Thời Gian Như Hẹn
-
Chương 1-1: Mở đầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thanh minh thời tiết vũ phân phân, Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. Tá vấn tửu gia hà xứ hữu? Mục đồng… mục đồng…”
Một thằng bé ngồi dưới hiên nhà gãi đầu gãi tai, hàng mày bé xíu cau lại, bĩu môi nhìn từng chuỗi hạt mưa đập xuống nền đá xanh, nở bung thành nhưng đóa hoa bọt nước đẹp mê ly, thế là lại quên mất câu cuối.
“Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.” Một giọng nói dịu dàng như đóa hoa đào nở rộ đi kèm với vẻ trêu ghẹo vẳng đến tai cậu bé.
Cu cậu ngẩng đầu nhìn lên. Có một chị gái quen mắt cầm ô cười tươi tắn, mắt sáng ngời như những vì sao trên trời đang nhìn cậu ta.
“Nhớ chưa?”
“Ơ, nhớ rồi ạ.” Cu cậu gật đầu, ra chiều đã nhớ.
Từ Lai nhoẻn cười gật gù: “Đừng để sang năm sau em vẫn không nhớ được câu này đấy.”
“Nhất định em nhớ được mà.” Thằng bé tức khí, đứng dậy chống nạnh gào lên.
“Ừ, ừ, được rồi.” Từ Lai càng cười vui vẻ hơn, vẫy tay chào cậu bé, “Bái bai nhé.”
Nói xong, cô gái tiếp tục đi về phía trước trên con đường lát đá xanh. Qua màn mưa, bóng người cầm chiếc ô đen càng đi càng xa. Cậu bé nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang ngày một nhỏ dần, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngây ngô, không hiểu ra sao mà năm nào chị gái này cũng đến vậy nhỉ?
À, không phải, còn cả anh lính hay cho cu cậu kẹo nữa…
Trước sau tuổi vẫn còn nhỏ nên không nghĩ ra được, thằng bé giận dỗi gãi đầu, quay vào nhà.
…
Mưa tháng Tư lúc nào cũng êm dịu. Xa xa, màn mưa bụi bay che mờ bóng núi xanh biếc xanh. Một đứa trẻ sống nơi núi rừng chưa rõ sự đời làm sao biết được trên ngọn núi này có những vị anh hùng đặc biệt đang yên giấc ngủ say.
Lá quốc kỳ thấm ướt mưa phấp phới bay trong gió một màu đỏ rực rỡ và thiêng liêng.
Từ Lai đi đến dưới chân cột cờ, chăm chú ngước nhìn lên, từng bước từng bước, đạp qua những vũng nước mưa, tiếp tục đi về phía trước.
Trong nơi này là nghĩa trang và đài tưởng niệm các chú chó anh hùng. Toàn bộ các chú chó nghiệp vụ đã hy sinh của Du Giang đều được chôn cất tại đây.
Màu xanh phủ khắp cả ngọn núi sẽ mãi mãi bao bọc những liệt sĩ nằm đây, đời đời lưu danh.
Từ Lai leo từng bậc từng bậc, vừa đi vừa phóng mắt ngắm nhìn hai bên lối đi lên, từng hàng bia mộ xếp ngay hàng thẳng lối như những người chiến sĩ trấn thủ biên thùy, cương trực và nghiêm trang.
Cô đi đến trước một tấm bia mộ. Một chú chó béc-giê Đức dũng mãnh đang há mõm, thè lưỡi, ngồi trong tấm ảnh lẳng lặng nhìn cô. Dưới tấm ảnh có khắc dòng chữ chú chó anh hùng Truy Phong. Trên bệ đá là một bó cỏ đuôi chó bị ướt mưa khiến nó trông càng có sức sống hơn.
Từ Lai giật mình, lập tức xoay người, quay lại phía bậc thang, phóng mắt nhìn xuống dưới chân núi.
Trong màn mưa, có một người qua đường cao to cường tráng, bóng lưng như ẩn như hiện, mặc chiếc áo màu xanh ô liu rất hút mắt. Cô đang định đuổi theo thì người áo xanh ấy đã lên một chiếc xe việt dã màu đen, trong nháy mắt, chiếc xe mất hút như sương như khói trong màn mưa.
Hết cách, Từ Lai quay lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống vuốt ve mặt bia, cái ô kẹp ở cổ, những ngón tay mảnh khảnh cầm bó cỏ đuôi chó lên tết lại.
“Truy Phong, mày nói xem, sao năm nào chị cũng chậm chân hơn anh ấy vậy.” Từ Lai mỉm cười, những ngón tay đan thoăn thoắt.
Bó cỏ đuôi chó được tết lại thành một vòng hoa, Từ Lai để nó lại chỗ cũ, cầm ô đứng dậy, mắt nhìn xuống tấm bia, Truy Phong trong ảnh vẫn đang nhìn cô chăm chú y hệt như ngày xa nhau năm ấy.
Chớp mắt mới đó đã mười năm rồi!
Hôm ấy, trời cũng mưa phùn rả rích như hôm nay, cứ mưa mãi không ngừng, sắc trời âm u khiến người ta không khỏi nghĩ rằng lại sắp sửa có một đợt dư chấn động đất nữa tới. Tuy nhiên, giữa đống gạch đá, vật liệu xây dựng đổ nát của thành phố, hết tốp này đến tốp khác các chiến sĩ bộ đội ứng cứu, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đội ngũ y bác sĩ và các nhóm tình nguyện viên, sau nhiều ngày đêm liên tục thực hiện công tác tìm kiếm cứu nạn, đang trên đường trở về.
Trong màn mưa bụi, Từ Lai chạy về phía tốp người mặc đồ màu da cam, liếc nhìn một cái là thấy ngay người cao nhất, bắt mắt nhất trong đội.
Cô ngẩng đầu đứng trước mặt anh, nhoẻn miệng cười tươi rói, khuôn mặt xinh xắn vẫn còn non nớt ôm ấp một chút chờ mong.
“Em còn có chuyện muốn nói.” Những hạt mưa bụi lấm tấm đậu trên mái tóc mềm như nhung của người em gái nhỏ như thể được rắc một lớp đường óng ánh, lung linh.
Cận Thời Xuyên đứng lại xem: “Em nói đi.”
“Anh có thể dẫn em đi cùng không?” Đôi con ngươi to tròn của cô run run, rõ ràng muốn thể hiện chuyện rất nhẹ nhàng, sao cũng được nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng cực kỳ.
“Không thể.” Anh đáp không chút do dự.
Đôi mắt Từ Lai cay cay, không khỏi rũ xuống rồi lại lập tức giương mắt lên nhìn anh.
“Cận đại ca, chúng ta ước hẹn đi!”
Cận Thời Xuyên “ừ” một tiếng qua lỗ mũi không lớn không nhỏ.
Từ Lai liếc nhìn Truy Phong ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào huấn luyện viên, cô bỗng như có được một dũng khí khổng lồ: “Mười năm sau, em đến tìm anh, anh phải chờ em đó.”
Sau lưng có người gọi Cận Thời Xuyên, anh không thể nán lại thêm nữa, nhìn cô em gái cười mà không nói, ra lệnh bằng tay cho Truy Phong đứng dậy. Truy Phong lập tức đứng lên nhìn Từ Lai một cái rồi ngoay ngoảy cái đuôi bám theo Cận Thời Xuyên rời đi.
Từ Lai cứng đầu hét thật to với bóng lưng của Cận Thời Xuyên: “Em nói được là làm được.”
Cận Thời Xuyên ngoái đầu lại đáp: “Cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày.”
Hồi tưởng đến đây, Từ Lai bỗng dưng bật cười thành tiếng, có lẽ cô đã không còn là con bé con năm đó anh dặn cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày nữa rồi.
Thời gian không níu người, năm tháng chẳng giữ tình.
Chừng mười năm rồi, cô trở lại thành phố này, đi thực hiện một lời ước hẹn ngày niên thiếu.
Chú thích:
*”Thanh minh thời tiết vũ phân phân…” là bài thơ “Thanh minh” của Đỗ Mục. Dịch nghĩa là:
“Tiết thanh minh mưa rơi lất phất
Người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng
Ướm hỏi nơi nào có quán rượu
Trẻ chăn trâu chỉ xóm Hoa Hạnh ở đằng xa”
Bản dịch thơ của Phí Minh Tâm:
“Thanh minh lất phất mưa từng cơn
Lữ khách buồn tênh nát cả hồn
Ướm hỏi nơi đâu có quán rượu
Mục đồng chỉ đến Hạnh Hoa thôn.”
Nguồn: thivien
*con đường lát đá:
*chó becgie Đức:
*cỏ đuôi chó:
*áo màu xanh ô liu: hình chỉ mang tính minh họa vì tác giả không nói rõ là áo kiểu gì.
*xe việt dã: là những loại xe có khả năng chinh phục những địa hình hiểm trở, gồ ghề nhờ hệ thống dẫn động 4 bánh, hộp số phụ cho phép xe đi chậm trên những địa hình khó, gầm xe cao, độ bám đường và khả năng cân bằng trên mặt đường dốc tốt. Những dòng xe việt dã đẳng cấp có thể kể đến như Hummer H2, LandRover Range Rover, Mercedes-Benz GL450, v.v… Trong hình là một chiếc Hummer H2 đen.
“Thanh minh thời tiết vũ phân phân, Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. Tá vấn tửu gia hà xứ hữu? Mục đồng… mục đồng…”
Một thằng bé ngồi dưới hiên nhà gãi đầu gãi tai, hàng mày bé xíu cau lại, bĩu môi nhìn từng chuỗi hạt mưa đập xuống nền đá xanh, nở bung thành nhưng đóa hoa bọt nước đẹp mê ly, thế là lại quên mất câu cuối.
“Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.” Một giọng nói dịu dàng như đóa hoa đào nở rộ đi kèm với vẻ trêu ghẹo vẳng đến tai cậu bé.
Cu cậu ngẩng đầu nhìn lên. Có một chị gái quen mắt cầm ô cười tươi tắn, mắt sáng ngời như những vì sao trên trời đang nhìn cậu ta.
“Nhớ chưa?”
“Ơ, nhớ rồi ạ.” Cu cậu gật đầu, ra chiều đã nhớ.
Từ Lai nhoẻn cười gật gù: “Đừng để sang năm sau em vẫn không nhớ được câu này đấy.”
“Nhất định em nhớ được mà.” Thằng bé tức khí, đứng dậy chống nạnh gào lên.
“Ừ, ừ, được rồi.” Từ Lai càng cười vui vẻ hơn, vẫy tay chào cậu bé, “Bái bai nhé.”
Nói xong, cô gái tiếp tục đi về phía trước trên con đường lát đá xanh. Qua màn mưa, bóng người cầm chiếc ô đen càng đi càng xa. Cậu bé nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang ngày một nhỏ dần, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngây ngô, không hiểu ra sao mà năm nào chị gái này cũng đến vậy nhỉ?
À, không phải, còn cả anh lính hay cho cu cậu kẹo nữa…
Trước sau tuổi vẫn còn nhỏ nên không nghĩ ra được, thằng bé giận dỗi gãi đầu, quay vào nhà.
…
Mưa tháng Tư lúc nào cũng êm dịu. Xa xa, màn mưa bụi bay che mờ bóng núi xanh biếc xanh. Một đứa trẻ sống nơi núi rừng chưa rõ sự đời làm sao biết được trên ngọn núi này có những vị anh hùng đặc biệt đang yên giấc ngủ say.
Lá quốc kỳ thấm ướt mưa phấp phới bay trong gió một màu đỏ rực rỡ và thiêng liêng.
Từ Lai đi đến dưới chân cột cờ, chăm chú ngước nhìn lên, từng bước từng bước, đạp qua những vũng nước mưa, tiếp tục đi về phía trước.
Trong nơi này là nghĩa trang và đài tưởng niệm các chú chó anh hùng. Toàn bộ các chú chó nghiệp vụ đã hy sinh của Du Giang đều được chôn cất tại đây.
Màu xanh phủ khắp cả ngọn núi sẽ mãi mãi bao bọc những liệt sĩ nằm đây, đời đời lưu danh.
Từ Lai leo từng bậc từng bậc, vừa đi vừa phóng mắt ngắm nhìn hai bên lối đi lên, từng hàng bia mộ xếp ngay hàng thẳng lối như những người chiến sĩ trấn thủ biên thùy, cương trực và nghiêm trang.
Cô đi đến trước một tấm bia mộ. Một chú chó béc-giê Đức dũng mãnh đang há mõm, thè lưỡi, ngồi trong tấm ảnh lẳng lặng nhìn cô. Dưới tấm ảnh có khắc dòng chữ chú chó anh hùng Truy Phong. Trên bệ đá là một bó cỏ đuôi chó bị ướt mưa khiến nó trông càng có sức sống hơn.
Từ Lai giật mình, lập tức xoay người, quay lại phía bậc thang, phóng mắt nhìn xuống dưới chân núi.
Trong màn mưa, có một người qua đường cao to cường tráng, bóng lưng như ẩn như hiện, mặc chiếc áo màu xanh ô liu rất hút mắt. Cô đang định đuổi theo thì người áo xanh ấy đã lên một chiếc xe việt dã màu đen, trong nháy mắt, chiếc xe mất hút như sương như khói trong màn mưa.
Hết cách, Từ Lai quay lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống vuốt ve mặt bia, cái ô kẹp ở cổ, những ngón tay mảnh khảnh cầm bó cỏ đuôi chó lên tết lại.
“Truy Phong, mày nói xem, sao năm nào chị cũng chậm chân hơn anh ấy vậy.” Từ Lai mỉm cười, những ngón tay đan thoăn thoắt.
Bó cỏ đuôi chó được tết lại thành một vòng hoa, Từ Lai để nó lại chỗ cũ, cầm ô đứng dậy, mắt nhìn xuống tấm bia, Truy Phong trong ảnh vẫn đang nhìn cô chăm chú y hệt như ngày xa nhau năm ấy.
Chớp mắt mới đó đã mười năm rồi!
Hôm ấy, trời cũng mưa phùn rả rích như hôm nay, cứ mưa mãi không ngừng, sắc trời âm u khiến người ta không khỏi nghĩ rằng lại sắp sửa có một đợt dư chấn động đất nữa tới. Tuy nhiên, giữa đống gạch đá, vật liệu xây dựng đổ nát của thành phố, hết tốp này đến tốp khác các chiến sĩ bộ đội ứng cứu, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đội ngũ y bác sĩ và các nhóm tình nguyện viên, sau nhiều ngày đêm liên tục thực hiện công tác tìm kiếm cứu nạn, đang trên đường trở về.
Trong màn mưa bụi, Từ Lai chạy về phía tốp người mặc đồ màu da cam, liếc nhìn một cái là thấy ngay người cao nhất, bắt mắt nhất trong đội.
Cô ngẩng đầu đứng trước mặt anh, nhoẻn miệng cười tươi rói, khuôn mặt xinh xắn vẫn còn non nớt ôm ấp một chút chờ mong.
“Em còn có chuyện muốn nói.” Những hạt mưa bụi lấm tấm đậu trên mái tóc mềm như nhung của người em gái nhỏ như thể được rắc một lớp đường óng ánh, lung linh.
Cận Thời Xuyên đứng lại xem: “Em nói đi.”
“Anh có thể dẫn em đi cùng không?” Đôi con ngươi to tròn của cô run run, rõ ràng muốn thể hiện chuyện rất nhẹ nhàng, sao cũng được nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng cực kỳ.
“Không thể.” Anh đáp không chút do dự.
Đôi mắt Từ Lai cay cay, không khỏi rũ xuống rồi lại lập tức giương mắt lên nhìn anh.
“Cận đại ca, chúng ta ước hẹn đi!”
Cận Thời Xuyên “ừ” một tiếng qua lỗ mũi không lớn không nhỏ.
Từ Lai liếc nhìn Truy Phong ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào huấn luyện viên, cô bỗng như có được một dũng khí khổng lồ: “Mười năm sau, em đến tìm anh, anh phải chờ em đó.”
Sau lưng có người gọi Cận Thời Xuyên, anh không thể nán lại thêm nữa, nhìn cô em gái cười mà không nói, ra lệnh bằng tay cho Truy Phong đứng dậy. Truy Phong lập tức đứng lên nhìn Từ Lai một cái rồi ngoay ngoảy cái đuôi bám theo Cận Thời Xuyên rời đi.
Từ Lai cứng đầu hét thật to với bóng lưng của Cận Thời Xuyên: “Em nói được là làm được.”
Cận Thời Xuyên ngoái đầu lại đáp: “Cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày.”
Hồi tưởng đến đây, Từ Lai bỗng dưng bật cười thành tiếng, có lẽ cô đã không còn là con bé con năm đó anh dặn cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày nữa rồi.
Thời gian không níu người, năm tháng chẳng giữ tình.
Chừng mười năm rồi, cô trở lại thành phố này, đi thực hiện một lời ước hẹn ngày niên thiếu.
Chú thích:
*”Thanh minh thời tiết vũ phân phân…” là bài thơ “Thanh minh” của Đỗ Mục. Dịch nghĩa là:
“Tiết thanh minh mưa rơi lất phất
Người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng
Ướm hỏi nơi nào có quán rượu
Trẻ chăn trâu chỉ xóm Hoa Hạnh ở đằng xa”
Bản dịch thơ của Phí Minh Tâm:
“Thanh minh lất phất mưa từng cơn
Lữ khách buồn tênh nát cả hồn
Ướm hỏi nơi đâu có quán rượu
Mục đồng chỉ đến Hạnh Hoa thôn.”
Nguồn: thivien
*con đường lát đá:
*chó becgie Đức:
*cỏ đuôi chó:
*áo màu xanh ô liu: hình chỉ mang tính minh họa vì tác giả không nói rõ là áo kiểu gì.
*xe việt dã: là những loại xe có khả năng chinh phục những địa hình hiểm trở, gồ ghề nhờ hệ thống dẫn động 4 bánh, hộp số phụ cho phép xe đi chậm trên những địa hình khó, gầm xe cao, độ bám đường và khả năng cân bằng trên mặt đường dốc tốt. Những dòng xe việt dã đẳng cấp có thể kể đến như Hummer H2, LandRover Range Rover, Mercedes-Benz GL450, v.v… Trong hình là một chiếc Hummer H2 đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook