băng qua dòng nước lũ đỏ gạch cuồn cuộn chảy, băng qua khúc sông dữ để cứu người, công tác cứu nạn cần phải khắc phục muôn vàn khó khăn, có thể cứu được ai thì cứu người đó, có thể giảm tổn thất thấp đến đâu thì cố đến đó.
Chờ đến hôm ông trời vui vẻ, may đen tan đi, trời xanh trở lại, nhiệm vụ cứu nạn cứu hộ của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt thành phố Du Giang mới kết thúc.
Trên đường quay về thành phố, bên trong xe cứu hỏa, tất cả mọi người đều mệt mỏi khép mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ mong được ngủ một giấc đã đời. Họ là đội cứu nạn cứu hộ đầu tiên tiếp cận được hiện trường, ngày đêm thực hiện công tác cứu nạn, không mệt mới là lạ.
Cận Thời Xuyên vừa trở về, tắm rửa, thay quần áo xong thì trên trung đoàn điện thoại xuống gọi anh lên.
Trong phòng làm việc của trung đoàn, Văn Khánh Quốc ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên đứng trước bàn, ông đưa tài liệu cầm trong tay cho anh xem.
“Đội chó tìm kiếm cứu nạn ạ?” Cận Thời Xuyên ngước mắt lên nhìn Văn Khánh Quốc.
Văn Khánh Quốc gật đầu: “Trung đoàn quyết định huấn luyện một đội “cảnh sát đặc biệt”, hoạt động tập trung như một đội lính, không phải là mỗi đại đội lẻ tẻ vài con chó tìm kiếm cứu nạn nữa. Chúng ta cần một đại đội quân tiên phong chó tìm kiếm cứu nạn. Vậy nên, qua xem xét, đánh giá, quyết định đặt ở đại đội đặc biệt của các cậu. Những người tham gia huấn luyện do cậu tự chọn đội viên trong đội, mọi thứ đều do cậu chịu trách nhiệm.”
“Trung đoàn trưởng, đồng chí chọn người khác đi.”
“Lý do.”
“Không có lý do gì ạ.”
“Vậy thì phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.” Văn Khánh Quốc thở dài nhìn Cận Thời Xuyên, “Thời Xuyên, năm đó, Truy Phong hoàn toàn là do cậu tự huấn luyện được, không có ai có thể thích hợp hơn cậu cả, đã nhiều năm như vậy rồi, nên quên đi.”
Cận Thời Xuyên xiết chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng từ từ thả lỏng, nhìn Văn Khánh Quốc đáp: “Rõ.”
Văn Khánh Quốc hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Phải rồi, lần này còn đặc biệt mời một vị chuyên gia đến hỗ trợ công tác huấn luyện cho cậu đấy.”
“Chuyên gia gì ạ?”
Bên ngoài có người gõ cửa. Văn Khánh Quốc mời người đó vào. Cận Thời Xuyên quay lại nhìn, khó tránh khỏi để lộ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Văn Khánh Quốc giới thiệu: “Vị này chính là chuyên gia nghiên cứu tâm lý và hành vi động vật mà sở mời đến đồng thời cũng là một thầy huấn luyện chó chuyên nghiệp, có kinh nghiệm vững chắc trong công tác huấn luyện chó cảnh sát và chó tìm kiếm cứu nạn ở Mỹ.”
“Xin chào, đội trưởng Cận, tên tôi là Từ Lai, hợp tác vui vẻ.” Từ Lai chìa tay bắt, thoải mái, tự tại.
Cận Thời Xuyên thôi nhìn, trở lại trạng thái bình thường, chìa tay bắt lại: “Xin chào, chuyên gia Từ, hợp tác vui vẻ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook