Thời Gian May Mắn
-
Chương 32
Đào Tư Trĩ lên mạng tìm “Điện thoại không thể thực hiện cuộc gọi” nhưng hiện ra là không có kết nối mạng khả dụng.
Cậu khởi động lại điện thoại, khi mở khóa màn hình thì một khung nhắc nhở nhảy ra “Mạng chưa đăng ký.”
Đào Tư Trĩ soạn một tin nhắn ngắn, định gửi cho Tưởng Kha nhưng không gửi được. Cậu soạn tiếp vài tin nữa, thử rất nhiều lần, phần lớn tin nhắn là hy vọng Tưởng Kha đừng rời đi, một số khác thì nói cho hắn biết điện thoại của cậu không gọi được, còn nói với Tưởng Kha: “Tôi muốn ăn bánh hạt dẻ.” nhưng tất cả đều không gửi đi được.
Đào Tư Trĩ muốn tìm người nào đó để hỏi, nhưng trong ký túc xá không có một ai.
Cậu xuống giường, dò dẫm đi trong hành lang tối om, định xuống phòng trực dưới tầng mượn điện thoại, lại chạm mặt luôn với quản lý ký túc xá đang cầm đèn pin đi lên kiểm tra.
Quản lý ký túc xá bị cậu dọa hết hồn, cầm đèn pin chiếu lên mặt cậu, ánh sáng lia qua lại khiến Đào Tư Trĩ phải che mắt.
Quản lý quở trách: “Tại sao đã tắt đèn rồi mà cậu còn ở bên ngoài?”
Đào Tư Trĩ nói với quản lý ký túc xá rằng cậu muốn mượn điện thoại gọi cho anh trai, quản lý hỏi cậu có chuyện gì, cậu nói: “Điện thoại của cháu không gọi được.” rồi vừa nghe quản lý la rầy vừa vội vàng chạy về phòng.
Sau khi trở về phòng, Đào Tư Trĩ nghĩ mãi tại sao Tưởng Kha phải đi. Cậu suy nghĩ cả đêm cũng không ra nên định khi gặp nhau ở hàng rào sắt sẽ hỏi Tưởng Kha.
Trong đêm, Đào Tư Trĩ nhớ về một vài điều tốt đẹp về thành phố này rồi viết chúng vào bản ghi nhớ trên điện thoại. Sau đó điện thoại hết pin, cậu trèo xuống giường, vừa sạc điện vừa viết đến tận sáng hôm sau. Khi ấy Đào Tư Trĩ đã nghĩ ra được tổng cộng 27 điều, 3024 chữ.
Sau khi ăn sáng xong, tới lớp học, đầu Đào Tư Trĩ hơi đau đau, cậu nằm úp trên bàn nhưng không ngủ được.
Chủ nhiệm lớp đi vào kiểm tra tình hình học tập sáng nay, thấy Đào Tư Trĩ đang nằm liền bước tới nhìn, sờ sờ trán cậu.
Đào Tư Trĩ không thích người khác chạm vào mình, nhưng hôm nay phản ứng của cậu có vẻ chậm hơn so với mọi ngày nên không tránh được.
“Hình như là sốt rồi.” chủ nhiệm lớp nói, rồi bảo bạn học ngồi cạnh Đào Tư Trĩ: “Em đỡ Đào Tư Trĩ tới phòng y tế đi.”
Bạn học không nói năng gì, Đào Tư Trĩ cũng không muốn bị dìu, lập tức nói với chủ nhiệm lớp: “Tự em đi.” Cậu đứng lên, bước ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp có vẻ như định đi cùng, nhưng khi đi ra hành lang thì bị một thầy giáo khác gọi lại, Đào Tư Trĩ đi trước, ông không theo kịp.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà dạy học chính, Đào Tư Trĩ cũng không đến phòng y tế mà cậu rẽ vào một khúc ngoặt, đến chỗ lấy bánh ngọt đã giao hẹn từ trước với Tưởng Kha.
Đầu cậu vẫn hơi choáng, bèn ngồi xuống khe hở phía sau phòng bảo vệ. Nhớ đến trước kia Tưởng Kha cũng chen chúc với cậu ở chỗ này, Đào Tư Trĩ dần vui lên.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu, cậu dựa vào vách tường, chợp mắt ngủ một lát.
Lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ 23 phút, cậu lấy điện thoại trong túi ra, nhìn qua những điểm tốt mà mình đã viết. Cậu chờ Tưởng Kha, muốn đợi Tưởng Kha tới thì sẽ bảo Tưởng Kha cầm điện thoại của cậu đi sửa, buổi tối đưa lại cho cậu.
Ngày hôm nay Đào Tư Trĩ không làm những việc như ngày thường cậu vẫn làm.
Đã tới 12 giờ, Đào Tư Trĩ rất phấn khởi, nhưng Tưởng Kha lại chưa đến. Đào Tư Trĩ nghĩ có lẽ là Tưởng Kha đang xếp hàng, vì hàng người chờ bánh rất dài, Tưởng Kha xếp hàng chắc phải khá lâu.
Đến chiều, 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, Tưởng Kha vẫn chưa đến.
Đào Tư Trĩ nghĩ, nếu mà điện thoại không hư thì tốt rồi, gọi hỏi Tưởng Kha một câu là được. Lần trước cậu cũng chờ ở nơi này rất lâu, mà gọi điện nói chuyện với Tưởng Kha xong, 21 phút sau, Tưởng Kha đã đến rồi.
Lúc ấy Tưởng Kha chạy tới, mặc áo khoác dài màu đen, dáng vẻ vô cùng đẹp trai, nhìn Đào Tư Trĩ bằng ánh mắt mà cậu rất thích.
Đào Tư Trĩ nói chuyện với hắn, hắn giống như không nghe thấy, cũng không rút thẻ giúp cậu, mà kéo tay Đào Tư Trĩ, hôn lên môi cậu. Môi Tưởng Kha ấm lắm, khiến Đào Tư Trĩ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ vô cùng.
Nhắc mới nhớ, trong lần gặp ấy, Tưởng Kha cầm điện thoại của Đào Tư Trĩ đi, rút được hết toàn bộ thẻ giới hạn cho cậu.
Đến 4 giờ 39 phút, Tưởng Kha tạm thời vẫn chưa tới.
Đào Tư Trĩ nghe ai đó gọi tên mình, hình như còn có tiếng của anh cậu, cậu cảm thấy có lẽ là vì bọn họ không thấy mình ở phòng y tế nên đi tìm.
Nhưng nếu cậu bị họ tìm được, đưa tới phòng y tế thì cậu sẽ lỡ hẹn với Tưởng Kha mang bánh kem hạt dẻ đến, vì thế cậu cẩn thận nhích người vào trong, không để họ tìm ra.
Mặt trời khuất dần, trời tối, Đào Tư Trĩ phát hiện ra một chuyện, Tưởng Kha cao su quá.
May là có một người như Đào Tư Trĩ – cậu rất bao dung cho người đến trễ, đây cũng là một trong những điểm tốt của cậu, một trong những điểm tốt về thành phố này. Đào Tư Trĩ lấy điện thoại ra, viết thêm điều này vào ghi chú.
Đến tối, lúc 7 giờ 15 phút, một chuyện không may xảy ra, Đào Tư Trĩ “bị” mọi người tìm được.
Ánh đèn pin lộn xộn một lần nữa rọi vào mặt Đào Tư Trĩ, cậu rúc sâu vào trong khe hở hơn, không muốn bị họ bắt lại. Có người cũng chen vào khe hở, nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ra ngoài.
“Không muốn.” Đào Tư Trĩ đẩy người đó ra, cự tuyệt: “Không muốn.”
“Em trai.” Giọng nói của anh trai truyền tới tai cậu.
Đào Tư Trĩ bị kéo ra, cậu không thể ở đây chờ Tưởng Kha và bánh kem hạt dẻ hắn mang tới nữa rồi, nghĩ như thế, một nỗi buồn sâu sắc dần xâm chiếm lòng cậu.
“Đào Tư Trĩ, em đang làm gì?” Anh cậu kéo cậu, hỏi.
Ánh sáng của đèn pin cầm tay rốt cuộc không chiếu vào mặt cậu nữa, có rất nhiều người vây quanh Đào Tư Trĩ, cũng đang lặng lẽ nhìn cậu.
“Đào Tư Trĩ.” anh cậu hỏi: “Em có nghe được lời anh nói không?”
Đào Tư Trĩ lấy điện thoại ra, nhét vào ngực anh cậu, nói: “Điện thoại không gọi được.”
“Hỏng rồi” Cậu đòi: “Anh đi sửa hộ em.”
Anh cậu không nói gì, cậu nói tiếp: “Cho em mượn điện thoại được không, em muốn gọi cho Tưởng Kha.”
Anh vẫn không nói gì, Đào Tư Trĩ cho là anh ấy không nghe hiểu, giải thích: “Tưởng Kha đã nói sẽ đưa bánh ngọt em thích tới.”
“Nhưng cậu ta không đến đâu” anh nói với Đào Tư Trĩ: “Thật ra cậu ta đã đi từ hôm qua rồi. Chắc Tưởng Kha tưởng rằng em đã biết, ngày hôm qua em chào tạm biệt cậu ấy rồi mà.”
Đào Tư Trĩ hơi ngửa đầu, suy nghĩ một lúc, nói với anh cậu: “Ồ. Là như thế à.”
Anh cậu nhẹ nhàng kéo tay cậu, nói: “Chúng ta đi thôi. Hôm nay chúng ta về nhà.”
Đào Tư Trĩ cảm thấy không thoải mái lắm nên rút tay ra khỏi tay anh cậu, hai người cùng đi dọc theo hàng rào sắt của trường học.
Đi một hồi, Đào Tư Trĩ hỏi: “Anh biết Tưởng Kha đi đâu không?”
Anh cậu nói: “Không biết.”
“Được rồi” Đào Tư Trĩ nói: “Vậy chờ điện thoại sửa xong, em sẽ gọi hỏi cậu ấy.”
“Em muốn đi cùng cậu ta à?” Anh cậu hỏi.
Đào Tư Trĩ đang suy nghĩ về cái điện thoại bị hỏng, không đáp.
Về đến nhà, Đào Tư Viễn nhìn Đào Tư Trĩ kết nối mạng, hoàn thành nhiệm vụ trò chơi hằng ngày xong, lập tức lấy điện thoại của Đào Tư Trĩ đi, bảo ngày mai sẽ đưa đi sửa.
Đào Tư Trĩ về phòng, không biết phải làm gì, mở máy tính xách tay trên bàn, gõ kế hoạch du lịch.
Thứ 4, ngày 15 tháng 6, người đi: Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha.
Cậu tắt văn bản, xóa nó, rồi lại lấy nó ra từ thùng rác, mở lại lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy được một lúc, anh cậu gõ cửa phòng, hỏi: ” Sao vẫn chưa đi ngủ?”
“Nên ngủ rồi.” anh tắt đèn phòng Đào Tư Trĩ đi: “Ngủ nhanh lên. Ngày mai còn đi học.”
Nhưng vì Đào Tư Trĩ không buồn ngủ nên cậu lại không ngủ.
Sáng sớm, Đào Tư Trĩ ăn bữa ăn sáng không được ngon mà anh cậu làm, ngồi trong xe anh, đi học.
Cậu một mình vào trường, đi về phía tòa nhà học chính, đi lên cầu thang bên trái, vừa tới cửa lớp, thấy trên bàn mình để một cái hộp màu trắng.
Đào Tư Trĩ bước lại nhìn, mở hộp ra, bên trong có một miếng bánh kem hạt dẻ.
“Trưa hôm qua Trương Đông Quân đưa tới.” Bạn ngồi cùng bàn với cậu nói.
Đào Tư Trĩ lấy thìa ra, ăn một miếng, bánh đã biến chất, bị hư mất rồi, không thể ăn nữa nhưng Đào Tư Trĩ vẫn cứ ăn. Giờ học đã bắt đầu, cậu vẫn ngồi đó ăn bánh ngọt, chủ nhiệm lớp đi tới, cậu vẫn ăn, mà cũng chẳng ai quản cậu, thế nên cuối cùng bánh ngọt không còn lại chút gì.
Đào Tư Viễn nói điện thoại của Đào Tư Trĩ hỏng nặng rồi, không sửa được. Vì kỳ thi đại học đang đến gần, anh quyết định để Đào Tư Trĩ đến trường, mỗi ngày đưa đón Đào Tư Trĩ.
Ngày 29 tháng 4, đêm thứ 12 không gặp Tưởng Kha. Khi Đào Tư Viễn đi tắm, Đào Tư Trĩ tìm được điện thoại của mình trong ngăn kéo phòng anh ấy, nhưng không biết tại sao, mật khẩu điện thoại đã bị đổi, cậu không mở được.
Đào Tư Trĩ lại cảm thấy rất buồn, cậu không ngủ được.
Năm giờ sáng ngày thứ hai, cậu không muốn ở nhà nữa, muốn đi tìm Tưởng Kha.
Cậu ra khỏi nhà, suy đoán xem Tưởng Kha sẽ đi đâu, đi bộ một lúc rất lâu thì đến một ga tàu.
Sáng ngày 21 tháng 5 năm ngoái, Tưởng Kha dẫn cậu tới ga tàu điện ngầm này, vậy nên Đào Tư Trĩ cũng đi vào. Cậu mua một tấm vé trên máy, lấy hết can đảm bước vào trong đám đông.
Cậu nghĩ: Nếu như đi học với Tưởng Kha thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy, có rất nhiều người.
Nhưng người trong này thật sự rất nhiều, Đào Tư Trĩ cảm thấy rất sợ. Cậu ra khỏi thang máy, bị người khác đẩy vào toa tàu điện ngầm, mà bên cạnh cậu không có Tưởng Kha nữa.
Đào Tư Trĩ nắm lấy cây cột nhỏ trong toa tàu điện ngầm, tì trán lên thanh sắt lạnh băng, bất lực khóc.
Cậu khởi động lại điện thoại, khi mở khóa màn hình thì một khung nhắc nhở nhảy ra “Mạng chưa đăng ký.”
Đào Tư Trĩ soạn một tin nhắn ngắn, định gửi cho Tưởng Kha nhưng không gửi được. Cậu soạn tiếp vài tin nữa, thử rất nhiều lần, phần lớn tin nhắn là hy vọng Tưởng Kha đừng rời đi, một số khác thì nói cho hắn biết điện thoại của cậu không gọi được, còn nói với Tưởng Kha: “Tôi muốn ăn bánh hạt dẻ.” nhưng tất cả đều không gửi đi được.
Đào Tư Trĩ muốn tìm người nào đó để hỏi, nhưng trong ký túc xá không có một ai.
Cậu xuống giường, dò dẫm đi trong hành lang tối om, định xuống phòng trực dưới tầng mượn điện thoại, lại chạm mặt luôn với quản lý ký túc xá đang cầm đèn pin đi lên kiểm tra.
Quản lý ký túc xá bị cậu dọa hết hồn, cầm đèn pin chiếu lên mặt cậu, ánh sáng lia qua lại khiến Đào Tư Trĩ phải che mắt.
Quản lý quở trách: “Tại sao đã tắt đèn rồi mà cậu còn ở bên ngoài?”
Đào Tư Trĩ nói với quản lý ký túc xá rằng cậu muốn mượn điện thoại gọi cho anh trai, quản lý hỏi cậu có chuyện gì, cậu nói: “Điện thoại của cháu không gọi được.” rồi vừa nghe quản lý la rầy vừa vội vàng chạy về phòng.
Sau khi trở về phòng, Đào Tư Trĩ nghĩ mãi tại sao Tưởng Kha phải đi. Cậu suy nghĩ cả đêm cũng không ra nên định khi gặp nhau ở hàng rào sắt sẽ hỏi Tưởng Kha.
Trong đêm, Đào Tư Trĩ nhớ về một vài điều tốt đẹp về thành phố này rồi viết chúng vào bản ghi nhớ trên điện thoại. Sau đó điện thoại hết pin, cậu trèo xuống giường, vừa sạc điện vừa viết đến tận sáng hôm sau. Khi ấy Đào Tư Trĩ đã nghĩ ra được tổng cộng 27 điều, 3024 chữ.
Sau khi ăn sáng xong, tới lớp học, đầu Đào Tư Trĩ hơi đau đau, cậu nằm úp trên bàn nhưng không ngủ được.
Chủ nhiệm lớp đi vào kiểm tra tình hình học tập sáng nay, thấy Đào Tư Trĩ đang nằm liền bước tới nhìn, sờ sờ trán cậu.
Đào Tư Trĩ không thích người khác chạm vào mình, nhưng hôm nay phản ứng của cậu có vẻ chậm hơn so với mọi ngày nên không tránh được.
“Hình như là sốt rồi.” chủ nhiệm lớp nói, rồi bảo bạn học ngồi cạnh Đào Tư Trĩ: “Em đỡ Đào Tư Trĩ tới phòng y tế đi.”
Bạn học không nói năng gì, Đào Tư Trĩ cũng không muốn bị dìu, lập tức nói với chủ nhiệm lớp: “Tự em đi.” Cậu đứng lên, bước ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp có vẻ như định đi cùng, nhưng khi đi ra hành lang thì bị một thầy giáo khác gọi lại, Đào Tư Trĩ đi trước, ông không theo kịp.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà dạy học chính, Đào Tư Trĩ cũng không đến phòng y tế mà cậu rẽ vào một khúc ngoặt, đến chỗ lấy bánh ngọt đã giao hẹn từ trước với Tưởng Kha.
Đầu cậu vẫn hơi choáng, bèn ngồi xuống khe hở phía sau phòng bảo vệ. Nhớ đến trước kia Tưởng Kha cũng chen chúc với cậu ở chỗ này, Đào Tư Trĩ dần vui lên.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu, cậu dựa vào vách tường, chợp mắt ngủ một lát.
Lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ 23 phút, cậu lấy điện thoại trong túi ra, nhìn qua những điểm tốt mà mình đã viết. Cậu chờ Tưởng Kha, muốn đợi Tưởng Kha tới thì sẽ bảo Tưởng Kha cầm điện thoại của cậu đi sửa, buổi tối đưa lại cho cậu.
Ngày hôm nay Đào Tư Trĩ không làm những việc như ngày thường cậu vẫn làm.
Đã tới 12 giờ, Đào Tư Trĩ rất phấn khởi, nhưng Tưởng Kha lại chưa đến. Đào Tư Trĩ nghĩ có lẽ là Tưởng Kha đang xếp hàng, vì hàng người chờ bánh rất dài, Tưởng Kha xếp hàng chắc phải khá lâu.
Đến chiều, 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, Tưởng Kha vẫn chưa đến.
Đào Tư Trĩ nghĩ, nếu mà điện thoại không hư thì tốt rồi, gọi hỏi Tưởng Kha một câu là được. Lần trước cậu cũng chờ ở nơi này rất lâu, mà gọi điện nói chuyện với Tưởng Kha xong, 21 phút sau, Tưởng Kha đã đến rồi.
Lúc ấy Tưởng Kha chạy tới, mặc áo khoác dài màu đen, dáng vẻ vô cùng đẹp trai, nhìn Đào Tư Trĩ bằng ánh mắt mà cậu rất thích.
Đào Tư Trĩ nói chuyện với hắn, hắn giống như không nghe thấy, cũng không rút thẻ giúp cậu, mà kéo tay Đào Tư Trĩ, hôn lên môi cậu. Môi Tưởng Kha ấm lắm, khiến Đào Tư Trĩ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ vô cùng.
Nhắc mới nhớ, trong lần gặp ấy, Tưởng Kha cầm điện thoại của Đào Tư Trĩ đi, rút được hết toàn bộ thẻ giới hạn cho cậu.
Đến 4 giờ 39 phút, Tưởng Kha tạm thời vẫn chưa tới.
Đào Tư Trĩ nghe ai đó gọi tên mình, hình như còn có tiếng của anh cậu, cậu cảm thấy có lẽ là vì bọn họ không thấy mình ở phòng y tế nên đi tìm.
Nhưng nếu cậu bị họ tìm được, đưa tới phòng y tế thì cậu sẽ lỡ hẹn với Tưởng Kha mang bánh kem hạt dẻ đến, vì thế cậu cẩn thận nhích người vào trong, không để họ tìm ra.
Mặt trời khuất dần, trời tối, Đào Tư Trĩ phát hiện ra một chuyện, Tưởng Kha cao su quá.
May là có một người như Đào Tư Trĩ – cậu rất bao dung cho người đến trễ, đây cũng là một trong những điểm tốt của cậu, một trong những điểm tốt về thành phố này. Đào Tư Trĩ lấy điện thoại ra, viết thêm điều này vào ghi chú.
Đến tối, lúc 7 giờ 15 phút, một chuyện không may xảy ra, Đào Tư Trĩ “bị” mọi người tìm được.
Ánh đèn pin lộn xộn một lần nữa rọi vào mặt Đào Tư Trĩ, cậu rúc sâu vào trong khe hở hơn, không muốn bị họ bắt lại. Có người cũng chen vào khe hở, nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ra ngoài.
“Không muốn.” Đào Tư Trĩ đẩy người đó ra, cự tuyệt: “Không muốn.”
“Em trai.” Giọng nói của anh trai truyền tới tai cậu.
Đào Tư Trĩ bị kéo ra, cậu không thể ở đây chờ Tưởng Kha và bánh kem hạt dẻ hắn mang tới nữa rồi, nghĩ như thế, một nỗi buồn sâu sắc dần xâm chiếm lòng cậu.
“Đào Tư Trĩ, em đang làm gì?” Anh cậu kéo cậu, hỏi.
Ánh sáng của đèn pin cầm tay rốt cuộc không chiếu vào mặt cậu nữa, có rất nhiều người vây quanh Đào Tư Trĩ, cũng đang lặng lẽ nhìn cậu.
“Đào Tư Trĩ.” anh cậu hỏi: “Em có nghe được lời anh nói không?”
Đào Tư Trĩ lấy điện thoại ra, nhét vào ngực anh cậu, nói: “Điện thoại không gọi được.”
“Hỏng rồi” Cậu đòi: “Anh đi sửa hộ em.”
Anh cậu không nói gì, cậu nói tiếp: “Cho em mượn điện thoại được không, em muốn gọi cho Tưởng Kha.”
Anh vẫn không nói gì, Đào Tư Trĩ cho là anh ấy không nghe hiểu, giải thích: “Tưởng Kha đã nói sẽ đưa bánh ngọt em thích tới.”
“Nhưng cậu ta không đến đâu” anh nói với Đào Tư Trĩ: “Thật ra cậu ta đã đi từ hôm qua rồi. Chắc Tưởng Kha tưởng rằng em đã biết, ngày hôm qua em chào tạm biệt cậu ấy rồi mà.”
Đào Tư Trĩ hơi ngửa đầu, suy nghĩ một lúc, nói với anh cậu: “Ồ. Là như thế à.”
Anh cậu nhẹ nhàng kéo tay cậu, nói: “Chúng ta đi thôi. Hôm nay chúng ta về nhà.”
Đào Tư Trĩ cảm thấy không thoải mái lắm nên rút tay ra khỏi tay anh cậu, hai người cùng đi dọc theo hàng rào sắt của trường học.
Đi một hồi, Đào Tư Trĩ hỏi: “Anh biết Tưởng Kha đi đâu không?”
Anh cậu nói: “Không biết.”
“Được rồi” Đào Tư Trĩ nói: “Vậy chờ điện thoại sửa xong, em sẽ gọi hỏi cậu ấy.”
“Em muốn đi cùng cậu ta à?” Anh cậu hỏi.
Đào Tư Trĩ đang suy nghĩ về cái điện thoại bị hỏng, không đáp.
Về đến nhà, Đào Tư Viễn nhìn Đào Tư Trĩ kết nối mạng, hoàn thành nhiệm vụ trò chơi hằng ngày xong, lập tức lấy điện thoại của Đào Tư Trĩ đi, bảo ngày mai sẽ đưa đi sửa.
Đào Tư Trĩ về phòng, không biết phải làm gì, mở máy tính xách tay trên bàn, gõ kế hoạch du lịch.
Thứ 4, ngày 15 tháng 6, người đi: Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha.
Cậu tắt văn bản, xóa nó, rồi lại lấy nó ra từ thùng rác, mở lại lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy được một lúc, anh cậu gõ cửa phòng, hỏi: ” Sao vẫn chưa đi ngủ?”
“Nên ngủ rồi.” anh tắt đèn phòng Đào Tư Trĩ đi: “Ngủ nhanh lên. Ngày mai còn đi học.”
Nhưng vì Đào Tư Trĩ không buồn ngủ nên cậu lại không ngủ.
Sáng sớm, Đào Tư Trĩ ăn bữa ăn sáng không được ngon mà anh cậu làm, ngồi trong xe anh, đi học.
Cậu một mình vào trường, đi về phía tòa nhà học chính, đi lên cầu thang bên trái, vừa tới cửa lớp, thấy trên bàn mình để một cái hộp màu trắng.
Đào Tư Trĩ bước lại nhìn, mở hộp ra, bên trong có một miếng bánh kem hạt dẻ.
“Trưa hôm qua Trương Đông Quân đưa tới.” Bạn ngồi cùng bàn với cậu nói.
Đào Tư Trĩ lấy thìa ra, ăn một miếng, bánh đã biến chất, bị hư mất rồi, không thể ăn nữa nhưng Đào Tư Trĩ vẫn cứ ăn. Giờ học đã bắt đầu, cậu vẫn ngồi đó ăn bánh ngọt, chủ nhiệm lớp đi tới, cậu vẫn ăn, mà cũng chẳng ai quản cậu, thế nên cuối cùng bánh ngọt không còn lại chút gì.
Đào Tư Viễn nói điện thoại của Đào Tư Trĩ hỏng nặng rồi, không sửa được. Vì kỳ thi đại học đang đến gần, anh quyết định để Đào Tư Trĩ đến trường, mỗi ngày đưa đón Đào Tư Trĩ.
Ngày 29 tháng 4, đêm thứ 12 không gặp Tưởng Kha. Khi Đào Tư Viễn đi tắm, Đào Tư Trĩ tìm được điện thoại của mình trong ngăn kéo phòng anh ấy, nhưng không biết tại sao, mật khẩu điện thoại đã bị đổi, cậu không mở được.
Đào Tư Trĩ lại cảm thấy rất buồn, cậu không ngủ được.
Năm giờ sáng ngày thứ hai, cậu không muốn ở nhà nữa, muốn đi tìm Tưởng Kha.
Cậu ra khỏi nhà, suy đoán xem Tưởng Kha sẽ đi đâu, đi bộ một lúc rất lâu thì đến một ga tàu.
Sáng ngày 21 tháng 5 năm ngoái, Tưởng Kha dẫn cậu tới ga tàu điện ngầm này, vậy nên Đào Tư Trĩ cũng đi vào. Cậu mua một tấm vé trên máy, lấy hết can đảm bước vào trong đám đông.
Cậu nghĩ: Nếu như đi học với Tưởng Kha thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy, có rất nhiều người.
Nhưng người trong này thật sự rất nhiều, Đào Tư Trĩ cảm thấy rất sợ. Cậu ra khỏi thang máy, bị người khác đẩy vào toa tàu điện ngầm, mà bên cạnh cậu không có Tưởng Kha nữa.
Đào Tư Trĩ nắm lấy cây cột nhỏ trong toa tàu điện ngầm, tì trán lên thanh sắt lạnh băng, bất lực khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook